Cầm Đế
Chương 184 : Hắc Phượng Hoàng hồng hoàn
Thân thể của Tô Lạp ngày càng lạnh, ánh mắt của Diệp Âm Trúc cũng lạnh luôn, tiểu Ngân Tệ đứng cạnh bên cạnh nhìn Tô Lạp trong ngực Diệp Âm Trúc.Nó thậm chí không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Diệp Âm Trúc.
Ôm Tô Lạp, Diệp Âm Trúc chậm rãi đứng dậy." Phật la." Hai tiếng thốt ra làm nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên như lạnh băng, hai mắt Diệp Âm Trúc không biết tự lúc nào đã biến thành màu đỏ, bất luận lòng trắng hay con ngươi màu đen lúc này cũng có cùng một màu, một khí tức bá đạo từ trong người hắn tuôn ra.
" Ngốc tiểu tử, mau ngừng lại, nếu ngươi bị ma hóa thì không có cách nào cứu được mạng của nha đầu kia đâu".
Âm thanh đột nhiên vang lên làm cho Diệp Âm Trúc đang cực độ thống khổ bừng tỉnh, hắn nhìn xuống giới chỉ trên tay phải của mình.
Hắc vụ lan tràn ra rồi ngưng tụ trước mặt Diệp Âm Trúc:" Vốn lão nhân gia của ngươi đang ngủ ngon, nhưng tiểu tử nhà ngươi xảy ra chuyện ta phải tới xem một chút, một khi ngươi đã ma hóa thì hậu quả khó lường, hỗn tiểu tử a."
Thấy tầng hắc vụ hiện ra, Diệp Âm Trúc như nhìn thấy cứu tinh, màu đỏ trong mắt tiêu biến đi vài phần, ôm Tô Lạp quỳ xuống trước đám mây đen phía trước:" Sư phụ, cầu xin người hãy cứu Tô Lạp, bất luận là như thế nào con cũng nguyện làm cho bằng được, Tô Lạp đã.."
Một tia màu đen từ trong hắc vụ tách ra bay vào mũi Tô Lạp đi vào trong cơ thể " Yên tâm, nó bây giờ chỉ ở trạng thái chết giả mà thôi, nếu ngươi cứ làm như vậy lần nữa thì nó sẽ chết luôn, ngươi nghĩ rằng người của Ám tháp có thể chết dễ như vậy sao? Mau đứng dậy, dù sao nó cũng là đồ tôn của ta, để ta giúp ngươi một chút."
Diệp Âm Trúc trong lòng mừng rỡ, nghe được ý tứ của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, hiển nhiên là có cơ hội để cứu sống Tô Lạp, bèn ôm Tô Lạp đặt lên giường một cách cẩn thận.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lần trước dùng linh hồn lực của mình trợ giúp Diệp Âm Trúc phát huy uy lực của siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, sau đó đã ngủ say, nếu Diệp Âm Trúc không gặp chuyện lớn thì cũng không tỉnh lại.
" Độc của Bích Ngọc Ma Long quả nhiên bá đạo." Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn than nhẹ một tiếng, tia hắc khí vừa tiến vào trong cơ thể Tô Lạp cũng từ từ thoát ra, mang theo một chút khí màu đen, đã nhập vào trong máu.
Da tay của Tô Lạp một lần nữa trắng lại, màu đen tựa hồ biến mất.
Diệp Âm Trúc mừng rỡ nói:" Sư phụ, có sao không? Tô Lạp ổn rồi sao?"
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có chút bực tức đáp:" Sao mà dễ dàng như vậy được, ngươi tưởng độc long này dễ dàng đối phó lắm sao, không biết tên tiểu tử nhà ngươi có vận khí tốt hay xấu mà trước sau lại gặp được hai con Độc long này, ta bây giờ chỉ tạm thời khống chế độc tố, nhưng không có phương pháp khu độc, hơn nữa nó đã tiến vào trạng thái chết giả, lại không có Bích Ngọc Ma Long để hấp thu chất độc, thì việc giải độc này rất là khó khăn, phải dùng một phương pháp đặc biệt mới làm được."
Diệp Âm Trúc liền hỏi ngay:" Phương pháp gì? Sư phụ, con phải làm gì?"
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:" Muốn giải độc cho nó, ngươi là chủ chốt, nhớ kỹ lắng nghe ta nói đây. Khi ngươi bái ta làm thầy, thì ta đã giúp ngươi giết chết một con Bích Ngọc Ma Long, đem tinh hạch của nó cho ngươi ăn, thật ra nha đầu kia cũng khờ khạo quá, con Bích Ngọc Ma Long cắn ngươi thì cũng không có chuyện gì cả, ngươi đã ăn tinh hạch của Bích Ngọc Ma Long, bản thân ngươi đối với sự bảo vệ khỏi chất độc của Độc long rất hiệu quả, thông qua phóng huyết là có thể khôi phục lại. Nhưng nha đầu kia thì không được, trên người của nó có huyết mạch của Phượng Hoàng, cứ như vậy mà tiếp tục cứu thì không thể chống lại chất độc này, hiện nay chỉ có phương pháp là do ngươi đã từng ăn tinh hạch của độc long, nên dùng thân thể của ngươi để dẫn độc, đem chất độc qua một chỗ khác để thải đi."
Màu đỏ trong mắt Diệp Âm Trúc lúc này đã hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể của hắn lại không được tốt, suýt nữa tiến vào trạng thái ma hóa, giờ càng thêm suy yếu.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:" Ngươi đưa Phượng Hoàng linh cho ta, ngốc tử, ngươi đã quên là Phượng Hoàng linh có một năng lực đặc biệt sao, có thể tái sinh lại, thể chất của nha đầu này là dòng dõi Phượng Hoàng, do đó Phượng Hoàng linh rất là phù hợp với nó."
Đúng rồi. Diệp Âm Trúc lấy tay cốc vào đầu mình, sao lại quên mất Phượng Hoàng linh, cái này có năng lực tái sinh lại một lần, dựa vào đó thì có thể cứu được Tô Lạp hay không?
Nghĩ đến đây, tâm tình có vài phần thả lỏng, đem Phượng Hoàng linh từ trong Tu Di thần giới, trên mặt có chút vui lên.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm giọng nói:" Ngươi đừng cao hứng vội, Phượng Hoàng linh mặc dù trân quý, nhưng ta có nói qua, mấu chốt của việc giải độc này chính là ngươi, đừng tưởng là có Phượng Hoàng linh là có thể cứu sống được nha đầu kia, mặc dù có thể làm nó sống lại nhưng chất độc kia sẽ không biến mất mà càng bá đạo hơn, cho dù nó sống lại cũng tiếp tục bị chất độc kia phát tác lại, bởi vậy dùng Phượng Hoàng linh làm cho nha đầu kia niết bàn tái sinh, sau đó ngươi phải lập tức dùng năng lực tiềm ẩn của Phượng Hoàng linh thúc dục tính kháng độc từ tinh hạch Bích Ngọc Ma Long trong thân thể ngươi thì mới có thể thanh trừ chất độc hoàn toàn,"
Diệp Âm Trúc nói:" Sư phụ, người chỉ dạy cho, tất cả mọi việc sẽ làm theo ý người."
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:" Ngươi trước mắt phải khôi phục lại thể lực của bản thân, ngươi bị hao tổn nghiêm trong như vậy thì làm sao có thể cứu nó được? Thời gian không nhiều, ngươi bây giờ bắt đầu tĩnh tâm tu luyện sau một canh giờ thì có thể khôi phục lại thể lực, không cần lo về tinh thần lực, chỉ cần khôi phục lại thể lực, khi ngươi bắt đầu tu luyện, ta sẽ tiến hành một số bước, chớ ngươi tỉnh lại sẽ bắt đầu giải độc."
Dạ một tiếng, Diệp Âm Trúc liền ngồi xuống đất, không biết là do quá mệt mỏi hay là vì trong lòng đã quyết tâm, nên hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, toàn thân bắt đầu được khôi phục lại.
Nhìn Diệp Âm Trúc tiến vào trạng thái tu luyện, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thầm than nhẹ:" Hai đứa này,còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm trong tình yêu, đã vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi, đáng tiếc nha đầu kia sẽ còn một phen kiếp nạn, nhưng thôi, có kinh nghiệm lần này thì lần sau càng thêm vững vàng hơn."
Dưới tác dụng của linh lực cực mạnh, Phượng Hoàng linh chậm rãi bay trên không trung, một đạo linh hồn lực đánh ra, tiểu Ngân Tệ liền ngủ, sau đó được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đem tống vào Long lân phiến trên người Tô Lạp.
Phượng Hoàng linh tỏa ra ra khí tức nóng bỏng, linh mao dài hơn sáu thước phóng ra hai loại khí tức Hắc ám và Hỏa mãnh liệt.
Một tia hắc vụ giống như một sợi tơ bình thường bay vòng lên, chỉ trong phút chốc đã bao quanh Phượng Hoàng linh, quang mang lóng lánh của linh mao dài sáu thước này cũng dần dần bị hòa tan, bị linh hồn lực cực mạnh của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn luyện hóa, thành từng giọt có màu đỏ sậm từ trên không trung nhỏ vào miệng Tô Lạp.
Mỗi giọt màu đỏ sậm khi tiến vào trong miệng Tô Lạp thì trên người nàng có một vòng sáng màu đỏ sậm tương ứng, nhìn qua thật thần kỳ.
Chỉ có một số ít người biết được rằng trên thân thể của Phượng Hoàng thì Phượng Hoàng linh là bộ phận quan trọng nhất, hay chính là nơi tồn trữ năng lượng, Hắc phượng Hoàng cũng vậy, nhưng làm sao được như vậy?
Thân thể của Phượng Hoàng do năng lượng ngưng tụ tạo nên, cho nên dù có hỏa thiêu cũng không mang đến bất kì thương tổn nào cho Phượng Hoàng linh, cũng chỉ có người như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, là siêu cấp đại sư, dùng tinh thần lực khổng lồ của mình mới chính thức luyện hóa được Phượng Hoàng linh.
Lúc này, ông ta không phải dùng năng lực tái sinh của Phượng Hoàng linh, mà chỉ dùng nó làm nền tảng mà thôi, mặc dù hoàng tộc của Lam Địch Á Tư có huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng, nhưng lại quá loãng, cho nên bọn họ và loài người cũng không có sự khác biệt, khi chết là chết, mà chính thức Phượng Hoàng thì không biết chết là gì, là bởi vì có thể tái sinh, bất luận là trọng thương cỡ nào mà chỉ cần tái sinh trở lại thì có thể sống lại.
Đương nhiên, tái sinh không phải là tuyệt đối, như chất độc của Bích Ngọc Ma Long là ví dụ, tái sinh không thể giải quyết được tổn thương linh hồn, tái sinh chỉ có thể duy trì vĩnh viễn bất tử, nhưng không hóa giải được thương tổn linh hồn vĩnh viễn.
Nương theo các giọt chất lỏng màu đỏ sậm do Phượng Hoàng linh biến thành chảy vào trong miệng Tô Lạp, thì huyết mạch Phượng Hoàng đang yên lặng trong cơ thể nàng cũng từ từ có sự biến hóa, một vòng sáng đỏ sậm hiện ra, trên da tay cũng hiện lên một lớp hoa văn của Phượng Hoàng.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tán dương:" Kiệt tác, đây thật sự là một kiệt tác, tên tiểu tử Tư Long xem ra cũng có mắt, ta xem qua thì hắn chắc cũng có ý đồ với huyết mạch Phượng Hoàng của nha đầu này,đợi thời khắc thức tỉnh để hưởng trọn hồng hoàn của nha đầu này đây. Nha đầu này huyết mạch mặc dù hi bạc, nhưng lại là huyết mạch chính thống của Hắc Phượng Hoàng hoàng tộc, không nghĩ được trên thế gian còn có huyết mạch vượt trên cả huyết mạch đặc thù của Thần thánh cự long.Có lẽ chỉ có huyết mạch Long Thần trong truyền thuyết mới có thể so sánh được với nó, bất quá lúc này lại do đồ đệ bảo bối của ta chiếm tiện nghi mà thôi, hắc hắc.."
Lâm vào trạng thái tu luyện, Diệp Âm Trúc không biết rằng vị sư phụ của mình đang an bày một phương pháp giải độc đặc biệt.
Huyết mạch Hắc Phượng Hoàng hi bạc nhờ linh hồn lực luyện hóa Phượng Hoàng linh về sau càng có tác dụng rõ, màu đỏ sậm ngày càng tăng, một đạo quang mang màu đen nhàn nhạt từ trên mi của Tô Lạp đang bay ra, toàn thân nàng da dẻ trở nên trắng mịn, hoa văn trên thân thể cũng trở nên rõ ràng hơn.
Một tiếng rên khẽ vang lên từ miệng Tô Lạp, lấy tim làm vị trí trung tâm, tầng tầng màu đỏ sậm bắt đầu lan ra các vị trí khác trên thân thể, hình thành các vùng màu đỏ sậm.
Phượng Hoàng linh từ từ tiêu thất, tất cả chất lỏng đều tiến vào trong cơ thể Tô Lạp, linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lơ lửng giữa không trung, mỉm cười đắc ý:" Tư Long, tên tiểu nhân bỉ ổi, ngươi có thể tưởng tượng được sao, ngươi có mưu đồ với nữ hài tử này, lại bị ta làm sai lạc đi, cuộc đấu tranh của hai thầy trò chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, không biết khi ngươi phát hiện huyết mạch hoàng tộc Hắc Phượng Hoàng do ngươi khổ công bấy lâu nay bị ta phá hủy thì có cảm giác như thế nào? A, ta hiểu được ngươi nhất định là muốn dùng huyết mạch hoàng tộc Hắc Phượng Hoàng để tại thời khắc quyết định đánh sâu Hắc Vu Hồn mới sử dụng, nếu như vậy thì ngươi phương pháp dùng huyết mạch để mở đường, đáng tiếc là ta không chết, lúc trước ngươi không để cho linh hồn ta tan biến, không cho ta tu luyện thành Bạch Vu Hồn, ta làm sao để cho hảo đồ đệ như ngươi có được tiện nghi này? "
Hai câu nói cuối cùng, thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tràn ngập nỗi oán hận, năm đó cố gắng của năm trăm năm bị phá hủy, tất cả là do ái đệ tử của mình là Tư Long mang đến, thì sự trả thù hắn bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Hoa văn trên người Tô Lạp ngày càng trở nên rõ ràng,xương cốt sau lưng bắt đầu phát ra tiếng lách cách,trên người hiện vẻ thống khổ như sắp chết, kèm theo tiếng rên một đôi cánh chim màu đen lớn xuất hiện sau lưng nàng, Hắc ám và Hỏa hệ nguyên tố mãnh liệt tỏa ra, làm trong phòng nồng nặc ma pháp nguyên tố.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trong hắc vụ tách ra một cỗ năng lượng nâng Thần nguyên ma pháp bào ở trên giường trải lên người Diệp Âm Trúc, dựa vào đặc tính của Thần nguyên ma pháp bào để chuyển hóa giúp cho hắn mau phục hồi thân thể.
Quang mang trên người Tô Lạp không ngừng phát ra, mỗi lần lóe sáng đều có màu đỏ sậm, nhưng do linh hồn lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn điều khiển nên năng lượng này không lan tràn khắp phòng.
Hoa văn trên người Tô Lạp ngày càng rõ ràng hơn, quần áo trên người bị năng lượng khổng lồ hóa thành bụi tiêu thất, ngoại trừ có một điểm đen trên cổ tay trái thì trên thân thể nàng không còn lại chút độc khí nào cả.
Đôi cánh sau lưng như nâng cơ thể nàng lên, chiều dài của cánh chim còn vượt qua chiều cao của nàng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những cây linh mao rất giống với Phượng Hoàng linh mà nàng đã hấp thu, chỉ khác ở chổ là nó nhỏ và mềm mại hơn.
Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong mắt Tô Lạp toát ra vẻ nhu hòa, hai tay đặt trước ngực, thần quang trong mắt lưu chuyển nhưng lại không có vẻ sống động, tính mạng đã trở về nhưng linh hồn chưa được tiếp dẫn trở lại.
Trên thân thể Tô Lạp không ngừng chảy ra một dòng năng lượng màu đỏ sậm bao phủ dần dần thân hình nàng, màu đỏ theo đó dần dần đậm lên, dần dần che dấu thân thể của nàng.
Một hắc sắc ma pháp trận kỳ dị xuất hiện giữa phòng, linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trở nên hi bạc vài phần, than nhẹ:" Âm Trúc, ngốc tiểu tử, xem ra sư phụ đã quá già rồi, linh hồn lực lần này bị tiêu hao, không biết kiếp này có thể khôi phục hay không, có ma pháp trận này, Phượng Hoàng giác tỉnh sẽ bộc phát ra năng lượng khổng lồ, cùng loại với năng lượng của các ngươi."
Một canh giờ trôi qua nhanh, Diệp Âm Trúc lúc này tính toán thời gian rất chuẩn xác, bởi vì lo sợ sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu cho Tô Lạp.
Khi hắn tỉnh lại sau tu luyện liền cảm giác có sự thay đổi, ngoại trừ sự khôi phục của bản thân thì hắn cảm giác được một cổ năng lượng khổng lồ đang truyền vào cơ thể mình, quen thuộc tinh khiết, dĩ nhiên là do Thần nguyên ma pháp bào chuyển hóa thành.
Âm Trúc tuy nhìn Thần nguyên ma pháp bào trên người mình nhưng ánh mắt chợt lại đảo tìm thân ảnh Tô Lạp, đoạn giật mình. Vốn Tô Lạp nằm trên giường bây giờ lại biến thành một cái kén màu đỏ sậm.
" Sư phụ, Tô Lạp bị sao vậy?", do quá quan tâm nên hoảng hốt kêu lên, thật vất vả để cứu sống Tô Lạp, trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi có chút khẩn trương, thấy có sự biến hóa liền hỏi ngay.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:" Yên tâm đi, nàng khỏe lắm, ta đã đem năng lượng của Phượng Hoàng linh dung nhập hoàn toàn vào thân thể nàng rồi, bây giờ nàng đang hấp thu năng lượng và dung hợp nó cùng với năng lượng của mình, ngoại trừ chưa giải độc ra, thì thân thể của nàng cơ bản đã khôi phục rồi, bây giờ tới lượt ngươi."
Nghe sư phụ nói xong Diệp Âm Trúc mừng rỡ hỏi:" Sư phụ, bây giờ con phải làm gì?"
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm giọng nói:" Âm Trúc, ngươi hãy nghe cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì Tô Lạp sẽ không có cơ hội sống lại đâu, nếu ngươi cho rằng tánh mạng của nàng là quan trọng thì trong lòng không được băn khoăn điều gì cả, muốn giúp nàng giải trừ hoàn toàn độc chất thì ngươi phải dùng kháng thể đối với độc tính của Bích Ngọc Ma Long trên người của ngươi truyền qua, mà chỉ có một nơi tập trung nhiều tinh hoa sự sống của ngươi nhất."
Diệp Âm Trúc sửng sốt hỏi:" Theo lời người thì đó là máu phải không?"
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lắc đầu nói:" Không phải là máu, trong máu cho dù có tính kháng độc, nhưng lại rất ít, không đủ để giải độc, ta nói là một loại khác, chút nữa ngươi sẽ hiểu được, bây giờ điều ngươi phải làm là kết hợp luyến ái với Tô Lạp, như vậy thì mới đem được tánh mạng tinh hoa đưa vào trong cơ thể nó, trợ giúp nó giải độc hoàn toàn."
Diệp Âm Trúc chấn động, hắn không còn khù khờ như lúc mới rời khỏi Bích Không Hải, hắn nghe xong lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thì cũng hiểu được ý tứ của ông, khuôn mặt đỏ bừng nói:" Sư phụ nói như vậy thì con…"
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tức giận nói:" Ngươi đâu còn nhỏ nữa, với lại lúc nãy ta ở trong Long hồn giới nghe ngươi kêu gào là "Ta yêu ngươi", như thế nào lại như vậy? Bây giờ ngươi có cơ hội cứu nàng thì lại chần chừ không chịu làm hả? Với tuổi của ngươi thì chuyện nam nữ phát sinh luyến ái là bình thường, bất quá ta năm đó cũng như ngươi, ngươi bây giờ chỉ có duy nhất biện pháp đó để cứu nàng thôi, ngươi cứ nghĩ đi, nhưng nói cho ngươi biết là thời gian của nàng không còn nhiều, bây giờ là giai đoạn nàng hấp thu năng lượng, nếu khi nàng hấp thu năng lượng mà không được giải độc thì độc tố sẽ vĩnh viễn không giải trừ được, cho dù ngươi có tìm được một cây Phượng Hoàng linh khác cũng vô dụng thôi."
Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn cái kén màu đỏ sậm trước mặt, hắn vạn lần không ngờ cách giải độc lại như vậy…
" Đừng do dự nữa, mau hành động đi, dù sao nàng cũng thích ngươi mà ngươi cũng thích nàng, sau này chỉ cần cưới là được, cái người trẻ tuổi này, ta sẽ làm mai mối cho các ngươi, mặc dù nàng là đệ tử của Tư Long, thì bối phận có chút rối loạn, nhưng ta cũng không quan tâm."
Không do dự, đối với Diệp Âm Trúc lúc này thì cứu mạng Tô Lạp là quan trong hơn cả, hắn cắn răng, tiến vào trong cái kén màu đỏ sậm.
Oanh một tiếng, toàn thân Diệp Âm Trúc bị bật ngược ra sau, hắn cảm giác như mình vừa mới đánh vào một tảng đá, nhất thời không biết sao.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không nhịn được cười nói:" Từ từ, đừng có lo lắng, " vừa nói vừa hiện ra một đạo linh hồn lực màu đen như một lưỡi dao cắt vào cái kén tạo thành một khe hở " Hãy tiến vào đi."
Diệp Âm Trúc không chần chừ, lách người tiến vào khe hở đó, khi hắn sắp tiến vào thì Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng hóa thành một đạo màu đen nhập vào Long hồn giới.
Còn lại là chuyện của bọn trẻ, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mặc dù linh hồn bị hao tổn rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy rất hưng phấn, vừa giúp cho đệ tử của mình lại vừa đả kích kẻ thù, đây là lần cao hứng đầu tiên khi rời khỏi cái hộp đen.
Tiến vào trong cái kén lớn màu đỏ sậm, mặc dù nơi này không sáng lắm, nhưng với thực lực của Diệp Âm Trúc thì hắn thấy rõ mọi thứ.
Tô Lạp lẳng lặng nằm đó, da trắng nõn, lấp lánh hoa văn kỳ dị, trong cái kén này thì thân thể mềm mại của nàng càng thêm thần bí, cả người như nhiễm màu đỏ sậm, theo như lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thì trên người nàng lúc này không có nhiễm độc, mặc dù hoa văn trên người lóng lánh, nhưng Diệp Âm Trúc lại thấy nàng rất thuần khiết.
Tô Lạp toàn thân xích lõa, tất cả mọi thứ đều phơi bày dưới mắt Diệp Âm Trúc, khi Diệp Âm Trúc nhìn cả thân hình hoàn mỹ thì cũng trở nên ngây ngất.
Cái cổ trắng trẻo thon dài,da tay dường như có lớp quang mang nhu hòa lưu chuyển,bờ vai thon thả của nàng khiên thật khí tưởng tượng đây lại là một tử cấp cường giả.Trước ngực là một đôi gò phong mãn kiêu hãnh nhô cao.Đi dần xuống dưới là chiếc eo hoàn mỹ cùng với địa phương thần bí càng làm tôn thêm cảm giác động lòng người mà không thể nào dùng lời tả được.Đôi chân thon dài mượt mà,chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể tưởng tượng được sự mềm mại co giãn.Toàn thân nàng hoàn mỹ vô khuyết,lồ lộ như một khối bạch ngọc hoàn hảo hiện ra trước mắt Diệp Âm Trúc
" Tô Lạp,nàng thật đẹp." Diệp Âm Trúc tán thán một tiếng rồi từ từ nằm lên phía trên người Tô Lạp.
Thân thể Tô Lạp rất nóng, như là một toà hoả diệm sơn đem thân thể hắn hoà tan ra, mái tóc màu lam xoã dài ra hai bên, đôi cánh màu đen sau lưng lẳng lặng nằm đó, đôi mi nhíu lại như đang chịu một nỗi thống khổ nào đó.
Diệp Âm Trúc đưa bàn tay vuốt nhẹ lên trán Tô Lạp như muốn xoá tan nỗi đau, khiến cho thần sắc của nàng trở lại bình thuờng rất nhiều. Với một thân thể tuyệt sắc truớc mắt, không cần cảm thụ điều gì, trên thân thể hắn đã xuất hiện bản năng của nam nhân.
An bày của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không thể nghi ngờ rằng rất hoàn hảo, nhưng vị ma pháp sư vĩ đại này lại quên mất một điều là đồ đệ đáng thương của ông ta lại là đồng nam, cho dù có xem qua sách biết một số việc, nhưng chưa có trải qua thực tế, nên bây giờ Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt không biết phải làm gì.
Làm sao có thể đem tinh hoa tính mạng rót vào trong cơ thể Tô Lạp? Diệp Âm Trúc có chút ngây ngốc, nhưng rồi bản năng nguyên thuỷ của con người cũng trỗi dậy.
Nhẹ nhàng nằm lên người Tô Lạp, cảm thụ hơi nóng từ thân thể nàng, Diệp Âm Trúc cảm thấy lưỡi khô đi, trống ngực đập gấp ba so với bình thường, chỉ tiếp xúc một chút mà hắn phát hiện trong cơ thể mình cũng xuất hiện một dòng hoả nhiệt, so với độ nóng trên thân thể Tô Lạp còn mạnh hơn.
Thử thăm dò, Diệp Âm Trúc hôn lên môi Tô Lạp, thì cảm nhận được cảm giác Tô Lạp rất lạnh lẽo, nhưng nụ hôn rất là thoải mái, Diệp Âm Trúc tuyệt đối là gã thanh niên mới lớn. Diệp Âm Trúc lại hôn môi Tô Lạp, đôi tay không ngừng di động trên thân thể, vuốt ve làn da màu hồng, nhưng lại buồn cười là không biết phải làm sao để hoàn thành tầng cuối của quá trình hợp hoan nam nữ này.
Trên thân thể Tô Lạp bỗng nhiên nóng rực lên nhiều so với lúc đầu, Diệp Âm Trúc bỗng nhiên cảm thấy một cỗ năng lượng khổng lồ truyền vào cơ thể hắn từ môi của Tô Lạp, Diệp Âm Trúc có chút mê mẩn tâm thần, khối năng lưọng từ Tô Lạp truyền qua trong nháy mắt dung hợp với năng lượng trong cơ thể hắn, làm phần lớn năng lượng trong cơ thể hắn bị tiêu hao hồi phục trở lại.
Một tiếng động nhẹ vang lên, thân thể Tô Lạp có chút run nhẹ, Diệp Âm Trúc đang hôn nàng, trong lúc này hắn cùng với nàng như hợp thành một thể.
Diệp Âm Trúc mở to hai mắt nhìn thì thấy đôi mắt trước kia đã nhắm lại thì lúc này cũng đã mở ra, vốn có màu lam đã biến thành đỏ sậm, trong ánh mắt có vài phần hồng quang, nhưng lại mềm mại vô lực.
"Âm Trúc,.. ta nóng quá." Tô Lạp nhẹ giọng rên rỉ, thân nhẹ nhàng cử động, tuy không có va chạm mạnh nhưng làm cho Diệp Âm Trúc cảm thấy bùng nổ, qua lần tiếp xúc toàn thân làm cho dục hoả trong người Diệp Âm Trúc gia tăng lên.
" Tô Lạp, ta.. nàng cảm thấy tốt không?" miễn cưỡng nói ra những lời này, thì ngay cả Diệp Âm Trúc cũng kinh ngạc phát hiện thanh âm của mình có chút lạc đi.
Ánh mắt Tô Lạp có chút mông lung, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Diệp Âm Trúc. "Âm Trúc, ta đã chết rồi sao? Ta thật sự chết rồi sao? Nguyên lai là sau khi chết cũng có thể nằm mơ sao, nếu là mơ thì ta hy vọng vĩnh viễn không tỉnh lại, nếu trong mộng thì ta sẽ dâng hiến mọi thứ cho người."
" Không, nàng không nằm mơ, ta sẽ không để nàng chết, nàng vĩnh viễn thuộc về ta, là thê tử tốt của ta."
Đôi bàn tay của Tô Lạp quấn quanh cổ Diệp Âm Trúc, Tô Lạp ngẩng đầu lên chủ động đưa đôi môi đỏ mọng hôn Diệp Âm Trúc, hành động của cả hai người đều là vụng về, nhưng khi ôm quấn lấy nhau nhau thì nhanh chóng hoà vào nhau.
Thân thể của Tô Lạp càng nóng lên, đôi môi đỏ mọng rực cháy kích thích làm cho Diệp Âm Trúc càng trở nên cuồng nhiệt.
Không biết từ lúc nào đôi chân thon dài của Tô Lạp đã quấn bên hông Diệp Âm Trúc, tư thế giữa nam và nữ trong nhất thời vô tình ở trong tư thế hoàn thành
Trong phương diện này thì nữ tử hiểu biết nhiều hơn so với nam tử, mặc dù Tô Lạp không biết mình đang ở tình huống như thế nào, nhưng trong tiềm thức của nàng thì đối với hành động của Diệp Âm Trúc không có chút kháng cự, nàng tưởng đang trong mộng, nếu ở trong mộng mà có thể hiến dâng trọn vẹn cho nam tử mà mình yêu thương nhất thì cũng là một niềm hạnh phúc, ít nhất là lúc ra đi có thể xua đi cảm giác tiếc nuối.
"Vườn hồng chưa có ai qua,dường như để ngỏ để cho chàng vào". Nhờ có sự đáp ứng nhiệt tình của Tô Lạp,đôi tình lữ non nớt thiếu kinh nghiệm rốt cuộc cũng cùng vang lên những tiếng rên khoái lạc.
Cái kén màu đỏ sậm khổng lồ phát ra những màu sắc lóng lánh, năng lượng khổng lồ bên trong không ngừng dao động dồn vào bên trong, nó cũng ngăn cản mọi ánh sáng, càng giúp cho đôi tình nhân có thêm một không gian riêng của họ.
Cơn sóng tình ái không ngừng dâng trào, cảm giác nóng bỏng không ngừng nổi lên, bất luận là Âm Trúc hay là Tô Lạp đều cảm thấy thân thể mình như hòa tan vào người kia, loại cảm giác cùng dung hợp lại một chỗ làm cho tâm tình của bọn họ không ngừng tương tác.
Hoa văn màu đỏ sậm không ngừng di chuyển, từ trên người Tô Lạp dần dần chuyển qua người Diệp Âm Trúc, hắn phóng thích tánh mạng tinh hoa của mình, còn nàng ta thì đem nguồn nhiệt hỏa từ người mình rót vào trong cơ thể hắn.
Đó là sự trao đổi nhục dục và cũng là sự trao đổi sự sống.
Quên cả thời gian, quên cả không gian, tất cả đều quên hết, trong lúc này trong lòng bọn họ chỉ còn có nhau mà thôi.
Xuân ý, năng lượng giác tỉnh Phượng Hoàng huyết mạch.
Thâm tình, cảm kích, động tác thâm tình.
Linh hồn và dục vọng cùng hoà tan, tinh thần cùng trao đổi, làm lần đầu tiên của bọn họ lại vô cùng hoàn mỹ.
Ngày rồi đêm trôi qua, nhưng bên trong căn phòng này trước sau vẫn tiếp tục, tiếp tục…
Pháp Lam. Bảy đạo thải quang không ngừng đan nhau trên không trung, bỗng nhiên dải quang mang màu đen bị dao động mạnh mẽ, suy yếu đi vài phần, làm cho ma pháp trận khổng lồ đang dung hợp bỗng xuất hiện một khe hở.
" Tư Long, ngươi làm sao vậy?" âm thanh nghi hoặc của Bố Áo Lai Ân vang lên bên tai Ám tháp chủ,
Giọng nói lạnh băng của Tư Long trả lới:" Không có gì, tiếp tục thôi."
Dải năng lượng màu đen một lần nữa khôi phục lại, nhưng cái không khôi phục lại chính là tâm tình của Tư Long.
Làm sao có thể được? Huyết mạch Phượng Hoàng sao lại tự nhiên giác tỉnh, chẳng lẽ nó gặp kỳ ngộ gì sao, việc giác tỉnh ngoài ý muốn này có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ta hay không? Không, không ai có thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Phượng Hoàng, hi vọng là ngươi trở về còn nguyên vẹn, nếu không,,.."
Một ánh mắt lạnh lẽo toát ra từ trong đáy mắt Tư Long, hắc ám nguyên tố do hắn thả ra mạnh thêm vài phần
Năm ngày, đã năm ngày trôi qua.
Tư Phúc Nhĩ Đặc thành giống như một con thuyền nhỏ, không ngừng đón nhận các cơn sóng từ đại quân Phật La từ ngày này qua ngày khác tấn công vào.
Trong ngày giao phong đầu tiên đã làm cho đội ma pháp sư quan trọng nhất của Phật La hầu như bị tổn thất hoàn toàn, Huyết Vệ đội cũng bị thương nặng, hai bên đang ở trong trạng thái sống chết.
Còn chín tên Long kỵ tướng cùng với huyết pháp sư dẫn đầu, đại quân Phật La hầu như tấn công vào thành cả ngày lẫn đêm không kể giờ giấc, nhưng cho dù bọn họ tấn công mãnh liệt chừng nào cũng không thể chiếm được thành.
Trên tường thành, bất luận là An Thiết Lạc Đế nguyên soái, hay là tướng lãnh dưới quyền, tất cả các đôi mắt đều đã biến thành màu đỏ, binh lính dưới quyền có thể luân phiên nghỉ ngơi, nhưng bọn họ làm chỉ huy thì không được như vậy.
Chiến tranh không ngừng tiếp diễn, bọn họ thủy chung vẫn hiên ngang đứng trên tường thành, lúc này tướng lãnh của quân đoàn phương Đông của An Thiết Lạc Đế còn không tới một nửa, cơ hồ mỗi người đều có vẻ mệt mỏi, nhưng họ biết dù sao cũng là may mắn vì thành còn chưa bị công hạ.
Năm ngày chiến đấu này, đội quân của Cầm Thành có thể nói là đã phát huy tác dụng rất lớn, năm trăm Đông Long chiến sĩ được phân bố khắp các mặt thành, bọn họ chiến đấu rất cường hãn, vũ kỉ ảo diệu vô cùng, mang đến cho đội quân của Phật La thương vong vô số, nhất là hai vị tông chủ của Lan tông và Mai tông, nhờ có Kim Sắc giúp đỡ. bọn họ chỉ có ba người mới có thể chống lại Tử tinh Long kỵ tướng Khố Tư Lặc chỉ huy mười tên Long kỵ tướng không ngừng tấn công vào.
Đương nhiên, không thể không kể đến công lao của Lợi Trảo Lỗ Đức Y, trước thì biến thành gấu, sau đó với lực chiến đấu mãnh liệt, lại có khả năng tự hồi phục nhanh, khiến cho các thành viên chủ chốt cùng với các tướng lãnh có thể may mắn thoát khỏi hy sinh. Bây giờ đội quân của Cầm Thành mặc dù đang rất mệt mỏi không chịu nổi, nhưng nhờ vào khả năng trợ giúp khôi phục của bọn họ làm cho các chiến sĩ bảo trì được toàn lực chiến đấu, số người bị trọng thương không tới một trăm, đặc biệt là không có ai bị chết.
Hai trăm Lợi Trảo Lỗ Đức Y nhờ vào khả năng gào thét của mình đạt hiệu quả cao, không những làm cho thị huyết của huyết pháp sư đối phương bị triệt tiêu, đồng thời còn dùng đến khả năng hồi phục của mình trên chiến trường để duy trì khả năng chiến đấu của các chiến sĩ cường đại.
Số lượng ma pháp sư bên trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành lúc này chỉ còn lại tám mươi người, còn lại đều đã hy sinh, cách ra đi của bọn họ chỉ cùng một nguyên nhân, đó chính là dùng ma pháp lực quá sức dẫn đến hy sinh.
Nhưng đội ma pháp sư này cũng gây cho địch nhân tổn thất to lớn, trong tình huống đối thủ không có ma pháp sư trợ giúp thì ma pháp sư trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành cũng đã tiêu diệt gần hai quân đoàn của đối phương, mấy lần trợ giúp đội quân thủ thành đánh lui các đợt tấn công của địch nhân.
Năm ngày đã trôi qua, năm ngày này không thể nghi ngờ đó chính là thời gian thống khổ nhất đối với Khố Tư Lặc. Mặc dù Bạch y thanh niên kinh khủng nọ không có xuất hiện trở lại, nhưng đấu chí của một đội quân Mễ Lan chưa hề kinh qua chiến trận khiến hắn không thể nào tin được.Trên chiến trường, quân đội của Mễ Lan đang dùng tánh mạng của mình để lấp các lổ hổng, khiến cho một lần nữa đợt công kích mãnh liệt của mình bị đẩy lùi.
Lúc này, đại quân của Phật La, ngoại trừ Huyết Sắc vệ đội và hai quân đoàn trọng kỵ binh thì tất cả các kỵ binh đã không còn tọa kỵ nữa, tất cả đều biến thành thức ăn, công cụ công thành cũng tiêu hao phần lớn làm cho số người đi công thành tăng gấp đôi so với bình thường, hơn mười vạn đại quân công thành mỗi ngày, thương vong hàng ngày nhiều không kể siết.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương