Cam chịu vì anh

Chương 2 : Cam chịu vì anh

Editor: Khánh Nhi   Chương 2   Cả người cô bị trói thành hình chữ đại (大) cột vào bốn trụ giường, mà hình chữ đại (大) này lại rất tinh diệu ------ chỉ cần dây thừng dài hơn một chút, lập tức sẽ không làm được bất kể một động tác nào hữu dụng ------ ví dụ như cởi bỏ dây thừng ở tay khác hoặc là lấy cái gì đó có thể cởi trói được……   Bức tường đối diện với giường treo một thanh giá chữ thập.   Cộng thêm hành lang tùy ý nhìn là có thể thấy được tượng chúa Jesus và giá chữ thập, đây là đang đùa cô sao?   Người thích gần Thượng đế như vậy, tại sao lại làm loại chuyện bắt cóc quỷ quái này!?   Chẳng qua là trời xui đất khiến thế nào mà cô lại tới một nơi hoang vắng chỉ có một cái đường cao tốc, vốn định đi nhờ xe đến địa điểm tiếp theo  ------ bất kể là địa điểm nào, chỉ cần có người là được.   Nhưng lên chiếc xe duy nhất ở trên đường chính là kết quả này đây.   Cô còn nhớ rõ lúc ấy hắn một tay kẹp điếu thuốc, kính râm che lại hơn phân nửa khuôn mặt cho nên không thấy rõ đôi mắt, nếu không cho dù đầu cô bị cửa đập cũng sẽ không bước lên chiếc xe kia nửa bước.   Thẳng đến khi đuôi xe đi vào một ngã rẽ, cuối cùng là đi đến nơi có một đống phòng ở, lúc này cô mới cảm thấy chuyện không ổn.   “Cô có muốn uống chút gì không?” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, cô xoay đầu, hắn vừa vặn tháo kính râm xuống, cả người dựa vào tay lái nhìn cô, bởi vì có cánh tay lơ đãng che đậy, ở góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt nguy hiểm.   “Không cần, cảm ơn anh, tiên sinh, xin hỏi khi nào thì chúng ta lại xuất phát?” Cô trở nên cảnh giác, theo thói quen định sờ soạng phía sau cửa xe, mà này chiếc xe Aries làm cho người ta cực kì kinh hỉ này đã không còn làm tôi chú ý được nữa.   Với chiếc đệm ghế màu vàng nhạt, cả người hắn sớm đã vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai chiếc ghế, đến khi cô mở khóa cửa xe, mới phát hiện tay nắm gần cửa sổ xe đã bị khóa lại do tài xế.   “Cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?” Chân đột nhiên chạm đến một cái gì đó nóng rực, thậm chí còn một đường mơn trớn lên phần bên trong đùi thăm dò sâu vào.   Cô xoay người đấm một quyền vào má hắn, kéo tay nắm cửa ra, đóng cửa xe lại.   Chân đột nhiên lại bị túm chặt, sau đó cả người cô bị một lực mạnh mẽ kéo lên trên đệm, gắt gao đè nặng.   Hắn ngồi xuống dùng sức ấn eo cô, chờ cô phản ứng lại được, một bàn tay ấm áp đã vòng đến trước mặt dùng sức che lại miệng mũi của cô. Bởi vì thiếu oxy, trước mắt cô chẫm rãi biến thành màu đen, đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.   Nhớ lại, tất cả giống như chỉ là một giấc mơ……   Cô nghiêng mặt cọ cọ gối đầu, dùng sự cọ xát này nhắc nhở sự tồn tại của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, tiếp tục cuộn tay lên, dùng ngón tay gian nan cầm lấy chiếc đinh được gắn trên trụ giường, tận lực dùng sức lay động.   Một vùng da nhỏ đã bị tróc ra, sớm đã không thấy đau đớn, thậm chí đã có chút huyết nhục mơ hồ, nhưng cô vẫn tiếp tục lay đinh.   Bởi vì ở đây quá khủng bố! Loại cảm giác chờ chết hoặc chờ những chuyện khác sắp xảy ra này rất đáng sợ.   Giống như một con trâu bị treo giữa không trung ở tư thế chuẩn bị giải phẫu, cô chính là con trâu đó, mà người mổ lại không thấy đâu.   Trâu đương nhiên sẽ nghĩ, có phải hắn đi mài dao hay không, nhưng tại sao lại mài lâu như vậy?   Người đâu rồi?   Đây quả thật là dày vò!   Cô nhụt chí nhưng lại càng thêm dùng sức lay động cái đinh.   Từ từ……   Hình như nó có buông lỏng một chút.   Cô nghiêng đầu, dùng sức nắm lấy nó, rút ra từng chút, sợ nó rớt xuống đất, lại thường thường nhìn chằm chằm vào cửa xem có bóng người xuất hiện hay không.   Thần kinh căng chặt, gần như cô quên cả nháy mắt, cho dù tay vừa đau nhức lại khô khốc, giống như là cô đang tự trừng phạt chính mình.   Nếu mày rút được cái đinh này ra, vậy thì vĩnh viễn ở đây đi!   Rốt cuộc cái đinh kia cũng bị cô rút ra.   Cô gắt gao nắm chặt cọng rơm cứu mạng này trong lòng bàn tay, thả lỏng cơ bắp toàn thân đang căng chặt, quét mắt thấy không có một bóng người ở cửa, một bên nhìn ra cửa, một bên trở tay dùng mũi nhọn của cái đinh đâm vào khăn lụa đang trói tay cô……   “Nhanh lên, hắn sắp tới!”   Bên tai có âm thanh vội vàng nhắc nhở.   Tơ lụa có tốt thì cũng rất yếu ớt, lúc cổ tay trái đã được giải thoát, cô lập tức xoay người cởi trói cho tay phải, tiếp theo là chân phải, chân trái.   Trong lúc sơ suất, tiếng bước chân nặng nề từ xa đã tới gần, thẳng đến khi vang ở bên tai.   Cô xoay người một cái lăn xuống giường, dùng sức lôi kéo chân trái cổ tay còn đang bị trói, chờ mong nó có thể lập tức buông ra để cô chạy trốn, nhưng lại bị trói ngày càng chặt.   Hắn chậm rãi đi đến bên người cô, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô giãy giụa, như đang tò mò quan sát.   Trái tim đột nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng ngồi dậy, tay run rẩy ráng mở dây trói chặt kia, khăn lụa đã dính đầy vết máu.   Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, không đợi cô ý thức được hắn muốn làm gì, một bàn tay ấm áp đã trực tiếp nắm cổ dùng sức quăng ngã cô trên thảm.   Cơn đau từng đợt truyền đến, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ xoay tròn, một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường.   Trái tim đã trầm xuống đáy cốc, cô chỉ cảm thấy cực kỳ mệt.   Khi tỉnh lại lần nữa, vẫn bị trói như cũ, nhưng trong phòng vốn có ngăn tủ, bàn trà, thậm chí đèn bàn toàn bộ đều không thấy đâu, chỉ còn tấm nệm dưới thân.   Mà khăn lụa trói tứ chi đã đổi thành xích sắt, tất cả xích sắt đều được gắn vào tường.   Sau một lúc lâu quan sát, cô phát hiện hắn đang đứng ở cửa. Hắn thấy cô đã tỉnh, chỉ là uống một ngụm trong tay, sau đó chậm rãi khom lưng, đem cái chai đặt bên khung cửa, thẳng tắp đi tới chỗ cô, tròng mắt thậm chí chưa từng nhìn xem nơi khác.   Đôi mắt kia, giống như đang thưởng thức cô giãy giụa.   Hắn dừng lại giữa hai chân cô, nghiêng đầu nhìn, hình như đang xem xét.   Mặc dù quần áo còn nguyên vẹn không bị hư tổn gì, nhưng tầm mắt kia giống như có thể xuyên thấu qua tầng lớp vải dệt che bên ngoài. Cô dùng sức khép đầu gối, lại bị chiều dài của xích sắt hạn chế động tác.   Hắn chậm rãi quỳ xuống, bàn tay đặt lên chân cô, lại từ đầu gối sờ đến phần bên trong đùi. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay đầy lông kia, đột nhiên có chút tuyệt vọng……   Rốt cuộc cũng tới……   Vì sao còn giãy giụa, vốn đã thành kết cục đã định……   Nhưng đáy lòng luôn có chút không cam lòng.   Dù sao cũng đều chết, vì sao lại không phản kháng?   Cô trở tay túm lấy xích sắt, muốn rút chúng nó ra khỏi tường, cầu nguyện kỳ tích xuất hiện.   Xích sắt xôn xao vang lên âm thanh, nhưng hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngón tay thậm chí đã bắt đầu cách một cái quần miêu tả mảnh đất chỗ tư mật của cô, cũng không thể nghi ngờ tìm đúng vị trí phía trước dùng sức ấn.   Hắn ngẩng đầu nhìn cô, một bên thưởng thức phản ứng của cô, một bên kéo khóa quần cô ra.   Cô bị một loạt động tác này tra tấn đến sắp hỏng rồi, giống như lập tức sẽ bị đem đi hỏa tế. Mặc dù đã bị trói lên trụ chờ chết, lại còn bị ép nhìn bọn họ tới tới lui lui ở dưới chân mình chồng chất củi gỗ……   Động tác của hắn thong thả, gọn gàng dứt khoát dọc theo ống quần xé rách toàn bộ quần cô ra, âm thanh vải dệt bị xé rách vang lên trong không khí yên tĩnh, cô nghiêng đầu nhắm chặt đôi mắt, giống như làm như vậy có thể làm mình bớt sợ hãi, nhưng qua một lúc lâu cô lại quay đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.   Đồ lót bị dễ dàng bị xé ra, hắn bắt lấy khối nhỏ kia, nắm chặt trong lòng bàn tay, đặt ở chóp mũi dùng sức ngửi.   Cô chỉ nhìn hắn, toàn thân đã lạnh run như bị đặt trong tủ lạnh.   Hắn quỳ lại gần chút nưa, chậm rãi đem ngón trỏ cùng ngón giữa hàm trong miệng, rút ra, linh hoạt tách ra hai mảnh mềm thịt, bàn tay hướng về trước, trực tiếp ấn lên khối thịt lộ ra đằng trước.   Cô hít sâu một hơi, nhưng sự sỉ nhục lại không cách nào chống cự lại được sự mẫn cảm.   Hắn tinh tế quan sát sắc mặt cô, ngón tay có quy luật mà chậm rãi nâng lên, ấn xuống, lại nâng lên, lại ấn xuống, không ngừng lặp lại.   Cô dựng thẳng bụng nhỏ muốn tránh tay hắn, nhưng lại bị hắn ấn lên đó hôn xuống.   Lạnh lẽo môi hướng về phía trước đụng vào làn da cô, thẳng đến khi bị áo sơ mi ngăn cản. Hắn dùng sức ấn một cái, chớp mắt cô cũng run rẩy theo. Mà áo sơ mi trực tiếp bị kéo ra, nút áo văng ra đập trên tường, lại rớt xuống một góc.   Cô không cách nào ngăn cản thứ càng tích tụ ngày càng nhiều kia, cũng không cách nào ngăn cản chính mình theo bản năng đi theo tiết tấu càng lúc càng nhanh của hắn, chỉ có thể thông qua dùng sức lôi kéo xích sắt trói cổ tay để dời đi lực chú ý, nhưng hắn lại dùng lực đạo ngày càng nặng kéo cô về vưc sâu vốn chú định sẽ phải lưu lạc trong đó……   Thẳng đến khi trong nháy mắt kia, cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều xoay tròn vặn vẹo, chung quanh mơ hồ, từng đợt tối đen, như bóng đem vô tận, lại chậm rãi sáng lên.   Hắn chậm rãi thu hồi cái tay kia, đặt ở chóp mũi hít thật sâu, thấp giọng hỏi: “Tại sao không cầu xin?”   Cả người cô nhũn ra, lại nhịn không được vì câu hỏi này mà bật cười.   Khoái cảm qua đi, cái loại cảm giác xấu hổ và oán hận đan xen lẫn nhau không thể diễn tả này, trong nháy mắt, cô cơ hồ muốn đem hắn băm hắn thành nghìn mảnh.   Hắn nhìn cô chằm chằm, hai ngón tay kia thẳng tắp để trước bờ môi của hắn, nhẹ nhàng gõ từng cái, như đang ở cân nhắc cô đang muốn cái gì……   Hoặc là nên xuống tay từ chỗ nào.   Cuối cùng hắn trực tiếp tháo dây lưng ra, kéo khóa kéo xuống, đám lông đen nhánh từ khe hở của khóa kéo chui ra.   Cô nhìn chằm chằm vật màu đỏ tím bị móc ra kia, bị hắn nắm trên dưới hoạt động vài cái, sau đó eo cô bị nâng lên, nơi tư mật thẳng tắp nhắm ngay vật kia của hắn.   Sợ hãi trong nháy mắt đã đổi cho sự oán hận.   Không thể như vậy, cô sẽ hỏng mất.   Thậm chí cô có thể thấy được cảnh tượng cả đời này sẽ sống trong ác mộng.   Cô phải làm cái gì đó.   Không sai! Cô có thể làm cái gì đó để thay đổi tình trạng này.   Hắn đang dùng quy đầu trơn trượt nhẹ nhàng chạm vào chỗ mới xung huyết lúc nãy, nơi cực kỳ mẫn cảm lại lần nữa bị kích thích, khoái cảm cùng với đau đớn cùng nhau truyền đến, toàn thân cô theo bản năng phát run lên.   “Xin đừng như vậy làm. Cầu anh.” Cô cố gắng khép đầu gối, lại bởi vì hắn quỳ gối giữa hai chân mà không thể không “Cầu xin.”   Hắn quả nhiên dừng lại, giống như đang cho cô một cơ hội ------   Thuyết phục hắn không có cơ hội làm tiếp. “Tôi sẽ hỏng mất. Tô không thể sống sót…… Có lẽ không bao giờ tôi có thể làm tình……” Nước mắt không thể kìm chế được chảy ra, tầm mắt mơ hồ, giống như xuyên thấu qua cửa kính quan sát thế giới trong mưa  “Anh rất hưởng thụ cái này, đúng hay không? Cùng phụ nữ làm tình? Nếu hôm nay xảy ra, tôi không cách nào…… Tôi không phải tự nguyện…… Anh cũng không thể hưởng thụ…… Đúng hay không?”   “Xin anh.” Cô kết thúc nói năng lộn xộn, nhắm mắt lại, nước mắt không bởi vì mí mắt ngăn cản mà đình chỉ.   Bàn tay ấm áp dán lên gương mặt cô.   Cô mở mắt ra, hắn chính hơi nghiêng đầu tinh tế nhìn cô, đôi tay dán lên mặt cô, ngón cái lau đi nước mắt trên mặt.   Đánh cuộc thắng......   Sau kinh hách, lúc buồn ngủ cô có nghĩ đến.   Hắn có thể để cô sống đến bây giờ, chỉ có thể chứng minh hắn không phải thuần túy là tội phạm cưỡng gian.   Vậy hắn là ai?   Vì sao hắn lại muốn làm như vậy? (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~