Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)
Chương 14
Brand đã gửi một người hầu đến nhà Bà Love yêu cầu một cuộc nói chuyện, và sáng hôm sau, chàng nhận được một câu trả lời vừa ý. Bởi chàng và Marion đã không cần có mặt cho đến buổi chiều, chàng gợi ý rằng họ nên dành một chút thời gian tại văn phòng tờ Gazette để Marion biết một chút về chuyện phát hành của một tờ báo.
“Em cho rằng anh sở hữu tờ Gazette?” nàng liếc ngang một cái rồi hỏi. “Phải, là tờ báo đầu tiên anh sở hữu.” “Vậy thì tất nhiên em muốn xem nó.” Phản ứng nhiệt tình của nàng khiến chàng cười toe toét như một cậu học sinh. Đầu của nàng quay mòng mòng khi chuyến tham quan kết thúc, việc cố nhớ tên tất cả nhân viên của Brand đã vượt quá sức của nàng. Điều khiến nàng kinh ngạc là Brand dường như được thoải mái với người lao động khiêm tốn đang hì hục khiên từng chồng báo lên xe đẩy để đưa đi phân phối tại Brighton và các vùng phụ cận cũng như chàng được thoải mái với viên quản lý biên tập và nhân viên của mình.
“Đây là văn phòng của anh khi anh còn là một phóng viên,” chàng nói. Họ bước vào một căn phòng không lớn hơn một cái tủ quần áo. Brand xòe tay mình áp lên mặt bàn làm việc như thể chàng chào hỏi một người bạn cũ. Ở đây chàng có vẻ thoải mái như được ở nhà khiến nàng thắc mắc không hiểu vì sao chàng lại nghĩ đến con đường chính trị. Khi chàng ngồi vào bàn làm việc và nhặt một cây bút, nàng nói: “Mấy tờ báo của anh sẽ ra sao nếu anh được bầu vào Quốc hội?”
“Ý em là gì?”
“Liệu anh có bán chúng không?”
Câu hỏi có vẻ khiến chàng cảm thấy bất ngờ. “Không hề. Ngay cả nếu anh được bầu vào Quốc hội, anh có thể bị đẩy ra trong cuộc bầu cử kế tiếp. Lúc ấy anh sẽ làm gì chứ? Anh chưa sẵn sàng về hưu đâu.”
Nàng rất có thể sẽ tin vào điều đó. “Nhưng giả sử anh phải có một sự lựa chọn, anh sẽ làm gì?”
Chàng nhìn nàng một cách kỳ quặc. “Này, tự nhiên sao em lại hỏi như thế?”
Đó là một câu hỏi hay. Nàng nhìn chiếc bàn trầy trụa và căn phòng chật chội mà đã từng dùng làm văn phòng của chàng và nàng biết, nàng chợt biết, rằng nàng là một trong số ít người được ân sủng để được gần gũi chàng.
Nàng khẽ nhún vai. “Chỉ là một câu hỏi thuận miệng.”
Chàng suy nghĩ một lúc. “Em đang hỏi anh thứ nào mang đến sự thỏa mãn với anh. Vậy thì đó là một câu hỏi không thể trả lời. Hãy hỏi lại anh một lần nữa khi anh đã làm việc được một nhiệm kỳ với thân phận của một thành viên trong Quốc hội.
“Tuy nhiên,” chàng nói tiếp: “cơ hội của anh bước vào quốc hội thật rất mỏng manh. Anh nghĩ anh đã nói rằng đây là một thành trì của đảng bảo thủ mà?”
“Lời anh không có vẻ như thể trái tim anh sẽ tan nát nếu anh phải từ bỏ chính trị.”
“Nó sẽ không bị vỡ.” Chàng đứng dậy. “Nhưng anh ghét bị thua.”
Nàng bật cười. Nàng cảm thấy vui vẻ như thể cất được tảng đá trong lòng. “Anh nói gì,” nàng hỏi: “về một bữa ăn trưa dã ngoại trên một trong những băng ghế nhìn ra bến cảng trước khi chúng ta đến gặp Bà Love?”
“Dẫn đường đi.”
***
“Tôi nhớ Hannah rất rõ,” Bà Love nói. Một nét mặt đau khổ làm mờ đi đôi mắt xanh của bà. “Hai người muốn biết điều gì?”
Brand dễ dàng đáp: “Chúng tôi nghĩ rằng bà có thể giúp chúng tôi tìm thấy dì ấy, đó là, nếu dì ấy vẫn còn sống.”
Marion nói thêm: “Không ai có vẻ biết điều gì đã xảy ra với người dì của tôi khi dì ấy đã bỏ công việc với bà.”
Cuộc đối thoại được ngừng lại khi một cô hầu gái bước vào với khay trà, và bà chủ nhà lại bận rộn với những ly tách và đĩa để tách, Marion lặng lẽ nhìn chăm chú bà ta. Theo ước lượng của Marion, Bà Love phải ở độ tuổi giữa ngũ tuần. Bà ấy tròn trĩnh một cách ưa nhìn, với mái tóc vàng nhạt đang chuyển bạc một cách duyên dáng, khuôn mặt càng thêm quyến rũ với khóe mắt cười. Bà mặc một chiếc váy muslin eo cao màu trắng được đính bởi những đường thêu thùa, và một khăn choàng ren được choàng một cách thờ ơ quanh vai bà.
Với Marion thì Bà Love hẳn là một bà chủ đáng yêu. Bà ấy là loại người hiếu khách, đã mời Brand và nàng vào nhà bà như thể họ là quý khách, mặc dù sự tiếp đãi nồng hậu này có thể là nhờ vào sự quen biết của Brand với Bác sĩ Hardcastle.
“Cám ơn,” nàng nói khi nhận lấy tách trà Bà Love đưa cho.
Sự chú ý của nàng giờ đã chuyển sang khung cảnh xung quanh nàng. Đó là một căn phòng thanh lịch nhưng thoải mái, giống như chủ nhân của nó. Mọi thứ được trang trí với màu xanh lơ và vàng kim được nổi bật với màu trắng. Tuy nhiên có những chi tiết trong phòng đã tạo ra vẻ đặc sắc - một giỏ chứa đồ đan len được nhét dưới gầm một bàn viết, một cái khung thêu với một cây kim vẫn còn ghim trên đấy, và một tờ báo Gazette buổi sáng đã được gấp gọn gàng và đặt tại một đầu ghế sofa mà bà chủ nhà đang ngồi.
Marion nhìn Brand, chờ đợi chàng, vì họ đã hội ý từ trước, để chàng dẫn dắt cuộc nói chuyện. Chàng đã chỉ ra vì là một nhà báo nên chàng biết phải làm thế nào để thực hiện một cuộc phỏng vấn, khi nào nên hỏi dồn và khi nào nên giữ mồm giữ miệng.
Brand đang tập trung vào cách xoay xở tách và đĩa của mình. Chàng cố không phải nhăn mặt khi hớp tách trà của mình. Chàng không muốn xúc phạm người phụ nữ này, đặc biệt là khi bà ấy đang đọc một trong những tờ báo của chàng khi họ được mời vào nhà.
Một hớp là tất cả mà chàng có thể chịu đựng trước khi chàng đặt tách trà của mình xuống mặt bàn sofa. “Chúng tôi hy vọng bà có thể cho chúng tôi biết về bạn bè của dì Hannah. Phải có người biết một điều gì đó.”
Bà Love tập trung vào việc khuấy trà của bà. “Tôi thật muốn giúp hai người,” bà nói: “nhưng tôi thật không biết Hannah đang ở đâu. Cô ấy không viết thư cho tôi sau khi cô ta rời khỏi đây và tôi đã không đòi hỏi cô ấy phải làm thế.” Bà nhìn Marion. “Hannah đã không phải là một nhân viên gương mẫu cho lắm. Chúng ta không thể để câu chuyện chấm dứt nơi đấy sao?”
Marion giật mình. Không một ai từng gợi ý rằng dì Hannah đã rời khỏi Brighton dưới một hoàn cảnh không lý tưởng [dưới một đám mây]. Longbury thì đúng, nhưng không phải là Brighton.
“Không, chúng tôi không thể,” Brand đáp. “Bà hiểu cho, tôi đã hứa với chị của dì ấy, bà Edwina Gunn, trong lúc lâm chung rằng tôi sẽ cố khám phá chuyện gì đã xảy ra với dì Hannah bấy nhiêu năm về trước, và tôi có ý muốn giữ lời hứa của tôi.” Chàng từ tốn nói. “Tôi e rằng dì Edwina đã lo sợ điều tồi tệ nhất [đã xảy ra với dì Hannah].”
“Lo sợ điều tồi tệ nhất?” Bà Love lặp lại, trán bà nhíu tít lại trong bối rối.
“Rằng dì Hannah đã tự vận.”
Lời của chàng khiến cả hai người phụ nử cùng giật nảy. Chiếc tách của Marion kêu lách tách trên chiếc đĩa của nàng. Miệng của Bà Love há hốc.
Nhanh chóng bình tĩnh trở lại, Bà Love nói: “Tôi không tin điều đó dù chỉ là một khoảnh khắc! Hannah có thể là một cô gái bất thường - có nghĩa là [cô ta] quá lãng mạn và ngây thơ, nhưng cô ta không có bị mất tinh thần hoặc chán nản. Cô ấy sẽ không bao giờ kết thúc cuộc sống của mình.”
“Bà có nghĩ rằng có thể là dì ấy đã bỏ trốn theo ai đó không?” Brand hỏi.
“Ô, chuyện này có nhiều khả năng hơn, bởi đầu óc quá lãng mạn của cô ta.”
Hai tay khẽ siết lại, Brand nghiêng người về phía trước trong ghế của mình. “Bà thấy tình trạng khó xử của chúng tôi chăng? Tiểu thư Marion và tôi không biết phải tin điều gì nữa. Sao bà không kể cho chúng tôi về dì Hannah đi, về công việc của dì ấy ở đây với vai trò của một cô giáo bảo mẫu. Bạn bè của dì là ai? Dì đã đi đâu trong thời gian rảnh rỗi? Và tại sao dì ấy lại bỏ công việc này?”
Bà Love cau mày nhìn vào tách trà của mình. “Thây kệ tất cả”, bà cuối cùng đã tuyên bố. Bà mỉm cười với Brand. “Ông Hamilton, có một chai [rượu] Madeira tại tủ búp phê. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta cần một chút gì đó mạnh hơn trà, cậu có nghĩ vậy không nào? Cậu làm ơn tiếp đãi rượu dùm tôi trong khi tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình?”
Brand rất vui vẻ để tuân theo.
“Mấy đứa trẻ đều thích cô ta ngay từ giây phút cô ấy bước vào phòng trẻ con. Tôi đã từng nghĩ rằng Hannah có trí tưởng tượng của một đứa trẻ.” Bà Love dừng lại để nhấm nháp ly rượu của mình. “Cô ấy có thể nghĩ ra những câu chuyện về mọi thứ - một món đồ chơi yêu thích nhất, một mảnh đồ nội thất. Cậu bé con hàng thịt không phải là cậu bé con hàng thịt. Cậu ta là một vị hoàng tử mà mụ phù thủy độc ác đã bỏ bùa nguyền rủa. Chồng của tôi đã không lấy làm cảm kích, ông ấy nghĩ rằng Hannah đã nhồi vào đầu mấy đứa con gái những chuyện vô lý. Nhưng ông ấy lại không thể phủ nhận rằng bọn chúng đã có tiến bộ. Hannah đã bắt chúng viết những câu chuyện riêng của mình, và chúng đã trở thành những người ham đọc sách. Không chỉ có vậy, bọn chúng lại còn rất vui vẻ. Vì vậy tôi cũng đã rất vui.”
Khi Bà Love kể lại câu chuyện, Marion đã được mang trở lại kỳ nghỉ xa xưa ấy tại Longbury. Đấy đúng là phong cách của dì Hannah mà nàng nhớ. Một chuyến thả bộ trong trong rừng không phải là một chuyến thả bộ. Hai người họ là những nhà thám hiểm trong rừng Amazon. Nó giống như là được đi chơi với Clarice.
Bà Love nhâm nhi thêm một ngụm rượu Madeira để tỉnh táo thêm ra. “Những gì chúng tôi không nhận ra vào thời điểm đó là trí tưởng tượng của dì Hannah không dừng lại với các trẻ em. Sao tôi có thể nói điều này mà không làm ra vẻ Hannah đáng thương là một con hồ ly? Hai người đã hỏi về bạn bè của cô ấy. Ông Love và tôi đã mời cô ấy tới tất cả các buổi yến tiệc của mình và khuyến khích cô ấy kết bạn với những cô gái cùng tuổi. Họ là những cô gái đẹp nết, nhưng Hannah đã không cố sức kết bạn với họ. Hứng thú của cô nàng được đặt vào hết chàng trai này tới chàng trai khác. Nếu chàng trai ấy mỉm cười với cô nàng thì hẳn là chàng ta đã yêu cô nàng say đắm. Nếu chàng trai mời cô ấy khiêu vũ thì hẳn là chàng ta đã có ý kết hôn với cô nàng. Cô ấy là nữ anh hùng của tất cả những câu chuyện được dàn dựng, và tôi đã tin cô ấy.”
“Bà đã làm gì?” Brand hỏi.
“Tôi đã ngưng mời những chàng trai trẻ ấy đến những yến tiệc của tôi, và cảnh báo bạn bè của tôi về hành vi của họ. Tôi cảm thấy có lỗi khi phải nói rằng tôi đã bất công với họ. Ồ, tôi không nói rằng họ đã hoàn toàn vô tội, nhưng Hannah đã đưa họ đến sai lầm.”
Marion lắc đầu. “Đấy không giống là dì Hannah của tôi.”
“Phải không nào?” Bà Love cười nhạt. “Tất nhiên lúc ấy cô chỉ là một đứa trẻ, và, như tôi đã nói, mấy đứa con gái của tôi rất yêu mến cô ta. Cô ta có thể hòa nhập vào tất cả các trò chơi của chúng. Giờ bọn chúng đã kết hôn, có gia đình riêng của chúng, nhưng bọn chúng vẫn còn nhớ Hannah một cách thật thân thiết. Bọn chúng không biết rằng sự việc đã kết thúc như thế nào.”
“Chuyện đã kết thúc ra sao?” Brand hỏi.
Bà Love lắc đầu buồn bã. “Một chàng thanh niên đã gây lớn chuyện tại đây ngay trong căn phòng này. Cậu ấy đã yêu Hannah một cách say đắm và muốn cưới cô ấy, nhưng Hannah không muốn chuyện ấy chút nào.”
Bà rùng mình thấy rõ. “Một hoặc hai người bị thất tình thì tôi có thể chấp nhận, nhưng lúc ấy tôi bắt đầu có những nghi ngờ của mình, và khi Ông Robson đưa cho chúng tôi xem một trong những bức thư của Hannah, nỗi nghi ngờ của tôi đã tiêu tan. Không những cô ta đã dẫn dụ cậu trai này sai lầm, cô ấy còn tô vẽ vợ chồng chúng tôi thành những con yêu tinh [ăn thịt người]! Cậu ta tưởng rằng cậu ấy đang làm anh hùng cứu mỹ nhân ra khỏi cuộc sống lầm than.
“Cô ấy phủ nhận tất cả mọi thứ, cho biết bức thư là là giả mạo và rằng Ông Robson đã nhầm lẫn sự quan tâm của cô với một thứ [tình cảm] mãnh liệt hơn.”
Bà nhìn lên bức chân dung đặt trên kệ phía trên lò sưởi. Một quý ông trong thời kỳ huy hoàng nhất của cuộc đời đang lạnh nhạt chằm chằm nhìn lại nàng. “Người chồng quá cố của tôi,” bà nói, như thể để xác định người trong bức chân dung. “Tôi tưởng ông ấy sắp bị đứt mạch máu. Khuôn mặt của ông ta trở tím khi ông đọc lá thư của cô ấy.”
Buông một tiếng thở dài, bà nhìn vào hai người khách của mình. “Hannah là người bình tĩnh duy nhất trong căn phòng này. Cô ấy thật trang nghiêm. Người ta gần như có thể gọi đó là uy nghi.”
Sau một hồi im lặng, Brand cả gan nói: “Vì vậy bà đã sa thải dì ấy?”
“Chuyện chưa bao giờ tới mức đó. Cô ta tự sa thải bản thân. Tôi sẽ không bao giờ quên lời nói của cô ta. Tình yêu vĩ đại của cuộc đời cô ấy đang chờ đợi cô ấy tại Longbury. Cô ta chỉ chấp nhận vị trí này để thử thách tình yêu của họ mà thôi. Và bây giờ cô ấy đã được biết.”
Bà nhìn Marion. “Tôi đã viết cho dì của cô chỉ để thông báo về tình hình nơi đây. Dù sao đi nữa, Hannah vẫn còn rất trẻ, và chị gái của cô ta thì khá lớn tuổi hơn. Tôi không phải là cố gây rắc rối cho Hannah, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy cần được giám sát chặt chẽ.”
Marion không biết phải nói gì. Nàng không biết bản thân mình nên tin những gì. Hình ảnh của dì Hannah mà nàng đã giữ lại trong tâm trí mình bấy lâu nay đã không phù hợp với người thiếu nữ mà Bà Love đã mô tả.
Brand chậm rãi nói: “Dì Hannah có cho bà biết tên của người đàn ông mà dì ấy đã bỏ lại tại Longbury không?”
Một vẻ nhìn bất ngờ thoáng qua mặt Bà Love. “Không. Thành thật mà nói, vào thời điểm đó, tôi sẽ không có tin bất cứ điều gì cô ta nói. Lúc ấy tôi nghĩ và giờ vẫn nghĩ đấy là một điều tưởng tượng trong trí của cô ta.”
Tâm trí của Marion vẫn còn hướng về người dì Hannah mà nàng đã biết và ngưỡng mộ từ hồi thơ ấu. “Dì ấy đã có một con chó,” nàng nói. “Tên của nó là Scruff. Bà có biết chuyện gì đã xảy ra với nó chăng?”
Bà Love lắc đầu. “Cô ấy chắc đã có được chú chó tại Longbury.” Bà ấy nghiêng người ra phía trước và trực tiếp nói với Marion. “Ngoại trừ người dì Edwina của cô, chúng tôi không nói với ai về Hannah. Cô có thể hình dung, chúng tôi không mong muốn bị dính líu tới một vụ xì-căn-đan hay gây ra tin đồn. Chúng tôi để nó lại cho người dì của cô để ứng phó với em gái mình.”
“Cảm ơn bà”, Marion nói, không biết phải nói gì khác nữa.
Không lâu sau đó, hai người họ đã đứng lên từ giã.
“À phải rồi,” Brand nói: “chuyện gì đã xảy ra với Ông Robson?”
“Ồ, cậu ta đã kết hôn hạnh phúc và sống ở phía bắc nước Anh. Cậu ấy đã rưng rưng nước mắt tối hôm đó. Cậu ấy nói cậu ấy không thể tin vào sự thay đổi của Hannah, rằng cậu ấy không hề biết gì về cô ta cả. Phải, tôi cũng cảm thấy như vậy. Còn lời của chồng tôi đã nói không nên được lặp lại.”
“Và các bức thư dì Hannah thư viết cho Ông Robson?”
“Tôi chân thành hy vọng cậu ấy đã giữ lời hứa và ủy thác chúng vào ngọn lửa. Mà cậu ta sẽ làm như vậy, phải không? Không có người đàn ông nào lại lưu lại những vật kỉ niệm từ một người phụ nữ đã biến mình thành một kẻ ngu ngốc.”
Sau khi bày tỏ sự biết ơn vì lòng kiên nhẫn và thẳng thắn của Bà Love, Brand và Marion rời đi.
Ngay sau khi cỗ xe chuyển bánh, Brand nhìn vào đồng hồ. “Chúng ta còn mấy tiếng đồng hồ trước buổi tiếp tân.” Chàng hạ cửa sổ và lớn tiếng nói với Manley trên chiếc ghế của phu xe: “Hãy cho chúng tôi đi tham quan các thắng cảnh, Manley ạ. Đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của tiểu thư Marion đến Brighton. Hãy đưa chúng tôi đến ngôi đình Pavilion [hoàng gia].”
Marion đã không màng đến chuyện tham quan thắng cảnh. Sự thiếu kiên nhẫn của nàng đã bộc lộ ra, nàng nói: “Anh tin bao nhiêu phần câu chuyện Bà Love kể với chúng ta?”
Brand thở dài và giữ lấy tay nàng trong tay mình. Chàng biết nàng sẽ không kéo hoặc cố rứt tay khỏi chàng. Trong những ngày chàng nghỉ dưỡng sức, nàng đã làm quen với chuyện chàng đụng chạm nàng. Nàng sẽ cho chàng mượn cánh tay để giúp nâng đỡ chàng. Thỉnh thoảng, nàng sẽ đi xa tới mức quàng một tay quanh eo của chàng khi họ tản bộ. Giờ đây chàng đã bình phục từ vết đạn ấy, tuy nhiên, chàng luôn cố gắng tìm cớ để chạm vào nàng hoặc khiến nàng chạm vào chàng.
Bàn tay đeo găng của nàng nằm yên một cách tin tưởng trong tay chàng, và chàng thắc mắc nàng sẽ làm gì nếu chàng lột chiếc găng đi khỏi tay nàng và hôn vào lòng bàn tay rộng mở của nàng.
“Brand?” Đôi mắt lo lắng của nàng nhìn chằm vào chàng. “Anh có cảm thấy ổn không? Chuyện này không phải là quá sức [chịu đựng] của anh chứ?” Nàng tháo găng tay xuống và sờ ngón tay vào chân mày của chàng. “Anh không bị nóng [sốt]”.
Chàng tưởng chàng cảm thấy những ngón tay của nàng đang nhẹ run và thắc mắc không biết, giống như dì Hannah, chàng đã cho phép trí tưởng tượng của mình chạy loạn. Thời gian sẽ trả lời. Chàng có cả một tuần thời gian với Marion cho riêng mình. Không người thân chạy quanh họ, không có kẻ rình mò nào rình rập họ, chỉ có mình và Marion để tìm hiểu lẫn nhau tốt hơn.
Tất nhiên ngoại trừ việc họ có một bí ẩn để làm sáng tỏ, và chàng có nhiệm vụ phải có mặt tại các cuộc họp của đảng để làm quen với những cử tri của mình.
“Brand?”
Chàng tự thả lỏng tình thân. Sau khi suy nghĩ về câu hỏi của nàng, chàng nghiêm túc nói: “Anh tin rằng Bà Love là một người phụ nữ đứng đắn và trung thực. Bà ấy chắc chắn đã tin tưởng những điều bà ấy kể với mình.”
“Nhưng thanh danh của dì Hannah? Em không thể tin dì ấy là một người mưu mô hay đã nói dối nhiều như thế.”
“Có thể dì ấy đã không nhận ra những gì dì ấy đã làm.” chàng siết tay nàng. “Hãy nghe anh nói, Marion ạ. Chúng ta không thể luôn luôn biết được tâm trí của người khác đang nghĩ gì. Chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta biết người đó, nhưng thật sự thì không. Anh từng biết một cậu bé ở trường như thế. Cậu ta kể lại những câu chuyện sinh động nhất về ngày nghĩ lễ của mình với cha cậu ấy. Mỗi mùa hè, họ đi một chuyến săn thú lớn tại Phi châu, và bọn anh đều tin cậu ấy. Hóa ra, mẹ cậu ấy là một góa phụ và sống rất khiêm tốn tại một ngôi làng tại bờ biển phía đông của Tô Cách Lan [Scotland], và đó là nơi Nigel đã trải qua những ngày nghỉ lễ của mình.”
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? Cậu ấy có bỏ trốn khi bị phát hiện ra không?”
“Trời ạ, không! Cậu ấy nói rằng mẹ của cậu ta đã nói dối bởi vì bà đã ghen tị với cha cậu. Vấn đề là cuộc sống ảo tưởng của cậu ấy tốt hơn so với cuộc sống thực tế của cậu ấy và anh tin rằng cả hai cuộc sống đã trở nên hỗn loạn trong tâm trí của cậu ta.”
Nàng nhìn chàng sắc lẻm. “Có phải đó là điều anh nghĩ về dì Hannah? Rằng dì ấy đã nhầm lẫn về những chuyện thực tế và những gì không thực tế?”
Chàng phải mất một hồi để cân nhắc lời nói của nàng. “Anh nghĩ rằng,” chàng nói một cách cẩn thận: “rằng dì ấy thích kịch hóa [mọi chuyện]. Em đã nghe Bà Love nói. Dì Hannah đã là người thích lãng mạn và ngây thơ. Đôi khi có những chuyện vượt quá tầm kiểm soát, như với Ông Robson. Dì ấy đã chơi một trò chơi nguy hiểm.”
Nàng gật đầu và nhìn xuống đôi bàn tay siết chặt vào nhau của hai người. “Em cũng nghĩ như thế. Có lẽ dì Edwina cũng đã biết. Có lẽ đó là lý do tại sao dì ấy vẫn quan sát dì Hannah kỹ lưỡng, ngay cả trước khi dì ấy nhận được bức thư của Bà Love.”
Nàng nhìn lên chàng. “Tuy nhiên, ở cạnh dì Hannah thật là vui.”
“Ừ, trẻ con sẽ nghĩ như vậy.” Chàng đã không nói thêm rằng một có một vài gã tội phạm đồi trụy nhất mà chàng đã từng gặp phải trong thời gian còn làm phóng viên đã có thể quyến rũ chim chóc từ trên cây. “Bản thân dì ấy cũng giống như một đứa trẻ”, sau cùng chàng cũng đã nói. “Chúng ta nên thương hại dì.”
Giọng của nàng hơi run run khi nàng nói. “Anh có nghĩ rằng dì Hannah đã tự sát? Dù sao đi nữa, dì ấy đã về nhà tới Longbury trong nhục nhã.”
Giọng chàng rất cứng rắn. “Tuyệt đối là không! Thứ nhất, những người tự tử luôn để lại một bức thư ngắn, thứ nhì, bí ẩn này còn chưa kết thúc, nhất là khi ai đó đã chĩa súng vào đầu em và bắn một viên đạn vào đùi anh.”
“Vậy tại sao anh lại nhắc nó với Bà Love? Ý em là chuyện tự tử?”
“Bởi vì, theo kinh nghiệm của anh, người ta trở nên kín tiếng khi từ giết người được đề cập đến, vì họ sợ rằng họ có thể đổ tội cho một người vô can.”
Ngưỡng mộ lóe lên trong mắt nàng. “Thật là khôn ngoan,” nàng nói.
“Ừ, phải không nào?”
Nàng bật cười, nhưng nụ cười của nàng sớm phai nhạt. “Chúng ta đã không tiến xa thêm một bước nào, phải không Brand?”
“Ồ, anh không nói như vậy. Giờ chúng ta được biết rằng có ai đó tại Longbury mà dì Hannah đã coi là tình yêu vĩ đại của cuộc đời dì ấy.”
“Nếu như đó là điều tưởng tượng trong tâm trí của dì thì sao?”
Chàng lắc đầu. “Dì ấy đã không hư cấu ra bất kỳ người đàn ông nào khác trong cuộc sống của dì. Theo Bà Love, dì ấy đã dẫn dụ họ một cách sai lầm. Có lẽ tình yêu của cuộc đời dì đã không vị tha như Ông Robson. Hãy hy vọng rằng dì ấy cũng đã viết thư cho ông ta, và ông ấy đã giữ lại chúng. Có lẽ đấy là những bức thư kẻ trộm của chúng ta truy tìm.”
Sau một hồi, nàng nói: “Có lẽ dì đã bỏ trốn theo tình yêu vĩ đại của cuộc đời dì.”
“Và đã không để lại một bức thư?” Chàng trở nên im lặng trong khi tâm trí chàng sắp xếp lại những mẩu thông tin chàng được biết về dì Hannah cho có vẻ trật tự. Cuối cùng chàng nói: “Không, dì Hannah đã diễn kịch cho một đám khán giả. Dì chắc sẽ để lại một bức thư.”
“Vâng,” nàng chậm rãi nói: “Em nghĩ rằng anh cũng nói đúng về điều đó. Nhưng làm sao chúng ta sẽ tìm được ông ấy sau bấy nhiêu năm?”
“Chúng ta sẽ làm những gì mà mỗi nhà báo tốt phải làm. Chúng ta sẽ đặt câu hỏi, nhưng chúng ta sẽ phải rất kín đáo. Và anh đã không từ bỏ hy vọng với chuyện ký ức của em sẽ hồi phục. Anh không bắt em phải nhớ tất cả mọi thứ theo trình tự hợp lý của chúng, nhưng một chuyện nhỏ nhặt nào đó có thể sẽ trở lại trong em và sẽ phá được vụ án này. Bây giờ chúng ta có thể quên đi dì Hannah một chút để tận hưởng các thắng cảnh của Brighton không?”
Chàng hạ cửa sổ xe xuống để nàng có thể nhìn quang cảnh được tốt hơn. Hôm nay là một ngày hè đẹp trời với một làn gió ấm thoảng qua từ Eo biển [Măng-sơ]. Đây là lần đầu tiên trong thời gian gần đây, Marion đã không thể kéo dòng suy nghĩ của nàng khỏi chuyện của dì Hannah, nhưng khi họ đến quảng trường và nàng bắt gặp được quang cảnh của ngôi đình Pavilion, cung điện mùa hè của Hoàng tử nhiếp chính, nàng thở ra một hơi. Nàng chưa từng nhìn thấy quang cảnh nào như thế này bao giờ. Những mái vòm khổng lồ của các chuồng ngựa, nổi cao bên trên dinh thự của hoàng tử, có vẻ như một cái gì đó trong giấc mơ Ả Rập.
Nàng bị hấp dẫn bởi các cửa hàng, ngạc nhiên bởi đoàn phụ nữ và quý ông hợp thời trang đang tản bộ trên con phố đầy lá của trấn Brighton, và kinh ngạc bởi những người phụ nữ đánh cỗ xe ngựa bốn bánh thật cao như là những tay đánh xe dày dạn.
Nàng mỉm cười quay sang Brand. “Không khí thật giống Luân Đôn, chỉ là tự do và vui vẻ hơn nhiều.”
“Đấy là bởi vì Hoàng tử nhiếp chính đang cư ngụ nơi đây. Khi ông ấy trở về Luân Đôn, Brighton sẽ trở thành một thị trấn miền quê buồn chán, rất giống Longbury.”
“Có những số phận tồi tệ hơn mà,” nàng nói chua chát, như thể chàng đã làm nhục Longbury, và nàng lại thò đầu ra cửa sổ một lần nữa.
Brand thoải mái dựa vào băng ghế. Chàng đã nhìn thấy những quang cảnh này trước đây nhiều lần, và chàng không muốn thấy chúng nữa. Niềm vui của chàng đến từ chuyện theo dõi Marion. Chàng đang nhớ lại những gì chàng biết được về nàng tại Luân Đôn, rằng nàng đã không bao giờ được trình diện tại Hoàng cung hoặc được hưởng các chuỗi tiệc tùng và buổi khiêu vũ mà những thiếu nữ cùng tầng lớp với nàng đòi hỏi như là quyền lợi của họ. Nàng đã dành cả cuộc đời mình trong một quận chán ngắt trong vài năm qua, đã cống hiến tất cả năng lực để nuôi nấng hai cô em mồ côi mẹ của mình.
Một thứ gì đó, một phần nho nhỏ của bức tranh, đã bị thiếu đi. Marion, chàng phát hiện ra, không phải là một người nhút nhát không có bạn nhảy như khi mới nhìn qua. Nếu nàng muốn có một mùa giải tại Luân Đôn - có cô thiếu nữ nào lại không? - thì cô họ Fanny của nàng đã rất vui mừng được tài trợ cho nàng.
Vậy thì chàng đang thiếu thông tin gì chứ? Nàng đang giấu giếm gì với chàng?
Những ý tưởng về người theo đuổi lúc xưa của nàng đã không bao giờ xa tâm trí của chàng. Kẻ lừa gạt đó đã làm gì mà khiến nàng trở nên cảnh giác với đàn ông như thế? Có phải hắn đã cám dỗ nàng có quan hệ xác thịt, rồi ruồng bỏ nàng? Tại sao nàng đã không thổ lộ với chàng?
Chàng ngồi thẳng lên khi Marion đột nhiên há hốc miệng và mạnh mẽ thu mình trở lại tựa vào băng ghế.
“Marion, chuyện gì thế?” Chàng đứng lên và đến đứng cạnh nàng.
“Mắt trái của em,” nàng khóc. “Có một mảnh sạn trong đó, ôi, em không biết nó là gì, nhưng nó sốn như là gì ấy.”
Nước mắt chảy dài trên má nàng, nàng cọ vào mắt.
“Đừng chà mắt của em.” Giọng chàng nghiêm khắc. “Mở rộng chúng ra. Anh sẽ lấy nó ra. Phải rồi. Thả lỏng đi.”
“Nói như anh thì dễ,” nàng càu nhàu, và sụt sịt mũi.
Chàng tháo chiếc mũ của nàng xuống, rồi đặt một đầu gối lên băng ghế để ổn định thân mình, bằng ngón tay cái và ngón trỏ, chàng giữ mí mắt nàng mở rộng. “Anh thấy nó rồi. Giữ yên nhé.” Chàng dùng sóng gấp của chiếc khăn tay của mình và khéo léo đẩy mảnh sạn đến khóe mắt nàng. Và một cái chấm nhẹ là đã làm nó bật ra, và chàng đã giải quyết nó. “Rồi. Anh đã lấy nó ra rồi,” chàng nói.
Nàng nhắm mắt lại và trút ra một hơi thở dài. “Cảm giác thật là tuyệt vời.” Mỉm cười, nàng mở mắt ra và nhìn lên chàng. “Cảm ơn anh.”
Chàng bị thu hút bởi làn mi dài của nàng, bị bắt bởi nụ cười trong đôi mắt long lanh của nàng mà đã giữ lại ánh mắt của chàng khiến chàng không cách nào nhìn đi nơi khác. Chàng cảm giác được sự thay đổi trong hơi thở của nàng, đôi môi nàng hé mở.
“Brand?” Nàng thì thầm.
Nàng đã không thể biết nàng đã khiến chàng ra sao khi đôi mắt nàng khoác lên ánh mắt mỏng manh, quyến rũ ấy. Chàng biết chàng có thể mang đến cho nàng niềm đam mê dục vọng. Điều chàng không biết là liệu chuyện ấy là điều khôn ngoan nhất mà chàng có thể làm ra. Chàng không muốn nàng ấy nghĩ về chàng như một David Kerr thứ hai.
Chàng chống người mình lại bằng cả hai tay đặt lên băng ghế và cúi đầu xuống để đôi môi của mình chỉ cách môi nàng một inch [2.54 cm] thôi. “Em lại chơi với lửa nữa rồi, Marion ạ,” chàng thì thào.
Với một nỗ lực tột cùng của ý chí, chàng đẩy bản thân ra xa băng ghế và ngồi xuống cạnh nàng. Chàng cho bản thân một giây phút để bình hòa hơi thở của mình. Đôi tay khoanh trước ngực, chàng quay đầu nhìn vào nàng. Có những sợi tóc vàng nhạt đã trượt khỏi sự giam cầm của cây ghim và phất phơ bay trước mặt nàng một cách hoang dại. Gương mặt nàng ửng đỏ, và đôi mắt xám đáng yêu ấy, nét đặc trưng tốt nhất của nàng theo quan điểm của chàng, đang nhìn chằm vào chàng như thể nàng không thích chàng chút nào.
Kỳ lạ thay, khả năng của chàng để thêm lửa vào cơn tức giận của nàng chỉ làm tăng lên vẻ thu hút của nàng. Chàng chưa từng thấy nàng mất bình tĩnh với bất cứ ai khác.
Nhịn cười, chàng nói: “Đây là lần thứ hai em đã làm tình với tôi trong một cỗ xe đang di chuyển đấy. Em là một người phụ nữ thật nguy hiểm, tiểu thư Marion Dane ạ. Lần sau-”
“Lần sau, em sẽ đảm bảo rằng người hộ tống của em sẽ ở cùng với em!”
Chân mày của chàng nhướng lên. “Chuyện đó sẽ khiến em cư xử đàng hoàng à?”
Nàng khiến chàng bất ngờ khi nàng đặt bàn tay đang mở rộng lên đùi chàng. Cơ thể chàng nhảy vọt nhanh lên, rồi chậm lại khi nàng gia tăng áp lực. Ngón tay nàng áp vào vết thương của chàng, không đủ để làm chàng cảm thấy đau đớn, nhưng đủ để giải thích ý nàng.
Nàng mỉm cười nhìn vào mắt chàng. “Em hy vọng là vậy, bởi vì nếu em đặt tay mình lên người anh một lần nữa, anh sẽ cần Bác sĩ Hardcastle đấy.”
Nàng rụt tay lại và nhìn quanh tìm chiếc nón bê rê của mình. Khi nàng buộc các dải ruy-băng dưới cằm mình bằng những ngón tay nhanh chóng và hiệu quả, chàng lại thấy mình mỉm cười một lần nữa, và chàng chợt nhận ra rằng, khi ở cạnh Marion, mỉm cười đã trở thành một thói quen của mình.
Bây giờ, chàng đã được nghe câu nói đó từ đâu đây?
Chân mày nàng nhướng cao, vương giả, ra lệnh, đặt chàng vào vị trí của mình. “Anh định cho em xem những thắng cảnh mà. Chỉ có vậy thôi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
38 chương
8 chương
44 chương
17 chương