Cầm Đế
Chương 197 : Quần thể trị liệu
Sau khi đại chiến liên tục lại bị truy đuổi suốt lộ trình, khiến cho các chiến sĩ Cầm Thành cực kỳ mỏi mệt, Diệp Âm Trúc vừa mới hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, lúc chiến sĩ Cầm Thành nhận được lệnh hoãn xung đột tạm thời, Giác Ưng kỵ sĩ lại truyền đến một tin tức đặc thù: Phía trước ngoài ba mươi dặm, phát hiện một trại quân doanh.
- Là cái doanh trại dạng gì?
Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi. Lúc này tình huống bản thân hắn cũng không lạc quan lắm, là kẻ lãnh đạo, hắn chẳng những giữ một vai trò cực kỳ quan trọng trong chiến đấu, đồng thời còn phải vắt cạn tâm trí để chỉ huy, như khi Diệt Thần Nỗ phát ra mũi tên ấy, mặc dù nói không thể làm "dầu cạn đèn tắt", nhưng đấu khí và ma pháp tử cấp thất giai của hắn cũng tiêu hao gần như nhau. Hai canh giờ gấp rút lên đường vừa qua đã khiến cho sự mệt mỏi không ngừng đánh sâu vào đại não hắn.
- Áo Lợi Duy Lạp đại nhân đã tự mình đi dò xét rồi.
Tinh Linh chiến sĩ cung kính trả lời.
Với những bài học cách đây không lâu, Áo Lợi Duy Lạp càng trở nên cẩn thận hơn, mặc dù lọt vào ổ mai phục của địch nhân Diệp Âm Trúc phải có trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng Giác Ưng kỵ sĩ trong công tác trinh sát mà lơ là không kỹ lưỡng, cũng là một trong những lý do quan trọng, đột nhiên phát hiện có biến hóa ở phía trước, Áo Lợi Duy Lạp khôn ngoan chính là tự mình đi dò xét.
Diệp Âm Trúc lập tức hạ lệnh, nghỉ ngơi tại chỗ đồng thời không cho phép nổi lửa nấu ăn, lấy lương khô làm thức ăn. Lúc này, sau lưng hắn đã xuất ra một lớp mồ hôi lạnh dày mịn, nếu như doanh trại ở phía trước này là một cái bẫy rập địch nhân chuẩn bị cho bọn hắn, như vậy, không phải đã có thể chịu tổn thất đơn giản giống như tái diễn cuộc chiến lúc trước tại Pháp Đế Duy Tư thành.
Không lâu sau, Áo Lợi Duy Lạp kỵ long trở về.
- Đại ca, tình huống thế nào?
Diệp Âm Trúc có chút vội vàng hỏi.
Áo Lợi Duy Lạp thần sắc nhìn qua có chút quái dị, cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết phải nói như thế nào, có lẽ đây là một cơ hội cho chúng ta, nhưng cũng có thể là một cái bẫy.
Diệp Âm Trúc nhìn hắn nghi hoặc, lộ ra ánh mắt lo lắng và nghi ngờ.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Doanh trại xuất hiện tại phía trước rất to lớn, quy mô của nó thậm chí có thể so sánh với trung tâm bổ cấp hậu cần phía sau Phật La lúc trước chúng ta tiến công vào lần đầu tiên đó. Nhưng cái doanh trại này rất quái dị. Nhân số quân phòng thủ vào khoảng hai vạn quân, cơ hồ tất cả đều tuần tra bên ngoài doanh trại, có thể nói là phòng ngự rất sâm nghiêm. Mà tại bên trong doanh trại, lại phần lớn đều là những đại xa do giác mã kéo. Từ bên ngoài nhìn vào, chứa trên những đại xa này giống như là lương thảo quân nhu quân dụng. Đặc biệt là lương thực rất nhiều. Ta ước tính sơ sơ một chút, nếu đây thật sự đều là lương thảo, thậm chí có thể hỗ trợ duy trì một đội ngũ hàng trăm nghìn quân.
Nghe xong Áo Lợi Duy Lạp báo cáo, Diệp Âm Trúc nhíu mày nói:
- Chẳng lẻ là Phật La nhân điều động? Chuẩn bị vận chuyển đến tiền tuyến hỗ trợ chủ lực bọn chúng, lại một lần nữa phát động tiến công Mễ Lan? Phật La nhân này xem ra cũng thật thần thông quảng đại, trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể cùng một lúc hỗ trợ sự tiêu hao nơi tiền tuyến còn có thể điều động một lượng quân nhu quân dụng khổng lồ như thế. Xem ra, chúng ta thực đã coi thường Phật La rồi. Lượng quân nhu quân dụng này xuất hiện ở phía trước chúng ta. Có lẽ, đây cũng là cái bẫy của Phật La nhân kia. Nếu như bên trong những xe ngựa này không phải chứa "lương thảo" mà là "chiến sĩ", chúng ta đây sợ rằng sẽ…
- Không, không giống là cái bẫy.
Áo Lợi Duy Lạp tựa hồ hạ quyết tâm mới nói ra những lời này.
- Hả?
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Áo Lợi Duy Lạp trầm giọng nói:
- Quân nhu quân dụng bộ đội lượng lớn như vậy xuất hiện đã làm người ta kỳ quái. Nhưng càng khiến ta ngạc nhiên hơn là: Hai vạn quân phòng thủ đó đều không phải là binh sĩ của Phật La, nhìn từ trên cờ hiệu, là quân của Lam Địch Á Tư và Ba Bàng vương quốc.
- Cái gì?
Diệp Âm Trúc lấy làm kinh hãi, liên tưởng đến trước đây tại bên trong Pháp Đế Duy Tư thành gặp phải Long kỵ tướng và Lam Địch Á Tư, Ba Bàng liên quân, trong lòng không nhịn được trầm xuống:
- Chẳng lẻ Lam Địch Á Tư ở dưới tình huống duy trì đối mặt với áp lực cường đại của Mễ Lan còn có thể điều động một nhóm binh sĩ và quân nhu quân dụng cấp cho Phật La nhân hay sao? Nếu như có bọn chúng hỗ trợ, e rằng tình huống đông tuyến vừa mới ổn định lại sẽ rất bi quan.
Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói:
- Mặc dù ta... rất không mong muốn nhìn thấy loại tình huống như vậy, nhưng ý nghĩ ta và ngươi lại giống nhau. Tuy nhiên ta rất kỳ quái, nếu như những quân dụng lương thảo này là vận chuyển cho Phật La. Tại sao gặp phải tại địa phương này. Nơi này vốn đã ra ngoài vùng thương thảo của thủ đô Phật La Quốc, hơn nữa ngay cả một chiến sỹ Phật La đều không có. Âm Trúc, nếu quân đồng minh đưa tới cho ngươi nhiều vật tư như vậy, ngươi sẽ làm như vậy hay sao?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút. Đáp:
- Sự tình có vẻ kỳ lạ, sợ rằng không phải đơn giản như vậy, chúng ta cứ suy đoán bừa cũng vô dụng. Xem ra, chỉ có tự mình đi xem, nghĩ biện pháp từ trong số tin tức thu được mới tốt. Hơn nữa, cho dù đây là một khối thịt béo, với tình huống của chúng ta hiện tại cũng không cách nào ăn được. Đại ca, ngươi giữ lại một ít Giác Ưng kỵ sĩ cảnh giới, lệnh cho những người khác đều được nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng ta cần phải làm ngay là nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Tình huống tại chỗ nghỉ ngơi không thay đổi, mà phía trước xuất hiện tình huống bộ đội quân nhu quân dụng lại chỉ có Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp hai người rõ ràng minh bạch nhất.
Thân hãm hiểm cảnh, tâm trạng nôn nóng của Diệp Âm Trúc ngược lại từ từ trở lại yên tĩnh, hắn đem những chiến sĩ Cầm Thành bị thương ấy từ trong Sanh Mệnh Bảo Thạch giới chỉ phóng xuất ra, trong đó, tình huống... gay go nhất cũng chính là Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Cách Lạp Tây Tư bị thoát lực vô cùng nghiêm trọng, cả người đã hoàn toàn lâm vào trong giấc ngủ mê man, qua giải thích của Tử Diệp Âm Trúc đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của hắn.
Trong khoảng thời gian này, Cách Lạp Tây Tư thủy chung không có ăn thực vật đầy đủ, trạng thái thân thể vốn không phải là đỉnh cao, hơn nữa trước thời điểm cuối cùng của trận chiến ấy trùng kích trong cơn phẫn nộ điên cuồng đã tiêu hao cơ hồ toàn bộ năng lượng của hắn, cho nên mới lâm vào trong giấc ngủ say.
Lúc này biện pháp làm hắn khôi phục tốt nhất, chính là thu lấy một lượng lớn năng lượng, từ trong thực vật thu lấy một cách tự nhiên là biện pháp tốt nhất. Có thể bây giờ lương thực Diệp Âm Trúc mang theo xa xa không đủ cung cấp cho hắn.
Truyền lệnh cho các chiến sĩ bị thương và sức lực tiêu hao nghiêm trọng ngồi quanh bên mình, Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, thông qua Thần Nguyên Ma Pháp Bào thật nhanh hấp thu năng lượng trong không khí tập trung vào mình, đồng thời, từ trong Tu Di Thần Giới lấy ra một thanh cổ cầm.
*Cốt làm bằng gỗ Đồng Mộc, tay cầm bằng sừng, vỏ bọc bên ngoài màu tím, dây vàng chỉnh ngọc, ngoài rìa khắc rồng chạm phượng. Bảy nấc màu đen, có những đường chạm hình rắn chạy dọc, trên thân và mỗi nấc đều có chạm trổ. Trên đàn có khắc "Đại thánh Di Âm", đúng là "Đại Thánh Di Âm cầm" thanh cổ cầm tốt nhất vậy.
* (Cảm ơn tepga, huynhduongcongtu và huntercd đã dịch giúp đoạn khó nhai này. Rất cảm ơn.)
Vuốt ve dây đàn, Diệp Âm Trúc nhẹ giọng ngâm:
"Dịch dương chi đồng, không tang chi tài, phượng minh thu nguyệt, hạc vũ dao thai".
Thanh âm hắn tựa hồ rất nhẹ, nhưng truyền rõ ràng vào trong tai mỗi một vị chiến sĩ Cầm Thành ở xung quanh.
Đó là thanh âm dịu dàng và êm tai, Tử và bọn Bỉ Mông cự thú còn khá hơn một chút, nhưng kỳ dư các chiến sĩ quân đoàn khác cũng là mở to hai mắt nhìn, bởi vì bọn họ cảm giác được rõ ràng mười sáu chữ đơn giản này lại khiến cho tâm trạng chính mình tựa hồ trở nên bình tĩnh hơn.
Cảm xúc lớn nhất chính là Đức Lỗ Y chiến sĩ, bọn họ là một trong các chủng tộc gần với thiên nhiên nhất, tại thời điểm này, bọn Đức Lỗ Y phát hiện, cùng với mười sáu chữ ngâm xướng đó, khí chất của Diệp Âm Trúc trong khoảnh khắc xảy ra chuyển biến, hắn lúc này phảng phất biến thành một phần của thiên nhiên, cùng cổ cầm của mình, cũng cùng hết thảy chung quanh hoàn toàn dung hợp cùng với nhau, cái loại. cảm giác kỳ dị nầy khiến cho trong lòng bọn Đức Lỗ Y bỗng dưng sinh ra cảm xúc thân thiết mãnh liệt.
Tay trái đại, danh chỉ đối nhau ấn nhẹ, thế như tiếng chim cưu hót gọi mưa, tay phải thực, trung chỉ thanh khiết, thế như tiếng nước suối chảy sâu sa như ẩn như hiện, âm thanh nổi lên, tiếng đàn tinh tế hàm súc bồng bềnh phiêu dạt vang lên, chỉ pháp bất động lại khống chế thanh sắc lúc nhanh lúc chậm như nặng như nhẹ, sự hài hòa của thanh âm với giai điệu nhẹ nhàng trầm thấp, đem cầm chi cửu đức tinh tế sâu sắc phá vỡ mọi rào cản, êm dịu thẩm thấu qua tất cả, rồi tiếng đàn lại trầm ngưng cổ kỳ, diễn dịch đầy đủ là: "kỳ, cổ, thấu, nhuận, tĩnh, viên, quân, thanh, phương" chín loại âm sắc tốt đẹp, giai điệu êm dịu mượt mà ấy làm thức tỉnh sức sống nguyên thủy nhất trong cơ thể các chiến sĩ Cầm Thành, tựa hồ theo cùng với sự vận động hài hòa của thanh âm mà các nguyên tố trong không khí từ từ phóng đầy ra.
Tử mặt lộ vẻ mỉm cười, khoanh chân tại bên người bạn tốt Diệp Âm Trúc, mặc dù thân thể hắn so với Diệp Âm Trúc lớn hơn nhiều, nhưng tại thời điểm này, cảm giác cho mọi người lại phảng phất giống như một gã cầm đồng, chỉ thuộc loại cầm đồng cho Diệp Âm Trúc.
Tử mang nhàn nhạt sau khi Diệp Âm Trúc ngâm xướng lúc đầu mười sáu chữ ấy đã bắt đầu phóng tràn ra, và nương theo tiếng đàn, tử quang nhàn nhạt này lại từng bước trở nên mãnh liệt dâng lên, hóa thành một vầng hào quang hướng ra xung quanh lan tỏa ra.
Dần dần, các chiến sĩ Cầm Thành đều nhắm mắt lại, trong vô thức, dụng tâm lắng nghe giai điệu tuyệt vời ấy.
Cho dù là thời gian qua Tử Thần long Lang kỵ binh lãnh khốc nhất và... Bỉ Mông cự thú cuồng bạo nhất vào lúc này khí tức đều đã theo tiếng đàn trở nên nhu hòa, hoàn toàn đắm chìm vào trong quang mang tử sắc thẫm đậm ấy.
Phần lớn các chiến sĩ Cầm Thành đều kiến thức qua cầm khúc của Diệp Âm Trúc công kích thì uy lực kinh khủng, nhưng cũng chưa có cảm thụ qua hiệu quả của cầm khúc tại phương diện trị liệu, vào giờ phút này, bọn họ mới cảm giác từ trong thâm tâm về năng lực của Cầm Đế.
Cảm xúc mạnh nhất chính là Sơn Lĩnh cự nhân, cùng với nhận thức về Diệp Âm Trúc không ngừng tăng lên, Minh càng ngày càng hiểu được tại sao Tử lại lựa chọn Diệp Âm Trúc làm bạn Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước của mình. Nhìn mặt ngoài, Diệp Âm Trúc tựa hồ nhờ vào lực lượng của Tử Tinh Bỉ Mông rất nhiều, nhưng chỉ có cùng Tử đồng dạng thân là Thần thú Minh mới hiểu được, trong thực tế, hẳn phải là Tử nhận được lợi ích nhiều hơn mới đúng.
Tử Tinh Bỉ Mông mặc dù là đứng đầu tứ đại thần thú, nhưng tốc độ phát triển cũng là chậm nhất trong tứ đại thần thú. Hắn đã nhận thức được Tử, sau này, lại phát hiện Tử tốc độ tăng lên chẳng những không chậm, ngược lại so với lúc trước chính mình phát triển thì còn nhanh hơn, mà tất cả những điều này rõ ràng là do dựa vào mối quan hệ với Diệp Âm Trúc.
Trong cầm khúc ẩn chứa nguồn năng lượng rất to lớn, ngay cả Sơn Lĩnh cự nhân là thần thú như vậy cũng không kềm nổi cảm giác giật mình, bên trong cầm khúc ấy cũng không phải ẩn chứa năng lượng của bản thân Diệp Âm Trúc, mà là đến từ thiên nhiên.
Bất luận ma pháp sư tu luyện ma pháp gì, đều cần lấy việc dẫn động ma pháp nguyên tố càng nhiều làm cơ sở, ma pháp nguyên tố từ đâu mà ra, hiển nhiên là trong không khí, giữa thiên địa.
Lúc này, tất cả những binh sĩ được bao phủ trong phạm vi ma pháp nguyên tố từ cầm khúc ấy dường như đều trở nên ngoan ngoãn, Diệp Âm Trúc chính là chủ soái của bọn hắn. Dưới sự điều khiển của hắn, không phải chỉ trong phạm vi cầm khúc, mà các loại nguyên tố ngoài phạm vi cũng từ mọi hướng khác nhau ngưng tụ đến.
Đồng thời, cầm khúc nọ đối với thân thể của tất cả Cầm Thành chiến sĩ ở đây đều nảy sinh ra một loại kích thích kỳ dị, một luồng khí ấm di chuyển từ tứ chi hướng tới mọi ngóc ngách của thân thể như dòng nước chảy, cảm giác thoải mái liên tục sinh ra một lực tác dụng đưa bọn chúng vào giấc ngủ, hắn đã diễn tấu, tự nhiên là khúc "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc" quen thuộc, hy vọng có thể dựa vào cầm khúc cao cấp này khiến cho tốc độ phục hồi chính mình cùng Cầm Thành chiến sĩ đều tăng lên một chút, để có thể đối mặt với tình hình quân địch còn chưa biết rõ phía trước.
Nhưng, khi Diệp Âm Trúc đạn tấu lên bài cầm khúc quen thuộc này lần nữa, hắn lại phát hiện ra tình huống tựa hồ trở nên bất đồng với trước kia, nương theo ma pháp lực và tinh thần lực đã tăng lên, lúc này đây, hắn tại trong quá trình diễn tấu, sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn mới.
Dựa vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, theo cầm khúc dẫn dắt, hắn phát hiện ra, chung quanh tất cả ma pháp nguyên tố trong không khí tựa hồ đều xuất hiện rõ ràng tại trong phạm vi bao phủ của tinh thần lực, có thể thông qua tâm nhãn nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa, những ma pháp nguyên tố này cùng với tinh thần chi hải của mình có sự liên kết như tơ với sợi (ý nói bền chặt), dựa vào cầm khúc diễn tấu liên tục tựa hồ có thể kiểm soát được các hành động của chúng.
Đồng thời, Diệp Âm Trúc còn phát hiện được một chi lực lượng khác, đó là lực lượng đến từ các linh hồn, linh hồn của các chiến sĩ Cầm Thành.
Hàng ngàn cảm xúc thỏa mãn tại trong những linh hồn phiêu bồng này, linh hồn của bọn họ vậy mà dưới tác dụng của "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc" hoàn toàn thoải mái tự mình. Nói cách khác, nếu bây giờ chính mình muốn dụng tinh thần lực công kích bọn họ, vậy, Cầm Thành chiến sĩ cơ hồ có thể tại trong nháy mắt bị hủy diệt. Dù sao, bất cứ ai sau khi linh hồn bị thương đều phải chịu đựng sự đả kích đau đớn thê thảm, ít nhất cũng sẽ biến thành ngớ ngẩn. Ngay cả cường giả cấp bậc Thần thú cũng không ngoại lệ.
Lúc này dưới tình huống hai loại tình hình đồng thời xuất hiện, Diệp Âm Trúc đột nhiên có cảm giác hết thảy đều nắm ở trong lòng bàn tay, Tinh thần lực hắn thông qua cầm khúc phát xuất ra, bắt đầu một thử nghiệm đặc thù.
Trong không khí ma pháp nguyên tố ấy không ngừng ngưng tụ sắp xếp chỉnh tề dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc hướng về hắn nhanh chóng ngưng tụ di chuyển đến, tự nhiên thử nghiệm lần đầu tiên của chính mình, hắn không dám lấy sự an nguy của Cầm Thành chiến sĩ làm trò đùa, nguyên tố lực vô hình từ bốn phương tám hướng dâng tràn tới thông qua Thần Nguyên Ma Pháp Bào theo thứ tự tiến vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc, khả năng lọc mạnh mẽ của Thần Nguyên Ma Pháp Bào được phát huy hoàn toàn tốt đẹp, vô nguyên tố ma pháp lực thuần khiết dũng mãnh nhập vào Diệp Âm Trúc, dường như sự khô cạn trong kinh mạch lập tức như người khát nước đã lâu gặp được giòng suối mát lạnh ngọt ngào vậy, cái loại lĩnh vực tinh thần liên tục tràn đầy khoan khoái nầy làm cho hắn cơ hồ tại sảng khoái phát ra tiếng thở dài rền rỉ.
Lực khống chế của Diệp Âm Trúc rất là xảo diệu, năng lượng đưa vào vừa khớp tám phần là giới hạn tiếp nhận của kinh mạch hắn. Hễ càng có lợi thì càng không nên mạo hiểm, nhưng lúc này nguyên tố giữa thiên địa vô cùng to lớn, sau khi được lọc qua Thần Nguyên Ma Pháp Bào, ngoại trừ bản thân sử dụng riêng phần còn lại, Diệp Âm Trúc bắt đầu thông qua tinh thần lực chế ngự khéo léo hướng trên người Tử chuyển đến. Thân thể Tử Tinh Bỉ Mông đạt đủ vững chắc. Tuyệt sẽ không gặp vấn đề gì.
Quả nhiên, nhận được vô nguyên tố ma pháp lực Diệp Âm Trúc truyền đến, thân thể Tử run nhè nhẹ một chút, toàn thân tử quang nhất thời trở nên mãnh liệt vùng lên, thông qua liên lạc giữa linh hồn, Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được rõ ràng trên người Tử và chính mình xuất hiện cùng một tình huống, nói cách khác, chính mình thông qua cầm khúc đem ma pháp lực vô nguyên tố vận chuyển truyền cho đồng bọn chung quanh là hoàn toàn có thể thành công được.
Sau khi có phát hiện này, Diệp Âm Trúc bắt đầu đem vô nguyên tố ma pháp lực đã được lọc biến thành năng lượng càng thêm nhu hòa. Lần thứ ba hướng thân thể Cách Lạp Tây Tư vận chuyển truyền đến. Hiện tại... cần thiết hỗ trợ năng lượng nhất, hiển nhiên là lão Chiến Tranh cự thú này.
Do lúc khởi đầu, Cầm Thành chiến sĩ tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu. Cùng với thời gian trôi qua, bắt đầu từ người bị thương nặng nhất, tại trong cầm khúc thần kỳ nọ, bọn họ đầu tiên là cảm giác được cơ năng trong thân thể mình nảy ra kích thích không ngừng, khả năng tự chữa bệnh tăng lên phạm vi lớn hơn, một tia lực lượng khởi từ tứ chi từng bước lan khắp toàn thân, cùng lúc đó, một cổ lực lượng nhu hòa từ các lỗ chân lông bên ngoài truyền vào trong cơ thể, chẳng những lực lượng này cùng chính thân mình không xung đột chút nào, ngược lại còn dung nhập nhanh chóng vào trong thân thể mình, bổn nguyên lực lượng vừa mới sinh ra dung hợp làm một rất nhanh tu bổ thân thể bị thương, bổ khuyết vào lực lượng tiêu hao trong cơ thể.
Không ai nguyện ý thoát ly từ trong cảnh giới hoàn toàn tốt đẹp này, cái loại... cảm giác dạt dào rõ ràng ấy khiến cho mỗi người đều đắm chìm vào trong khoái cảm đặc thù. Có thể nằm trong danh sách chiến đấu của Cầm Thành, các tộc chiến sĩ này tu luyện bình thường trong thiên nhiên không phải ít, nhưng dù tu luyện cái dạng gì cũng không cách nào so sánh cùng với tình huống này a. Dần dần, các chiến sĩ bắt đầu tu luyện dựa theo phương pháp của riêng mình tiến hành tu luyện, lực lượng từ bên ngoài trải qua tự bọn họ dẫn dắt thu nhập nảy sinh hiệu quả càng tốt hơn.
Lúc tu luyện vừa mới bắt đầu, mặt trời vẫn còn ở chính giữa, trong quá trình tuyệt vời này, rất nhanh hết thảy đều phát sinh thật nhanh, quang mang nhàn nhạt lóe ra, lực lượng mọi người đều đang khôi phục rất nhanh, không chỉ là thể lực, ngay cả đấu khí và ma pháp của bọn hắn. Không biết bao lâu sau, khi Diệp Âm Trúc cảm giác được ma pháp lực và đấu khí trong cơ thể chính mình đều đã bổ sung dồi dào, hai tay đạn tấu của hắn rốt cục ngừng lại, nhẹ lướt qua dây đàn, mang đi dư âm cuối cùng ấy.
Mấy ngàn ánh mắt cơ hồ mở ra cùng một lúc, mà mọi ánh mắt tập trung hướng về Diệp Âm Trúc, bọn họ đã thấy, chính là Cầm Đế thần thái sáng láng và cổ cầm thần kỳ cửu đức vẹn toàn nọ, trong mắt mỗi một người đều biểu lộ vẻ thán phục tận đáy lòng. Cầm Đế, Cầm Đế, đây quả thật là chỉ có "Cầm Trung Đế Vương" mới có thể triển hiện sức mạnh đích thực a.
Nhẹ nhàng đứng lên, Diệp Âm Trúc dùng sức giang rộng tay ra một cái, hoạt động cơ thể có chút cứng ngắc, hắn tựa hồ như không hề nhìn thấy ánh mắt các chiến sĩ Cầm Thành gần như một loại "sùng bái" ấy, hạ đạt mệnh lệnh:
- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ ăn uống, nhớ kỹ, không được nhóm lửa. Tử, ngươi đi theo ta.
Tử đứng lên, chính lúc hắn đang đi về hướng Diệp Âm Trúc, một thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên:
- Cầm Đế đại nhân, cám ơn ngài.
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đúng là Cách Lạp Tây Tư không biết từ lúc nào đã khoanh chân ngồi đó lên tiếng. Trong quá trình đạn tấu cầm khúc trước đó, Diệp Âm Trúc dồn hết sức đem vô nguyên tố năng lượng càng nhiều truyền vào trong cơ thể Cách Lạp Tây Tư và Tử. Thực lực càng mạnh, năng lượng cần để hồi phục cũng càng to lớn, Lúc này, Tử và Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn từ trong suy yếu khôi phục trở lại, nhưng Cách Lạp Tây Tư vị Thần thú chân chính này vẫn còn kém hơn một chút, nhưng ít ra, hắn cũng sẽ không bởi vì thoát lực mà hôn mê nữa.
Từ trong mắt Cách Lạp Tây Tư, Diệp Âm Trúc đã thấy chính là vẻ cảm kích và khâm phục từ trong thâm tâm hắn, từ khi Chiến Tranh cự thú hiến tế linh hồn chi hỏa cho Tử về sau, loại vẻ mặt này rất ít xuất hiện tại trên mặt hắn, lúc này Cách Lạp Tây Tư đã chính thức cho rằng chính mình là một phần tử của Cầm Thành.
- Cách Lạp Tây Tư, ngươi khổ cực rồi, hảo hảo nghỉ ngơi nha. Ta sẽ rất nhanh tìm chút thực vật cho ngươi ăn.
Diệp Âm Trúc tha thiết nói. Lần này nếu không phải Cách Lạp Tây Tư mạnh mẽ phá tan thành tường Pháp Đế Duy Tư thành, hủy diệt hết những ma tinh đại pháo ấy, tổn thất của Cầm Thành chiến sĩ còn không biết phải đến bao nhiêu đây, cho dù là Bỉ Mông cự thú, cũng tuyệt không dám dùng thân thể chính mình để đón nhận uy lực của ma tinh đại pháo.
Cách Lạp Tây Tư khoanh chân ngồi đó, trông thấy Diệp Âm Trúc muốn cùng Tử rời đi, hắn đột nhiên nói:
- Cầm Đế đại nhân, nếu như, nếu như có thể thường xuyên nghe cầm khúc của ngài, ta nghĩ, ta hẳn là có thể ăn ít lại rất nhiều.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, nhìn Cách Lạp Tây Tư trong lòng không nhịn được linh quang lóe ra.
Cách Lạp Tây Tư nói:
- Ta ăn thực vật số lượng rất lớn, nhất là ưa thích ăn thịt,... chính là nguyên nhân chủ yếu cần thiết nhất cho năng lượng. Tại trong lịch sử Chiến Tranh cự thú chúng ta, chỉ có thực vật là phát sinh năng lượng tốt nhất, nhưng hôm nay ta lại biết chính mình sai rồi, sau khi lắng nghe qua cầm khúc thần kỳ như thế của Cầm Đế đại nhân, ta phát hiện năng lượng đồng dạng có thể thông qua phương thức này truyền vào trong cơ thể. Chỉ cần mỗi mười ngày nghe một lần, ta tin tưởng rằng, lượng thức ăn của ta giảm bớt với mức độ rất lớn, tuyệt sẽ không mang đến phiền toái cho ngài và Tử Đế đại nhân nữa.
Cách Lạp Tây Tư chính là thần thú, vô cùng thông minh, hắn như thế nào lại nhìn không ra Diệp Âm Trúc và Tử bởi vì sức ăn của hắn mà khó khăn sao?
Không đợi Diệp Âm Trúc nói, Tử không nhịn được nở nụ cười:
- Hảo tên Cách Lạp Tây Tư ngươi, nghe cầm khúc của Âm Trúc chính là độc quyền của ta. Tiểu tử ngươi ngược lại nhặt được tiện nghi. Cầm khúc của Âm Trúc đúng không chỉ là hồi phục năng lượng đơn giản như thế.
Cách Lạp Tây Tư cười hắc hắc, nói:
- Tử Đế đại nhân, thậm chí ngay cả ta và ngươi, ngươi còn không quan tâm để cho ta trở nên càng mạnh một chút sao?
Tử không có tức giận nói:
- Bớt đi lời lẽ cũ rích này, nên nói rõ ràng, ta đối với ngươi thật không có hứng thú.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Tốt lắm, Cách Lạp Tây Tư, ngươi đề nghị ta sẽ lo lắng cho ngươi. Bất quá, phải chờ chúng ta bình an trở lại Cầm Thành hãy nói tiếp. Dù sao, không có nhiều thời gian như thế để cho ta đạn cầm cho các ngươi nghe. Nếu ta đoán không sai, Phật La nhân nhất định còn có thể có hành động đối với chúng ta. Mọi người cố gắng mau chóng ổn định trạng thái chính mình đi.
Nói xong, Diệp Âm Trúc lại thông qua truyền âm hướng về Áo Lợi Duy Lạp dặn dò vài câu, lập tức mang theo Tử rời khỏi doanh trại đồn trú tạm thời của Cầm Thành chiến sĩ.
Tin tức trước đây do Áo Lợi Duy Lạp tìm kiếm được làm hắn rất là coi trọng, có bài học từ trước tại Pháp Đế Duy Tư, lúc này đây, Diệp Âm Trúc quyết định chính mình tự mình dò xét tình huống, nếu phía trước là một cái bẫy, ứng phó tiếp cận là một loại biện pháp, nhưng nếu thật là một khối thịt béo thì sao đây? Chỉ cần đem miếng thịt béo lớn như vậy ăn sạch, sợ rằng Phật La nhân sẽ rất tiếc thương nha.
Dựa theo thời gian tính toán, mặc dù Cầm Thành chiến sĩ nghỉ ngơi được nửa ngày, có thể toàn lực gấp rút lên đường trước bốn canh giờ đến nơi rồi có thể cho bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ. Dù sao, kỵ binh Phật La nhân số lượng còn lại không nhiều lắm, mà che khuất ở trước mặt bọn họ là một mảng rừng rậm, các Tinh Linh nữ tế ti lưu lại sử dụng toàn lực ma pháp có thể chống đở suốt thời gian một ngày.
Phải biết rằng, chính là do các nàng dẫn động tánh mạng chi nguyên của cả khu rừng rậm, mà diện tích mảng rừng rậm ấy rất lớn, muốn đi vòng qua cũng không dễ dàng.
Nếu không phải là nguyên nhân này, Diệp Âm Trúc cũng sẽ không đạn cầm thung dung như vậy hơn nửa ngày qua.
Khoảng cách ba mươi dặm đối với Diệp Âm Trúc và Tử mà nói căn bản không coi là gì, hai người toàn lực triển khai thân hình tựa như ảo ảnh dán sát mặt đất cùng phi hành, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy doanh trại ở xa xa. Doanh trại này diện tích thật lớn, thậm chí có cảm giác nhìn mỏi mắt cũng không thấy đâu là giới hạn.
Tình huống hoàn toàn giống như báo cáo của Áo Lợi Duy Lạp, mặc dù đã tới giờ cơm chiều, nhưng lực lượng tuần tra chung quanh doanh trại này vẫn cực kỳ nghiêm mật như trước, bất luận nhìn từ trên cờ xí hay là trang bị, những chiến sĩ trước mắt này rõ ràng đều không phải là thuộc về Phật La.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, hướng về Tử thấp giọng nói:
- Chúng ta vào xem thử.
Hai người tâm ý tương thông, Diệp Âm Trúc lấy ra Sanh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch... trước thu Tử vào trong đó, kim sắc quang mang trên song chưởng sáng bùng lên, thân hình chợt lóe, đã thông qua lực lượng của Thiểm, Lôi chui xuống lòng đất, hướng về doanh trại địch quân ẩn dấu hành tung đi tới.
Phòng ngự doanh trại như vậy, hiển nhiên là ở vị trí trung tâm mới có thể chứa đựng nhiều bí mật nhất, bởi vậy, Diệp Âm Trúc vẫn âm thầm đi thẳng một mạch đến vị trí trung tâm doanh trại, mới lặng lẽ nhẹ nhàng từ dưới mặt đất trồi lên.
Chung quanh là số lượng lớn lều bạt và xe ngựa, mỗi một chiếc xe ngựa đều đã được gia công đặc thù, bánh xe và các bộ phận thật cứng cáp, có vẻ cực kỳ vững chắc, trên xe ngựa rộng rãi lại chất đống những vật tư giống như một ngọn núi nhỏ.
Diệp Âm Trúc cũng không có dừng ánh mắt quá lâu ở trên xe. Mà là nhìn về lượng lớn xe ngựa bên cạnh lều bạt, rất nhanh, hắn đã tìm được mục tiêu của mình, một mái lều đặc biệt thật lớn. Từ cờ xí và thủ vệ chung quanh mà nhìn, không cần phải hỏi, đây chính là soái trướng của doanh trại này.
Thân thể lại trầm xuống lòng đất. Khi Diệp Âm Trúc ngừng lại, hắn đã tới ngay ở phía dưới soái trướng, nhắm hai mắt lại, dùng hết sức dán mình phía dưới trướng bồng, tăng thính lực lên đến cực hạn, để cảm nhận sinh mạng khí tức trong trướng bồng.
Khiến cho Diệp Âm Trúc ngạc nhiên mừng rỡ chính là, bên trong trướng bồng cũng không có người, với việc che dấu thân hình rất dễ dàng, nhưng sinh mạng khí tức lại là không cách nào che dấu được. Quyết định thật nhanh, hắn trực tiếp trồi lên lặng lẽ thăm dò từ khắp mọi ngõ ngách bên trong soái trướng. Cũng nhanh chóng xóa bỏ những dấu vết chính mình lưu lại. Soái trướng rất lớn, nhưng bố trí lại rất đơn giản, vừa nhìn chính là xây dựng tạm mà thành, ngoại trừ cái bàn, vật không thể thiếu ở bên ngoài. Cũng không có bất luận vật trang trí gì. Diệp Âm Trúc có chút thất vọng, trong soái trướng thô sơ này cũng không có cái mà hắn nghĩ sẽ thấy được. Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Trong lòng vừa hơi động, thân mình lướt nhẹ, đã tới phía sau cái ghế soái vị lớn ngồi thụp xuống, ẩn giấu thân hình mình.
Có bảy, tám người từ bên ngoài đi vào, căn cứ trang phục bất đồng của bọn họ có thể phán đoán được những người này là trận doanh khác nhau, phân biệt thuộc về Lam Địch Á Tư và Ba Bàng, trong đó vóc người hai gã Ba Bàng tướng lãnh đặc biệt cao lớn, đều giữ lại đầu trọc bóng lưởng truyền thống của Bàng Bối cự hán Ba Bàng. Một thân khải giáp vừa dày vừa nặng mặc ở trên người bọn họ dường như là không có một trọng lượng nào.
Và mấy vị tướng lãnh Lam Địch Á Tư đế quốc vóc người nhìn qua thì mãnh khảnh hơn. Khải giáp trên người cũng khác nhau xa không có dày nặng như Bàng Bối cự hán vậy.
- Ở tại đây cứ luôn phải đi ra ngoài tuần tra, thật là toi công vô ích hao phí tinh lực, các vị đại nhân như thế nào còn chưa có trở về. Mã Tây Mạc Đại Đế không phải giao toàn quyền cho Lam Địch Á Tư bọn ngươi hay sao. Để chúng ta càng sớm càng tốt đưa đợt vật tư này chuyển đi, Thú nhân bên kia đã thúc dục rất lâu. Những ""dã man nhân"" này nếu thực vật không có đủ cũng sẽ không vì chúng ta mà bán mạng đâu.
Một gã Bàng Bối cự hán giọng như hồng chung nói. (chuông lớn)
Ẩn sau lưng ghế Diệp Âm Trúc nghe hắn nói xong, trong lòng tức thì có cảm giác thông suốt tất cả, những địch nhân này không có khả năng biết chính mình đang ở nơi đây, bởi vậy, những lời nói của bọn họ lúc này mà nói độ tin cậy tự nhiên là rất cao. Chuyển giao vật tư cho Thú nhân?
Nghe Bàng Bối cự hán nói Thú nhân là ""dã man nhân"", trên mặt mấy tên tướng lãnh Lam Địch Á Tư đều toát ra một nụ cười khó hiểu, phải biết rằng, bình thường bọn họ đều chỉ dùng ba chữ ""dã man nhân"" này để hình dung Bàng Bối cự hán.
- Đúng vậy, dựa theo thời gian tính toán các vị đại nhân cũng phải quay trở về rồi, chẳng lẻ đã nảy sinh chuyện xấu gì hay sao?
Một gã tướng lãnh Lam Địch Á Tư nhíu mày nói.
Bàng Bối cự hán lúc nảy khinh thường "hừ" một tiếng:
- Thật không biết những Phật La nhân này lo lắng cái gì, bọn họ quả thực chính là phế vật, địch nhân chỉ có mấy ngàn quân, bọn họ lại phải dùng mười mấy vạn nhân để vây công, còn thỉnh năm vị Long kỵ tướng đại nhân và năm vạn chiến sĩ chúng ta qua. Nếu không có Đức Lạp Ngõa Lai quốc vương của Phật La hứa hẹn một nguồn lợi lớn, đại nhân bọn họ sẽ không gấp rút đi giúp hắn như vậy. ""Hừ"", Phật La này một lũ ngu ngốc, sợ là bị Mễ Lan nhân đánh cho chết khiếp, năm mươi vạn đại quân đến bây giờ vẫn còn rề rà ì ạch tại biên cảnh, nếu không phải bọn hắn thực hiện sách lược bất lợi, có lẽ chiến tranh đều đã kết thúc rồi.
Một gã Lam Địch Á Tư tướng lãnh lớn tuổi trầm giọng nói:
- Được rồi, các ngươi cũng đừng có phàn nàn nữa, chờ đại nhân họ quay lại chúng ta nhanh chóng đem vật tư cấp cho Thú nhân chuyển đi mới là quan trọng nhất. Hoàn thành được nhiệm vụ lần này, sau mấy tháng chúng ta có thể không cần phải tới nơi cực bắc khổ hàn này nữa. Nói rõ hơn, đây là lần thứ hai chuyển vận vật tư cấp cho Thú nhân. Chiến tranh kéo dài thêm như vậy đối với chúng ta cũng rất bất lợi, những Thú nhân đó làm tiêu hao vật tư mau chóng kinh người, mặc dù bọn họ mang đến áp lực rất lớn cho Mễ Lan Phương Bắc, nhưng muốn đánh tan lực lượng Mễ Lan Phương Bắc quân đoàn do Mễ Lan chi Thuẫn thống lĩnh chính là không thực tế, nhiều nhất cũng chỉ là dây dưa kéo dài mà thôi. Chỉ có chủ chiến trường hoặc là Phật La bên này giành được tính quyết định để thắng lợi, mới chính là mấu chốt để chiến thắng trận chiến này! Lam Địch Á Tư chúng ta mặc dù giàu có đầy đủ, nhưng dù sao với khoảng cách xa như vậy chuyển vận vật tư cấp cho Thú nhân cũng không phải là kế hoạch lâu dài được, Sự tiêu hao nhân lực, vật lực thật sự quá lớn.
Nếu nói khi trước còn có chút phân vân, lúc này Diệp Âm Trúc xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, Thú nhân tộc sở dĩ cùng Lam Địch Á Tư một phương đạt thành hiệp nghị, hiển nhiên là từ Lam Địch Á Tư thu được không ít lợi ích, hoặc là đạt được lời hứa hẹn gì đó, đồng thời, Lam Địch Á Tư và Ba vương quốc cũng dựa trên sự chi viện một lượng lớn vật tư này, khiến cho Thú nhân tộc có thể quấy nhiễu Mễ Lan đế quốc phương bắc mà không còn phải lo lắng về sau. Một lượng lớn vật tư này cũng không phải thuộc về Phật La, mà chỉ dùng để trợ giúp Thú nhân tộc. Nếu từ góc độ chiến lược mà nhìn, tầm quan trọng của lượng lớn vật tư này có lẽ hơn xa cái... trung tâm bổ cấp hậu cần của Phật La kia lúc ban đầu bị các chiến sĩ Cầm Thành hủy diệt.
Cho dù Diệp Âm Trúc từ thuở nhỏ tu luyện cầm ma pháp tâm tư trầm ổn lúc này cũng không nhịn được có cảm giác trống ngực đập loạn xà ngầu, bị Phật La xếp đặt vây công mặc dù nhận lấy tổn thất nhất định, nhưng cũng bởi vậy làm cho... lần chiến đấu này phát hiện được Lam Địch Á Tư đế quốc nhất phương như vậy một cái đại bí mật, chính đang là "ông già ở đồn ải mất ngựa, há chẳng phải là điều may"*.
Lam Địch Á Tư đế quốc nhất phương quả thật cũng chỉ có con đường thông qua Phật La này mới có thể mang vật tư giao cho Thú nhân, các vùng khác tiếp giới với Cực Bắc hoang nguyên đều là thuộc về A Tư Kha Lợi Quốc và Mễ Lan đế quốc.
"Vận khí a vận khí", Diệp Âm Trúc hiểu được, ở chỗ này tuyệt không thể dây dưa kéo dài, mảng rừng rậm ấy được Tinh Linh nữ tế ti thi triển ma pháp ngăn cản không ngớt một thời gian dài như vậy, một khi để cho Lam Địch Á Tư và Ba Bàng năm vạn đại quân đó trở về lại nơi đóng quân cùng với quân phòng thủ nơi này hội hợp, vả lại các chiến sĩ Cầm Thành chưa hoàn toàn khôi phục sẽ mất đi tất cả cơ hội. Chỉ đáng tiếc là ở trước mắt nhiều lương thảo như vậy, sau khi suy nghĩ thoáng qua, Diệp Âm Trúc chớp lấy cơ hội, đưa ra một quyết định chính xác.
Quang ảnh tử sắc thẫm đậm tựa như một bóng u linh đột nhiên xuất hiện tại trong soái trướng, vẻ ngoài lộ ra gần như một bóng cây đu đưa qua lại lượn lờ, trong phút chốc Diệp Âm Trúc lao ra, không đợi đối phương kịp phản ứng đã tới giữa những tướng lãnh này, thân dưới bất động, thân trên đồng thời hóa xuất tám đạo thân ảnh, Mặc Khắc Hi Kiếm mang theo hơi lạnh như băng chỉ thấy mủi nhọn đầy sát khí quét qua bao trùm lấy địch nhân.
Mỗi một gã tướng lãnh Ba Bàng hay là Lam Địch Á Tư đều cảm giác được chính mình đối mặt với một loại địch nhân cường đại, cực hạn của Ngạo Trúc kiếm pháp, khiến cho mỗi một đạo thân ảnh công kích hướng về bọn họ đều là thực thể.
Bóng trúc lượn lờ trôi qua trước tiên liền thôn phệ những tánh mạng trước mắt, không một ngoại lệ, mỗi một gã tướng lãnh địch quân đều xuất hiện tại ấn đường một cái lổ máu, thậm chí ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu rên cũng đều không có.
Thực lực Tử trúc thất giai, vượt hơn xa những tướng lãnh này nhiều nhất chỉ lam cấp thực lực, huống chi Diệp Âm Trúc lại rắp tâm tập kích bất ngờ.
Tám cổ thi thể cơ hồ cùng một lúc ngã về phía sau, nhưng kỳ dị chính là, thi thể bọn họ dường như được một cổ lực lượng vô hình nâng đỡ, ngã trên mặt đất mà không phát ra một chút âm thanh nào.
Tử quang chợt lóe, Tử bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Âm Trúc, có liên lạc linh hồn với nhau, Diệp Âm Trúc căn bản không cần giải thích Tử đã biết xảy ra việc gì.
- Tử, giúp ta hộ pháp. Dặn dò đơn giản một câu, Diệp Âm Trúc lập tức hành động ngay, Tử trúc đấu khí nhẹ lướt, đem tám cổ thi thể nọ sang một bên, Mặc Khắc Hi Kiếm trong tay mang theo một đạo kiếm ảnh hư ảo trên mặt đất cực nhanh khắc họa lên, chỉ trong thời gian rất ngắn, một cái ma pháp trận đã được khắc họa hoàn thành.
Tử hướng Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói:
- Bên này giao cho ta, ngươi trở về đi.
Diệp Âm Trúc hướng Tử giơ ngón tay cái lên, song chưởng kim quang lóng lánh, nhẹ nhàng chui vào trong lòng đất mất hút.
Có Tử thủ giữ tại đó, Diệp Âm Trúc một chút lo lắng cũng không có, toàn lực vận dụng lực lượng Thiểm, Lôi, chỉ trong chốc lát hắn đã rời khỏi phạm vi khu doanh trại lớn nọ, vừa lên mặt đất, lập tức toàn tốc phóng về hướng đồn trú quân nơi các chiến sĩ Cầm Thành tạm thời nghỉ ngơi. Vì không muốn kinh động đến địch nhân, hắn thậm chí không có sử dụng Hồng Linh để phi hành.
Khi Diệp Âm Trúc trở về tới nơi đồn trú, các chiến sĩ Cầm Thành đã ăn xong bửa cơm, đang nghỉ ngơi thư giãn, có Giác Ưng kỵ sĩ trinh sát, bọn họ không cần lo lắng có địch nhân bất ngờ xuất hiện tập kích.
Áo Lợi Duy Lạp chính là biết Diệp Âm Trúc đi làm gì, thấy hắn bay nhanh trở về lập tức hỏi:
- Âm Trúc, tình huống thế nào?
Diệp Âm Trúc biết thời gian gấp gáp, Tử bên đó nếu bị địch nhân phát hiện, sẽ đối với chiến thuật dự tính hoàn hảo của mình có ảnh hưởng rất lớn, cũng không cần giải thích nhiều, lập tức truyền đạt mệnh lệnh toàn thể tập hợp.
Cầm Thành các quân đoàn đối với Diệp Âm Trúc do trong lòng thán phục, chỉ trong chốc lát đã tụ tập xong.
* 塞翁失马TÁI ÔNG THẤT MÃ (Tái ông mất ngựa); hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: ""Làm sao biết đó không phải là cái phúc?"". Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương