Cầm Đế

Chương 195 : Tối chung áo nghĩa của chiến tranh cự thú

Ngồi vững vàng trên lưng Cách Lạp Tây Tư, một tầng hào quang tử sắc trong suốt xuất hiện bao phủ quanh thân hình Diệp Âm Trúc. Đấu khí màu tím sậm chỉ tỏa ra chung quanh thân thể hắn trong phạm vi ba tấc, mặc dù không phải là một tầng đấu khí quá dầy, nhưng có thể ngăn cản toàn bộ những mũi tên đang bắn đến ngăn lại thì tử cấp ma đạo sư này kinh khủng như thế nào. Ngoại trừ Pháp Lam ra, trên cả đại lục cũng khó tìm ra ma pháp cường giả tử cấp thất giai như Diệp Âm Trúc. Đưa mắt nhìn, thấy cửa nam đã càng ngày càng gần, mà binh lính Phật La, Lam Địch Á Tư và Ba Bàng ba nước cũng càng ngày càng tập trung lại dày đặc. Mặc dù bọn họ tạo thành phòng tuyến vững chắc như sắt thép (cương thiết), nhưng lại không có đủ cường giả thống lĩnh đã bị tử tinh bỉ mông, chiến tranh cự thú và sơn lĩnh cự nhân ba đại thần thú hùng mạnh xông ra. Ngay cả một ít bỉ mông cự thú ở phía sau cũng không có nhiều đất dụng võ, được Diệp Âm Trúc phái đến mặt sau, cùng đám tử thần long lang kỵ binh đồng thời bảo vệ Đức Lỗ Y. "Tăng tốc, xông ra." Tử hét lớn một tiếng. Chỉ cần có thể rời khỏi thành thị này, ra tới bên ngoài, chẳng phải cũng như cá về biển lớn, chim về trời cao sao? Ngay lúc này, đột nhiên, Diệp Âm Trúc, tam đại thần thú đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đầu thành nam. Chỉ thấy ít nhất cũng hơn năm ngàn Phật la chiến sĩ xếp hàng dày đặc trên đầu thành. Trước mặt bọn họ, tổng cộng có hơn năm mươi cỗ trọng nỗ có thể đồng thời phóng ra tám mũi cự tiễn dàn ngang trên đầu thành. Đáng sợ hơn chính là, trong đó có một cây nỏ rất lớn, còn có mười hai khẩu đại pháo đen sì sì, họng pháo đang nhắm ngay hướng bọn họ. Trọng nỗ này Diệp Âm Trúc đã từng thấy qua tại thành Tư Phúc Nhĩ Đặc, nỏ lớn có thể bắn tên xa một ngàn hai trăm thước, lực xuyên thấu ngay cả tháp thuẫn cũng khó có thể ngăn cản. Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán. Trong trận chiến Cầm Thành, cũng chỉ có bỉ mông cự thú quân đoàn là có thể dưới mưa tên từ trọng nỗ mà không bị thương tổn gì. Ngay cả tử thần long lang kỵ binh cũng khó mà nguyên vẹn thoát ra. Hai tay tám ngón vẫn gảy đàn như trước, nhưng sau lưng Diệp Âm Trúc đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Cũng như Hi Nhĩ Đặc đã từng nói, địch nhân của mình là một quốc gia. Sức mạnh của một quốc gia kinh khủng cở nào? Cái bẫy này nếu đã được chuẩn bị chu đáo, người Phật La sao có thể để đối thủ dễ dàng thoát ra được. Làm sao bây giờ? Đầu óc Diệp Âm Trúc suy nghĩ rất nhanh. Lúc này nếu quay lại, mặt sau chính là liên quân ba nước như thủy triều. Cho dù là thần thú, thể lực cũng là có hạn,đối măt hơn mười vạn đại quân là không thể. Muốn từ cửa thành lao ra thì hiển nhiên là không thực tế chút nào. Cứ như vậy lao ra, mình và thần thú, bỉ mông cự thú cố nhiên có thể lao ra ngoài thành, nhưng mà, đám chiến sĩ Cầm Thành còn lại làm sao bây giờ? Dùng giác ưng kỵ sĩ để áp chế đối thủ sao? Không có khả năng. Tầm bắn của trọng nỗ đạt tới một ngàn hai trăm thước. Điều đó đã vượt qua tầm bắn của đám giác ưng kỵ sĩ. Một khi bị trọng nỗ bắn trúng, giác ưng kỵ sĩ sợ rằng toàn quân sẽ chết sạch. Hai tay rất nhanh hạ xuống thân đàn, đình chỉ đạn tấu. Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, "Tử, giúp ta." Thu hồi cổ cầm, Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng nhảy lên. Ngay khi Cách Lạp Tây Tư lao tới, thân ảnh màu trắng dẫm một chân lên cái đầu to của chiến tranh cự thú tung người bay lên trời. Tử cùng Diệp Âm Trúc tâm ý tương thông. Khi hắn bắt đầu xông lên đã đem tốc độ của mình tăng lên đến cực hạn nhằm thẳng hướng đối phương trên đầu thành phóng đi. Mắt thấy Diệp Âm Trúc phóng người lên. Tử cũng nhảy lên. Ngay khi Diệp Âm Trúc tung mình lên cao thì thân hình cao hai mươi lăm thước của Tử vừa lúc đi tới phía dưới hắn. Hai tay cầm Tử Tinh cự kiếm quét ngang, thân thể Diệp Âm Trúc vừa lúc hạ xuống trên mũi kiếm. Tử chợt quát một tiếng, hai tay vung ra bằng một sức mạnh vô cùng cường đại, dựa vào chiều dài của tử tinh cự kiếm, chợt đem Diệp Âm Trúc quăng tới. - Bắn tên, nhanh bắn tên, khai pháo. Bắn cho ta, nhất định không thể để cho Cầm Thành hỗn đản này lao ra khỏi thành. Phía trên tường thành Pháp Đế Duy Tư, đám quan quân Phật La không ngừng quát tháo, bốn mươi cỗ trọng nỏ cơ hồ đồng thời giương lên, mục tiêu của bọn họ đương nhiên là Diệp Âm Trúc. Ông ---!, trong tiếng kêu vang dội, tổng cộng ba trăm hai mươi đạo hư ảnh bằng tốc độ mắt thường khó phân biệt được trong chớp mắt đã bao phủ Diệp Âm Trúc như chiếc lưới lớn không kẽ hở, cho dù hắn giữa không trung có thể biến hóa thân hình (đảo người tránh né), cũng ít nhất sẽ bị hơn mười cây trọng nỗ bắn trúng. Vẻ mặt Diệp Âm Trúc vẫn tỉnh táo như trước. Khi tiếng dây nỏ bật vang lên, hắn đã đem thân thể mình co lại, chỉ lộ ra tay phải ở bên ngoài. Cổ tay nhanh chóng vung lên, một thanh long hình kiếm bạch sắc trên thân kiếm viền lên những hắc sắc văn lộ lúc này như thiểm điện vũ động xuất ra vô số trúc ảnh. Trọng nỗ mặc dù kinh khủng, nhưng gặp phải tử trúc đấu khí thì cũng chỉ có thể bị chấn nát thành bụi phấn, nhưng Diệp Âm Trúc dưới ảnh hưởng của trọng nỗ cường kích cũng chậm lại một chút. Kim hồng vũ dực sau lưng xòe ra, vỗ cánh, Diệp Âm Trúc lại vọt tới trước. Kéo căng trọng nỗ phải cần thời gian, còn mười hai khẩu ma tinh đại pháo cố nhiên kinh khủng, nhưng hỏa lực kết hợp của bọn chúng vẫn không đủ để ảnh hưởng đến thân hình linh hoạt của Diệp Âm Trúc, chỉ trong vài cái chớp mắt, Diệp Âm Trúc cũng chỉ còn cách đầu thành có không tới ba trăm thước. Ma tinh đại pháo lần đầu tiên rống giận. Toàn bộ phía trên thành Pháp Đế Duy Tư đều bị một mảng dày ma pháp quang mang bao phủ. Mười hai đạo ma pháp quang mang chói mắt đồng loạt bay ra. Mục tiêu của chúng cũng chỉ có một, đương nhiên không phải Diệp Âm Trúc, mà là hình thể khổng lồ, căn bản không có khả năng né tránh, chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Mười hai khẩu ma tinh đại pháo này có thể nói là tối hậu sát thủ vương bài của Phật La bọn hắn, vì đối phó Diệp Âm Trúc và Cầm Thành tướng sĩ của hắn, đặc ý vận chuyển từ Phật La Luân Tát thành tới giấu ở trên đầu thành. Mà trong trận doanh của Diệp ấm Trúc, đối tượng để đám ma tinh đại pháo này tập trung đối phó tất nhiên là kẻ mang đến cho Phật La tổn thất nhiều nhất, chiến tranh cự thú. Trong kế hoạch của Phật La quốc vương Đức Lạp Ngõa Lai và thủ tướng Đạt Lý Áo, mục tiêu chủ yếu của bảy vị long kỵ tướng là cầm chân đám cường giả Cầm Thành, mà người Cầm Thành muốn phá vòng vây tất nhiên sẽ xông ra từ cổng thành ở gần mình nhất. Chiến tranh cự thú hiển nhiên sẽ dẫn đầu mọi người phá thành. Đức Lạp Ngõa Lai cũng không trông đợi đám binh lính thủ hạ có thể ngăn cản cước bộ của chiến tranh cự thú, nhưng chỉ cần dẫn dụ nó tới chân tường thành, sẽ có mười hai khẩu trọng pháo cùng đợi Cách Lạp Tây Tư. Trong tiếng nổ ầm ầm, mười hai khẩu trọng pháo đồng thời bắn ra ma pháp hỏa diễm. Cách Lạp Tây Tư quả thật tránh không thoát. Mắt thấy mười hai đạo hào quang chói mắt bắn đến bên người, chiến tranh cự thú đã nổi giận. Ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dữ dội, một đoàn hào quang nhũ bạch sắc từ chiếc sừng duy nhất bùng phát. Bạch quang trong chớp mắt đã lan tỏa khắp toàn thân hắn. Thân hình vốn đã hùng tráng tựa hồ tăng thêm vài phần, cơ nhục dưới lớp da bền chắc gồng lên, tứ chi đồng thời phát lực, trực tiếp lao về phía cửa nam thành. Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Cách Lạp Tây Tư nhất thời đã biến thành một cây pháo bông, phảng phất như là chính hắn phát nổ. Sức ép khổng lồ làm đám binh sĩ liên quân ba nước đang cố gắng ngăn cả đám chiến sĩ Cầm thành tấn công cửa thành nam bị đánh bay toàn bộ. Một lớp sương khói thật lớn cơ hồ che phủ toàn bộ mặt trước cửa thành phía nam. Sóng chấn động cường đại làm những phòng ốc chung quanh lớp lớp sụp đổ. Hiệu quả của đợt dư chấn này thậm chí là có thể so sánh với Chiến tranh tiễn đạp mà Cách Lạp Tây Tư phát động khi trước. Tử cảm giác được rõ ràng linh hồn chi hỏa của Cách Lạp Tây Tư bị mình thu vào, tinh thần đang dao động kịch liệt. đúng lúc đó không đợi hắn kịp thương cảm, linh hồn chi hỏa nọ đã lại thiêu đốt mãnh liệt hơn. Một tiếng gào mạnh mẽ hơn lúc trước từ trong sương khói vang lên, chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư vô cùng khổng lồ cũng đã dứng lên. So với hắn lúc này, cho dù là sơn lĩnh cự nhân cực kì cao lớn cũng biến thành kẻ lùn. Hai mắt Cách Lạp Tây Tư đã hoàn toàn vằn đỏ, cùng với một tiếng gầm rống giận dữ, toàn thân hắn đột nhiên tỏa ra bạch sắc hỏa diễm hừng hực. Tro bụi trong không khí sau khi gặp phải bạch sắc hỏa diễm này nhanh chóng biến mất. Cách Lạp Tây Tư lúc này đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. "Nhanh, nhanh khai pháo." Mắt thấy tình thế có điểm bất lợi, đám Phật La tướng lãnh trên tường thành vội vàng ra lệnh cho binh lính. Nhưng là, ma tinh đại pháo này mặc dù uy lực kinh khủng, song mỗi lần nạp đạn lại vô cùng phiền toái. Đạn của ma tinh đại pháo kỳ thật chính là tinh thạch. Như loại trọng pháo này, ít nhất cũng phải ma tinh của hơn bảy cấp ma thú mới có thể phóng ra. Mà một khối ma tinh chỉ có thể phóng ra một lần. Mặc dù uy lực còn xa mới có thể so sánh với tịch diệt chi pháo của Cầm Thành. Nhưng nói riêng về uy lực cũng tuyệt không kém hơn Cầm Thành ma đạo pháo chế tạo từ tài liệu phổ thông. Uy lực kinh người, cũng đồng nghĩa với tiêu hao kinh người. Bởi vì một khối ma tinh chỉ có thể bắn một phát. Bởi vậy, sau khi phóng ra phải thay đổi ma tinh cho ma pháp đại pháo trận mới được. Chuyện thay đổi này tự nhiên là phải có thời gian. - Chiến tranh áo nghĩa, nộ - chiến - bôn - đằng. Thanh âm gào thét điên cuồng truyền khắp cả tòa Pháp Đế Duy Tư thành. Khi mà bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt đến mức tận cùng thì thậm chí cũng thấy không rõ thân thể khổng lồ của Cách Lạp Tây Tư đang đứng sừng sững. Chồm nửa thân trên lên rồi đột ngột lao tới, sau một khắc, trong mắt mọi người chỉ còn một chiếc bóng sáng màu trắng. Đúng vậy, thân thể khổng lồ của Cách Lạp Tây Tư, tại giờ khắc này đã hóa thành một tàn ảnh màu trắng huyền ảo. Hào quang màu trắng thậm chí so với mặt trời càng chói lóa hơn. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt thời gian, đạo tàn ảnh này đã biến mất khỏi vị trí ở cửa nam thành. Giữa không trung, đang chuẩn bị xông vào ma tinh đại pháo và trọng nỗ phía dưới, Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác không hay, linh hồn thâm xử cũng đồng thời truyền tin từ Tử đến hắn dặn hắn lập tức né tránh. Không chút do dự, nhanh chóng vỗ kim hồng sắc song dực bay vút lên cao. Ngay khi hắn đứng giữa không trung, thân ảnh khổng lồ màu trắng cũng xuyên qua cửa thành như không có gì ngăn cản, một đường chạy thẳng ra khỏi cửa thành hơn ngàn thước thì tốc độ và bạch sắc quang diễm mới từ từ yếu đi. Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả mọi người đều đang giật mình, còn trong lòng Diệp Âm Trúc lại đang nhớ tới những lời của Tử "Nộ chiến bôn đằng của chiến tranh cự thú uy lực cũng tương đương với toàn phong kích quang trảm của tử tinh bỉ mông, cũng là một trong những tối chung ảo nghĩa của thần thú. Lúc này, Cách Lạp Tây Tư thực sự đã bị chọc giận, chỉ có khi liều mạng chiến tranh cự thú mới có thể sử dụng chiêu này." Tối chung ảo nghĩa cùng cấp với toàn phong kích quang trảm? Phải biết rằng, Cách Lạp Tây Tư là thần thú trưởng thành, không giống như Tử không cách nào phát huy uy lực chính thức của toàn phong kích quang trảm. Không đợi Diệp Âm Trúc suy tư, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm hắn trợn tròn hai mắt. Không có tiếng nổ và sự sụp đổ như trong tưởng tượng, tường thành cao lớn phía nam Pháp Đế Duy Tư thành dần dần biến thành màu trắng, cùng màu với hỏa diễm bốc lên trên người Cách Lạp Tây Tư trước đó. Không chỉ là tường thành xảy ra biến hóa, binh lính, tướng lãnh, cùng với trọng nỗ và đại pháo trên đầu thành đều như nhau bị biến thành màu trắng. Ngay sau đó, nương theo một mảng bột trắng phiêu tán, một đoạn tường thành nam rộng chừng ngàn thước, cùng với chiến sĩ và tất cả dụng cụ giữ thành trên đầu thành đồng thời biến thành những điểm trắng tan biến vào hư không. Hiện ra trước mặt đám chiến sĩ Cầm Thành, cũng không có gì cản trở, mà là một đường lớn khang trang. Kinh khủng hơn chính là, ngay cả hào nước bảo vệ bên ngoài thành cũng đã biến mất, nước sông cũng đồng dạng biến thành bạch quang biến mất. Đây là sức mạnh của chiến tranh cự thú - bôn đằng chi lực sao? Bất luận là Diệp Âm Trúc hay là Tử, trong lòng đều dấy lên cảm giác sợ hãi. Mà liên quân ba nước bên trong thành càng choáng váng hơn. Ngay cả dũng khí chém giết cũng biến mất. "Xông ra." Thanh âm Áo Lợi Duy Lạp kịp thời truyền đến, thức tỉnh đám chiến sĩ Cầm Thành, không để cho liên quân ba nước kịp xông tới. Đám bỉ mông cự thú đồng thời gầm lên, dẫn đại đội nhân mã Cầm Thành nhanh chóng chạy một mạch ra vùng đất bằng phẳng phía trước. Hy Lạp Lý trợn mắt há hốc mồm nhìn lỗ hổng lớn trên tường thành, thì thào tự nhủ: "Chuyện này, sao có thể có chuyện này? Đây là sức mạnh của thần thú sao? Người đâu, mau đến đây. Kỵ binh cùng ta đuổi theo." Thanh âm Hy Lạp Lý dĩ nhiên rất lớn, nhưng lúc này Phật La chiến sĩ bên cạnh hắn lại không nhúc nhích gì cả. Bọn họ đều ngơ ngác nhìn đám chiến sĩ Cầm Thành đang dùng tốc độ cực nhanh thoát ly phạm vi Pháp Đế Duy Tư thành. Hy Lạp Lý không chết, cũng không có nghĩa là thực lực của hắn đủ để từ độ cao vài trăm thước rơi xuống mà không bề gì. Trong hiểm cảnh khi hắn cùng với Hi Nhĩ Đặc rơi xuống, thân làm cha, Hi Nhĩ Đặc hi sinh thân mình cứu Hy Lạp Lý một mạng. Thời khắc cuối cùng, Hi Nhĩ Đặc thúc dục đấu khí toàn thân của mình đánh xuống đất, làm chậm lại tốc độ rơi, đồng thời ôm lấy nhi tử, trong khi chính mình sắp rơi xuống đất, mạnh mẽ quăng Hy Lạp Lý ra ngoài. Còn bản thân hắn, rốt cục gân cốt đứt đoạn, một đời Phật La nguyên soái cũng từ nay về sau kết thúc. Đám Cầm Thành chiến sĩ chạy một mạch ra ngoài thành. Diệp Âm Trúc phi hành giữa không trung xen lẫn với đám giác ưng kỵ sĩ đang bay tới. Lúc này, sắc mặt hắn đã trở nên cực kì khó coi. Từ không trung có thể đánh giá chính xác nhất tình hình đám chiến sĩ Cầm Thành. Trong đội ngũ Cầm Thành, giác ưng kỵ sĩ đoàn bởi vì một mực ở trên trời, cơ hồ không rơi vào phạm vi công kích của địch nhân, cho nên bảo trì đầy đủ. Bỉ mông cự thú quân đoàn và tử thần long lang kỵ binh cũng dựa vào lực phòng ngự mạnh mẻ ngoại trừ một ít bị thương ra cũng không có tổn thương đáng kể gì. Nhưng, trong đội ngũ Cầm Thành, cũng chỉ có chừng này là không có tử vong. Ngoại trừ ba quân đoàn này, Lợi trảo Đức Lỗ Y bỏ mình ít nhất hơn hai mươi. Mãnh cầm Đức Lỗ Y đã bỏ mình đến hơn năm mươi. Thụ yêu Đức Lỗ Y thê thảm nhất. Năm trăm thụ yêu bây giờ chỉ còn sống sót có hơn ba trăm. Ngay cả đám đông long chiến sĩ, trong lúc bị địch nhân vây công và đánh lén số lượng tổn thất đến gần một phần mười. Người ngoài nhìn vào thì thấy đây đã là thành tích vô cùng huy hoàng. Dù sao, bọn họ cũng là giữa vòng vây của mười vạn quân phá vòng vây xông ra. Diệp Âm Trúc còn tự mình dùng cầm khúc khắc tinh của long tộc mạnh mẽ vô cùng để hủy diệt năm tên cửu cấp thượng vị cự long trong long tộc. Nhưng, đối với người như Diệp Âm Trúc, tổn thất như vậy đã đủ để làm hắn lòng đau như cắt. Phải biết rằng, tất cả bọn họ đều là tinh duệ trong tinh duệ của Cầm Thành. Một lần chết hơn hai trăm mạng, gần một phần mười sức chiến đấu nhẹ nhàng biến mất, lòng Diệp Âm Trúc ứa máu. Lần này thân lâm hiểm cảnh, sao có thể nói là chiến thuật của hắn và Áo Lợi Duy Lạp sai lầm chứ? Không, đối với chiến thuật bọn họ sắp đặt không có vấn đề gì. Mấu chốt chính là khinh địch. Đúng vậy, bởi vì bọn họ cho là là địch nhân không có khả năng tổ chức cũng như không mang theo đủ lực lượng, mới dẫn đến kết cục hôm nay. Đồng thời, bọn họ cũng thua vì đã quá mức khinh thường, quá mức tin tưởng năng lực trinh sát của giác ưng kỵ sĩ. Bọn họ dù sao cũng là công kích thành thị, trong thành thị có tầng tầng kiến trúc, giấu quân trong thành, chỉ cần làm thật tốt, là hoàn toàn có thể làm bọn hắn phát hiện không được. Nhưng bây giờ nói những lời này cũng đã muộn, đại bộ phận đám chiến sĩ Cầm Thành cuối cùng cũng từ trong thành thoát ra. Mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng bọn hắn cũng làm địch nhân thương vong gấp mấy chục lần. Có lẽ là bởi vì đã bị dọa đến choáng váng, từ trong thành cũng không có địch quân đuổi theo. Nhưng, tại giữa không trung, Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp lại đồng thời đã thấy, cách đó không xa, một đội ngũ số lượng không ít, hoàn toàn do kỵ binh tạo thành đang đuổi tới rất nhanh. Số lượng của đội ngũ này ước chừng khoảng ba vạn người. Trong đó, khinh kỵ binh một vạn, còn lại tất cả đều là trọng kỵ binh. Bắt mắt nhất chính là, tại trung ương của đám trọng kỵ binh này, ước chừng năm trăm tên huyết sắc vệ đội long kị binh toàn thân huyết hồng khải giáp, cùng với hai ngàn tên long kị binh mặc áo giáp màu sắc khác nhau khác. Ở giữa hai ngàn năm trăm tên long kỵ binh hộ vệ này, một cái lọng gấm màu vàng rộng mở, mơ hồ có thể thấy trong đó có không ít đấu khí quang mang nhàn nhạt lóe lên. Một gã trung niên mặc hoàng kim khải giáp đang ngồi trên lưng một con kim tinh bạo long vương, đang ra lệnh cho đám thủ hạ. Diệp Âm Trúc phi hành trong không trung, giác ưng kỵ sĩ đoàn sau khi bắn ra tầng tầng lớp lớp mưa tên ngăn cản địch nhân cũng đã chạy lên, Áo Lợi Duy Lạp bay phía trước rất nhanh đuổi tới bên người Diệp Âm Trúc. Hắn hiển nhiên cũng thấy được tình cảnh xuất hiện phía dưới. Ở Long Khi Nỗ Tư đại lục, màu vàng là tượng trưng cho hoàng tộc của mỗi quốc gia. Mễ Lan như thế, Lam Địch Á Tư như thế, các vương quốc khác cũng như thế. Vậy cái lọng gấm màu vàng kia đã chứng tỏ rất nhiều, huống chi hoàng kim khải giáp trên người kẽ đang ngồi trên lưng kim tinh bạo long vương kia càng có thể nhìn rõ ràng từ trên bầu trời. Thân hình con kim tinh bạo long vương kia thật lớn vô cùng. Thậm chí so với kim tinh bạo long vương tọa kị của đại ca Áo Lợi Duy Lạp hắn còn muốn to lớn hơn. Lân phiến màu vàng chói mắt cùng với khải giáp màu vàng trên người chủ nhân nó kết hợp cân xứng. Dù khoảng cách rất xa, Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp vẫn có thể từ trên người hắn cảm giác được quý khí bức người.(khí thế hoàng giả) Hơn nữa mấy vạn tên kỵ sĩ chung quanh đều lấy hắn làm trung tâm mà ra sức bảo vệ, thân phận người này không cần nói cũng biết. Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Âm Trúc liếc nhau, hai người cơ hồ hai miệng đồng thanh: " Phật La quốc vương" Những suy luận trong đầu trong nháy mắt hiện ra, Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ ra, lần này Phật La quốc vương xuất hiện, dám chắc là bởi vì mình dẫn Cầm Thành đại quân công kích Pháp Đế Duy Tư thành làm hắn cảm thấy bất an, để cho chắc chắn an toàn, chỉ dám đến ngoài thành chờ tin. Hơn nữa, mặc dù kỵ binh ở trong thành không thể triển khai, nhưng bình nguyên ngoài thành lại là binh chủng mạnh nhất. Do đó, xuất hiện xung quanh hắn đều là kị binh tinh duệ nhất, bao gồm long kỵ binh, Huyết Sắc vệ đội và trọng giáp kỵ binh. Lúc này, ba vạn kỵ binh nọ đã xông tới, vạn mã bôn đằng, nhằm thẳng hướng đám chiến sĩ Cầm thành vừa lao ra ngoài thành vọt tới. Cú va chạm kinh khủng cuối cùng của Cách Lạp Tây Tư làm đám người Phật La bên trong thành hoảng sợ vô cùng. Nhưng bởi vì góc nhìn không giống nhau, đám kị binh bên ngoài Pháp Đế Duy Tư thành này nhìn khác. Mặc dù cũng cảm giác được đã xuất hiện tình huống đặc biệt, nhưng còn xa mới bằng sự chấn động của đám binh lính trong thành tận mắt thấy. Bởi vậy, khi phát hiện Cầm Thành đại quân lao ra khỏi Pháp Đế Duy Tư, quân trung thống soái lập tức ra lệnh truy kích. "Âm Trúc." Linh hồn thâm xử truyền đến tiếng kêu của Tử. Sau một khắc, hình ảnh Diệp Âm Trúc bên cạnh Áo Lợi Duy Lạp đã biến mất, xuất hiện giữa Cầm Thành đại quân. Sắc mặt Tử nhìn qua rất nghiêm trọng. Thân hình khổng lồ của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã biến mất. Lúc này hiện ra trước mắt Diệp Âm Trúc bọn họ, là một người đầu bóng lưởng. Cửu cấp ma thú hóa thân thành hình người đối với năng lượng của mình cũng có tiêu hao nhất định. Nhưng, thập cấp thần thú hóa thân hình người phần lớn lại là vì giảm bớt tiêu hao năng lượng của mình bởi vì bản thể bọn họ phần lớn thể tích khổng lồ. Cách Lạp Tây Tư lúc này hiển nhiên cũng không phải tự mình biến thân thành loài người. Thân thể luôn sừng sững của hắn lúc này nằm bẹp trên mặt đất, tựa hồ đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt, đúng là bộ dáng thoát lực. "Âm Trúc, các huynh đệ thoát ra bị thương không ít, dùng sanh mạng trữ tồn bảo thạch đi." Tử trầm giọng nói. Diệp Âm Trúc gật gật đầu. Mấy vạn kỵ binh nọ đang thẳng hướng bọn họ xông tới. Hiện ngay lúc này hắn không kịp cẩn thận kiểm tra tình hình Cách Lạp Tây Tư, bảo thạch tỏa ra hào quang màu hồng đặc thù của nó, nương theo thân hình di động rất nhanh của Diệp Âm Trúc bắt đầu từ Cách Lạp Tây Tư đến một trăm người bị thương nặng nhất trong quân Cầm Thành đều được hắn thu vào trong sanh mệnh bảo thạch của mình. Chỉ có như vậy trong trận chiến kế tiếp mới có thể giảm bớt tổn thất không cần thiết. Cự long của Áo Lợi Duy Lạp thu hai cánh lại hạ xuống bên cạnh Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp ngồi trên lưng rồng nói với Diệp Âm Trúc: "Nên chạy hay nên đánh? Các huynh đệ ở trong thành tổn thất không ít, quân địch số lượng tuy không phải đông đảo, nhưng mất đi Cách Lạp Tây Tư, chúng ta có nên hay không tạm lánh mũi nhọn?" Sắc mặt Diệp Âm Trúc âm trầm, hắn gật gật đầu, "Lần này mắc mưu bị vây khốn, là trách nhiệm của ta. Nhưng trước khi bỏ đi nếu không để lại cho bọn hắn chút "kỉ niệm", ta không cam lòng. Các quân đoàn nghe lệnh! Đông Long chiến sĩ, bỉ mông cự thú quân đoàn, bảo vệ Đức Lỗ Y ba quân đoàn tiến vào rừng rậm phía trước. Mười vị tự nhiên ma pháp sư của tinh linh tộc ở trong rừng rậm bố trí phòng tuyến ma pháp để ngăn cản truy binh. Tử thần long lang kỵ binh theo ta xông ra. Tử, Minh, các ngươi theo ta đánh ra. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi dẫn theo giác ưng kỵ sĩ từ không trung yểm trợ. Chúng ta lưu lại chút "kỉ niệm" cho đám người Phật La xong lập tức đi ngay." Lúc này, binh đoàn hùng mạnh do ba vạn kỵ binh người Phật La tạo thành đang dùng tốc độ cực nhanh, quân trận chỉnh tề hướng về phía Diệp Âm Trúc bên này xông tới, khoảng cách đã chỉ còn không tới ba dặm. Sau khi Diệp Âm Trúc ra lệnh xong, Diệp Hồng Nhạn giơ cao cây Long Lang trường thương trong tay, toàn bộ ba trăm tử thần long lang kỵ binh quay mình lại, tức thì sát khí trong nháy mắt tỏa ra. Long lang trường thương trong tay để ngang, thân trên hơi ép về phía trước, chính là tư thế chuẩn bị xông lên. Còn bỉ mông cự thú quân đoàn do ba vị hoàng kim bỉ mông chỉ huy cùng đám Đông Long chiến sĩ đồng thời ôm lấy Đức Lỗ Y ba quân đoàn dựa theo hướng rời thành khi trước nhanh chóng hướng về vùng rừng rậm phía trước cách đó không xa lui lại. Hai cánh sau lưng Diệp Âm Trúc triển khai, tung người nhảy lên vai Tử. Thân thể khổng lồ của Tử và Minh cực kì nổi bật trên chiến trường. Đứng trên vai Tử, Diệp Âm Trúc có thể thấy rõ ràng động tĩnh của địch nhân. "Sát -" Tiếng quát lạnh lùng từ trong miệng Diệp Âm Trúc phát ra, trong khoảnh khắc truyền khắp tai mỗi một long lang kỵ binh. Từ miệng Diệp Hồng Nhạn phát ra một tiếng thét dài như sói tru, trước tiên xông lên dẫn đầu. Ba trăm tử thần long lang kỵ binh như cơn lốc, nhằm thẳng hướng ba vạn kị binh đang xông tới mà lao vào. Vẻ mặt Diệp Âm Trúc càng bình tĩnh có nghĩa là trong lòng hắn lúc này càng phẫn nộ. Tổn thất của quân đội Cầm Thành làm hắn lòng đau như cắt. Càng như thế, hắn lại càng dặn mình phải thật bình tĩnh. Đây chính là do từ nhỏ đã tu luyện cầm ma pháp, từ trong cầm khúc luyện thành tâm cảnh kiên định. Trước mắt hắn an bày như vậy nhìn qua tựa hồ có chút lỗ mãng, đối mặt với truy binh của địch nhân mà cũng dám tấn công lại. Nhưng, Diệp Âm Trúc cũng đã tính toán cẩn thận. Ba vạn địch nhân, gấp trăm lần quân ta, nhưng khả năng phòng ngự của tử thần long lang kỵ binh lại vô cùng mạnh mẽ. Xét về phương diện phòng ngự, cho dù là trong đội ngũ Cầm Thành cũng chỉ có bỉ mông cự thú quân đoàn là hơn bọn họ. Nhưng nói về tốc độ, tử thần long lang kỵ sĩ đoàn có thể nói là có một không hai ở Cầm Thành. Có ưu thế về tốc độ và phòng ngự, hơn nữa còn có hai cường giả Tử và Minh ở đây, Diệp Âm Trúc tuyệt đối tự tin có thể thống lĩnh tử thần long lang kỵ binh nguyên vẹn trở ra. Diệp Âm Trúc phán đoán rất chánh xác. Đội kị binh này, đúng là do¬¬¬¬¬¬¬ Phật La Quốc quốc vương - Đức Lạp Ngõa Lai thống lĩnh, Thủ tướng Đạt Lý Áo cũng ở trong quân. Quy mô Pháp Đế Duy Tư thành mặc dù không nhỏ nhưng đồng thời dung nạp hơn nữa còn phải ẩn dấu quân đội, mười vạn người đã là cực hạn rồi. Kỵ binh cũng không thể phát huy uy lực trong cận chiến, thêm vào đó là lo lắng cho an toàn của bản thân mình cho nên Đức Lạp Ngõa Lai mang theo đám kỵ binh tinh duệ này ẩn núp đâu đó ở ngoài thành. Khi thấy Cầm Thành đại quân cư nhiên từ Pháp Đế Duy Tư thành vọt ra, ý nghĩ đầu tiên của Đức Lạp Ngõa Lai chính là không cho đối phương rút lui. Thật vất vả mới tìm được dấu vết quân đội Cầm Thành. Lần này nếu tận dụng không được cơ hội, sau này làm sao có thể tìm được địch nhân tốc độ cực nhanh, năng lực trinh sát thì quỷ thần khó lường này? Bởi vậy. Sau khi đã thấy Cầm Thành đại quân lao ra, Đức Lạp Ngõa Lai lập tức ra lệnh tấn công. Kỳ thật, Diệp Âm Trúc bọn họ tại Pháp Đế Duy Tư thành gặp phải quân đội hai nước Lam Địch Á Tư và Ba Bàng coi như là xui xẻo. Vốn quân mai phục chỉ có mười vạn quân Phật La, nhưng mấy ngày trước, trong khi bọn họ không ngừng chém giết chung quanh thành thị, năm vạn quân của Lam Địch Á Tư và Ba Bàng vừa lúc tới Phật La thủ đô buôn bán. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng nhất, tướng lãnh hai nước sau khi nghe Đức Lạp Ngõa Lai nói về tầm ảnh hưởng của quân đội Cầm Thành đối với vùng chiến sự phía đông đã chủ động yêu cầu lưu lại. Bởi vậy, trong đám quân Phật La lại có thêm hơn năm tên long Kỵ tướng, mang đến uy hiếp rất lớn cho đám chiến sĩ Cầm Thành. Diệp Hồng Nhạn điều khiển Long Lang thái tử lao nhanh tới. Bởi địch nhân càng ngày càng gần, tử thần long lang kỵ binh đã sớm sắp hàng thành trận hình tam giác truyền thống. Tử và Minh cũng bắt đầu bước vội theo phía sau. Cho dù là bọn hắn, nếu mà không dốc toàn lực ra chạy, cũng chỉ có thể đi theo sau lưng đám Long Lang kỵ binh. Khoảng cách ba dặm đối với kị binh đang lao vào nhau của hai bên mà nói bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt, thấy địch nhân đã càng ngày càng gần, Diệp Hồng Nhạn hét lớn một tiếng, "Kiếm -" Ba trăm tử thần Long Lang kỵ binh, động tác cực kỳ chỉnh tề, treo Long Lang trường thương lên bên cạnh đôi cánh mọc ra từ thân long lang, đồng thời rút ra trọng kiếm giơ lên cao quá đỉnh đầu. Một loạt những động tác chỉnh tề, như nước chảy mây trôi (lưu thủy hành vân -CBRO), sát khí lăng lệ, khiến cho bọn hắn dù là dưới tình huống ba trăm chống ba vạn khí thế cũng không rơi xuống hạ phong. Trọng kiếm trong tay Diệp Hồng Nhạn chỉ về phía trước "Long lang nộ." Theo tiếng thét của hắn, Long Lang bên dưới nối tiếp mệnh lệnh của hắn, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng. Tiếng gầm rú của ba trăm long lang đồng thời vang lên. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện, long lang thái tử tiếp tục tiến về phía trước, còn đám long lang sau lưng hắn, lại dựa theo tam giác trận hình đồng loạt nhảy lên. Mỗi một long lang đều nhảy lên cao hơn hàng phía trước chừng một thước, cánh rồng sau lưng chúng xòe ra, trong chớp mắt hình thành giữa không trung một lập thể tam giác ngược. Ngay cả kị binh của quân địch bên kia cũng có thể thấy rất rõ ràng khí tức sặc mùi chết chóc của đám long lang. Khí tức lạnh như băng, dày đặc từ đôi mắt chết chóc của ba trăm long lang tạo nên sát khí vô cùng mãnh liệt. Ánh sáng màu lam sậm cơ hồ đồng thời từ mỗi một đầu long lang toát ra, ngay sau đó, lập thể tam giác ngược giữa không trung tạo bởi đám long lang đồng thời phun ra ba trăm ma pháp đạn màu lam sẫm. Bởi vì trận hình đã theo lượt nhảy của long lang tạo thành 1 lập thể đan xen vừa khít, nên mỗi long lang đều chỉ cần hướng về phía trước phun ra ma pháp đạn là được rồi, tuyệt đối không bị ngăn cản. Trong phút chốc, ba trăm quang cầu màu lam sậm ba thẳng về phía đám kị binh đằng trước. Long lang là cấp bậc gì? Nếu dựa theo cấp bậc tuần long mà tính toán, vậy, bọn chúng chính là những tuần long cực mạnh. Cự long chân chính, sau khi trưởng thành long tộc thấp kém nhất cũng đều là cấp bảy cấp hoặc là cấp tám cự long. Long lang bên dưới tử thần chiến sĩ tất cả đều là ma thú cấp bảy a. Nói cách khác, bọn họ lúc này tương đương ba trăm tên ngân tinh long kỵ bình thường. Ngoại trừ long lang không thể phi hành ra, lực chiến đấu tuyệt không thua kém long kỵ bao nhiêu. Ba trăm long lang đồng thời phát ra ma pháp, ít nhất cũng tương đương với đám ma đạo sĩ thanh cấp cao giai toàn lực phát động. Ba trăm ma pháp đạn, tập trung oanh kích trận địa đối phương, không gian trong nháy mắt đóng băng, hắc ám nương theo những tiếng nổ mạnh bắt đầu mở rộng phạm vi thôn phệ. Áo Lợi Duy Lạp thống lĩnh giác ưng kỵ sĩ đoàn từ giữa không trung nhìn xuống, mắt thấy những tảng lớn ma pháp đạn lam sẫm oan kích trận địa đối phương nhiệt huyết trong lòng hắn không nhịn được cứ sôi trào. Hắn vung mạnh cánh tay phải của mình. Từ không trung, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, dưới sự oanh kích của ma pháp đạn, ba vạn kỵ binh tiên phong gần như bị đóng băng toàn bộ, vô số tượng băng bị năng lượng hắc ám mạnh mẽ quét qua liền tan rã. Ít nhất hơn ba ngàn địch quân đã biến mất khỏi chiến trường đơn giản như vậy. Đúng lúc này, đám long lang đã hạ xuống đất. Sau khi toàn lực phát động ma pháp, không hề ảnh hưởng đến hành động của chúng, ngược lại, khí tức sặc mùi máu càng trở nên nồng nặc. "Trảm -" Tiếng gầm giận dữ của Diệp Hồng Nhạn lại vang lên lồng lộng, vô số hào quang màu xanh biếc ngưng tụ trên thân trọng kiếm. Ngoại trừ bảy tên ma pháp sư, đám tử thần long lang kị binh còn lại đều giơ cao trọng kiếm trong tay mình, khi đấu khí của bọn hắn ngưng tụ thành một thể giữa không trùng thì biến thành một thanh kiếm khổng lồ, chiều dài vượt xa tử tinh cự kiếm, lưỡi kiếm sắc bén màu tím đen hiện ra rõ mồn một. Lúc này, tử thần long lang kỵ binh đang bước qua thi thể đám quân địch bị ma pháp đạn hủy diệt, nhảy vào trận địa của đối phương, lưỡi dao sắc bén khổng lồ từ trên trời giáng xuống, một tiếng nổ so với trước càng mạnh mẽ hơn trong nháy mắt truyền khắp chiến trường, lực nổ kinh khủng đến nỗi ngay cả Tử và Minh cũng đều nhịn không được dừng bước lại một chút, thân thể bọn họ rất cao, nhìn thấy dưới sự hợp lực của ba trăm tử thần long lang kỵ binh, mở ra một vết cắt dài hai trăm thước, rộng mười thước giữa trận thế của kị binh đối phương. Khả năng thôn phệ tánh mạng của một kiếm này tuyệt đối không giống với ma pháp vừa phát ra khi nãy. Dù sao, đám Phật La kị binh phía trước cũng không có ai đã từng thực sự giao chiến với chiến sĩ Cầm Thành. Nếu lúc này có Khố Tư Lạc chỉ huy những người này, hắn nhất định sẽ không cùng tử thần long lang kỵ binh giao tranh chính diện như thế. Kị binh tấn công tối kị phân tán, nhưng đối mặt với Cầm Thành kỵ binh, phân tán ra để tấn công có lẽ là phương pháp tốt nhất. Song phương kỵ binh vẫn chưa chánh thức va chạm, mà đã xuất hiện cục diện kinh khủng như thế, nhất thời làm cho ba vạn đại quân Phật La xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng. Huyết sắc vệ đội bảo vệ Đức Lạp Ngõa Lai và một đám trọng thần Phật La vội vàng tránh sang một bên, không dám cùng tử thần long lang kỵ binh chính diện nghênh chiến. Đám trọng kị binh trên chiến trường được các Phật La tướng quân chỉ huy nhanh chóng bù vào lỗ hổng, tận dụng thiết trụ mang theo bên người chúng để cản bước tiến của đám tử thần long lang kỵ binh. Một loạt động tác chỉnh tề lại xuất hiện, thu kiếm, xuất thương. Giơ cao tử thần long lang trường thương dài năm thước, ba trăm tử thần long lang kỵ binh theo vết cắt mà bọn họ đã hợp lực tạo ra, hung hăng xông thẳng vào đám trọng kị binh của đối phương. Tiếng sắt thép va vào nhau chói tai vang lên trên khắp những nơi song phương giao chiến, tia lửa tung bay. Cùng với đấu khí va chạm, đám ma thú bắt đầu gầm rú, điên cuồng giết chóc. Ba trăm tử thần long lang kỵ binh tựa như thanh kiếm sắc bén hung hăng cắm vào trận địa của kị binh đối phương. Đột nhiên tấn công, bất luận là long lang hay tử thần chiến sĩ, đều đem đến cho địch nhân thương vong trầm trọng.