Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)
Chương 23
Họ đã không dùng ngựa, bởi trấn Longbury là một thị trấn nhỏ và Brand biết họ sẽ cần phải thuê một phương tiện nào đó để đưa chú Robert về nhà, giả sử như họ tìm ra chú ấy. Khi họ rầm rập tiến vào từng quán rượu một, Brand thì luôn nguyền rủa mọi thứ, phàn nàn về sự hưng vượng và gia tăng trong số lượng của chúng dù rằng chỉ là một trấn nhỏ như Longbury.
“Người ở đây không biết có vấn đề gì nữa?” Chàng bực dọc. “Tại sao họ cần có một quán rượu ở mọi góc đường chứ? Không nhẽ tất cả bọn họ đều là bợm rượu?”
Brand biết tại sao mình lại khó chịu như thế. Sợ hãi là mầm móng của nó. Trong một đêm như thế này, chàng đã đi tìm phụ thân của mình khi ông ấy đã mất tích tại nhà dòng Priori trong mấy ngày liên tục. Chú Robert đã khua chàng dậy từ căn nhà của ông ngoại chàng, và bọn họ đã cùng nhau đi tìm. Họ đã tìm ra phụ thân chàng, nhưng ông ta đã say mèm và bị nghẹn đến chết bởi chất nôn ọe của chính bản thân.
Họ tìm thấy chú Robert trong quán Bạch Mã [White Horse], một khách sạn nhỏ ở rìa phía tây của thị trấn. Có một vài cỗ xe trong sân trước chuồng ngựa, nhưng quán trọ không được mấy nhộn nhịp. Rõ ràng quán trọ này đã có những ngày tốt đẹp hơn. Các thứ đồ nội thất có vẻ rất tồi tàn, cũng như một vài khách hàng và chủ quán. Ông ta hướng dẫn họ đến phòng tại tầng trên và họ nhanh chóng bước lên bậc thang.
Brand bước vào trước.
Chú Robert đang nằm trên giường trong tình trạng hoàn toàn hổn loạn. Không phải là mùi của rượu nặng đã khiến Brand rùng mình, mà là mùi hôi thối của chất nôn mữa. Chàng đã ở bên cạnh chú Robert trong hai bước sãi dài.
“Nhanh lên, chú ấy đang sắp nghẹt thở đến chết rồi.”
Câu nói cấp bách của chàng đóng đinh Andrew ngay tại chỗ. “Cái gì?”
“Chú ấy cố gắng ho ra chất nôn mữa từ buồng phổi của mình. Nhanh nhẹn lên, Andrew! Hãy giúp anh!”
Họ lật úp chú Robert hướng mặt xuống đất ngang bờ giường, và cử động này chắc đã khiến chất nôn kia đựa đẩy ra khỏi buồng phổi bởi một dòng mật xanh mùi tanh hôi được phun ra từ miệng của chú Robert xuống sàn, và chú ấy nằm tại đó cố hớp hơi. Đôi môi của chú xanh dờn, đôi mắt nhắm chặt, nhưng chú ấy vẫn còn hít thở được. “Ôi, chú Robert!” Brand nói một cách tuyệt vọng. “Chú đang làm gì bản thân mình thế?”
Đôi môi màu xanh dơn nhếch lên một chút, và chú Robert nhìn lên Brand qua đôi mắt khép hờ. “Bình tĩnh nào, Brand,” ông khàn giọng nói. “Chú không say như vẻ bề ngoài của chú đâu. Chú sẽ không chết như cha của cháu đâu. Chú có thể tự lo cho bản thân mình.”
Brand quay sang Andrew. “Cà phê,” chàng nói: “và thật là nhiều.” Andrew như bị chôn chân tại chỗ. “Ý chú ấy là gì, chú sẽ không chết như cha của chúng ta?”
“Ý chú y như là điều em đang nghĩ! Hãy làm cho bản thân hữu ích đi nào và đi lấy cà phê đi.”
Một giờ sau thì mọi người đều có mặt trong buồng của Brand trong nhà của ông ngoại chàng. Brand muốn tạm lánh nhà dòng Priory, nghi ngờ rằng sẽ có một viên chức của pháp luật đang chờ đợi chú của chàng trở lại, và chàng muốn giữ sỉ diện của chú Robert bởi không muốn ai trông thấy chú ấy trong tình trạng hiện tại. Chàng cũng nóng lòng muốn đặt những câu hỏi của mình với chú ấy, không phải là để bắt chẹt chú ấy mà là để biết được sự thật về dì Hannah. Khi biết rõ được điều đó thì họ sẽ bước thêm một bước tới gần để bắt kẻ đã sát hại ông Forrest và và Marion sẽ được an toàn.
Manley đã được giao nhiệm vụ thông báo cho gì đình chàng biết một cách kín đáo hành tung của bọn họ và họ đã tìm Robert trong tình trạng không thể tồi tệ hơn, nhưng không thể hé một lời nào của Manley đến với các nhà chức trách.
“Chuyện này là thế nào?” Chú Robert hỏi một cách mệt mỏi. “Tại sao các cháu lại đưa chú tới đây? Tôi biết là có chuyện gì đó, Brand ạ. Là chuyện gì?”
Sau khi tắm rửa, ông ta mặc vào người một chiếc áo ngủ của Brand và choàng một chiếc áo choàng len. Mái tóc ông được chãi gọn gàn, nhưng mặt ông ta vẫn tái méc và đôi môi vẫn xanh dờn. Lò sưởi đã được thắp sáng bởi ông ta bắt đầu run bầng bậc, và ông đang ngồi trong một chiếc ghế làm bằng bờm ngựa lớn được kéo gần đến lò sưởi.
Brand liếc mắt nhìn nhanh qua hướng Andrew. Cậu ta không chịu quay trở lại Priori với Manley, và đang ngồi một bên, và đã được nghiêm ngặt hướng dẫn là không được hó hé. Brand thật ngưỡng mộ bộ dáng đanh thép mới này của Andrew nhưng, cùng lúc đó, chàng cảm thất bất an. Em trai của chàng chỉ mới mười tám tuổi đầu. Cậu ta không biết tí gì về mặt trái của cuộc đời.
Brand thở dài. Có vẻ như sự bảo hộ của chàng đã không còn được hoan nghênh hoặc cần thiết.
Chàng kéo ghế của mình tới gần Robert. “Đêm qua, John Forrest đã bị sát hại thật dã man”, chàng khởi đầu một cách trắng trợn.
Chú Robert có vẻ thực sự bị sốc, mặc dù không hề có dấu hiệu đau buồn. Chú ấy phát ra một tràng câu hỏi, và Brand báo cho chú ấy biết tất cả mà mình được biết.
Chàng kết thúc: “Không ai biết chú đã có mặt nơi nào trong hai đêm qua.”
Chú Robert mỉm cười. “Ah. Ý cháu là chú có chứng cớ tại ngoại không chứ gì. Chú đã đến viếng tất cả các quán rượu tại Longbury, hầu như chỉ là hơi xin xỉn. Chú không chắc chắn rằng đấy được xem là chứng cớ tại ngoại. Chú cho rằng chú có thể tránh đi một thời gian để gây án, nhưng tại sao chú phải làm vậy chứ?”
Nếu không có phần mở đầu, Brand lạnh nhạt nói: “Để che dấu một vụ giết người, vụ đó đã xảy ra gần hai mươi năm trước. Chú biết cháu đang nói đến vụ án mạng của ai mà. Là Hannah Gunn.”
Brand muốn gây sốc cho chú của mình và chàng có thể thấy mình đã thành công. Đôi tay chú Robert nắm chặt. Một chút màu sắt nhợt nhạt đã bị xóa hoàn toàn khỏi khuôn mặt chú. Chú lắc đầu.
Giọng chú hầu như không thể nghe được. “Vậy thì ọn họ đã tìm được di thể của Hannh rồi chứ?”
Brand gồng mình để không bị cảm động bởi sự đau buồn của chú mình. Chàng đã thận trọng cho đến bây giờ và nó cũng chăng đưa chàng đến đâu cả. Đã đến lúc phải dùng biện pháp khác.
“Có phải chú đã giết Hannah? Có phải chú đã giết dì ấy trong một cơn ghen tị thịnh nộ vì dì đã không muốn trốn đi với chú?”
Chú Robert trừng mắt nhìn rồi sau đó buồn bã cười. “Cháu đã lầm lẫn rồi. Hannah Gunn là một thiếu nữ có vấn đề và là người đã săn chú như là một con thú săn săn lùng con mồi. Chính là vì cô ấy mà hôn nhân của chú đã thất bại. Cô ấy nói với vợ chú rằng chú và cô ấy sẽ trốn đi với nhau và rằng cô ấy có những bức thư chú viết để chứng minh rằng chú yêu cô ấy. Trong thực tế thì lại là ngược lại. Cô ấy đã viết những bức thư cho chú mà chú đã đốt ngay sau khi đọc xong. Những bức thư ấy chỉ là những lời lan man của một người phụ nữ bị điên loạn.”
Điều này đã không khiến Brand cảm thấy ngạc nhiên gì. Hannah không được bình thường. Điều này cũng giải thích sự tham gia của ông Forrest. Chúng nhất định là những bức thư ông ấy muốn tìm ra. Nếu chúng được đưa ra ánh sáng, chú Robert nhất định sẽ bị nghi ngờ là hung thủ giết chết dì Hannah. Ông Forrest không hề trung thành với chú Robert, nhưng lại trung thành với thím Theodora. Ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì để miễn đi cho thím những điều mất sỉ diện hoặc buồn thương.
Chú Robert vuốt một bàn tay qua đôi mắt mình. “Điều này lại có liên quan gì tới John Forrest?”
Brand nghiêng người về phía trước, đôi bàn tay nắm vào nhau một cách lỏng lẻo. “Cháu nghĩ rằng, không, cháu có chứng cớ rắng ông Forrest chính là người đàn ông đã đột nhập vào nhà của Marion. Mọi người đều biết đến cuộc tấn công ấy. Những gì họ không biết là ông ta đã chỉa súng vào đầu Marion và buộc cô ấy trao thư từ của dì Hannah ra. Cháu nghĩ rằng ông ta muốn những bức thư mà ông ấy tin rằng chú đã gửi cho dì ấy.”
“Nhưng không có thư từ gì cả!”
“Cháu tin chú, nhưng chú nghĩ sẽ mất bao lâu trước khi các nhà chức trách liên kết lại giữa chú và ông Forrest và những bức thư mà ông ấy liều mạng để có được? Bọn họ sẽ nghĩ rằng chính chú đã sai khiến ông ta làm như thế để bảo vệ bản thân chú, sau đó chú và ông ta có tranh chấp rồi rã đám. Bọn họ sẽ muốn biết những điều đã xảy ra với dì Hannah bấy nhiêu năm về trước.” Chàng tạm dừng, rồi tiếp tục với một giọng điệu hòa hoãn hơn: “Cháu muốn biết những gì đã xảy ra với dì Hannah. Sự mất tích của dì ấy đã hóa thành một bóng ma thật dài và đây là thời điểm để khử tà nó đi.”
Một sự im lặng rơi xuống bầu không khí. Những hòn than trong lò tí tách nổ và bùng sáng. Một nơi nào đó trong ngôi nhà có tiếng đồng hồ vang lên điểm đúng giờ.
“Chú Robert?” Brand khẽ nhắc.
Chú của chàng chớp mắt và tập trung ánh mắt của mình về hướng Brand.
Brand nói: “Hãy kể cho cháu biết về dì Hannah. Dì ấy nói với thím Theo chú đã viết những bức thư tình nồng nàn cho dì. Dì ấy có cho thím Theo thấy những bức thư ấy không?”
“Không. Làm thế cô ta có thể? Không hề có một bức thư nào cả.”
“Chú kể tiếp đi. Chú bảo rằng hôn nhân của chú thất bại. Nhất định là có nhiều chuyện hơn là những bức thư ấy. Dì Hannah đã làm những gì khác nữa?”
Robert nhún vai. “Chú đã nói với cháu. Cô ta theo dõi chú như là một thợ săn. Chú không bao giờ có thể quay người lại, nhưng chú vẫn bị vấp ngã bới cô ta. Lúc đầu, câu chuyện có vẻ thú vị, rồi trở nên khó chịu. Nhưng khi cô ấy lấy cắp con chó của Theo và thề rằng chú đã tặng nó cho cô ấy như một món quà, chú nhận ra cô ấy rất nguy hiểm.”
Chỉ có một con chó duy nhất: con chó của thím Theo. Brand đã bị nghi ngờ bấy nhiêu, nhưng nó đưa đến một câu hỏi trong tâm trí chàng. “Dì Hannah có trả lại con chó ấy không?”
“Không. Cô ta không hề thừa nhận rằng đó là con chó của Theọ” Một nụ cười hoài nghi mờ chạm bờ môi của chú Robert. “Con chó ấy là cọng rơm cuối cùng theo sự quan tâm của Theo. Cháu biết không, Theo tin tưởng vào Hannah, mà không phải là chú. Chú nghĩ cháu cũng biết lý do, Brand ạ.”
Khi Brand thoáng gật đầu, Robert nói: “Vâng, cha của cháu và chú vẫn còn là hai cậu thanh niên hoang dại trong cuộc sống bồng bột của mình, không có gì trong tâm trí bọn chú cả ngoại trừ khoái lạc.
Nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi khi bọn chú tìm được người phụ nữ trong mộng của mình. Đối với cha của cháu, đó là mẹ cháu. Đối với chú, đó là Theo. Chú may mắn hơn cha cháu, hoặc là chỉ có chú tưởng là vậy.”
Phải mất rất nhiều thuyết phục, nhưng cuối cùng Theo đã đồng ý lấy chú. Chú thím đã được hạnh phúc một thời gian, nhưng thím ấy đã không bao giờ hoàn toàn tin tưởng chú” Giọng nói của chú biến sắc, trở nên cay đắng. “Cháu có thể tưởng tượng những thiệt hại Hannah gây nên. Theo không bao giờ tha thứ cho chú.”
Chú nhún vai. “Chú cho rằng chú thím đã có thể có hòa giải theo thời gian, nhưng chú sẽ không thú nhận ngoại tình hoặc thay đổi câu chuyện của mình. Và chỉ là vậy thôi. Chú đã dở lại thói cũ của mình, y như cha cháu trước chú. Rượu chè, trai gái. Một điều tốt đã xảy ra trong tất cả bất hạnh ấy: chú có một đứa con gái. Nhưng chú nghĩ rằng cháu biết điều đó.”
“Flora,” Brand thì thào.
Một âm thanh như bị xiết cổ họng đến từ hướng của Andrew. Brand lờ đi nó. Chú Robert dường như không hề nghe thấy. Chú nhìn chằm vào những hòn than trong đám cháy, thất lạc trong hồi ức của mình. Brand không cho rằng chú của mình còn nhớ cái lý do tại sao bọn họ có cuộc trò chuyện này.
Cuối cùng, Robert khuấy động. “Chú nhớ anh trai của mình.” Chú nhìn Brand. “Anh ấy lớn hơn chú những tám tuổi, nhưng bọn chú vẫn luôn gần gũi nhau. Anh ấy hiểu rõ chú như không có ai khác có thể.”
Lần này, Andrew không chịu ngồi im. Cậu ta đứng lên. “Tại sao chú lại đối xử như thế với bản thân mình?” Cậu quơ tay như thể chém vật gì. “Tại sao cha cháu lại như thế? Chú đang uống cho đến chết mà.”
“Sầu muộn,” chú Robert đơn giản đáp. “Hay là chán nản. Chú chưa quyết tâm là lý do nào.”
“Andrew,” Brand khởi đầu, nhưng Andrew không giữ im lặng.
“Chú có một đứa con gái! Điều đó không có nghĩa gì sao?”
“Con bé không biết tôi là cha của nó.”
“Chắc chắn rằng thím Theo sẽ tha thứ cho chú nếu chú kể cho thím nghe về đứa bé -”
Robert vẫy khiến cậu ta im lặng. “Cháu trai thân yêu của chú, Theo biết rằng Flora là con gái của chú. Là Theo người đã gợi ý cho con bé dành một nửa năm thời gian sống chung với bọn chú sau khi mẹ của Flora qua đời. Chú đã từng hy vọng... ôi, điều chú hy vọng không có gì là quan trọng. Flora chắc sẽ tốt hơn nếu được ở với dì của nó - ý chú là chị em của mẹ nó. Theo chẳng quan tâm đến con bé, và chú thì không có tâm hơi nào để đi phụ trách bất cứ một ai. Hãy nhìn vào chú. Chú sẽ là điều tốt gì cho con gái của mình?”
Giọng Brand cắt ngang câu nói tiếp theo của Andrew. “Andrew, anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể nhờ hạ nhân làm một chút điểm tâm cho chúng ta, và một tô cháo lỏng cho chú Robert..”
“Nhưng chúng ta đã dùng bánh mì khi vừa đến.”
“Anh vẫn còn đói.”
Andrew phát ra một âm thanh tóe lửa, nhưng ánh mắt của anh cậu không cho phép một lời tranh cãi nào, và cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, Brand quay lại với người chú của mình. Trong thực tế, chàng cũng cảm giác y như Andrew. Chú Robert vô cớ buông bỏ cuộc sống của mình. Brand không nhìn nhận Theo là một lý do tốt. Chàng đã không phát biểu ý tưởng này bởi chàng chững chạc và khôn ngoan hơn Andrew. Chàng học được rằng người ta thay đổi chỉ khi họ đã có một lý do mạnh mẽ để thay đổi, mà không phải trước đó.
Chú Robert ngắm nhìn chàng với ánh mắt đầy hứng thú. “Hãy nói cho chú điều gì đó, Brand,” ông nói. “Chú hứa rằng sẽ không bị xúc phạm. Cháu có thích chú không? Ý chú là, mặc kệ chú có nhiều khiếm khuyết?”
Thích là một từ quá nhạt nhẽo. Yêu thì quá ư nữ tính. “Cháu rất yêu mến chú, chú Robert, như cháu chắc rằng chú cũng biết.”
Chú Robert gật đầu. “Và chú với cháu. Nhưng nó cứ luôn khiến chú khó hiểu bởi lý do tại sao cháu lại xét đoán cha cháu một cách hà khắc như thế. Thật không có gì phải suy tư khi lựa chọn giữ cha cháu và chú.”
Brand không có một đáp án sẵn sàng với một câu sâu sắc như thế. “Chúng ta đang nói về dì Hannah,” chàng nói. “Chú đã làm gì để dì ấy không làm phiền chú nữa?”
Robert trút một hơi thở dài. Sau một hồi suy tư im lặng, chú nói: “Chú sắp xếp để gặp Hannah tại nhà kính một đêm khi mọi người đã ngủ. Đương nhiên, chú không muốn Theo nhìn thấy bọn chú, hoặc nghe được từ một người nào khác rằng chú đã một mình đi gặp Hannah. Cháu có thể nói rằng chú đọc cho Hannah nghe điều luật gây bạo loạn, và nói với cô ấy nếu nàng ấy đặt chân vào vùng đất nhà dòng Priory một lần nữa, chú sẽ bắt giam cô ta và bị buộc tội xâm phạm bất hợp pháp. Cô ấy...”
Chú ta hít một hơi dài. “Cô ấy hoàn toàn tan nát, cầu xin chú đừng chia tay. Cô ta dường như không thể hiểu được rằng giữa chú và cô ta không có quan hệ gì để mà gọi là chia tay. Rồi cô ta uy hiếp chú. Cô ta nói rằng cô ta không có nơi nào để đi. Cô ta đã cãi vả với hai chị của mình và bảo với họ rằng cô ta có mối tình vụng trộm với một người đàn ông đã có gia đình và cô ta sẽ bỏ nhà đi với người ấy. Cô ta không thể quay trở lại vào lúc ấy. Chú không tin lời cô ta. Lạy trời giúp cho chú, lúc ấy chú thật rất tức giận, chú quay người và bỏ cô ấy lại đấy. Và đó là lần cuối cùng chú nhìn thấy cô ấy.”
Brand lơ đãng gật đầu. Vì đấy là chuyện mà mấy chị em Edwina đã cãi vả với nhau trong ngôi nhà Yew Cottage trong đêm ấy, là cuộc tranh cãi mà Marion đã thoáng nghe được nhưng không hiểu rõ.
Chàng nghiêng người về phía chú Robert, cánh tay chàng chống lên hai đầu gối của mình. “Nhưng chú phải thắc mắc điều gì đã xảy ra với cô ấy? Chú phải biết rằng cô ấy đã không bỏ trốn theo trai?”
Robert nhìn xuống đôi bàn tay của mình. “Lúc đầu, chú nghi ngờ rằng cô ta đã nhảy sông tự vận. Đó là điều duy nhất chú có thể suy tưởng. Cô ấy đã điên dại khi chú để cô ta lại một mình. Nhưng theo thời gian trôi qua, chú nghe nói lời xì xầm rằng Hannah có lắm mối và chú đã tin vào chúng, hoặc là chú hy vọng là thế, rằng cô ta đã hướng về một ai khác khi chú đã khiến cô ta thất vọng. Câu chuyện suôi tai với chú, chú cho là vậy, để cho mình một con đường phẳng phiu nhất. Đó là câu chuyện của cuộc đời chú.”
Chú Robert với tay để tìm một thứ gì để uống và không thấy có gì ngoài một cốc cà phê nhạt nhẽo. Chú nhăn mặt và khoanh đôi tay trước ngực mình. Thở dài, Brand đứng dậy, đi đến chiếc tủ rượu, rồi quay trong giây lát với một ly chất lỏng màu hồng mà chàng trao cho Robert.
“Cám ơn”, chú Robert nói. “Cái gì thế?” Brand ngồi xuống. “Một chút rượu vang pha với nước. Nhâm nhi nó thôi, đừng uống cả ngụm.” Robert cười giòn và nhìn Brand với một nụ cười thật ấm áp và thân mật.
“Cháu nên thủ chức công tước, Brand ạ. Cha cháu vẫn luôn lấy làm tiếc nuối bởi cháu đã không thừa kế danh hiệu của mình. Ông ấy cho biết cháu là thành viên tốt nhất của gia tộc FitzAlan. Bởi thế nên ông ấy đã bắt cháu làm người quản lý duy nhất để xử vụ việc của Andrew. Ông ấy thật thương cháu, mặc dù cháu thật khó thương.”
Đây cũng là một tuyên bố sâu sắc mà Brand có câu đáp án sẵn sàng. Tất cả như nhau, chàng bị ảnh hưởng một cách lạ lụng. Đó là sự thật, chàng đã rất khó thương. Nụ cười của chú Robert tan biến và len lỏi theo vào nét buồn bã. “Cha của cháu và chú đã làm rối nùi cuộc sống của mình, và gia đình đã phải chịu đựng. Chú nghĩ rằng cháu và Andrew sẽ làm tốt hơn bọn chú.”
Andrew trở lại và, không lâu sau đó, bánh mì đã được mang đến với thêm cà phê. Chú Robert chỉ chịu uống ly rượu được pha với nước. Khi ánh mắt của chú ấy trở nên mụ mị, anh em Brand đã bắt chú đi ngủ. Brand và Andrew ngồi gần lò sưởi, ăn bánh mì trong im lặng thân mật, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào trong giường.
Brand không tự cho mình là một người đàn ông tình cảm, nhưng giờ phúc ấy chàng cảm thấy mình là một thành viên dòng FitzAlan nhiều hơn bao giờ hết, và chàng nhận ra rằng những người trong phòng cũng thân thiết với chàng như là bản thân mình. Chàng sẽ trả bất cứ giá nào để có được cha mình bên cạnh, cho dù bọn họ chỉ nói đến đề tài con dế đi chăng nữa. Và cho một lần trong đời, khi chàng đã nói chuyện với cha mình, chàng sẽ không khó khăn hay ngỗ nghịch. Chàng sẽ không khó thương.
Lời nói lặng lẽ của Andrew cắt ngang dòng suy tư của Brand. “Làm sao anh biết Flora là con của chú Robert?”
Brand cười nhạt. “Em có thấy cô bé cỡi ngựa chưa? Cô bé chắc chắn là dòng dõi FitzAlan. Mặc dù còn nhiều hơn thế. Nụ cười của chú rất khác biệt khi nhìn vào cô bé. Thật ấm áp, thân mật, và rất ngọt ngào.”
“Nhưng màu sắc của cô bé? Tóc đỏ? Đôi mắt màu xanh ve?”
“Anh dự kiến là cô bé được di truyền từ bên mẹ.”
Andrew vẫn có vẻ khó hiểu. “Em tưởng rằng cô bé sống với chị gái của thím Theo nửa năm.”
“Hiển nhiên là không. Anh cho rằng lời giải thích là để giữ sỉ diện cho thím Theodora.”
Một sự im lặng kéo dài theo sau đó rồi mới nói: “Bây giờ phải tính sao?”
Brand kéo dòng suy nghĩ của mình trở lại với Andrew. “Chúng ta phải báo với trấn trưởng rằng chú Robert đang ở đây. Chứng cớ tại ngoại của chú khá thuyết phục. Anh nghĩ Ngài Basil sẽ chấp nhận nó”
“Vậy còn dì Hannah? Anh sẽ nói gì với trấn trưởng về dì ấy?”
“Không gì. Anh sẽ không làm công việc của trấn trưởng dùm ông ta. Anh đã nói tất cả những chuyện mà anh sẽ nói ho ông ta biết, ít nhất là trong thời điểm này là vậy.”
Andrew gật đầu và ngó đi nơi khác. Giọng nói của cậu ta thật thấp, Brand phải nghiêng người về phía trước để nghe được. “Anh có nghĩ rằng thím Theo đã giết hại dì Hannah? Thím ấy thực sự tin rằng chú Robert đã phản bội lại thím.”
“Ý tưởng này đã xuất hiện trong anh. Nhưng anh không thể nhìn thấy thím ấy giết hại John Forrest.”
“Em cũng vậy, trừ khi John Forrest đã phản bội lại thím trong đường lối nào mà chúng ta không biết. Có điều gì đó về thím Theo khiến cho em rùng mình.”
“Thím ấy biết làm thế nào để hận,” Brand nói.
Tâm tình của chàng chuyển sang Marion. Marion biết làm thế nào để yêu. Em yêu anh. Cảm xúc khiến cổ họng chàng như bị thắt chặt.
Andrew trút ra một hơi thở dài. “Bây giờ kể cho em nghe về cha của chúng ta đi, anh Brand. Cho em biết về đêm cha qua đời.”
Brand chọn lời nói của mình thật cẩn thận. Chàng không muốn Andrew coi thường cha của mình. Không có gì để coi thường, nhưng rất nhiều để hối tiếc. “Chú Robert và anh tìm thấy cha,” chàng chậm rãi kể lại. “Bọn anh không thể khiến cha tỉnh lại.”
“Cha bị say?”
“Cha đã uống thật nhiều” là điều duy nhất Brand có cho phép mình nói. “Rồi cha đã rời xa chúng ta.” Chàng nhìn Andrew. “Em có thể nói rằng tim của cha đã không chịu đựng được nữa.”
Brand để lại Andrew để chăm sóc chú mình trong khi chàng cuốc bộ một đoạn đường ngắn từ nhà ông ngoại đến ngôi nhà dòng Priori. Chàng không thấy bóng dáng của những viên chức pháp luật hay viên cảnh sát, nhưng chàng cũng đã phòng ngờ để không bị phát hiện.
Chìa khóa vào hầm than được để dưới một lọ bằng đá. Chàng đã dùng nó để tiến vào không chỉ là hầm than mà còn cánh cửa lên cầu thang của các công chức. Mặc dù không có nến thắp sáng, chàng biết tất cả các ngõ ngách trong ngôi nhà dòng, và chàng đã đến được phòng của Marion dưới một phút.
Nàng đã để lại một ánh nến thấp sáng trên mặt lò sưởi đá, và ngọn lửa đã bắt đầu đuối trong mớ sáp lỏng của nó. Nàng đã nằm trên giường, hơi thở nhẹ nhàng trong giấc ngủ, chiếc chăn phủ bị ném sang một bên và chiếc áo ngủ màu trắng của nàng được hở nút tại cổ họng. Chàng có thể nhìn thấy mạch máu đánh lên một nhịp chậm rãi nhịp nhàng.
Một tay được giấu dưới má nàng, còn tay kia được đặt trên gối. Đôi ta nhỏ nhắn, mảnh mai, nữ tính mà không đưa ra gợi ý nào về cách chúng có thể trở nên hung dữ ra sao khi nàng phải bảo vệ bản thân hoặc những người nàng yêu thương. Chàng suy nghĩ đến cách nàng cố giành lấy khẩu súng từ tay John Forrest trong đêm trong nàng bị tấn công.
Chàng không có ý đánh thức nàng. Chàng không vào phòng nàng để chăn chiếu cùng nàng. Tâm trí chàng đang suy tư và cũng lấy làm vui khi ngồi cạnh lò sưởi, quan sát nàng, cảm nhận những cảm xúc mà chàng đã trãi nghiệm trước đó với Andrew, khi họ ngồi lặng lẽ bên đống lửa với chú nằm ngủ gần kề.
Sáu tháng trước đây, chàng nghĩ rằng cuộc sống của chàng đã đầy đủ. Bây giờ chàng mới biết nó trống trải ra sao. Nếu chàng chỉ có một giờ để sống, chàng sẽ không lãng phí nó vào việc thúc đẩy sự nghiệp chính trị của mình, bán được nhiều báo hơn. Chàng muốn dành thời gian ấy với những người có ý nghĩa nhất trong đời chàng, những người biết yêu thương.
Chàng không ở lại lâu. Chàng cũng không hôn nàng tạm biệt, nhưng đưa những ngón tay lên gần môi nàng mà không chạm vào chúng, sau đó mang sự ấm áp từ hơi thở của nàng đến môi mình.
Sau khi khóa lại cửa hầm rượu, chàng trả lại chìa khóa nơi chàng tìm thấy nó, nhưng một ý nghĩ chợt đến trong tâm trí chàng và chàng cho nó vào trong túi. Từ giờ trở đi, những người giao than sẽ phải lấy chìa khóa từ người quản gia. Và chỉ để dập tắt một sự nghi ngờ kinh khủng cứ tiếp tục xoay quần trong tâm trí của mình, chàng đã để Manley theo dõi Theodora.
Truyện khác cùng thể loại
226 chương
24 chương
16 chương
47 chương
44 chương
42 chương