Cám dỗ

Chương 37 : Được mẹ khẩu giao khi đang nấu ăn

“Trong lòng có ý đồ?” Bùi Ngọc tùy ý đánh vòng ba chữ trêи đầu lưỡi, tiếp đó mang theo vài phần khinh thường bật cười, “Mẹ cho rằng những người khác không có sao? Nếu cha mẹ của mẹ thật sự yêu thương mẹ không vụ lợi, sao bây giờ lại bức bách mẹ đến tình trạng này?”(*) Ba chữ: 企图心“Không, chuyện này khác.” Mạc Tiệp bất an ôm hắn, “Mẹ không nên dạy con làm chuyện như vậy.” “Loại chuyện nào?” Bùi Ngọc cười đến phúc hậu và vô hại, ôm eo cô dùng sức cắm sâu vào vài lần, tiểu huyệt vừa mới cao trào lập tức bị đánh thức, hưởng ứng phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, “Như vậy?” “A……” Mạc Tiệp cảm thấy tiểu huyệt cơ khát khó nhịn của mình lại được côn thịt hoàn toàn trấn an, mỗi một tấc huyệt thịt ngứa ngáy khó nhịn đều bị ƈôи ȶɦịt thô to giày vò sảng kɧօáϊ đến cực điểm, tức khắc lại tràn ngập cảm giác tội lỗi, “Không nên dạy con làm điều này đối với mẹ, nhưng mà…… Dáng dấp của Tiểu Ngọc thật là đẹp mắt……” Bùi Ngọc nghe vậy, không nhịn được bật cười, thầm nghĩ mẹ của hắn thật sự sống trong một thế giới giả thuyết, lí tưởng hóa và trong sạch, chỉ có những nhân tài vẫn luôn sống thẳng thắn sẽ vì một chút ham muốn cá nhân lặp đi lặp lại của mình mà xoắn xuýt nhiều lần như vậy. “Ô…… Tiểu Ngọc ăn ngon hơn bất cứ thứ gì……” Mạc Tiệp vuốt ve tấm lưng rắn chắc và mạnh mẽ của hắn, hoàn toàn cúi đầu trước sắc đẹp tươi mới —— cô thoải mái đến mức không muốn ăn bữa tối nữa, một lòng chỉ muốn cùng hắn làʍ ȶìиɦ, muốn cả đêm không làm gì mà chỉ cùng hắn làʍ ȶìиɦ…… Bùi Ngọc thỏa mãn nhìn bộ dáng say mê mơ màng của cô, tùy ý ra vào trong cơ thể mềm thành mật tương, ở bên tai cô không hề cố kỵ mà nói: “Âʍ ɦộ nhỏ non nớt của mẹ thật là ɖâʍ đãng …… Nhịn nhiều năm như vậy không bị thao rất vất vả nhỉ?”(*) Mật tương: một thức uống được làm từ mật ong. “Chỉ có bị Tiểu Ngọc thao mới có thể thoải mái,” một lát sau Mạc Tiệp cảm thấy mình lại sắp cao trào, cô ôm chặt lấy hắn lẩm bẩm nói, “Mẹ muốn mang thai đứa con của Tiểu Ngọc ……” “…… Mẹ,” Bùi Ngọc do dự một chút vẫn nói, “Tốt hơn là nên dùng biện pháp tránh thai.” “Tiểu Ngọc không muốn có con với mẹ sao?” Mạc Tiệp ủy khuất cọ hắn. “Không phải. Con mới mười sáu tuổi……” Bùi Ngọc ôm eo cô, “Chính con còn chưa trưởng thành, không biết làm sao đối mặt với một sinh mệnh mới.” “Sinh mệnh mới là gì? Nhà vật lý người Mỹ Jeremy England đã đề xuất dựa trêи nhiệt động lực học không cân bằng, sinh mệnh không khác gì một cơ thể không có sự sống, chúng đều tự tái tạo và được điều khiển bởi quá trình tiêu biến, không khác gì sự hình thành của bông tuyết, cồn cát và dòng xoáy,” Mạc Tiệp kẹp chặt ƈôи ȶɦịt thô cứng của hắn, nghĩ đến lại có thể bị hắn bắn đầy vào trong lại càng thêm ướt hơn, thuận miệng dỗ hắn nói, “Nói cách khác…… You start with a random clump of atoms, and if you shine light on it for long enough, it should not be so surprising that you get a plant.” “……… Mẹ, ít nhất con phải có năng lực và trách nhiệm đối với một đứa trẻ sơ sinh.” Bùi Ngọc bị mị thịt trong mật huyệt quấn chặt đến mức sắp bắn, cũng không có hứng thú nói chuyện với cô. “Mẹ có năng lực và trách nhiệm là được rồi…… Tiểu Ngọc đừng quá quan tâm.” “Vậy mẹ muốn dùng Tiểu Ngọc làm công cụ mang thai đi!” Bùi Ngọc bất mãn lên án. “……” Mạc Tiệp đột nhiên không nói nên lời. “Hừ.” Bùi Ngọc nâng cặp ʍôиɠ trần của cô lên, đánh “Bang” một tiếng. “Ô……” Mạc Tiệp vừa xấu hổ lại vừa thoải mái vặn vẹo ʍôиɠ, bởi vì sợ bị đánh dẫn đến đau đớn rất nhỏ kϊƈɦ thích cơ ʍôиɠ, trong huyệt non vặn càng chặt hơn, “Sao con có thể đánh mẹ chứ……” “Còn sinh hay không?” Ánh mắt Bùi Ngọc hơi u ám, thuận tay bóp thịt иɦũ ɦσα theo động tác lắc lư bật ra, cúi đầu nhấm nháp đầu иɦũ ɦσα. “Ai…… Sinh……” Lúc này Mạc Tiệp bị hắn vừa cắm lại vừa hút sướиɠ đến ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử, ưỡn vòng eo mảnh khảnh, mặc hắn thao làm hoa huyệt màu hồng nhạt hiện ra ɖâʍ dịch sáng bóng giữa hai chân mình, “Tiểu Ngọc mau làm cho mẹ lớn bụng đi…… A —— muốn, a a……” Bùi Ngọc bị cao trào kịch liệt của cô xoắn đến phần eo run lên, bắn tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào sâu bên trong huyệt thịt của cô. “A…… Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Tiểu Ngọc thật nhiều, mẹ rất thích……” Mạc Tiệp ôm hắn mê đắm nói, “Thật thoải mái……” Bùi Ngọc không biết làm sao, tâm phục khẩu phục. “Tiểu Ngọc có cảm thấy mẹ háo sắc không……” Mạc Tiệp nằm sấp ở trong ngực hắn một lát, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Nhưng mẹ thật sự rất thích Tiểu Ngọc……” “…… Mẹ, người ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi… Con làm bữa tối cho mẹ.” Mặt Bùi Ngọc đỏ bừng, cảm thấy mình bị cô cuốn lấy lại muốn cương cứng, “Đút miệng nhỏ phía dưới no rồi, con lại đút phía trêи.” “Không, mẹ muốn ôm mãi cục cưng Tiểu Ngọc nhà ta.” Mạc Tiệp kê chân hôn đến cằm hắn, “Con nấu cơm, mẹ sẽ không làm ảnh hưởng đến con.” “…… Mẹ thế này con lại cứng rắn.” Bùi Ngọc cười vô tội, nhưng nghe cô nói như vậy, nhất thời cũng không nỡ buông tay ra. “Mẹ…… Giúp con khẩu giao.” Mạc Tiệp nhỏ giọng nói và ngồi xổm xuống, ngậm lấy ƈôи ȶɦịt cương cứng của hắn bắt đầu phun ra nuốt vào ɭϊếʍ ʍút̼, trêи ƈôи ȶɦịt dính đầy ɖâʍ thủy của cô, mùi vị nam tính mạnh mẽ hòa lẫn với hương thơm nữ tính trong hoa huyệt của cô, làm cho tâm trí cô hướng về nó. “……” Bùi Ngọc đành phải mặc cô muốn làm gì thì làm.