Cầm Đế
Chương 330 : Tịch Diệt chi pháo phá Phản Ma thuẫn
Pháp Lam được tôn xưng là Thánh Địa của Ma pháp sư, Ma pháp sư tu luyện ở đây chẳng những có ưu thế tiên thiên, mà phối hợp với nhau cũng nhuần nhuyễn hơn, tuyệt đối không phải Ma pháp sư của các Quốc gia có thể so sánh được. Công kích của Hỏa hệ Ma pháp sư vừa chấm dứt, đợt thứ hai đến phiên Phong Hệ.Cơn lốc cũng hình thành ở trong không trung. Từng Cơn lốc xuất hiện ở trên thành pháo đài. Có lẽ lực sát thương trực tiếp của Long Quyển Phong sẽ không khủng bố như Lưu Tinh Hỏa Vũ, nhưng Long Quyển Phong càng dễ dàng khiến cho trận địch trở nên hỗn loạn. Rất nhiều Thâm Uyên sinh vật, nhất là Thâm Uyên sinh vật cấp thấp trực tiếp bị Cơn Lốc cuốn bay, trong gió bão bị xé thành mảnh nhỏ. Đồng thời Cơn Lốc cũng không ngừng thổi bay Hoàng Vụ trên mặt đất. Đám Ma Hạt mặc dù là Thâm Uyên sinh vật cao cấp, nhưng ngoại trừ hai Ma pháp có uy lực rất mạnh, thì thân thể của chúng nó rất yếu ớt. Đám Ma Hạt còn sống sót dưới Lưu Tinh Hỏa Vũ còn chưa kịp cảm thấy may mắn, chúng nó đang nằm trên lưng Ma Ngưu đã bị Cơn lốc cuốn lấy, cùng với Hoàng Vụ bị thổi tan, tầng Ma pháp phòng ngự rốt cuộc đã bị phá.
Không sai, đây mới là thực lực thực sự của Liên quân Long Khi Nỗ Tư.
Có lẽ, về nhiều mặt Ma pháp sư không thể so sánh với Chiến Sĩ. Nhưng một khi Ma pháp sư hoàn thành được Ma pháp, thì lực phá hư mà bọn họ có thể tạo ra, thì các Chiến Sĩ cùng cấp bậc không thể nào làm được. Huống chi, vì cuộc Thánh Chiến này, các Ma pháp sư Pháp Lam gần như đã mang theo tất cả các Ma pháp vật phẩm theo. Ẩn nhẫn lâu như vậy, giờ phút này bọn họ phóng ra không hề giữ lại. Thể hiện thực lực thực sự của Liên quân Long Khi Nỗ Tư ra. Ma pháp sư Quân đoàn không thể nghi ngờ là có lực công kích cường đại nhất của Liên quân Long Khi Nỗ Tư. Đồng thời, bọn họ cũng lại là yếu ớt nhất. Nếu không Diệp Âm Trúc cũng sẽ không che dấu bọn họ đến tận bây giờ. Đến tận khi Thâm Uyên Ma Vương bị Tiểu Long Nữ công kích, bốn Thâm Uyên Ma Vương đều không thể phân tâm, bọn họ mới thể hiện ra lực công kích chân chính của mình. Nếu không, cho dù chỉ có một gã Ma Vương tiến vào trong trận hình của Ma pháp sư, cũng có thể trong nháy mắt làm chết vô số người. Khi đó, Liên quân quả thực không có cơ hội gì. Cho dù là giết chết toàn bộ Thâm Uyên Ma Vương. Nhưng chỉ bằng mấy trăm vạn Chiến Sĩ, cũng tuyệt đối không thể chống lại mấy ngàn vạn Thâm Uyên sinh vật.
Hỏa diễm, Cơn lốc trước sau đã hoàn thành sứ mệnh của chúng, thân thể Thâm Uyên sinh vật như trần trụi hiện ra trước mặt pháo đài Long Khi Nỗ Tư. Một khắc sau, Hắc ám buông xuống khắp nơi, do Ám Hệ Ma pháp sư do Diệp Âm Trúc trực tiếp lãnh đạo, cũng là có số lượng Ma pháp sư ít nhất, Ma pháp của bọn họ đã giáng xuống.
Ám Ma Hệ Ma pháp, không thể nghi ngờ là ma pháp khó khăn nhất. Ma pháp sư Ám Ma Hệ chỉ có bốn trăm người, nhưng người lựa chọn Ám Ma Hệ đều có nghị lực mà Ma pháp sư bình thường không thể nào tưởng tượng được. Về thực lực thân thể, Ma pháp sư Ám Ma Hệ cũng sở hữu Ma pháp mạnh nhất. Trong hơn bốn trăm Ma pháp sư Ám Ma Hệ này, có hơn một phần ba đã đạt đến trình độ Tử Cấp. Ma pháp mà bọn họ thi triển là do Diệp Âm Trúc dạy cho họ, chính là Chú ngữ mà Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư truyền thụ.
Hắc Ám màu tím buông xuống, vầng sáng mờ nhạt bao phủ mặt đất, không có cảnh đẹp xuất hiện, đám Thâm Uyên sinh vật thậm chí còn không cảm giác được công kích gì hết, quang mang màu tím đen cũng đã biến mất. Đang khi đám Thâm Uyên sinh vật vì sợ hãi hai Ma pháp lúc trước, có chút không dám xông lên pháo đài, thì đột nhiên, tiếng gầm rú mãnh liệt lại xuất hiện trong chiến trường. Tiếng nổ không phải là do Ma pháp oanh kích hay là Đấu Khí công kích tạo thành, mà đến từ thi thể đám Thâm Uyên sinh vật. Thi thể của tất cả Thâm Uyên sinh vật đã bị chết gần như trong nháy mắt bị nổ tung, lực nổ mạnh tương đương với thực lực của Thâm Uyên sinh vật khi còn sống. Khi thân thể của một con Ma Ngưu nổ mạnh, mấy trăm con Thứ Xà xung quanh cũng bị nổ tung, cảnh này diễn ra không ngừng trên chiến trường.
Không sai, Ma pháp sư Ám Ma Hệ thi triển chính là Thi Bạo. Có lẽ Thi Bạo không phải là Cấm chú Ma pháp, nhưng cũng bởi vì như vậy, nên Thi Bạo do hơn bốn trăm Ma pháp sư Ám Ma Hệ thi triển mới bao phủ được phạm vi lớn như vậy.
Ở ba phía thi triển Ma pháp, hầu như thi thể của tất cả Thâm Uyên sinh vật bị chết đều bị nổ mạnh, điều này khiến cho đám Thâm Uyên sinh vật không thể Thôn phệ. Còn mang đến hiệu quả thậm chí còn khủng bố hơn cả Lưu Tinh Hỏa Vũ. Dù sao, đám Thâm Uyên sinh vật lúc này đã không còn Hoàng Vụ bảo vệ nữa.
Sau Hắc Ám là Hải Dương, Thủy Nguyên tố ngưng tụ thành Băng, hóa thành vô số đạo Băng trùy từ trên trời giáng xuống. đương nhiên, đó không phải là Băng trùy nhỏ yếu, những cây Băng Trùy này có chiều dài phần lớn hơn ba thước, có cây đường kính lớn nhất gần một thước. Băng trùy từ trên trời rơi xuống, dù là chỉ dựa vào trọng lượng rơi xuống, thì lực trùng kích cũng rất đáng sợ. Không khí đang nóng rực trở nên mát mẻ hơn không ít, nhưng bị Băng Trùy tẩy lễ, đám Thâm Uyên sinh vật lại nghe thấy khúc nhạc Tử vong.
Pháp lực của Ma pháp sư Thổ hệ lúc trước đã tiêu hao rất lớn, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không còn lực cho trận chiến đấu cuối cùng này. Khi Băng trùy từ trên bầu trời giáng xuống thì trên mặt đất, một trận Đột thứ cũng xuất hiện. Trên dưới giáp công, cho dù là Tăng Ác, cũng không thể chịu nổi công kích khủng bố thế này.
Từng mảng lớn Thâm Uyên sinh vật bị Ma pháp công kích mà chết đi, thậm chí ngay cả Thi thể cũng không còn.
Quang mang rốt cuộc xuất hiện, như là mặt trời lúc bình minh, đáng tiếc ánh rạng động này cũng không phải dành cho Thâm Uyên sinh vật, mà đó là Ánh rạng đông dành cho Liên quân Long Khi Nỗ Tư. Quang nguyên tố khổng lồ chiếu sáng Pháo đài, từng đạo Thánh quang từ trên trời giáng xuống, cùng phát động với bọn họ, còn có Ma pháp sư của Cầm Thành.
Cầm Kỳ Thi Họa, bốn loại Ma pháp, mặc dù số lượng Ma pháp sư của Cầm Thành không nhiều. Nhưng từ Cầm Ma Pháp của Diệp Âm Trúc có thể thấy được thực lực Ma pháp truyền thừa của Đông Long Bát tông là như thế nào. Khi Quang Minh chiếu sáng mặt đất, Thánh quang bao phủ nhân gian, thì đám Thâm Uyên sinh vật ở xung quanh Pháo đài đã tổn thất một phần năm. Phải biết rằng, đám Thâm Uyên sinh vật trên mặt đất vừa nãy còn có gần hai ngàn vạn, mà sau một vòng công kích vừa rồi đã tổn thất hơn bốn trăm vạn. Đây mới là tính ba phía, không tính thu hoạch ở phía còn lại.
Bất kể là Diệp Âm Trúc hay các Phó Thống soái khác, đều không hạ lệnh cho Chiến Sĩ Liên quân Long Khi Nỗ Tư lao ra khỏi Pháo đài, đoạt lấy tính mạng của quân địch. Mặc dù như vậy sẽ có chiến tích lớn hơn, nhưng Chiến Sĩ Liên quân hao tổn cũng quá lớn. Khi có được Vũ khí sắc bén là Ma pháp này, bọn họ tuyệt đối không muốn các Chiến Sĩ hy sinh nhiều hơn.
Ma pháp công kích đã kết thúc rồi sao? Không, đương nhiên là không. Pháp Lam Thất Tháp, đại biểu cho bảy loại Ma pháp. Cho dù là không tính không gian Ma pháp, cũng có bảy loại. Mà lực chiến đấu vừa phát huy vừa nãy, chỉ mới có sáu hệ mà thôi.
Âm thanh kỳ dị, cùng với Linh hồn ba động khổng lồ từ Pháo đài từ từ phát ra. Tầng sóng gợn đó bản thân không có lực công kích gì. Nhưng dưới ảnh hưởng của nó, đám Thâm Uyên sinh vật gần Pháo đài nhất bắt đầu tự chém giết lẫn nhau. Thâm Uyên sinh vật cao cấp có lẽ không bị Linh hồn ba động kỳ lạ này ảnh hưởng quá lớn. Nhưng trong hơn ngàn vạn Thâm Uyên sinh vật còn lại, dù sao vẫn là đám sinh vật cấp thấp là chủ yếu. Thâm Uyên sinh vật vốn đã bị Ma pháp công kích nên giờ lâm vào trong hỗn loạn. Ngay vào lúc yếu ớt nhất, Ma pháp sư Tinh thần hệ của Hồn Tháp lại chiếu cố bọn chúng, Tinh thần hệ Ma pháp lúc này đã thể hiện ra uy lực hữu hiệu nhất. Kẻ địch, từng tên từng tên một ngã xuống, áp lực ở bốn phía tường thành đồng thời giảm bớt.Thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về một phía, chỉ có điều, lúc này lại nghiêng về phía Liên quân Long Khi Nỗ Tư.
Trên bầu trời, Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm trở nên sáng rực, đương nhiên sẽ không phải là Cao cấp Ma Đạo pháo nữa, thời gian tĩnh của Cao cấp Ma Đạo pháo rất lâu. Trong thời gian ngắn không thể nào sử dụng được nữa. Nhưng, Trung cấp Ma Đạo pháo đã hết thời gian tĩnh, ba trăm khẩu Trung cấp Ma Đạo pháo sáng rực lên.
Đại quân Hủy Diệt nhìn thấy Cầm Đế hào sáng rực lên, gần như liền ngay lập tức đứng chắn trước mặt đám Đại Bàng Giải thi triển Phản Ma thuẫn, cùng với Phản Ma thuẫn Nữ Vu phóng ra, hình thành một màn Hào quang khổng lồ, che đỡ cho đám Đại Bàng Giải ở phía sau.
Bên trong Cầm Đế hào, vẻ mặt Tô Lạp lạnh như băng, cảnh giết chóc bên ngoài khiến thần kinh nàng như tê liệt, nhìn về phía Ly Sát đang đứng ở bên cạnh bàn điều khiển chính:
- Âm Trúc đã nói, khi cục diện chiến trường thay đổi, chính là lúc ngươi phát huy. Đến đây đi, để chúng ta đánh cho đám Thâm Uyên sinh vật rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Ma Đạo pháo khu một chuẩn bị xong.
- Ma Đạo pháo khu hai chuẩn bị xong.
- Ma Đạo pháo khu ba chuẩn bị xong.
- Ma Đạo pháo khu bốn chuẩn bị xong.
Từng tiếng báo cáo không ngừng vang lên, kết thúc cuối cùng chính là Ly Sát:
- Tịch Diệt Pháo Hỏa chuẩn bị xong.
Tô Lạp điều chỉnh vị trí của Cầm Đế hào, Cự Long tộc ở phía trước nhanh chóng mở ra một thông lộ, nàng lạnh lùng quát lớn:
- Phát xạ.
Oanh--
Tiếng nổ cực lớn, cùng với Ma Pháp ba động khổng lồ phát ra trong không trung. Lúc này, đám Ma Chủ chưa đạt đến Thứ Thần Cấp bị Tiểu Long Nữ truy sát đã có bảy người bị nàng giết chết. Ma Chủ Thứ Thần Cấp ngoại trừ bị Diệp Âm Trúc giết chết, đám còn thừa cũng đã bị nàng xử lý giờ chỉ còn có sáu người. Lúc này, đám Ma Chủ không thể nào quản được Cầm Đế hào nữa, đang toàn lực vây công Tiểu Long Nữ.
Đám Hủy Diệt khinh thường nhìn Cầm Đế hào đang phát ra năng lượng. Loại công kích này có gì chứ, lần này đã là lần thứ ba, nghĩ chúng ta là đám Thiên Quỷ yếu ớt sao? Dựa vào mấy ngàn Ma pháp trận, phòng ngự của chúng ta không thể nào bị phá giải.
Vào lúc đám Hủy Diệt đang đắc ý, bọn chúng đột nhiên nhìn thấy màn hào quang màu trắng. Đó là Bạch quang lớn hơn cả ba trăm đạo quang mang lúc trước. Mỗi một đạo có đường kính hơn mười trượng, tốc độ cũng nhanh hơn ba trăm đạo quang mang kia một chút.
Điều mà Hủy Diệt lúc này có thể làm, chính là dùng mọi khả năng tăng Phản Ma thuẫn của mình lên đến cực hạn, nhưng điều này có tác dụng gì sao?
Quang mang phỉ thúy vỡ ra như thủy tinh, hóa thành vô số điểm sáng biến mất không còn, thậm chí còn không phát ra âm thanh va chạm nào cả. Bạch quang trực tiếp mở ra năm lỗ hổng khổng lồ trong chiến trận của hủy diệt và Đại Bàng Giải, ngay cả Thiên Quỷ Đại quân ở sau bọn chúng cũng không may mắn tránh thoát.
Một khắc sau, ba trăm đạo hỏa quang đồng thời giáng xuống. Ma pháp phòng ngự của Hủy Diệt quả thật rất mạnh, thậm chí có thể mượn Ma lực của đối thủ. Nhưng sau khi Phản Ma thuẫn bị phá vỡ, thân thể của chúng nó vẫn rất yếu ớt. Hồng quang đi đến đâu, hủy diệt và Đại Bàng Giải đã bị thương nặng, còn không còn Phản Ma thuẫn bảo vệ, đã hoàn toàn bị Hồng quang bao phủ, kết cục chờ đợi chúng nó chỉ có một đó chính là Hủy Diệt.
Đại Bàng Giải bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả một con cũng không còn. Trên mặt đất, Pháo đài không còn phải chịu đựng lực công kích khủng bố của chúng nó nữa. Mặc dù vào lúc này thành thường đã xuất hiện không ít lỗ hổng, nhưng đối với Thâm Uyên Đại quân mà nói, điều này còn có tác dụng sao. Tổng cộng ba ngàn hủy diệt, sau chiến đấu lúc trước cùng với đợt công kích này, số lượng còn lại chưa đến hai trăm. Đang chờ đợi chúng nó chính là gần bốn trăm Tinh Linh Long. Ở tình huống hai đánh một, đám Hủy Diệt này không có cơ hội gì nữa.
Năng lượng khổng lồ chẳng những đã phá hủy Phòng tuyến của hủy diệt, đồng thời cũng quét ngang sang đám Âm Long Đại quân bên cạnh. Năm đạo Bạch quang đó là do Tịch Diệt Chi Pháo phát ra công kích khủng bố, ít nhất đã giết chết hơn bốn trăm con Âm Long. Thân thể khổng lồ có lúc cũng không phải chuyện tốt, ít nhất chúng nó không có cơ hội né tránh.
Không có Hủy Diệt hỗ trợ, chiến trường Không Quân bên phía Liên quân mặc dù vẫn bị áp chế nhưng từ cục diện chiến trường đang thay đổi, cục diện Không Quân đã tốt hơn trước nhiều.
Trận chiến tranh này vô cùng kinh tâm động phách, giống hệt như trâm trạng của Tát Lâm Na lúc này. Cho dù là khi Ám Ảnh Ma Vương Nạp Nhĩ Ban Địch An bị Diệp Âm Trúc hủy diệt, Tát Lâm Na vẫn còn niềm tin tất thắng. Nhưng nàng không thể nào ngờ được, Thâm Uyên Đại quân lại thất bại nhanh đến vậy. Càng không ngờ được rằng, Ma pháp của Nhân loại lại có uy lực khủng bố đến thế. Đây không phải do nàng ta không tìm hiểu kỹ trí nhớ của Hương Loan. Mà Hương Loan cũng không biết thực lực thực sự của Ma pháp sư Pháp Lam. Trực diện chiến đấu, Tát Lâm Na thể hiện ra thực lực cường đại, hơn nữa còn có Phản Ma thuẫn có tác dụng phòng ngự Ma pháp cao nhất, Ma pháp gì cũng gần như không có hiệu quả gì với nàng. Nhưng mà nàng vẫn bị Diệp Âm Trúc hoàn toàn áp đảo, liên tục bị đánh lui, lúc nào cũng có thể không ngăn cản nổi. Lực công kích của Diệp Âm Trúc mạnh hơn so với Tát Lâm Na tưởng tượng nhiều. Hơn nữa còn có Linh hồn lực khổng lồ, Tát Lâm Na tự hỏi trong cùng cấp bậc, Linh hồn lực của mình đã gần bằng Lam Vu Ma Vương Phí Đức Lặc, nhưng so sánh với Nam nhân trước mặt này, vẫn yếu hơn nhiều.
Dựa vào uy lực của hai viên Hồn Châu, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn áp đảo Tát Lâm Na về tinh thần. Khiến cho Thuấn di và hiệu quả Ma pháp của Tát Lâm Na không thể nào thể hiện được. Ngay từ khi bắt đầu chiến đấu Tát Lâm Na đã rơi vào thế bị động, mấy lần may mắn thoát được tay Diệp Âm Trúc. Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm đã dung hợp với tay phải của Diệp Âm Trúc, nhưng đây không có nghĩa là hắn không thể thi triển Cầm Ma Pháp của mình. Trong không trung, bảy sợi tóc màu đen vẫn luôn xoay quanh thân thể hắn, dưới Linh hồn ba động của hắn mà phát ra tiếng đàn tuyệt vời mà kỳ lạ, suy yếu kẻ địch, tăng cường mình lên. Có Thần Thú Khải Giáp hỗ trợ, thực lực của Diệp Âm Trúc đã đạt đến một trình độ trước nay chưa từng có. Tay trái Âm Dương Trảm, tay phải Thất Huyền Phá Hồn Chưởng, dựa vào tốc độ nhanh hơn Tát Lâm Na một chút, khiến cho nàng ta không có sức đánh trả. Nếu không phải vì Thái Âm Băng hoàn của Tát Lâm Na còn có thể làm chậm tốc độ của Diệp Âm Trúc, có lẽ thân thể của nàng sớm đã bị trúng Thất Huyền Phá Hồn Chưởng của Diệp Âm Trúc rồi.
Chẳng những Tát Lâm Na không ngờ rằng thực lực của Diệp Âm Trúc lại đạt đến trình độ như vậy. Mà ngay cả Tiểu Long Nữ đang truy sát đám Ma Chủ cũng không nghĩ đến. Lúc này, thực lực mà Diệp Âm Trúc thể hiện ra, không thua kém gì nàng.
Chiến trường biến đổi khiến cho cố kị trong lòng Diệp Âm Trúc hoàn toàn biến mất, lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ đó là hủy diệt kẻ thù trước mặt, báo thù cho Hương Loan. Vì có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất, hắn cố ý không nghĩ đến lời Tát Lâm Na nói, nhưng lời nói của Tát Lâm Na lại vẫn đánh sâu vào trong Linh hồn của hắn, như Độc xà đang không ngừng cắn xé nơi yếu nhất trong Linh hồn của hắn.
"Ông" Bảy sợi tóc đen nhánh cùng chấn động, giai điệu tuyệt vời hóa thành đạo trùng kích cuối cùng.
Cả người Tát Lâm Na run lên, bị Linh hồn của Diệp Âm Trúc phối hợp với Cầm Khúc đánh vào, bảy đạo khói đen đồng thời từ Thất khiếu bay ra, Linh hồn đã bị thương không nhẹ. Cơ hội như vậy Diệp Âm Trúc không thể nào bỏ qua được, tay trái chém ra, ba đạo Âm Dương trảm phân biệt chém trong không trung, ngăn cản các hướng mà Tát Lâm Na có thể né tránh. Linh hồn hoàn toàn tập trung, chịu một chiêu Thái Âm Băng hoàn, máu trong miệng phun ra, đã đến ngay sát bên Tát Lâm Na, một chưởng áp về phía trán nàng ta.
Thất Huyền Phá Hồn Chưởng đối mặt với kẻ địch bình thường, lúc nào cũng có thể phát huy được công kích hủy diệt. Nhưng đối với cường giả cấp bậc Ma Vương này, thì phải công kích ngay cạnh người mới có thể phát huy được lực công kích lớn nhất, mới đạt được hiệu quả như mong muốn. Linh hồn của Hương Loan đã bị Tát Lâm Na Thôn phệ, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể bảo vệ được thân thể của Hương Loan khi hủy diệt Linh hồn Tát Lâm Na, đây là điều duy nhất mà Diệp Âm Trúc có thể làm cho Hương Loan.
Vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt Tát Lâm Na.
Nếu Diệp Âm Trúc không muốn bị thương mà giết nàng ta, như vậy thì trong thời gian ngắn không có biện pháp gì. Nhưng Tát Lâm Na dù như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Nam nhân trước mặt này vì giết mình lại chấp nhận bị thương nặng. Một chưởng nhìn như rất nhẹ nhàng của đối phương khiến nàng cảm giác đang ở nguy cơ mất mạng, lúc trước, Ám Ảnh Ma Vương Nạp Nhĩ Ban Địch An cũng chết trong chiêu này của Diệp Âm Trúc.
- Không… Linh hồn của Hương Loan còn tồn tại.
Một khắc trước khi bị hủy diệt, Tát Lâm Na kêu lên một tiếng thê lương. Quả nhiên, Diệp Âm Trúc sửng sốt trong giây lát, bàn tay đang đánh ra cũng chậm đi một nửa.
Tát Lâm Na không dám dừng lại, làn sương mù màu xanh biếc khổng lồ từ trong cơ thể Hương Loan bay ra. Nàng vừa đẩy thân hình Hương Loan về phía Diệp Âm Trúc, vừa lui về phía sau thật nhanh, chịu một chiêu Âm Dương Trảm, bỏ chạy thật xa.
Nhìn thấy thân thể Hương Loan bị đẩy đến đước mặt mình. Diệp Âm Trúc theo bản năng chuyển tay phải đang đánh ra lên không trung, tay trái đưa ra ôm lấy thân thể mềm mại của Hương Loan, ôm nàng vào trong lòng.
Linh hồn của Hương Loan còn tồn tại sao? Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng biết Tát Lâm Na rất có thể đang lừa mình, nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội cuối cùng này.
Nhưng khi hắn tiếp lấy Hương Loan, một khắc ngắn ngủi đó đã khiến hắn không thể nào đuổi kịp Tát Lâm Na – thực lực chỉ kém hắn có một điểm mà thôi.
Tiếng kêu sắc bén không ngừng từ trong miệng Tát Lâm Na phát ra. Thâm Uyên Đại quân bị Ma pháp sư đánh trúng đang đại bại, bao gồm cả Không Quân ở bên trong, lập tức theo tiếng kêu của nàng rất nhanh lui về phía sau.
Thâm Uyên Đại quân đã bại, thảm bại.
Đả kích mà Diệp Âm Trúc gây cho Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na thật sự quá lớn. Bất kể là thân thể, hay là tình huống trên chiến trường đều khiến cho Tát Lâm Na vô cùng sợ hãi. Lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bảo vệ tính mạng mình trước rồi nói sau.
Nhìn thấy Thâm Uyên Đại quân rút lui như thủy triều, nếu Liên quân còn không có phản ứng gì, vậy các vị Nguyên soái cũng không xứng đáng. Mười sáu cửa thành của Pháo đài Long Khi Nỗ Tư đồng thời mở ra, trăm vạn Liên quân lập tức xuất kích, dưới sự chỉ huy của các cường giả Liên quân, đuổi theo Thâm Uyên Đại quân. Ngay cả các Ma pháp sư của Pháp Lam cũng đồng thời ra khỏi thành với Đại quân, hầu hết Ma pháp sư đều có Ma Thú tọa kỵ của riêng mình. Được các Chiến Sĩ bảo vệ, mặc dù không có Ma pháp trận hỗ trợ, nhưng bọn họ vẫn không hề do dự mà phát động Ma pháp công kích, khiến đám Thâm Uyên Đại quân đang rút lui không ngừng lưu lại thi thể.
Cục diện chiến trường đã định, Diệp Âm Trúc ôm thân thể ấm áp của Hương Loan hạ xuống. Mở miệng, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Quang mang lóe lên, Cách Lạp Tây Tư và Minh đã khôi phục hình thái của bọn họ, rời khỏi thân thể Diệp Âm Trúc, dù sao duy trì bộ Khải Giáp này tốn rất nhiều năng lượng.
- Cách Lạp Tây Tư, Ngươi đi theo Đại quân truy kích, Minh, ngươi lưu lại trấn giữ Pháo đài.
Diệp Âm Trúc nhìn Hương Loan ở bên cạnh, vừa nói với hai Thần Thú. Hai vị Thần Thú có thể cảm nhận sự bi thương trong lòng Diệp Âm Trúc, đều gật gật đầu, chia nhau ra.
Liên quân Không Quân, Dưới sự chỉ huy của Cầm Đế hào phối hợp với Chiến Sĩ bên dưới triển khai truy kích. Cái gọi là Binh bại như núi lở thật đúng với tình huống của Thâm Uyên Đại quân lúc này. Mặc dù Liên quân Long Khi Nỗ Tư không thể nào lưu tất cả kẻ địch lại, nhưng truy kích như thế này không thể nghi ngờ có thể tiêu diệt sinh lực địch rất lớn, kết quả cuộc Thánh Chiến này đã được định đoạt.
- Ngươi thế nào rồi?
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng Diệp Âm Trúc, Sinh mệnh năng lượng tinh thuần dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, lập tức khiến tinh thần Diệp Âm Trúc phấn chấn, sắc mặt dễ coi hơn nhiều.
- Ta không sao. Tiểu Long Nữ, phiền nàng đi trợ giúp sáu vị Tháp Chủ và Ny Na Nãi Nãi, giết chết hai Ma Vương kia, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy thoát.
Đi đến sau lưng Diệp Âm Trúc đúng là Tiểu Long Nữ. nàng tự nhiên nhìn thấy Diệp Âm Trúc hộc máu, nhìn thấy cuộc chiến đã định, nên không hề truy kích, mà quay lại xem xem Diệp Âm Trúc như thế nào. Tiểu Long Nữ gật đầu, thông qua tiếp xúc, nàng cảm giác được Diệp Âm Trúc vì năng lượng tiêu hao quá nhiều và kinh mạch chấn động, nên mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng dựa vào Sinh mệnh năng lượng của hắn cũng đủ để chữa trị. Thân hình bay lên, Tiểu Long Nữ hóa thành một đạo Kim quang hướng về phía hai Ma Vương đang bị Ma Thần Phong Ấn vây khốn.
Trên mặt đất, Diệp Âm Trúc cẩn thậm ôm Hương Loan vào trong lòng. Hít một hơi thật sâu, lúc này hắn đã không còn để ý gì đến Nam nữ hữu biệt. Tay phải đặt trên trái tim Hương Loan, vô cùng cẩn thận đưa Sinh mệnh năng lượng của mình vào trong cơ thể Hương Loan. Đồng thời Hồn Châu cũng bay ra từ Mi Tâm, thử thăm dò Sinh mệnh chi hải của Hương Loan.
Vào lúc này, trên ngực Hương Loan đột nhiên phát ra một vầng Kim quang mờ nhạt. Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt, nhìn vào cổ áo nàng, thì thấy trên cổ Hương Loan đang đeo một vòng cổ, trên vòng cổ có một Bảo thạch Kim sắc, Kim quang đúng là phát ra từ đây. Không đợi Diệp Âm Trúc suy nghĩ, kim quang nhàn nhạt đã nhẹ nhàng dung nhập vào trong Mi tâm Hương Loan, khẽ rên lên một tiếng, nàng đã tỉnh lại.
- Âm Trúc.
Hương Loan không hề động đậy, vẻ mặt nàng rất tái, không có một giọt máu nào, trong đôi mắt nhìn Diệp Âm Trúc đầy phức tạp.
- Hương Loan, Linh hồn của nàng thực sự không bị thôn phệ, tốt quá, thật tốt quá.
Diệp Âm Trúc vui quá nên khóc, nước mắt không thể khống chế được chảy xuống. Tát Lâm Na không lừa mình, Linh hồn của Hương Loan vẫn còn tồn tại. Thực ra, không phải Tát Lâm Na không muốn Thôn phệ Linh hồn của Hương Loan. Khi nàng ta xâm nhập vào Tinh thần chi hải của Hương Loan, thì Hương Loan lập tức phát hiện ra. Linh hồn của Tát Lâm Na vô cùng cường đại, bị áp bách, nên Linh hồn của Hương Loan bị đánh bay ra khỏi Tinh thần chi hải, tiến vào trong viên Bảo thạch trên ngực nàng.
Bảo thạch có tên là Thần Thánh Bảo Hộ, là một Thần khí, tạm thời bảo vệ cho Linh hồn của Hương Loan không bị Thôn phệ. Đương nhiên, đây cũng là do Ma Đạo pháo của Cầm Đế hào phát động kịp thời, không cho Tát Lâm Na thời gian công phá Thần khí, nếu không Linh hồn của Hương Loan cũng sẽ bị hủy diệt.
- Không cần cần phí sức. Chẳng lẽ chàng không cảm thấy, thân thể của thiếp đã bị Tử Năng của Ma Vương kia hoàn toàn xâm nhập sao? Không ngờ rằng Linh hồn của thiếp còn có thể trở về thân thể của mình, còn có thể để thiếp nói với chàng mấy câu, thiếp đã thỏa mãn lắm rồi.
Diệp Âm Trúc đương nhiên cảm giác được biến hóa trong cơ thể Hương Loan. Tử Năng của Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na vô cùng cường đại. sau khi xâm nhập vào trong cơ thể Hương Loan, nếu là do nàng khống chế, thì thân thể Hương Loan tự nhiên không có vấn đề gì. Nhưng khi Tát Lâm Na thoát đi, Tử Năng còn lại trong nháy mắt ăn mòn thân thể Hương Loan, hoàn toàn phá vỡ các cơ năng của nàng, lục phủ ngũ tạng cũng bị suy kiệt.Bị thương như vậy, cho dù là Sinh mệnh năng lượng của Diệp Âm Trúc cũng không thể làm gì được.
Dù sao, Sinh mệnh năng lượng và Tử Năng có thể khắc chế lẫn nhau, tất cả đều đã quá muộn. Nếu không phải Sinh mệnh năng lượng của Diệp Âm Trúc giữ lại một hơi thở cuối cùng của nàng, thì cho dù Linh hồn của nàng trở về, thì thân thể của nàng cũng đã chết rồi.
- Hương Loan, không, không. Ta nhất định chữa khỏi cho nàng.
Diệp Âm Trúc ôm chặt lấy Hương Loan, cảm giác sắp mất đi người thân yêu khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn.
- Âm Trúc, không phải chàng muốn hỏi thiếp, lời của Tát Lâm Na là thật hay giả sao?
Hương Loan nhẹ giọng nói, tay nàng giật giật, muốn nâng lên, nhưng như thế nào cũng không thể làm được.
Diệp Âm Trúc vội vàng nắm lấy tay nàng, đặt lên tay mình:
- Không, ta không hỏi. Điều này không quan trọng, quan trọng là, ta muốn nàng sống.
Hương Loan khe khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ngốc, chết cũng không đáng sợ. Có lẽ, đối với thiếp mà nói, chết là sự giải thoát rất tốt. Sắp phải rời khỏi Thế giới này, thiếp cũng không cần phải che giấu nữa, có thể nói những điều trong lòng với chàng. Chàng muốn nghe không?"
Diệp Âm Trúc khóc không thành tiếng gật đầu, mặc dù chiến trường đã giành được thắng lợi cuối cùng theo sự tính toán, xếp đặt của hắn. Nhưng điều trước mặt này, hắn không thể nào tính ra được.
- Ngay cả thiếp cũng không biết mình đã thích chàng từ lúc nào. Có lẽ do vẻ bề ngoài của chàng, cũng có lẽ bởi vì Cầm Ma Pháp của chàng. Nhưng, chàng khi đó đã có Hải Dương. Cho đến bây giờ thiếp vẫn không nghĩ rằng, chúng ta sẽ phát sinh chuyện gì. Còn nhớ không, lúc trước ở Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, thiếp đã nói. Nếu chàng có thể dẫn dắt Mễ Lan Chiến Sĩ chúng ta giành được ngôi vị quán quân. Vậy thiếp sẽ lấy thân báo đáp. Đó không phải lời nói đùa, hơn nữa thiếp quả thật đã làm được.
Ho nhẹ hai tiếng, máu đen từ trong miệng Hương Loan trào ra, khuôn mặt nàng đã có vài phần nhuốm màu đen.
- Đừng nói nữa Hương Loan, nàng nghỉ ngơi đi đã.
Diệp Âm Trúc liều mạng đưa Sinh mệnh năng lượng vào trong cơ thể Hương Loan. Nhưng dù như thế nào cũng không thể ngăn cản Sinh mệnh lực của nàng trôi đi.
- Không, hãy để cho thiếp nói, nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Đến hôm chàng kết hôn, thiếp vẫn một mực nói với mình rằng, chàng và thiếp không thể có chuyện gì. Thiếp không thể cướp đi Nam nhân của Tỷ muội tốt nhất. Ngày đó, đúng là thiếp thừa dịp chàng say rượu, trao cái đáng giá ngàn vàng cho chàng. Đến tận khi đó, thiếp vẫn không cho rằng thiếp đã yêu chàng. Thiếp tự nói với mình, đây là quả báo, chỉ là quả báo mà thôi. Sau này thiếp mới hiểu mình thật ngu ngốc, tất cả những điều này, đều là thiếp tự dối mình, gạt người mà thôi. Không lâu sau, thiếp phát hiện mình có Duệ Cầm. Lúc đó thiếp vô cùng kinh ngạc. Nhưng, chàng có biết không, khi đó thiếp không cảm thấy chút bi thương nào, mà là hạnh phúc. Thiếp có Hài tử với chàng, đến tận khi đó, thiếp mới hiểu được rằng tình cảm mà thiếp dành cho chàng sâu đậm đến mức nào, điều này khiến thiếp cũng cảm thấy kinh hoàng. Nhưng thiếp cũng không thể làm gì, không làm gì hết. Bi kịch của Nãi Nãi và Gia Gia dường như lại xảy ra trên người chúng ta. Nhưng mà Nãi Nãi còn biết tình cảm của Gia Gia với người, nhưng chàng lại không có gì hết.
Nói đến đây, Hương Loan cười tự giễu, khuôn mặt hồng hào lên một chút, đúng là Hồi quang phản chiếu.
- Không, Hương Loan, nàng có. Ta thích nàng, vẫn luôn thích nàng, nàng đẹp như vậy cơ mà. Nàng ngốc lắm, vì sao lại chịu đựng một mình, vì sao không nói cho ta biết. Vì sao?
Trong mắt Hương Loan sáng lên:
- Âm Trúc, cám ơn chàng. Thiếp rất hạnh phúc, có thể trước khi chết nghe thấy chàng nói thích thiếp. Cho dù là chàng gạt thiếp cũng không quan trọng.
- Không, Hương Loan…
- Âm Trúc, không cần nói, chàng không cần nói gì hết. Thời gian của thiếp không còn nhiều nữa. Để thiếp hát khúc cuối cùng cho chàng nghe. Ngoại trừ Đàn Tỳ Bà, thiếp hát cũng hay lắm. Nhưng mà, thiếp chưa bao giờ hát cho ai nghe. Chàng là Nam nhân của thiếp, thiếp hy vọng dâng hiến những gì tốt nhất của mình cho chàng cảm nhận, được không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nắm chặt tay Hương Loan đặt trên mặt mình, nước mắt chảy xuống làm ướt ống tay áo Hương Loan.
Bên trong Thâm Uyên vị diện, xung quanh là máu và giết chóc. Nhưng trong không gian không lớn của Hương Loan và Diệp Âm Trúc, bọn họ đã quên đi mọi thứ xung quanh, trong mắt họ lúc này chỉ còn có nhau mà thôi.
Trong mắt Hương Loan hiện lên vẻ mê mang, nhỏ giọng hát:
- Có một con đường mang tên Hoàng Tuyền, ngập đầy đau thương.
Có một dòng sông tên gọi Vong Xuyên, ràn rụa thê lương.
Đã tới cầu Nại Hà, chảy theo Vong Xuyên
Một chén Mạnh bà thang, có thể quên đi kiếp nầy, chuyển tới kiếp sau.
Một tảng đá bên bờ Vong Xuyên tên gọi Ba Sinh.
Một giếng nước hiện rõ kiếp sau, một bóng dáng thân quen, hân hoan nhảy xuống. Dung nhan kiều diễm suốt kiếp này kiếp tới, dành riêng cho chàng...
Tay dần dần lạnh như băng, nằm trong lòng ngực ấm áp của Diệp Âm Trúc, nàng khẽ cười, chỉ có một giọt lệ trào ra khóe mắt cho thấy nàng không cam lòng. Cả người Diệp Âm Trúc lúc này đã ngây ngốc, hắn không hề hy vọng mọi điều trước mặt là sự thật. Nhưng mà thân thể của Hương Loan dần dần lạnh như băng lại nhắc hắn tất cả là sự thật. Đột nhiên, Diệp Âm Trúc như là tỉnh ngộ, rất nhanh cấm lấy vòng cổ của Hương Loan, Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể điền cuồng đưa vào trong Vòng cổ, đồng thời cũng bắt đầu nhỏ giọng ngâm xướng Chú ngữ.
"Hương Loan, ta sẽ không để cho nàng chết, tuyệt đối không".
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Diệp Âm Trúc. Một đạo năng lượng rất nhỏ mắt thường không nhìn thấy được, dưới sự bảo hộ rất cẩn thận của Tinh thần lực Diệp Âm Trúc được đưa vào bên trong Bảo thạch Kim sắc. Diệp Âm Trúc rất cẩn trọng đưa Sinh mệnh Trữ Tổn Bảo Thạch vào trong, rồi đưa vào Tu Di Thần Giới, tương đương với ba đạo phòng ngự.
Dựa vào Vong Linh Ma pháp, Diệp Âm Trúc đã giữ lại Linh hồn của Hương Loan. Nhưng là sau khi người chết, Linh hồn chỉ còn lại có bản năng, trí nhớ sẽ biến mất. Trừ phi là giống như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư, Linh hồn đã đạt đến Thứ Thần Cấp đỉnh, mới có thể giữ được trí nhớ, cùng với toàn bộ Linh hồn lực. Đương nhiên, Thần Cấp cường giả như Thần Long Vương thì càng không cần phải nói.
Lúc này Diệp Âm Trúc thông qua Vong Linh Ma pháp, tạm thời bảo vệ Linh hồn của Hương Loan lại. Dựa vào Sinh mệnh năng lượng khổng lồ của hắn, tạm thời để cho Linh hồn của Hương Loan giữ lại được trí nhớ, nhưng thời gian không dài. Hắn cứ phải cách một thời gian lại đưa Sinh mệnh năng lượng vào bên trong Bảo Thạch, nếu không Linh hồn của Hương Loan sẽ lập tức mất đi trí nhớ, thậm chí ngay cả Linh hồn cũng tiêu tan. Dù sao thực lực của nàng còn chưa đạt đến Tử Cấp.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương