Cầm Đế
Chương 199 : Trở về Cầm Thành
Đúng vậy, quả thật là viện quân tới. Hơn nữa số lượng không ít. Tổng cộng hơn thập vạn quân, đại đa số là kỵ binh. Đang từ xa hướng phía đại doanh phi tới.
Thập vạn đai quân này tự nhiên không phải là tàn binh bại tướng của Pháp Đế Duy Tư thành này, mà rốt cục là từ tiền tuyến chạy về cùng với Khố Tư Lặc là thập vạn khinh kỵ binh.
Cùng với nguyên bổn ngũ vạn quân của Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng. Ngũ vạn quân này ở trong Pháp Đế Duy Tư thành tổn thất cũng không lớn. Vẫn còn hơn bốn vạn, lại cùng khinh kỵ binh của Khố Tư Lặc ở phía sau hội hợp nhanh chóng chạy lại đây.
Ma pháp của Tinh Linh nữ tế ti đã thành công cản trở đại quân một đoạn thời gian ngắn. Đức Lạp Ngõa trong lòng rất gấp, bên này tuyệt không thể có việc, nếu không hắn cũng không biết nên hướng Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng giải thích như thế nào đây. Đáng tiếc, chính là bọn họ vẫn tới chậm một bước.
Lúc này Khố Tư Lặc nhìn phương xa khói cuồn cuộn bay lên trời thì hắn chỉ biết là hỏng rồi, lập tức hạ lệnh toàn tốc đi tới. Chính là khi hắn suất lĩnh hơn mười vạn đại quân đi tới trước doanh trại, thì chỉ thấy một mảnh biển lửa, thậm chí ngay cả tung tích của Cầm thành chiến sĩ cũng không có lưu lại.
Trận chiến này từ lúc thụ yêu Đức Lỗ Y phát ra loạt trịch mâu đầu tiên cho đến khi rút lui chiến thuật, bất quá chỉ trì hoãn không tói một canh giờ. chiến sĩ Cầm thành cơ hồ đã đem tinh túy của chiến thuật tốc chiến phát huy đến cực trí.
Hỏa hệ ma pháp cường đại, trực tiếp làm lương thực của đối thủ bị thiêu cháy như một bó đuốc, tuy chỉ mới chỉ thiêu trong một đoạn thời gian ngắn, cho dù Khố Tư Lặc có mười vạn đại quân, nhưng tại thời tiết mùa đông khô hanh này, dưới tình huống xung quanh căn bản không có bất kỳ một nguồn nước nước nào hay một thủy hệ ma pháp sư nào, thì việc bọn họ có thể làm, cũng chỉ là tiếp tục nhìn lương thảo bị thiêu đốt.
Quân đội Cầm thành sau khi đi qua những con đường quanh co, lại trở về địa phương lúc trước bọn họ đã nghỉ ngơi, mà Diệp Âm Trúc cùng Bỉ Mông cự thú sớm đã thông qua truyền tống ma pháp trận mà trở về. lúc này, vị trí của bọn họ đã là sau lưng của Khố Tư Lặc cùng mười vạn đại quân. Trên không trung, giác ưng kỵ sĩ đều xuất hiện, tuỳ thời trinh sát động hướng của đại quân đối phương.
" Thống khoái, thật là quá thống khoái. Với đả kích này, sợ rằng người Phật La có muốn khóc cũng không khóc được, ta thật muốn biết khi Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai biết lương thảo vận chuyển cho thú nhân bị cháy sạch sẽ thì sẽ có vẻ mặt như thế nào".
Áo Lợi Duy Lạp khó có được dịp thoải mái cười như thế, hắn ở trên không trung là người xem rõ ràng nhất, tràng đại hỏa hoạn này so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn tốt hơn nhiều. Công lao này đương nhiên cũng do sự cộng hưởng ma pháp lực của Diệp Âm Trúc.
" Âm Trúc địch kéo đến nhiều như vậy, hơn nữa đều là kỵ binh, nhìn quốc kỳ, hẳn là đại quân Phật La từ tiền tuyến quay lại, bây giờ bên dưới chúng ta nên làm gì đây?"
Áo Lợi Duy Lạp đang cười lớn, lập tứ thu liễm tâm tình, đối với người thống lĩnh mà nói, lúc nào cũng phải tính toán tốt bước tiếp theo.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
" Lần này quả thật thống khoái. Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng muốn vận chuyển một số lượng lớn vật tư như thế một lần nữa, sợ rằng phải cần tới mấy tháng sau. Không biết thú nhân tam đại bộ lạc có vì việc vật thực không đủ mà đình chỉ tiếp tục tiến công không? chúng ta cũng đã ở Phật La một quãng thời gian không ngắn rồi. ngoại trừ Pháp Đế Duy Tư thành ra thì mục tiêu chiến lược của hắn cũng đã đạt được. đáng tiếc, chúng ta vẫn không thể chính thức đem chủ lực của Phật La phá hủy".
Áo Lợi Duy Lạp nói:
" Âm Trúc, ngươi đã làm tốt lắm rồi, phá tan đại quân Phật La, còn tạo ra hỗn loạn ở hậu phương của bọn họ. Bây giờ chỉ sợ khắp nơi ở Phật La đều ở trong tình trạng khẩn cấp, muốn tiếp tục phát khởi thế công đối Mễ Lan phương đông quân đoàn của chúng ta, sợ rằng phải mất mấy tháng thời gian mới làm được. Có khoảng thời gian trì hoãn này, ta nghĩ, phương đông quân đoàn có thể được bổ sung thêm một ít. Hơn nữa, hành động của chúng ta lần này mặc dù không có hoàn toàn phá hủy trọng tâm của người Phật La. Nhưng cũng làm cho bon hắn tổn hao khá nặng, chánh thức làm tổn hại nguyên khí của bọn họ, theo ta, Phật La hiện giờ đã không đủ khả năng trở thành mối uy hiếp cho Mễ Lan nữa".
Diệp Âm Trúc nói:
" Mặc dù nói như thế, nhưng người Phật La còn có hơn mười vạn đại quân. Chỉ cần có chi quân đội này tồn tại, đối với Mễ Lan cũng là sự uy hiếp không nhỏ, kiềm chế khả năng hành động của đông tuyến. Đáng tiếc, chúng ta dù sao nhân số cũng quá ít, không đủ để gây ra tổn thất gì lớn hơn nữa cho bọn hắn. Hi Nhĩ Đặc nguyên soái nói không sai, nơi này dù sao cũng là quốc nội của Phật La, không nghĩ đến, chúng ta mấy ngàn người tùy thời đều có thể mất mạng. Cầm thành chỉ có chút đó vốn liếng, chúng ta không thể tổn thất hơn nữa, cho nên, ta quyết định tạm thời trở về Cầm thành điều dưỡng, tiếp theo nên hành động thế nào, còn cần phải cùng Mễ Lan tiến hành hiệp nghị. Ra đi cũng đã hơn nửa năm thời gian, cũng nên để cho huynh đệ trở về nghĩ ngơi một chút chứ.
Áo Lợi Duy Lạp ha hả cười nói:
" Xem ra chúng ta cũng phải về Cầm thành rồi. đây có lẽ là phương pháp tốt nhất để đề cao chiến đấu lực của các chiến sĩ, nhưng dù nói như vậy, điều này cũng dễ làm các chiến sĩ sinh ra tâm lý mệt mỏi. Trở về Cầm thành điều chỉnh một chút là lựa chọn tốt nhất. Sau khi trở về Cầm thành, ta đi tìm gia gia báo cáo một chút về tình huống của chúng, sau đó sẽ từng bước tái xác định hướng đi của chúng ta".
Diệp Âm Trúc nói:
" Lần này Cầm thành chúng ta coi như đã bán mạng không ít cho Mễ Lan đế quốc, hy vọng chuyện mà Ny Na nãi nãi đáp ứng chúng ta lúc đầu cũng đã làm xong rồi mới được. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác tốt đẹp".
Áo Lợi Duy Lạp cả giận nói:
" Âm Trúc, tiểu tử ngươi càng ngày càng biết tính toán. Đừng nói tràng chiến đấu này cho dù vì Mễ Lan, nhưng đối với Cầm thành cũng có không ít chỗ tốt. Cầm thành nằm bên trong phạm vi của Mễ Lan đế quốc, từ Cầm thành đến đông tuyến cũng không phải là khoảng cách ngắn, nên người Phật La muốn trả thù Cầm thành trước tiên phải phá tan phòng ngự của Mễ Lan đông tuyến mới được. mà trong tràng chiến tranh này, chúng ta cướp bóc được bao nhiêu vật tư? nói thật đi, ta cũng không tránh khỏi thèm muốn, có ít nhất một phần tư tài phú của quý tộc Phật La vương quốc đã lọt vào túi ngươi rồi, Bố Luân Lạp sơn mạch mặc dù phạm vi không nhỏ. Nhưng so với tài phú ngươi đoạt được, căn bản là đáng là gì, dù sao, ngưoi chính là cướp bóc một quốc gia đó".
Nghĩ đến tràng chiến tranh này cuối cùng cũng kết thúc, sắp có thể về lại Cầm thành. Tâm tình của Diệp Âm Trúc cũng không khỏi buông lỏng vài phần, cười hắc hắc, nói:
" Đại ca, ngươi không có gánh vác gia đình nên không biết sự tốn kém, ngặt nỗi Cầm thành sắp có trên trăm vạn dân di dời tới. không cố gắng kinh doanh sao được, ngươi cũng không cần phải nổi lòng tham, chỗ này cũng có một phần cố gắng của ngươi mà, phần đó ta vẫn sẽ lưu giữ cho ngươi, lúc nào ngươi chuẩn bị tới thường trú ở Cầm thành, ta nhất định sẽ đem một địa phương đẹp nhất ở Bố Luân Nạp sơn mạch cho ngươi kiến tạo một cái nhà".
Áo Lợi Duy Lạp trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái,
" Hảo tiểu tử, ngươi đang hối lộ ta sao?"
Diệp Âm Trúc nhún vai, nói:
" Cứ xem là vậy đi".
Nhìn bộ dáng của hắn có chút vô lại, Áo Lợi Duy Lạp cũng khỏi một trận nộ khí. Thở dài một tiếng, nói:
" Sau khi chỉ huy qua các chiến sĩ Cầm thành, Nếu sau này lại để cho ta chỉ huy một chi quân đội khác sợ rằng ta sẽ không thấy một chút thú vị nào. Chiến sĩ Cầm thành là cường hãn nhất trong tất cả các quân đội mà ta đã gặp qua. Âm Trúc, nói không chừng có một ngày, ta thật sự sẽ định cư ở Cầm thành. Nhưng bây giờ vẫn chưa được. trước mắt tổ quốc ta đang ở thời điểm nguy cấp tồn vong. Ta như thế nào có thể bỏ đi được chứ? càng huống chi gia tộc của ta cùng đế quốc sớm đã trở thành một thể".
Diệp Âm Trúc vỗ vỗ vai hắn.
" Ta hiểu nỗi khổ của người, nhưng bất luận thế nào ngươi lúc nào cũng là đại ca tốt của ta".
Hai người liếc mắt nhìn nhau, toát ra một tia mỉm cười. Áo Lợi Duy Lạp nhịn không được, nói:
" May là ngươi không phải là địch nhân của đế quốc, nếu không, ta thật sự cảm thấy lo lắng cho đế quốc".
Hướng hành động của Cầm thành đã quyết định, Diệp Âm Trúc cũng không hề trì hoãn, còn hơn ba ngàn người trở về Cầm thành, Diệp Âm Trúc cẩn thận tính toán một chút, nếu thông qua truyền tống ma pháp trận mà nói cũng không phải không có khả năng.
Dù sao, ma pháp lực của hắn cũng đã tăng đến tử cấp thất giai, vốn dĩ đồng thời truyền tống trăm người là một gánh nặng không nhỏ, nhưng đối với hiện tại thì dễ dàng hơn nhiều, nếu mỗi lần truyền tống hai trăm người, thì ước chừng phải truyền tống ít nhất là hai mươi lần.
Bởi vì giác ưng cùng Long Lang cũng đều tính trong đó. Hai mươi lần truyền tống, nếu hắn trong trạng thái cường thịnh, thì ước chừng mất ba ngày thời gian. Tóm lại so với việc đi đường trường thì tốt hơn nhiều
Đương nhiên, muốn tiến hành truyền tống liên tục ba ngày không ngừng, trọng yếu nhất là phải chọn ra một địa phương an toàn, sau khi mười vạn đại quân của Phật La quốc xử lý xong đại doanh lương thảo bị thiêu thành than, sợ sẽ quay ra truy tìm nơi ân núp của chiến sĩ Cầm thành.
Sau khi trải qua thời gian nghĩ ngơi ngắn ngủi, đại quân Cầm thành lại nhanh chóng di chuyển, lúc này, bọn họ đã thay đổi phương hướng, hướng đến phía bắc tiến tới. Phương bắc Phật La quốc đã không còn bị thú nhân tộc uy hiếp, hiển nhiên sẽ là vùng đất trống trải, trên không lại có giác ưng kỵ sĩ trinh sát, chỉ cần có thể bỏ rơi đại quân khinh kỵ binh của Khố Tư Lặc sau lưng, là có thể bắt đầu truyền tống trở về Cầm thành.
Mười ngày sau, sau khi đại quân Cầm thành nhận được tin tốt lành do giác ưng kị sỹ truyền đến, là đã hoàn toàn bỏ rơi Khố Tư Lặc ở sau lưng, thì trong một khu rừng rậm bắt đầu truyền tống trở về.
Lựa chọn rừng rậm làm điểm truyền tống, là vì các tinh linh nữ tế ti chính là tự nhiên ma pháp sư. Có tự nhiên ma pháp sư chống đỡ, cho dù là một vạn địch nhân đến, cũng có thể ngăn cản một đoạn thời gian.
Nhóm đầu tiên truyền tống chính là chủng tộc Đức Lỗ Y, bắt đầu từ mãnh cầm Đức Lỗ Y, theo thứ tự tiếp theo là, thụ yêu, lợi trảo Đức Lỗ Y, sau đó mới đến phiên Đông Long chiến sĩ, Long Lang kỵ binh, một bộ phận giác ưng kỵ sĩ, cùng với Bỉ Mông cự thú, truyền tống sau cùng chính là giác ưng kỵ sĩ, được lưu lại để trinh sát. Dựa theo thứ tự từ yếu đến mạnh, thì sẽ đảm bảo được an toàn lớn nhất trong mỗi lần truyền tống.
Trong phủ lĩnh chủ Cầm Thành.
Tử quang chợt lóe, Diệp Âm Trúc mang theo một trăm tên mãnh cầm Đức Lỗ Y đồng thời xuất hiện trong phủ đệ. Khi bọn hắn xuất hiện thì bên trong lĩnh chủ phủ mọi người đang lúc nghị sự nhất thời bị dọa giật mình.
Thật xảo hợp, lúc này trong đại sảnh nghị sự ở lĩnh chủ phủ, An Nhã, các trưởng lão Đông Long bát tông, Hải Dương, trưởng lão Ải nhân tộc, trưởng lão Địa Tinh bộ lạc, tựa hồ đang ở đó thương lượng việc gì đó. Tử quang đột nhiên xuất hiện, còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, đại sảnh vốn trống trãi lúc này lại đầy người.
"Âm Trúc."
Trước tiên ánh mắt của An Nhã nhìn xuống Thần nguyên ma pháp bào mà Diệp Âm Trúc đang mặc trên người.
Lúc này mọi người mới có phản ứng, vô cùng mừng rỡ. Đặc biệt là Hải Dương, không hề ngại ngùng trước ánh mắt của mọi người, giống như yến về tổ, lao thẳng vào ngực của Diệp Âm Trúc.
Một cổ nhuyễn ngọc ôn hương ập đến, phần cơ thể mềm mại nhưng có chút rắn chắc chạm vào làm cho Diệp Âm Trúc cảm nhận sự kích động trong lòng Hải Dương, trong đầu hắn chợt mường tượng ra một khuôn mặt yêu kiều khác.
"Âm Trúc, rốt cuộc chàng cũng trở lại. Nếu Kim Sắc không đem về một chút tin tức, chúng ta đã lo lắng muốn chết. Chàng đi suốt một thời gian dài như vậy mà cũng không có hồi báo thật sự làm ta lo lắng muốn chết. Nụ cười tươi tắn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của An Nhã, nàng nhìn Diệp Âm Trúc, lời lẽ tuy trách mắng nhưng thanh âm lại dịu ngọt vô cùng.
Nói về năng lực quản lý tại Cầm Thành không ai có thể so sánh với An Nhã, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không thể đứng ngang hàng với nàng. Âm Trúc dẫn mọi người đi, mọi chuyện lớn nhỏ của Cầm Thành đều đè nặng lên đôi vai của An Nhã. Bận rộn đến nỗi nàng không còn cả thời gian để tu luyện.
Diệp Âm Trúc hạ ý thức nắm lấy đôi tay mảnh khảnh của Hải Dương cười khổ nói:
"Chiến sự ở tiền phương rất khẩn trương, An Nhã tỷ tỷ, ta thật sự không có chút thời gian a. Chiến tranh ở biên giới phía đông đã tạm chấm dứt, chờ ta truyền tống tất cả mọi người về đã, rồi sẽ kể rõ với các ngươi sau."
Trong lòng Diệp Âm Trúc, Hải Dương ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn siết chặt hai tay quanh người hắn, những giọt nước mắt vẫn thánh thót rơi đều, vì quá vui mừng nên không để ý thần sắc của Diệp Âm Trúc có chút không được tự nhiên.
An Nhã mỉm cười khẽ nói:
"Hải Dương muội muội, hãy để cho hắn đi đi. Hắn sẽ còn trở lại, không chạy thoát được đâu"
Hải Dương a lên 1 tiếng, bây giờ nàng mới phát hiện ngoại trừ mãnh cầm Đức Lỗ Y ra mọi người đang nhìn mình và Diệp Âm Trúc mỉm cười, mặt nàng vụt đỏ bừng ngay cả nước mắt vương đầy má cũng quên chùi đi mất. Lúc này mới buông 2 tay đang ôm chặt Diệp Âm Trúc ra, trong lòng rất ngượng ngùng nhưng không hề muốn để hắn rời đi. Nàng nhìn Diệp Âm Trúc trong ánh mắt toát lên nỗi nhớ nhung vô tận, những ngày vừa qua, nàng lúc nào cũng nghĩ đến hắn. Nhưng khi hắn trở lại, nàng lại không thể thốt lên 1 lời nào.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương mỉm cười, gật đầu nói tiếp:
"Đại sảnh nghị sự quá nhỏ, ta phải thiết lập một điểm truyền tống khác".
Trước tập kích Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng liên quân đại doanh thì hắn truyền tống dựa trên trí nhớ, bây giờ truyền tống cả bỉ mông cự thú thì sẽ khiến cho phủ lĩnh chủ này sập mất.
Tất cả mọi người đều đứng lên. Các trưởng lão của Ải nhân tộc, Địa tinh bộ lạc khom người hành lễ với Diệp Âm Trúc, trong mắt bọn họ toát lên niềm khâm phục không cách nào che dấu, mà cũng chẳng cần che dấu để làm gì, đều kính cẩn hô lên 1 tiếng Cầm Đế đại nhân. Trong khi trưởng lão Cầm Thành và tông chủ của các tông cũng cung kính hô vang Nhiếp Chính vương, tuy bối phận của Diệp Âm Trúc tại Đông Long bát tông là rất nhỏ nhưng cho dù nhân mã của Cúc tông đứng ở đây, tuyệt không hề có chút bất kính.
Diệp Âm Trúc cũng không chú ý đến việc này, trước khi mang được tất cả các chiến sĩ của Cầm Thành trở về, hắn không cách nào thoải mái đón nhận những tình cảm này được. Sau khi hướng về mọi người hành lễ, lập tức đi khỏi phủ lĩnh chủ
Phủ Cầm Thành lĩnh chủ nằm ở trung tâm Cầm Thành, cũng là trung tâm của Bố Luân Nạp sơn mạch. Khi Diệp Âm Trúc bước ra khỏi phủ lĩnh chủ, cước bộ chợt ngừng lại, cả người đờ ra vì khiếp sợ.
Đây… đây là Cầm Thành ư? Những gì diễn ra trước mắt khiến hắn giật mình. Cầm Thành vốn là một toà thành thị nhỏ bé với mấy vạn dân, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc đang đối diện với một cảnh phồn hoa tấp nập, nơi đâu cũng toàn là người mắt đen tóc đen đang nhộn nhịp đi lại. Cả toà Cầm Thành mặc dù vẫn như trước nhưng hắn vẫn thấy được Bố Luân Nạp sơn mạch đã có sự chuyển biến thật lớn.
Đường vào Bố Luân Nạp sơn mạch hai bên có 2 ngọn núi cao sừng sững, giữa 2 ngọn núi đó vốn là một hẻm núi rộng lớn nhưng bây giờ đã mọc lên một bức tường thành thật lớn, độ cao dễ phải hơn 300 thước. Mặc dù từ đây hắn không nhìn thấy tường thành dày bao nhiêu, nhưng một bức tường cao 300 thước phải cần một lực lớn chừng nào để chống đỡ? Tuy khoảng cách không hề gần, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ toàn bộ tường thành đều làm từ đá hoa cương, có hình thành nên một cái cổng thành khổng lồ.
Có bức tường thành này, từ bên ngoài muốn tiến vào Bố Luân Nạp sơn mạch, chỉ có thể thông qua cửa thành cao hơn 50 thước nằm ở dưới. Trên tường thành, vô số điểm đen đang nhấp nhô không ngững, rõ ràng là những công nhân đang lao động. Đây đúng là một công trình khổng lồ và vĩ đại!
Nhớ lại thuở ban đầu, Diệp Âm Trúc không kìm được nhiệt huyết sôi trào trong người mình. Mặc dù trước mắt hắn chỉ có thể thấy một mảng tường thành đang mọc lên nhưng trong thâm tâm hắn hiểu rất rõ Cầm Thành giờ đây không còn là 1 toà thành nhỏ nhoi nữa mà phải nói là đã trải rộng ra khắp Bố Luân Nạp sơn mạch mới đúng.
An Nhã đến bên cạnh Diệp Âm Trúc,
"Thế nào? Sợ rồi chứ. Ngươi ở tiền tuyến khổ cực chiến đấu, chúng ta ở hậu phương cũng chẳng ngồi không. Ny Na công chúa tuân thủ lời hứa, đã chuyển tổng số hơn hai trăm vạn hậu duệ của Đông Long. Đó là số lượng mà 6 thành thị lớn có thể chứa. Mặc dù ta không rõ công chúa đã làm thế nào nhưng ta vẫn mơ hồ cảm giác được việc đó có quan hệ không nhỏ với chuyện ngươi chiến đấu ở biên giới phía Đông"
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn An Nhã, cảm kích thốt lên:
"Tỷ tỷ, đã làm khổ người rồi".
Mặc dù An Nhã không nói thêm bất cứ điều gì nhưng hắn rất rõ an bài tốt cho hai trăm vạn người đã là một chuyện khó khăn, bất luận cơm ăn áo mặc, hay sắp xếp bọn họ kiến thiết Cầm Thành đều là những vấn đề vô cùng phức tạp. Mà kết quả đang hiện ra trước mắt chính là một cảnh tượng ồn ào sôi động. Đây chính là công lao của An Nhã và những người quản lý. Tuy bọn họ không chiến đấu ở tiền tuyến nhưng mức độ cực khổ không hề thua kém tướng sĩ đã tắm máu ở sa trường.
An Nhã chỉ mỉm cười:
"Tiểu tử ngốc, nói những chuyện này để làm gì. Ta là tỷ tỷ của ngươi cơ mà, huống chi kiến thiết Cầm Thành cũng chính là xây dựng gia viên của chúng ta, sao lại có thể không cố gắng được chứ, thật ra ta chỉ muốn thơm ngươi một cái. Mỗi khi Kim Sắc vận chuyển tài vật từ tiền tuyến về, ta đều không kiềm chế được niềm vui sướng, mắt phải sáng đến vài ngày, thật không biết ngươi làm thế nào mà lại thu được lượng tài vật nhiều đến vậy. Bây giờ Cầm Thành chúng ta có thể coi như là giàu nứt đố đổ vách rồi. Thôi mau đi truyền tống những người khác về đi, khi tất cả mọi người đã trở lại, ta còn muốn vị lĩnh chủ đại nhân nhà ngươi nghe hết mọi chuyện về Cầm Thành nữa đấy."
"Được".
Diệp Âm Trúc thoái mái đáp ứng. Không cần hắn nói, An Nhã đã hạ lệnh cho người ở Cầm Thành chuẩn bị sẵn một khoảng đất trống, hơn 1000 chiến sĩ nhân loại mặc khinh giáp bao quanh, để cho Diệp Âm Trúc ở trung tâm khắc hoạ ma pháp trận.
Truyền tống lại tiếp tục thực hiện theo đúng kế hoạch một cách hoàn mỹ. Sau 3 ngày truyền tống không gặp bất cứ chuyện gì phiền toái, thì Diệp Âm Trúc cũng đã chuyển nhóm Giác ưng kỵ sĩ cuối cùng trở về. Lần này có thể nói đối với trận chiến với Phật La quốc, Cầm Thành đã đặt những viên gạch đầu tiên cho một thời kỳ huy hoàng của chính mình.
Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng nóng lòng muốn biết Cầm Thành đã đạt đến trình độ kiến thiết như thế nào. Nhưng qua 3 ngày truyền tống liên tục, cũng khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực, tuy hắn cũng có nghỉ ngơi vài lần nhưng quan trọng là tinh thần lực phải mất 1 thời gian mới hồi phục lại được. Chiến sĩ của Cầm Thành trở về, đều được An Nhã sắp xếp, bọn họ đã trở về nơi mà họ đã ra đi. Diệp Âm Trúc rốt cuộc cũng có thể trở phủ lĩnh chủ mà nghỉ ngơi, phục hồi sức lực.
Diệp Âm Trúc minh tường suốt 1 ngày 1 đêm mới khiến cho tinh thần của hắn ổn định trở lại. Nhưng khi mở mắt ra hắn phát hiện mình đang bơi trong 1 đôi mắt âu yếm, vẻ mặt si dại đó khiến tim hắn chợt rung lên bồi hồi.
"Chàng tỉnh rồi sao? Ăn chút gì đi nhé".
Vừa nói Hải Dương vừa lấy từ trong giỏ ủ ra 1 cái âu nhỏ. Nắp âu vừa mở ra, lập tức một mùi thơm ngào ngạt lan toả khắp nơi chui thẳng vào mũi của Diệp Âm Trúc, khiến cho hắn thèm ăn đến cực độ.
Kết quả là âu cháo mà Hải Dương mang đến, chỉ cần mới nghe mùi, Diệp Âm Trúc đã không kịp nói chuyện mà ôm lấy cái âu ăn thoả thích. Sau một thời gian dài chiến đấu nhất là từ khi Tô Lạp rời đi, hắn không còn được ăn ngon nữa. Trong cháo không biết có những thứ gì mà hương vị rất ngọt ngào, Diệp Âm Trúc một hơi ăn sạch sẽ cả 1 âu cháo.
"Ngon không? Ta sẽ mang thêm cho chàng ít nữa".
Hải Dương ôn nhu cầm lấy cái tô, nhìn khuôn mặt đầy thoả mãn của Diệp Âm Trúc, trên mặt toát lên 1 tia cười dịu dàng. Trong đôi mắt đen tuyền của nàng cố gắng đè nén tình cảm của mình, không để bộc phát.
"Không cần đâu, ta đã ăn no rồi. Đây là do nàng nấu hay sao?"
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương một cách kinh ngạc.
Khuôn mặt diễm lệ của Hải Dương chợt ửng đỏ,
"Có ngon không? Là ta học từ Lan nãi nãi đó. Trước kia Tô Lạp luôn nấu cho huynh ăn, sau này ta cũng muốn như vậy. À, lần này mọi người trở về, sao ta không thấy Tô Lạp đâu cả, hắn đâu rồi?"
Nghe Hải Dương nhắc đến 2 chữ Tô Lạp, vẻ mặt của Diệp Âm Trúc đột nhiên đông cứng lại, nỗi nhớ nhung mãnh liệt và nỗi đau đớn khôn cùng như muốn bóp nát trái tim hắn, khiến cho khuôn mặt hồng hào của hắn chợt tái hẳn đi.
Hải Dương vô cùng kinh hãi,
"Âm Trúc huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ Tô Lạp hắn đã…".
Nàng từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh Tây Đa Phu nguyên soái, dĩ nhiên hiểu được chiến tranh rất tàn khốc. Nhìn vẻ mặt quái dị của Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Diệp Âm Trúc lắc nhẹ đầu, hắn biết Hải Dương đang hiểu lầm,
"Không, Tô Lạp không sao cả. Mặc dù nàng có gặp nguy hiểm nhưng đã biến nguy thành an rồi".
Hắn cũng không biết giải thích mọi chuyện giữa mình và Tô Lạp như thế nào để có thể cho Hải Dương hiểu. Nhưng hắn cũng biết rất rõ rằng, nếu không gỡ được được mớ chỉ rối bòng bong này đúng là không hề công bằng với Hải Dương. Khi phải đối diện với tình cảm của chính mình, hắn hy vọng không bao giờ làm tổn thương Hải Dương chút nào cả.
"Là…"
Hải Dương có chút không rõ cho nên vẫn chăm chú nhìn hắn.
Hít 1 hơi thật sâu, dù sao Diệp Âm Trúc cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp, hắn biết lúc này chỉ có lời nói thật mới là lựa chọn tốt nhất. Ánh mắt mơ hồ chợt kiên định hẳn lên, nhìn thẳng mắt Hải Dương, không hề có chút do dự,
"Hải Dương ta yêu Tô Lạp".
"A?"
Hải Dương khiếp sợ còn hơn cả Diệp Âm Trúc tưởng tượng. Khuôn mặt mỹ lệ ôn nhu thoáng chút không còn huyết sắc, cả thân thể mềm mại cũng không kìm được run rẩy kịch liệt,
"Chàng, chàng nói sao? Chàng thích Tô Lạp ư?"
Diệp Âm Trúc trầm mặc gật đầu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bão tố, cúi đầu khẽ đáp:
"Là ta có lỗi với nàng."
Hải Dương run giọng hỏi:
"Âm Trúc, sao chàng lại có thể….., ta…ta có điểm nào không tốt chứ? Chẳng lẽ trong lòng chàng ta còn thua cả một nam nhân? Ta biết Tô Lạp đối với chàng rất tốt nhưng các người sao lại có thể như …."
"A!!"
Diệp Âm Trúc dở khóc dở cười nhìn Hải Dương, bởi quá lo âu nên bây giờ hắn mới phát hiện ra mình chưa nói rõ mọi chuyện cho Hải Dương biết,
"Không, không phải như nàng nghĩ đâu. Hải Dương, ta sao lại có thể thích nam nhân được chứ, thật ra Tô Lạp chính là một nữ nhân."
"Tô Lạp là nữ nhân??"
Ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, Hải Dương thì thào trong miệng mình. Tuy trong lòng vẫn còn rối bời nhưng so với lúc trước nàng bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao hắn vẫn thích nữ nhân chứ không phải là một tên biến thái.
"Vậy ra khi ở học viện chàng với nàng ta ở chung 1 chỗ, các người…. Hoá ra chàng không chấp nhận tình cảm của ta là vì Tô Lạp ư? Sao chàng lại giấu không cho ta biết sớm? Tại sao lại muốn lừa dối ta chứ?"
Hải Dương nhìn chằm chằm Diệp Âm Trúc, đôi mắt tuyệt đẹp ánh lên vẻ cổ quái. Trước giờ nàng rất ôn nhu, có thể nói là vì Diệp Âm Trúc, nhưng Hải Dương tuyệt đối không phải là 1 người nhu nhược. Ngược lại, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, hơn mười năm chịu đựng ánh mắt tò mò của thiên hạ về dung nhan bị huỷ hoại của mình đã làm nên tính cách trong cứng ngoài mềm của nàng.
"Không, Hải Dương, ta không hề lừa dối nàng".
Nhìn vẻ mặt đang dần kích động của Hải Dương, Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, tiến đến trước mặt nàng,
"Hãy nghe ta giải thích. Nếu nàng muốn ta chết thì cũng hãy để ta giải bày ngọn ngành cho nàng hiểu đã".
Diệp Âm Trúc chợt thấy lòng mình nhói đau, hắn cũng không rõ là vì Tô Lạp hay do Hải Dương. Cảm giác đau đớn buốt giá trong trong lòng này là lần đầu tiên hắn trải nghiệm. Hắn nhận ra 1 điều, đối mặt với mười vạn đại quân của Phật La quốc cũng không bằng chịu đựng 1 cái nhìn của Hải Dương lúc này.
"Chàng nói đi".
Hải Dương nhìn thẳng vào nam tử đang đứng trước mặt mình, bão tố trong lòng nàng chợt lặng đi vài phần. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc là có những chuyện gì xảy ra. Từ chổ sâu nhất trong tim mình, nàng tuyệt đối cũng không muốn tin rằng Diệp Âm Trúc đã lừa dối mình.
"Năm ta mười sáu tuổi, rời khỏi Bích Không Hải đến học viện nhập học khi đó ta mang theo cổ cầm và phong thư gửi cho Ny Na nãi nãi của Tần gia gia. Khi đi ngang qua 1 toà thành nhỏ, lần đầu tiên ta gặp Tô Lạp …"
Không dấu giếm điều gì, Diệp Âm Trúc đem mọi chuyện từ lúc Tô Lạp trộm đi giới chỉ của hắn, rồi quan hệ phát sinh giữa hai người ra sao. Kể cả chuyện Thất quốc thất long bài vị chiến gặp phải Hắc Phượng Hoàng. Rồi chuyện Tô Lạp lấy thân mình chắn đường tấn công của Bích Ngọc Ma Long, rồi chuyện Ngân Long công chúa Ly Sát dùng Đại tịnh hoá thuật làm lộ ra chân tướng của Tô Lạp, nhất nhất thuật lại cho Hải Dương nghe. Chỉ có chuyện đoạt lấy hồng hoàn của Tô Lạp là ngại ngần không dám nói ra, chỉ mập mờ qua loa cho qua chuyện.
Hải Dương vẫn im lặng lắng nghe, đoạn đầu thần sắc nàng vẫn có chút kích động nhưng dần dần theo câu chuyện của Diệp Âm Trúc, nỗi khó chịu cũng tan đi. Gặp khúc bi thương, tâm tình của nàng cũng hoà theo lời kể của Diệp Âm Trúc. Khi đến đoạn Diệp Âm Trúc phát hiện ra Tô Lạp là nữ nhi thì tình cảm của nàng cũng đã thay đổi. Nước mắt của Hải Dương ngừng rơi, khuôn mặt của nàng đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Nếu Hải Dương nổi giận, chửi mắng có lẽ Diệp Âm Trúc cảm thấy lòng mình nhẹ đi 1 chút. Cứ nhìn nàng lặng im như tượng đá, lòng hắn càng thêm chua xót. Câu chuyện chấm dứt cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Diệp Âm Trúc giống như đứa nhỏ phạm lỗi, chỉ biết cúi đầu nín thinh bên cạnh Hải Dương, chờ nàng phán quyết.
Hải Dương như đang cân nhắc điều gì, nhãn tình đầy phức tạp, phải 1 lúc lâu sau, môi đào mới hé mở,
"Ta vẫn tưởng rằng, từ nhỏ mình đã bị huỷ dung nhan, là nữ nhân đau khổ nhất trên cõi đời này nhưng là so sánh với nàng ta, ta thấy mình vẫn còn quá hạnh phúc. Chắc Tô Lạp vô cùng đau khổ, có lẽ những lúc sống chung với chàng là những giây phút hạnh phúc nhất đời của nàng."
Diệp Âm Trúc thuỷ chung vẫn không thốt lên tiếng nào, bởi vì hắn không biết mình phải nói cái gì, sợ làm Hải Dương xúc động.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Diệp Âm Trúc, Hải Dương không biết mình nên cười hay nên khóc. Nàng vẫn biết rằng trong tim Diệp Âm Trúc vẫn có nàng, nếu không bây giờ hắn cũng không cần lo lắng đến vậy.
- Âm Trúc, chàng còn nhớ ta đã nói, Hải Dương là của Diệp Âm Trúc hay không?
Diệp Âm Trúc ngơ ngác gật đầu.
Hải Dương khẽ thở dài:
"Hải Dương là của Diệp Âm Trúc, khi ta đã hạ quyết tâm thì vĩnh viễn không thay đổi. Ta còn nói với chàng, bất luận là chàng có đồng ý hay không thì trái tim của ta cả đời này đều thuộc về chàng. Ta sẽ không làm chàng khó xử, Âm Trúc, ta chỉ mong được nhìn thấy chàng vui sướng".
Hải Dương nói rất bình thản nhưng trong lời nói của nàng ẩn chứa biết bao là cảm tình. Một cỗ nhiệt huyết dâng tràn trong huyết quản của Diệp Âm Trúc, trong lòng hắn cuộn lên như sóng dậy, nàng sẽ bỏ ta, sẽ bỏ ta đi mất thôi.
Như một phản ứng của bản năng, Diệp Âm Trúc vươn tay ra ôm gọn Hải Dương vào lòng, ghì sát thân hình mềm mại ấy vào người mình. Thân thể của Hải Dương rất mềm mại tựa như tên của nàng vậy, như những con nước nhấp nhô khi biển lặng. Từ trước đến nay, Diệp Âm Trúc khi gặp nàng đều rất ưu nhã, bất ngờ bản tính cuồng dã bộc lộ làm nàng không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời có chút ngốc trệ.
"Không, ta sẽ không để nàng đi. Hải Dương ta biết ta sai rồi, ta cũng biết là mình rất ích kỉ, nhưng cái cảm giác tim xẻ làm đôi này quả thật làm ta rất đau khổ, Hải Dương, nàng đừng bỏ ta".
Có lẽ do Tô Lạp đã đưa hắn vào đời, biến hắn thành 1 nam nhân đích thực nên trong lòng Âm Trúc có thể nhận thức rõ ràng được tình cảm của mình. Tình cảm dồn nén trong tận đáy lòng của Diệp Âm Trúc như ngọn hoả diệm sơn bùng nổ không những thiêu đốt thân thể mềm mại thơm tho của Hải Dương mà còn nung chảy linh hồn của nàng.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của An Nhã từ bên ngoài truyền đến,
"Hải Dương, Âm Trúc đã tỉnh chưa?"
Vừa nói, cửa vừa được đẩy ra, An Nhã vội vã bước vào.
Với thực lực của Diệp Âm Trúc thì có thể dễ dàng phát hiện An Nhã đang đến nhưng trong lúc tình cảm đang sôi trào trong lòng thì lực cảm giác không hơn được người bình thường là mấy.
"Ai da…."
Nhìn hai người đang ghì chặt lấy nhau, An Nhã nhất thời có chút sửng sốt. Đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp,
"Xin lỗi, thật là có lỗi quá…"
Hải Dương như bị điện giật lập tức vùng mạnh thoát ra khỏi lòng của Diệp Âm Trúc lúc này cũng đang sửng sốt không kém, khuôn mặt mỹ lệ chợt ửng đỏ như ráng hồng.
"An Nhã tỷ tỷ…."
Diệp Âm Trúc xấu hổ lắp bắp thốt lên.
"Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chưa thấy cái gì hết á"
An Nhã cười khanh khách rồi xoay lưng chạy vụt ra ngoài.
Hải Dương quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc đang xấu hổ, khuôn mặt của nàng cũng đỏ hồng trông vô cùng đáng yêu. Bậm môi dùng sức đấm lia lịa vào ngực Diệp Âm Trúc,
"Tại chàng, tất cả đều tại chàng. Để cho An Nhã tỷ tỷ thấy được, ta còn mặt mũi nào mà gặp tỷ ấy cơ chứ?"
Vẻ xấu hổ trên mặt Diệp Âm Trúc chợt biến mất, mặc cho Hải Dương la hoảng, lại một lần nữa siết chặt nàng vào lồng ngực rắn chắc của mình,
"Đừng đi, Hải Dương, nàng hứa với ta đi? Đừng đi nhé. Nàng muốn trừng phạt ta kiểu gì, ta cũng chịu miễn là nàng đừng rời khỏi ta là được".
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Diệp Âm Trúc, Hải Dương bật cười dụi mặt vào sâu trong lòng hắn,
"Đồ ngốc, ta có nói là muốn ra đi bao giờ?"
"Thật ư? Thật là quá tốt".
Càng vui sướng Diệp Âm Trúc càng siết chặt vòng tay của mình, nhưng là lúc này cơ thể của hắn cũng bắt đầu có một vài phản ứng như một người đàn ông chân chính. Ôm thân thể mềm mại như nhung của Hải Dương và của Tô Lạp là 2 loại cảm giác khác nhau hoàn toàn nhưng không thể phủ nhận rằng cả 2 loại cảm giác đó đều khiến cho Diệp Âm Trúc mê say tột độ.
Hai người cứ đắm chìm trong cơn lốc của cảm xúc và đam mê, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, với họ thời gian không là gì cả.
"Âm Trúc, chàng định sắp xếp ta và Tô Lạp như thế nào đây?"
Hải Dương nhẹ giọng hỏi. Mặc dù nàng không hề muốn phá vỡ cái cảm giác ngọt ngào này 1 chút nào, nhưng có chuyện thì phải giải quyết.
Diệp Âm Trúc buột miệng nói thật:
"Ta cũng chẳng biết thế nào nữa".
"Đồ quỷ tham lam, chàng định thích 1 lúc cả 2 người sao?"
Hải Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc, hắn vừa mới bình tĩnh được 1 chút nay lại giật mình âu lo nhưng Diệp Âm Trúc vẫn dũng cảm gật đầu.
"Được rồi, chuyện này ta mặc cho chàng xử trí. Chỉ cần Tô Lạp nguyện ý, ta cũng chẳng hẹp hòi, cùng nàng làm Nga Hoàng Nữ Anh (ND: cùng thờ 1 chồng) chung sống với nhau. Không thể để chàng hắt hủi nàng ấy được, ta hy vọng không phải chứng kiến chàng đau khổ, cũng không muốn Tô Lạp đã chịu nhiều cay đắng từ tấm bé phải chịu thêm nỗi bi ai này, mà bảo ta rời xa chàng, ta cũng không làm được. Chọn người này sẽ làm tổn thương người kia, chàng bây giờ chỉ có 2 lựa chọn, hoặc có được cả 2 người hoặc sẽ không có ai cả."
"Ta muốn, ta muốn…"
Diệp Âm Trúc cơ hồ trả lời ngay tức khắc. Lời nói vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy Hải Dương khẽ bật cười nhất thời xấu hổ không nói thành lời.
- Âm Trúc, ta nguyện ý cùng Tô Lạp chung 1 chồng, nhưng không thể hơn được nữa. Nếu không ta sợ ngay cả ta cũng không còn chỗ đứng trong lòng chàng nữa. Nếu ngày đó xảy ra, ta cũng chỉ có thể im lặng ra đi, âm thầm quan sát cuộc sống của chàng trong bóng tối mà thôi.
"Không, sẽ không có chuyện đó đâu. Có được các nàng ta còn mơ tưởng đến chuyện gì nữa chứ?"
Diệp Âm Trúc ôm chặt lấy Hải Dương,
"Chỉ là làm khổ cho các nàng quá thôi"
- Chỉ cần có được hạnh phúc thì không có gì khổ sở cả. Âm Trúc, chàng biết không, khi ta nghe xong chuyện của chàng và Tô Lạp, ta thật sự muốn ra đi. Ta thừa nhận rằng ta yêu chàng nhiều hơn là Tô Lạp, nhưng ta cũng cảm giác được rằng chàng yêu Tô Lạp nhiều hơn ta.
"Ta…"
Diệp Âm Trúc vừa định giải thích, đã bị Hải Dương lấy tay bịt miệng hắn lại.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương