Cam chịu vì anh

Chương 7 : Cam chịu vì anh

Chương 7 Edit: Ai Shiteru Beta: Heulwen Một cảm giác quỷ dị như có thứ gì đó như hình với bóng….   Giống như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.   Cô khắc chế cảm giác muốn chạy trốn, cẩn thận để con dao gọt hoa quả lại trong ngăn kéo phòng bếp, lấy lưỡi dao sắc bén của hắn từ trong ngăn tủ phòng tắm nhét vào phía dưới phần nệm lộn xộn bị cô xới tung lên.   Ít ra lưỡi dao này không có chuôi dao nên khi đè lên sẽ không phát hiện ra.   Ít nhất thì bản thân cô phải có chút gì phòng thân.   Mỗi ngày của hắn dường như rất bận rộn, không ở trong phòng, buổi sáng đúng giờ ra cửa, buổi tối sẽ đúng giờ xuất hiện ở ban công hút thuốc.   Cơm ngày ba bữa của cô đều được chuẩn bị sẵn đặt trong tủ lạnh, sắp xếp gọn gàng vào trong mấy hộp nhựa chồng lên nhau, bên trong còn có đủ loại sandwich ngon miệng.   Nhưng ở một ngăn giữ tươi khác của tủ lạnh lại chất đầy thuốc tê, băng dán và dây thừng làm cho lòng cô đứng ngồi không yên, thậm chí không dám thả lỏng một giây phút nào.   Dường như hắn không có một chút bận tâm nào chuyện cô sẽ chạy trốn, thậm chí những lúc cô đưa ra điều kiện rời đi hắn còn dứt khoát từ chối.   Bởi vì nếu cô chạy trốn thì hắn sẽ có thể ngay lập tức bắt cô trở lại sau đó thì mớ dây thừng và băng dán đó sẽ phát huy tác dụng.   Ngang nhiên đặt ở vị trí này là muốn nhắc nhở cô sao?   Đối với một con người không có thân phận như cô thì cho dù có một dao ngang cổ cũng hoàn toàn không có ai biết cô đã từng tồn tại trên đời này.   Cơn lạnh từ đáy lòng toát lên cả người, cô khẽ vuốt cổ họng của mình, đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống chờ hắn trở về, bởi vì trong căn phòng ngăn nắp này ngoại trừ mấy quyển Kinh Thánh thì không có chỗ nào là không có tượng thần, vài vật dụng cần thiết trong nhà, quần áo của hắn và một căn gác khóa chặt thì bất cứ thứ gì để tiêu khiển điều không có.   Thật ra cô rất muốn vào được trong thư phòng của hắn nhưng chỉ sợ bên trong có mấy cái thứ theo dõi nhận biết kẻ xâm nhập gì đó thì có khả năng cô sẽ chết trước khi kịp thở.   Nơi này giống như là một điểm dừng chân của hắn hơn, không có chút không khí nào của một ngôi nhà thực sự, nếu như thật sự hắn muốn giết người diệt khẩu thì hình như càng thuận tay hơn…   Bất cứ thứ vô dụng gì có thể ảnh hưởng đến tiến độ của kế hoạch này đều phải loại bỏ!   Trong nháy mắt cô chặt đứt mạch suy nghĩ có thể dẫn đến hậu quả đáng sợ đó, dứt khoát bước vào thư phòng của hắn, cho đến khi đứng đối diện với một giá sách chất đầy những quyển sách tiếng Anh có phần gáy sách quý tộc đó, cô tùy tiện nhấc lên một quyển sách nghiên cứu địa lý mà cô thường đọc, mải mê đến 5 giờ 58 phút mới lặng lẽ đi ra ngoài.   Tiếng động cơ xe cũng vang lên chính xác lúc 6 giờ.   Hắn để trần cả người bước ra từ trong phòng tắm, một cái khăn tắm to dày được xoa tùy tiện lên mái tóc ướt, đôi mắt màu xám của hắn nhìn chằm chằm vào cô.   Cô khẽ cụp mắt xuống, ngửa người về phía sau tựa lưng vào giường rồi xoay lưng về phía hắn, não như đang chìm trong nước, mái tóc dày màu nâu xoăn lại che mất nửa sườn mặt, đêm hôm mà cô lại toát mồ hôi đầy đầu, xúc cảm khi tiếp xúc trực tiếp với cơ thể trần trụi của hắn rất rõ ràng, cho đến khi vật màu đỏ tím chống thẳng vào phần thân dưới của cô.   Oh my god! Cô muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất mà.   Trong nháy mắt đó cô muốn bịt mắt lại rồi nhanh chóng chuồn đi, để cô ngủ trên sàn nhà cũng được, chỉ cần đừng có….   Thể loại sắc tình dụ hoặc ăn mòn từng chút giống như tằm ăn này làm cho cô thấy thẹn với con tim và lý trí của mình, một tia khát vọng mong manh đang nhen nhóm dường như muốn khống chế cả cơ thể cô.   Một mối quan hệ như vậy, cho dù là ngoài mặt có thân mật đến thế nào, mỗi buổi tối cô đều chờ hắn, ở trên giường chờ hắn, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.   Chính là cảm giác được leo lên đỉnh cao dục vọng mỗi ngày, là chuyện mà mỗi ngày cô đều chờ mong nhất, bởi vì chuyện cần làm mỗi ngày của cô chỉ có việc này.   Cô thậm chí còn không được phép thất thần, cho dù là thất thần do bị cưỡng chế ép buộc thì cũng không được phép bởi vì những động tác thô bạo của anh cũng sẽ kéo lý trí của cô quay trở lại.   Quan trọng ở chỗ hắn không ngừng đè nén, đè nén, lại đè nén, làm cho toàn bộ khát vọng đó của cô đều bùng phát lên, thậm chí cô còn nảy sinh nghi ngờ với chính mình tại sao lại không chống cự lại.   Dáng dấp của hắn không tệ, đúng không?   Cô vừa gặp đã thích hắn, đúng không?   Vậy thì có gì khác nhau đâu?   Cô không biết được, cảm giác bị áp bức lâu ngày thành thói quen, giống như nó không có gì khác với mấy thứ còn lại.   Nếu như cô bất chấp tất cả?   Nếu như cô không che giấu bất cứ cảm xúc nào của mình?   Tình huống liệu có tốt hơn không?   Liệu khi đó có còn là cô nữa không?   Hắn cũng nghiêng người qua nhích sát lại chỗ cô, áp sát vào sau lưng cô, bàn tay ấm áp có chút ẩm ướt đang xoa bóp trên eo sườn của cô.   “Hôm nay đã làm cái gì?” Giọng nói của hắn mơ hồ nghe không rõ, bởi vì hai bờ môi vẫn thường hay mím chặt lúc này đang nhẹ nhàng liếm láp vành tai của cô.   “Đọc sách trong thư phòng của anh.” Cô xoay người né tránh động tác thân mật của hắn.   Hắn lẳng lặng nhìn cô một hồi, không biết là bất mãn với hành vi tự tiện vào thư phòng hay là hành vi né tránh sự thân mật của hắn.   “Rất xin lỗi.” Tôi xin lỗi thay cho cả hai suy nghĩ trong đầu mình, kéo gối đầu xuống để cho bản thân nằm thỏa mái hơn.   Phía dưới có một lực kéo cô hướng về phía hắn, cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện là chân của hắ kéo người cô quay lại.   Nụ hôn của hắn ngay lập tức rơi xuống trên môi cô, cô ngửi được mùi hương thanh mát trên người hắn, nửa người trên chậm rãi đè lên người hắn, mút môi trên của hắn.   Mông của cô bị xoa bóp rồi ấn về phía thân dưới cứng rắn của hắn, làm cho lòng cô xẹt qua một điềm báo lạ thường. Cô vừa định dời môi đi lại bị hắn nặng nề kéo lại.   Đầu lưỡi linh hoạt lôi kéo đầu lưỡi của cô về phía hắn, dùng sức từng chút một, cô đẩy gương mặt hắn để tránh thoát ra nhưng khi lòng bàn tay vừa chạm tới mặt thì cả người bỗng ngây ngẩn.   Hắn chủ động rời khỏi đôi môi của cô, gương mặt nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay cô, đôi mắt màu xám nhìn cô chằm chằm, hai chóp mũi trong nháy mắt cọ lướt qua nhau, lại phủ lên môi cô thêm lần nữa.   Cái gì hắn cũng biết.   Biết rõ nhất chính là cách tán tỉnh!   Hắn biết cô thích nhất cảm giác khi râu trên mặt hắn tiếp xúc với làn da của cô!   Hắn biết cách tán tỉnh như vậy, hắn có nhiều phụ nữ như vậy nhưng nếu cô tiếp tục chìm sâu vào vũng bùn này thì cô chỉ có mình hắn.   Cô ôm lấy gương mặt buộc hắn phải rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắ: “Would you let me go?” [Anh có thể để tôi đi không?]   Hắn nằm trở lại giường lần nữa, bàn tay đang xoa bóp bờ mông cũng ngừng lại, đôi mắt màu xám ấy từ từ nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.   “Tại sao lại muốn chạy?” Hắ hỏi lại, thong thả duỗi cánh tay ra gác lên thành giường.   “A man can not live without freedom.” [Một con người thì không thể sống thiếu tự do được] Cô tựa đầu lên ngực hắn rồi chống tay nâng nửa thân trên lên để nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắ mà đồng thời cơ thể cũng ớn lạnh.   Đáp án là không.   Cô đã biết từ sớm.   Mà cô thậm chí còn liều mạng đánh cược vô số lần!   Nhớ tới những thứ được cất giữ trong ngăn giữ tươi của tủ lạnh, một ngăn tủ chất đầy thuốc gây mê, băng dán và dây thừng, sống lưng cô run rẩy.   Dường như hắn cảm nhận được cô đang run rẩy nên đưa tay qua vỗ về lưng cô.   “Tại sao chuyện đó lại quan trọng với em như vậy?” Hắn nghiêng đầu tìm kiếm trong cái hộp đang mở trên cái tủ nhỏ đầu giường.   Cô cụp mắt né tránh cái nhìn soi xét của hắn.   Vấn đề là sau khi cô đưa ra lời thỉnh cầu này hắn đã đoán trước được ý nghĩ tiếp theo của cô, chỉ cần cô không nói ra lý do vì sao hắn sẽ không đưa ra bất cứ câu trả lời khẳng định nào, có đồng ý cho cô rời đi hay không.   Hắn xoay người lại đè lên người cô, “Dù sao em cũng phải chuẩn bị thứ gì đó làm vật trao đổi cho tôi.”   “Cái này không được.” Cô nhanh chóng trả lời, giống như một tên tội phạm đang sợ hãi khi bị nhân chứng tố cáo hành vi của mình.   Hắn chỉ đè lên người cô, ngón tay đùa nghịch cổ cô, thử tìm tòi những điểm nhạy cảm.   Cô nâng ngón trỏ lên, lướt qua những đường đường nhăn mờ nhạt trên trán của hắn, lại lướt qua phần râu trên má rồi hôn lên chóp mũi của hắ.   Hắn dừng lại một chút rồi tách hai chân cô ra, dùng bộ phận riêng tư nhất trên cơ thể của hắn đưa vào trong cơ thể cô.   Nhịp thở của cô ngưng trệ trong giấy lát, sau đó nhanh chóng nắm lấy thành giường.   Đưa đẩy vài cái sau đó hắn nắm lấy cái áo duy nhất trên người cô, cởi ra, cúi đầu hôn lên ngực cô.   Cô lại ôm lấy cổ hắn lần nữa, lần theo đường cong trên cổ và cánh tay lướt xuống bên dưới, cắn bả vai của hắn.   Hắn khẽ rên một tiếng rồi tăng nhanh tốc độ đưa đẩy.   Cô nghe thấy tiếng thở trầm đục ướt át ở bên tai làm cho khắp cả người chỗ nào cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nhưng lại không nói rõ được là ở chỗ nào chỉ có thể cào thật mạnh vào lưng của hắ, lại không cẩn thận cạy ra phần vảy không mới đóng trên vết cũ.   Nhưng dường như hắn càng thấy thỏa mãn hơn, càng bắt đầu điên cuồng dùng sức đẩy sâu vào bên trong hơn, cả người cô như muốn bị đẩy cho dính vào đầu giường, sau đó còn không thể ngồi dậy nổi.   Hắn chống trán của mình vào trán của cô, cúi đầu nhìn chỗ giao hợp một cách chăm chú. Hơi thở nóng rẩy không ngừng phả lên bụng và ngực cô, tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng không theo trật tự hòa cùng tiếng ngâm nga của hắn làm cho lòng cô nổi lên ngứa ngáy, hợp với cảm giác no căng phía dưới càng khuếch đại dục vọng chiếm hữu của hắn.   Cô chưa bao giờ biết được mình sẽ yêu một người như thế nào, nếu như tính về khái niệm tình dục cùng với hắn thì có lẽ sẽ dễ hình dung hơn.   Nhưng chưa có ai làm cho cô bước được đến bước cuối cùng đó, cho dù là ở bên cạnh người này cũng là vừa đấm vừa xoa mới miễn cưỡng được.   Cho dù là vậy thì một chút tia sáng hắt hiu ấy cũng sẽ bị lý trí của cô nhanh chóng dập “tắt”   Có là áp lực thành thói quen, giống như cha của cô vậy.   Cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng nói yêu mẹ cô, cho dù mẹ cô có bỏ đi ông cũng không hề giữ lại, có lẽ sẽ có vô số “cô” trên thế giới này nhưng chỉ duy nhất có một mình ông.   Cả người cô đau nhức, vươn tay xoa xoa phần khăn trải giường đã sớm lạnh ở bên cạnh.   Tia nắng sớm có chút chói mắt, cô khó khăn ngồi dậy, nhìn thấy trên khăn trải giường có dính vài vết máu, tùy tiện tìm một cái áo sơ mi mặc vào.   Trên cầu thang im ắng, kéo dài đến cánh cửa ngày thường vẫn được khóa chặt ở cuối cầu thang.   Tiếng nhạc vang vọng ra thông qua từng khe trên tay nắm cửa.   Nghe thấy bên trong là bản giao hưởng Số 4 của Brahms, cô chậm rãi đẩy cửa vào, hương gỗ tùng và một chút mùi hương gỗ ấm khác đánh vào khứu giác của cô.   Hắn đang đứng dưới mái hiên cửa sổ, từng hạt bụi li ti đang nhảy múa theo từng động tác tay của hắn dưới tia nắng sớm.   Hắn say mê, khi thì cau mày khi thì khẽ nâng khóe miệng ngày thường vẫn hay rũ xuống, hơi nghiêng đầu, đường cong duyên dáng ở cổ dưới ánh nắng như được mạ thêm vàng.   Cô không biết hắn đang làm gì ở đó.   Cô cũng không hỏi.   Cô chỉ biết tên hắn là Frank, cái tên này là cô nghe được từ trong miệng của hai người phụ nữ kia nhưng cô chưa từng gọi tên hắn, cho dù ở thời điểm cô bị hắn từng cái thúc vào trong cơ thể cũng chỉ gào lên “Bastard” [Đồ khốn]   Nhưng rõ ràng bây giờ hắn đang là nhạc trưởng.   Động tác tay nâng lên hạ xuống thể hiện chính xác các quãng trầm bổng của bản nhạc, thậm chí còn đi theo nhạc phổ mà ra lệnh cho từng vị trí nhạc cụ khác nhau ở trước mặt làm tăng thêm tiết tấu cho từng nhạc cụ.   Chỉ hình dung thôi sao có thể hoàn mỹ đến vậy?   Có quá nhiều phương thức khác khau.   Nhưng hình dung như thế nào để trở thành một người nhạc trưởng chỉ huy cả một dàn nhạc hòa theo cảm thụ âm nhạc của mình xuất sắc đến vậy.   Nhớ lại lúc hắn kết thúc bản hợp tấu Brandenburg của cô, hòa với tấu khúc Paganini Op.43…. Dường như tất cả những thứ yêu quý trên thế giới này đang tập trung tại một điểm trước mắt.   Tuyệt diệu đến mức không thể tả.   Còn nhớ lúc cha cô dẫn theo cô đi tham dự lễ hội âm nhạc Tanglewood, đó là lần đầu tiên cô được nghe hòa âm ở một khán phòng âm nhạc chuyên nghiệp.   Bản hợp xướng đã hội tụ những tinh hoa trong cuộc đời của Brahms, trang nghiêm, mê đắm, khi thì nhẹ nhàng, khi lại mang chút dáng dấp của Beethoven, lại dùng những giai điệu chất phác để kết thúc, giống như một bài thơ ca duyên dáng, lúc trầm lúc bổng xúc động mê lòng người.   Trái tim non trẻ của cô bị những âm thanh đó lôi kéo, lúc cao lúc thấp chênh vênh giữa núi cao hiểm trở và mặt biển rộng bao la, để cô cảm nhận được tự do cao quý nhất của con người.   Suốt nửa tiếng, cô cứ đứng đó chờ hắn chỉ huy xong chương thứ hai của bản nhạc. Toàn bộ linh hồn trôi nổi theo ngón tay của hắn lúc nâng lên lúc hạ xuống, cho dù bản nhạc đã kết thúc rất lâu vẫn không thể định thần lại được.   Chờ khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra hắn đang nhìn cô chằm chằm.   “Nếu tôi nói cho anh… Nói cho anh biết toàn bộ chuyện đó thì anh có thả tôi đi hay không?” Cô dựa vào cạnh cửa chống đỡ sức nặng cơ thể. Mỗi đêm hắn đều đòi hỏi vượt quá sức chịu đựng của cô, đêm qua là đêm đòi hỏi nhiều nhất, dường như muốn đào rỗng cả cơ thể cô.   Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, chưa nói được, cũng không phủ nhận.   “Tôi chán ghét, không đúng, tôi thích luật. Những thứ được sắp xếp một cách tỉ mỉ đó, theo từng chi tiết, được phân loại.” Cô nhớ lại cái kệ sách chất đầy những quyển sách tiếng Anh của hắn, “Cha tôi là một nghệ sĩ đàn dương cầm rất xuất sắc, đánh đàn là chuyện mà ông làm tốt nhất.”   Cô nhìn hắn: “Chính là thứ mà anh đã bẻ gãy còn sửa chữa nó lại.”   Hắn vẫn đứng nguyên ở đó, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giống như diễn viên múa ba lê chuẩn bị khởi động, dưới ánh nắng mạ vàng trở nên nhu hòa đi đôi chút.   Cô cúi thấp đầu xuống chút, mũi có chút ê ẩm: “Ông ấy thích đàn vĩ cầm, ông hy vọng tôi đi theo con đường đó.”   “Tôi cũng thích, nhưng mà tôi thích luật hơn.”   “Sau khi lớn lên tôi chọn học về luật, ra nước ngoài du học.”   “Lúc tôi đang chuẩn bị thi lấy chứng nhận Luật sư, đối mặt với hàng ngàn thí sinh khác làm cho sứt đầu mẻ trán thì tôi nhận được điện thoại của ông ấy, nhưng tôi không nghe.”   Tôi còn co người lại trên ghế uống thứ bia chết tiệt đó, lẳng lặng nhìn màn hình liên tục sáng lên, sau đó tối lại, sau đó lại vì một tin nhắn ngắn ngủi lại sáng lên, lại tối xuống.   “Rốt cuộc tôi cũng không nghe được giọng của ông ấy.” Cô nhún vai, cố gắng tỏ vẻ thoải mái nhưng vành mắt lại vì xúc cảm mà đỏ lên, không thể không nhắm mắt lại.   Tin nhắn ngắn ngủi đó là “Ba yêu con, con gái của ba.”   Khi đó hẳn trái tim ông đã đau đớn lắm, ngay cả Sweety cũng không giúp được.   Vẻ mặt của hắn không thay đổi chút nào, không vui không buồn.   Cô cụp mắt xuống, gạt đi nước mắt trên má, “Tôi cần một cái thẻ chứng minh.” ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, “Cầu xin anh.”   “Tôi còn không biết tên em.” Thật lâu sau hắn mới nói ra một câu.   “Dale, Dale•May.”