Jack đang có mặt trong văn phòng với gia sư dạy kèm của Robbie khi Ellie về đến nhà. Chàng nghe được tiếng cười ríu rít của nàng và giọng của Ash khi hai người họ đi ngang bên ngoài cửa phòng. Chàng cố chú ý đến những gì ông Barrie đang nói, nhưng chàng không cách gì khởi lên chút hứng thú nào với những vấn đề liên quan đến ngữ pháp tiếng Hy Lạp của Robbie. Chàng đã nghe những chuyện này từ trước. Bên cạnh đó, tâm trí của chàng đang để vào việc khác. Chàng liếc nhìn đồng hồ. Nàng chắc không nghĩ chàng sẽ trở về vào giờ này. Chàng đã sớm rời phòng nghị viện với ý tưởng sẽ đưa Ellie đến nhà hát, và chỉ riêng hai người với nhau, nhưng lão quản gia đã báo với chàng rằng không có ai ở nhà ngoại trừ Frances, và cô ấy đang tổ chức một buổi hội họp văn học trong phòng khách. Chàng đã lấy đó làm một lời cảnh báo và tự nhốt mình vào trong văn phòng trong khi chờ đợi phu nhân của mình trở về với một sức kiên nhẫn đang cạn kiệt. Và chàng đã gặp phải ông Barrie trong văn phòng chàng bởi ông mang đến một quyển sách cho Robbie. Nàng ở cạnh Ash đã gần năm giờ đồng hồ. Sự tình sẽ không có vẻ quá tệ nếu hai người trở về khi trời còn ánh sáng. Nhưng hiện tại là tháng hai, màn đêm đến sớm hơn. Những ngọn nến đã được thắp sáng. Bọn họ đã làm gì chứ? Và tại sao chàng lại có vẻ cư xử như một cậu học sinh cáu kỉnh? Chàng đã chấp thuận những chuyến đi ra ngoài như thế và chàng dư biết chúng đơn giản không có gì - vô tội. Chuyện khiến chàng khó chịu trong lòng là Ellie đã dành nhiều thời gian với Ash hơn là với chàng. Một người phu quân lý ra phải có một vài khoảnh khắc riêng tư với phu nhân của mình trong một ngày. Chàng và nàng chưa từng được ở riêng tư bên nhau nếu không tính các lần cưỡi ngựa trong Công viên Hyde vào buổi sớm, mà đôi bên gần như không trao đổi với nhau lời nào. Ellie đã nói chuyện với chú ngựa của nàng còn nhiều hơn với chàng. Chàng có một sức tưởng tượng không mấy trong sáng, thậm chí là rất đen tối. Chàng thường quan sát chú ngựa yêu dấu Blackie của nàng những khi người nàng tưng lên tưng xuống trên yên ngựa và những hình ảnh kinh khủng nhất sẽ nhoáng trước mắt chàng. Sức tưởng tượng của chàng không dừng tại đấy. Chàng đã mê mẫn quan sát nàng khi nàng cắn một miếng bánh mì nướng và tế nhị liếm những mẩu vụn từ môi nàng. Dòng tưởng tượng của chàng cứ liên miên vô tận. Nàng đã không biết rằng mình đã khiến chàng phát điên lên được. Nếu chàng sớm biết rằng đây chính là kết quả của sự “ăn chay”, thì chàng chẳng bao giờ đưa cho nàng chiếc chìa khóa khóa cánh cửa ngăn cách hai người, và càng không bao thốt lên những lời thách thức lúc ấy. Vậy thì chàng sẽ không cần phải có lời mời của nàng để được phép vào phòng nàng. Chàng là phu quân của nàng, và là một phu quân có quyện lợi [với thân thể nàng]. Chàng đã không muốn thực hiện quyền lợi của một đấng phu quân đối với nàng. Cái chàng muốn là có được một người phụ nữ nguyện ý cùng đồng sàng với chàng. Và mặc dù thực tế là chàng luôn thiếu cơ hội để được riêng tư với nàng, chàng vẫn cảm thấy tình cảnh đã có chút cải thiện. Nàng đã cười với những lời bông đùa của chàng, lắng nghe những ý kiến của chàng, và dường như thật sự vui mừng khi có chàng bên cạnh. Bên cạnh đó, chàng biết nàng là một người phụ nữ rất giàu cảm tình. Không biết nàng sẽ tiếp tục đi ngược lại bản tính của mình cho đến bao giờ? Một tờ giấy phất phơ trước mặt chàng và chàng nhìn lên ông Barrie. Ông là một thầy giáo đã về hưu được rất nhiều người tiến cử, và nhu cầu cần đến ông thật quá là nhiều nên ông chỉ có thể dành cho Robbie chỉ một hai giờ đồng hồ mỗi ngày. “Có lẽ thứ này sẽ giải thích ý tứ của tôi,” ông Barrie nói. “Nếu chỉ Robbie sẽ nắm vững lối cầu khẩn [subjunctive] trong ngôn ngữ thì chúng ta có thể chuyển sang nguyện vọng trạng [optative].” [subjunctive & optative: thuộc về ngôn ngữ học nên Vy ko biết dịch nó sao cho đúng nên đành dùng các từ google đã dùng]. Jack nhìn vào tờ giấy mà Robbie đã hoàn tất cho gia sư của cậu ta. Bản thân chàng cũng chỉ còn có thể nhớ mang máng các chữ cái Hy Lạp, huống chi là những cách liên hợp động từ. Chàng không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Robbie. Chuyện này có lẽ đã hành hạ cậu ấy không ít. Nếu Ellie đã không nằng nặc bắt cậu em nàng phải có bằng đại học thì chàng đã bảo Robbie quên chuyện này cho rồi. Còn có nhiều việc khác để cậu ta tự kiếm sống mà không cần phải có bằng đại học. Và chàng nhất định sẽ giúp cậu ấy với tầm ảnh hưởng của mình. Chàng nói với ông gia sư: “Để đấy cho tôi. Tôi sẽ bảo đảm rằng Robbie sẽ làm lại bài này.” “Cậu ấy sẽ cần hỗ trợ,” ông gia sư trả lời một cách lờ mờ. “Đấy không là một vấn đề.” Chàng nhận thức được một sự tôn kính mới mẻ tỏa ra từ trong đôi mắt mệt mỏi của ông Barrie. Ông ta nói tiếp: “Không có nhiều quý ông thường trau dồi tiếng Hy Lạp của mình. Thật là đáng mừng khi biết rằng vẫn có một số người còn cảm kích những gì các vị giáo viên chúng tôi đã dạy mọi người.” “Hẳn là vậy.” Chàng thấy không cần thiết phải chỉnh cái giả định sai lầm của ông Barrie hoặc đề cập đến tên của Ellie trong cuộc đàm thoại này, và với một sự vội vàng mà chàng hy vọng rằng không có vẻ quá thất lể, chàng đã tiễn vị gia sư ra cửa. Trước khi bước lên lầu, chàng đã dừng lại một giây lát trước một tấm gương và chăm chú nhìn bóng của mình trong đấy. Chàng thật hiếm khi để ý đến y phục của mình. Đó là công tác của người hầu cận thân của chàng, nhưng chàng đã tự hỏi có thể nào chàng đã có một chút nào đó quá bảo thủ trong phẩm vị của mình. Ash đã nghĩ như thế. Vất cái ý tưởng khó chịu ấy sang một bên, chàng bước lên lầu. Chàng tưởng rằng Ellie đã về phòng nàng để chỉnh lý lại ngoại hình một chút, thế nên Ash chỉ có thể đang ở phòng khách mà thôi. Chàng có khuynh hướng muốn bỏ mặc Ash tại đấy như thể là một loại trừng phạt anh ta bởi đã giữ nàng bên ngoài quá lâu, nhưng lương tâm không cho phép. Không một ai nên chịu đựng mấy cái hội họp văn học tẻ nhạt của Frances. Khi chàng bước vào phòng khách, chàng đã chần chừ ngừng lại. Trong phòng không có chút dấu hiệu sự có mặt của Ash hoặc Ellie trong nhóm phụ nữ ríu rít đang dùng trà. Khi Frances đứng lên và bước đến chào hỏi chàng, những tiếng ríu rít chìm lắng xuống. “Jack”, cô nói với giọng rất điều chế của mình: “thật là một ngạc nhiên thú vị. Hãy ở lại và dùng trà cùng chúng tôi. Bà Tuttle đang sắp chia sẻ tác phẩm mới nhất của bà về...” Cô liếc mắt nhìn người phụ nữ với thân hình đẫy đà xốc xếch và bà liền lập tức đáp: “Mục đích của điệp khúc trong phim Hy Lạp.” Lại là tiếng Hy Lạp! Jack cố nén một cái rùng mình để lịch sự khước từ, và nói nhỏ tiếng để chỉ đủ rót vào tai Frances: “Tôi nghĩ tôi nghe tiếng Ellie trở về nhà. Có phải tôi đã lầm lẫn?” Đôi mắt xanh lơ màu nước biển rót nụ cười vào mắt chàng. Và bằng một giọng nói âm vang đến từng góc gác của căn phòng, cô trả lời: “Lần cuối tôi nhìn thấy cô ta thì cô đã đi dạo chơi xe với ngài Denison, nhưng chuyện đó đã là hơn năm giờ đồng hồ trước đây.” Cô hít vào một hơi. “Tôi hy vọng rằng đã không có chuyện gì ngoài ý đã xảy ra.” Các quý phụ phía sau cô đồng thời cùng nhau kinh hô. Những năm tiếng đồng hồ với một người đàn ông khác. Đó là chuyện Frances muốn cho mọi người biết. Chàng thật muốn dạy dổ cho cô ta một trận. Nhưng thay vào đó, chàng giả vờ xuống tinh thần. “Ối trời! Tôi đáng lý ra đã phải đến tụ họp với họ tại cửa tiệm may của bà Clothilde. Tôi lại quên khuấy đi. Có lẽ bọn họ vẫn còn ở đấy đợi tội.” Và với dáng vẻ như bất kỳ người phu quân bị bị phân tâm nào, chàng đã rời khỏi phòng với toàn bộ ánh mắt nhìn chằm vào mình. Chàng quá biết rõ rằng Ellie đang ở nơi nào đó trong nhà, nhưng lại không thể chắc chắn về phần Ash. Anh ta đã có thể chuồn đi trong lúc Jack đang tiếp gia sư. Năm giờ đồng hồ riêng rẽ với Ash. Frances đã làm rất tốt công việc [nói xấu] của cô ta. Chàng đã tìm thấy được họ ở hành lang ngoài phòng ngủ Ellie. Ellie có một vẻ mơ màng trên khuôn mặt mình và Ash đang hôn tay cô. “Ellie!” giọng Jack vang dội như sấm. Nàng bật nhảy người ra phía sau với một chút cảm giác tội lỗi. Ash quay người đối mặt với Jack, khuôn mặt vẫn luôn mang một biểu hiện châm biếm. “Nhắc đến Tào Tháo,” anh ta nói. “Cậu đã trở về nhà sớm.” Anh nghiêng đầu sang một bên. “Tôi có thể xem vẻ mặt của cậu để biết rằng cậu là người mang đến tin xấu. Đừng nói rằng chúng ta lại tuyên chiến với Pháp!” Jack trả lời với một giọng châm biếm không kém: “Tệ hơn nữa. Tôi vừa nói chuyện với gia sư của Robbie, nhưng chút nữa chúng tôi mới thảo luận chuyện đó. Nếu tôi trở về sớm thì hai người đã về trễ. Năm tiếng đồng hồ là một thời gian dài để ngựa của cậu đứng trong cái lạnh đấy Ash. Tôi nghĩ cậu thường cẩn thận với gia súc của cậu nhiều hơn thế.” “Gia súc của tôi?” Ash nhẹ cau mày. Anh chợt hiểu ra, cái nhíu mày đã tan biến và tướng anh nhìn như thể anh đang cố nén lại nụ cười. “Thì ra là thế! Tôi chắc rằng những con ngựa của tôi sẽ rất cảm động bởi sự quan tâm của cậu, nhưng thật là không cần thiết. Cậu thấy đấy, tôi đã cho chúng về nhà khi bà nội của cậu đề nghị chúng tôi cùng ngồi xe của bà. Chúng tôi đã ở tại khách sạn Clarendon, quyến luyến với một bữa tối hảo hạng. Thời gian như là có cánh khi người ta đang vui vẻ tận hưởng, phải không nào? Chúng ta giờ thì đã có mặt nơi đây, và các chú ngựa của tôi đã không có bị tổn hại nào.” “Hai người đã ở cùng bà nội của tôi?” “Và cả Caro”, Ellie nói với đôi má đỏ ửng. Nàng đã bắt nắm bắt được hàm ý của cuộc đối thoại này, và nàng thật không thích chút nào. Ánh mắt của Jack chuyển đi khi bà của chàng và Caro xuất hiện tại khung cửa phòng của Ellie. Ánh mắt của Caro đang tỏa sáng. Mắt bà nội thì lấp lánh một cách hiểu chuyện. Caro khó có thể nhịn được. “Chúng em đã gặp bạn của anh, ông Brummel, và anh ta hứa sẽ đến dự buổi dạ tiệc ra mắt của em. Tất cả bạn bè của em thật là ghen tỵ đấy. Và... và ngài Denison đã hứa sẽ đưa em đến với cửa tiệm của bà Clothilde để may chiếc áo dạ hội cho em.” Âm thanh của cô trở nên kính trọng. “Những thứ của Ellie thật là rất đáng yêu.” “Và đắt tiền,” bà thái hậu nói thêm với vẻ hài lòng. “Chỉ có những thứ tốt nhất mới đủ tốt cho Ellie của chúng ta, mặc dù bà không chắc chắn rằng kết hôn với cháu trai đần độn của bà là người tốt nhất cô ấy có thể lấy.” Jack chẳng nói năng gì. Chàng bắt đầu cảm thấy bẽn lẽn vì đã đánh giá sai tình hình. “Bà bà!” Caro phản đối. “Anh Jack có thể chọn bất bất kỳ cô gái mà anh ấy muốn.” Nụ cười rạng rỡ của cô đã tan biến và cô ném cho Ellie nhìn phẫn uất. Lệnh bà khịt mũi. “Một cô gái mà chỉ cần phẩy tay là đến ngay không phải là loại con gái mà đàn ông mong muốn. Hãy noi theo gương của Ellie kìa. Cô ấy đã không muốn anh trai của cô với bất cứ già nào. Thôi đi. Không cần tranh luận nữa. Hãy để hai đứa trẻ tự giải quyết chuyện xích mích của họ về...” - ánh lấp lánh trong mắt bà càng rõ rệt hơn: “... ngựa.” Ash đã nói điều gì đó không rõ ràng. Bà thái hậu bật cười. Lắc đầu, bà kéo theo cô cháu gái dọc theo hành lang với Ash theo chân của họ. *** Sống lưng của nàng thẳng đứng lên như một nòng súng, Ellie bước rầm rập vào phòng nàng. Jack trù trừ trong giây lát, nhưng khi nàng quay lại nhìn chàng với đôi chân mày nhướng lên, chàng đã lấy đó làm một lời mời. Chàng đóng cửa lại sau khi tiến vào phòng. Trên sàn nhà, những chiếc hộp đã được mở tung và y phục bằng các loại vải vóc đầy màu sắc được phủ đầy mặt giường và những chiếc ghế. Đây là những gì chàng muốn dành cho nàng, những thứ tốt đẹp hơn trong đời sống mà đã nằm ngoài tầm với của nàng khi nàng trở thành người phải lo toan mọi việc cho gia đình nhỏ của mình. Nàng xứng đáng có những thứ tốt nhất và chàng đã nhất quyết thục hiện điều đó cho nàng. Đôi mắt chàng hướng đến Ellie và nụ cười của chàng tắt ngấm. Trong hành lang mờ mịt thiếu ánh sáng, chàng đã không để ý đến y phục nàng vận, nhưng với ánh sáng của vài ngọn nến được thắp sáng quanh phòng chàng đã thấy từng chi tiết đầy kinh ngạc và có thể gây nên xì-căn-đan của nàng. Trông nàng như một mộng tưởng đen tối nhất và thâm sâu nhất trong lòng của mỗi một nam nhân. “Đấy có phải đó là một trong những sáng tạo của bà Clothilde?” Anh đột ngột hỏi. Nghe chàng nhắc đến chiếc áo đầm mới này đã xoa dịu đi cục tức của nàng đáng kể. Đây là điều cô đang trông chờ - phản ứng của Jack về sự hóa thân của mình. Cô không khỏi xoay người làm dáng. “Đúng vậy. Anh có thích không?” Âm thanh của chàng gắt lên một nấc. “Em đã mặc nó để đi mua sắm à?” Nụ cười của nàng rung rẩy, sau đó vụt tan. “Em đã thay y phục khi ở tiệm của bà Clothilde và mặc nó đến khách sạn Clarendon. Đấy là ý kiến của anh Ash.” “Ý kiến của Ash!” Nếu cậu bạn của chàng đang có mặt, chàng sẽ bóp cổ anh ta. Cái viền cổ áo thật là thấp, thấp đến nổi chỉ cần đụng nhẹ là núm vú của nàng đã có thể bật ra ngoài. “Anh đã nghĩ tốt hơn về cậu ta, và tốt hơn về em. Chiếc váy đầm gần như là trong suốt.” Đây không phải là những lời cô dự kiến sẽ nghe thấy. Nàng chua chát: “Thật là tầm phào! Bà nội cho biết chiếc váy của em đẹp mê hồn và Caro cũng muốn có một cái y hệt. Thẳng thắn mà nói, em không hiểu nổi anh. Kiểu này đang rất được thịnh hành. Ở khắp mọi anh đều sẽ thấy những phụ nữ ăn vận loại lại vải gạc trong suốt này.” “Em không phải bất cứ phụ nữ nào. Em là phu nhân của anh.” Nàng tung hai tay lên trời trong thất vọng hoàn toàn. “Đấy chính là quan điểm của em. Em không có đòi hỏi việc này.” Nàng xoay chiếc váy của mình. “Anh nói với em phải tin tưởng vào phán quyết của Ash và em đã làm theo. Anh ta nói em là vô song. Anh ta cũng nói y phục của em chính là điểm đỉnh của thời trang. Anh ta nói rằng mỗi một phụ nữ đều sẽ rất ghen tị khi em bước vào phòng.” Là những gì đám đàn ông nghĩ mới khiến chàng nghiến trẹo quai hàm. Chàng quá biết cái giống đực rựa của mình. “Anh sẽ không tin tất cả mọi thứ Ash nói với em.” Chàng biết lời chàng không được nhã nhặn, nhưng chàng dường như không thể làm khác được. Chàng cảm thấy bồn chồn và cáu kỉnh và đang cảm thấy hối hận về chuyện đã đồng ý cho Ash giúp Ellie ăn vận sành điệu hơn. Không phải là chàng ghen tuông. Chàng biết Ellie và Ash không phải là loại người như thế. Điều mà chàng phản đối là chàng, phu quân của nàng, lại có vẻ bị đẩy ra rìa cuộc sống của nàng. Cố không để âm thanh của mình có vẻ thô lỗ, chàng thô lỗ nói: “Ash là một tay tán gái thành thói. Anh ta không thể tự giúp bản thân. Đừng để anh ta quay đầu của em mòng mòng với những lời khen rỗng tuếch.” Đây chính là sát muối vào vết thương. Nét chiến thắng mà nàng đã dự đoán mình thấy được khi Jack nhìn thấy những thay đổi mà nàng cố gắng tạo nên để khiến chàng cảm thấy tự hào về nàng đã biến thành tro bụi. Nét mặt của nàng không hề biểu lộ một chút gì về chuyện này. Nàng ngọt ngào nói. “Anh nên học hỏi theo Ash, Jack ạ. Hãy noi theo gương của anh ta. Anh ấy biết làm thế nào để cư xử với một phụ nữ.” Những giọt nước mắt tủi hổ đang thiêu đốt đôi mắt nàng, nên nàng vội quay đi và bắt đầu gấp lại những chiếc áo đầm trên giường để nàng không lộ ra sự tan nát trong cõi lòng. “Bất cứ tên ngốc nào cũng có thể nối những từ hoa mỹ thành một chuỗi,” anh ta nói một cách âm trầm. “Thậm chí là anh.” Nàng bật một tiếng cười khẽ nhạo báng. “Anh đã bỏ sót trọng điểm. Không phải là những lời hoa mỹ là chính, mà là sự chân thành kèm theo đó. Ash dư hiểu điều đó.” Quá muộn, nàng nhận thức được bản thân đã cố tình chế nhạo chàng. Nàng phải xin lỗi ngay lập tức. Và nàng sẽ làm việc ấy khi chàng thừa nhận rằng chàng là một tên ngu dại. Khi chàng tiến đến gần nàng, nàng nhanh chóng lùi lại một bước và giương ra một tay như thể đang tự vệ. Mắt chàng chứa một ánh nhìn đen tối, cảnh báo với nàng rằng sự chế nhạo của nàng đã trúng đích. Ôi sao chuyện này lại khiến nàng cảm thấy vui lòng nhỉ? Giọng chàng khàn đục. “Em muốn sự chân thành? Anh sẽ cho em sự chân thành. Anh không quan tâm những gì em mặc. Trong thực tế, anh càng thích hơn nếu em không mặc gì cả. Anh muốn có em khỏa thân trên giường của anh. Anh muốn được làm tình với em. Anh không thể nói một cách nào đơn giản hơn thế.” Đôi mắt nàng mở rộng, miệng nàng há to. “C.. cái... gì?” nàng lắp bắp. Chàng cố ý cúi đầu xuống tầm mắt của nàng, thích thú trong ánh mắt ngây dại của nàng và sự ấm áp từ hơi thở của nàng trên đôi môi chàng. “Nếu em thực sự thuộc về anh,” chàng thì thầm, “Ash sẽ không còn là vấn đề.” “Anh ấy sẽ không còn là vấn đề?” Nàng thì thầm. “Phải, bởi vì lúc ấy anh ta biết được rằng em thuộc về anh.” Giọng của chàng đã dâng lên một sắc tối hơn. “Một người phụ nữ có được khoái lạc trên giường của phu quân nàng là một người phụ nữ hạnh phúc. Nàng sẽ có một khí tức gì đó về nàng. Nàng sẽ tràn đầy, sẽ thỏa mãn, và điều đấy sẽ được biểu lộ ra ngoài.” Nàng thở hổn hển. “Em hiểu. Em cần phải lên giường với anh để tất cả bạn bè anh đều biết anh là một tên trác táng dâm dật cỡ nào!” Chàng bị cú sốc nặng. Trong một khoảnh khắc thì nàng nhún nhường; khoảnh khắc sau thì lại xuất chiêu tấn công. Bị tổn thương, chàng nói: “Em đang méo mó lời anh nói.” “Vâng, hãy thử méo mó điều này.” Nàng điểm vào ngực chàng đủ mạnh để khiến chàng nhăn nhó. “Em chưa từng bị xúc phạm như thế trong đời. Khi em cùng chăn gối một người đàn ông thì sẽ bởi vì em quan tâm đến anh ta chứ không phải để anh ta thể hiện năng lực làm tình nhân của mình trên giường.” Chàng dùng những ngón tay chải mái tóc mình ra phía sau. “Anh không biết vấn đề là ở đâu. Em đã yêu anh từ khi em còn là một thiếu nữ. Vậy được, bây giờ em có thể có anh mà không ảnh hưởng đến đạo lý làm người của em. Hôn nhân của chúng ta đã được nhà thờ ban phước. Em còn muốn gì nữa?” Nàng ép sát bàn tay vào lòng ngực mình để dễ thở hơn. Nhân phẩm của nàng bị đạp bẹp. Kiêu hãnh của nàng bị phá vỡ. Có thể nào tình cảm của nàng đã hiển lộ quá rõ rệt như thế? Chỉ có duy một câu trả lời cho sự kiêu ngạo ấy. “Anh đã tin lầm những tin đồn tàm xàm rồi Jack ạ. Cho phép em nhắc lại với anh rằng chúng ta đã tạo dựng một câu chuyện [tình yêu thanh mai trúc mã] để bịt miệng mọi người? Cuộc hôn nhân này đã bị áp đặt trên người chúng ta. Không một ai tự nguyện ý. Chúng ta đều đang phải chịu thử thách này. Em khuyên anh nên tìm hiểu cách lấy lòng phụ nữ và em sẽ cố hết sức để không bóp họng anh những khi anh thốt những câu vô nghĩa.” “Lấy lòng em?” Chàng có vẻ bối rối hơn là giận dữ. “Chúa trời ơi, em ơi là em, anh đã cưới em rồi [sao lại phải cố đi cưa em nữa?].” Đôi vai nàng cứng ngắt. “Chỉ là trên danh nghĩa!” “Đấy là chuyện anh đang cố cho em biết. Chúng ta có thể thay đổi điều đó ngay tại đây, ngay giờ phút này và càng sớm càng tốt.” Không khí như bức khỏi lồng ngực của nàng. Nàng vội vã tiến tới cửa để mở rộng nó. Chàng đã hiểu rõ ý của nàng, nhưng lại dừng lại ngay trên ngưỡng cửa. “Anh đã nói đúng về chiếc váy đầm ấy,” chàng nói. “Em nên tự soi gương.” Và với một nụ cười dâm đảng, chàng thong dong rời đi. Ellie đóng thật chặt cửa sau lưng chàng nhưng trên thực tế nàng chỉ muốn dập nó một cái ầm. “Giả dối!” nàng thì thào dưới hơi thở. Chàng chưa bao giờ phàn nàn về y phục rực rỡ của Aurora. Và bây giờ nàng đã kết hôn với chàng thì tất mọi thứ đã khác đi. Nàng lần mò đến trước chiếc gương đứng để kiểm tra xem chuyện gì đã khơi ngòi sự giận dữ của chàng và điều nàng nhìn thấy khiến đôi mắt nàng thiếu điều lọt tròng. Bà Clothilde đã cảnh báo rằng nàng phải cẩn thận bởi không phải mọi đường may đã được khâu đâu vào đấy. Điều này rõ là hiển nhiên. Đường viền cổ áo đã bị mở toạt để lộ một khoảng ngực trần trụi thật không đoan trang. Nàng ré lên một tiếng hét kinh hoàng, và chạy ào đến dây kéo chuông để gọi một cô hầu gái đến. Làm xong việc này nàng kéo viền cổ áo lên để che đi khoảng ngực trần của mình. Nàng xấu hổ hoàn toàn. Ôi! Đáng thương cho Jack. Chàng đã cố báo cho nàng biết nhưng nàng đã lập tức mếch lòng và đã xem đó như là một cuộc vũ nhục. Nàng đã không nhận thức được rằng chiếc áo của nàng đang bị rã ra từng mảnh. Chuyện này chắc đã từ từ xảy ra qua một thời gian, bởi nàng biết chắc rằng thái hậu bá tước đã phải khuyến cáo nàng trước khi nàng tự làm xấu bản thân. Jack đã khuyến cáo nàng nhưng nàng lại xem đó là một sự làm nhục và tình hình giữa họ đã chuyển từ xấu đến tồi tệ hơn. Sao chàng có thể đầu gỗ như thế? Thứ nàng muốn không phải là những lời khen ngợi mà là một cử chỉ gì đó để chứng tỏ chàng thật sự quan tâm đến nàng. Không lẽ chàng chỉ có thể nghĩ đến chuyện chăn gối? Một tiếng gõ cửa vang lên. “Vào đi”, nàng kêu lên. Cô hầu gái vừa bước vào là một trong những cô gái chuyên thu dọn phòng ngủ. Cô là một người với vóc dáng nhỏ nhắn, mắt cô ánh lên lanh lợi và khuôn mặt cô luôn sẵn sàng có nụ cười. “Meghan,” Ellie nói: “tôi cần Alice để giúp tôi khâu áo. Tôi không dám di chuyển vì sợ rằng nó sẽ bị rã ra từng mảnh. Cô ấy sẽ biết phải làm gì.” Nụ cười sẵn có của Meghan nhanh chóng phai đi. “Alice đã đi mất rồi, thưa phu nhân,” cô ấy nói. “Đi mất?” Chân mày của Ellie nhăn tít. Meghan bắt đầu cảm thấy bất an. “Cô ấy đã rời đi vào ngày kia, trước khi mọi người thức giấc.” “Ý của cô là cô ấy lén bỏ đi và đã không báo với bất cứ ai nơi mà cô ta sẽ đến?” Giờ Meghan đã bắt đầu nhìn sợ hãi. “Không, thưa phu nhân. Cô ấy bị đuổi việc bởi Phu nhân Raleigh.” “Phu nhân Raleigh nào?” Có những hai người phu nhân Raleigh nếu không tính thêm nàng. “Là cô chủ.” Điều đó thật là đau đớn nhưng Ellie đã cẩn thận không để lộ ra. Ý của Meghan chỉ có thể nói là Frances. Nàng nói bằng cách ôn nhu nhất mà nàng có thể tạo ra: “Tại sao Phu nhân Raleigh lại đuổi việc Alice?” Nếu Meghan đã bất an trước đây, giờ thì cô thật sự kích động. “Tôi không biết. Tôi không thể đoán. Bà Leach nói rằng tôi không nói chuyện này với bất cứ ai.” Ellie gật đầu. Nàng không muốn khiến cô hầu căng thẳng vì khó xử, nhưng nàng muốn biết rõ mọi việc. “Webster có biết chuyện này không?” “Có, thưa cô. Nhưng cô ấy không thể nói gì hơn. Bà Leach đổ lỗi cho cô ấy vì đã không sớm nhận ra chuyện Alice phạm lỗi.” “Có phải Alice đã trộm cắp thứ gì không?” Vẻ mặt của Meghan hiện lên nét bị sốc. “Không!” “Có phải cô ta đã hổn xược? Xấc láo với phu nhân Raleigh?” “Không, thưa cô.” Nước mắt đã lưng tròng trong mắt Meghan. Một ý nghĩ đã dằn xé trong nội tâm Ellie. Frances đã mắng là Alice “một quả cầu thịt béo.” “Meghan,” nàng nhẹ nhàng nói: “có phải Alice đang gặp rắc rối? Cô phải hiểu ý tôi. Có phải cô ấy đã có chuyện “gia đình”?” [ý là chuyện con gái bị mang thai ngoài hôn nhân]. Khi nước mắt Meghan đã tràn bờ mi, Ellie dìu cô ấy đến một chiếc ghế, giúp cô ngồi xuống và đưa cho cô một chiếc khăn tay để lau mũi. Nàng đã phải mất vài phút để thay vào một bộ váy mới, sau đó nàng trở lại bên Meghan và quỳ xuống trước mặt cô ta. “Sao,” nàng mỉm cười khích lệ nói: “Alice đang gặp rắc rối và cần sự giúp đỡ của chúng ta. Tôi hứa sẽ không nói một gì với Phu nhân Raleigh. Đây sẽ là bí mật của chúng ta. Nhưng tôi cần phải biết tất cả những gì đã xảy ra với Alice và nơi cô ấy đã đi bằng không tôi sẽ không biết làm cách nào để giúp cô ấy. Cô có hiểu không?” Meghan gật đầu, lau khô nước mắt mình, và nói với Ellie tất cả mọi chuyện cô được biết. Đó là một câu chuyện thật thường tình. Alice đã yêu một chàng trai trẻ. Họ đã dự định kết hôn, nhưng khi Alice biết mình đã mang thai thì người yêu của cô đã rời đến một nơi có hoàn cảnh tốt hơn với lời hứa hẹn sẽ trở lại đón cô khi anh tìm được việc làm, và đó là lần cuối cùng cô đã nhìn thấy hoặc nghe được tin tức của anh. Cô ấy đã cố hết sức che giấu cái bụng chữa của mình, nhưng theo thời gian, chuyện này ngày càng trở nên khó khăn. Cặp mắt đại bàng của bà Leach đã không thể đánh lừa được lâu dài. Vì vậy, Alice đã bị đuổi ngay tại chỗ. Gia đình của cô ấy là những người nông thôn đàng hoàng sẽ không chứa chấp cô ta với bất cứ giá nào. Gặp cảnh nhục nhã và không có ai để nương nhờ và chỉ có một số tiền cỏn con, cô đã mướn phòng với một gia đình ở Westminster trong khi cô đi tìm việc. Nhưng công việc thật không dễ tìm. Cái từ “nhà tế bần” đã lảng vảng trong bầu không khí. Giờ thì Ellie đã hiểu vì sao đôi mắt Alice luôn luôn ửng đỏ với nước mắt. Thật là cái gánh nặng để phải chịu một mình! Khi Meghan kể hết câu chuyện, tính cách cảm thông của Ellie đã nhanh chóng trở nên lạc quan. Nàng hứa nàng sẽ chăm sóc cho Alice. Nàng chính là con gái của một cha xứ, và đã từng làm những việc này trước đây. Và với lời hứa cam đoan như thế, nụ cười của Meghan đã sáng lại lên trên khuôn mặt gầy gò của cô. Khi Meghan đã rời đi, Ellie ngồi lên chiếc ghế Meghan vừa rời khỏi và suy tưởng lại cuộc đàm thoại vừa kết thúc. Nàng đã phóng đại sự việc đôi chút. Là mẹ của nàng đã giúp đỡ các cô gái gặp nạn chứ không phải là nàng. Nhưng với tấm gương của Mama chỉ đạo nàng, nàng biết rõ trách nhiệm của mình. Tất nhiên hoàn cảnh của nàng đã khác với Mama. Đây không phải là ngôi nhà của cha xứ nơi mà cánh cửa luôn mở rộng cho những người khốn khó. Đây là một căn nhà đẹp đẽ nằm trong một khu phố đặc quyền trong thành. Alice không thể ở lại đây. Cô ấy là một người phụ nữ bị sa ngã. Những người phụ nữ đàng hoàng không thể có quan hệ với cô ấy. Toàn là những thứ tàm xàm vô nghĩa! Nhưng đó là đường lối của thế nhân, và trong xã hội cao tầng, nó được thực hành đến mức cực đoan - cần phải gìn giữ mặt mũi, cho dù là đối với hạ nhân. Ellie là một người quá hiện thực để nghĩ rằng mình có thể thay đổi cả thế giới, nhưng nàng là một người tháo vát. Nàng sẽ tìm ra cách để giúp Alice, và không ai có thể khôn khéo hơn nàng trong việc này.