Cho đến khi người của Phượng phủ đem đến một phong thư, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của nàng. Trong thư chỉ viếtmấy chữ —— Phượng Húc Nhật bệnh tình nguy kịch. ( _ _|| ) Hàng chữ này tựa như sét đánh lên nàng, nàng cầm phong thư, không chút nghĩ ngợi chạy thẳng tới Phượng phủ. (chị dễ bị lừa ghê cơ) Cửa vừa mở ra, nàng liền không kịp để cho người ở dẫn đường, chạy thẳng tới địa phương Phượng Húc Nhật đang ở. Vòng qua hành lang quanh co, nàng rốt cục đi tới lầu các của hắn, vậy mà nàng vừa mới đến gần, liền nghe bên trong có nói giọng nói truyền tới. “Đại ca, ngươi thật không suy nghĩ gì hay sao?” Là thanh âm của một cô gái, giọng nói tràn đầy vội vàng. “Ngươi thường tới chỗ ta, không sợ bị Nhị đệ phát hiện sao?” Phượng Húc Nhật thanh âm giống như là từ chỗ rất xa truyền đến, có chút lạnh như băng. Yêu Hỉ dừng bước, đứng trốn ở bên ngoài, không có phát ra âm thanh cắt đứt bọn họ. “Đại ca, ta biết ngươi hận ta, nhưng là ngươi biết ban đầu ta cũng vậy không muốn, ta. . . . . .” Yêu Hỉ đã hiểu, đó là thanh âm của Hà Tịnh Tuyết. “Đệ muội a đệ muội, tay gấu chỉ có thể bắt được một con cá, ngươi lựa chọn Nhị đệ, ta thay ngươi cao hứng, vui mừng, tại sao lại phải hận ngươi đây?” Thanh âm của hắn như cũ lạnh như băng, không có bất kỳ dư thừa tình cảm.”Chẳng qua là, coi như ngươi trở thành người của Phượng gia, cũng không đại biểu ngươi đủ có thể nhúng tay vào chuyện của ta.” Hắn cự tuyệt rất rõ ràng, không cần bất luận kẻ nào khuyên nhủ. “Đại ca!” Hà Tịnh Tuyết giống như là tan nát cõi lòng kêu lên.”Tại sao ngươi luôn phải đem ta đẩy ra thật xa? Ngươi biết rõ dù ta có cùng với Húc Vân thành thân, lòng của ta. . . . . .” (nghe bức xúc ghê >.