Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)
Chương 11
Brand thở phào nhẹ nhõm khi Bác sĩ Hardcastle đến để chăm sóc vết thương của mình. Điều đầu tiên ông bác sĩ thực hiện là đuổi mọi người ra khỏi phòng ngoại trừ ông Manley và một người hầu với vóc dáng của một đô vật. Khi ông bày ra dụng cụ của mình để chuẩn bị lôi viên đạn ra khỏi đùi của Brand, ông ta hỏi một vài câu không mạch lạc về vụ tấn công này, và tặc lưỡi vài lần cho hợp cảnh, nhưng Brand biết rõ đấy là để phân tâm chàng khỏi chuyện sắp xảy ra.
Chàng rên rỉ khi ông Hardcastle bấm nhè nhẹ quanh vết thương. Chàng không thể ngọ nguậy bởi vì chàng nằm trên một tấm ván đặt trên mặt giường. Tấm ván là ý tưởng của ông bác sĩ.
“Cậu uống một giọt thuốc á phiện chứ?”
Brand nhận lấy chiếc ly mà bác sĩ đưa cho, hớp lấy một ngụm, sau đó trả nó lại. Chàng muốn đầu óc tỉnh táo khi nói chuyện với Marion.
Khi kiểm tra vết thương, bác sĩ Hardcastle bắt đầu thết đãi họ với những câu chuyện về những chàng lính chân tay bị rách nát đến nỗi phải cưa bỏ trong khi đạn pháo bay vèo vèo ngay trên đầu.
“Những chàng trai dũng cảm, mỗi một người trong số đó,” bác sĩ Hardcastle nói.
Ông khoảng độ lục tuần và sống tại Longbury kể từ khi Brand có thể nhớ được, nhưng ông kể lại những ngày tháng làm bác sĩ trong quân đội như thể nó vừa mới xảy ra hôm qua.
“Chúng tôi chẳng có gì để đưa cho họ, chẳng một tí rượu hoặc thuốc phiện, nhưng bọn họ đã ráng chịu đựng việc chăm sóc chữa trị của chúng tôi với nụ cười. Tôi đặc biệt nhớ một người...”
Brand đã được nghe cùng những câu chuyện từ khi chàng còn là một cậu bé và bây giờ đã có thể kể lại làu làu. Chàng gần như bị thuyết phục rằng ông bác sĩ cố ý nói như vậy với các bệnh nhân của ông để họ nghĩ rằng mình may mắn ngần nào để có thể vượt qua thật dễ dàng, và có hành động phù hợp.
Trong khi ông bác sĩ tốt bụng tiếp tục huyên thuyên, nó chợt đến trong tâm trí của chàng rằng nếu có ai đó biết rõ về chị em nhà họ Gunn, thì đấy sẽ là ông bác sĩ này, người mà cũng đã cư trú tại Longbury thật lâu năm. Chàng đợi cho đến khi có một khoảng im lặng trong câu chuyện độc thoại của ông Hardcastle trước khi chàng hỏi về họ.
“Bác sĩ Hardcastle”, chàng nói: “ông có còn nhớ tới Edwina Gunn và hai cô em của bà ấy chăng?”
“Tất nhiên tôi nhớ ra họ. Tôi biết rất rõ những người trong gia tộc Gunn, và tôi rất vui mừng khi biết rằng ngôi nhà của Edwina đã được truyền lại cho các cháu gái của bà ấy.” Ông cầm lên một cây nhíp nhọn hoắt và kiểm tra nó thật kỹ càng. “Hãy chuẩn bị đi, cậu trai trẻ.”
Với một tín hiệu từ ông bác sĩ, Manley đặt đôi tay to lớn của mình lên đôi vai của Brand trong khi người bộ binh nắm chặt lấy mắt cá chân của chàng.
“Chờ đã!” Brand chưa nói xong. “Hannah bây giờ đang ở đâu? Ông có biết chăng?”
Ông Hardcastle có vẻ rất ngạc nhiên. “Cô ấy đã trốn theo trai, phải không nào? Đấy là điều mà tôi luôn được hiểu.” Ông mỉm cười vào đôi mắt Brand. “Rồi, bây giờ hãy làm một người quân nhân dũng cảm. Tôi lo rằng việc này sẽ khiến cậu bị đau đớn.”
Đau đớn không phải là cái từ để diễn tả cái cảm giác ấy. Mà là đau đớn cùng cực, thật là cùng cực đến nổi Brand chỉ có thể hít từng ngụm không khí thật sâu vào phổi của mình. Thân thể của chàng đã cứng ngắc trên tấm ván chàng đang nằm. Ông Manley đã nghiến nát đôi vai của chàng, trong khi đó kẻ đô vật có vẻ nhất quyết bẻ gẫy xương mắt cá chân của chàng, và cái que cời lò nóng rực đang khoan một lỗ xuyên qua đùi của chàng.
“Cậu trai giỏi”, ông Hardcastle cười rạng rỡ nói. “Rồi, nó không quá tệ, phải không nào?”
Những giọt mồ hôi chạy dài từ trên má xuống tai của chàng. Nước mắt đau đớn rơm rớm trên mắt chàng. Nhưng cơn đau đớn nhất đã qua rồi. Một cách chậm rãi, chàng cho phép bản thân được thư giãn.
“Không,” chàng yếu ớt nói. “Không tệ chút nào cả.”
“Và đây là cái viên đạn nhỏ đã gây ra vết thương.” Bác sĩ Hardcastle giơ cây nhíp lên với một viên đạn được kẹp bên trong. Ông ta nghiên cứu nó trong giây lát và cau mày. “Có một mẩu nhỏ bị mất. Ông Manley ạ, làm ơn đưa cho cậu ấy thêm một chút thuốc á phiện. Tôi e rằng tôi phải trở vào trong đó và chọc ngoáy đó đây một chút cho đến khi tìm ra nó.”
Lần này Brand đã uống sạch đến giọt cuối cùng trong ly. Marion sẽ phải đợi thôi.
Một nhóm người trầm lặng đang chờ ông bác sĩ trở xuống lầu tại phòng khách. Không một ai buồn thay đổi y phục. Ngài Robert và Andrew vẫn còn ăn vận trang phục kỵ binh hoàng gia Cavalier của họ, và duy nhất khác biệt với trang phục của Marion là nàng đang mang một đôi dép và khăn choàng được cho mượn. Emily đã rời khỏi hơn một giờ trước đây để cho Phoebe đi ngủ. Cô vẫn chưa quay trở lại, và Marion đang thắc mắc không biết chuyện gì đã giữ chân cô em nàng.
Lâu lâu họ lại nghe thấy một bước chân vang lên trong hành lang. Trái tim của Marion như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nhưng đấy không phải là ông bác sĩ, chỉ là một người hầu đi ngang qua thôi. Sau một lần như vậy, Andrew đứng lên và bước đến bên cửa sổ.
“Hardcastle biết ông ấy phải làm gì,” cậu ta nói. “Ông ấy đã từng là một bác sĩ trong quân đội.” Cậu ấy quay người lại đối diện với mọi người. “Và tôi chưa từng nghe qua rằng một vết thương ở đùi lại có thể gây tử vong.”
Đấy là những lời rộn vang trong đầu của Marion trong nửa giờ qua, hoặc những lời tương tự. Lý trí bảo với nàng rằng Andrew đã nói đúng, nhưng có một nỗi sợ hãi nhỏ nhoi mà nàng không thể chế ngự.
Ngài Robert đáp lời nhận xét của Andrew. “Trường hợp này rất khó chết người. Cháu đã không có mặt tại đấy, Andrew, khi người hầu phòng của Brand giúp mang cậu ấy vào nhà. Brand vẫn ra lệnh như một ông tướng, và tất cả người hầu phải răm rắp thi hành các mệnh lệnh của cậu ấy.”
“Nghe thật giống như Brand,” Phu nhân nói. “Cậu ấy đã ra những mệnh lệnh gì vậy?”
“Để xem nào.” Ngài Robert chăm chú nhìn vào chiếc ly ông đang uống. “Đó là Marion và hai em của cô ta sẽ sống tại đây cho đến khi cậu ấy hài lòng rằng ngôi nhà của họ được an toàn. Bắt nhà chức trách tìm ra thủ phạm-”
Ngay lúc đề cập đến nhà chức trách, Andrew khịt mũi. “Ngài Basil đang ở một tình trạng không thích hợp để làm bất cứ điều gì. Ông ta say bí tỉ và đang ngủ cho qua cơn say tại một phòng trong hầm. Chẳng những thế, viên cảnh sát cũng đang ở cạnh ông ta.”
“Có, chúng tôi cũng nghe như vậy,” Robert đáp. “Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã cho gọi bác sĩ, đưa người hầu và người làm vườn đến để giữ an toàn cho căn nhà của tiểu thư Marion cho đến khi chính quyền có cơ hội đến xem xét. Tôi đã quên những thứ khác mà Brand nói chúng ta phải làm, nhưng cậu ấy còn lâu mới chịu biến thành bóng ma.”
Andrew khúc khích cười. Nét mặt của phu nhân Theodora dịu xuống và Clarice xì mũi. Ở bên kia căn phòng, Bà Cutter chợt tỉnh lại sau khi ngủ gục, và Phu nhân nhìn Marion chăm chú với một nét mặt vừa hiếu kỳ lại vừa cảm thông.
Marion nghĩ mình đã hiểu rõ. Nàng không phải là một thành viên trong gia đình, nhưng nàng đang có mặt tại trong phòng khách của Phu nhân như thể nàng có quyền được ở đấy.
Nàng không quan tâm đến những gì họ nghĩ. Nàng sẽ không nhúc nhích cho đến khi nàng nghe từ chính miệng của ông bác sĩ rằng Brand đã vượt qua nguy hiểm.
Chân mày chùng xuống, nàng đáp lại ánh mắt nhìn chằm chằm của Phu nhân và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một nụ cười len lỏi trong đôi mắt nhợt nhạt, quý phái và cái-gì-cũng-biết.
Trong im lặng kéo dài, Marion cẩn thận quan sát người thân của Brand, và đây chính là họ, người thân của Brand.
Họ không đáng yêu hay có vẻ yêu thương gì; họ không biết cách thể hiện cảm xúc của mình, nhưng nàng không bao giờ nghi ngờ cho dù chỉ là một thoáng rằng họ quan tâm theo cách riêng biệt và lập dị của người trong gia tộc FitzAlan. Cũng y như cách Brand quan tâm đến họ.
Nếu đây là gia đình nàng, nàng đã ngồi bên cạnh Phu nhân nắm lấy tay bà. Nếu nàng là Theodora, nàng sẽ đến bên cạnh chồng mình và nói đôi lời khích lệ để xóa đi vẻ lo lắng trên khuôn mặt của chàng. Còn với Andrew, nàng sẽ cho cậu ta một thứ gì đó để làm để tận dụng hết năng lượng không ngừng nghỉ, thứ mà nàng có thể cảm giác được dù ở cách tận bên kia phòng.
Khi cánh cửa bất ngờ bật mở, tất cả mọi người đều thẳng người lên.
Ông bác sĩ bước vào, một người đàn ông cao lớn oai vệ với mái tóc đen xen với những sợi bạc đó đây và một khuôn mặt khắc khổ được làm dịu đi bằng một nụ cười.
Khi mọi người nhìn thấy nụ cười, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Ông tiến thẳng đến bên Phu nhân và khom người nắm lấy tay bà chào. “Một vết thương thông thường, thưa công tước phu nhân. Tôi đã cho cậu ấy một liều thuốc á phiện, nhưng cậu vẫn còn tỉnh. Bà có thể vào một vài phút với cậu ta. Không cần phải lo lắng. Cậu ta sẽ ra khỏi giường trong một vài ngày mà thôi.”
Phu nhân nuốt một cục nghẹn nhỏ trong cổ họng. “Cảm ơn ông, Bác sĩ Hardcastle.” Bà đứng lên. “Ông sẽ đỡ tôi chứ?”
“Cháu cũng muốn đi,” Andrew nhanh chóng xen ngang. “Một ai đó cần có mặt để chăm sóc cho anh ấy trong trường hợp anh ấy tỉnh lại giữa đêm. Ý cháu là ngoài những người hầu ra.”
Bà của cậu mỉm cười gật đầu, và họ xoay người để đi vào phòng.
“Chờ đã,” Marion kêu lên. Nàng lập tức đứng lên. “Vậy còn cháu thì sao?”
Họ định để nàng lo âu về Brand cho đến khi chàng thức giấc vào buổi sáng. Nàng có thể nhìn thấy từ khuôn mặt của họ. Nàng không phải là một thành viên của gia đình. Mặc kệ tất cả các chuyện nàng và và Brand đã cùng trải qua, mặc kệ chàng đã cứu nàng một mạng, nàng cũng chỉ là một vị khách trong ngôi nhà này. Mọi người khác trong phòng đều có quyền để vào với chàng hơn là nàng.
Ý nghĩ ấy khiến nàng nổi giận [xù lông nhím].
“Cô thì sao chứ?” Bà Cutter hỏi, phá vỡ sự im lặng kéo dài.
Lời nói được xuất hiện trên môi của Marion như thể chúng có ý chí của riêng của mình. “Tôi”, nàng nói rõ ràng và không chút do dự: “là vợ sắp cưới của Brand.”
***
Đó là điều kỳ lạ nhất. Khi nàng quì bên cạnh giường của Brand và nhìn tận mắt rằng chàng đang ngủ một cách an bình và huyết sắc đã trở lại trên má của chàng, nàng trở thành một người mau nước mắt. Nàng, một người không bao giờ khóc, đã có hành vi như một đứa trẻ sợ hãi điển hình.
“Chỉ là cảm mạo thông thường,” nàng cáu kỉnh nói với Phu nhân khi nàng hỷ mũi.
Họ đã không được ở lại quá lâu vì ông bác sĩ không cho phép, vì vậy nàng đã không có cơ hội hỏi Brand hoặc báo với chàng rằng bây giờ họ đã đính hôn.
Vì lợi ích của một vài phút ở bên giường của chàng, nàng đã nói dối ẩu tả. Làm sao nàng có thể giải thích điều này với Brand khi chàng tỉnh lại?
Nàng đã có một lý do thật tốt để tự xưng là hôn thê của chàng. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy chàng được ổn. Và còn có cái chuyện bí ẩn mà chàng đã hứa sẽ giải thích cho nàng biết. Chàng không thể cho rằng nàng sẽ thủ vai một kẻ nhút nhát sau khi tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Đấy là những suy nghĩ cứ dồn dập trong tâm trí nàng khi nàng bước dọc theo hành lang tới phòng của Emily. Không có ngọn nến nào được thắp sáng, vì vậy nàng đã để cánh cửa mở để nàng có thể nhìn thấy đường đến chiếc giường. Cuộn tròn trong chăn với những cánh tay ôm quàng nhau là Emily và Phoebe.
Marion sụt sịt mũi và đổ sụp xuống chiếc ghế gần nhất. Nàng ngồi đó trong một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào hai cô em của mình, suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Điều duy nhất nàng muốn là giữ cho hai em được an toàn và hạnh phúc. Bây giờ một người thứ ba đã luồn lách vào trong cái vòng nho nhỏ của nàng và giờ nàng có đến ba người để lo lắng.
Nàng lại sụt sịt mũi. Một vài tuần trước đây, David Kerr đã là vấn đề cấp bách nhất của nàng. Hiện giờ thì nàng chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Hắn ta hầu như không có khả năng để là người đàn ông đã tấn công nàng. Nàng đã mua đứt hắn, nàng đã trao cho hắn những món nữ trang bằng ngọc lục bảo của mẹ nàng. Chuyện đó đã phải nên kết thúc mọi việc. Và các mảnh bằng chứng đáng tin cậy nhất ủng hộ hắn là hắn không hề biết gì về dì Hannah.
Những bức thư của dì Hannah ở đâu nhỉ? Nàng chấn động, nhớ lại hơi thở của mình bị bóp nghẹt như thế nào. Nàng không bao giờ quên âm thanh của giọng nói đe dọa ấy. Đấy không phải là giọng nói của David. Đây là một chuyện gì mới, một chuyện mới mà Brand đã biết và nàng lại không.
Nàng không biết làm thế nào để kìm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình cho đến khi chàng nói với nàng tất cả mọi chuyện chàng biết.
Thở dài, nàng đứng dậy. Nếu giường của hai em nàng còn có chỗ, nàng đã bò lên để nằm cạnh họ. Nàng thắc mắc liệu nàng có bao giờ cảm thấy an toàn một lần nữa được không.
Phòng riêng của nàng chỉ cách vài bước xuôi theo hành lang. Nàng thắp sáng ngọn nến bằng những cục than hồng trong lò sưởi và đặt nó lên trên bệ bên trên lò. Một người hầu đã mang đến cho nàng một rương chứa quần áo, và ai đó gõ nhẹ trên cửa phòng khi nàng đang lục lọi để tìm một chiếc áo ngủ.
“Marion?”
Là giọng của Phu nhân. Marion nhanh chóng bước đến mở cửa.
“Công tước phu nhân,” nàng nói, giọng nàng nhỏ đến mức khó có thể nghe được.
“Bà có thể vào không?”
“Xin mời vào.”
Dù phải chống gậy, bà thái hậu vẫn trông oai vệ khi bà bước vào và ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi. Bà ra hiệu choMarion ngồi vào chiếc ghế đối diện bằng một cử chỉ trang nhã. Marion tuân theo và ngồi thẳng lưng với đôi bàn tay xếp gọn gàng trong lòng nàng. Nàng đã cố không để mình cảm thấy bị đe dọa, nhưng Phu nhân vẫn là một người phụ nữ đáng gờm ngay cả khi bà ấy không phải là một công tước phu nhân.
Phu nhân nhẹ mỉm cười nói: “Bà không thể đi ngủ mà không nói với cháu rằng bà vui ngần nào về chuyện của hai cháu. Bà chắc rằng cháu biết cháu trai của bà là một người đàn ông tốt. Có lẽ sẽ không dễ dàng để chung đụng và không dễ dàng để yêu, nhưng mặc dù thế thì cậu ấy vẫn là một người đàn ông tốt. Nhưng, tất nhiên, cháu cần phải biết điều này.”
Marion trao cho người phụ nữ kia một ánh nhìn với đôi mắt nheo lại. Giọng điệu của bà thái hậu không có vẻ như một người bà yêu thương cháu mình, nhưng ai biết được các người của gia tộc FitzAlan chứ? Cố tạo ra vẻ vui vẻ như nàng có thể, Marion mơ hồ đáp: “Cháu chắc rằng hai cô em của cháu cũng sẽ nói như thế về cháu.”
Phu nhân gật đầu. “Bà hiểu ý cháu. Những người gần gũi nhất với chúng ta đều biết tất cả điểm yếu và khiếm khuyết của chúng ta. Nhưng bà hy vọng cháu sẽ tiếp nhận quan điểm của bà.” Bà hơi nghiêng người về phía trước, dùng cây gậy để đỡ lấy trọng lượng của mình. “Ráng chịu đựng với bà một chút, Marion. Có một số điều về cháu trai của bà mà bà nghĩ cháu nên biết nếu cháu thực sự muốn hiểu được cậu ấy.”
Marion vẫn bất động. Đây không phải là thời điểm để cắt ngang công tước phu nhân. Phu nhân không còn nhìn oai vệ hoặc xa cách. Bà trông thật mong manh, như thể một lời sai lầm có thể khiến bà phải tan nát.
Thở ra chậm rãi, bà thái hậu bắt đầu nói. “Mặc kệ những gì cháu có thể đã nghe được, phụ thân của Brand không phải là một người đàn ông xấu. Ông ấy đã không từ bỏ cháu Brand và mẹ của cháu ấy. Đấy là Ông Hamilton già đầu đã đầu độc tâm trí của Brand để chống lại cha mình. Sự thật là con trai của bà đã yêu sâu đậm Faith Hamilton, khi đó cậu ấy hầu như không lớn hơn Andrew là bao nhiêu. Cậu ta đã muốn cưới cô ấy khi cậu ta đủ tuổi trưởng thành. Mọi việc đã được thỏa thuận giữa chúng tôi. Nhưng chính là cha của Faith, Ông Hamilton già kia, người đã kiên quyết với lập trường của mình. Cô ấy là một vị thành niên, và phải chịu mọi xếp đặt của phụ thân mình, và thậm chí cả khi cô ấy đã mang thai, cha của cô ấy cũng không mủi lòng. Cô ấy đã không thể chống lại cha mình.
“Cô ta đã chết đi khi Brand chỉ được vài tháng tuổi, vì trái tim cô bị tan nát, một số người nói thế. Trái tim của cô không chỉ là trái tim duy nhất bị tan vỡ. Con trai của bà đã không bao giờ buông bỏ mối tình ấy. Nhưng cậu ta cảm thấy bị phản bội, do đó, cậu ấy đã trở nên một chút hoang đàng.”
Khi Phu nhân bị tạm dừng để sắp xếp suy nghĩ của mình, Marion mạo hiểm nói: “Cháu đã đoán được rằng câu chuyện phải là tương tự như thế.”
Bà thái hậu nhìn thật ngạc nhiên. “Chuyện gì khiến cháu nghĩ như vậy?”
Marion nhẹ nhún vai. “Con trai của bà đã chỉ định Brand làm người ủy thác tài sản duy nhất của bất động sản của mình. Ông đã cho chàng một gia đình, trả học phí cho chàng. Cháu nghĩ ông ấy chắc phải yêu thương Brand rất nhiều và có lẽ, cảm thấy có lỗi vì mọi việc đã xảy ra.”
“Cậu ấy đã cảm thấy có lỗi. Brand là đứa con trai đầu lòng của cậu ta. Là đứa con trai của Faith. Brand lý ra nên thừa hưởng tước hiệu và di sản của cậu ta, và đã là vậy nếu chẳng phải là vì một lão già cay cú người đã xem thường tầng lớp và sự giàu sang của chúng tôi.”
Phu nhân mỉm cười nhợt nhạt. “Brand đã bị rơi vào giữa hai thế giới, Nhà dòng Priori và trang viện Grange.”
“Kỵ binh hoàng gia Cavalier và quân chống đối Roundhead,” Marion khẽ trầm ngâm.
“Phải. Nhưng đấy còn hơn là phục sinh lại những trận chiến thời xưa. Ông Hamilton là một người Thanh giáo. Trong mắt của ông ấy, đám người gia tộc FitzAlan là một lũ vô thần. Ông ấy không muốn con gái hoặc cháu trai của mình bị chúng tôi làm hỏng.”
Một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, Marion mới nói: “Tại sao bà lại nói cho cháu biết tất cả những điều này?”
“Có lẽ bà đang hy vọng quá nhiều.” Phu nhân nhìn chăm chú Marion một lúc thật lâu, sau đó tiếp tục nói: “Bà không nghĩ rằng cháu trai của bà được an bình với bản thân cho đến khi cậu ấy học được cách nối hai thế giới ấy lại với nhau. Và hơn thế nữa, bà muốn cậu ấy biết sự thật về cha của mình.”
Bà giơ tay lên khi Marion sắp cắt ngang. “Cậu ấy sẽ không nghe lời bà đâu. Bà không cho rằng cậu ấy sẽ nghe lời cháu. Dẫu sao cũng vậy, bà cảm thấy bà phải cố thử, vì hồi ức của con trai bà, và cũng vì lợi ích của Brand. Sẽ chẳng hay ho gì khi phải mang quá nhiều cay đắng trong lòng.”
Marion cảm giác như thể nàng được hiểu rõ con người của Phu nhân lần đầu tiên, không phải là con yêu tinh đáng sợ, biết tất cả, nhìn thấy tất cả mà nàng đã từng tưởng tượng, mà là một người phụ nữ như nàng, mãi mãi trẻ trung, với cùng những nỗi sợ hãi và khát vọng.
Và nàng cảm thấy thật có lỗi bởi đã lừa dối bà ấy. Nàng không bao giờ muốn kết hôn với Brand, không bao giờ kết hôn, chấm hết.
Nàng nhìn xuống ngón tay không đeo nhẫn của bàn tay trái của mình, và khi nàng nhìn lên, ánh mắt nàng bị giữ chặt trong cái nhìn mãnh liệt của Phu nhân. Những lời dường như được lôi ra khỏi nàng ngược lại với ý nguyện của mình. “Công tước phu nhân... Chúng cháu đã không đính hôn. Cháu đã dựng chuyện để được phép vào gặp Brand.”
Sự thật đã không khiến Phu nhân khó chịu. Có thể nói lời thú tội của Marion dường như khiến bà cảm thấy thú vị. “Tất nhiên cháu đã làm như thế. Ở vị trí của cháu, bà cũng có thể đã làm ra điều tương tự.”
Marion cắn môi. Rõ ràng, Phu nhân đã không hiểu rõ. “Bà không hiểu đấy. Brand đã không hỏi cưới cháu.”
“Ồ, cậu ấy sẽ hỏi mà. Điều đó bà hoàn toàn chắc chắn. Điều duy nhất cháu Brand cần là một chút khích lệ thôi, và bà nghĩ rằng tuyên bố của cháu ở trước mặt mọi người trong gia đình cũng có thể đã làm nên việc.”
Khi Phu nhân đứng dậy đi ra cửa, Marion nhanh chóng chạy theo để mở cửa.
“Nhưng... Nhưng đã chẳng có gì xảy ra.”
Phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của Marion, và rời khỏi căn phòng một cách duyên dáng như khi bà đã bước vào.
Marion trở lại ghế của mình và ngồi đó trong nổi đau khổ giá băng. Có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, rất nhiều chuyện để lo lắng. May mắn thay, tâm trí của nàng đã tê liệt, vì vậy nàng không thể suy nghĩ gì cả.
Nàng để lại một ngọn nến còn thắp sáng khi nàng leo lên giường, trong trường hợp Phoebe thức dậy giữa đêm khuya và đi tìm nàng. Nàng lăn qua lăn lại, nàng đập đầu vào gối. Không ăn thua gì. Tung ra khỏi chăn, nàng trượt ra khỏi giường và rón rén bước dọc theo hành lang đến phòng của Emily. Phải lấn ép thật chặt mới có thể luồn lách vào nằm bên cạnh hai em nàng. Hơi ấm từ cơ thể của họ bị ép sát vào nhau đã khiến nàng cảm thấy an ủi vô ngần. Mặc dù là vậy, cũng cần một lúc lâu trước khi nàng có thể thiếp đi.
***
Phu nhân Theodora cho phép cô người hầu giúp thay y phục và đưa bà vào giường. “Hãy để yên các ngọn ngọn nến,” bà nói.
Người giúp việc rút lui với một cái nhún người chào và một nụ cười mỉm. Đương nhiên cô nghĩ rằng Ngài Robert sẽ đến gần gũi phu nhân của mình. Theodora không nghĩ rằng đấy là điều xảy ra đêm nay. Đôi mắt ông ấy hầu như chưa từng rời khỏi gương mặt của Marion. Ông ta sẽ không nghĩ tới Marion, nhưng mà về cô gái mà Marion rất giống: Hannah.
Bà cứ di chuyển không ngừng nghỉ, ghét bản thân mình bởi cứ hy vọng rằng ông ấy sẽ đến với bà. Bà nên kiêu hãnh hơn. Bà nên rời khỏi căn nhà này rất lâu về trước. Khi bà còn tuổi thanh xuân. Lúc ấy bà vẫn còn thời gian để bắt đầu tạo dựng một cuộc sống mới cho mình.
Bà đã kịp kiềm chế những ý tưởng điên rồ của mình. Cuộc sống không phải đơn giản như thế. Một người phải có lựa chọn của mình và cam chịu hậu quả - đấy không phải là những điều phụ thân bà đã nói với bà trong ngày vu quy của bà sao? Robert đã hóa ra lại y như những gì phụ thân bà đã dự đoán, và vì bà đã quyết tâm để kết hôn với ông ấy, bà đã quá kiêu hãnh để cho bất cứ ai biết rằng họ đã nói đúng và bà đã sai.
Bà giật nảy người khi cánh cửa mở ra. Chồng bà bước vào phòng, mặc một chiếc áo choàng ngủ màu nâu sẫm được buộc lỏng lẻo tại thắt lưng. Theo quan điểm của bà thì ông ấy thậm chí còn đẹp trai hơn khi họ mới gặp mặt và kết hôn. Vẻ bảnh bao của một chàng trai trẻ đã chín muồi thành một vẻ đẹp khắc nghiệt. Ông khẽ mỉm cười khi ông đến gần giường.
Ông ngồi tại mép giường, nâng tay của bà lên, và ép đôi môi của mình vào lòng bàn tay bà. “Em vẫn là người phụ nữ đẹp nhất mà anh được biết,” ông nói.
Bà hít vào một hơi không đều đặn. “Em đã không nghĩ anh sẽ đến tối nay.”
“Kẻ nói dối.” Ông ấy đã hôn vào cổ tay bà. “Anh biết khi nào em bị ảnh hưởng bởi anh. Anh có thể cảm giác được nó trong lỗ chân lông của mình.”
“Phải. Anh luôn biết rõ tâm trạng của em.” Bà luồn những ngón tay của mình qua mái tóc của ông. “Cũng như em đã luôn biết rõ tâm trạng của anh.”
Ông không đáp, nhưng nhìn bà với sự thu hút trông mong.
Bà khẽ cười. “Đừng nói với em là anh đã không nhận thấy nét rất giống nhau giữa tiểu thư Marion và Hannah nhé?”
Nụ cười của ông đã không được phản ánh trong đôi mắt của mình. “Anh gần như không biết gì về Hannah cả.”
“Đừng nói dối với em, Robert ạ. Em nhìn thấy cách đôi mắt của anh cứ lạc về hướng của Marion cả đêm.”
“Một phản ứng tự nhiên. Cô ấy đã bị tấn công tại nhà của mình. Anh muốn bảo đảm rằng cô ấy được ổn. Và phải, anh ngưỡng mộ cô ta. Cô ấy đã trải qua một kinh nghiệm khủng khiếp đến thế mà không bị ngã gục. Chỉ có vậy thôi.”
Bà nhắm mắt lại và nghiến răng. “Tránh xa cô ấy ra! Anh có thể có lựa chọn bất cứ người phụ nữ nào anh muốn.” Bà mở mắt ra và nhìn trừng vào khuôn mặt của ông. “Chúng ta không muốn Marion phải...”
“Phải làm gì?” Giọng ông khẽ đến mức độ đáng sợ. “Em đang nói gì vậy?”
Bà dịu bớt lại giọng nói của mình. “Mọi người đều biết rằng cô ấy sẽ kết hôn với Brand. Chỉ cần nhớ điều đó.”
“Phải, nhưng đó không phải là những gì em định nói.”
Ông đứng lên một cách thoải mái, duyên dáng, và khom người chào qua bàn tay của bà, một cử chỉ đúng lễ nghi mà gần như nhục mạ. “Có vẻ như,” ông nói: “là anh đã hiểu lầm các tín hiệu. Xin lỗi em. Nó sẽ không xảy ra nữa.”
Bà không hành động gì để cản ông lại khi ông rời khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
38 chương
8 chương
44 chương
17 chương