Cầm Đế
Chương 87 : Hợp tác kiến thành
-Tử Tinh nhất tộc?
An Nhã kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, từ trong giọng nói của Diệp Âm Trúc, nàng đã nghe ra điều gì
-Ngươi đã biết thân phận của hắn hay chưa?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói
-Đúng vậy, ta cùng Tử mới từ Cực Bắc Hoang Nguyên trở về. Hắn còn ở bên ngoài. An Nhã tỷ tỷ, ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào trùng kiến tinh linh tộc, chúng ta tái quyết định làm như thế nào kiến thiết Cầm thành.
Hắn trước tiên phải xác định ý nghĩ của An Nhã, mới có thể chánh thức cùng nàng hợp tác, đúng vậy, chính là hợp tác. Muốn Bố Luân Nạp sơn mạch trở thành căn cơ thuộc về chính mình, bằng năng lực của mình thì không có khả năng. Mà Tử cùng An Nhã hiển nhiên đều có thể cung cấp sự trợ giúp tốt nhất cho mình. Nhưng điều quan trọng là không ảnh hưởng lợi ích của nhau. Về phía bên Tử, Diệp Âm Trúc không có gì lo lắng, nhưng hắn cùng An Nhã biết nhau trong một thời gian cũng không dài, mà trọng trách của An Nhã so với Tử cũng không dễ dàng gì. Vì sự phát triển sau này, đầu tiên phải xác định phương hướng hợp tác cho song phương mới được.
An Nhã nghe nói đến Tử, một chút do dự trong lòng lập tức tan biến, đứng lên, đi tới phía dưới hạt châu tỏa ánh sáng xanh biếc. Trầm giọng nói:
-Âm Trúc, ngươi còn nhớ tại sao An Kỳ đến tìm ta không?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói:
-Hình như là vì một cái hạt giống gì đó.
An Nhã gật đầu nói:
-Đúng vậy, đó là tượng trưng cho tinh linh tộc sanh mệnh chủng loại. Ta đã từng nói với ngươi, mẫu thân ta trước khi qua đời phát hiện An Kỳ có điều không bình thường, cho nên đem sanh mệnh chủng loại giao cho ta. Chỗ của ngươi bây giờ chính là chỗ chứa sanh mệnh chủng bên trong.
-A?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-An Nhã tỷ tỷ, ngươi nói cây đại thụ này chính là sanh mệnh chủng loại sao? Ta còn tưởng nó
Ánh mắt hắn nhìn về phía cây npj tràn ngập tánh mạng năng lượng địa mặc hạt châu màu xanh biếc.
An Nhã nói:
-Không, cái này chỉ là sanh mệnh chủng lọai hạch tâm. Chánh thức sanh mệnh chủng loại chính là gốc viễn cổ chi thụ ở đây. Mấy Trăm năm qua, ta trải qua mấy trăm năm cố gắng, trợ giúp sanh mệnh chủng loại hấp thụ không biết bao nhiêu tự nhiên nguyên lực mới bồi dưỡng nó mọc lên được. Mọc ra rễ, phát triển thành một gốc cây sanh mệnh cổ thụ. Lại trải qua không ngừng cố gắng, sau khi đến Cầm thành, lợi dụng tất cả thực vật bừng bừng sinh cơ của Bố Luân nạp sơn mạch trợ giúp sanh mệnh cổ thụ tiến hóa thành viễn cổ chi thụ như bây giờ.
-Tiến hóa? Cây cũng có tiến hóa sao? Vậy không phải cùng ma thú giống nhau hay sao.
Diệp Âm Trúc nhìn bích lục chung quanh, cảm thụ sanh mệnh khí tức nơi này, đối với tinh kinh tộc dân không khỏi nhịn được tò mò.
An Nhã mỉm cười nói:
-Đương nhiên có thể tiến hóa. Ngươi phải biết rằng, sanh mệnh chủng loại là nguồn suối của tinh linh tốc chúng ta. Không có sanh mệnh chủng loại, địa vị tinh linh nữ vương của An Kỳ cũng không có bền vững đâu. Tinh linh sâm lâm của chúng ta vốn mất đi sanh mệnh chủng loại mà mất dần sự sống. Ngày đó mẫu thân đưa sanh mệnh chủng loại cho ta chính là muốn ta trùng kiến tinh Linh tộc a! Tại ta không cách nào đánh lại tỷ tỷ, đoạt lại tinh linh sâm lâm, ta chỉ có thể đi tìm một chỗ khác. Để làm cho tinh linh sâm lâm trùng hiện, để làm cho tinh linh tộc chúng ta một lần nữa có được ngôi nhà của chính mình. Âm Trúc, ta yêu cầu không cao, tại trong quá trình kiến thiết Cầm thành, thông qua viễn cổ chi thụ hiện tại, tinh linh tộc chúng ta có thể là cho thực vật nơi này phát triển rất nhanh, từ từ bằng vào năng lực đặc biệt của tinh linh tộc, chiêu lãm càng nhiều tộc nhân tản lạc bên ngoài đến, làm cho tinh linh tộc được trùng kiến trong tay ta. Đương nhiên là khi Cầm thành đủ lực lượng thì ta chỉ hy vọng ngươi đem một hai ngọn núi trong Bố Luân Nạp sơn mạch cho chúng ta, làm thành ngôi nhà mới của chúng ta. Sau này chúng ta cần sự bảo hộ của ngươi, sự bảo hộ của Cầm thành cho đến vĩnh viễn.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-An Nhã tỷ tỷ. ý tứ của ngươi chính là mong muốn ta có thể giúp ngươi bảo vệ tinh linh tộc nhân sao?
An Nhã nói:
-Đúng vậy, ta tin tưởng vào tiềm lực của ngươi, mặc dù hiện nay thực lực cùng thế lực của ngươi còn chưa đủ, nhưng đây chỉ là tình huống trước mắt. Ta sống cũng đã hơn bốn trăm năm, ta tin tưởng vào ánh mắt của chính mình. Ta cũng tin tưởng ánh mắt của Tử tinh nhất tộc. Chúng ta sẽ không nhìn lầm. Không lâu trong tương lai, đại danh của Cầm thành nhất định sẽ truyền đi khắp đại lục. Có lẽ, trong tương lai, địa vị Cầm thành thậm chí có thể so sánh với Pháp Lam thất tháp. Cho nên ta hy vọng ta cùng tộc nhân của ta có thể sau này được sự bảo vệ của ngươi. Ngươi phải hứa với ta. Đây không chỉ là ngươi cùng ta hứa hẹn mà là lời hứa hẹn sau này trong tương lai với tử tôn cùng với cả gia tộc cùng tinh linh tộc chúng ta.
Diệp Âm Trúc nói:
-Chỉ là một hai ngọn núi thôi sao?
An Nhã nói:
-Đúng vậy, tinh linh tộc nhân của chúng ta vốn rất thưa thớt. Tại Bố Luân Nạp sơn mạch này, nếu kiến thiết hoàn hảo, ít nhất có thể sinh tồn hơn một ngàn vạn nhân loại. Nhưng mà số lượng tinh linh tộc nhân chúng ta không vượt qua con số mười vạn, cho nên một hai toàn núi rộng chừng hơn ba ngàn thước cùng thực vật trong đó đã là quá đủ rồi. Đương nhiên, vì lời hứa hẹn này, chúng ta tinh linh tộc nhất định toàn tâm toàn ý giúp ngươi kiến thiết Cầm thành. Nếu lúc các ngươi gặp phải cường địch là lúc chúng ta, cũng là một phần tử của Cầm thành, trợ giúp các ngươi chống bọn xâm nhập. Đơn giản mà nói, ta sẽ trở thành một tiểu lãnh chủ dưới sự lãnh đạo của ngươi ở Cầm thành. Dùng sự bảo vệ trong tương lai đổi với sự trợ giúp của chúng ta ngay bây giờ, đối với chúng ta mà nói thì lợi ích chỉ có thể thấy được trong tương lại, nhưng đối với ngươi thì bây giờ ngay lập tức có thể nhìn thấy lợi ích. Nếu ngươi không đồng ý, ta có thể lập tức mang tộc nhân của chúng ta cùng sanh mệnh chủng loại rời khỏi nơi này.
Khí tức của An Nhã có chút bất an, nàng đang chờ Diệp Âm Trúc trả lời, câu trả lời này quan hệ đến tương lai của nàng cùng với Tinh linh tộc.
Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra vẻ tươi cười:
-Tinh linh tộc, một dân tộc xinh đẹp và hòa bình. Cũng là một dân tộc ưu nhã mà tinh xảo. Có thể cùng dân tộc như vậy trọn đời trở thành minh hữu, là vinh hạnh của ta, cũng là vinh hạnh của Cầm Thành. An Nhã tỷ tỷ, ta đáp ứng ngươi. Khẩu thuyết vô bằng, chúng ta lập khế ước làm chứng đi.
An Nhã kinh hãi nhìn kỹ, Diệp Âm Trúc trịnh trọng giơ tay phải cuả chính mình lên, quang mang chợt lóe, Nặc Khắc Hi chi kiếm được khống chế một cách xảo diệu hướng đầu ngón tay cắt nhẹ một cái, máu tươi lập tức chảy ra.
-Ta, Cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc, tại thiên địa chứng kiến lập lời thề này. Bắt đầu từ hôm nay, Tinh linh nữ vương An Nhã cùng tinh linh tộc nhân của nàng, vĩnh viễn trở thành một bộ phận của Cầm Thành. Chỉ cần các nàng nguyện ý, có thể sanh sống ở bất cứ chỗ nào ở trong Cầm thành, được sự bảo hộ vĩnh viễn của Cầm Thành. Lời thề này theo chi huyết mạch của ta mà truyền thừa, trọn đời không thay đổi.
Thanh âm trầm bổng của Diệp Âm Trúc vừa dứt thì hồng quang bay lên trời, tại không trung ngưng kết thành một cái khế ước độc nhất.
An Nhã không chút do dự tiếp theo chú ngữ của Diệp Âm Trúc:
-Ta, sanh mệnh chủng loại thủ hộ, An Nhã. dưới sư chứng kiến của tự nhiên chi thần, cùng tinh linh tộc tương lai khởi thệ, nguyện gia nhập Cầm thành, vĩnh viễn trở thành một bộ phận của Cầm thành. Vì sự kiến thiết của Cầm thành cống hiến ra hết toàn bộ lực lượng của Tinh Linh tộc. Hiệp trợ mọi chủng tộc trong Cầm thành, chịu sự điều khiển của lĩnh chủ, trọn đời không thay đổi. Nếu như tộc của ta làm chuyện gì có hại cho Cầm thành. Nguyện bị tự nhiên chi thần xử lí. Lời thề nguyền này truyền thừa theo huyết mạch của ta trọn đời không thay đổi.
Trên không trung hạt châu nọ đột nhiên bắn ra một đạo quang ảnh rơi vào trên tay An Nhã, An Nhã cắn ngón tay, một giọt Tinh Linh vương tộc huyết mạch dung nhập vào đó. Trong phút chốc, quang mang đại phóng. Hai đạo khế ước tại không trung hòa nhập với nhau. Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đồng thời xuất ra một tia linh hồn khí tức thuộc về mình, trong nháy mắt rót vào trong đó.
Đây là một cái bình đẳng khế ước, thuộc về bình đẳng thệ ngôn, một khi vi phạm lời thề, người lập thệ cùng huyết mạch thừa kế đều bị khế ước trừng phạt.
Quang mang chợt lóe, hai khối bích phù huyết sắc lưu chuyển rơi vào trong tay của Diệp Âm Trúc cùng với An Nhã. Đây là hỗn hợp lời thề của hai người, cũng là chứng kiến nội dung lời thề của bọn họ. Không cần bọn họ có ý khống chế, hai đạo bích phù nhập vào tay, theo huyết sắc lưu chuyển vào trong huyết mạch, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, đồng thời cũng theo huyết mạch của bọn họ mà truyền thừa cho các đời sau.
Cũng bởi vì lời hứa hẹn này, trong hơn ngàn năm lịch sử sau này, thủy chung không có một vị tinh linh vương giả nào có thể xưng trí tuệ chi vương với Tinh Linh nữ vương An Nhã. Người nào có thể so sánh với sự suy tính sâu xa của AN Nhã đây?
Hai người nhìn nhau, trong lúc đó cuối cùng một tia thệ ước trong không trung cũng đã biến mất. Có lẽ bởi vì quá mức hưng phấn, An Nhã thậm chí lộ ra nụ cười tinh nghịch của một tiểu cô nương.
-Lĩnh chủ đại nhân, theo như khế ước đã ký kết, người có phải là nên an bài chức vị cho ta chứ nhỉ?
Diệp Âm Trúc cười nói:
-An Nhã tỷ tỷ, ngươi muốn có chức vụ gì?
An Nhã hì hì cười nói:
-Đương nhiên phải chức vụ quan trọng, nếu không danh bất chánh ngôn bất thuận.
Nói đến đây, mặt nàng đột nhiên đỏ lên.
Diệp Âm Trúc cũng không chú ý đến vẻ ngượng ngùng của An Nhã, cười nói:
-Vậy từ bây giờ bắt đầu, tỷ chính là Cầm thành đại tổng quản, chức vị này là hợp lí nhất.
-Tổng quản thì tổng quản, nếu mọi người hợp tác, ngươi cũng phải gọi Tử và đồng bọn tới, chúng ta cùng thương lượng một chút nên kiến thiết nhà của chúng ta như thế nào.
- Tốt.
Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn liên lạc hướng tới Tử phát ra một đạo tin tức, dưới sự hướng dẫn của An Nhã, Tử cũng đến được bên trong viển cổ chi thụ.
Tiến vào viễn cổ chi thụ, Tử cũng không khỏi than thầm, sinh mệnh khí tức ở đây thật là mạnh mẽ. Hắn mới chỉ là lần đầu tiên thấy An Nhã, nhìn diện mạo nàng cùng An Kỳ giống nhau đến bảy phần, ánh mắt Tử không khỏi có vài phần quái dị.
- Mời ngồi,Tử Tinh nhất tộc tôn quý.
An Nhã rất chính thức hướng Tử hành lễ, Tinh Linh cũng là một dân tộc viễn cổ, tự nhiên biết Tử Tinh Bỉ Mông tại thời viễn cổ cường đại cỡ nào. Lần đầu tiên chánh thức nhìn thấy Tử, An Nhã không khỏi đánh giá cẩn thận khuôn mặt cương ngạnh của nam tử đứng trước mặt. Nàng rõ ràng cảm giác được nam nhân này trên người tỏa ra một loại mị lực đặc thù. Cùng sự ưu nhã của Diệp Âm Trúc hoàn toàn không giống nhau, loại mị lực này của hắn là loại cương mãnh điển hình của nam hình. Trong mơ hồ, từ trên người hắn, An Nhã còn cảm giác được một tia khí tức quen thuộc.
Tử hướng An Nhã gật đầu
-Ngươi đây chính là muội muội của An Kỳ? Ta thường xuyên nghe Âm Trúc nhắc nhở tới ngươi.
An Nhã trong lòng rung động
-Ngươi biết tỷ tỷ của ta?
Diệp Âm Trúc ở bên cạnh cười khổ nói:
-Không chỉ là quen biết đơn giản như vậy đâu.
Đối với An Nhã hắn tự nhiên không giấu diếm chuyện gì, đem chuyện mình ở ôn tuyền gặp phải An Kỳ như thế nào, cùng An Kỳ mất trí nhớ như thế nào, sau lại đem chuyện xảy ra với Tử nói qua một lần.
Nghe Diệp Âm Trúc nói, An Nhã không khỏi nhịn được trợn mắt mồm há hốc
-Ngươi nói tỷ tỷ ta yêu thích Tử tiên sinh? Chuyện này…
Diệp Âm Trúc có chút buồn cười nói:
-Tại sao lại không thể được? Tỷ tỷ ngươi bất luận cao cường cở nào cũng là một nữ nhân thôi.
An Nhã than nhẹ một câu:
-Thật không nghĩ tới a! Tỷ tỷ lại bị mất trí nhớ. Trong trí nhớ ta, nàng dường như không tồn tại một chút hảo cảm. Trong phương diện tình cảm, ta cùng tỷ tỷ đều cực kì khó khăn. Tử tiên sinh, nếu thực sự như vậy, mặc dù tỷ tỷ làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng ta nghĩ nàng ấy thương ngươi thật tình, nếu không cũng không cũng không nói ra những câu đó lúc ra đi. Ta có thể hỏi ngươi một chút, ngươi chuẩn bị đối đãi với tỷ tỷ ta như thế nào?
Tử thản nhiên nhìn An Nhã, vẻ mặt lãnh đạm như cũ, nói:
-Làm ơn đừng gọi ta Tử tiên sinh. Gọi ta là tỷ phu.
-A…
An Nhã cùng Diệp Âm Trúc cùng kinh hô, không ai có thể nghĩ rằng Tử lại trực tiếp như vậy.
-Tỷ… tỷ phu?
An Nhã có chút lắp bắp, nhìn Tử ánh mắt cũng trở nên quái dị.
Tử thản nhiên nói:
-Ta thấy mọi chuyện cho đến giờ đã không có cách sửa đổi. Bất luận nàng trước kia đã làm cái gì, đã có những sai lầm gì. Ta nếu đã lựa chọn nàng, sẽ tiếp nạp nàng hết thảy. Nếu sau này nếu có ai tưởng trả thù nàng, hoặc là nàng có cái hậu quả gì. Ta cũng sẽ thay nàng gánh chịu.
Lời nói rất đơn giãn, bình tĩnh, nhưng lại làm cho trong lòng An Nhã nổi sóng, nàng thật sự không nghĩ tới lại có một nam nhân đối với tỷ tỷ mình thâm tình như thế. Nàng cũng không hề hoài nghi lời nói của nam nhân trước mắt này. Vai hắn rộng như thế, cánh tay có sức lực như thế, hắn đủ khả năng để bảo hộ cho tỷ tỷ của nàng. An Nhã nở nụ cười, nàng vì tỷ tỷ mà cảm thấy cao hứng. Nàng biết, có lẽ đây là cơ hội mấu chốt nhất để cho tỷ tỷ bình phục, cũng là cơ hội trọng kiến tinh linh tộc.
-Cảm ơn ngươi, tỷ phu.
Lại là một câu tỷ phu, nhưng lúc này An Nhã phát ra từ nội tâm. Lúc này, nàng trong lòng thậm chí có chút ghen ghét đố kỵ với tỷ tỷ của mình. Có một nam nhân như thế vì nàng, ít nhất tại phương diện tình cảm, tỷ tỷ so với mình hạnh phúc hơn nhiều. Lúc nào thì mình mới có thể gặp một nam nhân như vậy? Không biết tại sao nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Âm Trúc, ánh mắt cũng rất tự nhiên hướng phía Diệp Âm Trúc nhìn lại. Trong đầu vang lên một tia rung động sâu sắc.
Diệp Âm Trúc cũng không có chú ý đến biến hóa tâm tình của An Nhã, nhìn Tử mỉm cười nói:
-Tử, ta ủng hộ ngươi.
Tử trong ánh mắt hiện lên một tia buồn vô cớ, trong lòng thầm nghĩ: "An Kỳ, nàng bây giờ hiện đang ở nơi nào? Bất luận như thế nào, lần sau gặp lại là lúc ta không để cho nàng rời khỏi ta nữa!"
Diệp Âm Trúc nói:
-Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thương lượng một chút phải kiến thiết Cầm thành như thế nào. Ta bây giờ còn là một đệ tử của Thước Lan Ma Võ học viện, cái gì làm cũng không được. Mọi việc đều phải nhờ đến các ngươi.
Tử nói:
-Ta có thể cung cấp lực lượng. Hơn tám mươi Bỉ Mông cự thú có thể tùy thời điều khiển. kể cả hai Hoàng Kim Bỉ Mông cùng với bốn Bạch Ngân Bỉ Mông. Còn có ba cửu giai Băng cực Ma Viên. Nhưng mà, Cầm thành vốn là nơi dân cư trú ngụ thuộc Mễ lan đế quốc. Bọn họ có vì thú nhân bọn ta mà kinh hoảng hay không?
An Nhã suy nghĩ một chút nói:
-Cái này không phải là vấn đề lớn. Bây giờ cái chúng ta thiếu nhất chính là Hoa Cương Nham cứng rắn.Từ trong núi xung quanh khai thác thật sự rất khó khăn. Lực lượng loài người dù sao cũng có hạn, tinh linh tộc chúng ta cũng không phải là một dân tộc chuyên về sức mạnh. Có Bỉ Mông cự thú của các ngươi trợ giúp sẽ dễ dàng hơn. Tỷ phu, như vậy đi, ngươi cho người của ngươi ban đêm tận lực khai thác Hoa Cương Nham đưa đến bồn địa bên ngoài, ta mỗi buổi sáng sẽ tụ tập người của Cầm thành vận chuyển Hoa Cương Nham đi làm tường thành. Như vậy hiệu suất có thể cao hơn. Ngươi và vài vị cửu cấp ma thú đều có thể hóa thân thành loài người, để cho bọn họ trong hình thái loài người đến đây hỗ trợ. Có lực lượng của năm người bọn họ, hết thảy mọi việc cũng dễ dàng hơn.
Tử gật đầu nói:
-Cái này không thành vấn đề. Chính ta cũng sẽ ở chỗ này hỗ trợ. Việc này đối với Bỉ Mông chúng ta cũng là một cách rèn luyện rất tốt. Tránh cho bọn họ mỗi ngày không có chỗ dụng khí lực.
An Nhã nói tiếp:
-Ta trước mắt có thể cung cấp kim tiền cùng Tinh Linh tộc đặc thù năng lực. Chúng ta đã đạt thành hợp tác khế ước, ta cũng không có gì dấu giếm các ngươi. Tánh mạng chi thụ vừa hóa thành viễn cổ chi thụ. Đợi sau này nó ngưng tụ đủ sanh mạng khí tức thì còn có thể lại tiến hóa. Hình thái cuối cùng của nó là Vĩnh Hằng chi thụ. Mặc dù còn cần thời gian rất lâu, nhưng thông qua viễn cổ chi thụ bây giờ, ta định dùng một năm thời gian để cải tạo lại hoàn cảnh của Bố Luân Nạp sơn mạch. Bởi vì Cực Bắc hoang nguyên khí trời vô cùng rét lạnh, hoàn cảnh nơi này tương đối ác liệt, các loại thực vật sinh trưởng quá chậm. Trong thời gian một năm, ta sẽ dùng sanh mệnh khí tức khổng lồ của viễn cổ chi thụ tỏa ra khắp nơi, cùng với tất cả thực vật ở cùng sơn mạch này sinh ra liên lạc. Xúc tiến sự sinh trưởng của chúng nó. Tại trong phiến sơn mạch, những cây cổ thụ lâu năm, có sự trợ giúp của viễn cổ chi thụ, chúng nó rất dễ dàng sinh ra tiến hóa, tiến hóa thành các lọai hình thái không giống nhau giúp chúng ta bảo vệ Cầm thành.
Tử nói:
-Cây cối tiến hóa? Vậy có tác dụng gì? Chỉ là một chút đầu gỗ mà thôi.
An Nhã thần bí cười nói:
-Tỷ phu, ngươi không nên xem thường cây cối. Lúc các ngươi đến đây có phát hiện nơi này Tinh Linh tộc nhân không ít phải không. Trước mắt tộc nhân của chúng ta có hơn một nghìn, trong đó hơn một tháng qua có thêm hơn hai trăm tộc nhân. Đây là công lao của Viễn Cổ chi thụ. Viễn cổ chi thụ bằng vào sanh mệnh khí tức của nó, có thể trong phạm vi nhất định hấp dẫn tộc nhân lại đây.
Diệp Âm Trúc chợt nói:
-Nguyên lai như thế, ta vốn thấy kì quái tại sao lại có nhiều tinh linh tộc nhân xuất hiện ở đây như vậy.
An Nhã nói:
-Mỗi loại cổ thụ có sự tiến hóa khác nhau tùy tình huống, sau khí tiến hóa cũng sẽ phóng thích ra các loại khí tức khác nhau, ta vì sợ tỷ tỷ phát hiện nên hạn chế khí tức của Viễn Cổ chi thụ, nhưng khí tức của các lọai cổ thụ lại không có tác dụng đối với tinh linh, cũng không cần phải sợ cái gì, rất có thể hiệu triệu lại một ít chủng tộc đặc thù thân cận với tự nhiên. Bọn họ sẽ tăng cường thêm cho lực lượng của chúng ta.
Nghe đến đó, Tử quả quyết nói:
-Không nên hạn chế sinh mạng khí tức của Viễn Cỗ chi thụ, nếu An Kỳ đến đây. Mọi chuyện của nàng ấy sẽ do ta xử lý.
An Nhã liếc mắt nhìn Tử một cái, từ trong măt nàng thấy được một tia lo lắng cùng nhiều tư niệm:
-Ta sẽ làm, tỷ phu. Vậy ngươi cần phải tọa trấn ở chỗ này mới được. Nếu không khi tỷ tỷ ta đến ta không thể đối phó được.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói
-Tử đương nhiên phải lưu lại. An Nhã tỷ tỷ, ta trên đường tới đây có nghĩ qua. Bố Luân Nạp sơn mạch dù sao cũng quá rộng lớn, muốn toàn diện phòng ngự phi thường khó khăn. Chúng ta có nên đem phạm phi phòng ngự thu hẹp lại một chút? Tỷ như tại trên ngọn núi chung quanh Cầm thành. Như vậy có thể nói đem lực lượng phòng ngự tập trung lại, có thể khống chế tốt hơn.
Tử tất nhiên phải ở lại Cầm thành, chỉ có như vậy mới có thể cùng Diệp Âm Trúc ở học viện bảo trì liên lạc, một khi Cầm thành xuất hiện tình huống cấp bách hoặc là phải giải quyết chuyện gì, Tử cũng đều có thể thông qua đồng đẳng bổn mạng khế ước gọi Diệp Âm Trúc về Cầm thành. Nếu chuyện phức tạp, sau khi nhận được thông báo, Diệp Âm Trúc có thể thông qua Không Gian truyền tống trận thiết lập ở Cầm thành lập tức quay về.
An Nhã lắc đầu
-Không, như vậy không tốt. Bố Luân Nạp sơn mạch đều là lãnh địa của người, cũng là địa bàn của chúng ta. Bởi vì sơn mạch tồn tại, dễ thủ khó công. Nhưng thật ra, lúc ban đầu ta cũng đã có ý tưởng lợi dụng hơn bốn mươi ngọn núi bên ngoài này dựng tường thành liên tiếp nhau, tạo nên một cái thiết dũng thành thị thật lớn.Thực vật căn bản vốn không phải là một vấn đề, có Viễn cổ chi thụ sanh mệnh khí tức, tại bất cứ chỗ nào trong các ngọn núi cũng có mọc các loại thực vật có thể trồng trọt, tự cấp tự túc không là vấn đề.
-Cái gì?
Diệp Âm Trúc bị ý nghĩ lớn mật của An Nhã làm hoảng sợ.
Diệp Âm Trúc nói:
-Cái này không có khả năng. Cả dãy Bố Luân Nạp sơn mạch núi non trùng trùng, vậy phải xây dựng một công trình khổng lồ cở nào a! Không có hơn mười vạn người trong một thời gian dài cố gắng, căn bản không có khả năng làm được. Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều người đến như vậy để phòng ngự.
An Nhã có chút bất đắc dĩ nói:
-Chuyện này cũng chỉ là một cái ý nghĩ mà thôi. Ta chính là hy vọng có thể đem Cầm thành ở giữa trung tâm Bố Luân Nạp sơn mạch kiến tạo trở thành một cái siêu cấp bảo lũy. Thậm chí thay thế được Lôi Thần Chùy yếu tắc, mang danh đệ nhất yếu tắc.
Tử lắc đầu nói:
-Vậy không có khả năng. Lôi Thần Chùy yếu tắc sở dĩ trở thành đệ nhất yếu tắc, cũng không phải bản thân yếu tắc chắc chắn, mà còn bởi vì sự tồn tại của Lôi thần chùy. Có cấm ma lĩnh vực hình thành bởi Lôi Thần chùy, yếu tắc mới có thể khiến loài người không cách nào tấn công vào Lôi Trì một bước.
An Nhã thần bí cười nói:
-Như vậy thì không nhất định đâu. Mặc dù chúng ta không có Lôi Thần chùy, nhưng chúng ta có đồ vật khác. Âm Trúc, phiến Bố Luân Nạp sơn mạch này của ngươi thật sự là một địa phương tốt. Ta vừa mới đến nơi này không lâu, chẳng những sanh mạng chi thụ tiến hóa thành viễn cổ chi thụ hơn nữa còn chiêu lãm không ít tộc nhân, đồng thời ta tại ở sâu bên trong Bố Luân Nạp sơn mạch, phát hiện một chủng tộc kỳ dị.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi:
-Chủng tộc kỳ dị? Chẳng lẽ là loại ma thú gì hay sao?
An Nhã lắc đầu nói:
-Không, không phải ma thú. Ma là Địa Tinh, một loại sinh vật cực kỳ yếu. Trên người chúng nó, có cả Ải Nhân cùng Tinh Linh huyết thống, còn có một ít đặc thù huyết mạch, kể cả có cả huyết mạch loài người các ngươi ở bên trong. Địa Tinh mặt ngoài trông rất giống loài người, nhưng nhỏ hơn so với loài người và cũng gầy hơn, ước chừng chỉ cao bằng một nữa loài người, nhưng chúng nó lại không có cường tráng như Ải Nhân. Đây là một chủng tộc nhát gan, hơn nữa lại không có năng lực chiến đấu. ta phát hiện chính cái quan trọng nhất của địa tinh bộ lạc, địa tinh thí nghiệm thất.
Nghe được năm chữ "địa tinh thí nghiệm thất", hai mắt Tử đột nhiên xuất hiện hai luồng quang mang:
-Ngươi nói là Địa Tinh thí nghiệm thất phải không? Địa Tinh thí nghiệm thất tồn tại được bao lâu?
An Nhã mỉm cười nói:
-Như bọn họ nói, bộ lạc bọn họ đã sinh sống hơn ba năm tại Bố Luân Nạp sơn mạch. Địa Tinh thí nghiệm thất cũng đã được thành lập ba nghìn năm.
-A!
Tử trước giờ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dù Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, nhưng lần này cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin.
Diệp Âm Trúc có chút buồn bực nhìn hai người
-Các ngươi ngạc nhiên cái gì? Địa Tinh nhỏ yếu như vậy, thì thí nghiệm thất của bọn họ cũng có gì là thần kỳ?
Tử trịnh trọng gật đầu:
-Địa Tinh loại sinh vật này cơ hồ cùng loài người các ngươi đồng thời xuất hiện. Chúng nó khả năng sinh sản thấp, năng thực chiến đấu lại càng kém. Nhưng mà, đấng tự nhiên sáng tạo mỗi giống loài đều có mục đích tồn tại của nó. Địa Tinh thân thể yếu ớt lại không thể tu luyện ma pháp, đấu khí yếu ớt nhưng bù lại có trí tuệ thông thái. Tại viễn cổ có người nói, chủng tộc thông minh nhất không phải là nhân loại, không phải tinh linh, Long tộc hoặc là chúng ta - Tử tinh Bỉ Mông, mà là Địa Tinh loaị sinh vật yếu nhất này. Địa Tinh với nghệ thuật chế rượu, nấu ăn hay các loại kỹ giới kỹ thuật đều chuyên tinh. Chỉ là bọn họ thật sự quá nhỏ yếu, tại đại lục lấy sức mạnh làm chủ của chúng ta, bọn họ rất khó tự bảo vệ. Vào thời kỳ viễn cổ, Địa Tinh đã bị các chủng tộc khác vô ý đồ sát sắp đến diệt tộc. Có thể còn sót lại một phần bộ lạc tồn tại, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích. Mà Địa Tinh thí nghiệm thất chính là nơi mà Địa Tinh dùng để tiến hành các loại nghiên cứu. Đối với một cái bộ lạc mà nói, Địa Tinh thí nghiệm thất được lập ra thời gian càng dài, cũng cho thấy thành tựu nghiên cứu càng kinh khủng. Thậm chí kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng được. Chỉ là bởi vì Địa Tinh thân mình quá nhỏ yếu, bọn họ mặc dù có thể tiến hành rất nhiều nghiên cứu, tìm ra được những thiết kế hoàn hảo nhất, nhưng không cách nào khiến cho chúng biến thành sự thật. Nghe nói trong viễn cổ thì Địa Tinh tộc cùng Tinh Linh và Ải Nhân có giao hảo rất tốt.
Nói đến đây, ánh mắt hắn chuyển hướng sang An Nhã.
An Nhã gật đầu nói:
-Không sai, Địa Tinh nhất tộc cùng Tinh Linh chúng ta quan hệ rất tốt. Cho nên, khi Viễn cổ chi thụ thả ra Tinh Linh tộc tối thuần chủng khí tức thì cũng kéo những người Địa Tinh tới. Bọn họ phái ra sứ giả tìm được ta, hy vọng có thể cùng chúng ta chế tạo ra một số đồ vật ngạc nhiên cổ quái gì đó. Thẳng thắn mà nói, ta thật sự bị những đồ vật này làm hoảng sợ. Nếu có thể thành công chế tạo, vậy Cầm thành của chúng ta có thể trở thành một cái lãnh địa kinh khủng tồn tại. Nghiễm nhiên trường tồn ở Cực Bắc hoang nguyên băng sâm này.
Nghe được hai chữ Băng Sâm, Diệp Âm Trúc không khỏi nhớ đến cường đại ma thú ở nơi đó
-An Nhã tỷ tỷ, nghiên cứu của Địa Tinh rốt cuộc là cái gì đây?
Tử nói:
-Theo ta được biết, Địa Tinh mặc dù đối với việc chế rượu và nấu ăn đều chuyên tinh. Nhưng bọn hắn càng giỏi hơn về các loại máy móc phức tạp. Chế rượu và nấu ăn chỉ là những kỹ năng phụ của bọn họ mà thôi. Cái mà An Nhã nói tới hẳn là các loại máy móc phải không?
An Nhã gật đầu nói:
-Ta không cách nào dùng lời mà hình dung được. Hơn một năm thời gian, bọn họ đã nghiên cứu ra nhiều nhiều lắm. Nhưng chánh thức có thể biến thành sự thật lại rất hiếm a. Cho nên bọn họ mới hy vọng có thể cùng chúng ta hợp tác. Nếu các ngươi muốn biết nghiên cứu của bọn họ là cái gì, không bằng tự mình đi xem đi. Chỉ có đã từng chứng kiến mới có thể hiểu được Địa Tinh đáng sợ như thế nào. Đối với việc nghiên cứu bọn họ tuyệt đối là cuồng nhiệt. Tựa như Ải nhân thấy mỹ tửu hay Long tộc thấy bảo thạch vậy.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Chúng ta còn chờ cái gì, bây giờ đi thôi.
An Nhã mang theo Diệp Âm Trúc cùng Tử hai người ra khỏi Viễn cổ chi thụ, dưới sự nhấn mạnh đặc biệt của An Nhã, Diệp Âm Trúc không thông tri cho những người khác, chỉ có bọn họ, ba người lãnh đạo cao nhất của Cầm thành, hướng chỗ sâu nhất trong Bố Luân Nạp sơn mạch đi tới.
Thực lực của An Nhã là không thể nghi ngờ, Tử cùng Diệp Âm Trúc năng lực vũ kỹ cũng đều không cần phải nghĩ, ba người giống như ba vì sao hướng bên trong Bố Luân Nạp sơn mạch bay nhanh.
Trên đường bay tới, An Nhã phi hành bên cạnh Diệp Âm Trúc
-Âm Trúc, thực lực của ngươi tựa hồ tiến bộ không ít a!
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-So sánh cùng tỷ tỷ còn kém xa.
An Nhã nhìn thoáng qua Tử nói:
-Đừng nói như vậy, ngươi ngay cả tỷ tỷ của ta còn có thể đánh cho mất trí nhớ, so với ta còn có cái gì chênh lệch đây? Bay qua hai ngọn núi nữa, mục đích của chúng ta ở đó. Đến lúc đó các ngươi không nên giật mình a. Ừm, được rồi, Âm Trúc. Ngươi là Cầm thành lĩnh chủ nhưng chưa chánh thức gặp mặt con dân của ngươi. Sau này khi chúng ta quay lại có ý gặp mặt con dân của ngươi một chút.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Không cần thiết phải như vậy. Dù sao ta cũng không thường xuyên ở nơi này, chỉ cần họ nhận biết tỷ là được. An Nhã tỷ tỷ, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Chúng ta tại Bố Luân Nạp sơn mạch làm lớn như vậy, có thể khiến cho Mễ Lan đế quốc bất mãn? Mặc dù ta là Cầm thành lĩnh chủ, nhưng kiến thiết đại quy mô như thế nếu nói không làm cho Mễ Lan đế quốc chú ý thật không có khả năng.
An Nhã sửng sốt một chút
-Vấn đề này ta không lo lắm. Cho đến bây giờ lẫn sau này, điều mà ta lo lắng vẫn là làm sao đem Cầm thành kiến thiết cho tốt, phòng ngự lực phải càng mạnh, bất luận Mễ Lan Đế Quốc hay Cực Bắc Hoang Nguyên thú nhân đều là kẻ địch giả tưởng của ta.
Tử nói:
-Lo lắng của Âm Trúc không phải không có đạo lý. Hắn tại Mễ Lan đế quốc đã rất bị hoàng thất chú ý, nếu tai Cầm thành kiến tạo to lớn, sợ rằng sẽ đưa đến một ít phiền toái không cần thiết.
An Nhã trầm ngâm nói:
-Không bằng chúng ta phong tỏa Cầm thành, không cho người của Cầm thành rời khỏi Bố Luân Nạp sơn mạch, tất cả nhu cầu về cuộc sống trong thành ta phái Tinh Linh tộc nhân đi mua, như vậy chẳng phải đã có thể thời dấu được mọi chuyện sao?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Không tốt. Bình dân cũng đều là dân của Cầm thành, chỉ có cho bọn họ tự do mới có thể canh tác hay công tác tốt. Nếu là phong bế thành, chỉ sợ dễ dàng xuất hiện nhiều vấn đề khác..
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương