Cầm Đế

Chương 297 : Y kháo thôn phệ tiến hóa đích Tăng Ác

Một loại khác, vóc người nhỏ, có chút giống người lùn, rất giống người, toàn thân xám trắng. Đầu của chúng đặc biệt lớn, cơ hồ ngang với thân thể, tứ chi lại không có thịt. Tay như là do xương đầu tạo thành, có móng vuốt, sau khi bắt đầu chiến đấu, những sinh vật này số lượng cũng không nhiều lắm, huy động móng vuốt của mình, không ngừng phát ra tiếng rít gào thê lương. Mặc dù loại sinh vật này tiếng kêu không bén nhọn như mẫu yêu, nhưng dưới tác dụng của tiếng rít gào, trên người sinh vật tại Thâm uyên công kích Tăng Ác đều xuất hiện thêm một tầng quang mang màu đỏ sậm. Mặc dù quang mang này rất yếu, nhưng Diệp Âm Trúc lại cảm giác được rõ ràng, loại quang mang này làm cho các sinh vật tại Thâm uyên càng thêm không sợ chết, không để ý đến tất cả mà nhằm về phía Tăng Ác, lực công kích cũng tăng lên. Nếu nói mẫu yêu có năng lực làm cho mê muội, vậy loại quái vật lùn này năng lực hẳn là tăng cường dũng khí và lực công kích. Mà trong trí nhớ của Tăng Ác, đối với loại sinh vật này rất có hảo cảm. Đối với cách xưng hô của chúng nó theo ngôn của Thâm uyên vị diện trải qua sự giải thích của Diệp Âm Trúc thì đám quái vật lùn màu xám này tên là Tát Mãn. Tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, Thú Nhân tộc cũng có quần tộc Tát Mãn nhưng số lượng lại ít đến đáng thương. Bọn họ có thể thông qua sự dẫn động bổn tộc mà làm tăng lực lượng của các Chiến Sĩ lên một cấp độ nhất định. Chỉ là so với Ma Pháp Sư của loài người, số lượng của bọn chúng chẳng những số lượng rất thưa thớt, hơn nữa tác dụng cũng thấp hơn. Cho nên, lúc trước ba Đại Bộ Lạc cũng không có đưa bọn họ nhập vào trong quan đoàn chiến đấu. Thông qua cuộc chiến mà cẩn thận phân tích, Diệp Âm Trúc phát hiện, các sinh vật tại Thâm uyên trên sườn núi này như là một đội quân một ngàn người. Trong đó Tăng Ác bị mình khống chế tựa như là tướng quân của quân đội, mà mẫu yêu chính là quân sư, Tát Mãn này là Ma Pháp Sư. Còn các chủng tộc khác chính là Chiến Sĩ bình thường. Có phát hiện này, Diệp Âm Trúc không nhịn được hít vào một hơi. Xem ra, Thâm uyên vị diện này cũng không đơn giản như mình tưởng tượng. Có lẽ các sinh vật cấp thấp tại Thâm uyên này bản thân cũng không có trí tuệ gì nhưng có thể tiến hành phối hợp như là binh chủng như vậy, mẫu yêu chỉ huy bọn chúng đi tới nơi này cũng không phải là đơn giản. Nghĩ như vậy, Diệp Âm Trúc đã có chút gấp rút muốn xem tình huống ở các ngọn núi khác có giống như vậy hay không. Hắn lập tức đem tinh thần lực một lần nữa liên thông với Tăng Ác, thị giác chuyển qua trên người Tăng Ác. Sau khi thực hiện xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được lấy làm kinh hãi. Tăng Ác trước mắt và Tăng Ác mà hắn thấy trước đó đã có sự khác nhau rất lớn. Tăng Ác vốn thân cao chỉ chừng sáu thước, mà hiện tại, nó đã cao tới tám thước. Lớp da bên ngoài vốn có màu phấn hồng nay đã biến thành màu đỏ sậm, độ dày cũng gia tăng. Hơn nữa, bả vai của nó cũng dài ra một ít, bên cạnh cái đầu, lại mọc thêm một cái cổ nữa. Trên [thân thể khí tức phát ra rõ ràng trở nên càng thêm khát máu, càng thêm cuồng bạo. Khiến cho Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhất chính là, cánh tay phải Tăng Ác này vốn là móc câu đã không thấy nữa, mà đã biến thành một cái nắm tay thật lớn. Nắm tay của nó chỉ có bốn ngón, không ngừng cựa quậy. Nắm tay cũng hiện ra màu đỏ sậm, nhưng rõ ràng so với lớp da trên người màu sẵc đậm hơn nhiều, còn lóe ra ánh kim loại. Lúc này, "tay" của Tăng Ác nọ đang cầm một Ác Liêm lên làm thực vật. Hắn tựa hồ trở nên kén chọn, chỉ có sinh vật có thực lực tương đối cường đại mới vào bụng nó. Mà đối với linh hồn hắn cũng không khách khí toàn bộ hấp thu. Năng lực tiến hóa thật mạnh, Diệp Âm Trúc trong lòng lạnh lẽo. Hai canh giờ, chỉ ngắn ngủn hai canh giờ. Thực lực của Tăng Ác này rõ ràng đã tăng lên một cấp bậc. Nếu nói trước đó nó tương đương với ma thú cấp bảy. Vậy lúc này Tăng Ác tuyệt đối đã đạt tới trình độ ma thú cấp tám. Mặc dù nó không giống ma thú trên Long Khi Nỗ Tư Đại Lục đều có Ma Pháp phụ trợ, nhưng năng lực ôn dịch của nó thậm chí so với Ma Pháp còn kinh khủng hơn. Tăng Ác mặc dù tiến hóa, nhưng linh hồn của nó đã bị Diệp Âm Trúc hoàn toàn khống chế, mặc dù không có vấn đề gì, nhưng từ trên người nó, Diệp Âm Trúc lại thấy được hình ảnh thu nhỏ của Thâm uyên vị diện. Nếu nói, tại Thâm uyên vị diện, tất cả sinh vật tiến hóa đều giống như Tăng Ác này, vậy Mẫu Yêu Vương lúc trước đã chết, chẳng lẽ không có tiến hóa thêm được mấy người nữa sao? Tốc độ tiến hóa của bọn chúng như vậy thật sự quá kinh khủng. Mặc dù hy sinh một ngàn sinh vật tại Thâm uyên nhưng lại làm cho một Tăng Ác tiến hóa lên cấp tám. Như vậy, chỉ cần không ngừng thôn phệ thì tiến hóa đến thần cấp cũng không phải không có khả năng. Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Âm Trúc lạnh như băng. Bất quá, hắn cũng rất nhanh nghĩ tới tiến hóa cũng sẽ gặp phải vấn đề. Đầu tiên, bất luận thông qua tu luyện hay là thông qua thôn phệ đơn giản nhất mà tiến hành tiến hóa, đều gặp phải bình cảnh. Tăng Ác nọ tiến hóa cũng cũng là nhờ số lượng lớn huyết nhục và linh hồn của đồng loại mới sinh ra được. Mà dựa theo tình huống thực lực phát triển của mình trước đây xem ra, tiến hóa hẳn là theo sự khó khăn của việc tăng cấp thực lực cũng sẽ càng lúc càng lớn, sau này nó còn muốn tiến hóa cũng phải thôn phệ sinh vật tại Thâm uyên mạnh hơn mới được. Gặp phải đối thủ cũng tự nhiên trở nên càng mạnh, nguy hiểm sinh ra cũng càng lớn. Nếu không phải mình khống chế hỗ trợ, thì lúc nãy nó đã chết. Mỗi thế giới đều sẽ có quy tắc ẩn của mình. Ở chỗ này cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, sinh vật tại Thâm uyên với phương pháp tiến hóa đơn giản này thật sự là tốt sao? Có thể xuất hiện vấn đề gì khác không? Nghĩ như vậy, Diệp Âm Trúc lập tức quyết định, để cho Tăng Ác tiếp tục thôn phệ. Hắn phải tìm được giải đáp cho nghi hoặc trong lòng mình. Vì vậy, dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, Tăng Ác lại di chuyển thân thể khổng lồ, lắc lư đi từ trên sườn núi xuống, hướng tới sườn núi bên kia mà đi đến. Lúc này đây, Diệp Âm Trúc muốn hắn làm chính là khiêu chiến tới các sinh vật tại Thâm uyên ở sườn núi bên kia. Thông qua tinh thần lực trinh sát, các sinh vật Thâm uyên tại giải đất bên kia chí ít cũng có hơn mười vạn, bớt đi một ngàn cũng không ít đi bao nhiêu. Cho nên Diệp Âm Trúc cũng không sợ khiến cho chấn động quá lớn mà bại lộ mình cùng Tiểu Long Nữ. Thể lực Tăng Ác tựa hồ theo sự thôn phệ huyết nhục cũng đã hoàn toàn khôi phục. Dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, nó rất nhanh đi tới sườn núi bên kia, khí tức so với trước càng thêm tà ác, cuồng bạo không ngừng phóng thích. Ôn dịch màu xanh biếc trên người cũng bảo trì chung quanh thân thể. Từng bước di chuyển thân thể hướng tới sườn núi bên kia. Tăng Ác xuất hiện, lập tức khiến cho các sinh vật tại Thâm uyên ở bên này chú ý. Trong lúc nhất thời, các sinh vật tại Thâm uyên nhanh chóng tản ra hai bên, không khí khủng hoảng lập tức xuất hiện. Mà ngay lúc này, một tin tức lạnh như băng tràn ngập địch ý trực tiếp đâm vào trong đầu Tăng Ác. - Rời khỏi lãnh địa của ta Tín hiệu lạnh như băng biểu đạt ý tứ rất trực tiếp. Tăng Ác dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, phảng phất như không nghe thấy vẫn như trước nhằm đỉnh núi mà tiến tới. Các sinh vật tại Thâm uyên ở bên này cũng dựa theo thực lực mà phân chia vị trí. Phía dưới là các sinh vật tại Thâm uyên nhỏ yếu tự nhiên không dám đối kháng với Tăng Ác, chỉ với ôn dịch trên người Tăng Ác bọn chúng đã chịu đựng không nổi. Nhưng khi Tăng Ác đi tới giữa sườn núi, rốt cục đã có một số sinh vật cường đại vọt lên hướng tới nó mà phát động công kích. Cánh tay trái của Tăng Ác vẫn là móc câu, mà cánh tay phải lại nắm một Ác Liêm có liêm đao chiều dài hơn hai thước làm vũ khí. Đối với nó mà nói tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Liêm đao của Ác Liêm giúp cho nó tăng cường lực phòng ngự. Với thực lực tăng cường mạnh, có vũ khí, Diệp Âm Trúc đã có thể khống chế về phương tiện kỹ thuật chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều. Liêm đao lóe ra hàn quang kinh khủng. Khi hơn mười sinh vật tại Thâm uyên thực lực cũng không kém trước sau bị phân thây trước mặt Tăng Ác, hơn nữa bị hắn không khách khí thôn phệ huyết nhục, các sinh vật tại Thâm uyên yếu hơn chung quanh cũng không dám tiến lên, chỉ ở xa xa vây lại mà nhìn chăm chăm vào nó. Tin tức lạnh như băng lại xuất hiện trong đầu của Tăng Ác, lúc này đây so với trước càng thêm phẫn nộ, hơn nữa tràn ngập sát khí. Không cần hỏi, Diệp Âm Trúc cũng biết tin tức lạnh như băng này từ đâu mà đến. Dám chắc là Tăng Ác mạnh nhất ở nơi đây mang đến sự uy hiếp. Hắn lập tức khống chế Tăng Ác phát ra một tin tức khiêu khích hướng tới đối phương. Sau đó không khách khí tiếp tục thôn phệ huyết nhục trước mắt. Diệp Âm Trúc phát hiện, các loại sinh vật tại Thâm uyên ở nơi này so với sườn núi trước cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa, sinh vật tại đây mặc dù không ít hơn, nhưng lại không trực tiếp nghe lệnh sinh vật cường đại nhất ở trên đỉnh núi. Nếu không, trước sự giết chóc của Tăng Ác tại núi của mình, cũng sẽ gặp phải sự phản kích mạnh mẽ. Chỉ là làm hắn có chút kỳ quái, là tại sao sinh vật ở trên đỉnh núi ngược lại không có công kích Tăng Ác? Nghi vấn này cũng không đợi lâu, rất nhanh được giải quyết. Tin tức lạnh như băng lại truyền đến - Ngươi muốn chiếm lãnh địa của ta sao? Vậy ngươi sẽ phải chết. Các sinh vật tại Thâm uyên ở phái trên rất nhanh tách ra. Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cuối thông đạo, chậm rãi tiến về phía Tăng Ác mà. Trông hình dáng, cái kiểu tranh đoạt lãnh địa ở chỗ này cũng rất thường xảy ra. Các sinh vật tại Thâm uyên chung quanh sở dĩ không phát động công kích, hiển nhiên nghĩ rằng Tăng Ác sẽ phát động khiêu chiến với sinh vật ở trên đỉnh núi. Xem ra, đây cũng là một loại quy tắc ẩn. Từ trên đỉnh núi chậm rãi đi xuống là một Ác Liêm vóc người rất to lớn. Độ cao của nó đã vượt quá năm thước, so với Ác Liêm mà Tăng Ác đã gặp ở sườn núi bên kia, hai thanh liêm đao đã đạt tới chiều dài kinh khủng bốn thước, đâm thẳng ra trên đỉnh đầu. Trên liêm đao lóng lánh quang mang màu lam đậm. Liêm đao này chẳng những rất lớn, hơn nữa rõ ràng dày hơn rất nhiều, độ sắc bén càng cực kỳ lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng huy vũ cũng nghe thấy tiếng xé gió phát ra. Có thể thấy được lực công kích kinh khủng đến mức nào. Hơn nữa, thân thể Ác Liêm này rõ ràng không yếu ớt giống Ác Liêm bình thường, bên ngoài thân thể, có một lớp da dày. Mặc dù Ác Liêm đi rất chậm, nhưng từ bước chân trầm ổn cùng với khí tức trên người, Diệp Âm Trúc đối với Ác Liêm này hiểu rõ, tốc độ của Ác Liêm này hẳn là phi thường kinh người. Dù sao, hắn cường đại hơn nhiều so với Ác Liêm bình thường, tốc độ và lực công kích theo bản năng sinh tồn tự nhiên cũng phải tăng theo. Tăng Ác lạnh lùng nhìn đối thủ, ôn dịch màu xanh biếc trên người rất nhanh lan tràn ra, bao trùm chung quanh thân thể trong phạm vi gần trăm thước vuông, lục vụ đậm đặc cùng mặt đất nham thạch màu đen tiếp xúc, phát ra tiếng vang phụp phụp. Sự ăn mòn theo sự tiến hóa của Tăng Ác rõ ràng đã được tăng cường. Đôi mắt nhỏ màu lam âm u của Ác Liêm so với thân thể quá nhỏ, nếu không cẩn thận quan sát, thậm chí nhìn không ra sự tồn tại của chúng. Khi hai mắt của nó thấy trên vai Tăng Ác xuất hiện một cái đầu đang mọc, quang mang âm u trong con mắt co rút lại một chút, bước đi tới cũng ngừng lại. - Rời khỏi lãnh địa của ta Khí tức Ác Liêm rõ ràng trở nên không mạnh mẽ giống như trước. Từ hình thể của nó, Diệp Âm Trúc gọi nó là Ác Liêm lĩnh chủ. Diệp Âm Trúc không có khống chế Tăng Ác trả lời, dùng hành động tỏ vẻ quyết tâm chiến đấu. Lay chuyển thân thể, chậm rãi hướng tới Ác Liêm đi đến, lục vụ trên người cũng đã đạt tới độ đậm đặc nhất. Trong hai mắt một lớn một nhỏ lóe ra quang mang lạnh như băng. Liêm đao trong tay phải nhẹ nhàng huy vũ, cũng phát ra tiếng vù vù. Móc câu trên tay trái thì đưa lên bảo hộ trước ngực. Khi Tăng Ác còn cách Ác Liêm chừng ba mươi thước. Ác Liêm rốt cục đã động. Giống như Diệp Âm Trúc phán đoán, Ác Liêm này tốc độ hoàn toàn tương xứng với cấp bậc của nó. Liêm đao thật lớn triển khai, thân thể vọt mạnh tới trước. Một chút đã vòng ra sau lưng Tăng Ác, hai thanh liêm đao lớn chém mạnh xuống. Một cái chém về phía cổ của Tăng Ác, cái kia chém về phía cánh tay cầm liêm đao của hắn. Với thân thể to lớn của Tăng Ác, hiển nhiên không linh hoạt bằng Ác Liêm. Ác Liêm lĩnh chủ này trí tuệ rõ ràng so với các sinh vật tại Thâm uyên cao hơn không ít. Nếu Tăng Ác chưa tiến hóa chống lại Ác Liêm lĩnh chủ này, hiển nhiên là không có khả năng chiến thắng, sẽ bị đối phương đánh trúng mà tử vong. Nhưng Tăng Ác hiện tại chẳng những đã tiến hóa, hơn nữa khống chế hắn chính là nhân loại có trí tuệ cao Cầm Đế Diệp Âm Trúc với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Thân thể to lớn của Tăng Ác cũng không có quay lại. Hắn dù sao cũng quá mập, cho dù xoay người cũng không kịp ngăn cản công kích của đối phương. Dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, thân thể khổng lồ của nó chợt vọt tới trước, trong quá trình vọt tới trước, mới đưa thân thể quay lại. Loại tình huống này bởi vì lực lượng còn kéo dài, làm cho hắn không có khả năng ổn định thân thể của mình. Trong nhất thời diện khi quay được về phía Ác Liêm thì bị ngã ngồi xuống. Cũng bởi vì như thế, Ác Liêm nọ khi tiến vào trong phạm vi lục vụ tốc độ chậm lại hai thanh liêm đao xẹt qua trước người Tăng Ác, cũng không gây ra cho nó chút thương tổn nào. Trong tiếng leng keng, hai thanh liêm đao trực tiếp chém ngập vào trong nham thạch màu đen. Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng có chút kinh ngạc nham thạch cứng rắn cũng bị cắt như là đậu hủ thành hai đường thật lớn. Mà Ác Liêm lĩnh chủ cũng bởi vì đã phát ra toàn lực, trong lúc nhất thời thân thể cũng tạm thời bị dính cứng ngắc, đang dùng sức kéo liêm đao từ trong nham thạch ra. Ngay lúc này, Tăng Ác ngã ngồi trên mặt đất thừa dịp cơ hội Ác Liêm lĩnh chủ chưa rút liêm đao ra được từ trên mặt đất đứng lên, giống như một tòa núi thịt xông tới hướng đối thủ. Liêm đao trong tay chợt vung lên, nhắm thẳng trên người Ác Liêm mà chém tới, móc câu ở tay kia thì hướng về chân có liêm đao của Ác Liêm. Trong lúc này Ác Liêm đã rút được liêm đao ra, nhưng cũng chỉ mới được một thanh bên phải. Hắn không có lực phòng ngự mạnh như Tăng Ác, vì bảo vệ bản thân đã đem thanh liêm đao mới rút ra được đỡ ngang phía trươc. Hai thanh liêm đao một lớn một nhỏ va chạm cùng một chỗ. Oành một tiếng, liêm đao trong tay Tăng Ác nhất thời bị bể tan tành. Nhưng xung lực cường đại cũng đem thân thể của Ác Liêm lĩnh chủ chấn bay ra ngoài. Bởi vì một thanh liêm đao của hắn vẫn còn dính ở trong nham thạch, chân lại bị móc câu mang theo lực lượng khổng lồ của Tăng Ác đánh tới. Hắn muốn một đao chết chết Tăng Ác. Nhưng một chân liêm đao của hắn đã bị chặt đứt, dính ở trong nham thạch, chỉ còn lại một thanh liêm đao cùng thân thể bay ra mấy chục thước, đụng vào các sinh vật tại Thâm uyên đang xem cuộc chiến mới ngừng lại được. Tăng Ác quăng thanh liêm đao bị đánh bể nát trong tay ra, tay phải vươn tới cầm lấy thanh liêm đao của Ác Liêm lĩnh chủ còn dính trên mặt nham thạch. Thanh liêm đao này dài tới bốn thước, so với thanh liêm đao dài hai thước trước kia, thanh liêm đao này càng vừa với thân hình của hắn. Lam quang âm u lóng lánh, Tăng Ác dữ tợn lúc này tựu như là một gã đồ phu, mắt hổ nhìn chăm chăm vào Ác Liêm lĩnh chủ, chậm rãi hướng tới hắn mà đi tới. Trận chiến chỉ xảy ra trong nháy mắt đã phân thắng bại. Hai thanh liêm đao của Ác Liêm lĩnh chủ không thể gây cho Tăng Ác thương tổn nào. Lúc này, Tăng Ác lực lượng so với hắn cường hãn không biết bao nhiêu lần cầm liêm đao của hắn. Mà hai thanh liêm đao của hắn cũng chỉ còn lại một, cuộc chiến đã thấy trước được kết quả. Diệp Âm Trúc khống chế Tăng Ác chỉ dùng một kỷ xảo đơn giản chém ngang, đã chấn bay liêm đao trong tay của Ác Liêm lĩnh chủ, đem thân thể hắn chia ra làm hai mảnh. Các sinh vật tại Thâm uyên chung quanh đều không có cử động, bọn chúng chỉ khủng hoảng nhìn Tăng Ác đem thi thể Ác Liêm lĩnh chủ thôn phệ. Đối với bọn chúng mà nói, đơn giản chính là ngọn núi này đã đổi chủ. Dùng ngôn ngữ của loài người để hình dung các sinh vật tại Thâm uyên này, bốn chữ câm như hến cũng không quá đáng. Đáng tiếc, Diệp Âm Trúc đối với các sinh vật tại Thâm uyên này không có gì thương tiếc. Sau khi Tăng Ác đem thi thể và linh hồn của Ác Liêm lĩnh chủ toàn bộ thôn phệ, chỉ còn lại có hai thanh liêm đao thật lớn, không hề do dự phát động giết chóc. Tinh thần lực thoát ly, Diệp Âm Trúc đã trở lại bản thân, cuộc chiến ở ngọn núi bên kia đã không cần hắn chỉ huy nữa. Tăng Ác này sau khi tiến hóa lại có liêm đao của Ác Liêm lĩnh chủ nếu không cách nào giải quyết hết đám sinh vật tại Thâm uyên cấp thấp này, hắn cũng không xứng để tiến hóa nữa. Bằng lực lượng nhục thể mạnh mẽ của hắn, sinh vật tại Thâm uyên ở ngọn núi bên kia căn bản không có khả năng may mắn thoát khỏi. Diệp Âm Trúc chỉ không thích xem cục diện đẫm máu này. Mới đưa tư tưởng thu hồi lại. Đồng thời, hắn cũng phải suy nghĩ một chút, dem những gì nãy giờ quan sát được tại Thâm uyên vị diện này phân tích một chút. Khi Diệp Âm Trúc mở hai mắt ra vừa lúc phát hiện Tiểu Long Nữ đang chăm chú nhìn mình. Hắn lập tức đem những phán đoán của mình đối với sinh vật tại Thâm uyên kể lại cho Tiểu Long Nữ một lần, hy vọng nghe nhận xét của nàng. Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Tiểu Long Nữ sau khi trầm ngâm hồi lâu nói: - Nếu dựa theo ngươi nói như vậy. Sinh vật tại Thâm uyên tiến hóa hoàn toàn đều dựa trên tự thôn phệ. Cái này so với phán đoán của ta cũng không sai biệt lắm. Bọn chúng xâm nhập đại lục chúng ta cũng không phải bởi vì hoàn cảnh của chúng ta tốt hơn mà là muốn thôn phệ các loại sinh vật của chúng ta để tăng cường cho bản thân. Nếu ta đoán khônhg sai, tại Thâm uyên vị diện này, nhất định có chế ước gì đó, khiến cho các sinh vật tại Thâm uyên không thể thôn phệ vô hạn lẫn nhau. Các nhân vật ở trên, cho dù là ở Thâm uyên vị diện cũng tuyệt sẽ không hy vọng thấy kẻ khác thôn phệ số lượng lớn sinh vật tại Thâm uyên mà đạt tới trình độ uy hiếp địa vị của mình. Hơn nữa, các sinh vật tại Thâm uyên làm sao có thể sản sinh ra được? Bọn chúng rõ ràng không phải thông qua mẫu thể mà sinh ra. Tất nhiên phải có phương pháp đặc thù. Nhưng bất luận là sinh sản thế nào, đều phải tiêu hao năng lương rất lớn. Mà loại tiêu hao năng lượng này có lẽ sẽ phải thôn phệ lẫn nhau lớn, hơn nữa, không cách nào hình thành một vòng tuần hoàn hài hòa. Cái này tạo thành, nếu thôn phệ phổ biến tồn tại, chỉnh thể năng lượng tại Thâm uyên vị diện chỉ có thể trở nên càng ngày càng yếu. Cho nên, bọn chúng mới hy vọng đem việc thôn phệ đặt ở đại lục của chúng ta. Cũng có thể vì lý do này mà ngàn năm trước chiến tranh mới xuất hiện. Diệp Âm Trúc gật gật đầu nói: - Tỷ nói rất có lý, mặc dù hiện tại không thể dám chắc, nhưng khả năng cũng tính là rất cao. Nhưng trận chiến ngàn năm trước cũng đã có số lượng lớn sinh vật tại Thâm uyên tử vong. Sống sót trở về Thâm uyên vị diện hẳn là cũng có một bộ phận. Các sinh vật tại Thâm uyên này chiến đấu cũng đã thôn phệ không ít chủng tộc của Long Khi Nỗ Tư Đại Lục tại vị diện của chúng ta, bản thân cũng tự nhiên sinh ra tiến hóa nhất định. Cho nên, Thần long vương phán đoán có lẽ cũng không hoàn toàn chính xác. Thâm uyên vị diện này rất có thể so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn. Nói không chừng đã xuất hiện cấp bậc Mẫu Yêu Vương tồn tại ngàn năm tiến hóa tới nay. Tiểu Long Nữ suy nghĩ một chút nói: - Bây giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa, chỉ có thấy qua mới hiểu rõ được. Ngươi chuẩn bị thế nào? Vẫn để con quái vật kia tiếp tục giết chóc chứ? Diệp Âm Trúc gật gật đầu nói: - Nếu dựa theo phán đoán của tỷ, giết chóc như vậy sẽ chỉ phá hoại thế cân bằng của Thâm uyên vị diện, làm cho chỉnh thể của Thâm uyên vị diện yếu đi. Đối với chúng ta mà nói mới có lợi. Hơn nữa, ta muốn thử xem, hắn cứ tiếp tục giết chóc phá hoại như vậy có thể dẫn tới điều gì hay không. Hoặc là sẽ làm cho các sinh vật cực mạnh của Thâm uyên xuất hiện. Cái này không phải so với việc chúng ta tự mình đi tìm tốt hơn sao? Tiểu Long Nữ nói: - Ngươi cứ tùy tiện đi. Ít nhất nơi này cũng rất gần lối ra thông đạo. Nếu có Mẫu Yêu Vương như vậy tồn tại, chúng ta cũng có thời gian trở về. Có điều, bất kể ngươi làm như thế nào, đừng để cho ta lại nhìn thấy cái tên ghê tởm đó, khi nào ngươi chuẩn bị rời đi thì hãy gọi ta Vừa nói, Tiểu Long Nữ hai tay vung nhẹ ra, kim quang nhàn nhạt ngưng tụ dưới chân nàng. Nham thạch màu đen cứng rắn tựa như băng tuyết gặp phải lửa nhanh chóng bị hòa tan. Trên người Tiểu Long Nữ được vây bởi một tầng kim quang, chậm rãi nhập vào lòng đất. Ngoại trừ khí tức tinh thần vẫn liên kết với Diệp Âm Trúc ra, cả người nàng cũng biến mất. Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết, Tiểu Long Nữ bởi vì chán ghét hoàn cảnh vị diện này cho nên mới lựa chọn chui xuống đất tiến hành tu luyện. Dù sao sinh mệnh năng tại thế giới này cũng phi thường thưa thớt, hiện tại Diệp Âm Trúc cũng không cần nàng trợ giúp gì. Long tộc đều thích ngủ như vậy sao? Bất luận là thần long như con thằn lằn của Tây long đại lục hay là Đông long đại lục, xem ra đều có tập tục thích ngủ như nhau. Không có Tiểu Long Nữ bên người, Diệp Âm Trúc ngược lại càng thêm thoải mái. Ít nhất không cần giải thích hành động của mình cho người khác. Với tinh thần lực của Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể khống chế nhiều sinh vật tại Thâm uyên tiến hành giết choc, nhưng hắn cũng không làm như vậy. Trong một quần tộc, xuất hiện một dị loại là rất bình thường. Nhưng nếu đồng thời xuất hiện số lượng lớn dị loại thì rõ ràng là xuất hiện vấn đề. Hiện tại Diệp Âm Trúc hoàn toàn không hy vọng bị Thâm uyên vị diện chú ý. Cho nên, hắn chỉ đem kinh nghiệm đặt ở trên người Tăng Ác này, mà không có khống chế thêm bất kỳ sinh vật tại Thâm uyên vị diện nào nữa. Tăng Ác vóc người phát triển, tốc độ thôn phệ huyết nhục và linh hồn cũng rõ ràng tăng thêm. Chỉ sau hơn một canh giờ, Diệp Âm Trúc lại cảm thụ tin tức của Tăng Ác ở bên kia, phát hiện nó đã hoàn thành quét sạch núi bên đó. Chẳng những giết chết tất cả sinh vật tại Thâm uyên ở đó, hơn nữa, còn thôn phệ toàn bộ huyết nhục và linh hồn, đang ngồi ở đó chậm rãi tiêu hóa. Phương thức tiêu hóa của Sinh vật tại Thâm uyên rõ ràng khác so với các sinh vật tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục. Chúng nó thông qua một loại năng lượng phân giải để tiến hành tiêu hóa. Huyết nhục bị Tăng Ác thôn phệ vừa tiến vào trong cơ thể của nó lập tức sẽ bị phân giải thành năng lượng dung nhập vào thân thể, thôn phệ sinh vật càng cường đại, quá trình phân giải này cũng tự nhiên chậm hơn một chút. Tại sườn núi này, ngoại trừ Ác Liêm lĩnh chủ ra, các sinh vật tại Thâm uyên khác cơ hồ là vừa thôn phệ đã bị phân giải. Lúc này đây, Tăng Ác tiến hóa cũng không rõ ràng như trước. Dưới sự thôn phệ số lượng sinh vật tại Thâm uyên không sai biệt lắm, thậm chí là có thêm một Ác Liêm lĩnh chủ thực lực tương đương với hắn trước khi tiến hóa, thân thể của hắn chỉ có một chỗ xuất hiện biến hóa, chính là cánh tay. Cái móc câu trên cánh tay trái cũng đã tiêu mất, cũng biến thành bàn tay bốn ngón. Diệp Âm Trúc không nhịn được âm thầm cười khổ. Không nghĩ tới, mình khống chế Tăng Ác so với mình cũng giống nhau, cũng biến thành tám ngón. Bất quá tam ngón tay của nó không thể dùng để đánh đàn, mà chỉ dùng để giết chóc. Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong không khí mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm. Cái loại mùi vị này rất khó hình dung, ít nhất Diệp Âm Trúc tuyệt sẽ không tự mình đi ngửi lấy. Trong không khí tràn ngập khí tức ôn dịch không ngừng đến từ trên người Tăng Ác. Đồng thời cũng đến từ các sinh vật tại Thâm uyên đã chết đi. Diệp Âm Trúc phát hiện, cơ hồ trên người tất cả các sinh vật tại Thâm uyên đều có độc tố tồn tại. Chỉ bất quá mạnh yếu khác nhau mà thôi. Giống như Tăng Ác có thể đem ôn dịch phóng thích ra, rõ ràng là một loại độc tố rất mạnh. Kế tiếp là làm cái gì? Tự nhiên là tiếp tục giết choc. Hai tay của Tăng Ác cũng không khách khí đem hai thanh liêm đao lớn của Ác Liêm lĩnh chủ nắm trong tay, hai tay vung lên, hai thanh đại liêm đao gác ở trên vai, nhìn qua càng thêm dũng mãnh. Dưới sự ra lệnh của Diệp Âm Trúc, trực tiếp đi đến hướng ngọn núi khác. Căn cứ theo phán đoán của Diệp Âm Trúc, ở bên ngoài ngọn núi này, mặc dù không biết là ai ra lệnh và khống chế, nhưng mỗi một một ngọn núi đều có thực lực không sai biệt nhau lắm. Mà Tăng Ác sau khi tiến hóa lại có hai thanh liêm đao Ác Liêm, cho dù không cần mình khống chế, cũng đủ để quét sạch các ngọn núi khác. Cho nên, lần này hắn cũng không khống chế, chỉ truyền đạt cho Tăng Ác mệnh lệnh giết chóc còn lại để hắn tùy ý đi. Các sinh vật trong Thâm uyên vị diện, tựa hồ bọn chúng tồn tại là vì giết chóc và máu tanh. Cứ như Tăng Ác này linh hồn đã bị Diệp Âm Trúc đánh nát, nhưng khi Diệp Âm Trúc ra lênh cho nó giết chóc. Diệp Âm Trúc có thể từ trên người nó cảm nhận được một loại gần như là khoái cảm. Không chút bài xích, thậm chí còn cực kỳ hưng phấn đi tới hướng tới một ngọn núi khác. Loại đặc tính giết chóc này chỉ sợ là ngay cả trên thân ma thú khát máu nhất của Long Khi Nỗ Tư Đại Lục cũng sẽ không được như vậy. Đây là Thâm uyên vị diện, các sinh vật tại Thâm uyên về chỉnh thể thực lực không bằng Long Khi Nỗ Tư Đại Lục. Nhưng nếu để cho các sinh vật của Thâm uyên vị diện tới Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, Diệp Âm Trúc cũng không dám tưởng tượng sẽ tạo nên tình cảnh kinh khủng như thế nào nữa. Khi Diệp Âm Trúc lần đầu tiên chỉ huy Tăng Ác tiến hành chiến đấu theo bản năng, hắn thấy Tăng Ác bắt đầu thôn phệ sinh vật tại Thâm uyên. Hắn đã hạ quyết tâm, bản thân phải cố gắng hết sức, nhất định phải đem các sinh vật đáng sợ của vị diện này hoàn toàn hủy diệt. Bọn chúng căn bản không có ý nghĩa để tồn tại. Giết chóc lại bắt đầu, theo thực lực tăng lên của Tăng Ác, tốc độ giết chóc rõ ràng cũng tăng lên. Diệp Âm Trúc phán đoán phi thường chính xác. Ngọn núi này cũng có một Lĩnh chủ tồn tại, mà Lĩnh chủ thực lực rõ ràng đều không sai biệt lắm. Căn bản không cách nào kháng cự được Tăng Ác của mình có thêm một đôi liêm đao cực lớn công kích. Chỉ trong một thời gian ngắn, trước sau đã có bốn ngọn núi đã trải qua Tăng Ác "tẩy rửa". Căn bản không cần Diệp Âm Trúc khống chế, Tăng Ác đã được tiến hóa này đã bạo phát ra công kích cực kỳ đẫm máu. Đến chỗ nào, cơ hồ không còn sinh vật nào sống sót. Nói cũng kỳ quái, các sinh vật tại Thâm uyên ở mỗi một ngọn núi tựa hồ căn bản không chạy trốn. Cho đến khi Tăng Ác hoàn toàn giết sạch, cũng không rời khỏi ngọn núi. Nếu một hai ngọn chỉ là trùng hợp. Sau khi trải qua chém giết khắp sáu ngọn núi, Diệp Âm Trúc đã rõ ràng phát hiện ra vấn đề này. Chế ước, là chế ước, nhất định là có lực lượng chế ước các sinh vật tại Thâm uyên này không dám rời khỏi lãnh địa của mình. Mà Tăng Ác làm Lĩnh chủ hiển nhiên không có hạn chế này. Điều này từ việc hắn công kích mỗi ngọn núi khiêu chiến Lĩnh chủ đối phương thì có thể nhìn ra được. Các sinh vật tại Thâm uyên này bị chế ước giữ chặt tại một chỗ, Diệp Âm Trúc nghĩ tới vấn đề mấu chốt. Bọn chúng là vì bảo vệ lối ra vào thông đạo hoặc có thể nói là lối ra của Thâm uyên đến Long Khi Nỗ Tư Đại Lục. Bảo vệ hai ngàn Tăng Ác hai đầu ở tận cùng bên trong. Sau khi điên cuồng tàn sát sáu ngọn núi, trải qua không ngừng thôn phệ, Tăng Ác mà Diệp Âm Trúc khống chế rốt cuộc cũng lại tiến hóa. Lúc này đây, tiến hóa không ngừng là thân thể của hắn. Cái cổ trên vai rốt cuộc cũng dài ra, biến thành một cái đầu so với cái ban đầu nhỏ hơn một chút. Chính thức trở thành một Tăng Ác hai đầu. Thực lực của Tăng Ác hai đầu Diệp Âm Trúc từ trên người Tăng Ác này đơn giản nghiên cứu một chút, thì thấy đã gần như là ma thú cấp chín. Phát hiện này, nhất thời khiến cho Diệp Âm Trúc có chút giật mình. Nói cách khác, tại lối ra vào thông đạo đang có hơn hai ngàn ma thú cấp chín đang bảo vệ. Tuy thực lực của chúng có lẽ chưa chính thức đạt tới trình độ cấp chín. Nhưng bởi vì là đồng tộc, khi đồng thời phát động một loại công kích sẽ có khả năng sinh ra lực công kích cực kỳ kinh khủng. Thậm chí thực lực so với hai ngàn ma thú cấp chín của chủng tộc khác ở cùng một chỗ còn muốn mạnh hơn. Quả nhiên, Thâm uyên vị diện cực kỳ coi trọng thông đạo này. Cuộc tàn sát vẫn tiếp tục, Tăng Ác hai đầu không ngừng thôn phệ huyết nhục căn bản là không biết mệt mỏi. Tử năng trong cơ thể hắn thông qua thôn phệ không ngừng tăng cường. Đền bù tiêu hao, tự thân tiến hóa. Mà sau khi hắn tiến vào cấp bậc Tăng Ác hai đầu, tiến hóa rõ ràng dừng lại. Sau khi tàn sát một ngọn núi nữa, thân thể cũng không có biến hóa rõ ràng, chỉ là tử năng càng thêm dư thừa mà thôi. Mà khi Tăng Ác hai đầu này tàn sát tới ngọn núi thứ bảy. Điều mà Diệp Âm Trúc chờ mong rốt cuộc đã tới. Tàn sát chấm dứt. Đang hoan hỉ thôn phệ huyết nhục và linh hồn, Tăng Ác hai đầu ngồi ở trên đỉnh núi nghỉ ngơi. Đây là một quá trình tiêu hóa hấp thu, đáng nhắc tới chính là hai thanh đại liêm đao đến từ Ác Liêm lĩnh chủ tựa như liêm đao của tử thần thu hoạch vô số tính mạng. Nhưng trên thân vẫn bóng loáng như trước, chẳng những không có nửa phần tổn hại, mà bởi vì giết chóc quá nhiều, mặt trên tựa hồ còn tản ra sát khí lạnh như băng, để ở hai bên thân thể của Tăng Ác. Có hai thanh liêm đao này, đối với nó mà nói tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Làm cho hắn trong giết chóc có thể sinh ra lực phá hoại càng thêm kinh khủng. Ít nhất, cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ sinh vật nào có thể ngăn cản được hai thanh liêm đao này công kích. - Là ai cho ngươi quyền lực thôn phệ? Một thanh âm âm dương quái khí vang lên. Lúc này đây, cũng không phải vang ở trong đầu Tăng Ác hai đầu, mà là ở trong không trung. Thanh âm phảng phất từ bốn phương tám hướng mà đến, tiếng gầm cuồn cuộn, khiến cho cả ngọn núi cũng hơi run rẩy. Từ trong bản năng của Tăng Ác hai đầu, Diệp Âm Trúc lập tức cảm giác được tâm tình sợ hãi. Tăng Ác hai đầu đã hạ ý thức cầm lấy hai thanh cự liêm đao, từ trên đỉnh núi đứng lên. Diệp Âm Trúc lập tức dùng tinh thần lực của mình khống chế Tăng Ác hai đầu. Tỉnh táo cảm thụ khí tức chung quanh. Một đạo lưu quang màu đen từ trên bầu trời xa xa nhanh chóng bay tới. Trong chốc lát, đã tới trên đỉnh núi. Thông qua mắt của Tăng Ác Diệp Âm Trúc thấy đó là một quái vật hình dạng như chim.