Tin tức về chuyện nhục nhã của Ellie đã sớm lan truyền giữa những du khách người Anh. Không ai tin rằng Lãnh chúa Raleigh đã đề nghị chuyện hôn nhân với nàng vì nàng chỉ là một người đồng hành. Họ thèm khát tất cả những chi tiết gian dâm, nhưng Ellie đã rời khỏi Paris và Jack thì cứng miệng như đá hoa cương vùng Aberdeen, và họ bị bỏ mặc để tự suy đoán. Trí tưởng tượng của họ đã vượt xa tầm kiểm soát vì đã được hỗ trợ và tiếp tay bởi những cái nhìn đen tối và những gợi ý lệch lạc của hai Phu nhân Sedgewick và Cardvale. Về phần Jack, Paris đã mất đi ánh sáng huy hoàng của nó. Chàng lấy làm kinh tởm khi thấy rằng chàng bị săn đón hơn bao giờ hết, trong khi tính cách của Ellie đã bị xé tan nát. Lúc ấy chàng đã thấy rằng mình đã đánh giá sai về nàng. Nếu nàng thực sự muốn gài bẫy chàng, nàng đã phải kiên trì, gào thét bị cưỡng gian, yêu cầu Lãnh chúa Cardvale bảo vệ danh dự của nàng. Nhưng nàng đã không làm gì cả. Chỉ trong một vài giờ, nàng đã thu xếp hành lý và lên đường trở về quê nhà tại Anh. Tất cả mọi người đều bị sốc trước sự khởi hành đột ngột của nàng, và không ai nhiều hơn chàng. Trong suốt tuần sau đó, những suy nghĩ về Ellie cứ luẩn quẩn trong óc chàng. Chàng biết những gì mọi người đang bàn tán và những ngòi bút đang bận rộn đưa những câu chuyện về vụ xì-căn-đan này sang cái English Channel [để truyền về Anh quốc] [English Channel là con kênh giữa đế quốc Anh và Âu châu]. Cho dù chàng nói gì cũng không tạo được sự khác biệt. Người ta thích nghĩ về cái khả năng xấu nhất. Chàng có lẽ sẽ băn khoăn hơn nếu chàng không biết nàng đã gom đủ tiền để tự nuôi bản thân cho tới khi vụ xì-căn-đan này lắng đọng. Nhưng số tiền đó ở đâu ra? Câu hỏi đó cứ quấy rầy đầu óc chàng, cũng như cái bí mật tại sao nàng lại đóng vai Aurora. Chàng bỏ qua dòng suy nghĩ là có một đai gia nào đang chờ sẵn một bên [trong kế hoạch B]. Nếu thực sự như vậy, nàng hầu như không cần quay trở lại khách sạn với cuộc sống cũ của nàng. Chả có gì ở đó chờ nàng ngoài cuộc sống lao dịch. Điều khiến chàng ngạc nhiên là chàng đã không nhìn thấy nét tương đồng giữa Aurora và Cô Hill cho tới khi chàng được gọi tới khách sạn để hỗ trợ chứng cứ ngoại phạm của nàng. Và chàng đã nên thấy được nó. Họ có cùng những đường nét đặc trưng, cùng một cái miệng y khuôn, và đôi mắt biết nói thật nhiều mà không cần phải thốt nên lời. Sự khác biệt là những thông điệp không nói lên [ngôn ngữ của cơ thể] của Aurora thì có vẻ gợi tình một cách kỳ lạ. Còn của Cô Hill thì ngọt như dấm. [cái nì là nói móc à:P - Mèo] Có thể là nàng có nguyên nhân. Chàng thoát khỏi [sự kiện này] mà không bị một chút trầy xước, trong khi nàng đã phải trả giá nặng nề cho sự khinh suất của mình, mặc dù nó khá vô tội [ngây thơ]. Chàng ước sao chàng có thể khiến hiện trạng trở tốt hơn, nhưng e rằng những gì chàng cố nói hoặc làm sẽ khiến cho mọi việc càng tệ hại hơn. Chàng quyết chí là sẽ không làm gì hết sau khi suy nghĩ kĩ, chàng hết sức ngạc nhiên khi thấy bản thân mình thì muốn làm điều ngược lại. *** Vào cái ngày trước khi họ rời Paris, trong lúc đang tản bộ trong công viên Bois de Boulogne, Jack đã giải bày những suy nghĩ của mình với Ash. “Cho nên chúng ta tới Luân Đôn”, chàng nói: “tôi nghĩ là tôi nên đến thăm cô ấy để bảo đảm rằng cô ấy vẫn ổn. Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy. Tôi cũng sẽ làm bấy nhiêu cho người làm vườn hoặc là quản gia của tôi nếu tôi cảm thấy mình đã có phần gây ra sự suy sụp của họ.” Giọng của Ash thật ngạc nhiên: “Chuyện gì khiến cậu nghĩ đến việc này?” Jack đá một viên sỏi làm nó lăn lạch cạch dọc trên lối đi. “Như tôi đã nói, tôi cảm thấy có trách nhiệm” “Để nó đấy cho Cardvale. Là người thân gần nhất của cô ấy, ông ta nên chiếu cố đến lợi ích của cô ấy.” “Đó chính là điều cần nói. Theo như tôi thấy, ông ta không có vẻ quan tâm gì cả, ngoại trừ việc nói vài câu sáo rỗng vô nghĩa để đầu óc ông được thanh thản.” Và điều đó khiến chàng khó chịu. Phải có ai đó cảm thấy có trách nhiệm với nàng. Nếu chàng là người họ hàng thân thích nam gần nhất của nàng, chàng đã thách đấu với Jack Rigg. Ash lắt đầu. “Hãy để yên mọi chuyện. Đó là lời khuyên của tôi. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã nói túi xách của Aurora có đầy tiền hay sao? Tôi nghĩ là nàng biết cách tự chăm sóc bản thân. “Cậu đã không nói cái gì khác ngoài những thứ tôi đã tự nói với bản thân. Tôi mong là cậu nói đúng. Nhưng nếu cậu nói sai thì sao? Để tâm hồn tôi được bình yên, tôi sẽ phải đi tìm hiểu.” “Trong trường hợp đó, tôi sẽ không cố can ngăn cậu nữa. Nhưng cậu định tìm cô ấy thế nào? Không phải là qua gia đình Cardvale hoặc gia đình Sedgewick chứ?” “Không. Họ có thể suy nghĩ sâu xa về mục đích của tôi nhiều hơn dự định” “Vậy hỏi ai bây giờ?” Jack nhớ lại buổi khiêu vũ tại đại sứ quán và ngài đại sứ đã ép chàng mời Cô Hill khiêu vũ. “Ngài Charles Stuart có vẻ hiểu biết về gia đinh này khá rõ ràng. Nếu có ai biết nơi hạ lạc của cô ấy, đó chính là Ngài Charles.” Ash nheo nheo mắt nhìn bạn mình một cách suy đoán. “Điều này có nghĩa là anh sẽ không chấp nhận lời mời của Brand để tới săn bắn tại trại săn của anh ta?” Brad Hamilton là thành viên thứ ba của cái hội huynh đệ của họ [fraternity: hội huynh đệ thường có tại các đại học vs sorority: hội tỷ muội]. Đã có một thời gian mà ba người họ không thể tách ra, nhưng cuộc chiến đã làm thay đổi tình trạng đó, cuộc chiến và quyết tâm vững chắt của Brand đã biến chính anh thành một lực lượng kinh hồn trong thế giới truyền thông. Anh ta hiếm đình chỉ công việc xây dựng cái đế quốc nho nhỏ của riêng anh, nhưng anh ta luôn có cách trốn ra trong một hoặc hai tuần để đi săn bắn tại Leicestershine để hội ngộ với bạn bè. “Không. Chuyện này chỉ mất vài ngày thôi. Tôi vẫn có đủ thời gian để đến chỗ Brand” “Ưmmm. Cậu thì nói vậy, và tôi biết là cậu nói thật lòng, nhưng những chuyện này thường có cách để tháo gỡ. Hãy cẩn thận đường đi nước bước của cậu, đó là đó là điều duy nhất tôi nói. Đừng để bị rơi vào một cạm bẫy hôn nhân.” [Hơ hơ] “Cậu làm như là tôi sẽ bị.” *** Chàng đã không chắc là chàng có được hoan nghênh tại đại sứ quán, và đã ngạc nhiên một cách dễ chịu khi chàng chỉ phải chờ mười phút trước khi một tùy viên đưa chàng tới văn phòng riêng của Ngài Charles. Ông ta không nồng nhiệt chào đón chàng, nhưng cũng không lạnh lẽo như chàng đã tưởng, nhất là khi ngài đại sứ là bạn của Cô Hill, đúng hơn là bạn của gia đình nàng. Không một lời sáo rỗng nào cả. Sau khi vẩy tay mời Jack ngồi vào chiếc ghế phía đối diện của cái bàn lớn của mình, ngài đại sứ nói: “Tôi đang hy vọng được nói với cậu vài lời trước khi cậu rời Paris. Và trước khi cậu hỏi điều gì, vâng, tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Ellie. Cardvale đã nói với tôi”. Ông dựa lưng vào ghế, những đầu ngón tay đâu vào nhau, và tạo ra những tiếng tặc lưỡi khi ông lắc đầu. “Jack, tôi đã nghĩ tốt hơn về cậu.” “Vậy sao.” Jack kiềm chế sự khó chịu đối với sự tự phụ của Ngài Charles, nhưng miệng chàng giãn ra. “Tôi không nghĩ là Cardvale đã kể với ông toàn bộ câu chuyện.” “Chuyện gì-Ellie bé nhỏ đó đã ăn vận như một người phụ nữ từng trải và dấn thân vào một cuộc phiêu lưu nho nhỏ?” Ngài Charles cười giòn. “Cậu nên biết hơn ai hết, cô bé đó có một tính khí liều lĩnh mạnh mẽ. Đây không phải là lần đầu cô ấy khiến cậu bị lạc ối, và tôi được nghe chuyện này từ dì của tôi, và dì nghe được từ bà nội cậu.” Sự im lặng lan tỏa. Mọi tiếng động trong căn phòng biến mất khi Jack cố hiểu những điều ngài đại sứ đã nói với chàng. Cuối cùng, lún sâu trong ghế, chàng nói, “Ông có lẽ nhầm tôi với ai đó. Tôi cam đoan rằng tôi chưa hề gặp Cô Hill trước khi ông giới thiệu chúng tôi tại vũ hội của đại sứ quán” “Ý cậu là...” Ngài Charles lắc đầu. “ Tôi đã chắc rằng cậu đã nhận ra cô ấy.” “Không. Cô ấy là ai?” “Cha cô ấy từng là giáo sư dạy kèm cho anh một thời gian - Tiến sĩ Austen Brans-Hill? Ellie là con gái ông ấy.” “Cô Hill là Ellie Brans-Hill?” Chàng sửng sốt. “Vậy là cậu còn nhớ đến cô ấy.” Điều mà Jack nhớ được là một gia đình rất khác thường, rất “điên” như kiểu bà chàng nói, như thể họ đến từ một thế giới khác. Ông bố chẳng bao giờ nhớ buộc dây giầy, nhưng lại lừng danh bởi sự uyên bác của ông ta. Ông dành hàng giờ trong phòng sách, mải mê những tiểu từ không rõ nghĩa trong ngôn ngữ Hi Lạp, chả biểu trưng cho cái gì, và nhiệt tình dành hàng giờ nói chuyện với bất kì ai đã tỏ ra có chút hứng thú. Chàng đã có một quy luật để rút lui nhanh chóng khi người cha xứ bắt đầu chủ đề yêu thích nhất của ông. Người mẹ thì lại là một người phụ nữ đặc trưng không kém trong quyền lợi của riêng bà. Chàng nhớ bà là một người phụ nữ thanh tao mà chẳng có điều gì có thể khiến bà bối rối, trôi nổi quanh khu vườn thảo mộc của bà trong chiếc áo vải muslins màu nhạt và đôi giày ống da bền chắc. Bà quá ngây thơ để tốt cho bản thân, và thường bị lợi dụng. Chàng không bao giờ biết ai sẽ ngồi cạnh chàng vào bữa tối - một kẻ ăn xin, một cô phục vụ đã bị sa thải vì lối sống phóng túng, một gia đình bị đuổi khỏi nhà bởi vì không trả nổi tiền thuê. Cái danh sách đó là bất tận. Rồi còn có Ellie. Một halfing [một con người bé nhỏ chỉ lớn cỡ nửa người thường được hư cấu trong các thần thoại], một đứa nghịch ngợm, một trẻ-con-phụ-nữ sớm sành đời và đã luôn phiên làm chàng bẽ mặt bởi kiến thức về các tác phẩm kinh điển đã vượt xa so với chàng - và không phải nàng thích hống hách với chàng- và cũng là người thử thách sự kiên nhẫn của chàng đến cực hạn bằng cách cố quyến rũ chàng. Và không hẳn nàng hiểu nàng đang làm gì. Với nàng, đó chỉ là một trò chơi. Tình tiết mà Ngài Charles nói đến đã chứng minh điểm này. Chàng đã nhận những bức thư ấm áp nhất, ẩn danh, mà chàng đoán là từ bà góa phụ, con gái của chủ cối xay. Becky là tất cả mà một cậu thiếu niên mười bảy tuổi đầy kích thích và đang háo hức muốn được mất đi cái trinh tiết của mình, và có thể mong sẽ gặp phải. Nhưng cuối cùng khi chàng gặp được người phụ nữ bí ẩn trong nhà kho của người làm vườn đằng sau những mảnh đất trồng rau, là Ellie đang đứng đó đợi chàng. Có lẽ chàng đã khiến cho lưng nàng phải bị dộp nếu nàng đã không thả con chó của nàng ra đuổi chàng. Làm thế nào mà bà nội chàng lại được biết về chuyện này? Ellie Brans-Hill là Ellie Hill. Ellie Hill và Audora. Giờ thì chàng đã thấy được. Và nàng vẫn còn láu cá với mấy trò cũ. Chàng nhìn vào ngài đại sứ. “Tại sao cô ấy lại đổi tên?” “Tôi đoán là bởi cô ấy nghĩ một cái tên có dấu nối ở giữa là quá trang trọng cho một người đồng hành.” “‘Một người đồng hành’!” Ellie Brans-Hill! Tôi thật kinh ngạc. Cô gái bé nhỏ mà tôi biết thật quá bướng bỉnh, quá độc lập để vừa vào cái khuôn đó.” Điều không làm chàng ngạc nhiên là Ellie đã bị buộc phải kiếm sống. Bố mẹ nàng là những người tốt bụng, đàng hoàng, nhưng họ quá rộng rãi với bất kì ai, trong khi họ nên giữ gìn chút ít mà họ có cho tương lai của Ellie. “Tiến sĩ Brans-Hill”, chàng nói, “đã nên làm tốt hơn cho Ellie”. Ngài Charles đang rót rượu mạnh ra hai chiếc ly từ chiếc bình mà ông lôi ra trong ngăn kéo cuối cùng của bàn viết. “Austen đã không để Ellie với không một xu dính túi nếu đó là điều cậu nghĩ. Hàng năm đều có một khoản trợ cấp nhỏ cho cô ấy, và một ít cho việc học hành của Robbie”. Ông đưa cho Jack cốc rượu sherry. “Đó là nơi số tiền đó đã được dùng - người con trai. Tất nhiên, cũng có các học bổng từ nhà thờ nhưng nó không đủ để cung cấp cho những chi phí của Robbie. Nên Ellie phải lo phần còn lại.” “Robbie?” Jack suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. “Tôi đã quên mất cậu ta. Cậu ta chỉ là đứa con nít khi tôi sống tại nhà thời. Hiện cậu ta ở đâu?” “Đó là chuyện mà tôi muốn nói với anh.” Ngài đại sứ chỉnh tư thế ngồi trong chiếc ghế một cách thoải mái hơn và dành một giây lát để thu thập ý tưởng của mình. Jack như cảm thấy bầu không khí ấm áp hơn. Chàng nhấm nháp ly rượu và chờ Ngài Charles bắt đầu. Ngài Charles nói: “Chỉ mới sáng nay, tôi đã được thông báo, bởi phép lịch sự của nhà cầm quyền Pháp, rằng một công dân nước Anh, Robert Brans-Hill, bị tình nghi sát hại một nữ diễn viên tại nhà hát Théatre Francais trong Cung Điện Hoàng Gia.” Jack cảm thấy sốc toàn thân bởi từng chữ của ngài đại sứ. Khi cơn sốc dịu đi, chàng nói một cách dứt khoát: “Không ai có thể thuyết phục tôi rằng con trai của Tiến sĩ Brans-Hill cố ý sát hại bất kì ai.” Ngài Charles mỉm cười. “Tôi đồng ý với cậu. Giờ thì uống rượu đi trong khi tôi kể cậu biết tình trạng là như thế nào. Đó là một câu chuyện quen thuộc - một người đàn ông trẻ, không hơn gì một thiếu niên, đã rẽ lối từ con đường thẳng-và-hẹp được vẻ ra bởi bố mẹ và sau đó bởi chị gái, khi không bị kiềm chế, xả láng trong tất cả các lạc thú phóng đãng mà Paris tiêu biểu. “Một thanh niên vô lại,” Ngài Charles nói với đầy cảm xúc: “nên bỏ thời gian nghiền ngẫm những cuốn sách của cậu ta ở Oxford, chứ không phải sa đọa khắp Âu châu. Chuyện đã được biết là khoảng một tháng trước Robbie đã tới Paris, và trong vài tiếng khi cậu ta vừa tới, cậu ta đã đến dự tới chương trình biểu diễn tại nhà hát Théatre Francais, nơi cậu ta đã say mê một trong những ngôi sao sáng chói nơi đấy, Louise Daudet.” Jack gật đầu. “Tôi nhớ đã đọc về điều này. Vụ án mạng xảy ra, đâu, khoảng hai tuần trước? Tại sao họ lại để lâu thế rồi mới báo cho ông biết?” Ngài đại sứ nhún vai. “Tôi có ấn tượng rằng họ có nhiều trường hợp quan trọng hơn cần giải quyết, và các cô diễn viên thì không được xếp hạng cao lắm so những công dân Pháp không ăn chơi và chăm chỉ siêng năng. Tôi thì tất nhiên không có quyền hạn gì với cảnh sát Pháp. Chỉ vì Robbie là công dân Anh nên họ mới thông báo với tôi.” Jack bối rối. “Tại sao họ nghi ngờ cậu ta? Chẳng có gì là bất thường khi một thanh niên làm những chuyện ngu ngốc trước các cô vũ công và diễn viên của nhà hát opera. Tôi cũng đã có phần lã lơi của mình khi tôi còn là một cậu trai mới lớn. Đó không có nghĩa gì cả.” “A, nhưng điều này lại không bình thường. Cậu thấy đấy, trong đội ngũ của những người hâm mộ, Cô Dauder đã chọn cậu ta [Mlle. hoặc mademoiselle: tiếng Pháp chỉ Cô như Miss của tiếng Anh], một chàng trai trẻ người Anh nghèo xơ xác làm người yêu của mình. Cậu ta xuất hiện ở nhà hát mỗi tối. Chuyện tình của họ chả có gì là bí mật.” “Ông chắc đang nói đùa!” Jack kêu lên. “Tôi đã đọc báo. Louise Daudet đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.Cô ấy được săn đuổi dữ dội.Làm sao cô ấy chọn một thanh niên non nớt như vậy làm người yêu được chứ?” Ngài Charles nhún vai. “Ai mà biết được? Dù sao cũng vậy, sự hứng thú của cô [với cậu ta] đã không lâu dài. Cô ấy đã nói với người quản lý của cô rằng cô muốn giải nghệ và sẽ sống tại nước ngoài. Người quản lý đã làm tất cả những gì có thể nhưng không lay chuyển được cô ấy.Khi ông ấy hỏi có phải cô ấy định đi cùng Brans-Hill [Robbie] hay không, cô đã cười vào mặt ông ta. Có một người khác đã thay thế vị trí của Robbie trong lòng cô ấy, một người đàn ông lớn tuổi hơn, nhưng cô ấy không nói là ai.” “Và nhà cầm quyền nghĩ là cậu bé đã phát hiện ra chuyện này và giết chết cô trong một cơn ghen tuông? Tôi không tin. Vậy cậu ta đã nói gì?” Ngài Charles nhún vai lần nữa. “Không thể tìm thấy cậu ấy. Điều tôi được biết là sau vụ giết người, Robbie được một bác sĩ trong bệnh viện địa phương chữa trị bởi bị một vết dao đâm mà cậu ấy nói là bị trong một vụ đánh nhau. Nghe tôi này, còn có những điều khác. Việc càng có vẻ tồi tệ với cậu ấy là Cô Daudet có vẻ như đã trải qua một cuộc vật lộn trước khi cô ta bị đâm đến chết. Một cái ghế bị lật úp, có máu dính trên tường. Nhưng không tìm được con dao, có lẽ kẻ sát nhân đã cầm nó theo.” “Điều này không có nghĩa là gì”. Jack nói. “Chuyện đó không đặt Robbie tại hiện trường của hung án.” “Tôi biết, nhưng tệ ở chỗ là cậu ấy dường như đã lẩn trốn.” Jack suy nghĩ một lát rồi nói: “Liệu cậu có tìm sự giúp đỡ từ Ellie không?” “Có nhiều khả năng, nhưng cô ấy không có ở đây và vì thế chúng ta không hỏi được”. “Thế còn Cardvale? Liệu Robbie có đến nhờ vả ông ấy không?” Ngài Charles trả lời một cách khô khốc: “Tôi thấy rằng anh không theo dõi cuộc sống của thế hệ trẻ nhà Brans-Hill từ khi cha họ qua đời. Tính tình Cardvale thì cũng được, nhưng cô phu nhân lại là một người xấu tính. Vừa mới lấy Cardvale thì bà đã gần như tống cổ họ ra khỏi nhà. Ở đó chả còn tí tình cảm gì cả, nên cậu có thể thấy, Robbie có thể trở thành nghi phạm lớn nhất trong vụ trộm kim cương của Cardvale. Cho tới giờ, nhà chức trách vẫn chưa biết được mối liên hệ giữa cậu ấy với Ellie, nhưng một khi biết được, họ có thể liên tưởng đến cái gì, và cô ấy cũng có thể sẽ bị buộc tội.” Tất cả những gì trong Jack đều chối bỏ kiểu lí luận này. Hiển nhiên là có điều bí ẩn phức trong chuyện này và nó lại tạp hơn cả những gì chàng nhận biết, nhưng không gì có thể thuyết phục chàng rằng người con gái chàng biết từ cái mùa hè xa xưa trước lại có thể dính dáng vào một hành động phạm tội. Ngài đại sứ tiếp tục: “Cậu không thắc mắc nghi ngờ tại sao tôi lại nói với cậu những chuyện này sao. Sự thật thì tôi nghĩ là Robbie đã cầu viện Ellie. Tôi nghĩ là cô ấy đã đưa cậu ấy thoát khỏi nguy hiểm khi cô ấy rời Paris. Có lẽ hiện giờ họ đang ở Anh, không bạn bè và cô độc. Những trách nhiệm của tôi giữ chân tôi ở đây, bằng không thì tôi đã tới với họ”. Một cảm giác lắng chìm ngự trị trong đáy lòng của Jack. Chàng biết rõ chuyện này dẫn đến đâu. Ngài đại sứ muốn chàng bảo vệ cho cả Ellie lẩn Robbie khi chàng trở về. Điều này phức tạp hơn nhiều so với điều chàng dự tính. Nó không còn đơn giản là đi xem qua người phụ nữ chàng hầu như là không biết. Chàng ngả người về phía trước trong chiếc ghế của chàng. “Về phần pháp lý của vị này thì thế nào?”. Chàng nói. “Robbie có thể bị buộc phải về Pháp để xét xử nếu đến nước đó?” “Rất có khả năng, nhất là trong những thời điểm nhạy cảm này, khi chúng ta đang cố chứng minh với người Pháp rằng chúng ta là bằng hữu.” “Nhưng cậu ấy là công dân Anh. Điều này không có tạo nên sự khác biệt nào sao?” “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, rằng Wellington là chỉ huy quân đội nơi đây và có thể quyết định số phận của Robbie. Nhưng liệu ông ta có chọn can thiệp vào chuyện này không thì vẫn còn trong vòng tranh luận. Gác những thứ ấy sang một bên, cậu bé không thể cứ sống cả đời trong ám ảnh của điều ô nhục này. Cậu ấy phải rửa sạch tội danh của mình.” Ngài Charles đặt ly của ông xuống, và để những ngón tay vẫn còn đâu vào nhau xuống mặt bàn. “Đừng tỏ ra ảm đạm như vậy. Còn có những nghi phạm khác ngoài Robbie - ví dụ như người yêu kia của Louise Daudet, người mà đã muốn đưa cô ấy ra nước ngoài. Ngoài ra còn có người phụ trách hóa trang của cô ấy, là một người phụ nữ trẻ tên Rosa và cũng giống như Robbie đã biến mất không dấu vết. Có thể có những người khác. Nhưng cũng như nhau thôi, tôi cảm thấy Bertier - ông là cảnh sát trưởng - đã quyết tâm cho rằng cậu bé có tội. Tôi không thấy ông ta nỗ lực truy lùng các nghi phạm khách. Tuy nhiên, tôi có lực lượng riêng có thể điều tra vụ này, tất nhiên là phải kín đáo. Nhưng tôi cần biết những gì mà chỉ riêng Robbie mới có thể nói. Tôi cần ai đó để thẩm vấn cậu ta, một người biết rõ về gia đình họ, một người như cậu, Jack.” “Nói thì dễ” Jack đáp. “Và với tất cả sự kính trọng, thưa ngài, tôi không nghĩ ngài hiểu chuyện đã xảy ra giữa tôi và Ellie” “Thật vậy?” Ngài Charles ngồi sâu vào ghế. Sự ấm áp trong nụ cười của ông đã phai nhạt. “Tôi hiểu cậu đến đây hôm nay để tìm hiểu lộ trình của cô ấy và cậu có thể làm lành với cô ấy” Chỉ có một người có thể nói với ngài đại sứ chuyện này, và đó là Ash.”Lãnh chúa Denison đã đến đây?” “Để chào tôi trước khi cậu ta quay về Anh. Cậu ta cũng vừa mới rời đi” Ngài Charles đứng dậy. “Tuy nhiên, có lẽ tôi đã đòi hỏi quá nhiều nơi cậu...” “Hãy ngồi xuống, Ngài Charles!” Jack yêu cầu một cách thô lỗ. Có một khoảng im lặng, sau đó Ngài Charles đã làm theo. “Phải”, ông nói: “cậu cảm có nghĩa vụ sâu sắc như tôi vậy, phải không Jack? Austen Brans-Hill và phu nhân ông ấy Mariah là những người đặc biệt hiếm có. Chúng ta có thể xua đuổi họ bằng cách nói rằng họ không có kinh nghiệm từng trải gì để hữu dụng hơn trên thế gian, nhưng chúng ta biết nhiều hơn. Giọng nói của Jack khô khan. “ Được biết họ là một vinh hạnh.Tôi công nhận chuyện ấy.” “Họ đã vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của nhiều người.” “Như tôi đã biết rất rõ.” “Nếu không nhờ Tiến sĩ Austen Brans-Hill, tôi sẽ có thành tựu gì trong đời. Cứ chỉnh tôi nếu tôi sai, nhưng tôi tin là cậu cũng có thể nói như vậy.” Jack lờ đi miếng mồi ấy. “Hãy nói cho tôi biết” chàng nói: “tôi có thể tìm Ellie ở đâu và ông muốn tôi làm gì.” *** Trong phòng mình ở Cung Điện Hoàng Gia, Jack đứng trước cửa sổ mà có thể nhìn xuống sân. Đã quá nửa đêm, nhưng vẫn có những đám đông đi lại dưới cửa sổ của chàng, đến và đi, đa số là những người theo đuổi niềm khoái lạc. Vấn đề của niềm khoái lạc chính là nó quá phù du. Chắc phải có nhiều thứ hơn trong cuộc sống. Chàng gây ra một âm thanh nho nhỏ để tự chế giễu bản thân, với một ly brandy trong tay, thong dong đi tới chiếc ghế trước lò sưởi. Chàng đã cho phép những lời hoa mĩ tán dương Tiến sĩ Brans-Hill của Ngài Charles tô điểm cho suy nghĩ của chàng. Điều đó làm chàng tự hỏi vị mục sư tốt bụng đã làm gì cho Ngài Charles để được tán dương đến thế. Trường hợp của chàng thì khác. Chàng đã thi trượt. Vị mục sư đã dạy kèm chàng, sau đó chàng đã đỗ điểm cao. Chả có gì là lạ cả. Chuyện này xảy ra với rất nhiều cậu trẻ ở đại học. Trừ trường hợp của chàng, đỗ kì thi đó là bước ngoặt trong cuộc đời chàng. Sau chuyện đó, không còn gì vướng chân chàng. Không phải là chàng trở thành một học giả. Có gì đó trong chàng đã thay đổi. Chàng mong muốn thành công khi chàng để tâm đến chuyện gì, và chàng đã làm thế. Tiến sĩ Brans-Hill đã nói với chàng chuyện gì sẽ xảy ra. Phải, chàng cảm thấy phải có trách nhiệm, mạc dù có lẽ không phải mãnh liệt như Ngài Charles. Giờ Robbie cũng cỡ tuổi với chàng khi chàng chịu ảnh hưởng của vị mục sư. Vậy ai sẽ ảnh hưởng tới Robbie? Ai sẽ đứng ra vì lợi ích của cậu bé? Ellie? Chính chàng? Chàng không nghĩ chàng có hứng thú, nhưng nếu chàng không đứng ra thì sẽ không còn ai chịu làm.