Chính là mùi rượu trong hơi thở chàng mà Marion ngửi được trước hết. Một lúc thì nàng đang ngủ ngon lành trong chiếc ghế bành lớn cạnh lò sưởi trong phòng Brand, lúc sau thì nàng tỉnh như sáo nhìn chằm chằm vào đôi mắt say rượu của chàng. “Anh thắng cuộc bầu cử!” Nàng hô to, rồi tỏ vẻ hờn dỗi bởi chàng đành lòng đi mua vui trong khi nàng cố đợi chàng về để biết kết quả. “Không. Anh thua trận.” Chàng quay đi và bắt đầu chui ra khỏi bộ y phục của mình. Giật mình, nàng nhìn chằm, rồi nhảy dựng lên, nối gót theo chàng. “Anh thua sao?” “Anh bại trận.” “Oh, Brand. Em có thể nói gì chứ? Em cảm thấy thật đáng tiếc.” Chàng không có vẻ như một người đàn ông bị mất đi lý tưởng trong lòng. Chàng trông giống như một người vừa thắng được một tài sản kết sù tại bàn đen đỏ. “Không cần phải vậy,” chàng nói. “Anh giành được một thứ khác càng quan trọng với anh hơn so với cuộc bầu cử. Thứ ấy vẫn luôn thuộc về anh, chỉ là anh quá mù quáng để trông thấy nó.” Nàng mù mờ. “Là gì?” “Em nên biết. Không phải chính em đã xua họ đến đây sao?” “Ý anh là gia đình của anh? Không phải đâu. Mọi người đều có cùng một ý tưởng. Mặc dù hai đứa em của em và em cùng đi trước, nhưng mọi người đã đuổi theo kịp, nên mọi người cùng nhau đến.” “Và đấy là ý của ai để thoát khỏi đám tang phục đen đủi kia?” Nàng lắc đầu. “Cũng chẳng có ai thông đồng gì cả. Mọi người đồng thời có cùng một suy nghĩ, bởi chuyện thật lố bịch để tiếc thương cho ba kẻ đã gây ra rất nhiều tổn hại cho người khác. Nhưng chuyện lại là khác với bà của anh. Bà để cái chết của Bà Cutter và tất cả mọi trường hợp dẫn đến tình huống ấy trong lòng. Hai người họ đã ở bên nhau từ xa xưa.” Chàng quàng một tay quanh vai nàng, bỗng dưng ánh mắt chàng không còn vẻ say rượu nữa. Chúng trông thật xanh và mãnh liệt. “Sao em lại đến đây, Marion ạ?” “Anh không biết à?” “Anh không phải là người biết thuật đọc tâm, và tâm trí của em lại rất phức tạp đến nổi không thể đọc được.” Nàng có thể khiếm nhã, nàng có thể e lệ, nhưng trong thời điểm đó, khi người đàn ông khó tính và cô độc này cho nàng thấy được một cái nhìn thoáng qua tâm hồn chàng, nàng cảm thấy hoàn toàn khiêm cung. “Ông Hamilton ạ,” nàng nhẹ giọng: “em ngưỡng mộ và yêu anh đã từ lâu. Anh có thể cho em cái vinh dự, một vinh dự lớn lao, khi chấp nhận nắm lấy tay em trong hôn nhân không?” “Đây có phải là để đền bù cho anh bởi đã thua cuộc bầu cử?” Cảm xúc của nàng về sự khiêm nhường ngay lập tức biến mất. “Không, đồ ngốc ạ! Bởi vì em yêu anh và không thể sống mà không có anh.” Chàng nhắm mắt rồi giương rộng chúng. “Anh không bao giờ để em quên chuyện này,” chàng nói: “là chính em cầu hôn với anh.” Nàng dẩu môi. “Nếu anh muốn trêu chọc em-” Chàng nhanh chóng ôm lấy nàng. “Anh có quyền hưởng một chút trả thù bởi những nỗi đau em gây ra cho anh. Và câu trả lời là “Được. Anh vẫn biết em chính là người phụ nữ dành riêng cho anh từ khi...” “Từ khi?” Ánh hài hước bừng sáng mắt trong mắt chàng. “Từ khi em té xuống các bậc thang ấy và bị dập chân.” Chàng gật đầu khi nàng ngờ vực nhìn chàng. “Ồ, phải. Anh đã tê tái với sợ hãi cho đến khi em bảo anh đừng làm lớn chuyện. Anh yêu em, Marion ạ.” Nàng mỉm cười nhìn lên chàng. “Em biết. Em vẫn luôn đọc được tâm trí của anh mà, nhớ không? Giờ xem nào, anh có thể đọc được tâm trí của em không.” Nàng nhìn một cách rõ rệt xuống chiếc giường. Với một tràng cười giòn tan, chàng bế nàng vào vòng tay của mình. Một thời gian dài sau đó, Marion soải dài dưới sức nặng của cánh tay của Brand và chống đầu lên trên một khuỷu tay để nhìn chàng. “Anh sẽ không từ bỏ chính trị, phải không, chỉ bởi vì anh đã thua một cuộc bầu cử?” Một cái nhìn bất ngờ vụt qua mặt chàng. “Anh tưởng đấy là điều em muốn, bạn biết đấy, một cuộc sống yên tĩnh, trong trường hợp sự thật về song thân của em bị phanh phui?” Nàng cau mày. “Em nghĩ em đáng bị nói như thế. Em cố thể hiện sự cao thượng mà, cố làm những gì tốt nhất cho tất cả mọi người. Nhưng xem ra nó không có kết quả gì. Thực tế thì em trở nên tin tưởng rằng cố thể hiện sự cao thượng là một hình thức của kiêu ngạo. Lý do gì mà phải khiến mọi người phải đau khổ?” “Nào, điểm này thú vị đấy.” Chàng cũng chống đầu lên khuỷu tay để mắt có thể đối mắt. “Đừng dừng lại ở đấy nào. Cho anh biết làm thế nào em lại thay đổi chủ ý của mình.” “Tôi không đổi chủ ý của mình. Em nghĩ, trong đáy lòng em, em luôn biết rằng em không bao giờ có thể mất đi anh. Nhưng Theodora đã cho em thấy được em ngốc nghếch ra sao-ôi, không cần phải quá nhiều lời. Chính là ngược lại. Thím ấy đã từ bỏ người đàn ông mình yêu mà chẳng có lý do chính đáng gì cả, và thím ấy để tự ái của mình hoành hành bao nhiêu lâu thì nó càng khó cho thím ấy tự nhận ra mình đã gây ra một lỗi lầm bấy nhiêu. Đúng là thật quá đáng tiếc cho cả hai cuộc đời.” Chàng trông có vẻ hợm hĩnh. “Anh không thể thấy được Theodora sẽ bao giờ tin rằng thím ấy đã gây ra một sai lầm nào.” “Đó chính là điều em muốn nói. Nếu đó không phải là kiêu ngạo, em không biết nó là gì.” Nàng cúi đầu xuống gối. “Rồi còn có anh. Anh quá kiên định với muc đích của mình khiến anh ngăn cách với những người thân bên cạnh, hoặc những người nên thân với anh. Anh thực sự cần một vị phu nhân, và bởi em không thể chịu đựng được cái ý nghĩ có một người phụ nữ nào đó đảm nhận vai trò ấy, em quyết định em nên làm gì đó. Vì vậy, em đã nói chuyện với Emily và kể cho em ấy nghe về song thân của tụi em.” Chàng chậm rãi nói: “Em kể với Emily về song thân của các em?” “Em cảm thấy mình phải làm như vậy. Bởi với em dường như chúng ta đã kết hôn và anh là một Thủ tướng - và Phoebe thực sự tin rằng chuyện ấy sẽ xảy ra - rồi em sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người đàm tiếu hay là những người ghét bỏ hoặc là anh gọi họ là gì cũng được. Vì thế em muốn Emily được biết sự thật trước khi em ấy nghe thấy nó từ một người khác. Anh vừa nói gì thế?” “Không,” chàng khàn giọng nói. “Chỉ là có một chú ếch trong cổ họng của mình.” Chàng hắng giọng. “Vậy rồi Emily phản ứng ra sao?” “Ồ, em ấy rơi vài giọt lệ, không phải cho bản thân em ấy, mà là cho mẫu thân em và em. Nhưng em ấy cũng nghĩ như anh. Em ấy nghĩ những văn kiện kia sẽ chứng minh rằng phụ thân đã kết hôn với mẫu thân em ngay với cơ hội đầu tiên mà ông ấy có được.” Nàng lắc đầu. “Em ước gì em được như Emily. Những năm qua, em bảo vệ cái bí mật mà như thể thế giới sẽ gặp phải ngày tàn nếu sự thật được phơi bày ra ánh sáng.” Nàng trao cho chàng một nụ cười buồn. “Đấy cũng chính là một loại kiêu ngạo. Kết quả là, em đã xây một chiếc vỏ dầy quanh bản thân mình. Phải sống bên trong chiếc vỏ ấy thật quá là cô đơn, như anh nên biết.” Chàng gật đầu. “Không ai biết hơn anh.” Nàng cũng gật đầu. “Vâng, Emily không giống chúng ta. Chuyện đầu tiên cô bé làm sau khi em chia sẻ cái bí mật đen tối của gia đình chúng em chính là chạy đi kể với Andrew. Em ấy nói cậu ta như là một người anh với mình, và em ấy cảm thấy khá hơn sau khi nói chuyện với cậu ấy.” “Một người anh?” chàng thì thầm. “Anh đang tự hỏi. Điều đó nhắc anh. Anh có vật này để em xem.” Nàng giữ nắm lấy cổ tay chàng giữ lại. Giọng nàng trầm thấp và cấp bách. “Hãy xem vào thời gian kìa! Em phải quay trở lại phòng của mình trước khi các nhân viên khách sạn thức giấc.” Chàng nhìn đồng hồ. “Không, khoang đã, vẫn còn thời gian.” “Thời gian để làm gì?” Chàng hôn bàn lấy bàn tay đang hạn chế chàng, sau đó mũi, rồi miệng nàng. David Kerr có thể đợi. “Đọc tâm trí anh đi,” chàng nói. *** Ba tuần sau, sau khi lời công bố được rao[19], chàng và nàng đã kết hôn trong nhà thờ giáo xứ tại Longbury. Emily làm một cô phù dâu duyên dáng và Phoebe và Flora hiển nhiên là các thiên sứ tung hoa, nhưng chính cô dâu đã khiến Brand phải nín thở, không phải vì nàng đẹp lộng lẫy, mà là vì nàng rạng rỡ trong hạnh phúc, và hạnh phúc của nàng cũng khiến chàng cảm thấy hạnh phúc. [19] Công giáo: lời công bố về một lễ cưới sắp được tổ chức tại nhà thờ xem có ai khiếu nại về tình trạng hôn nhân của đôi bên cô dâu và chú rể không. Andrew đứng đấy với chàng, và rất nhiều người đã nhận xét rằng gia đình chàng có nét giống nhau thật mãnh liệt. Nhưng chính Ash Denison mới là người giành được trái tim của tất cả thiếu nữ hiện diện. Một vài lần, người ta trông thấy anh ta chậm nước mắt với chiếc khăn tay của mình. Buỗi tiệc cưới theo sau nghi lễ được diễn ra trên sân cỏ nhà dòng Priory. Cả làng được mời dự và họ rầm rộ đến. Với Marion bên cạnh chàng, Brand đi viếng từng nhóm người một, trao đổi một vài câu, nhưng đa phần, chàng rui vẻ để Marion tiếp chuyện trong khi chàng chìm đắm trong dòng suy tư. Chàng đang suy nghĩ tới ông ngoại của mình, thắc mắc ông nghĩ gì về mọi việc nếu ông hiện diện. Chàng ta muốn tôn vinh ký ức của mình về ông, nhưng không phải bằng cách sống trong quá khứ khư khư ôm lấy hận thù mà giờ đã thuộc về một thế hệ cũ. Chàng là một thành viên dòng FitzAlan nhiều như ông là người họ Hamilton. Điều kỳ diệu nhất chính là nó đã tốn bấy nhiêu năm mới khiến cho chàng nhận ra điều ấy. Lời nói của Marion khiến dòng tư tưởng của chàng bị gián đoạn. “Chúng tôi sẽ xây tổ ấm tại nhà dòng Prioy”, nàng nói với phu nhân của Ngài Basil: “cùng với gia đình của Brand. Ngôi nhà có quá đủ phòng, và công tước nương nương đã tìm được người thuê nhà hoàn mỹ để tiếp quản ngôi nhà của Brand, Tướng Frampton. Ông ấy là mộ người của trường phái cỗ và ông ấy thích ngay căn nhà khi vừa để mắt tới.” Nàng phóng một cái nhìn tinh nghịch theo hướng Brand, và chàng gật vừa đúng lúc. Marion nhìn lại thêm một lần về căn nhà của ông chàng để lại và không thể ẩn dấu vẻ không vui của mình. Tổng Frampton là một người trời ban. Ông ta say mê với những tấm gỗ sồi đen tối, bàn ghế sofa làm băng bờm ngựa, và các món đồ nội thất bằng gỗ đặc kiểu Jacobean, và hứa rằng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì trong khi ông thuê căn nhà ấy. Chàng có thể đã bán luôn ngôi nhà ấy cho ông tướng kia, nhưng Brand chưa hoàn toàn sẵn sàng từ bỏ những liên hệ với ông của mình. Trong khi đó, chàng và nàng cũng chắc chắn rằng mình có thể để Yew Cottage cho một gia đình mà họ hy vọng là thân thiện mà không bị ảnh hưởng xấu bởi những sự kiện xảy ra gần đây tại nhà dòng Priory. Ngài Basil huýt khuỷu tay vào Brand. “Thật không may về cuộc bầu cử,” ông nói. “Tôi hy vọng điều này không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ lảnh vực chính trị. Thời điểm đó không ổn, chỉ vậy thôi. Sẽ có những cuộc bầu cử khác. Tôi hy vọng cậu sẽ báo danh của mình?” Brand gật đầu và cảm ơn vị trấn trưởng bởi những lời tử tế ấy. Sự thật thì chàng chưa quyết tâm mình sẽ làm gì trong thời gian dài, chỉ có những gì chàng sẽ làm gì trong ngắn hạn. Chàng muốn có một thời gian nghỉ ngơi xa các tham vọng của mình, dù chúng đáng tán dương đến đâu. Chàng muốn có một cơ hội để tìm hiểu gia đình và xây dựng lại các mối quan hệ để chúng không tài nào bị phá vỡ. Và hơn hết tất cả, chàng muốn dành thời gian với phu nhân của mình để xây dựng một nền móng vững chắc cho cuộc sống mới của họ với nhau. Marion nói: “Đó là một nụ cười đen tối nếu bao giờ em được thấy qua. Anh đang nghĩ gì vậy?” Chàng trục xuất những tư tưởng đen tối trong tâm trí của mình và nói một cách dễ dàng: “Anh đang nghĩ rằng chúng ta nên đặt tên con trai đầu lòng của mình là FitzAlan Hamilton, nếu đều đó được ổn với em.” “Cái tên đó hơi dài phải không nào?” “Gọi tắt là Alan đi.” Nàng gật đầu. “Em thích cái tên ấy.” Đôi mắt nàng lấp lánh với chàng. “Vậy nếu chúng ta chỉ có con gái?” Chàng lướt nhanh môi của mình trên môi nàng. “Mình gọi cô bé là Alana.” Nàng vẫn còn cười giòn khi bị Emily lôi đi để chuẩn bị cho cuộc hành trình đến Stratford. Đây chính là một tuần trăng mật và một cuộc hành hương. Brand đã nói đúng về song thân nàng. Các văn kiện đã đến đúng lúc để chứng minh rằng cha mẹ nàng đã kết hôn tại Stratford, với nhiều khả năng đã xảy tra trong cuộc hành trình đến Longbury ba năm trước khi Emily chào đời. Các văn kiên có ý nghĩa với Marion hơn là chuyện để nàng giải quyết mọi chuyện với họ Kerr, mặc dù nàng đã rất vui mừng khi có lại lại các món nữ trang ngọc lục bảo của mẫu thân nàng. Bản văn kiện đó đã xóa tan đám mây mù đã luôn quanh quẩn trên đầu các chị em nàng. Giờ thì không một ai có thể đến sỉ nhục chị em nàng. Brand lang thang lên sân hiên, nhấm nháp một chút rượu sâm banh, có đôi chút xa cách với những quý khách của mình, nhưng lại không cảm thấy cô độc chút nào. Có một sự khác biệt. Ánh mắt chàng lướt quanh đám đông, và ngừng lại trên từng người trong gia đình của mình. Chàng vừa hài lòng vừa khiêm cung bởi những cái kết cuộc của tất cả mọi việc. Trong sự vắng mặt của Theodora, chú Robert dường như đã trở lại với bản thân mình. Chú và Andrew có kế hoạch biến các chuồng ngựa thành một trại ngựa giống, và Manley hiện đang làm việc cho họ. Bà của chàng lại nhất quyết gánh lấy trách nhiệm giáo dục Flora và Phoebe cho đến khi có thể tuyển được một cô giáo bảo mẫu. Chú Robert quyết định sẽ không đưa Flora về chung sống với dì của bé nữa bởi dì của bé luôn được chào đón tại nhà dòng Priori, và từ nay trở đi, Flora sẽ chung sống cùng chú ấy. Và cuối cùng nhưng không kém tầm quan trọng, Clarice và Oswald đã chia sẻ rằng hai người họ sắp được làm cha mẹ. Một kỷ nguyên mới và một thế hệ mới đã bắt đầu. Cũng thích hợp thôi. Bà công tước nương nương đến nhập nhóm cùng chàng và quàng cánh tay mình qua tay của chàng. Sau một hồi im lặng thân mật, bà nói: “Phụ thân của cháu sẽ rất tự hào về cháu nếu ông ta có thể nhìn thấy cháu bây giờ.” Đã có một thời, những lời nói ấy sẽ là ngòi thuốc cho một cuộc tranh chấp. Brand nhấm nháp rượu sâm banh. Cuối cùng, chàng nói: “Hãy kể cho cháu biết về phụ thân của cháu. Cháu muốn biết ông ấy là người đàn ông ra sao.” Bọn đang ở trong phòng áo lễ của Giáo Hội Thánh Giáo ở Stratford-upon-Avon, đang đọc qua hồ sơ đăng ký hôn nhân của giáo xứ trong năm 1796. Nét mực đã phai mờ theo thời gian, nhưng vẫn còn đọc được rõ ràng. Ngón tay của Marion lần theo từng dòng một trong khi nàng đọc cùng trang khi nàng đọc mục nàng muốn: George Dane, goá vợ, và Diana Gunn, phụ nữ độc thân, bởi Giấy phép kết hôn đặc biệt. Nụ cười của Marion sáng chói khi nàng nhìn lên Brand. “Em nhớ phụ thân em ngồi trong cỗ xe cùng mẹ trên chuyến đi đến Longbury, nhưng em biết phụ thân đã không có mặt tại ngôi nhà làng. Và, tất nhiên, bây giờ chúng ta đều biết lý do tại sao phụ thân lại không đến. Phụ thân cố tránh dì Hannah!” Nàng nhìn lại cái mục ấy thêm một lần chót rồi đóng quyển sách lại thật gọn gàng. “Không cần nhìn lại quá khứ nữa,” nàng nói: “ít nhất là không nhìn lại với những hối hối tiếc. Em hiện đang rất hạnh phúc trong lòng, em nghĩ mình có thể bị dìm chết trong ấy.” Sau khi trả lại sổ đăng ký cho người Cha phụ tá, họ rời khỏi nhà thờ và dừng lại ở bậc tam cấp để có thời gian cho mắt mình thích nghi với ánh sáng. Brand nói: “Không còn lo ngại bởi quá khứ tối tăm của em sẽ đuổi kịp em sao?” Nàng lắc đầu. “Em chưa bao giờ sợ cho bản thân mình. Anh biết điều đó. Bên cạnh đó, em sẽ lấy anh làm gương.” “Câu ấy có nghĩa gì?” “Có nghĩa là em được miễn dịch với những ác ý của những người không đủ tư cách để liếm giày cho em.” Chàng phát ra một tràn cười giòn tan. “Điều đó có phải là một lời khen không vậy?” Nàng suy nghĩ một lúc. “Không hẳn. Đó là một lời trung thực, sự thật không hoa hòe. Đó là một trong những phẩm chất đáng quý mến nhất của anh.” Khi nàng im lặng, chàng hỏi: “Em đang nghĩ gì nào?” Nàng cười khúc khích. “Những người tốt nhất đôi khi được xuất thân từ những hoàn cảnh tệ hại nhất. Đó chính là anh, Brand FitzAlan Hamilton, và em sẽ không thay đổi một chút gì về anh cả. Anh vừa nói gì đấy?” Chàng vân vê cổ họng của mình. “Không. Là con cóc đáng nguyền kia nữa rồi.” “Có phải anh sắp bị bệnh chăng?” “Trong tuần trăng mật của anh à? Anh nam tính hơn thế mà.” Nàng bật cười. “Stratford!” nàng nói. “Quê hương của Shakespeare. Có quá nhiều thứ để làm và ngắm nhìn tại đây mà em hầu như không biết phải bắt đầu từ đâu.” Khi nàng nhìn lên chàng ta với câu hỏi trong mắt, chàng đáp: “Đúng vậy. Nhưng đây chỉ mới là ngày đầu tiên của tuần trăng mật của chúng ta.” Chàng nhún vai một cách bình thường. “Ngày mai, các điểm tham quan của Stratford sẽ vẫn còn ở đó mà, lo gì.” “Anh lại vừa đọc tâm trí của em rồi,” nàng nói, và nàng bắt đầu di chuyển xuống lối mòn, để lại một mình chàng đứng đấy nhìn chằm chằm. Nàng quay gót nhìn chàng. “Sao, anh còn chờ đợi gì nữa? Hãy quay trở lại phòng khách sạn của chúng ta và đóng cửa với cả thế giới thôi.” Chàng ngay lập tức xuất hiện bên cạnh nàng trong chỉ hai bước dài. Cười giòn tan, tay trong tay, họ chạy xuống con đường mòn dẫn đến cỗ xe đang chờ đợi họ trong hạnh phúc.