Cấm Cung
Chương 2
Năm mười bốn tuổi, Hoàng đế một ngày nổi lên hứng thú vừa ý thị vệ trẻ tuổi nào đó đang trực trong nội viện hoàng cung, bắt người tới tẩm cung mặc sức đùa bỡn, ngày hôm sau gọi người đưa ra ngoài xử lý.
Hoàng Thái Hậu biết tin liền sai người chặn lại, dùng dây thừng siết chết tại chỗ. Những người tham dự hoặc biết được việc này, đều bị cắt lưỡi hoặc xử tử, bí mật cung cấm, không được truyền ra bên ngoài, kẻ vi phạm, chết!
Tống Bình An có thể biết được chuyện này, là do một đồng liêu thân quen từ hộ vệ thăng lên thị vệ, lại may mắn sống sót sau sự kiện kia say rượu mà nói ra, bằng không hắn cũng sẽ giống như những người khác, đều cho rằng thị vệ đó bệnh chết. Sâu trong hoàng cung, dưới tầng tầng lớp lớp cung điện hùng vĩ xa hoa, không biết che dấu bao nhiêu dơ bẩn cùng huyết tinh, người ngoài không thể biết được, mà ngay cả hộ vệ nơi đây nhiều nhất cũng chỉ là nghe đồn sơ qua mà thôi.
Chuyện ngày đó khiến lòng hắn lưu lại bóng ma. Nhưng ba năm trôi qua, đã bị cuộc sống bình thản dần dần làm phai nhạt, tưởng chừng như sắp quên đi, thì lại tại lúc này, đột nhiên hiển hiện rõ ràng trong đầu.
Tống Bình An bị bừng tỉnh, khó khăn mà mở mắt, hắn nhìn thấy bầu trời xám xịt, cùng từng đợt gió lạnh thổi tới. Hắn bị người khiêng lên đi về phía trước, ý thức được tình cảnh làm hắn gian nan giãy dụa định đứng dậy, nhưng rất nhanh, có một người đè hắn xuống, một thân màu đỏ che kín trước mắt, làm hắn có chút kinh ngạc, lập tức gắt gao túm lấy tay áo người nọ____
“Công công____” Hắn không muốn chết, nhưng hôm nay, lại không thể không chết, “Công công____Tiểu nhân có chuyện muốn nhờ____”
Đã chẳng quan tâm người ngày thường ngay cả liếc nhìn hắn cũng không đủ tư cách có thể hay không để ý tới lời thỉnh cầu của mình, Tống Bình An lâm vào tuyệt vọng chỉ có thể trước nắm chặt lấy rơm rạ cứu mạng duy nhất này.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thanh âm the thé vang lên, giống như đã từng nghe qua.
“Công công………Trong y phục tiểu nhân còn vài đĩnh bạc vụn…..Sau khi tiểu nhân chết…xin ngài…..Sai người chuyển cho người nhà……….”
“Ngươi nói cái gì? Chết?” Tiếng van xin khàn khàn yếu ớt của hắn bị thanh âm hơi chút cất cao của người nọ chặn lại, “Nói nhảm! Mạng của ngươi đâu phải của chính ngươi, muốn chết muốn sống, không phải do ngươi định đoạt. Bây giờ ngươi còn chưa chết được, an tâm nằm đi.”
Tống Bình An bị hắn ép nằm xuống, đầu óc vốn không nhạy bén, hơn nữa lại bị kích thích liên tiếp đêm qua khiến cho nó càng thêm trì độn, thật lâu sau vẫn không thể hiểu được ý tứ thực sự của những lời vừa rồi.
Tống Bình An nghĩ mình nhất định sẽ phải chết, nhưng khi hắn tỉnh lại, lại thấy mình đang nằm trong doanh trại đội hộ vệ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào, tất thảy phảng phất như vừa qua cơn mộng mị.
Không lẽ nào, thật sự là nằm mơ?
Tống Bình An tát thật mạnh lên má, ba một tiếng vang giòn, dọa người đang đẩy cửa bước vào suýt ngã.
“Tống Bình An ngươi ngủ ngốc rồi, tự dưng đánh mình làm gì vậy?”
“Đội trưởng?”
Người tới là Cổ Tư Kỳ - đội trưởng đội hộ vệ của hắn. Cổ Tư Kỳ ngạc nhiên đi thẳng đến, cau mày nhìn nhìn bên mặt bị sưng của Tống Bình An.
“Ta xem tiểu tử ngươi tám phần là ngốc thật rồi, bằng không sao trời lạnh như thế lại đi ngủ ở ngoài?”
“Ta?” Tống Bình An trừng mắt, chỉ vào chính mình, “Ngủ bên ngoài?”
“Đúng a. Là bọn Trần Cường đi tuần tra thu đội lúc quay về phát hiện ngươi ngủ trên thềm đá ở cửa thành phía Tây, gọi mãi ngươi cũng không tỉnh, liền trực tiếp đưa ngươi về đây. Ta tới cũng là để xem ngươi thế nào, thật vất vả có một ngày nghỉ, ngươi đều ngủ hơn phân nửa. Tiểu tử ngươi cũng thật sự là kỳ quái, đang yên đang lành lại ra đó ngủ làm chi?”
Tống Bình An nghẹn họng trân trối nhìn Cổ Tư Kỳ, hồi lâu không biết phải trả lời thế nào. Bộ dạng ngốc nghếch này của hắn cũng không phải ngày một, ngày hai, nên vị hộ vệ đội trưởng đáng kính dĩ nhiên chỉ là khoát khoát tay, xem như chuyện thường.
“Được rồi, được rồi, chỉ cần không phạm cung quy, tiểu tử ngươi thích ngủ ở đâu ta cũng không quản, đừng đông lạnh thành bệnh là được. Ngươi xem, mưa suốt mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, ngươi vừa ngủ liền hơn nửa ngày, hiếm khi được nghỉ ngơi, còn lại gần nửa ngày ngươi có muốn xuất cung về nhà một chuyến sao? Nếu muốn thì nhanh đi đăng ký lĩnh lệnh bài xuất cung, trước giờ Hợi quay về là được.”
“Muốn!” Tống Bình An bỗng dưng túm lấy y phục Cổ Tư Kỳ, khiến hắn giật mình, “Đội trưởng, ta…….Ta còn muốn thêm vài ngày phép.”
Cổ Tư Kỳ nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của hắn, hồ nghi nói: “Nghỉ phép? Bị bệnh?”
Tống Bình An dùng sức gật đầu.
“Ngươi muốn nghỉ mấy ngày?” Nếu thuộc hạ khác đột nhiên nói muốn nghỉ phép, Cổ Tư Kỳ căn bản sẽ không để ý tới, nhưng đổi thành Tống Bình An lại bất đồng. Hắn tiến cung đương hộ vệ đã tám năm, số lần nghỉ phép ít đến mức dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được, an phận thủ thường, tận tâm tận lực đến độ khiến đội trưởng là hắn đều có phần áy náy.
“Ta…..Ta……” Nói muốn xuất cung thăm nhà là buột miệng, bây giờ nói muốn nghỉ phép vài ngày, thật đúng là hơi chút do dự.
Cổ Tư Kỳ nhắc nhở hắn: “Ta nói trước, trong vòng ba ngày ta có thể tìm người thay thế ngươi, nếu hơn ba ngày ngươi phải làm đơn xin phép, ta giúp ngươi trình lên chủ sự hộ vệ doanh thỉnh hắn xét duyệt, như vậy phải hai, ba ngày sau ngươi mới có thể biết rõ kết quả.”
Vừa nghe lời này, Tống Bình An thầm nghĩ lập tức xuất cung không cần nghĩ ngợi nói: “Vậy ba ngày, ba ngày!”
Xin được ba ngày phép, Tống Bình An không trì hoãn lâu, vội vàng thu thập ít đồ dùng liền ra phòng trực của hộ vệ doanh đăng ký lĩnh lệnh bài xuất cung.
Đi ra cửa cung, nắng chiều chói thẳng vào mắt, Tống Bình An không khỏi giương tay che. Mây đen kéo đi, mặt trời lộ ra, thời tiết cũng ấm lên nhiều, nhưng giờ phút này, trong lòng hắn lại một mảnh âm u. Tưởng mộng, nhưng thắt lưng đau nhức cơ hồ không đứng thẳng nổi, cùng hậu đình sưng đau lại tàn nhẫn nhắc nhở hắn, hết thảy đều là sự thật.
Hắn còn có rất nhiều chuyện không hiểu, nhất là, tại sao lại là hắn?
Không đảm nhận nhiệm vụ trong nội viện hoàng cung, hằng ngày cơ hội tiếp xúc với quan viên đều cực nhỏ, chứ đừng nói là người kia. Nếu có, thì chỉ vào tế tổ đại điển, bọn thị vệ xếp thành hàng dài phía dưới, còn người ở đỉnh cao quyền lực kia ngự trên long liễn tinh mỹ diễm quý chậm rãi xuất hiện ở cửa cung, hắn đứng trong ngàn vạn vệ binh, lén lút, kính ngưỡng, xa xa liếc nhìn lên một cái.
Khi đó nhìn thấy chỉ là một bóng dáng mơ hồ trong biển minh hoàng chói mắt, nhưng tại sao, lúc ấy chỉ thoáng nhìn đã có thể nhận ra?
Đúng vậy, vì cái gì?
Tống Bình An ngây ngốc trở về nhà. Sâu trong vô số phố lớn, ngõ nhỏ, cánh cửa thấp bé phai màu, trên đó vẫn còn loang lổ vết sơn đen, đôi câu đối dán lên ngày tết vẫn còn hồng sắc tiên diễm, đây là ngôi nhà Tống Bình An đã ở suốt hơn hai mươi năm qua.
Đẩy cửa bước vào, trước mắt chính là một cái sân vuông nho nhỏ, có trồng một cây lựu đã héo khô, thềm sân trải đá ngoại trừ những nơi thường đi còn lại đều phủ đầy rêu xanh. Trước nữa, là ngôi nhà xưa cũ có chút rách nát, tổng cộng ba gian. Cảnh sắc quen thuộc hiện ra trước mắt làm Tống Bình An không khỏi thở dài một hơi.
Nhanh chân đi vào, nương hắn mới bốn mươi nhưng có vẻ già hơn nhiều đang ngồi bên cửa sổ may vá, thấy nhi tử đã về, vội vàng buông gì đó chạy ra đón, ân cần hỏi han.
Tống Bình An một ngày chưa ăn, đói bụng đến toàn thân vô lực, bảo nương làm giúp hắn một bát mì. Nương hắn thấy sắc mặt hắn không tốt, nghĩ là do sự vụ quá nhiều nên mệt nhọc, liền móc một quả trứng gà từ cái rổ treo trên xà nhà, cho vào nấu mì. Gà mái ngày cách ngày đẻ trứng, nàng luôn cất kỹ, được vài ngày sẽ mang ra chợ bán lấy tiền, bình thường cũng tiếc không dám ăn.
Tống Bình An bưng bát nhìn thấy trứng gà bên trên, không khỏi nói nương ngươi sao lại lãng phí như vậy, nương hắn cũng không trả lời, chỉ là khoanh tay ngồi cười cười nhìn nhi tử.
Tống Bình An bất đắc dĩ, chỉ phải bưng bát ăn, vài miếng liền ăn hơn phân nửa, vừa quay qua hỏi cha đi đâu. Nương hắn nói, có một nhà làm tiệc cưới, cha hắn đi giúp đi, có thể được một ít tiền. Nghe vậy, Tống Bình An nhịn không được càu nhàu, nói cha hắn này chính là không chịu ngồi yên, đều đã gần năm mươi, còn đi làm công gì nữa, hắn hiện tại cũng không phải không nuôi nổi cái nhà này.
Dứt lời, buông bát từ trong ngực móc ra vài đĩnh bạc vụn, một phần là lương bổng vừa được phát, một phần là quan viên xuất nhập cửa cung thưởng cho đám thủ vệ hộ vệ ít bạc. Tuy không nhiều lắm, nhưng lại là một tháng tiêu dùng của cả nhà hắn. Đây cũng là một trong những lý do vì sao làm thủ vệ hoàng cung tốt hơn so với hộ vệ tuần tra tường thành.
Nương hắn hai tay cầm lấy nho nhỏ bạc vụn, tỷ mỉ đếm qua một lần, lấy ra một đĩnh nhỏ, còn lại liền cẩn thận cất kỹ. Mà đĩnh bạc nhỏ nhỏ kia, bị nhét vào tay Tống Bình An.
“Nương, ta không cần dùng!” Tống Bình An rất nhanh đẩy trở về.
“Hài tử, cầm lấy đi cùng đồng liêu ăn cơm uống rượu, ngươi một cái tiểu tử, trong người ít nhiều phải có chút tiền, nghe lời nương, a.”
Tống Bình An nói không lại nương hắn, chỉ phải đem bạc cất kỹ vào trong ngực. Nương hắn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền đợi hắn ăn mì xong giục hắn đi ngủ. Tống Bình An không nói gì thêm, đứng dậy đi vào phòng mình, nằm lên giường kéo qua chăn xem như là ngủ.
Nương vạch rèm cửa nhìn nhi tử của nàng, thấy hắn ngủ say, liền mỉm cười, tiếp tục công việc của mình.
Chuyện đêm đó giống như một hồi ác mộng, Tống Bình An khó mà tin được, sau khi về đến nhà thì thừa dịp chỉ có một mình thì cởi y phục ra xem xét, lập tức giật mình ra một thân mồ hôi lạnh. Toàn thân hắn đâu đâu cũng đầy dấu vết lớn nhỏ, có rất nhiều là vết véo, cắn, nhất là cổ và lưng, sờ tay lên, còn có thể cảm nhận rõ dấu răng lồi lõm.
Ở nhà nghỉ ba ngày, Tống Bình An một mực chờ đợi lo lắng, căn bản không tin mình thật có thể tránh được một kiếp, thế nhưng liên tiếp ba ngày đều tường an vô sự, thăm dò tin tức từ đồng liêu trong cung, cũng không nghe thấy có chuyện gì đặc biệt. Tống Bình An nguyên chấn kinh quá độ vẫn còn chút bán tín bán nghi, hết ngày thứ ba, chỉ đành lê bước tiến cung làm việc.
Ngày nối ngày trôi qua, dấu vết trên người hắn dần dần biến mất, mà ngay cả chỗ cắn thương sâu nhất ở xương bả vai cũng bắt đầu lên da non. Tiếp qua một tháng, cuộc sống của hắn vẫn như xưa không có gì thay đổi, thâm cung vẫn là nên như thế nào liền như thế vậy, Tống Bình An lúc này mới xem như chậm rãi thả lỏng tâm thần.
Hiện giờ, lại đến phiên Tống Bình An trực đêm, tiết trời đã ấm trở lại nên trực đêm cũng không còn quá vất vả, sau khi kết thúc công việc thay ca, Tống Bình An còn có thể cùng những hộ vệ khác cười cười nói nói hướng chỗ doanh trại hộ vệ đi đến.
“Tống Bình An!”
Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là đội trưởng Cổ Tư Kỳ, Tống Bình An nhanh nhanh chạy qua.
“Đội trưởng, có việc?”
Cổ Tư Kỳ trên dưới liếc mắt dò xét, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Ngươi đi với ta một lát.”
.
Tống Bình An một bụng nghi vấn, lại không dám hỏi, chỉ có thể đi theo hắn trái ngoặt phải ngoặt, đi đến thiếu chút nữa hoa mắt chóng mặt rốt cục mới tới một gian phòng sáng đèn.
Cổ Tư Kỳ vào phòng liền chắp tay khom lưng cười nói với người đang đứng thẳng quay lưng về phía họ: “Công công, người đã tới.” Người này ân một tiếng quay đầu lại, đem Tống Bình An dọa đến trắng mặt không còn chút máu.
Người mặc bào phục màu đỏ liếc Tống Bình An một cái, nhỏ giọng nói: “A, đây chính là Tống Bình An?”
“Đúng thế thưa công công.” Cổ Tư Kỳ lại chắp tay, thấy người bên cạnh không có nói năng gì, vội đè hắn khom người xuống, thấp giọng nói: “Còn ngây ngốc cái gì, vị trước mắt này chính là Ti lễ giám Đại tổng quản Tần công công, không thể chậm trễ, nhanh hành lễ!”
Tống Bình An giật mình, phác thông một tiếng quỳ gối xuống mặt đất lạnh băng, dập mạnh đầu, ồm ồm nói: “Thủ vệ hộ vệ Tống Bình An bái kiến Tần công công.”
Tần công công khoát khoát tay, “Đứng lên đi.”
“Tạ công công.” Tống Bình An lúng túng đứng lên.
“Tần công công, không biết ngài gọi Tống Bình An tới có chuyện gì?” Cổ Tư Kỳ tuy quản lý đội Tống Bình An, nhưng thật ra chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, bình thường muốn gặp được người như Tần công công, cũng chỉ có thể đến cửa cung đứng chờ cơ hội mà thôi. Bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mắt, bảo hắn làm sao có thể không kinh hoảng, hiếu kỳ.
“Cũng không có gì.” Tần công công vẻ mặt lơ đãng, “Nghe một thái giám thủ hạ nói trong số thủ vệ hộ vệ có một người tên Tống Bình An rất cẩn thận, thật thà, ta vừa vặn có chuyện cần có người cẩn thận đi làm. Về phần là chuyện gì, Cổ đội trưởng ngươi nếu muốn cho cái đầu còn ở trên cổ lâu thêm một chút, thì tốt nhất không cần phải hỏi nhiều.”
Ánh mắt âm lãnh của Tần công công liếc tới, lập tức khiến Cổ Tư Kỳ cúi đầu thật thấp, kính sợ liên tục nói: “Công công nói rất đúng, là tiểu nhân lắm miệng. Tống Bình An thật sự là người thật thà, chăm chỉ, có điều hơi ngu ngốc, tay chân vụng về, nếu có gì sai sót xin ngài nhiều hơn dung thứ.”
“Ta biết, ngươi trước lui xuống đi.”
“Vâng, vâng, tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Cổ Tư Kỳ lui ra ngoài, Tống Bình An vẻ mặt kinh hoảng nhìn hắn, nhưng Cổ Tư Kỳ một mực cúi thấp đầu nên không phát hiện, sau khi ra khỏi cửa, hắn còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Tần công công và Tống Bình An.
.
“Tống hộ vệ?” Tần công công cười cười, tới gần Tống Bình An một bước. Tống Bình An càng sợ, sắc mặt lại trắng thêm một phần.
“Tống hộ vệ, chúng ta cùng chơi trò chơi a?” Dứt lời, lấy từ trong ống tay áo ra một miếng vải đen dài, “Bịt mắt ngươi, mang ngươi đến một chỗ, gặp một người…….”
Tống Bình An rốt cuộc chống đỡ không nổi, thất kinh quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Tần công công, van ngài tha cho tiểu nhân a, tiểu nhân không muốn chết, Tần công công! Tần công công!”
Tần công công chỉ cười, kiên quyết kéo hắn lại, bịt mắt hắn, thanh âm nhu hòa nói: “Cầu ta cũng vô dụng, ngươi phải đi cầu người kia!”
Mắt bị bịt kín, chỉ còn một mảnh hắn ám, Tống Bình An sợ hãi muốn kéo xuống, hai tay tức thì đã bị trói lại.
“Tần công công____”
“Hư.” ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Muốn bảo mạng thì đừng nói gì cả, ngoan ngoãn, được chứ?”
Câu uy hiếp làm Tống Bình An toàn thân phát lạnh, không dám nói thêm nửa tiếng. Lúc này, hắn ở trong trạng thái thanh tỉnh bị người khiêng trên vai, từng trận gió lạnh quất qua mặt, không biết qua bao lâu, hắn bị đặt xuống một nơi khá ấm áp, khăn bịt mắt bỗng dưng giật ra.
Phía cuối tấm thảm ba tư tinh xảo, là mộc bàn long sàng (giường bằng gỗ), một tuấn mỹ thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi nghiêng ỷ trên một đống gối nệm, lười biếng lật lật trang sách, thần tình an nhiên tĩnh hòa, nhưng vẫn tản ra khí phái lẫm liệt cao cao tại thượng, thân vận hoàng bào tú tường long bàn vân đồ đằng, biểu trưng địa vị duy ngã độc tôn, quyền quý vô cùng. (tú = thêu; tường long bàn vân: rồng lượn trên mây; đồ đằng: hoa văn.)
Hai tay bị trói cũng được thả ra, nhưng giờ phút này Tống Bình An chỉ có thể chân nhũn ra ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một câu cũng không nói được.
“Vạn tuế gia, người đã dẫn tới.”
Tần công công tiến lên một bước, đứng trước Tống Bình An, khiêm cung tôn kính đối thiếu niên chắp tay hành lễ.
Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn đặt tại trang sách, chỉ hơi nâng tay khoát khoát, Tần công công tuân lệnh, khom người lui ra.
Đương cung điện rộng lớn chỉ còn Tống Bình An cùng thiếu niên hai người, Tống Bình An mới chậm rãi phục hồi tinh thần, nhưng vẫn đang cứng người ngồi trên mặt đất, động cũng không dám động, ngay cả một tiếng thở mạnh của ai đó cũng đủ khiến hắn sợ hãi. Thiếu niên vẫn như cũ nhìn quyển sách trên tay, xem hết một trang lại chuyển sang một trang, giống như không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Trong không gian thanh tĩnh, tiếng giở sách đều có thể nghe thấy rõ ràng, Tống Bình An ngoại trừ lúc mới vào thoáng liếc nhìn một cái, sau đó cũng không còn dũng khí nhìn về phía thiếu niên ngay gần trước mặt kia, hai mắt một mực nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm thảm, cố gắng bình phục nhịp tim đập gấp gáp, run run ngồi im.
“Đứng dậy.”
Tới khi Tống Bình An quỳ đến tê chân, trong không khí truyền đến thanh âm thanh lãnh mệnh lệnh, Tống Bình An mạnh ngẩng đầu, thiếu niên y nguyên nhìn sách, thanh âm vừa mới phảng phất như là ảo giác của mình. Tống Bình An không đứng dậy, ngược lại càng cúi thấp đầu xuống.
“Đứng dậy.” Thanh âm lần nữa truyền đến, lần này, lạnh hơn, cũng rõ ràng hơn. “Đừng để trẫm phải nói lần thứ ba.”
Tống Bình An chỉ có thể run rẩy đứng lên, cố gắng hồi lâu, mới xem như đứng vững. Cả cung điện yên tĩnh đến mức khiến người sợ hãi, Tống Bình An nghĩ mình hẳn là phải nói gì đó, “Tiểu nhân…..Tiểu nhân……Tống Bình An…..Khấu kiến Hoàng………”
“Cởi y phục ra!”
Run run chưa nói hết câu, mệnh lệnh vô tình đã lại truyền tới, Tống Bình An không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Tống Bình An không nhúc nhích, thanh âm càng run rẩy: “Hoàng…….Hoàng….”
“Ngươi muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm sao?” Thiếu niên Hoàng đế rốt cục ngẩng đầu, mục quang băng hàn thẳng bức tới, như lăng trì tâm hắn thành từng đoạn từng đoạn.
Tống Bình An không nói gì, khẽ cắn môi, thân thủ bắt đầu cởi bỏ đai lưng. Tiết trời vào xuân nên dần dần ấm lại, tất nhiên cũng sẽ không cần phải mặc quá nhiều quần áo, do đó không quá hai ba lượt, trên người Tống Bình An chỉ còn một kiện sa y mỏng manh, đang do dự không biết nên hay không cởi tiếp, thanh âm vô tình kia lại truyền tới: “Cởi sạch.”
Nhắm mắt cắn chặt răng, Tống Bình An giật mạnh đai lưng kéo xuống sa y, toàn thân tức thì hoàn toàn lộ ra.
“Đến đây.”
Tống Bình An ngẩng đầu nhìn chỗ Hoàng đế chỉ tay, ngoan tâm đi đến, tới trước giường thì đứng lại, lại không dám mở mắt. Nhưng mặc dù nhắm mắt, hắn vẫn có thể mẫn cảm phát giác ánh mắt của thiếu niên cẩn thận xem kỹ từ đầu đến chân hắn……
“Quay lưng lại đi.”
Tống Bình An làm theo, lập tức, làm cho tầm mắt y tại sau lưng hắn lưu chuyển khắp chốn khiến người phát lạnh. Phía sau truyền đến âm thanh xột xoạt, rất nhanh, cảm giác ấm áp bao phủ Tống Bình An, hơi thở cực nóng mà quen thuộc theo phần eo một đường chuyển đến sống lưng, hai tay thon dài, trắng hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường chậm rãi du di, cuối cùng dừng trước ngực hắn.
Tống Bình An không kìm được mà khẽ run _____
“Ngươi lạnh sao?” Thanh âm thanh lãnh của thiếu niên vang lên sau lưng.
“Hồi, hồi Hoàng thượng…..tiểu nhân..không lạnh…..” Nói không lạnh nhưng lại lắp bắp run rẩy.
“Vậy ngươi vì sao lại phát run?”
“Tiểu, tiểu nhân…..” Tống Bình An không trả lời được.
“Ngươi sợ trẫm?”
Tống Bình An không dám đáp, thân thể càng run thêm.
“Hừ.” Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, buông hắn ra, sau lưng lại là một hồi âm thanh rất nhỏ, kế đó giọng nói của thiếu niên Hoàng đế lại truyền tới, “Xoay người lại.”
Tống Bình An xoay người nhìn, đế vương tôn quý ngồi ở mép long sàng hơi dang chân kẹp mình ở giữa, lưng tựa vào đệm cao, bộ dáng lười biếng, nhưng không hề mất uy nghiêm của bậc quân chủ.
“Quỳ xuống.”
Tống Bình An im lặng làm theo, vừa quỳ xuống, mặt vừa đúng đối diện giữa hai chân Hoàng đế, hơi đảo mắt qua, kinh hãi phát hiện bộ vị nào đó không ngờ đã cao cao dựng thẳng.
“Ngươi đã sợ hãi, trẫm hôm nay sẽ tạm bỏ qua ngươi, bất quá, ngươi phải dùng miệng giúp trẫm thoải mái.”
Tống Bình An ngẩng khuôn mặt trắng bệch vì sợ, kinh hoảng nói: “Hoàng, Hoàng thượng____tiểu nhân, tiểu nhân ____không thể____”
“Không thể?” Thiếu niên Hoàng đế khiêu trường mi, mân môi, cười đến lạnh lẽo, “Nếu vậy, trẫm chỉ có thể cho ngươi dùng thân hầu hạ, bất quá trước khi trẫm thị tẩm, chiếu quy củ, ngươi phải tẩy sạch thân thể. Lần trước ngươi chắc còn nhớ rõ, phải đưa nước vào bụng, sau đó lại bài xuất___lúc ấy trẫm liền tại bên cạnh nhìn xem, nhất định rất khó chịu a? Tống hộ vệ lúc đó biểu tình thật là chọc người, toàn thân bị tra tấn mà run rẩy, liên tục nức nở nhẫn nại. A, mị cảnh như thế, trẫm thật không ngại được nhìn thêm một lần.”
“Hoàng, Hoàng thượng___” dưới sự nhắc nhở của Hoàng đế, nhớ lại thống khổ khi đó, Tống Bình An càng bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn người cao cao tại thượng kia.
Người tựa trên đệm bị ánh nhìn cầu xin của hắn biến thành trầm mặt, thanh âm cũng lạnh thêm rất nhiều.
“Hai cái chọn một, ngươi quyết định đi.”
Kết quả, sau một hồi giãy dụa đấu tranh, Tống Bình An rốt cuộc vươn tay, nhưng khi sắp tiếp cận lại bất giác muốn lùi bước. Thiếu niên lẳng lặng chờ đợi đã lâu liền cau mày, đột ngột kéo qua tay hắn đem thân thể hắn áp dưới giữa hai chân mình.
Xạ hương đặc biệt trên người thiếu niên nháy mắt phủ quanh hắn, chóp mũ thậm chí còn đụng vào nơi nóng cứng kia, Tống Bình An vô thức muốn chạy trốn, nhưng càng bị ép chặt tới. Hắn dùng lực chỉ là ỷ vào sức khỏe vốn có, nhưng lực của thiếu niên lại như tứ lạng bạt thiên cân. (tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng bật ngàn cân.)
Thứ cứng ngắc kia dí sát vào mặt hắn, làm hắn không dám mở miệng nói chuyện, rất sợ nó sẽ thừa cơ hội tiến vào. Thiếu niên một tay giữ đầu hắn, một tay vuốt nhẹ tóc hắn, đôi mắt nhìn hắn lộ ra thâm ý khó dò.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm sẽ bảo vệ ngươi yên lành, ngược lại sao….” Tay vuốt tóc chuyển qua cổ, nhẹ nhàng lướt qua da….
Dưới sự uy hiếp, Tống Bình An không dám còn bất cứ ý niệm giãy dụa gì trong đầu, cuối cùng là run tay cởi bỏ tiết khố của thiếu niên, lộ ra cực đại dục vọng. Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu thú đã từng tại trong cơ thể mình không ngừng tiến nhập, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng tay y để trên đầu vẫn còn đang vỗ về uy hiếp, hắn chỉ đành há mồm chậm rãi ngậm nó vào trong miệng.
Mùi nam tính đặc trưng xộc lên mũi, chịu đựng tiếp tục ngậm, đến nơi hắn cho rằng đã sâu nhất, ngạnh khối lại chẳng qua mới vào được một phần nhỏ. “Còn chưa đủ sâu.” Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, làm cho Tống Bình An nức nở nghẹn ngào, bất đắc dĩ tiếp tục nhét vào sâu thêm. Thế nhưng còn chưa đủ, rất rất chưa đủ. Thiếu niên đã sớm mất đi kiên nhẫn, kéo đầu của hắn, hạ thân dùng sức một cái, đem dục vọng toàn bộ chui vào trong miệng hắn, thẳng chạm tới yết hầu.
Tư thế như vậy làm Tống Bình An thống khổ giãy dụa, có điều đều bị thiếu niên dễ dàng ngăn lại, một mực bảo trì tư thế, hoàn toàn không có ý định buông tha. Tống Bình An chỉ có thể cố gắng thích ứng, miệng bị bịt kín không còn kẽ hở, chật vật gian nan dùng mũi hô hấp, khí tức hỗn loạn phun trên nơi nào đó. (mấy cái đen đen như tóc ấy=.= cái này thật ko biết edit thế nào, chẳng lẽ lại trắng trợn……>.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
18 chương
12 chương
165 chương
51 chương
121 chương
24 chương