Chap 2 sự ra đời và lời ứng nghiệm Sau đám cưới năm 1986 hồi đó thì đến 02/11/1987 một sinh linh bé nhỏ chào đời tại trạm y tế xã và đó là một bé trai, đó là mình bây giờ nghe nói trông cũng kháu khỉnh bụ bẫm ko đến lỗi nào, đang sung sướng trong sự vỡ òa vì vợ đẻ mẹ tròn con vuông, chứ ko phải vì đẻ con trai đâu nhé, ông già tui ko có kiểu tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng nghe nói thì ông bô thích con gái hơn, ổng nhìn mặt tui và lắc đầu kêu thằng này …………. trầm tư suy nghĩ, cũng phải nói qua là ông già tui ngoài là võ sư có thể một đấu với mươi, mười năm người khỏe mạnh ko làm gì nổi. Ông còn là một người rất giỏi trong việc xem bói bài tây và nhìn tướng người qua mặt, thêm tài lẻ là gảy đàn ghi ta cũng như chơi tiêu, thổi sáo ko kém gì dân nghệ sĩ bây giờ . giờ về làng mà hỏi những người cùng tuổi ông già cho đến những thanh niên trung tuổi từng theo học ông bô bấy giờ, đã biết ông già thì ai cũng biết tài đấy của ông. Thế rồi về nhà bà già mới gặng hỏi, mãi ông già mới nói tôi sợ thằng này mai sau hỏng. bà bô cáu sườn nên xoắn kêu ông chỉ hươu nai vớ vẩn con mới đẻ sao ông kêu hỏng mình uốn nắn con từ bé thì sao mà hỏng được, nghe bà già kể nâu cũng quên rồi, ông già đưa tay chỉ nên mặt những điểm mà ông cho là ko nên có, nhưng đấy là tạo hóa ai mà có thể làm gì nổi, cho dù có bà mụ trong truyền thuyết là có thật đi chẳng nữa cũng ko thể sửa đổi được nữa ông kêu thằng này mai sau lớn nên tính rất nóng như chương phi, ko chịu thua một ai, ăn chơi đua đòi cuồng ngạo coi trời bằng vung, thích gây gổ cũng như làm cái họa cho người khác, nếu như ko gặp biến cố lớn trong đời thì sẽ ko bao giờ thành người được, mà chỉ là đồ bỏ. Bà bô im nặng ko nói chi, bả tự nhủ để rồi xem..!!!!!! thế rồi ông bô mang hai mẹ con vào miền nam, sống trong đấy vẫn còn một người anh và một người em của ông bô đều đã có vợ con. Ông em tức mình phải gọi bằng chú liền mua đất chỗ gần chùa kỳ quang cho nhà mình để xây nhà, nhưng mồ ma ông bà ông vải, ngày đó ở đó rất thưa dân mà trên mảnh đất đó lại có 3, 4 cái mả người chết bà bô thì lại duy tâm thứ nhất dinh cơ thứ nhì mồ mả nên ko dám ở. Haiz ông bô thì lại đi làm nghề đạp xích lô với cắt tóc đúng là thời thế quên anh hùng, “quên ông bô còn có tài cắt tóc rất điêu luyện ngày bé mình chưa bao giờ phải đi ra hang cắt tóc bao giờ, ông cũng có thể tự để một cái gương to trước mặt và một cái gương nhỏ đằng sau mà tự cắt ình như một người thợ cắt cho người khách. hỏi xem giới cắt tóc thế giới giờ có mấy ai tự làm được như thế.” bà bô cương quyết ở chung với nhà ông chú mà ko chịu xây nhà trên mảnh đất đó, dù gì thì cũng là nhà ông bà nội để lại, hơn nữa cũng rộng ở ko hết. Ông bô cùng ông chú cả bà thím tính thuyết phục dần dần bà bô, thì bả lại quyết về bắc , ông bồ đành phải chiều ý bả. Về bắc thì ko có nhà ở phải đi ở nhờ nhà một bà mà có con cái vô hết trong nam để bà ở nhà một mình. Đâu ở nhờ được hơn năm thì bà bán nhà chuyển vào nam cùng các con. Thế là nhà mình lại phải chuyển nhà một lần nữa, lần này ở nhờ nhóm trẻ cũng được hơn năm thì có chính sách cấp đất của chính phủ, do bà già từng làm công tác xã hội nên đối với các cấp chính quyền ở thôn xã cùng có vị thế, nên xin được một mảnh đất nói chung là đẹp nhất lúc cấp bấy giờ ở thôn đó, để dựng tạm một căn nhà mà nói nhà cho oai chứ là túp lều thì đúng hơn …………..và thế là thời gian cứ trôi cậu bé cũng lớn theo thời gian. Mọi người vui vẻ sống trong cái túp nều tranh hai trái tim vàng thời đấy. Nói chung bà bô cũng có mang 3 lần nữa nhưng đều bị sảy nên mình là con một, tuy nhiên ko phải là con một lại là độc đinh mà mình được ông bô chiều chuộng, ông là một người hết sức gia trưởng và độc đoán cũng như nghiêm khắc. Ông bô bắt mình phải sống một cuộc sống tự lập từ bé từ lúc nên 5 là mình đã phải tự lập vệ sinh cá nhân, cũng như quét dọn nhà cửa nên 6 tuổi mới được đi mẫu giáo lúc này lời tiên đoán của ông già mới được bắt đầu ứng nghiệm, tui chơi với các đứa cùng trang lứa, lúc bấy giờ cũng ko có đồ chơi gì chỉ có bóng nhựa, với mấy thanh kiếm nhựa còn đâu đẽo vót tre là chủ yếu và lúc đó có một thằng mà giờ gia đình nó đã chuyển ra hà nội sống, nhà nó khá giàu nên có khẩu sung nước, nhưng nó lại chơi ích kỉ ko cho ai chơi và sờ vào, lúc đó bé nên cũng ham chứ giờ súng thật hoa cải của mấy ông anh có máu mặt cho cũng chẳng thèm sờ. Tiến lại gần thằng bé kêu ê ình xem cái thằng con làm câu: “mẹ bọn dân cu li cu lít nghèo tã mùng tơi ko cho xem” đính chính câu này là thật nhé chứ ko phải bịa ra chém đâu vì nó nghe con mẹ nó cậy có tiền nên khinh mình nhà nghèo, điên máu ko nói gì để cho nó mải chơi mình nhảy vào rằng mạnh được vứt ấy đứa bạn chơi, nào ngờ nó nhảy nên cắn mình phát vào vai, điên nên đấm ấy phát “bạp bạp” tát đánh tét một phát vào mồm, thằng ranh chảy máu mũi lại chạy lại cầm cái khẩu súng vứt xuống đất chờ thằng ranh chạy đến làm cái rộp thôi thế là tan luôn khẩu súng, hai thằng lao vào vật nhau. Cô giáo thì còn mải buôn dưa lê, nên ko để ý đến lúc này mới chạy ra túm hai thằng con phết ỗi thằng một cái thước bắt đứng góc bảng đế cả lớp ê lêu lêu mình chẳng hề biến sắc mỗi thằng con kia là khóc nức nở, trưa bà già đón về sớm thấy cô giáo kể định giấu ông già nên đến nhà thằng con xin lỗi, nào ngờ con mẹ nó lu loa cái mồm nên thế là ông bô biết, hôm đó mình được thay vì ăn cơm trưa thì được một bữa cơm roi điện “ rút lõi đồng ra rồi ko thì bỏ mợ” lằn hết người khóc như mưa rồi thì bắt quỳ một buổi chiều cho nhớ . Vì tự tôn của ông già sau đó bà già phải ngậm ngùi rút 8k ra để đền cho nhà nó, các bác đừng có tưởng 8k là chỉ được chai c2 bây giờ nhé 8k lúc 1993 thì nó là tiền kiếm được sau 3 ngày đi làm thêu cật lực của bà già nhé, nhưng lúc đấy bé nên ko ý thức được sự cực khổ của bả mình vẫn nhơn nhơn, nhưng đến giờ thì mình đã hiểu được lỗi vứt vả của bà già là như thế nào, bà đưa tiền cho con mẹ đó mà rơm rớm nước mắt. Nếu là giờ đây ình quay thời gian lại lúc đó chắc mình sẽ ôm mẹ để mẹ có thể khóc cho bõ tức mà ko phải ấm ức, nhiều lúc nhớ lại chuyện đó mình vẫn rơm rớm nước mắt nghẹn ngào cổ họng mà muốn hét thật to nên mẹ ơi con xin lỗi mẹ…!!!! Rồi sau đó còn nhiều chuyện xảy ra với cái tính anh hung rơm của mình bấy giờ, nhưng nâu rồi ko nhớ………. mỗi cái đó là ấn tượng khó phai double Rick cho đến giờ Reply With Quote