Khi trướng ngọc, lúc rèm ngà Mảnh xuân y hãy sờ sờ dấu phong Bây giờ đã ra lòng ruồng rẫy, Để thân này nước chãy hoa trôi! ôn Như Hầu. Đạo ngự đã về tới ngọ môn... Trong ánh sáng tàn của ngày xuân sắp mất, lâu đài cung điện sừng sững in trên mây rực rỡ vàng. Tự các khối vĩ đại màu thẫm tím, - Mà thời gian chỉ lướt qua, như nước chảy bên những ghềnh đá giữa dòng sông - Tiết ra một ý niệm về cái uy quyền thiêng liêng tuyệt đối. Chiếng trống thì thùng vang động. Văn võ lưu kinh vội bài ban trước điện Thái Hoà. ống lệnh trên kỳ đài bắt đầu nổ, chuông kháng nổi tưng bừng... Ngự lâm quân đã vào khỏi cổng, và tách làm hai, đứng thị lập Ở tả hữu sân chầu sau những voi ngựa đá, những thống cổ trồng hoa, những giá tàn quạt, lộ bộ... âm vang trong bốn bức tường thành cao vút, tiếng bát âm dội lên như một khúc nhạc khổng lồ. Ngọc Liễn tiến vào sân, qua trên lối đá chín rồng và đặt xuống trước chùm hoa chín bậc. Hoàng đế từ từ bước lên chính điện. Trăm quan phủ phục tung hô. Chiêng trống ầm ầm vỡ lở. . . Vua đi thẳng vào tẩm thất; trên mặt rồng chẳng một vẻ gì tỏ ra Thiên tử đã nghe tiếng họ trông thấy sự thần phục của hàng trăm sinh mệnh đang quì mọp dưới long hài . . . Cửa song mở rộng, hé ra trong giây phút cái bí mật sâu thẳm chốn cung vi. Dương hậu, như một đóa hải đường mơn mởn, khép nép cung nghênh thánh giá. Hoàng đế lướt qua, theo sau là Lý Công Uẩn, lẫm liệt trong bộ giáp vàng. Dũng tướng cúi đầu trước Dương hậu, trong khi một vẻ căm hờn mà say đắm hiện trên gương mặt nàng. Nhưng, cửa son đã sập lại; cái bí mật cốn cung vi lại khuất lẩn mắt phàm trần Vua Ngọa Triều bước lên Ngự tọa đặt giữa cái bục son tam cấp sau chiếc long án bày đủ các văn phòng tứ bảo và một cái lư trầm. Gần bên hữu Ngự tọa là chiếc ngai chín phụng của Dương phi. Hàng trăm cột son rồng cuốn nâng đỡ một bức trần gỗ thếp vàng có đính những sao tròn bằng thủy soạn. Cạnh mỗi đầu cột, treo một chiếc đèn lồng đỏ và, gần bên mỗi chân cột, bày một chậu hoa tươi. Bọn nội giám chờ vua an vị xong mới bmắt đầu dâng quán tẩy: nào chậu vàng đựng nước hương ngủ vị, nào khăn mặt bông, nào trâm ngọc, lược ngà. Rồi thị vệ dâng trà cống phẩm. Sau cùng, hai cung nữ trì hồ cúi dâng ngự tửu. Nhã nhạc nổi du dương... Giờ ngự thiên đã đến: đủ món sơn hào, hải vị, đựng trong các đ a bát cổ men vàng, bày la liệt trên mâm son, do một tên nô lệ Chiêm Thành quỳ đội gần bên Ngự tọa. Hoàng đế nâng chén lưu ly, khẽ nhấp môi một hớp rượn. Ngài cầm đũa; nếm qua mấy thứ đoạn truyền bãi tiệc. Dương hậu vội quỳ xuống thỉnh an. - Cảm ơn hậu. Bữa nay trẫm không vui, phiền hậu hãy lui về nội điện. Hiểu rõ tính thất thường của bạo chúa. Nàng khẽ liếc nhìn Công Uẩn đứng sau ngai. Vẻ điềm nhiên của chàng thực đau đớn cho Hậu chẳn gkhác kim đâm ruột... Đức vua, lúc ấy, mới ngã mình xuống nệm gấm, vẻ mặt thẫn thờ... Biết có sự lạ, không chừng là cả một cơn dông tố ngất trời, tả hữu nhìn nhau, khi ếp đãm . . . Nhã nhạc im dần. Lặng lẽ và hồi hộp... Thời khắc qua. . . Ngày dần tối . . . . Về phương Tây, mặt trời gần bị ngụp trong vũng máu hồng. Bức màn the xám của haòng hôn bắt đầu buông xuống cảnh vườn ngự uyển... Những vệt bóng âm thầm bò lan dưới các chòm cây và uống dần, uống dần từng tia nắng còn sót còn vấn vương trên ngọn cỏ đài hoa... Mùi hương mỗi lúc.một nồng nàn trong gió thoảng. Hơi sương càng lâu càng thấm lạnh tới linh hồn... Bạo chúa rùng mình vội kéo tấm long bào che kín ngực và truyền cung nga dâng rượn. Nội giám thắp đèn lồng. . . Cảnh thâm cung đầy bóng tối phút chốc biếnt thành cả một thế giới ngân hà... Bị hơi men đốt nóng, hai mắt bạo chúa cũng sáng trưng lên. Ngài nhắc chiếc dùi ngà gõ nhẹ lên cái khánh ngọc. Phía trong nội điện, bỗng có tiếng chuông rung, tiếng khóa động rồi bao nhiêu cánh cửa mở tung ra, nhường lối cho ngót ba trăm mỹ nữ... HỌ chia ra hai hàng, lặng lẽ diễu qua bên tã hữu ngai rồng... Mặc những áo xiêm lộng lẫy, đeo những vàng ngọc rỡ ràng, ướp những hoa thơm xạ ngát, bầy mỹ nữ thấp thoáng dưới ánh đèn hồng, lúc ấy, là cả một giấc mộng sắc hương. Bạo chúa lạnh lùng nhìn những màu thanh vẻ lịch phô trương dưới cặp mắt diều hậu sáng quắc... Làm cái đích cho tất cả bấy nhiêu linh hồn đầy những rạo rực của tuổi trẻ. Vua Ngoạ Triều không tỏ ý tự cao. Trái lại, Ngài luôn luôn soi bói từng cử chỉ để chờ dịp được đưa ra cái uy sấm sét của đấng Kiệt Trụ khát máu người... Bầy mỹ nữ vẫn dập dìu quanh bảo tọa. HỌ được lệnh phải khoanh tay, cúi đầu và nín lặng - Mỗi cử chỉ ra ngoài khuôn phép, dù nhỏ nhặt bằng sợi tơ, cũng đủ làm cho họ nát thịt tan xương. Là vì bạo chúa rất sợ những tại nạn không ngờ. Ngài thường nói: - Một nhát dao găm chỉ là cái công việc làm trong chớp mắt. Bị coi như vị ác thần của hết thảy, vua Ngoạ Triều chẳng dám tin ai. Ngay những lúc vui chơi với các phi tần, nhà vua cũng vẫn đóng cái vai mèo vờn chuột. Nụ cười của Vương giả, vì vậy, thường làm chảy biết bao nhiêu nước mắt. Nhiều khi, lulung giọt lệ còn pha lẫn máu đào ? . . . Từ trong nội điện, bầy cung nữ nối nhau bước xuống thềm rồng rồi tản ra vường Ngự uyển. Bỗng hoàng đế trỏ một thiếu nữ trẻ măng đi Ở cuối hàng bên tả. Thái giám Đinh Thọ vội khấu đầu: - Tâu bệ hạ, đây là một đứa gái Mường. - Một đứa gái Mường trong nội phủ của Trẫm? - Y đẹp và còn trẻ lắm lại đàn hát rất hay? ... - Khanh tuyển Ở đây vậy? - Y là cố phẩm của chúa Mường. Ngọa Triều Hoàng đế khẽ nhếch mép cười và truyền lệnh cho sơn nử: - Lại gần đây? CÔ Mường, run như cây sậy giữa dòng suối lũ, rón rén tiến lên... Lõa lồ trong bộ vũ y vành mỏng, thân thể nàng là cả một bài thơ ca ngợi nhục dục; cặp mắt nàng trong suốt; thăm thẳm như hai vực trời khuya. Tự các cử chỉ của nàng tiết ra một phong phú ảo huyền bí mật... - Nhà ngươi mấy tuổi? - Tây Thánh đế, hoa liệp li đã nở mười sáu bận từ khi thiếp ra đời... - Tên là gì? - Cẩm Thị Dung. - Người là giống mán mường ăn cóc chết, nhưng đã về tới đây, ngươi phải tuân vương hoá? Ngẩng phắt đầu nhìn bạo chúa, thiếu nữ bất bình hỏi vặn: - Tâu nhà vua, mán mường không có hào kiệt chăng? Sự khiêu khích của thiếu nữ phi thường đến nổi chính vua Ngoạ Triều cũng phải giương tròn hai mắt vọ. Ngài rít lên: - ái chà? Con rắn độc?... Con rắn độc còn cứng cổ, không biết thân sắp phải xéo nát dưới gót giày? ... Cẩm Thị Dung chợt tỉnh ngộ, nàng run bần bật. Nàng cúi đầu xuống trước ngực phập phồng . . . Bạo chúa lại điềm nhiên: - Mày biết hát chứ? Trẫm muốn nghe giọng hát đường rừng. Sơn nữ rùng mình, cố mở miệng mà không được, Nàng ngã khụy trước Ngai rồng, lặng đi một hồi lâu mới khẽ rung rung cất tiếng... Giữa cái im lặng hãi hùng, giọng hát của thiếu nữ, trong như suối ngọc, vang lên thành một khúc nhớ rừng ảo não. - Mày sao ngâm khúc buồn quá thế? - Bởi lòng tôi khổ sở. - Trẫm muốn, Ở đây ai cũng vui cười, mày biết chưa? Sơn nữ cúi đầu thổn thức. Năm móng tay của bạo chúa bỗng đập mạnh xuống vai nàng. Chẳng khác năm cái vuốt nhọn của con chim ưng. Cẩm Thị Dung khẽ rên một tiếng hốt hoảng: - :Nhà vua buông tôi ra ? . . . Tôi đau lắm ! Thiếu nữ vừa dút lời, một nắm tay đã đấm mạnh vào giữa mặt nàng khiến nàng ngã sóng soài ra trên nền cẩm thạch. Nàng vùng dậy và chạy tuốt xuống vươn Sự kinh hoàng và khúc hát đã khiến nàng khô cháy cổ nên, khi qua một gốc cam đường sai trĩu trịt, nàng vội bút ngay một quả đoạn ngây thơ đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. . . Nàng đã phạm phải cấm điều? Bạo chúa gầm lên: - BỚ đao phủ?... Nhanh như cái cắt tự chín từng mây rơi xuống con gà nhép, đaophủ bế thốc ngay sơn nữ lên lòng. . Bọn cung tần che mặt. . . Mấy tiếng búa vang, tiếp liền những tiếng kêu xé ruột... ai nấy sởn tóc rùng mình... Thờ ơ, bạo chúa nhìn bàn tay thiếu nữ bị đanh đóng suốt vào một góc tùng. Nàng giãy như đỉa phải vôi. Những tiếng rên hổn hển, những nức nở nghẹn ngào, những câu van nài đút khúc của thiếu nữ khiến cho một con hổ phải động lòng . . . Đằng sau ngai, Lý Công Uẩn nghiến răng nuốt một tiếng thổn thức. Vua Ngoạ Triều ung dung xuống lệnh: - Đao phủ, hãy cắt đứt tiếng kêu gào. Tức khắc, một ánh gươm lóe trong bóng tối. Đầu thiếu nữ văng ra; máu tươi vọt lên, nhuộm đỏ khóm dạ hương vừa hé nụ.