Cầm Đế
Chương 290 : Tinh Linh Vương
Tại giờ khắc này, toàn bộ thực vật bên trong Tinh Linh sâm lâm biến thành màu sắc giống như ngọc bích, khí tức tự nhiên khổng lồ bỗng nhiên phóng thích ra, khắp các ngõ ngách tại dãy núi Bố Luân Nạp đều có thể cảm giác được rõ ràng. Lợi ích thu được không chỉ có Tinh Linh Tộc. Giữa Cầm Thành, bất luận một người Cầm Thành nào đều có thể cảm giác được rõ ràng trong thân thể của chính mình ngấm vào một cổ khí tức sinh mệnh ấm áp. Sinh mệnh lực của bọn họ chiếm được đều được đề cao một trình độ nhất định.
Mà được lợi nhiều nhất tự nhiên là các Tinh Linh và Đức Lỗ Y, bản thân bọn họ chính là dựa vào tu luyện khí tức tự nhiên dẫn tới sự đề thăng của thực lực, tại nơi mà năng lượng khổng lồ ba động, toàn bộ Tinh Linh và Đức Lỗ Y đều cảm giác rõ ràng được thực lực của chính mình được đề thăng với một loại tốc độ cực kỳ kinh người, cho dù là Tinh Linh khoảng cách xa Vĩnh hằng chi thụ nhất, thực lực đều trong nháy mắt nâng cao lên một cấp.
Đây là sinh mệnh thủy tuyền. Có thể nói là tác dụng cường đại của máu thần long.
Nếu như, Diệp Âm Trúc đem máu bản thân mà dùng trực tiếp trên người An Nhã. Như vậy, mặc dù An Nhã thân là tinh linh nữ vương, thực lực vừa đạt đến tử cấp cửu giai rồi, cũng tuyệt đối không tiếp nhận nổi. Dù sao, khi đem sinh mệnh lực cường đại đến trình độ nhất định, sinh vật phổ thông sẽ không có khả năng tiếp nhận. Máu của Diệp Âm Trúc đối với người thường mà nói không những không có lợi, trái lại là loại thuốc độc rất mạnh.
Người thường đừng nói là hấp thu máu của hắn. Dù chỉ là thoáng tiếp xúc đến một chút, cũng sẽ lập tức bị sinh mệnh lực khổng lồ kia phát nổ.
Mà đi qua sinh mệnh cổ thụ thì không giống với trước. Từ trước tới giờ Sinh mệnh cổ thụ này chính là tối trọng yếu của Tinh Linh Tộc, nhất là sau khi tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ. Căn nguyên của sinh mệnh lực chính là rất tinh khiết, cho nên, Diệp Âm Trúc thông qua nó đem pha loãng sinh mệnh năng lượng trong máu của bản thân, sau đó lại phóng thích ra phạm vi lớn. Loại khí tức tự nhiên rất quen thuộc của Vĩnh hằng chi thụ, thấm vào Tinh Linh và Đức Lỗ Y, mặc dù có vẻ lãng phí một ít, nhưng như vậy cũng là an toàn nhất.
Lấy máu dung nhập vào bên trong Vĩnh hằng chi thụ, thể tích khổng lồ của cổ thụ trong nháy mắt đề thăng gấp đôi rồi. Mà giờ khắc này, Vĩnh hằng chi thụ có khả năng dung nạp sinh mệnh năng lượng cũng đã đạt được trình độ cực hạn rồi. Nếu như Diệp Âm Trúc cho dù lại dung nhập thêm một giọt máu trong cơ thể, sợ rằng vĩnh hằng chi thụ cũng nguy hiểm mà bạo thể rồi.
Thông qua liên hệ tinh thần tìm tòi, Diệp Âm Trúc đã biết được năng lực của vĩnh hằng chi thụ, trực tiếp đem nó đề thăng tới điều kiện trạng thái tốt nhất. Cứ như vậy, trên vĩnh hằng chi thụ trống không, An Nhã hầu như là trực tiếp tiếp nhận một cỗ khí tức tự nhiên khổng lồ trùng kích.
Trong khoảnh khắc, bất luận là Diệp Âm Trúc hay là bản thân An Nhã đều rõ ràng nghe được một tiếng rạn nứt trong trẻo.
Ma vũ cực bích xuất hiện vết rách.
Diệp Âm Trúc là người từng trải, mặc dù vết nứt xuất hiện cũng không có nghĩa là có thể đột phá bình phong, nhưng bước đầu tiên cũng là then chốt nhất. Chỉ có đột phá bước đầu tiên này mới có thể chính thức phá vỡ khả năng cực hạn.
Bất quá, lúc này đây đột phá cũng khiến thân thể An Nhã lâm vào trong nguy cơ, khí tức tự nhiên vô cùng khổng lồ khiến y phục trên người nàng toàn bộ biến thành bột mịn. Phía sau lưng đôi cánh màu xanh biếc cũng biến thành hai đôi, nhưng tại trên da thịt vốn mịn màng lại thêm một tầng huyết châu rất mịn. Nếu như không phải Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc của Diệp Âm Trúc đã tới trình độ thu phát tùy tâm, năng lượng hoàn toàn được khống chế, chỉ riêng vừa rồi cũng đã có chút nghiêm trọng, An Nhã kết cục chính là tử vong. Cho dù là hiện tại, An Nhã đã hôn mê từ trước, có thể thấy được trùng kích vừa rồi khủng bố đến thế nào.
Kế tiếp, Diệp Âm Trúc bắt đầu bày ra cầm lực hoàn mỹ của hắn. Cầm khúc thứ nhất hắn diễn tấu lại đem tiếng đàn và năng lượng chia làm hai bộ phận. Một bên ngưng tụ năng lượng tự nhiên khổng lồ bên trong Vĩnh hằng chi thụ phát động trùng kích vào thân thể An Nhã. Bên kia, lại đem "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc" vốn bồi nguyên năng lượng phát huy đến mức tận cùng, bảo vệ thân thể của An Nhã, quyết không để cỗ khí tức tự nhiên khổng lồ tạo thành thương tổn đối với thân thể của nàng.
Các tộc nhân Tinh Linh Tộc đương nhiên vô pháp cảm thụ được một màn thần kỳ này, kể cả mười hai vị trưởng lão. Bọn họ có khả năng thấy đây chỉ là một tầng tầng nước gợn bao phủ thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong, sau đó lại phóng thích ra không trung, rót vào bên trong thân thể An Nhã và viễn cổ chi thụ. Không biết chân tướng nên người khác tuyệt đối vô pháp tưởng tượng Diệp Âm Trúc hiện tại sở dụng nhất tâm nhị dụng cầm khúc thần kỳ đến mức nào.
Mà chi phối như vậy lại không thể khiến Diệp Âm Trúc đạt đến cực hạn. Hắn một mặt cẩn thận từng li từng tí khống chế, cầm khúc được phóng ra kèm theo nội lực, tâm thần hoàn toàn chìm đắm trong cầm khúc. Đồng thời, sâu trong nội tâm của hắn đã vang lên lời nói của Tiểu Long Nữ trước đó.
Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi. Lưỡng nghi phân âm dương.
Mọi tâm tư, tại giờ phút này trái lại trở nên càng rõ ràng. Theo cầm huyền layt động trong tay, tâm Diệp Âm Trúc càng ngày càng tĩnh mịch. Người bên ngoài nghe đã cực kỳ dung hợp với cầm khúc. Sâu trong nội tâm hắn lại tiến hành một phiên cải tạo khác, hơn nữa là hoàn toàn vô ý thức biến hóa.
Vòng tròn thái cực nhỏ từ từ dâng lên. Giống như tay trái của Diệp Âm Trúc biến thành âm, tay phải biến thành dương, mà dưới kích động của cầm khúc, cũng đã hình thành vòng tròn giống như thái cực, âm dương kích động Tự nhiên khí tức đang gia tăng liền điều hòa trong cơ thể An Nhã, những vết rách trên bình chướng đang tăng lên mau chóng.
Không ai dám quấy nhiễu Diệp Âm Trúc. Vào lúc này, trong tâm các tộc nhân Tinh Linh tộc, hắn đã biến thành tồn tại giống như thần. Tinh Linh chiến sỹ phổ thông không biết tự nhiên khí tức khổng lồ vừa đây đột ngột xuất hiện là chuyện gì xảy ra. Nhưng Tinh Linh tộc mười hai vị trưởng lão sao có thể không biết.
Bọn họ tận mắt thấy từ trên tay Diệp Âm Trúc bắn ra huyết châu dung nhập vào trong Vĩnh hằng chi thụ. Mà sau một khắc, biến hóa tuyệt vời không gì sánh được này cũng đã xuất hiện. Ở gần Vĩnh hằng chi thụ nhất, bọn họ thu được lợi ích cũng là lớn nhất, mười hai vị trưởng lão, hầu như cùng một lúc toàn bộ đột phá tử cấp. Mấy vị trưởng lão nguyên bản đã ngoài tử cấp trực tiếp đề thăng liền hai giai.
Đây chính là hai giai tử cấp, đối với bọn họ mà nói, cần bao lâu thời gian tu luyện mới có thể tiến bộ như vậy?
Rốt cục, khi Diệp Âm Trúc kết thúc lần thứ chín diễn tấu Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc, khí tức tự nhiên khổng lồ dưới sự khống chế tận lực của hắn đột nhiên thu liễm vào trong Vĩnh hằng chi thụ, mà sau một khắc, một luồng lục quang trong suốt bay tới, bắn thẳng lên người An Nhã.
Phốc, một ngụm máu tươi từ trong miệng An Nhã chợt phun ra. Nhưng ngay trong nháy mắt này, đôi cánh màu bích lục thứ ba đột nhiên mở ra. Ba đôi cánh, sáu cánh đồng thời mở rộng ra. Ngay sau đó, trên thân thể hoàn toàn xích lõa của An Nhã, giữa song phong đang vươn lên, phảng phất như có một hạt giống màu bích lục phát ra hòa quang êm dịu dung nhập vào trong thân thể của mỗi người, cũng dung nhập vào trong Vĩnh hằng chi thụ.
Cầm khúc chấm dứt, dư âm vẫn còn vang vọng, quang mang nhàn nhạt từ trong Đại Thánh Di Âm Cầm tản ra. Trên mặt Diệp Âm Trúc chỉ còn lại vẻ tươi cười. Hắn biết, mình thành công rồi, An Nhã cũng thành công rồi.
Lơ lửng trên không trung, An Nhã đã trở thành hạch tâm của toàn bộ Tinh Linh tộc. Tất cả xung quanh đều phát sinh biến hóa nhanh chóng, các tinh linh cổ thụ đều một lần nữa tái sinh, hầu như bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ sinh trưởng. Toàn bộ Tinh Linh sâm lâm tóat lên cảnh tượng vui sướng.
Quang mang nhàn nhạt lóe ra, vô số quang mang dần dần tiêu thất. Mà thân thể An Nhã với ba đôi cánh nhẹ nhàng hạ xuống. Hai mắt nàng vẫn nhắm chặt như trước, nhưng lúc này cũng đã không có bất kỳ biểu tình thống khổ nào, chỉ có an tường.
Đại Thánh Di Âm cầm đã sớm thu hồi. Song chưởng mở ra, Diệp Âm Trúc ôm thân thể An Nhã vào trong lòng.
Thân thể mềm mại phảng phất như không có trọng lượng. Tâm tình nàng rất thỏai mái, toàn thân phát ra sinh mệnh và tự nhiên khí tức tràn ngập, giống hệt Vĩnh hằng chi thụ.
Mà đúng lúc này, một đạo lục sắc quang mang đột nhiên từ trong Vĩnh hằng chi thụ thoát ra, lặng yên rơi vào trên trán Diệp Âm Trúc. Một cái phù hiệu bích lục giống như trên trán An Nhã xuất hiện trên mi tâm Diệp Âm Trúc nhưng lại càng phức tạp hơn vài phần.
Ôm thân thể An Nhã, Diệp Âm Trúc lúc này mới cảm giác được xấu hổ, dù sao, An Nhã lúc này thân không sợi vải, tuy rằng ba đôi cánh trên lưng nàng hầu như hoàn toàn bao phủ thân thể mềm mại ở bên trong, thế nhưng, Diệp Âm Trúc vẫn có thế hoàn toàn cảm nhận một cách rất chân thực thân thể đó.
Nói cách khác, những người khác có thể thấy, chỉ là cánh của An Nhã. Mà hai tay của Diệp Âm Trúc lại đang ôm lấy thân thể tràn ngập sinh mệnh khí tức nhu hòa của An Nhã
Mười hai vị Tinh Linh tộc trưởng lão đều ngớ người ra, nhìn Diệp Âm Trúc cùng An Nhã, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Diệp Âm Trúc cũng cảm giác được bầu không khí có chút quái dị, vội vàng ho khan một tiếng, thông qua tinh thần lực khiến các trưởng lão Tinh Linh tộc kinh tỉnh lại
- Các vị trưởng lão, xin không nên hiểu lầm, An Nhã tỷ tỷ đã hôn mê rồi. Bất quá, nàng rốt cục cũng đột phá bình cảnh. Chúc mừng Tinh Linh tộc, các ngươi sau này sẽ có một vị nữ vương cường đại. Trưởng lão nào sẽ mang nàng quay về nghỉ ngơi trong Vĩnh hằng chi thụ?"
Diệp Âm Trúc đưa mắt nhìn mấy nữ trưởng lão trong số 12 vị trưởng lão.
Mà đúng lúc này. Diệp Âm Trúc không nghĩ tới một màn xảy ra. Nguyên bản đang đứng mười hai vị trưởng lão Tinh Linh tộc đột nhiên đồng thời quỳ rạp xuống đất. Hơn nữa là hai chân quỳ xuống, hướng phía Diệp Âm Trúc đang ôm An Nhã cúi lạy.
- Tham kiến Tinh Linh Vương đại nhân.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút nói:
- Các vị trưởng lão không cần đa lễ, An Nhã tỷ tỷ đã hôn mê rồi. Hiện tại nàng cũng không nghe được gì đâu!
Tinh Linh tộc đại trưởng lão vẻ mặt sùng kính nói:
- Không, Tinh Linh Vương bệ hạ, chúng ta yết kiến chính là ngài. Không phải nữ vương bệ hạ.
Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện, vừa rồi khi mười hai vị trưởng lão bái lạy đã không nói chữ "nữ" (không nói "Nữ vương bệ hạ")
- Trưởng lão. Các ngài đây là ý tứ gì? Ta không thể là Tinh Linh Vương của các ngài.
Đại trưởng lão bất chấp nói:
- Không. Tinh Linh Vương bệ hạ vĩ đại. Ngài là vương của chúng ta. Bất luận là ai đều không thể cải biến chuyện này. Có thể ngài còn không biết. Sau khi bổn nguyên tinh linh cổ thụ của Tinh Linh tộc chúng ta tiến hóa đến hình thái cuối cùng Vĩnh hằng chi thụ sẽ có trí tuệ của mình. Nó đem tất cả chủ đạo của Tinh Linh Tộc, hỗ trợ Tinh Linh Tộc hướng đi cường đại. Mà ngay vừa rồi Vĩnh hằng chi thụ đã phát ra tin tức với toàn bộ Tinh Linh tộc nhân chúng ta, Vĩnh hằng chi thụ đã trao cho ngài danh hiệu Tinh Linh Vương, hơn nữa, còn trao cho ngài quyền lực còn cao hơnso với nữ vương bệ hạ, trở thành người phát ngôn của hắn trong Tinh Linh tộc. Nói cách khác, ngài có thể hoàn toàn ra lệnh cho bất cứ người nào trong Tinh Linh tộc ta.
Diệp Âm Trúc mục trừng khẩu ngốc (ngẩn tò te) nhìn mười hai vị trưởng lão Tinh Linh tộc trước mặt, cười khổ nói:
- Các ngài không phải muốn nói cho ta, ta thành cái gì ngoại tịch Tinh Linh Vương chứ. Đầu tiên là ngoại tịch Ngân Long, tiếp là ngoại tịch Thần Thánh Cự Long, bây giờ còn thành ngoại tịch Tinh Linh Vương. Việc này tựa hồ có điểm quá mức …
Tinh Linh tộc trưởng lão lắc đầu, nói:
- Không, không phải ngoại tịch Tinh Linh Vương, mà chính là Tinh Linh Vương. Ý tứ của Vĩnh hằng chi thụ là ngài là hóa thân của nó, thậm chí là bậc sư trưởng của nó. Có ngài, Tinh Linh bộ tộc vĩnh viễn đều có thể trở nên cường thịnh
Đại não Diệp Âm Trúc xoay chuyển rất nhanh, không lâu sau, hắn đã suy nghĩ cẩn thận một chút.
Sinh mệnh cổ thụ có thể từ Viễn cổ chi thụ tiến hóa đến Vĩnh hằng chi thụ, không thể nghi ngờ chính là nguyên nhân chính mà Vĩnh hằng chi thụ có trí tuệ của chính mình, tự nhiên có thể cảm thụ được sinh mệnh lực trong cơ thể mình còn lớn hơn rất nhiều so với hắn. Mà mình dùng huyết dịch sinh mệnh có thể giúp đỡ hắn và An Nhã, hắn tự nhiên phải coi mình là đồng bọn của Tinh Linh tộc, thậm chí là người thủ hộ.
Có thể là bởi vì hắn nghĩ sinh mệnh năng lượng của mình so với hắn còn muốn phải lớn hơn rất nhiều, cho nên mới có danh hiệu Tinh Linh Vương này.
- Khẩn cầu Tinh Linh Vương bệ hạ đưa nữ vương bệ hạ trở về Vĩnh hằng chi thụ. Chỉ có ngài và nữ vương bệ hạ mới có thể đi vào trong Vĩnh hằng chi thụ.
Rơi vào đường cùng, Diệp Âm Trúc cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật trước mắt. Đối với việc trở thành Tinh Linh Vương hắn không có gì bài xích. Dù sao, bản thân Tinh Linh tộc chính là một phần tử của Cầm Thành. Bất luận hư danh của mình là cái gì, dù sao Tinh Linh tộc cũng do An Nhã tỷ lãnh đạo là được, nhiều hư danh, đối với mình cũng không có ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, ôm thân thể của An Nhã thật là làm hắn xấu hổ dị thường. An Nhã cùng Tiểu Long Nữ còn không giống nhau, cảm tình của hắn đối với An Nhã nồng hậu hơn rất nhiều.
An Nhã là vị tuyệt sắc mỹ nữ thứ nhất mà Diệp Âm Trúc gặp. Sau này, nàng lại không chút do dự hỗ trợ Diệp Âm Trúc. Bất luận từ phương diện nào, trong cảm nhận của Diệp Âm Trúc, An Nhã đều là một trong những nữ tử hoàn mỹ nhất.
Tình cảm của hắn đối với An Nhã cực kỳ nồng hậu. Đương nhiên, đó là tình tỷ đệ.
Nhưng lúc này, ôm An Nhã vào trong ngực. Thân thể ấm áp của An Nhã tỏa ra khí tức lại khiến tình tỷ đệ trong lòng Diệp Âm Trúc lúc này tựa hồ có chút biến hóa.
Bản thân bị ảnh hưởng bởi năng lượng sinh mệnh khổng lồ, hắn không thể khống chế được mà xuất hiện phản ứng bình thường của nam nhân.
Trước đã từng nói qua, năng lượng sinh mệnh khổng lồ mang đến tác dụng phụ chính là sinh mệnh lực vô cùng tràn đầy dẫn đến dục vọng tăng cường.
Diệp Âm Trúc sợ nhất chính là bởi vì phản ứng sinh lý mà khinh nhờn tỷ tỷ của mình. Cho nên, hắn lúc này cũng không dám nói thêm gì với các Tinh Linh trưởng lão, mà ôm An Nhã như vậy bay tới phía Vĩnh hằng chi thụ.
Giống như lời của Tinh Linh các trưởng lão, khi Diệp Âm Trúc cùng An Nhã mới vừa tiếp cận tán cây của Vĩnh hằng chi thụ, tán cây tự nhiên tách ra, quang mang lóe ra, hai người đã dung nhập biến mất vào trong đó.
Mà ngay giờ khắc này, toàn bộ Tinh Linh sâm lâm đã bộc phát ra tiếng hoan hô, tất cả mọi người quỳ lễ đều hô danh tự của Diệp Âm Trúc và An Nhã. Bọn họ đợi tới ngày này đã lâu lắm lâu lắm rồi.
Tiến hóa trở thành Vĩnh hằng chi thụ, sinh mệnh cổ thụ không chỉ có bên ngoài xuất hiện biến hóa, bên trong thụ ốc (nhà trên cây) cũng hoàn toàn biến thành hình dạng khác
Diện tích thụ ốc lớn hơn thập bội so với trước đây. Trong toàn bộ thụ phòng, sinh mệnh khí tức cực kỳ nồng nặc, cho dù Diệp Âm Trúc sở hữu sinh mệnh năng của mình vẫn có thể cảm giác được sinh mệnh khí tức tồn tại ở đây. Xung quanh tất cả đều trở nên bích lục trong suốt, mặc dù nhìn không thấy bên ngoài nhưng tại đây giống như ở trong thế giới ngọc bích, hay là có loại cảm giác giống như mộng ảo.
Thụ ốc hơi nghiêng
Nguyên bản giường gỗ cũng lớn hơn rất nhiều so với trước đây.
Diệp Âm Trúc cẩn thận từng chút đem An Nhã đặt lên giường gỗ. Nhưng cứ như vậy, thân thể mềm mại của An nhã nhất thời hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Trên tuyệt sắc kiều nhan mang theo một lớp hồng phấn xinh đẹp. Thân thể An Nhã rất nóng, giống như muốn hòa tan trong không khí.
Diệp Âm trúc vội vàng quay đầu đi chỗ khác, muốn tìm chăn đắp cho nàng, thế nhưng, sau khi tiến hóa thụ ốc trở nên rỗng tuếch. Mặc dù toàn bộ hệ thống khống chế phương vị giám sát kia không có biến hóa, thế nhưng, nguyên bản một vài thứ lại biến mất.
Rơi vào đường cùng, Diệp Âm trúc chỉ có thể nhắm mắt lại, kéo đôi cánh sau lưng An Nhã che lên thân thể mềm mại của nàng.
Ngay khi Diệp Âm Trúc kéo mảnh cánh cuối cùng che đậy lên cặp đùi thon đẹp của An Nhã xong, đột nhiên, một đôi tay mềm mại, nóng rực vươn lên, ôm lấy cổ hắn.
Diệp Âm Trúc không kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy trên cổ trầm xuống. Ngay sau đó, hai cánh môi mềm mại, nóng rực đã hôn lên môi hắn.
Trong cơ thể chịu sự dẫn dắt của sinh mệnh khí tức, hầu như trong nháy mắt bạo phát ra, làm đầu Diệp Âm Trúc như ong lên (nguyên văn: chập mạch). Sinh mệnh khí tức của sinh mệnh thủy tuyền (dòng suối sinh mệnh) thực sự quá khổng lồ khiến tinh thần lực của Diệp Âm Trúc cũng không thể áp chế nổi. Thân thể hắn bị thân thể mềm mại, quyến rũ lay động lòng người đó quấn chặt lấy, còn sáu cánh chợt hợp lại, bao bọc thân thể hai người vào trong.
Thân thể An Nhã giống như châm ngòi nổ khiến dục vọng kia bạo tạc trong nháy mắt bừng bừng phấn chấn. Thân thể Diệp Âm Trúc hầu như trong nháy mắt trở nên nóng rực hơn cả nàng, vô ý thức ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng.
Hai bàn tay hắn căn bản không khống chế nổi. Vuốt ve đến đâu đều có thể cảm giác được rõ ràng da thịt mịn màng, run rẩy đó.
Môi Diệp Âm Trúc lướt qua môi An Nhã, hôn lên khuôn mặt vô cùng mịn màng, hôn lên gáy đẹp như thiên nga của nàng.
Ưm một tiếng, An Nhã hầu như là rên rỉ nói:
- Tiểu đệ, cám ơn ngươi.
Sinh mệnh khí tức của Diệp Âm Trúc đang hoàn toàn sôi trào chợt dừng lại một chút vì tiếng "tiểu đệ" đó. Cũng nhờ nháy mắt dục vọng dừng lại này, tinh thần lực khổng lồ của Diệp Âm Trúc một lần nữa khôi phục khống chế tinh thần chi hải, mạnh mẽ ngăn chặn dục vọng đang kịch liệt sôi trào của mình. Hô nhỏ một tiếng, vội vàng nhắm lại hai mắt, muốn giãy dụa thoát khỏi sáu cánh của An Nhã.
Ngoại trừ dục vọng ra, hắn trong lòng còn có cả khủng hoảng. Hắn đã phát hiện mình đang làm cái gì. Không được. Việc này tuyệt đối không được. Nữ tử dưới thân là tỷ tỷ của mình cơ mà!
Diệp Âm Trúc cắn mạnh đầu lưỡi, mượn đau đớn khiến mình thanh tỉnh vài phần, thế nhưng, sáu cánh của An Nhã vẫn quấn rất chặt.
Bốn mắt nhìn nhau. Nét hồng trên khuôn mặt xinh đẹp của An Nhã càng trở nên dày đặc, cũng khiến nàng càng thêm quyến rũ kiều diễm.
- An Nhã tỷ tỷ, xin lỗi. Ta, ta...
Thanh âm Diệp Âm Trúc trở nên có chút khàn khàn. Dục vọng chi hỏa thậm chí cháy trong linh hồn hắn.
An Nhã nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt một mảnh mông lung và bối rối.
Mặc dù nàng đã sinh sống trên thế giới này hơn bốn trăm năm, nhưng đây chính là lần đầu tiên cùng một nam nhân tiếp xúc gần gũi như vậy. Nàng không có nghĩ tới có một ngày mình lại có thể sẽ cùng một nam nhân thân mật như vậy, ngay cả chính nàng cũng không biết hiện tại là một loại tâm tình như thế nào.
Nhất là nơi bụng dưới lại càng nóng rực, càng khiến trong lòng nàng cực kỳ hốt hoảng.
- Âm Trúc. Không trách ngươi. Là ta chủ động mà.
Diệp Âm Trúc chịu đựng ảnh hưởng của sinh mệnh năng lượng, thì An Nhã sao tránh khỏi ảnh hưởng của nó. Viễn cổ chi thụ tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ lúc trước đã khiến nàng tiếp nhận tự nhiên khí tức trong đó ẩn chứa sinh mệnh năng lượng cực kỳ khổng lồ, mà tinh thần lực của nàng so với Diệp Âm Trúc lại muốn kém hơn nhiều.
Tâm nguyện nhiều năm trong nháy mắt đạt thành. Cái loại hưng phấn này phóng thích ra vô pháp ức chế. Mà hết thảy này đều là Diệp Âm Trúc dành cho nàng.
Cho tới nay, An Nhã chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm cho mình một người bạn đời. Bởi vì, trong lòng nàng, trách nhiệm với Tinh Linh tộc thực sự quá nặng quá nặng, áp lực đó khiến nàng hầu như nghẹt thở.
Mà hiện tại, phần trách nhiệm này đang giảm bớt từ từ. Sau khi Vĩnh hằng chi thụ xuất hiện, nàng thân là Tinh Linh nữ vương đã làm được hết thảy những gì tốt đẹp nhất.
Loại áp lực được giải phóng này thật là sảng khoái, và đối với Diệp Âm Trúc cảm kích cùng cảm tình nhiều năm trước dưới kích thích của sinh mệnh lực được phóng thích, mới có một màn chủ động hiến hôn.
An Nhã hôn mê chỉ là trong nháy mắt. Sau khi trong cơ thể bình cảnh rốt cục đột phá, nàng kỳ thực cũng đã tỉnh táo lại rồi. Nhưng khi đó, nàng vẫn vô pháp khống chế thân thể của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Diệp Âm Trúc ôm lấy nàng, nhiệt độ cơ thể trên người nàng từ từ tăng lên.
An Nhã phát hiện, mặc dù ngượng ngùng ôm Diệp Âm Trúc cũng trần truồng trong lòng, nàng trái lại là càng an tâm hơn. Đó là một loại an ổn phát ra từ nội tâm, phảng phất như trong vòng tay hắn, mình vĩnh viễn không thể bị thương tổn. Mà xung quanh đều là Tinh Linh tộc nhân, khi đó nàng tự nhiên không có khả năng để mình tỉnh táo lại. Nàng cũng không muốn tiếp nhận xấu hổ như vậy.
Mà chuyện Diệp Âm Trúc trở thành Tinh Linh Vương nàng tự nhiên đã biết rõ ràng, phần cố kỵ trong lòng nàng cũng không còn sót lại chút gì.
Hiện tại, trong nội bộ Tinh Linh tộc, nàng đã là tồn tại cường đại nhất. Mặc dù tất cả Tinh Linh tộc nhân đều tuấn mỹ nhưng không có bất cứ một nam tử nào có thể lọt được vào mắt xanh của An Nhã.
Diệp Âm Trúc trở thành Tinh Linh Vương chính là sự kích động rất lớn đối với thế giới nội tâm của An Nhã. Nếu như nói trước đây bởi vì hoàn toàn không có khả năng kết hợp nên tình tỷ đệ của bọn họ không có tỳ vết nào. Như vậy, khi không có khả năng biến thành có khả năng, cánh cửa lớn trong lòng hắn đã mở rộng. Hơn nữa sinh mệnh lực mang đến dục vọng thúc đẩy, An Nhã mới ma xui quỷ khiến ôm lấy Diệp Âm Trúc.
Hết thảy những điều này bề ngoài nhìn qua tuy rằng giản đơn nhưng nội tâm hai người An Nhã, Diệp Âm Trúc lay động rất lớn. Hơn nữa thân thể biến hóa rất nhiều thật khéo trùng lặp cùng một chỗ mới xuất hiện.
Thế nhưng hiện tại, không chỉ có Diệp Âm Trúc không biết làm gì cho phải. An Nhã kỳ thực cũng là như vậy, nàng cũng không biết nên làm thế nào đối mặt Diệp Âm Trúc. Thân thể cứng ngắc của Diệp Âm Trúc tỉnh táo lại, hắn cũng đồng thời thanh tỉnh rất nhiều. Mặc dù sinh mệnh lực đối với dục vọng kích thích cực kỳ cường liệt, nhưng trong sinh lý dục vọng, nữ nhân còn không bằng một phần mười nam nhân, hơn nữa Tinh Linh tộc bản tính không màng danh lợi, cho nên, tinh thần lực của An Nhã còn xa mới bằng Diệp Âm Trúc để cố gắng miễn cưỡng áp chế thân thể mình như trước.
Giờ này khắc này, bất cứ ai trong bọn hắn làm ra cử động thân mật gì đều giống như thiên lôi dẫn động địa hỏa, càng không thể cứu vãn nổi. Có thể là trong tiềm thức cũng cảm giác được loại tình huống này, cho nên An Nhã và Diệp Âm Trúc không hề động. Cứ như vậy đối diện với nhau.
- An Nhã tỷ. Ta, chúng ta...
Trong tâm tình Diệp Âm Trúc xuất hiện kinh hoảng. Hắn nhớ kỹ, không lâu trước đây, Tiểu Long Nữ đã nói với hắn bốn chữ "âm dương tương hấp". Lẽ nào, như bây giờ chính là âm dương tương hấp sao. Không, mình không thể làm việc cầm thú này. Mình đã có thê tử, Tô Lạp và Hải Dương đều phải chịu đựng sự thống khổ mất đi trượng phu hai năm dưỡng dục hài tử, nếu như mình làm ra chuyện có lỗi với các nàng thì khác gì cầm thú.
Vừa nghĩ đến Hải Dương và Tô Lạp và bọn nhỏ của hắn, nhãn thần của Diệp Âm Trúc từ từ trở nên thanh thản. Tinh thần lực của hắn dù sao cũng cường đại, mặc dù dục vọng bừng bừng phấn chấn, nhưng với ý chí cường đại kìm nén, hắn vẫn khống chế được nguyên lực trong cơ thể chậm rãi đem sinh mệnh lực bồng bột đè ép xuống, mạnh mẽ làm mình tỉnh táo lại.
- Âm Trúc, ngươi làm sao vậy?
An Nhã đột nhiên kinh hô một tiếng, bởi vì nàng trong cự ly rất gần, nàng rõ ràng nhìn thấy. Một dòng tơ máu theo khóe miệng Diệp Âm Trúc chảy xuôi ra.
Hóa ra, khi phải chịu đựng dục vọng to lớn kia, Diệp Âm Trúc đã cắn đứt đầu lưỡi của mình rồi.
Cố gắng quá sức, Diệp Âm Trúc thở sâu. Rất nhanh thu hồi nguyên lực chỗ vết thương. Nguyên lực lưu chuyển, giải thoát thân thể một cách nhẹ nhàng khỏi sáu cánh của An Nhã, quay lưng về phía An Nhã. Liên tục hít sâu ba hơi không khí tràn ngập sinh mệnh khí tức bên trong Vĩnh hằng chi thụ, khiến tâm tình bản thân ổn định xuống. Còn vết thương nơi đầu lưỡi hắn đã khôi phục trong nháy mắt.
Thân thể Diệp Âm Trúc và nàng tách ra, An Nhã cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình của nàng là một loại mâu thuẫn khác thường. Lý trí tố cáo nàng, tất cả những điều khi nãy giữa mình và Diệp Âm Trúc là không nên phát sinh. Nhưng dục vọng lại giống như ma quỷ thôi thúc tiến thêm một bước. Vừa tiến nhập bạch cảnh, hơn nữa là dưới sự trợ giúp của ngoại cảnh đột phá ma vũ cực bích bình cảnh, năng lực của An Nhã kém xa Diệp Âm Trúc, không thể chịu đựng nổi sự thống khổ đột phá như vậy để có thể ổn định như trước kia.
Dưới ảnh hưởng của tâm trạng phức tạp. Năng lượng khổng lồ trong cơ thể nàng hoàn toàn chuyển thành sinh mệnh lực nhất thời kịch liệt ba động. Trên khuôn mặt tươi cười sắc phấn hồng đã hoàn toàn biến thành hồng sắc, khí tức nóng rực từ những khu vực khác nhau tản ra khắp nơi. Nàng nguyên bản muốn đứng dậy từ trên giường gỗ lớn kia, thế nhưng, sinh mệnh lực thình lình xảy ra hỗn loạn. Mới vừa rời giường một chút thân thể một lần nữa ngã trở lại. Trong cơ thể, kinh mạch truyền đến một trận kịch liệt thống khổ nhất thời khiến An Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, một lần nữa ngã về trên giường gỗ.
Lúc này đây, đến lượt Diệp Âm Trúc phát sinh nghi vấn. Hắn vốn nghĩ lập tức ly khai nơi đây, nhưng ngay khi hắn vừa mới cất bước, lại nghe thấy An Nhã thống khổ kêu rên. Xuất phát từ quan tâm đối với An Nhã, hắn vội vàng đưa lưng về phía An Nhã hỏi:
- An Nhã tỷ, tỷ làm sao vậy?
An Nhã cố nén kịch liệt đau đớn trong cơ thể không ngừng tăng lên, nói:
- Ta không sao, Âm Trúc, đệ đi đi.
Nàng tuy rằng mạnh mẽ áp chế, thế nhưng thanh âm bởi vì thống khổ trong cơ thể mà xảy ra một chút biến hóa. Thực lực của Diệp Âm Trúc tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn ổn định nhưng cảm giác Thiên nhân hợp nhất làm hắn có thể rất dễ dàng nắm chắc biến hóa xung quanh, hắn lập tức phát hiện ra. Lúc này hắn cũng bất chấp cố kỵ trong lòng, không gì trọng yếu bằng an toàn của An Nhã, thân hình nhẹ nhàng chuyển một lần nữa về tới trước giường. Mà An Nhã trước mắt nhất thời làm hắn càng thêm hoảng sợ.
Toàn thân An Nhã đã biến thành một màu kim sắc hỏa hồng, trong lúc hô hấp nhiệt khí phun ra, làm nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên. Mà loại tình huống này còn đang trở nên càng thêm kịch liệt. An Nhã nhắm chặt hai mắt, sáu phiến cánh mềm phía sau buông xuống giường, thân thể mềm mại run rẩy đôi chút. Sinh mệnh lực trong cơ thể nàng cũng không phải suy yếu mà là tăng lên với tốc độ kinh khủng.
Cực kỳ hoảng sợ, Diệp Âm Trúc một tay rất nhanh đặt trên trán An Nhã, đem nguyên lực của mình liên tục đưa vào cơ thể An Nhã. Thế nhưng, nguyên lực của hắn vừa tiến vào thân thể An Nhã, nhiệt độ trên người An Nhã nhất thời lần thứ hai tăng thêm, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời tạo thành một cái lỗ lớn trên giường gỗ do Vĩnh hằng chi thụ ngưng tụ thành, có thể thấy được nhiệt độ của máu kia ra sao.
Tại sao có thể như vậy? Sao nguyên lực lại mất đi hiệu quả? Mà Diệp Âm Trúc trong quá trình tìm kiếm trên cơ thể An Nhã phát hiện, bản thân An Nhã cũng không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ không thể khống chế sinh mệnh năng lượng. Sinh mệnh năng của Diệp Âm Trúc cũng rất mạnh, thế nhưng, loại này tiềm tàng trong huyết mạch, trong khí tức hiển nhiên là vô pháp khống chế. Bản thân sinh mệnh lực của hắn cũng lớn đến một trình độ khủng bố, định trợ giúp An Nhã áp chế nhưng lại hoàn toàn trái ngược, tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
Tẩu hỏa nhập ma. Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ tới mấy từ này. Thân thể An Nhã rõ ràng đã sắp không chịu nổi rồi. Còn như vậy tiếp nữa, sinh mệnh năng khổng lồ này mà không ngừng tăng lên, hậu quả sẽ là khiến cho An Nhã bạo thể mà chết. Không thể không lo lắng, dù thực lực của Diệp Âm Trúc có cường thịnh thì hắn cũng vô pháp trợ giúp An Nhã khống chế nổi.
- Ngươi muốn cho nàng chết sao?
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như uống nước đá giữa mùa hè khiến người ta cảm thấy thư thái, một đạo kim sắc thân ảnh do hư ảo dần dần ngưng tụ thành thực thể, xuất hiện bên người Diệp Âm Trúc, chính là Tiểu Long Nữ.
Thấy Tiểu Long Nữ. Diệp Âm Trúc giống như tìm được phao cứu sinh. Dù sao, Tiểu Long Nữ trên thế giới này cũng là thần long duy nhất, thực lực lại đạt đến đỉnh cao của bạch cảnh, hơn nữa nàng có các Đông Long bí kỹ, các phương diện hiển nhiên là đều mạnh hơn Diệp Âm Trúc.
- Nhanh, nhanh cứu cứu An Nhã tỷ tỷ.
Diệp Âm Trúc vội vàng nắm lấy tay Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ nhìn Diệp Âm Trúc, lại nhìn An Nhã, thản nhiên nói:
- Chơi với lửa có ngày chết cháy, ta không cứu được nàng.
Diệp Âm Trúc sửng sốt,
- Cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy?
Một tay Tiểu Long Nữ đặt lên trên trán An Nhã, nhất thời, trong cơ thể An Nhã không ngừng bốc lên sinh mệnh khí tức ổn định vài phần, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều. Có điều, giảm xuống một lúc, nhiệt độ lại một lần nữa tăng lên.
Tiểu Long Nữ liếc Diệp Âm Trúc một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng máu thần long là dễ dàng tiếp nhận như vậy sao? Mặc dù ngươi dựa vào cái cây đó (ý chỉ "Vĩnh hằng chi thụ") đạt được mục đích, thế nhưng, hình thái sinh mệnh phổ thông sao có khả năng hấp thu sinh mệnh khổng lồ như vậy. Ngoại lực đột phá bình cảnh kia cũng không phải lực lượng của chính nàng. Điều này khiến thực lực nàng trong nháy mắt được đề thăng, trong khi chính mình không có lực khống chế tương ứng. Kết quả chỉ có thể là sinh mệnh năng lượng không khống chế được, bạo thể mà chết.
Diệp Âm Trúc mắt thấy thân nhiệt An Nhã giảm xuống vài phần, hy vọng nhất thời dấy lên trong lòng
- Tiểu Long Nữ, ta biết tỷ nhất định có biện pháp, ta xin tỷ, cứu cứu nàng đi.
Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:
- Ta chưa bao giờ nói dối, nếu nói ta không cứu được, chính là cứu không được. Ngươi tự cứu đi.
Diệp Âm Trúc vô cùng khẩn trương. Hắn chẳng thể ngờ rằng, mình nguyên bản hảo tâm trợ giúp Viễn cổ chi thụ tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ, cũng trợ giúp An Nhã đột phá ma vũ cực bích lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, cả người đã hoàn toàn lâm vào lo lắng cực độ.
Nhìn An Nhã thống khổ, hai mắt hắn đã trở nên đỏ bừng.
Tong mắt Tiểu Long Nữ hiện lên một tia kinh ngạc. Đấy chính là lần đầu tiên nàng thấy biểu tình như vậy của Diệp Âm Trúc. Lúc trước, cho dù tại ranh giới sinh tử, hắn cũng không quá kích động giống như bây giờ.
- Ngươi muốn cứu nàng?
Tiểu Long Nữ lạnh lùng hỏi.
Diệp Âm Trúc tức giận liếc mắt:
- Vậy còn nói được sao? Chỉ cần có thể chữa trị được cho An Nhã tỷ tỷ, trả giá gì ta đều nguyện ý.
Tiểu Long Nữ nhàn nhạt nói:
- Nàng là nữ tính, hấp thu sinh mệnh lực quá nhiều lại vô pháp khống chế, trong cơ thể bốc cháy lên sinh mệnh chi hỏa thuộc tính âm. Sinh mệnh chi hỏa là không thể dùng cái gì dập tắt được. Trừ phi thiêu đốt gần như không còn, nếu vậy nàng đã chết. Như thế, ở đây hết thảy đều bị sinh mệnh chi hỏa thiêu trụi, không riêng gì đây Vĩnh hằng chi thụ. Coi như là phiến rừng rậm này cũng sẽ hóa thành tro tàn. Mà muốn cứu nàng chỉ có một phương pháp. Đó chính là dùng sinh mệnh chi hỏa thuộc tính dương, thông qua âm dương điều hòa tiến hành chuyển hóa khiến sinh mệnh chi hỏa từ từ tắt, khôi phục lại sinh mệnh lực bình thường để nàng có thể khống chế. Mà trên thế giới này có thể thiêu sinh mệnh chi hỏa thuộc tính dương thì chỉ có một người.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương