Cầm Đế
Chương 107 : Hồi môn của Hải Dương
Một đội hùng sư cương thiết thật là dũng mãnh, Trong lòng Diệp Âm Trúc thầm đánh giá, đồng thời không khỏi bội phục Tây Đa Phu, nếu Cầm thành của hắn cũng có một chi quân đội như vậy, chẳng cần đến bốn ngàn người cũng đủ rồi. Chỉ cần như vậy cho dù đối mặt với địch nhân hơn gấp mười lần cũng có đủ sức liều mạng
Tây Đa Phu cũng toát ra vẻ tươi cười, đó là ánh mắt vui mừng mà kiêu ngạo. Khi ánh mắt của hắn chuyển hướng sang hai trăm chiến sĩ thì lại một lần nữa biến thành lạnh như băng.
Tây Đa Phu nguyên soái, cùng với Mã Nhĩ Đế Ni nổi danh Mễ Lan, Mã Nhĩ Đế Ni mang danh là Mễ Lan chi thuẫn còn ngoại hiệu của Tây Đa Phu lại là Mễ Lan chi kiếm. Mễ Lan chi kiếm vô cùng sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại - https://
Nhìn thấy vị nguyên soái toàn bộ hai trăm chiến sĩ kể cả năm mươi ma pháp sư trong đó tất cả đều đứng thẳng, mặc dù trận hình không chỉnh tề nhưng trên mặt không hề có một tia cười cợt nào. Có thể được chọn đến đây không phải là ngẫu nhiên, chỉ bất quá trong lòng bọn họ thực sự cũng rất ngạo mạn.
Tây Đa Phu thản nhiên nhìn những chiến sĩ trước mặt nói
-Áo Lợi Duy Á, ra đây.
-Rõ.
Áo Lợi Duy Á sử dụng bước tiến tiêu chuẩn, chỉ ba bước lớn đã từ trong hàng người bước ra, tinh lam chiến khải trên thân dưới ánh mặt trời chiếu vào nhất thời nổi lên một chuỗi lam ảnh.
-Nói cho ta biết, vừa rồi các ngươi đang làm gì?
Tây Đa Phu bình tĩnh hỏi với giọng lạnh như băng. Vẻ mặt của Áo Lợi Duy Á nghiêm nghị, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc ở bên cạnh Tây Đa Phu lần nào nói
-Chúng ta đang đợi ngài đến. Cùng chờ đợi giáo huấn của ngài.
Tây Đa Phu gật đầu, chậm tiến đến, hắn mặt dù bước rất chậm nhưng mỗi bước dường như đều ẩn chứa đạo lí của thiên địa, trầm ổn mà hữu lực. Khi đi tới trước người Áo Lợi Duy Á mới ngừng lại.
Ánh mắt đảo qua người Áo Lợi Duy Á rồi sau đó chuyển qua đám chiến sĩ cùng ma pháp sư ở phía sau.
-Các ngươi đều là những tinh anh thanh niên của đế quốc, có thể tới đây là đã đại biểu rằng các ngươi đã có sự chuẩn bị hy sinh vinh diệu cho đế quốc. Trong mắt ta, mỗi một người trong các ngươi đều là một dũng sĩ của đế quốc, đều là một người thừa kế vinh diệu của Mễ Lan. Ta, Nguyên soái Tây Đa Phu của đế quốc, xin được chào các ngươi. (nguyên tác - hướng các ngươi trí kính).
Nói xong, Tây Đa Phu khụy chân phải, tay phải giơ lên thẳng tắp, chỉ xéo bầu trời, thực hiện quân lễ tiêu chuẩn của Mễ Lan. Hắn đang thực hiện quân lễ thì ba trăm chiến sĩ ở phía sau hắn cũng thực hiện cùng một tư thế, cùng một nhịp. Hành lễ xong, Tây Đa Phu cùng đám chiến sĩ đồng thời buôn tay phải, vẻ mặt nghiêm nghị chợt biến thành sắc lạnh, lúc này hắn tựa như một thanh lợi kiếm không gì không thể chém, sát khí mênh mông mà hùng hồn trong nháy mắt bao phủ toàn trường, quang mang tím nhạt phát tán ra, không chút nào che dấu.
Áo Lợi Duy Á đứng đối diện không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững. Lam đấu khí đã toàn lực phóng khắp toàn thân. Những người khác càng không thể bằng hắn nên khoảng cách càng xa. Nhất thời, đầy trời quang mang của đấu khí cùng ma pháp cùng nổi lên cố gắng chống đỡ khí thế của Tây Đa Phu.
Tây Đa Phu vẫn đứng ở chỗ cũ, dường như không hề làm gì mà áp lực khổng lồ không hề yếu bớt, lạnh lùng nói
-Ta chào các ngươi bởi vì đã có dũng khí đến đây cùng với quyết tâm bảo vệ sự vinh diệu cho Mễ Lan. Nhưng ta cũng cho các ngươi cảm thấy sự sỉ nhục. Chỉ với thực lực của các ngươi mà cũng muốn trở thành dũng sĩ bảo vệ cho vinh diệu của Mễ Lan sao?
Vừa quát, tay hắn chỉ về phía ba trăm hắc giáp chiến sĩ, ánh mắt càng trở nên hung hiểm hơn hỏi lớn
-Bọn họ là ai?
Cả đội quân do Áo Lợi Duy Á cầm đầu không hề lên tiếng, bởi vì bọn họ căn bản là không biết phải trả lời như thế nào.
-Bọn họ là chiến hữu của các ngươi, chiến hữu sanh tử. Thái độ của các ngươi vừa rồi là thế nào? Không phải là xem thường bọn họ sao? Áo Lợi Duy Á, ngươi trả lời ta đi.
Áo Lợi Duy Á nhanh nhẹn thực hiện quân lễ của Mễ Lan với Tây Đa Phu nhưng lão vẫn hừ lạnh nói
-Không phải. Không chỉ có một mình ngươi. Hơn một tháng nữa, các ngươi sẽ phải hiệp đồng tác chiến, cùng đứng trên chiến trường. Nếu bây giờ còn chưa hiểu nhau, khi tới chiến trường chắc chắn sẽ tạo thành những tai nạn khó lường. Ta là người rất thẳng thắn, nếu có ai không phục ta có thể để các ngươi đấu một phen, nếu các ngươi thắng, hảo, sau này các ngươi sẽ là chủ lực của tiểu đoàn, cả ba trăm chiến sĩ toàn bộ sẽ theo các ngươi cùng tiến lên. Còn nếu các ngươi thua, vậy hãy cởi nhưng khải giáp hoa lệ trên người các ngươi xuống, mặc thiết giáp giống như của bọn họ, đồng thời cũng thành một bộ phận chiến sĩ của ta. Áo Lợi Duy Á, hai trăm người này kể cả ma pháp sư, do ngươi tạm thời thống suất, ta cho ngươi nửa tiếng chuẩn bị. Nửa tiếng sau ở chỗ này quyết đấu.
-Rõ thưa nguyên soái đại nhân.
Áo Lợi Duy Á không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của La Lan gia tộc, đối mặt với mệnh lệnh của Tây Đa Phu hắn không hề có nửa phần chần chờ. Tây Đa Phu thấy Áo Lợi Duy Á chỉ hô một câu rồi không hề nhúc nhích vẫn đứng im ở chỗ cũ liền hỏi
-Sao? Còn có chuyện gì sao?
Áo Lợi Duy Á lớn tiếng trả lời
-Đúng vậy, nguyên soái đại nhân. Ta thấy ngài mang đến một ma pháp sư. Hắn cũng giống như đại đa số người ta mang đến đều là những đệ tử xuất thân từ Mễ Lan ma võ học viện, cho nên, ta thỉnh xin ngài cho hắn gia nhập trận doanh của chúng ta. Chủ quản ma pháp sư cùng hiệp trợ chúng ta cộng đồng tác chiến.
Tây Đa Phu nở nụ cười, hắn phát hiện, tên tiểu tử của La Lan gia tộc cũng quả nhiên rất thông minh, thậm chí so với đánh giá của hắn còn xuât sắc hơn.
-Đó là một chủ ý không tồi. Ít nhất ngươi đã chứng tỏ được mắt nhìn ngươi với ta. Nhưng ngươi đã sai rồi. Giờ đây Diệp Âm Trúc có thể cùng các ngươi hiệp đồng tác chiến, nhưng hắn không thuộc về các ngươi, cũng không phải là một phần tử của các ngươi. Cho nên, ta bác bỏ thỉnh cầu của ngươi.
Áo Lợi Duy Á sửng sốt một chút, lúc này ánh mắt của hắn mới nhìn sang Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng khẽ gật đầu với hắn. Nhìn người đại ca đã từng dạy cho mình không ít tri thực quân sự, mấy hôm trước còn hào phóng tặng cho mình 900 vạn kim tệ trên mặt hắn không thể nhịn được tiếu ý. Đối với Áo Lợi Duy Á, Diệp Âm Trúc thật lòng bội phục. Với tuổi của hắn mà đã có thể tu luyện đến mức như thế này tuyệt đối là thiên tài. Áo Lợi Duy Á không hề tiếp tục do dự, bởi vì hắn biết, thời gian chuẩn bị càng dài thì đối phương càng có lợi. Sau khi hành lễ với Tây Đa Phu hắn liền lui về bổn trận ngay lập tức. Có lẽ tự tin vào thực lực nên Áo Lợi Duy Á còn tưởng với hai trăm người này hoàn toàn có thể chống cự được. Nửa tiếng thời gian, cả hai đội quân cùng khẩn mật thương thảo cùng thực hiện các mệnh lệnh. Bên phía ba trăm chiến sĩ do Diệp Hồng Nhạn cầm đầu, vẫn chỉnh tề đứng ở nơi đó, yên lặng dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Diệp Âm Trúc thậm chí còn tưởng tượng, độ ấm của hắc thiết giáp của bọn họ thậm chí còn có thể nấu chín một quả trứng, vậy mà bọn họ vẫn không hề cử động. Có người dưới chân đã hơi ẩm vì mồ hôi từ khải giáp chảy xuống.
-Chúng ta tới bên kia xem được không?
Ly Sát vỗ vỗ vai Diệp Âm Trúc, chỉ chỉ một bóng cây bên cạnh. Diệp Âm Trúc lắc đầu nói
-Ngươi đi đi. Ta ở đây được rồi.
Có lẽ bị lây ý chí của ba trăm chiến sĩ nên lúc này hắn thật sự rất nguyện ý cùng bọn họ đứng dưới ánh nắng gay gắt. Hắn thầm nghĩ chiến sĩ mặc hắc giáp còn không sợ một ma pháp sư như hắn sao có thể ngại độ ấm do mặt trời đem lại cơ chứ. Thực ra, ngoại tịch Ngân long không giúp hắn có toàn hệ ma pháp nhưng năng lực điều tiết cùng phản ứng đối với toàn hệ các nguyên tố ma pháp của hắn so với người bình thường hơn rất xa. Chỉ bằng sự điều tiết của thân thể hắn cũng đủ khiến hắn chẳng bị ảnh hưởng của nhiệt độ lúc này tí nào. Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, bên phía Áo Lợi Duy Á dưới sự chỉ huy của hắn đã lập thành một tam giác trận hình, Áo Lợi Duy Á đứng ở phía trên cùng của đội hình trở thành mũi nhọn tấn công trực diện. Phía sau hắn, mỗi một gã chiến sĩ đều bừng bừng khí thế, đội hình khá chỉnh tề. Năm mươi danh ma pháp sư được 150 chiến sĩ bảo vệ ở phía trong. Theo quan sát nhạy bén của Diệp Âm Trúc, với Áo Lợi Duy Á cầm đầu ở phía đầu tiên là 30 người cũng chính là những người có thực lực mạnh nhất trong cả nhóm. Không hổ là danh môn, chỉ một thời gian ngắn như vậy đã có thể nghĩ ra trận hình thích hợp, hơn nữa còn sắp xếp nhân lực rất hợp lý. Về phương diện quân sự Áo Lợi Duy Á quả nhiên không hổ với danh hiệu Thiên tài. Với thực lực Lam cấp của hắn, ở vị trí này có thể phát huy thực lực lớn nhất, cũng chính là mũi nhọn để tấn công, chỉ cần phá tan trận hình của đối phương, dù đối thủ có hơn một trăm người nhưng phía hắn còn có 50 ma pháp sư, hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
-Đổi binh khí.
Tây Đa Phu trầm giọng hô. Rất nhanh, toàn bộ 500 người trừ ma pháp sư tất cả đều đổi thành vũ khí gỗ như mộc kiếm hoặc mộc côn. Với vũ khí như vậy hiển nhiên sẽ không gây thành thương tổn trí mạng đối với đối thủ nên dùng để luyện quân chắc chắn sẽ không tạo thành vấn đề gì. Một lần nữa Tây Đa Phu ở giữa doanh địa hô lớn
-Khi ta rời khỏi đây tỷ thí chính thức bắt đầu. Cả hai bên đều phải nhớ kỹ, đây không phải là một hồi diễn tập mà là một trận chiến chính thức, ngoài việc không được giết người thì các ngươi có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì. Trên chiến trường, chỉ cần có thể sống sót, bất luận làm thế nào đều đúng. Cho đến khi một trong hai bên hoàn toàn không còn khả năng chống cự thì trận tỷ thí này mới chấm dứt. Hiểu chưa?
-Rõ!
Mặc dù thanh âm lần này không chỉnh tề nhưng xuất phát từ toàn bộ cả 500 người. Tử quang chợt lóe lên, thân thể Tây Đa Phu đã phóng lên cao. Áo Lợi Duy Á phản ứng rất nhanh, hắn giơ cao thanh mộc kiếm hô lớn
-Vì vinh diệu của Mễ Lan!
Đám chiến sĩ cùng ma pháp sư phía sau hắn cũng đồng thời hô
-Vì vinh diệu của Mễ Lan!
-Tiến lên!
Áo Lợi Duy Á là người đầu tiên hành động, Lam đấu khí phối hợp cùng Tinh lam chiến khải lập tức khiến hắn trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Sau lưng hắn, còn có bốn gã chiến sĩ có đấu khí đã đạt tới thanh cấp sơ giai, ở phía sau nữa ít nhất đều cùng là Lục cấp trung, cao giai. Nhất thời, cảnh tượng 150 chiến sĩ cùng phóng thích đấu khí từ Lục cấp quả thật rất rung động, đấu khí tung hoành trong không trung, 50 ma pháp sư bên trong cũng đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
So với quang hoa huyễn lệ ở bên này thì ba trăm chiến sĩ mang hắc giáp chẳng hề có chút sợ hãi, trong đó một trăm tên trọng kiếm chiến sĩ tay cầm kiếm chân bước từng bước vững chắc, hai bên, phân biệt có một trăm tên trường mâu chiến sĩ đang cầm chắc trường mâu trong tay bọn họ, đi theo trọng kiếm chiến sĩ nghênh đón đối phương. Cầm đầu nhóm trọng kiếm chiến sĩ là người nghênh đón Diệp Âm Trúc trước kia, chính là Diệp Hồng Nhạn. Vẻ mặt hắn giờ đây rất tỉnh táo, hắn cũng giống như các chiến sĩ khác, trên người không hề tản mát ra đấu khí nhưng đối mặt với áp lực từ đấu khí từ 150 người pjats ra tâm tình không chút nào ba động, chỉ lẳng lặng tiến tới. Khoảng cách song phương từ từ rút ngắn lại, 300 thước... 250...200...150... Khi song phương cách nhau 100 thước thì khí thế đám chiến sĩ bên Áo Lợi Duy Á đã tăng tới đỉnh điểm, nhất là Áo Lợi Duy Á, trên thân thanh mộc kiếm hắn cầm Lam đấu khí giống như một ngọn lửa cháy sáng. Diệp Âm Trúc biết, qua trận chiến ở Khoa Ni Á thành Áo Lợi Duy Á thông qua tu luyện, đấu khí chắc chắn đã có tiến bộ. 50 thước, ở khoảng cách này có thể làm gì? Không trung, đã có vô số quang mang ma pháp lượng khởi, trong đó có đoàn đoàn hỏa cầu mầu xanh biếc. Hỏa cầu thuật, tại hỏa hệ ma pháp là một ma pháp tương đối đơn giản. Nhưng hỏa cầu lục cấp, mặc dù chú ngữ vẫn đơn giản như vậy nhưng ma lực tiêu hao không hề giống như vậy. Năm mươi ma pháp sư cùng đồng thời phóng thích năm mươi hỏa cầu cấp sáu, uy thế cùng uy lực chỉ có thể dụng hai chữ Kinh Khủng để hình dung, đó chính là năm mươi ma pháp trung cấp a! Đây hẳn là an bài của Áo Lợi Duy Á, nếu không chỉ với một đám ma pháp sư trẻ tuổi sao có thể ăn ý cùng sử dụng ma pháp đồng dạng như vậy.
Tây Đa Phu cũng có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Áo Lợi Duy Á, nhưng hắn vẫn bảo trì im lặng, cũng không hề có ý ngăn cản trận chiến trước mặt, không phải hắn không biết năm mươi ma pháp trung cấp sẽ tạo thành thương tổn thế nào, nếu là binh lính bình thường, đừng nói là ba trăm người, cho dù là ba ngàn người cũng muốn chết phân nửa. Nhưng lúc này hắn vẫn không có hành động gì. Diệp Âm Trúc cũng không động, bởi vì trực giác với hắn rằng, ba trăm chiến sĩ kia tuyệt không đơn giản. Từ lòng kiên nhẫn và nghị lực của bọn họ là có thể nhìn ra đây là một chi hùng sư đã trải qua bách luyện.
-TRẢM!
Diệp Hồng Nhạn hét lớn một tiếng, trọng kiếm trong tay chợt giơ lên.
-TRẢM!
150 tiếng thét lớn ầm ầm vang lên, 99 danh trọng kiếm chiến sĩ phía sau hắn đồng thời giơ cao mộc kiếm trong tay. Trước không hề phóng thích đấu khí lúc này chợt tất cả đều phát ra Hoàng đấu khí, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, cấp bậc của chiến sĩ này dĩ nhiên đều cũng là hoàng cấp trung giai. Ngoài Diệp Hồng Nhạn, cũng chẳng hề có ai là cao thủ. Đầu kiếm phát đấu khí, hoàng cấp đấu khí dĩ nhiên cũng hóa thành chiến mang, trong phút chốc ngưng tụ ở phía trên đỉnh đầu một trăm trọng kiếm chiến sĩ, sát khí trong nháy mắt tràn ngập. Lấy Diệp Hồng Nhạn làm hạch tâm, một trăm đạo chiến mang như một kỳ tích dung làm một thể tại không trung, hóa thành một thanh cự kiếm chiều dài quá 30 thước, nương theo cự kiếm Diệp Hồng Nhạn chém ra mà phá không toát tới. Quang mang cự kiếm là màu tím hơn nữa không phải tím nhạt mà là một màu tím sậm.
Trăm kiếm hợp nhất, Diệp Âm Trúc rung động không ngớt, ngay cả Ly Sát đã đi tới chỗ bóng cây nghỉ cũng rung động. Hoàng cấp chiến sĩ tại người thường đã có thể xem như người mạnh, nhưng ở trước mặt chính thức người mạnh bọn họ cũng chẳng toán cái gì. Thế nhưng một trăm tên hoàng cấp chiến sĩ này lại triển hiện ra sức mạnh vô cùng cường hãn. Đó không chỉ đơn thuần đấu khí dung hợp, bởi vì, cho dù là đấu khí cùng tính chất nhưng khi phóng thích cũng không có khả năng sinh ra hiệu quả điệp gia hỗ trợ lẫn nhau. Trong này, nhất định có một nhân tố đặc thù mới có thể khiến chiến mang bọn họ phát ra hoàn toàn dung làm một thể. Về phần nhân tố đặc thù đó là gì, khi thanh cự kiếm so với Tử tinh cự kiếm còn muốn lớn hơn mấy lần kia chém xuống, Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được. Đây không phải đơn thuần là nhân tố, đó là dung hợp ý chí chiến đấu giống nhau, đồng tâm hiệp lực cùng với đồng dạng thiết huyết sát khí mênh mong mà thành. Chiến mang chính là ý chí chiến đấu dẫn động đấu khí phát ra cường đại công kích. Ý chí càng cường thịnh mặc dù không phải là mấu chốt đại biểu cho chiến mang cường đại nhưng ý chí cũng là một bộ phận quan trọng để tạo nên một chiến sĩ. Khi một trăm đạo chiến ý cường thịnh ngưng tụ cùng một chỗ, cũng là một trăm đạo sát khí vinh uy nhất thể thì chiến mang của bọn họ liền dung hợp sinh ra hiệu quả công kích vô cùng cường hãn. Áo Lợi Duy Lạp rung động, 149 chiến sĩ phía sau hắn cũng rung động, bọn họ dù như thế nào cũng không ngờ tới, chỉ là những bộ binh xuất thân từ quân đội trước còn bị bọn họ xem thường dĩ nhiên cũng có thể thi triển ra năng lực công kích cường đại đến như vậy. 150 đạo Lam đấu khí đồng thời lượng khởi dưới sự điều động của thanh mộc kiếm chém xuống làm bọn họ không có sự lựa chọn nào khác. Đối mặt với nguy cơ, 150 danh chiến sĩ được tuyển chọn tới đây không chút do dự mang đấu khí toàn thân hoàn toàn phóng thích vì đây cũng chính là cơ hội duy nhất của bọn họ. Năm mươi khối hỏa cầu cũng không có đình chỉ mà ngược lại còn bay về phía 300 chiến sĩ quân nhân với tốc độ nhanh hơn ý đồ vây ngụy cứu triệu, chỉ cần năm mươi ma pháp trung cấp này phát huy tác dụng thì nguy cơ đối với chiến sĩ bên mình cũng tự nhiên được giải quyết.
Nhưng chỉ có 100 chiến sĩ trọng kiếm phát động kiếm trảm, hai bên bọn họ còn có 200 chiến sĩ trường mâu hộ vệ.
-Thứ!
Không biết ai cất tiếng hét lớn một tiếng, tất cả trường mâu đồng thời cử lên. Hai trăm thanh trường mâu, mỗi bốn thanh tạo thành một tổ, đồng dạng vẫn là chiến mang màu vàng, khi bốn đạo chiến mang đồng cấp dung hợp cùng một chỗ thì quang mang của nó chợt biến thành màu thâm lam. Năm mươi đạo chiến mang cùng cự kiếm màu tím trên không trung cùng đón lấy năm mươi khối hỏa cầu màu xanh biếc. Chiến mang thâm lam không khó khăn khi đỡ hỏa cầu thuật lục cấp. Trong các ma pháp trung cấp thì hỏa cầu thuật cũng không phải là cực mạnh. Mà thanh cự kiếm trên không vẫn tiếp tục bay tới trên đỉnh đầu của Áo Lợi Duy Lạp cùng đội hình của hắn. Áp lực khổng lồ khiến hít thở của họ cũng chợt trở nên khó khăn có lẽ áp lực đó đã đạt tới Tử cấp. Rất khó tưởng tượng, bao trùm một diện tích lớn như vậy, lại có uy lực công kích mạnh mẽ mà có thể từ một đám Hoàng cấp chiến sĩ phát ra.
Áo Lợi Duy Lạp không cam tâm thất bại nổi giận gầm lên một tiếng, thanh trọng kiếm trong tay đột nhiên chém thẳng lên trên, Lam đấu khí toàn thân cơ hồ trong nháy mắt bộc phát, giống như một lam cầu chói lòa công kích về phía cự kiếm. Xét từ thực lực, bên Áo Lợi Duy Lạp mỗi người đều có thực lực từ lục cấp mà đối thủ cũng chỉ là một trăm chiến sĩ hoàng cấp. Thực lực căn bản là không đồng đẳng. Thế nhưng giờ phút này kết quả lại hoàn toàn trái ngước so với sự đoán của mọi người. Lục cấp đấu khí theo Áo Lợi Duy Lạp chém ra nhưng không hề có ai phối hợp nên chỉ thấy lục quang chỉ lóe lên. Thế nhưng đối thủ lại rất đều nhịp hành động, sát khí tỏa ra nghiêm nghị lạnh lẽo.
Vô số "Oanh oanh" âm thanh cơ hồ cùng lúc vang lên, khi đấu khí song phương va chạm thì thanh cự kiếm màu tím trên không đổi từ Trảm thế thành hoành phách ( chém dọc đổi thành ngang). Lam cấp gặp phải tử cấp, ngoài bị chấn nát chắc chắn không hề có kết cục khác. Tựa như một thanh cự chùy lớn từ trên trời giáng xuống, đầu tiên là đấu khí của Áo Lợi Duy Lạp bị kích hội, ngay sau đó là làn lục quang mặc dù như một làn sóng biển công kích tử sắc cự kiếm nhưng sức mạnh một người sao có thể chống lại được của tập thể? Theo một tiếng nổ lớn vang lên, 150 người bên phía Áo Lợi Duy Lạp từng người một bị đấu khí chấn bay tán loạn. Ngay cả Áo Lợi Duy Lạp cũng bị bay ra ngoài mấy chục thước, há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù không bị thương tổn trí mệnh nhưng chắc chắn không còn chiến đấu lực. Trong phạm vi bao phủ của tử sắc cự kiếm 150 chiến sĩ thì có ít nhất 80 người mất đi năng lực chống cự giống như Áo Lợi Duy Lạp bị chấn bay ra ngoài, còn đám còn lại hầu như cũng đã tiêu hao đi nửa phần sức mạnh.
Nhưng lúc này trường mâu chiến sĩ đã giải quyết xong hỏa cầu trên không trung lại tiến tới.
Hai cánh cùng lên như hai tia chớp đen bình thường với tốc độ kinh người từ hai bên áp tới bao vây đội hình của Áo Lợi Duy Lạp. Mặc dù đã thay thế trường mâu bằng mộc côn nhưng ở trong tay những chiến sĩ tinh anh như thép luyện này lại sắc bén như giao long xuất thủy, sát khí trầm trọng, thiết huyết chiến ý điên cuồng, chỉ có rèn luyện chính thức trong chiến trường mới có thể được như vậy.
Mộc côn trong tay các hắc thiết chiến sĩ được phối hợp không hẳn là tinh diệu nhưng cực kỳ trực tiếp, một người đánh vào đầu, người còn lại đánh vào chân. Phối hợp lẫn nhau cực kỳ chuẩn xác, tấn công cho địch không thể tự ứng cứu.
Trong nhất thời, tiếng rên thảm đây đó vang lên, hai trăm ngươi bên phía Áo Lợi Duy Lạp, bao gồm bản thân hắn trong đó,không hề ngoại lệ bị đánh đau ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Diệp Âm Trúc ánh mắt đảo một vòng, quyết định then chốt thắng bại trường đấu khí này rơi vào trên người của một trăm trọng kiếm chiến sĩ, chỉ thấy đám trọng kiếm chiến sĩ thích khách đã ngồi xuống mặt đất, đều bày ra hình dạng tu luyện đấu khí, đối với cục diện trên chiến trường không hề quan tâm, đó là một loại tín nhiệm, đối với chiến hữu tuyệt đối tín nhiệm, trong đầu lóe tia linh quang, Diệp Âm Trúc đã minh bạch, chẳng trách tử sắc công kích kia của bọn họ bá đạo vậy, thì ra lại là dốc toàn lực liều lĩnh một kích ah!
-Ngươi đã nhìn ra được gì?
Âm thanh Tây Đa Phu tại bên tai Diệp Âm Trúc.
-Ý chí chiến đấu cường đại, phong cách chiến đấu thiết huyết vô tình, cùng với sát khí lẫm nhiên.
Diệp Âm Trúc không do dự hồi đáp.
Tây Đa Phu thản nhiên nói:
-Chỉ có trải qua rèn giũa, tôi luyện trong máu lửa (nguyên tác là "ma luyện thép và máu") mới có thể đúc thành chân chính cương thiết hùng sư. Bởi vì bồi dưỡng ra đám người thanh niên này, mười lăm năm trước ta đã bắt đầu chuẩn bị, từ trong Mễ Lan Đế Quốc chọn lựa ra ba ngàn nam hài nhi điều kiện thân thể tốt nhất, bọn họ đa phần là cô nhi. Trải qua mười lăm năm huấn luyện mới có kết quả hôm nay. Đáng tiếc, chân chính còn lại của ba ngàn người chỉ có ba trăm người trước mắt. Những người khác đều đã hy sinh trong các loại chiến đấu. Cái chết của họ mới đúc nên một chi cương thiết hùng sư này. Mặc dù số lượng chỉ có ba trăm, đấu khí bất quá hoàng cấp, nhưng ta có lòng tin, bọn họ có thể so sánh với bất kì một chi quân đội nào trên đại lục, trong tình huống bằng về số lượng đủ để đánh lui bất kì địch nhân nào.
Ba ngàn biến thành ba trăm, từ trong miệng của Tây Đa Phu bình tĩnh nói ra như vậy, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc lướt qua một bức họa diện mặt tàn khốc của chiến tranh. Tôi luyện trong máu lửa, cái giá phải trả chính là sinh mệnh ah! Hoàng cấp đấu khí nhìn qua tựa hồ như không có gì cường đại, đám hắc thiết chiến sĩ này cùng là hoàng cấp trung giai nhưng chiến ý và sát khí của họ khiến cho đối thủ cao hơn họ một, hai giai vô pháp chiến thắng. Lúc mà ba trăm người hợp thủ ở một chỗ, rõ ràng đối mặt với bên phía một cá thể thực lực cường đại Áo Lợi Duy Lạp, lại với thành tích bên mình không tổn thất một người, đã thu hoạch được thắng lợi sau cùng.
Diệp Âm Trúc trầm mặc, trong suy nghĩ của hắn, kết quả một tràng chiến đấu vừa rồi đối với hắn mà nói tịnh không chỉ là bề mặt biểu hiện đơn giản như vậy. Hắn nghĩ đến Cầm Thành, đồng thời cũng minh bạch thứ Tây Đa Phu muốn dạy cho mình, binh quý tinh nhi bất tại đa (binh cần giỏi không cần đông).
-Quy trận.
Tây Đa Phu nhàn nhạt nói.
Ba trăm hắc thiết tinh duệ trong nháy mắt tụ lại một chỗ, nguyên bổn ánh mắt cuồng nhiệt dưới đầu khôi đã lại biến trở về bình tĩnh, động tác chỉnh tề như một, bao gồm cả một trăm trọng kiếm chiến sĩ vốn đang nghĩ ngơi trong đó, tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ tập hợp thành đội hình như trước, lạnh lùng đứng ở đó, không có tơ hào một tia âm thanh dư thừa, trong doanh địa chỉ còn lại tiếng rên rỉ bên phía bị đánh ngã là Áo Lợi Duy Lạp chiến sĩ và ma pháp sư bọn họ.
-Sau khi chi bộ đội này đựơc kiến thành. Ta cho bọn họ một phiên hiệu là Tử Thần Tam Bách (300 tử thần).
Trong tai Diệp Âm Trúc lại một lần nữa vang lên âm thanh của Tây Đa Phu, nhưng lần này là thông qua truyền âm mà đến.
-Làm Mễ Lan Đế Quốc nguyên soái, ta có tước vị công tước. Tử Thần Tam Bách không hề thuộc bất kì một quân đoàn nào, bọn họ là tư binh của ta, cũng là một chi tư binh duy nhất, chỉ nghe mệnh lệnh từ một người là ta, nếu sau khi kết thúc tại trường bài vị chiến ngươi có thể bảo chứng mỗi người bọn họ đều bình an trở về. Vậy sau khi bọn họ trở về thì ta sẽ đem chi Tử Thần Tam Bách này chuyển tặng cho ngươi.
-Tặng cho cháu?
Diệp Âm Trúc xém chút kinh hô thốt ra thành lời, may mắn là tâm chí hắn kiên định, nhưng trong ánh mắt của hắn đã tràn đầy kinh ngạc.
Ba trăm người,mặc dù đây chỉ có ba trăm người, nhưng trong mắt của Diệp Âm Trúc,bọn họ thậm chí so với một quân đoàn còn mạnh hơn. Đó là kết tinh tâm huyết mười lăm năm của Tây Đa Phu ah! Diệp Âm Trúc phát hiện tim mình đập nhanh hơn, ba trăm chiến sĩ này đối với hắn mà nói, không chỉ là một chi sức mạnh cường đại đồng thời cũng là ba trăm sĩ quan tốt nhất. Thực lực của Tinh Linh tộc mặc dù không tệ nhưng bọn họ xét cho cùng không phải nhân loại, không thể chân chính hiểu rõ tình hình của nhân loại. Nếu mình tại Mễ Lan Thành kia bốn ngàn binh sĩ do Tử Thần Tam Bách này đến huấn luyện mà nói, cần không đến vài năm, bản thân chắc chắn sẽ có một chi lực lượng chân chính tinh nhuệ.
Tây Đa Phu nhìn Diệp Âm Trúc.
-Ngươi có lòng tin đem bọn họ bình an trở về không? Người khác ta mặc kệ, nhưng Tử Thần Tam Bách là kỳ vọng lớn nhất của ta. Ba trăm người này có thể từ trong ba ngàn người cuối cùng sống sót được, không chỉ là vì sự xuất sắc của bổn thân bọn họ, đồng thời bọn họ cũng đều giống như chúng ta, sở hữu tóc đen mắt đen.
Tóc đen mắt đen, Đông Long huyết mạch. Tây Đa Phu không biết trải qua bao nhiêu khó khăn kiến lập nên một chi quân đội như vậy nhưng ông nguyện ý giao cho mình. Diệp Âm Trúc mặc dù đã minh bạch ý của ông,n hưng thực sự khó mà lí giải.
-Là bởi vì Hải Dương, nếu không phải Hải Dương có lẽ lần này ta còn có sự chọn lựa khác. Nhưng ngươi đã muốn dẫn Hải Dương cùng đi tham gia thất quốc thất long bài vị chiến thì ta cũng phải phái ra bọn họ, có lẽ ngươi không tin, sự thành lập Tử Thần Tam Bách chính là vì để bảo hộ Hải Dương, nên bọn họ cũng là của hồi môn của Hải Dương. Bọn họ sẽ là lực lương vĩnh viễn thủ hộ ở kế bên Hải Dương.
Nhìn Tây Đa Phu,Diệp Âm Trúc đột nhiên nhận ra vị nguyên soái khuôn mặt băng lãnh cương nghị này lại còn có một bộ mặt tình cảm ấm áp. Hải Dương thật là có một vị gia gia tốt.
-Cháu không thể hướng người bảo chứng.
Diệp Âm Trúc ngẫm nghĩ rồi nói.
-Sao?
Tây Đa Phu nhíu nhíu mày.
-Ngươi đối với bản thân mình không có lòng tin sao?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
-Không. Bởi vì cháu không biết rằng sẽ đối mặt với địch nhân trình độ cường đại đến mức nào. Hiện giờ hướng ngài bảo chứng chỉ là lời hứa suông mà thôi. Cháu chỉ có thể nói cháu sẽ hết sức toàn lực mà làm.
Trong mắt Tây Đa Phu toát ra một tia mục quang hân thưởng.
-Được. Vậy ta sẽ chờ đợi xem thành tích của ngươi. Đi đi, chúng ta cần đi thu thập tàn cục. Số hai trăm người chọn lựa ra mặc dù thiên phú không tệ nhưng luận về chiến đấu lực bọn họ còn kém quá xa. Thực lực tuyệt không chỉ bày ra một phương diện là đấu khí. Cho dù là có đấu khí lam cấp như Áo Lợi Duy Lạp, từ trong Tử Thần Tam Bách của ta mặc cho ngươi lựa chọn ra ba người, dưới tình huống không phải trả giá sinh mạng cũng có thể hạ gục hắn.
Ba hoàng cấp hạ gục một lam cấp? Diệp Âm Trúc thực sự có chút khó mà tin được.
-Tây Đa Phu gia gia, nếu như đấu khí không phải là nhân tố chân chính quyết định chiến đấu lực của võ sĩ, vậy cái gì mới phải?
Tây Đa Phu thấp giọng nói:
-Dũng khí-Trí tuệ-Chiến ý-Sát khí-Quyết tâm. Những cái đó mới là năm đại yếu tố chân chính trên chiến trường. Một cao thủ đấu khí nhưng hèn nhát, đối mặt một người thực lực không bằng mình nhưng lúc đánh nhau có chiến ý phong cuồng và sát khí, thì sẽ như thế nào? Mà đối thủ này còn sở hữu trí tuệ và quyết tâm thẳng tiến không lùi, lại sẽ như thế nào?
Lời nói của Tây Đa Phu rất đơn giản, cũng rất trực tiếp nhưng lại giống như là một quả trọng chùy đã khua mở ra một cánh cổng lớn khác trong lòng Diệp Âm Trúc. Hít thật sâu vào một hơi không khí có chút nóng rực, Diệp Âm Trúc sắc mặt nghiêm túc cung kính nói:
-Đã thụ giáo.
Lúc này, Tây Đa Phu đã dẫn Diệp Âm Trúc và Á Tu Tư đi đến trung ương doanh, nhìn người bên phía Áo Lợi Duy Lạp, âm thanh lạnh lùng nói:
-Đứng lên.Ta cho các ngươi một phút, trong một phút còn có ngừơi không đứng lên, hôm nay sẽ không có bữa trưa và bữa tối. Ba phút còn có người không đứng lên thì không xứng gia nhập chiến đội này.
Trong lời nói của ông chỉ có một có một loại ngữ khí, đó chính là không được phép nghi ngờ.
Người đầu tiên đứng lên là Áo Lợi Duy Lạp, Tinh Lam chiến khải giúp hắn giảm nhẹ đại bộ phận chấn đãng lực. Mặc dù thân thể bị đánh bay nhưng vẫn không buông mộc kiếm, đối với một chiến sĩ mà nói, nhất là trọng kiếm chiến sĩ, kiếm tương đương với một nửa sinh mệnh của hắn. Giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, Áo Lợi Duy Lạp có chút khó khăn đi tới trước mặt Tây Đa Phu.
-Nguyên soái, ta đã phục. Ta nguyện ý trở thành một tiểu binh phổ thông nhất trong số những chiến sĩ này.
Tây Đa Phu hướng Áo Lợi Duy Lạp gật đầu.
-Ngươi không có thua, chiến thuật của ngươi trong lúc vội vàng cũng xem như được, không hỗ xuất thân từ Tử La Lan gia tộc, ngươi tịnh không có làm mất thanh danh của gia gia ngươi.
Hai trăm người có thể được lựa chọn ra, tự nhiên đều có điểm hơn người, nội trong một phút, trừ các ma pháp sư thân thể thực sự yếu ớt ra, một trăm năm mươi chiến sĩ đều dựa vào mộc kiếm hoặc mộc côn trong tay miễn cưỡng đứng lên. Nhưng chỉ là sắc mặt của bọn họ lúc này đều đã thay đổi. Ngạo khí trước đó đã sớm tiêu thất, chỉ còn lại có các loại thần sắc phức tạp, có phẫn nộ, có kinh ngạc, nhưng lại không có một người nào không phục.
Tây Đa Phu lộ ánh mắt sắc sảo từ trên người một trăm năm mươi chiến sĩ này đảo qua.
-Các ngươi trong những người đồng tuổi đều rất xuất sắc. Nhưng mà ta hôm nay có thể nói cho các ngươi biết rằng, các ngươi còn chưa phải là một chiến sĩ chân chính, càng không phải một chiến sĩ tiêu chuẩn. Bởi vì đa số người trong các ngươi đều không có trải qua khảo nghiệm thiết và huyết. Các ngươi càng không biết phối hợp đoàn đội. Đẳng cấp lục cấp trở lên thì rất giỏi lắm sao? Ta có thể cho các ngươi biết, xem như dưới tình huống một đối một, các ngươi cũng không thể nào chiến thắng ba trăm chiến sĩ phía sau ta. Chỉ có trên chiến trường chân chính mới có thể rèn ra cường giả chân chính. Ta hy vọng các ngươi có thể nhớ kĩ những lời ta đã nói hôm nay. Từ bây giờ trở đi, các ngươi tiến hành nghỉ ngơi. Sáng sớm mai, kể cả ma pháp sư, sẽ tiến hành thời gian một tháng huấn luyện, đó sẽ là sự tu luyện các ngươi chưa bao giờ thể nghiệm qua. Bây giờ giải tán. Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc hai người các ngươi theo ta.
Nói xong, Tây Đa Phu đầu cũng không quay lại hướng phòng doanh kế bên đi tới.
Đế quốc nguyên soái, đây chính là năng lực và uy nghi của đế quốc nguyên soái, bất luận là Diệp Âm Trúc hay là Áo Lợi Duy Lạp, lúc này trong lòng trỗi dậy chỉ có kính trọng và bội phục sâu sắc.
Á Tu Tư trên mặt toát ra vẻ tươi cười, hắn đã sớm quen với tác phong vị lão bằng hữu của mình, cũng không nói thêm gì, tay phải vừa khua, một cái quần thể trị liệu ma pháp quang minh hệ đã bay đến trên thân người của đám ngươi trẻ tuổi thụ thương. Thực lực của cửu cấp Ngân Long thật kinh khủng, chỉ trong chốc lát, kèm theo cảm giác sảng khoái, thân thể của đám chiến sĩ trẻ tuổi và ma pháp sư đã khôi phục hơn phân nửa.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương