Họ đang trên con đường đi về hướng Yew Cottage. “Tại sao chúng ta về lại ngôi nhà làng?” Bà Cutter lại tặt lưỡi. “Bởi vì nó ở dưới đồi. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giúp cô đi lên trên dốc đồi về lại ngôi nhà dòng Priory. Và ở nơi đó nhất định sẽ có người. Chúng ta sẽ cho mời một vị y sĩ.” Marion không nghĩ rằng sẽ có bất cứ ai ngôi nhà làng. Kể từ khi cuộc di chuyển đến ở tại ngôi nhà dòng Priory lại có vẻ như là vĩnh viễn, ít hay nhiều cũng có vẻ là thế, họ đã không cần đến sự phục dịch của bà Ludlow hoặc người canh gác để bảo vệ nơi ấy. Nàng không mấy chắc chắn mọi việc được sắp xếp ra sao, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng có vẻ như sắp bị một cơn bạo bệnh nào đó - cảm cúm hay là cảm mạo bình thường chăng? Điều duy nhất nàng muốn làm là được ngủ. Nhưng nàng đã có một điều gì đó quan trọng để nói với Bà Cutter. Là chuyện gì đây? Nàng chớp mắt để tập trung suy nghĩ của mình. “Tôi nhớ ra rồi. Tôi biết nơi dì Hannah được chôn cất. Dì ấy ở trong vườn thảo mộc của bà, Bà Cutter ạ. Đó là nơi mà John Forrest đã chôn dì ấy. Ông ta đã dời đi tác phẩm điêu khắc của vị sư trụ trì, và... và...” Âm thanh nàng nói quyện vào nhau, và nàng nỗ lực để làm chủ cái lưỡi của mình. “Ông ấy chắc phải sợ rằng bà hoặc một trong những người làm vườn sẽ tìm thấy di thể của dì ấy nếu có bao giờ bà đào xới đất lên.” “Hãy cẩn thận bước đi của cô. Chúng ta không muốn đầu gối của cô bị trầy trụa nào.” “Bà có nghe tôi nói gì không, Bà Cutter?” “Vâng, cô gái đáng yêu. Cô đề cập đến trụ trì, tôi tin là vậy.” Bà Cutter đã không nghiêm túc xem trọng lời nói của nàng, và điều ấy khiến nàng phát cáu. Phải chi Emily cũng có mặt ở đó khi nàng bước xuống bục giảng, cô bé sẽ tin nàng và gọi ngay viên cảnh sát. Người phụ nữ lú lẫn đáng thương này không giúp ích gì cả. “Chúng ta cần phải gọi viên cảnh sát ngay lập tức! Bà không thấy sao, Ngài Robert và ông Forrest toa rập chuyện này với nhau. Nếu bọn họ để cho Ngài Robert thoát tội, ai nào biết ông ấy sẽ làm gì tiếp theo?” Một Bà Cutter hoàn toàn khác lạ quay sang nhìn nàng. “Đó là một điều thật âm hiểm để nói! Ông Forrest, phải, nhưng không phải Ngài Robert. Cậu ấy là con trai của bà công tước nương nương. Bộ cô không có chút lòng trung thành nào với gia tộc ấy hay sao?” Chợt hiện trong tâm trí của Marion một bài ca dao từ xa xưa lắm rồi. Nhền nhện ăn thịt người Chồn to như ngựa Và mèo có răng như của cá mập. Đấy chính là Bà Cutter trong khoảnh khắc ấy, rồi bà ta mỉm cười, nhưng nụ cười trống vắng từ tốn ấy không thể xóa bỏ ấn tượng kinh khủng khi khỏi tâm trí Marion. Mí mắt của nàng rũ xuống. Chân tay của nàng đang trở nên nặng nề. Não bộ của nàng muốn ngưng làm việc. Marion không cho phép chuyện đó. Thức dậy, Marion ơi! Hãy suy nghĩ! Điều gì đang xảy ra với mình chứ? Mình vẫn ổn khi bước xuống lầu sáng hôm nay. Món điểm tâm duy nhất là một lát bánh mì nướng và tách trà của Bà Cutter rót cho mình. Tách trà. Bà Cutter đã rót một tách trà. Đã bỏ cái gì trong đó? Nó không có khả năng. Bà Cutter là một bà lão không gây hại người khác và đang chìm vào lão suy. Tôi thích bà ấy, Marion suy nghĩ. Không, tôi cảm thấy đáng tiếc cho bà ấy. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng chỉ uống chừng hai ngụm trà trước khi đổ nó đi. Nó vẻ có không có khả năng khi chỉ là hai ngụm trà có thể khiến nàng cảm thấy vật vã như thế này. Giọng nói liếu lo của Bà Cutter gián đoạn dòng suy tư của nàng. “Chúng ta ở đây rồi. Ngôi nhà của Edwina. Chuyện này sẽ chỉ mất một giây lát thôi.” Marion xiu vẹo một chút một chút khi Bà Cutter rời khỏi nàng. Nàng không nghĩ rằng mình còn sức lực để di chuyển. Cảm cúm cũng không thể khiến nàng cảm thấy như thế này được. Nàng không bị sổ mũi hoặc đau nhức cơ bắp hoặc các khớp xương. Chắc nàng đã bị bỏ thuốc gì rồi, và người duy nhất có thể cho nàng uống là cái người đang đứng trước mặt mình với một nụ cười trống vắng. “Ở đây rồi.” Bà Cutter đã trở lại với một chiếc chìa khóa trong tay. “Ngay ở nơi Edwina luôn để nó.” Bà nói với một tiếng cười tự ti. “Nơi này tốt hơn so với khu vườn thảo mộc của tôi. Nó riêng tư hơn.” Một cơn ớn lạnh chạy lên cột sống của Marion. Tại sao Bà Cutter lại muốn được riêng tư với mình? Nàng rùng mình khi họ bước vào căn nhà và dừng lại ở chân cầu thang. Đây là nơi mà cơ thể của Edwina đã được tìm thấy. Bà Cutter cười vào đôi mắt nàng. “Bạn nhìn thật là kiệt sức, cô gái đáng yêu. Tôi chỉ có một câu hỏi dành cho cô, sau đó tôi sẽ để cho cô đi ngủ. Những bức thư mà Ngài Robert đã viết cho Hannah ở đâu?” Đây là điều cuối cùng Marion dự kiến sẽ nghe, và nàng ngây người nhìn Bà Cutter. Bà Cutter dừng lại mỉm cười. “Tôi hỏi cô một câu hỏi, Marion. Những bức thư Ngài Robert đã viết cho Hannah đang ở đâu? Hãy trả lời tôi.” “Không có bất kỳ lá thư nào.” “Đừng nói dối với tôi! Hannah nói với tôi rằng Robert đã viết bức thư tình cho cô ấy. Lúc ấy tôi không tin cô ta, nhưng trong ngày lễ hội, tôi đã nghe Phoebe nói với Flora rằng những bức thư của Ngài Robert thuộc về cô và cô sẽ quyết định sẽ làm gì với chúng. Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cô vạch mặt ngài ấy sao?” Chính là lời nhận xét cuối cùng mà có vẻ quá lạ lùng với Marion. “Vạch mặt ngài ấy? Với ai?” “Với thế giới! Trong cuốn lịch sử gia đình của cô! Nếu có bao giờ chuyện ngoại tình của cậu ấy với Hannh bị mang ra ánh sáng, hãy nghĩ xem nó sẽ gây ra những khuấy động gì. Họ sẽ bắt đầu đặt câu hỏi. Họ có thể bắt đầu tìm kiếm di thể của Hannah. John và tôi không thể cho phép điều đó xảy ra. Chỉ cần cho tôi biết nơi các bức thư được cất giữ và tôi sẽ thả cô đi.” Marion đặt tay nàng lên trụ cầu thang khi người nàng bắt đầu lắc lư. “Có phải đó là những gì ông Forrest đã tìm kiếm khi ông ấy bắn vào Brand?” “Đó là điều không may mắn. Ông ấy không có ý làm tổn thương bất cứ ai. Đáng lý ra cô phải có mặt tại ngôi nhà dòng, chứ không phải ngôi nhà làng này.” Giọng Bà Cutter mềm mại lại, trở nên thuyết phục hơn. “Tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi cô có thể dấu chúng, và điều duy nhất tôi tìm thấy được một chiếc hộp thuộc về Hannah với các vật lưu niệm của Robert trong đó. Cô đã lấy đi các bức thư, có phải không? Cô đã dấu chúng tại nơi đâu?” Bà Cutter đã lục xoát qua mọi thứ thuộc về nàng. Ý tưởng đó thật là ghê tởm. Giờ đã rít lên, Marion nói: “Tôi đã nói với bà. Không có bức thư nào cả.” Cú đánh khiến nàng thật bất ngờ. Bàn tay Bà Cutter dang rộng và xán ngang khuôn mặt nàng. Marion cuộn người lại. Đây không phải là Bà Cutter mà nàng quen biết. Bà ấy đáng lý ra là một người phụ nữ lớn tuổi chân yếu tay mềm. Rồi nàng nhớ lại rằng Bà Cutter đi tản bộ thật lâu hàng ngày. Bà trồng trọt trong khu vườn thảo mộc. Bà luôn chạy đây đó để lấy đồ dùm cho công tước nương nương. Và bà ấy luôn run rẩy. Hiện giờ bà ta nào có run rẩy gì đâu. Bà ta thật là đáng sợ. Bà Cutter và khu vườn thảo mộc của bà! Tại sao trước khi nàng cho phép bà ta mang nàng đến ngôi nhà làng nàng đã không thể liên kết các chuyện này với nhau? Nếu nàng không tự chủ được bản thân mình, nàng có thể chia sẻ cùng một số phận giống như dì Hannah. Nàng rất sợ hãi, nhưng sự tức giận của nàng càng mạnh mẽ hơn, và đấy là cơn thịnh nộ mà giúp cho nàng có ý chí để đả bại mụ già này trong trò chơi của chính mụ. Hãy để mụ ấy tưởng rằng nàng đã ở điểm phải sụp đổ, sau đó nàng sẽ thừa dịp khi mụ ấy không phòng ngờ và... và... Suy nghĩ nào! Nàng phải động não. Nàng đang ở thời điểm phải sụp đổ. Nàng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. “Tôi sẽ nói cho bà biết nơi các bức thư được cất giấu nếu bà cho tôi biết những gì đã xảy ra trong đêm dì Hannah biến mất.” “Cô đang cố gắng để chống chọi, phải không cô bé? Ý tôi là thuốc an thần đấy. Tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt của cô. Cô biết đấy, nó cũng khá nhẹ. Cô sẽ không giúp ích gì cho tôi nếu cô không thể tỉnh táo.” “Tôi nghĩ rằng,” Marion cho biết: “bà đánh giá sai lầm về liều lượng rồi. Tôi cảm thấy như thể bà đã cho tôi đủ thuốc an thần để tống cho một con ngựa ngủ say.” “Càng có nhiều lý do hơn để cho tôi biết nơi các bức thư được cất giấu.” Marion sịt mũi. “Chỉ sau khi bà nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra cho dì Hannah.” Mọi thứ đều rất là ấu trỉ, ấu trỉ tới mức kinh tởm, Marion nghĩ. Bà Cutter thở dài. “Tôi nghĩ cô biết những gì đã xảy ra. Tôi giết Hannah, và John giúp tôi chôn vùi cơ thể của cô ta trong khu vườn thảo mộc của mình. Tôi không thể để thi thể cô ấy để người nào khác kiếm ra được. Viên cảnh sát sẽ bắt đầu đặt câu hỏi. Bọn họ có thể tra ra được rằng cậu Robert và cô ta đã có tư tình. Robert sẽ là nghi can chính. Hãy nghĩ xem bà công tước sẽ cảm thấy thế nào.” “Dì Edwina biết về chuyện tư tình này không?” “Lúc đầu thì không. Cô ấy tin rằng Hannah đã bỏ nhà theo trai với một cậu trai trẻ nào ấy, và tôi rất vui lòng để thúc đẩy câu chuyện hưu vượn ấy. Vì vậy, cô hiểu không, tất cả mọi thứ đã xảy ra một cách tốt đẹp nhất. Cô nói đúng về tác phẩm điêu khắc của vị sư trụ trì. John luôn luôn sợ rằng những người làm vườn sẽ đào bới đất lên và và khám phá ra thi thể của Hannah, vì vậy tôi sắp xếp để bức tượng được chuyển đến khu vườn của tôi.” Mụ ấy đang chờ đợi Marion nói với mụ nơi các bức thư được cất giấu, và Marion đang trì hoãn trong giây lát khi nàng sẽ báo với mụ rằng nàng không mảy may biết gì cả. Nàng đã trở nên rối loạn. Không có bất kỳ bức thư nào. Không có vụ tư tình. Nàng nên nghĩ đến cách thoát thân. Điều duy nhất nàng cần là thời gian để chống lại ảnh hưởng của thuốc an thần nàng đã uống phải. Nàng ấy nói chậm rãi: “Đấy có phải là nơi mà bà giết chết dì Hannah không? Trong khu vườn thảo mộc của bà?” Bà Cutter lắc đầu, mỉm cười như thể họ đang bọn họ là kẻ đồng mưu. “Mọi người nghĩ tôi là chẳng giống ai, một Bà Cutter đáng thương luôn run rẩy. Ồ, phải, tôi biết những gì tất cả các người nghĩ về tôi. Nhưng đấy là một điều sai lầm khi đánh giá thấp con người của tôi, như Hannah từng học bài học ấy.” Mụ ta cười khoái trá đến rợn tóc gáy. “Tôi đã biết về vụ vụng trộm, và tối hôm đó tôi nhìn thấy cậu Robert ra ngoài, tôi theo dõi cậu ta. Cậu ấy đã gặp Hannah tại nhà kính. Tôi không thể đến đủ gần để nghe ngóng những điều bọn họ trao đổi, nhưng tôi có thể hiểu rằng đôi uyên ương rõ là có mâu thuẫn.” “Khi cậu ấy quay vào nhà, con chó của Theodora đã trốn ra và chạy ngay đến với Hannah. Tôi bèn giả vờ như tôi đến để mang con chó trở về để để giải thích sự hiện diện của tôi lúc ấy. Tôi yêu cầu cô ấy hãy để cậu Robert được yên. Cô ta cười nhạo tôi. Cô ấy bảo rằng cô ta và cậu Robert sẽ nhanh chóng bỏ trốn cùng nhau sau khi cậu ta có đủ can đảm để vạch rõ ranh giới với thiếu phu nhân. Và nếu cậu ấy không chịu vạch rõ ranh giới với Theodora, Hannah sẽ đưa những bức thư tình mà cậu Robert đã gửi cho cô ấy.” “Bỗng dưng cái ý tưởng nảy ra trong tâm trí tôi rằng nếu cô ta biến mất, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Người thiếu nữ độc ác như cô ta không được quyền làm tổn thương tới bá tước công nương. Vì vậy, tôi lẻn vào nhà kho của người làm vườn ngay cạnh căn nhà kính và tìm thấy - một cái búa, tôi nghĩ là nó là vậy, rồi rón rén đến sau lưng cô ta đập một cú mạnh vào đầu.” Một vẻ kinh tởm hiện lên khuôn mặt Marion và Bà Cutter khẽ nói: “Cô ta không phải là một cô gái hiền lành, Marion ạ. Không giống như cô. Cha cô biết rõ cô ta là loại con gái nào; cha cô từng nói rằng ông ta sẽ không bao giờ quay lại Yew Cottage nếu có mặt Hannh.” “Và ông ấy cũng chưa từng quay trở lại, không, cho dù rằng sau khi Hannah đã không còn là vấn đề. Tôi không nghĩ Edwina từng bao giờ tha thứ cho ông ấy bởi ông ta đã đánh giá đúng về con người của Hannah.” Quai hàm của Marion buông thỏng xuống. “Làm thế bà có thể biết tất cả những điều này?” Cùng giọng cười phát ra từ môi của Bà Cutter. “Tôi đã đọc những bức thư mà mẹ cô viết mà Edwina đã vất chúng đó đây. Cô biết đấy, tôi là một người rất hiếu kỳ.” Mụ ta cũng là một người ăn nói liên mồm, và Marion thắc mắc không biết có phải Bà Cutter đang cố giết thời gian cho đến khi thuốc an thần có hiệu lực và làm cho nàng càng dễ uốn nắn. Giết thời gian! Một ý tưởng quá khủng khiếp! Nhưng đôi bên đều có thể cùng chơi trò này. “Ông John đã ở đâu? Bà nói ông ta đã giúp bà.” “Oh, tôi đã phải đi đến ngôi nhà nhỏ của ông ta để nhờ vả. Ông ấy cũng thật vui khi được nhìn thấy cái xác của Hannah cũng như tôi mà.” Marion chậm rãi nói: “Bởi vì hạnh phúc của thím Theodora.” “Đúng vậy. Theodora là hòn ngọc trong mắt của John. Ông ấy có thể làm bất cứ điều gì cho cô ta. Ông ấy biết cậu Robert sẽ bị tình nghi là hung thủ sát hại Hannh nếu thi thể của cô ta bị phát hiện, và điều ấy sẽ khiến cuộc đời Theodora tan nát. Vì thế tôi biết chắc rằng ông ta sẽ giúp tôi. Đương nhiên là tôi chỉ nghĩ dùm cho bá tước công nương.” “Điều tiếc nuối duy nhất là tôi đã phải thuốc chết con chó Snowball. Con chó dễ thương đến thế. Nhưng nó biết nơi Hannah bị chôn. Nó cứ muốn đào thi thể cô ta lên, cô hiểu không. Tôi biết chắc rằng những người làm vườn sẽ bắt đầu để ý, và trước sau gì cũng sẽ đến tai của trấn trưởng, nên tôi phải làm những điều tôi cần làm.” Marion cảm thấy buồn nôn. Có phải bản thân nàng cũng bị đầu độc? Bà Cutter chăm chú nhìn vào mặt Marion. “Giờ cô cảm thấy thế nào?” Thì ra nàng đã đoán đúng rồi! Marion nghĩ. Bà Cutter muốn đốt thời gian cho đến khi liều thuốc an thần có hiệu lực. Nàng ngáp một ngáp thật dài, và ngây dại nhìn vào đôi mắt hi hí của mụ đàn bà lớn tuổi kia. “Bà đã nói gì?” Nàng hỏi bằng một giọng thật buồn ngủ. Bà Cutter mỉm cười. “Nói cho tôi nơi các bức thư được cất giấu đi, Marion ạ.” Không có lý do gì phải cố thuyết phục Bà Cutter rằng những bức thư kia không tồn tại. Mụ ta sẽ không thể tin lời nàng. Và, Marion nhận xét một cách muộn màng, điều ấy sẽ không trợ giúp gì cho hoàn cảnh của mình. Bà Cutter có ý định làm gì với nàng sau khi mụ ta có những bức thư ấy trong tay? Nàng cũng khá biết số phận của mình sau đấy. Ý tưởng đó xóa tan một ít sương mù trong tâm trí nàng. “Tôi để chúng ở trên lầu, trong một trong những chiếc tủ quần áo.” “Tôi đã xem xét qua tất cả các tủ quần áo rồi, Marion ạ, và đã không tìm thấy được thứ gì. Nói láo thì cũng phải khá hơn một chút.” Bà Cutter thật nhanh trí. “Có một miếng ván lỏng lẻo trong tủ áo trong buồng của tôi. Hãy thử tìm ở đấy đi.” “Được”, Bà Cutter nói. “Chúng ta sẽ cùng đi.” Marion suy sụp hoàn toàn. Nàng hy vọng rằng Bà Cutter sẽ tự lên lầu để nàng có cơ hội chuồn đi. “Tôi không nghĩ tôi có lê người lên cầu thang được.” “Tôi sẽ giúp cô.” Tranh luận cũng vô ích thôi. Nụ cười của Bà Cutter cũng tinh ranh như ánh mắt của mụ ấy. Khi họ chậm rãi leo lên cầu thang, Marion nói: “Bà đã bỏ cái gì vào tách trà của tôi vậy, Bà Cutter?” “Oh, chỉ hai loại thuốc bột mà Bác sĩ Hardcastle đã kê toa cho tôi để giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi không thích chúng, vì chúng khiến đầu óc tôi mụ mị, nhưng nếu tôi không dùng chúng, tôi sẽ bị quá kích thích. Tôi sẽ quên chuyện này chuyện kia và nói năng lung tung khiến mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Nếu hôm đó tôi đã dùng thuốc thì...” Khi giọng nói của mụ già lạc đi, Marion nói: “Dì Hannah sẽ vẫn còn sống?” “Ôi trời, không đời nào, bé con ạ” Bà Cutter lắc đầu. “Lúc ấy tôi còn rất trẻ trung. Tôi đâu có cần thuốc của Bác sĩ Hardcastle. Hannah đáng nhận cái quả của cô ta. Tôi đang nghĩ tới Edwina.” “Bà đã sát hại dì Edwina!” “Phải, tôi sợ rằng bà ấy đã không để cho tôi sự lựa chọn nào.” Một ý tưởng vụt qua não của Marion. “Bà chính là nhân chứng kia. Bà kể với dì Edwina rằng tôi đã ra ngoài vào cái đêm dì Hannah biến mất.” “Phải. Để rồi tôi hối hận suốt cuộc đời. Tôi sơ ý nói ra một chuyện, là một chuyện liên quan đến cậu Robert và cô Hannah. Bà ấy cứ đặt câu hỏi với tôi và trong sự lú lẫn của tôi, tôi kể với bà ấy về cô, rằng cô đã có mặt trong đêm ấy. Phải chi bà ta chịu để yên câu chuyện, nhưng bà ta lại bắt đầu hỏi đó đây. Tôi phải có hành động, vì vậy tôi lan truyền tin đồn rằng bà ta đã trở nên lão suy.” Mụ ta có vẻ rất bực mình, như thể Edwina chính là người có lỗi cho những điều đáng tiếc xảy ra sau đó. “Trước đó, bà ấy thật chắc chắn rằng Hannah đã bỏ trốn theo trai trong đêm hôm đó. Bây giờ thì bà ta cho rằng có thể Robert đã giết chết cô ta. Tôi cần phải có hành động, cô không hiểu sao? Khi bà ta đi tản bộ một hôm nào đó, tôi đã lẻn vào nhà. Cửa nhà bà ta luôn được mở toang vào ban ngày. Tôi đợi bà ấy ở trên lầu, chuẩn bị tinh thần để thực hiện hành động của mình. Tôi thật không muốn làm điều đó. Tôi thực sự rất thích Edwina. Nhưng tôi còn có lựa chọn nào khác chứ?” Marion dựa tất cả sức nặng của mình lên mụ già ấy, cố thuyết phục mụ ta rằng nàng thực sự đã hoàn toàn bất lực. Đó là một nỗ lực để đóng cho trọn vai trò của mình. Nàng cảm thấy thật bệnh hoạn bởi những gì Bà Cutter kể cho nàng nghe và thật kinh tởm khi phải chạm vào mụ già ấy. “Chỉ thêm một bước nữa thôi,” Bà Cutter nói: “và chúng ta đã lên hết các bậc thang. Cô biết đấy, Marion, tôi nghĩ rằng lời thú nhận là điều tốt cho tâm linh, bởi tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều khi kể lể với cô. Như thể một tảng đá được nhấc lên khỏi vai của mình.” Marion không thể không nổi giận. “Tôi không phải là một linh mục, vì vậy đừng tìm đến tôi để giải tội. Hãy nghĩ đến những nạn nhân của bà đi - Hannah, Edwina, John Forrest. Ông Forrest là kẻ đồng lõa của bà. Ông đã từng giúp bà, đúng không? Trước là với dì Hannah, sau đó với... với tôi. Tại khu vườn Vauxhall? Tại nhà hát? Hoặc là chính bản thân bà đã đẩy tôi xuống cầu thang?” “Tất nhiên là tôi đã không xô cô xuống lầu! Tôi không thể rời khỏi Longbury. Tôi sẽ có lý do gì để kiếu với bá tước công nương chứ? Nhưng John thì thường xuyên xa nhà. Không có gì là khó khăn khi ông ta lẻn đi và tìm ra cô.” Mụ ta lắc đầu. “Sau khi cỗ xe của cô đã gặp nạn tại vũng nước cạn và Brand đã ra mặt, John trở nên quá sợ hãi để thử hại cô thêm.” Marion giật mình. “Cỗ xe tôi bị lật là một tai nạn!” “Không, cô gái đáng yêu. John đã dở trò để nó trông giống như một tai nạn. Chúng tôi không định giết cô đâu, Marion. Chúng tôi hy vọng sẽ khiến cô lo sợ, cô biết đấy, trong trường hợp cô sẽ nhận ra chúng tôi một lần nữa. Cô đã nhìn thấy chúng tôi chôn cất Hannah, phải không nào?” “Tôi nhìn thấy hai con ma, hoặc là lúc đó tôi nghĩ là vậy. Không có gì hơn thế.” “Phải, nhưng chúng tôi không biết điều đó. Và tôi tìm thấy một lá thư Edwina đang viết cho cô. Điều duy nhất tôi biết là bà ta đã viết thư cho cô. Bà ta muốn cô nhớ lại những sự kiện xảy ra đêm hôm đó, cô hiểu không, và tôi không thể cho phép điều đó xảy ra.” Marion lắc đầu. Một là mụ già này bị ảo giác - theo phong cách riêng của mụ ta, y như dì Hannah - hai là mụ ấy thật sự xấu xa. “Tại sao lại giết chết John Forrest?” Nàng hỏi, sự mệt mỏi của nàng không phải đều là giả vờ. “Ông ta có tội tình gì?” Biểu hiện của Bà Cutter trở nên nanh ác. “Ông ấy nói rằng ông ta lo lắng cho tôi, nhưng tôi biết hắn ta đã nghĩ rằng sẽ có ngày bắt tôi nhốt lại. Tại buổi dạ vũ dành cho cô và Brand, tôi đã hắn nói chuyện với Bác sĩ Hardcastle. Và hắn đã nhìn tôi với ánh mắt như thế.” Mụ ta rùng mình. “Tôi rất sợ hắn, sợ rằng hắn xem tôi như một mối đe dọa. Tôi biết quá nhiều và tôi ngày càng lãng trí. Vì vậy, tôi phải giết hắn trước khi hắn khiến tôi bị giam cầm. Tôi bảo với hắn rằng tôi có chuyện rất hệ trọng để báo với hắn và kêu hắn đợi tôi tại trong căn nhà kho chứa đồ làm vườn. Khi hắn đến, tôi theo hắn vào trong, và phần còn lại thì cô đã biết.” Mụ ta đã đập một cú thật mạnh vào đầu ông ấy. Marion nảy người. Bà Cutter chăm chú nhìn vào mặt của Marion. “Có. Thuốc bột của Bác sĩ Hardcastle bắt đầu có hiệu lực. Hay là cô nằm xuống nghỉ ngơi đi?” Mụ ta lèo lái Marion đến căn phòng gần nhất, mà cũng chính là căn phòng của Emily, rồi giúp nàng nằm vào giường. Marion không muốn nhắm mắt lại, nhưng cơ thể của nàng dường như có một ý chí của riêng nó. Cái đầu của nàng tự chìm vào gối, mí mắt rũ xuống, tứ chi thoát lực. Tuy nhiên, não bộ của nàng cũng vẫn còn ý chí của riêng nó. Hannah, Edwina, John Forrest, não bộ nàng báo với nàng, và rồi bây giờ tới phiên mi. Và khi mụ già ấy không tìm thấy những bức thư ấy, có lẽ Phoebe cũng sẽ được cho vào danh sách. Đôi mắt nàng chợt mở bừng ra. Bà Cutter đang theo dõi nàng. Marion ngẩng đầu lên. “Tôi lạnh quá,” nàng nói. “Bà nghĩ rằng bà có thể đốt lò sưởi lên được không?” Bà Cutter thở dài. “Đừng chống lại nó, cô gái đáng yêu. Hãy để bản thân rơi vào giấc ngủ, và cuối cùng sẽ không có cảm giác đau đớn nào cả. Nhưng được, tôi sẽ đốt lò sưởi nếu điều đó khiến cô vui lòng.” Cuối cùng? Marion nuốt cái ực. Nàng cũng sẽ bị đập một cú vào đầu sao? Không thể nào, nhất là khi nàng có thể làm điều gì đó để giúp. Bà Cutter tiến đến lò sưởi, đốt lên một ngọn lửa trong hộp bật lửa rồi đưa nó đến mớ củi mồi trong lò. Marion thật kinh ngạc bởi Bà Cutter đã đồng ý với đề xuất của nàng. Gợi ý ấy không phải là một đề xuất ngây thơ. Không nhẽ mụ già này lại không nhận ra rằng sẽ có ai đó thấy được làn khói bốc ra từ ống khói lò sưởi chăng? Một người làm vườn? Manley? Viên cảnh sát? Họ đều biết rằng ngôi nhà lý ra không có ai ở. Họ có thể đến điều tra. Rồi nàng sẽ được cứu. Nàng ngã người chìm lại vào gối và trút một tiếng thở dài. Điều này dường như khiến Bà Cutter hài lòng, bởi bà ấy liền rời khỏi phòng. Ngay sau khi nàng được một mình, Marion kéo lê người ra khỏi giường và mò mẫm qua hướng lò sưởi. Y như người quản gia tốt, bà Ludlow đã chuẩn bị sẵn lò sưởi, chỉ cần được đốt cháy, trước khi bà rời Yew Cottage. Đám củi mồi cháy rực, nhưng sẽ còn mất nhiều thời gian trước khi than trong là bắt lửa. Điều này khiến Marion không vừa lòng,. Nàng muốn có lửa và khói, đặc biệt là khói. Rất nhiều khói. Hộp củi mồi nằm ngay tại đấy, sát cạnh lò sưởi. Nàng bắt ra một mớ và thảy chúng vào lò. Những tia lửa bắn lên ống khói khi củi mồi bắt lửa. Nàng nghe được bước chân trong hành lang. Giờ đã quá muộn để quay lại giường, vì vậy nàng đổ người lên chiếc ghế gần nhất. Một lúc sau, Bà Cutter bước vào và tiến tới gần Marion. Với một giọng điệu uể oải, Marion nói: “Tôi bị lạnh ở trên giường. Thật ấm hơn nhiều ở bên cạnh lò sưởi.” Bà Cutter đưa khuôn mặt sát cạnh mặt nàng. “Cô đang cố đốt nhà hay sao?” Mụ đã không đợi để có đáp án, rồi tiếp tục hung hăng nói: “Không có tấm ván sàn bị lỏng nào trong tủ áo trong phòng của cô cả. Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Cho tôi biết nơi các bức thư của Robert bị giấu, bằng không tôi thề tôi sẽ đốt trụi căn nhà này chung với cô!” Mụ ấy nói thật đấy. Hannah. Edwina. Forrest. Và giờ là nàng. Phải chi mình đã không ngồi xuống mà là đang đứng, có lẽ mình còn có cơ hội. “Hãy thử tủ mền mùng”, Marion nói. “Chắc là tấm ván lỏng ở đấy.” Nàng ép một bàn tay lên chân mày của mình. “Đầu tôi nhức quá.” Bà Cutter mở trừng đôi mắt. Mụ ta líu lo như một chú chim rồi vội vã rời đi. Nàng không có phục hồi từ liều thuốc an thần. Nàng trở nên càng buồn ngủ. Và đầu nàng nhức nhối khó chịu. Nàng phải nên có hành động gì. Phải làm gì đây? Một tiếng thét của giận dữ khiến Marion nháy mắt. Bà Cutter đã tìm thấy cái tủ trống trơn. Marion tự nâng mình chậm rãi đứng dậy. Ngay lúc ấy, một cánh cửa dưới nhà mở toang. “Marion!” Giọng của Brand vang lên. “Em ở đâu?” Trái tim nàng nhảy thót lên cổ họng. Nước mắt đầy niềm vui rưng rưng trên đôi mắt. Nàng đã cố hét nhưng giọng nàng nghe như tiếng thì thào ma mị. “Em ở trên lầu.” Chàng không thể nghe được tiếng nàng. Nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân của chàng hướng về nhà bếp. Giữ vững bản thân với một tay trên gờ lò sưởi, nàng nhặt chiếc qua cời lò với ý tưởng sẽ đập vào khung cửa sổ cho Brand biết nơi của nàng, nhưng Bà Cutter đã chạy ập vào phòng, đôi mắt như long ra, vẻ mặt méo mó với cơn giận dữ, và Marion biết nàng sẽ cần cái que cời lò ấy để tự vệ. “Cô sẽ không thể sống để kể lại câu chuyện ấy.” Bà Cutter hút hà qua kẽ răng. “Tôi sẽ khiến cho cô hối hận rằng cô đã từng trở lại Longbury.” Mụ lao mình tới và hai người họ ập vào nhau, lắc lư qua lại, mỗi người đều dằng co để có quyền sở hữu chiếc que cời lò. Khi Bà Cutter giật chiếc que khỏi lòng tay của nàng và quơ lên cao trên đầu, chuẩn bị tấn công, Marion hành động theo bản năng của mình. Nàng xô mụ già ấy với tất cả sức mạnh của mình và đẩy mụ té vào lò sưởi ở phía sau. Bà Cutter nằm đấy gần mất đi cả hơi thở của mình. Trong nháy mắt, ngọn lửa từ đám củi mồi bắt đầu liếm láp những nếp gấp quanh chiếc áo choàng của mụ. Chỉ trong giây lát thì mụ ấy đã trở thành một ngọn đuốc rực lửa. La hét, rít gào, mụ ấy đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi phòng. Lắc lư trên đôi chân của mình, Marion đuổi theo phía sau. Brand nghe được tiếng rít khiến máu huyết chàng đông đặc, trái tim chàng gần như ngừng đập. Chàng chạy ào từ chổ rửa chén, xuyên qua nhà bếp, và vào trong lối đi. “Marion!” Chàng hét lên. “Marion!” Chàng phắt người dừng lại, đôi mắt dán chặt bởi những gì chàng nhìn thấy. Ở đầu cầu thang, một bóng dáng nhỏ gầy chìm trong biển lửa, do dự trước khi bước xuống cầu thang. Người ấy đang quơ quào, điên cuồng cố gắng để làm tắt những ngọn lửa, rít gào từ tận cuốn phổi của mình. Brand bước tới phía trước, cởi bỏ chiếc áo khoác của mình khi chàng tiến tới gần. Trước đôi mắt đầy kinh hoàng của mình, người đó đã bỏ lỡ nấc thang và lăn xuống cầu thang như một bánh xe. Brand dùng áo của mình để dập tắt ngọn lửa. Bà Cutter, khuôn mặt bà hầu như không thể nhận diện được, ho khù khụ và rồi nằm yên tại đấy. “Anh Brand?” Chàng nhìn lên. Marion đứng tại đầu cầu thang, và không quá vững trên đôi chân của mình. Chàng phóng lên cầu thang hai bước một và ôm lấy nàng vào vòng tay mình. Đôi nắt nàng nhắm nghiền, chàng ôm chặt lấy nàng và cứ thì thầm tên nàng một lần rồi một lần. Sau một lúc, nàng đẩy người ra khỏi vòng tay chàng. “Bà Cutter?” “Anh lo là bà ấy đã chết” Nàng ấy lắc đầu. “Đừng bảo em phải cảm thấy tội nghiệp cho bà ấy, không phải hôm nay và cũng không phải tương lai. Có lẽ là không bao giờ “. “Anh sẽ không”, chàng dỗ dành. “Em có điều quan trọng để báo với anh.” “Chuyện gì, em yêu?” Khuôn mặt của nàng nhăn nhó. “Em nghĩ rằng em sẽ bị bệnh.” Hai mươi phút sau, nàng nằm trong buồng mình tại ngôi nhà dòng Priory, nhưng Brand không cho phép nàng đi ngủ. Chàng bắt nàng nốc từng cốc cà phê đắng một, và khi nàng không uống cà phê, thì chàng dìu nàng đi bộ quanh phòng. Chỉ khi Bác sĩ Hardcastle đến mà nàng cuối cùng được cho phép nằm lên giường. Nàng nghe hai người trao đổi và biết được rằng tác dụng của liều thuốc an thần ấy có lẽ đã tồi tệ hơn nhiều, mặc dù không gây nên tử vong, nếu nàng không đề cập đến một bữa ăn sáng ít ỏi sau một màn kinh hoàng tại ngôi nhà làng. Nàng không được bình yên trong giấc ngủ, nhưng mỗi lần nàng thức giấc, Brand đều có mặt tại đấy, lau trán nàng với một miếng vải mát lạnh, trấn an nàng khi nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cuối cùng khi nàng đã toàn thắng trong chiến dịch tranh đấu với cơn buồn ngủ, nàng tìm thấy Brand nằm sãi người trên giường ngay bên cạnh nàng. Chàng trông có vẻ tồi tệ hơn là cảm giác của nàng. “Đấy là một đêm ôi trời! thật khủng khiếp,” chàng thì thào: “và một khởi đầu cho một ngày càng tồi tệ hơn. Anh rất vui bởi em đã tỉnh giấc, bởi vì chúng ta cần phải nói chuyện với nhau. Chúng ta phải quyết định sẽ nói những gì với trấn trưởng.” Nàng cảm thấy yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh. Nước mắt bắt đầu rưng rưng. “Không một ai sẽ tin Bà Cutter lại ác đức tới ngần nào,” nàng nói. Chàng vuốt lại những sợi tóc lòa xòa bám vào mặt nàng. “Bác sĩ Hardcastle sẽ tin, chỉ là ông ấy không dùng từ ác đức. Ông ấy nói rằng bà ta bị một chứng bệnh rối loạn tâm thần mà ông nghĩ rằng họ đã kiểm soát chặt chẽ với một loại thuốc an thần nhẹ. Ông ấy nói với anh rằng em sẽ không sao cả.” Nàng rùng mình và xích vào gần lòng chàng. “Họ đã tìm thấy di thể của dì Hannah chưa?” Chàng gật đầu. “Bên dưới bức tượng của vị sư trụ trì, như em đã nói.” “Chúng ta phải báo cho trấn trưởng biết sự thật, rằng Bà Cutter là kẻ sát nhân. Không cần phải đề cập đến lá thư của Edwina hoặc của Ngài Robert. Điều duy nhất chúng ta cần nói là Bà Cutter bị điên.” Nàng sụt sịt hít vào dòng nước mắt. “Nhưng thực sự, chính dì Hannah là đầu dây mối nhợ của tất cả mọi việc. Dì ấy bắt đầu mọi thứ. Ngay cả với cha của em. Đấy chính là lý do cho sự ghẻ lạnh giữa dì Edwina và cha mẹ em, và em chưa hề biết biết cho đến khi Bà Cutter kể với em.” “Im lặng nào,” chàng nói. “Anh không nghĩ em có thể đổ lỗi tất cả cho dì Hannah. Bà Cutter và Forrest cũng có một phần trong đấy. Không có gì sai trái với lòng trung thành, nhưng trung thành một cách mù quáng là một lời nguyền. Đấy chính là lý do đã khiến bọn họ lạc lối.” Hai người nọ trao đổi qua lại, mỗi người kể lại những chuyện đã xảy ra và những gì họ biết được trong vài giờ đồng hồ mà họ đã không ở bên nhau. Nàng muốn biết tại sao chàng có nghĩ đến chuyện tìm kiếm nàng trong Yew Cottage, và tươi cười với đáp án của chàng. “Anh nhìn khói từ ống khói”, chàng nói. “Anh biết, tận trong xương tủy, rằng em đang báo cho anh biết nơi của em.” Có một tiếng gõ cửa và Emily thò đầu vào. “Tụi em có thể gặp chị Marion bây giờ không? Hai cô bé đang sợ hết hồn và rất buồn thương, lo lắng cho chị.” Brand lăn khỏi giường. Marion vuốt gọn lại mái tóc của mình rồi ngồi dậy. “Tất nhiên là hai cô bé có thể gặp chị rồi. Chị vẫn hoàn hảo mà. Hai cô bé ở đâu nào?” Cánh cửa được mở rộng và Phoebe và Flora vội vàng bước đến bên giường. Emily theo sau. Những giọt nước mắt đã chảy không kiềm chế. Chỉ mỗi một mình mắt của Marion là khô queo. “Bà Cutter đáng thương,” nàng nói: “chúng ta phải thương hại bà ấy.” Brand bước lui một vài bước và va phải Andrew. “Bà nội muốn gặp anh,” Andrew nhìn Brand nói. Brand quay lưng đi với cái cảm giác hơi thừa thải. Chàng ưỡn ngực lấy lại tinh thần. Bà Cutter đáng thương, chàng nghĩ, chúng ta phải thương hại bà ấy. Nếu Marion có thể làm được, vậy thì chàng cũng có thể. Cõi lòng của bà nội chàng có lẽ sẽ bị tan nát, nhưng bà có thể cảm thấy một chút an ủi an ủi khi biết rằng con trai của bà, chú Robert, đã hoàn toàn được minh oan.