Editor: Anh Anh Ngày album mới phát hành, Lâm Mậu nói không khẩn trương là giả, còn Trần Lộ trái lại khá dửng dưng. "Không có nhiều người thích em cũng không sao." Trần Lộ đã mở một chai champagne, dáng vẻ như muốn chúc mừng: "Anh thích là được rồi." Mạc Sam không còn gì để nói với thái độ "Bất kể thế nào tôi cũng là người tốt nhất trong gia đình" này của anh, ngay cả Lâm Mậu bị quấy nhiễu như thế cũng không căng thẳng nổi nữa. Ca khúc mới sẽ lên bảng xếp hạng, đối với một ca sĩ tân binh như Lâm Mâu, cũng không ôm bao nhiêu hy vọng với vị trí số một, nhưng cùng ngày hôm đó Weibo vẫn náo nhiệt một trận. Đến buổi tối đột nhiên có vài nhà phê bình âm nhạc đăng bài trên Weibo, tất cả đều đề cử ca khúc mới của Lâm Mậu, càng bất ngờ hơn chính là, mấy đại thần trong ngành điện ảnh và truyền hình cũng lần lượt share, độ đánh giá cực kỳ cao. Hiện tại mỗi ngày Lâm Mậu đều lướt Weibo, cậu không biết đăng bài lắm, một ngày có thể cập nhật một bài đã tốt lắm rồi, hơn nữa thường thường còn không phải là ảnh selfie...!Ảnh đăng lên đôi khi là bánh ngọt, đôi khi là bữa trưa, đôi khi là cơm tối...!Nhưng cho dù như vậy, bình luận bên dưới vẫn là một mảnh vui vẻ sung sướng. "Sữa bò bé cưng phải uống nóng nha." "Bánh ngọt bé cưng ăn có ngon không, ăn nhiều vào nha." "Bé cưng đừng ăn quá nhiều trứng gà đó." "..." Lâm Mậu liếc nhìn trứng gà trong tay mình, cuối cùng lặng lẽ thả lại bàn. Trần Lộ liếc mắt nhìn cậu: "Sao lại không ăn?" Lâm Mậu chậm rì rì nói: "Fan, fan nói, nói ăn nhiều, trứng trứng gà, không tốt." Trần Lộ "Ồ" một tiếng: "Đưa điện thoại của em cho anh." Mặc dù Lâm Mậu không hiểu lắm, nhưng vẫn đưa điện thoại cho anh. "Meo Meo không lướt bảng hoisearch à?" Trần Lộ quét một hồi, đột nhiên hỏi một câu. Lâm Mậu ăn trứng: "Bảng, hot, hotsearch là cái gì..." Trần Lộ cười cười: "Không có gì...!Trứng ăn ngon không?" Ăn sáng xong, Trần Lộ đưa Lâm Mậu tới trường, lại không trả điện thoại cho cậu. Lâm Mậu giơ bảng viết chữ kháng nghị: "Làm gì mà không trả lại cho em  ̄ へ  ̄ " Trần Lộ: "Đề phòng em lên lớp chơi điện thoại di động." Lâm Mậu không vui lầm bầm: "Trước, trước đây dùng, sao sao, không quản..." Trần Lộ nghiêm túc nói: "Trước đây em chưa đến nhà anh, anh có thể không quản, bây giờ em bước vào cửa nhà anh rồi, là người của anh, đương nhiên anh phải quan tâm." Lâm Mậu: "..." Lúc Trần Lộ chạy tới công ty, Lâm Tử Kiến đã đợi sẵn ở cửa, Trần Hồng hiếm khi cũng ở đó, biểu cảm trên mặt rất mừng rỡ. "Không ngờ có người tuyên truyền miễn phí cho chúng ta." Giọng điệu của Trần Hồng khó nén nổi hưng phấn: "Tôi vừa xem, đã đứng đầu bảng hotsearch Weibo." Trần Lộ: "Đứng đầu bảng hotsearch cũng không đại biểu cho cái gì cả, để bọn họ tiện thể nhắn lên bảng đề tài." Lâm Tử Kiến: "Weibo chính thức đã đưa ra một topic rồi, sẽ cố gắng đưa lên bảng đề cử trong hôm nay." Trần Lộ suy nghĩ một chút: "Chú ý đến thủy quân." Trần Hồng hiểu ý của anh, tự nhiên cùng Lâm Tử Kiến phân công nhau lập tức đi sắp xếp. Cũng trong lúc đó, Lâm Mậu ở trường hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc đi học, xung quanh có không ít bạn học lén lút nhìn cậu, cầm điện thoại không biết đang lướt gì, xì xào bàn tán thảo luận với nhau. "???" Lâm Mậu bối rối. Cuối cùng Hoắc Tiêu Vân không nhìn nổi nữa, đưa điện thoại của mình cho cậu xem. "Cậu đứng đầu bảng hotsearch trên weibo." Lâm Mậu biết lên bảng: "Hotsearch là thần mã à Σ( ° △ °|||)︴ " Hoắc Tiêu Vân suy nghĩ hồi lâu, giải thích: "Đó là ngọn núi mà Uông Phong muốn như thế nào cũng không lên được." Lâm Mậu: "..." Hoắc Tiêu Vân mở Weibo có chưa topic về ca khúc solo mới của Lâm Mậu, topic gốc đã có mấy trăm nghìn lượt share. "Đây cũng là topic mà BOSS mở cho cậu." Hoắc Tiêu Vân phân tích nói, "Anh ấy muốn cho cậu lên bảng đề cử." Lâm Mậu cau mày nhìn topic này, cậu chỉ chỉ bình luận bên dưới: "Những, những thứ này đều là, fan, fan hâm mộ của tớ à?" Hoắc Tiêu Vân không chắc lắm: "Có lẽ phần lớn là thế..." Lâm Mậu giương mắt nhìn cậu. Hoắc Tiêu Vân: "Được rồi, có một số ít là thủy quân tự mua, đây là thủ đoạn tuyên truyền của thủy quân, cậu cũng không cần quá để ý." Lâm Mậu: "..." Lúc Trần Lộ về nhà thì trong nhà không bật đèn, anh gọi "Meo Meo", vừa tháo cà vạt vừa tìm công tắc đèn trên tường, đèn sáng lên trong nháy mắt, Trần Lộ đã nhìn thấy Lâm Mậu ngồi ở cầu thang. "Sao lại không bật đèn." Trần Lộ cởi ca vạt đi tới, anh cúi người xuống, quan sát biểu cảm của Lâm Mậu, "Làm sao vậy?" Lâm Mậu ngẩng đầu nhìn anh, phồng mã, giơ bảng viết chữ đã viết sẵn từ sớm lên: "Có phải anh mua hotsearch cho em không?" Trần Lộ nhíu mày, anh không vội thừa nhận cũng không vội phủ nhận, chỉ vươn cổ đến trước mặt Lâm Mậu, lầm bầm một câu: "Cởi giúp cha nuôi." Lâm Mậu lườm một cái, không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn giơ tay cởi cà vạt ra cho anh, rồi lại giơ bảng dùng sức chỉ từng câu từng chữ trên đó. "..." Biểu cảm của Trần Lộ có chút vi diệu, lần đầu tiên anh cảm thấy cái gì gọi là con lớn không dễ dụ. Lâm Mậu vẫn cứ nhìn anh nghiêm túc. Trần Lộ suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống cầu thang giống Lâm Mậu, hai tay ôm đầu gối trông có chút oan ức. Lâm Mậu nhìn chằm chằm vào động tác của anh, do dự một chút, vẫn giơ bảng viết chữ lên. Mới giơ lên một nửa thì bị Trần Lộ đè tay lại, người đàn ông gác cằm lên trên bảng viết, Lâm Mậu giơ cũng không được thả cũng không xong. "Anh chỉ mua 500 thuỷ quân." Trần Lộ đột nhiên nói, "Thật." Lâm Mậu lắp bắp nói: "Một, một cái cũng, cũng không được...!Đây, đây là gian, gian lận." Trần Lộ: "Nhưng cha nuôi thật sự rất thích, muốn khen Meo Meo năm trăm lần mà." Lâm Mậu: "..." Trần Lộ cực kỳ không biết xấu hổ bắt đầu trợn mắt nói mò: "Anh cảm thấy album này của em vô cùng xuất sắc, anh khen một lần cảm thấy không đủ, nên mua năm trăm cái giúp anh cùng khen em, cái này có gì không đúng à?" Lâm Mậu lập tức bị logic "Anh muốn khen em năm trăm lần" làm cho ngơ ngác, suy nghĩ hồi lâu mà không tìm ra được lời phản bác. "Nếu em cảm thấy năm trăm lần này không có thành ý." Trần Lộ thừa thắng xông lên, "Bây giờ anh sẽ bắt đầu khen em năm trăm lần có được không?" Lâm Mậu: "...".