Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 8 : Cái đuôi nhỏ của anh

Mặt trời giữa trưa vừa độc lại còn nóng, gió lạnh thổi thoáng qua, giống như một ấm nước đang sôi bị đặt vào trong một tảng băng lớn, “rắc" một tiếng, lạnh từ đầu tới chân. Trước khi vào, Vu Điềm còn đang nghi hoặc, giọng nói vừa rồi rất là quen thuộc, rốt cuộc là ai vậy? Mặt cô hơi nhăn lại, nghĩ tới nghĩ lui đều không thể nghĩ ra được... Mà khi đàn anh  Thiệu Kỳ mở cánh cửa ra, ở lúc ánh mắt của Vu Điềm vừa mới nhìn vào trong phòng, thì đụng ngay đôi mắt đào hoa tối đen như mực đang ngồi ở trung tâm bàn họp ở trong phòng. Trong nháy mắt, quanh mình giống như yên tĩnh hẳn đi. Mạch nhâm đốc đột nhiên được thông suốt*, tất cả trí nhớ ở trong đầu đều trào ra, Vu Điềm đột nhiên bừng tỉnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. *Theo Đông y thì đả thông 2 mạch nhâm - đốc sẽ giúp khí huyết lưu thông -- Thì ra là anh ấy. Văn phòng câu lạc bộ nghệ thuật, kỳ thật là nơi để nhóm câu lạc bộ  mở cuộc họp. Ở giữa có một cái bàn tròn làm bằng gỗ thật lớn, chung quang đặt rất nhiều ghế, ở trên trần nhà có một chiếc đèn thủy tinh to như một chiếc cốc, bên trong được chiếu sáng như ban ngày, bên dưới có mấy chuỗi thủy tinh trong suốt hình tròn, phản chiếu những ánh sáng nhỏ nhắn đứt quãng. đàn anh  có đôi mắt đào hoa đang nhàn nhã ngồi trên cái ghế ở vị trí ngay chính giữa cái bàn họp, lười biếng tựa lưng vào lưng ghế tựa, một cánh tay đang đặt trên bàn, một tay đang cầm một chai nước khoáng, ngửa đầu, ra sức uống nước. Thấy được ánh mắt của cô, giống như bị kích động ho khan han tiếng, thiếu chút nữa thì làm nước ở trong chai đổ ra ngoài. Vu Điềm ngơ ngác âm cuối mềm nhũn kéo dài a... một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Thì ra là anh ấy, làm sao có thể là anh ấy, chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật sao có thể là anh ấy." Không nghĩ ra được. Tính tình Thiệu Kỳ hay nói, căn bản không có nghe thấy câu nói thầm kia của Vu Điềm, nhiệt tình mở rộng cửa: "Đàn em! ! ! Không nghĩ tới là em thật sự sẽ đến! Em quá nể mặt đàn anh này rồi!" "Mau vào đi, mau vào đi! !" "Hình như ngày đó cũng không có từ chối anh, cho nên... mới đến ạ." Vu Điềm  nhỏ giọng nói, nhấc chân bước vào, vừa đúng lúc thấy Lục Chi Diên vừa mới uống hết chỗ nước lạnh còn lại, yết hầu di chuyển lên xuống một lần, không một chút để ý gãi gãi chân mày, nhìn cô chằm chằm. Hai người liếc nhau một cái, đều không hẹn mà cùng không nói cái gì. Thiệu Kỳ lấy ghế dựa cho Vu Điềm, vị trí vừa vặn cách Lục Chi Diên một khoảng: "Đàn em, vị này là chủ tịch của bọn anh, Lục Chi Diên, đàn anh Lục." Vu Điềm nhẹ nhàng ừm một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, giả bộ không biết. Thiệu Kỳ thấy hai người gặp mặt, một câu cũng không nói, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cái được gọi là nhạt nhẽo đều không để làm khó được anh ta, bắt đầu giới thiệu đầy khô khan: "Anh ấy cũng là đàn anh của anh, cùng học chung một chuyên ngành với anh, nghiên cứu sinh năm ba. Nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, đều đặt trọng tâm ở trong công việc, thường xuyên không có mặt ở trường học, cho nên, ngày đó anh nói với em là chủ tịch của bọn anh rất bận rộn, thật sự không lừa em. Em nhất định cảm thấy kỳ quái là vì sao nghiên cứu sinh năm ba lại đi làm chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. ". . . Ừm" Vu Điềm cũng không tập trung nghe anh ta nói lắm, nghe thấy âm cuối của anh ta lên cao, lại hỏi một câu rất rõ ràng cho nên tiếp lời của anh ta cũng hỏi lại: "Vì sao vậy ạ?" "Bởi vì thầy giáo phụ trách nhóm câu lạc bộ của bọn anh là giáo sư Lương Hữu Vi, ấy ấy, là ông lão địa trung hải mỗi buổi tối đều dẫn đầu mọi người khiêu vũ ở quảng trường đó. Em có ấn tượng không?" Vu Điềm lắc đầu, giọng nói mềm mại giống như kẹo đường: "Buổi tối em không hay đi ra ngoài." "Như vậy. . ." Thiệu Kỳ nhức đầu, đang suy nghĩ nên hình dung ông lão kia như thế nào cho đàn em của mình biết. Đúng lúc này, hai ngón tay sạch sẽ thon dài khớp xương rõ ràng gõ gõ lên mặt bàn họp, đôi môi mỏng của Lục Chi Diên chuyển động, đúng lúc chỉ điểm một chút, chậm rì rì nhắc nhở: "Là ngày đánh nhau đó, người đến xử lý vụ việc đó, là ông ấy." Giọng nói của anh rất nhỏ, như một sợi tơ lọt vào tai. "A..." Vu Điềm nghe thấy câu nói của anh, nháy mắt đã hiểu, ngoài mặt cố ý giả bộ bình tĩnh lên tiếng trả lời, kỳ thật trong lòng lại xuất hiện một chút bối rối. Vành tai bị mái tóc che đi cũng không biết tại sao lại nóng bừng đỏ ửng lên. Thiệu Kỳ nhìn hai người, cười một tiếng, nhướng mày: "Tại sao hai người đã biết nhau từ trước mà lại không nói sớm một chút, làm em mất công giới thiệu cho đàn em biết, đến cả nước bọt cũng khô luôn rồi." Biết rõ hai người đều biết nhau, chủ tịch lại có ý với cô gái nhỏ, Thiệu Kỳ cảm thấy việc màn giới thiệu ban nãy của mình quá mức thừa thãi.  Anh ta lấy tốc độ rất nhanh nói xong việc của Lục Chi Diên, là vì vị giáo sư kia lại chẳng muốn quản lý nhóm câu lạc bộ, nếu giao nhóm câu lạc bộ cho một sinh viên khác quản lý, thì nhất định sẽ đến làm phiền ông, rõ ràng hoặc là không làm, mà nếu đã làm thì phải đưa chức chủ tịch nhóm câu lạc bộ đầy vinh quang này cho học trò đắc ý nhất của mình, còn ông mỗi ngày lại có thể vui vẻ không có lo nghĩ gì mà đi giảng dạy ở trên lớp, tham gia hội nghị, đến quảng trường khiêu vũ. Thiệu Kỳ ôm bụng, nói một lý do sau đó chuồn đi, trong phòng hợp chỉ còn lại Vu Điềm và Lục Chi Diên. Người ngồi ở bên trái cô, khớp ngón tay khi có khi không gõ lên mặt bàn một cái, chung quanh yên tĩnh đến mức bối rối. Ngay tại lúc Vu Điềm muốn nói gì đó, không thể để cho bầu không khí lại tiếp tục lạnh lẽo như thế này nữa, thì người kia đột nhiên duỗi cánh tay ra, kéo cái ghế ở chỗ giữa hai người ra, lông mày nhướn lên, nhìn cô một cái. Giọng nói khàn khàn thấp giọng nói, tự nhiên cắt đứt sự yên lặng này. Anh nói: "Em gái nhỏ, đến chỗ này ngồi đi." Ở giữa không có chỗ ngồi nào, anh lại còn giúp cô kéo một cái ghế ra, cho nên. . . Anh muốn cô đến chỗ đó ngồi sao? Vu Điềm không chút cảm xúc liếc mắt nhìn anh một cái, trong giọng nói có chút không xác định nói: "Anh đang làm gì vậy. . ." "Ừm" Lục Chi Diên cho rằng cô không nghe rõ mình nói cái gì, đang chuẩn bị nói lại một lần nữa. Cô nuốt nước bọt, không nóng không lạnh tiếp tục nói: ". . . Lúc nào cũng gọi em là em gái nhỏ thật sự rất kỳ quái đó." Cũng cực kỳ không quen. Nhưng không thể tránh khỏi, mỗi lần anh đều gọi như vậy, âm cuối cùng lại còn kéo dài nữa, nghe rất ái muội lại đầy lưu luyến, chậm rãi lọt vào tai của cô, giống như muốn mê hoặc cô vậy, khiến tim cô đập nhanh vô cùng. "Chẳng lẽ em không phải sao?" Con ngươi tối như mực của anh nhìn cô đánh giá một chút, khớp ngón tay của bàn tay lớn cầm lấy cằm, nghiêng người nhìn cô, đôi mắt đào hoa giống như mang theo ánh sáng, giọng điệu có chút thản nhiên. Vu Điềm tránh khỏi tầm mắt của anh, nhanh chóng phản bác: "Đương nhiên là không phải. Như thế nào thì em cũng đã là sinh viên đại học rồi, em cũng đã lên đại học rồi, cho nên. . ." "Ừm, sinh viên đại học chỉ cao đến ngực của anh." ". . ." Vu điềm bị chế nhạo một phen, hiển nhiên có chút không phục. Người lùn thì làm sao? Người lùn thì trêu ghẹo chọc giận anh sao! Lúc học tiểu học cô vẫn rất sao, với chiều cao một mét năm mươi đứng giữa bạn học khác vẫn rất dễ nhận ra. Nhưng đến cấp hai, không biết vì sao, mà bắt đầu không cao lên được nữa, lúc ấy Lương Nhữ và Vu Chi Sơ cũng rất vội vàng tìm không ít biện pháp, vấn đề ăn uống cũng điều chỉnh rất nhiều để cô cao thêm một chút, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Đến cấp ba, Vu Điềm phát hiện hầu hết tất cả bạn tốt từ nhỏ đến lớn với cô đều đã cao hơn cô nửa cái đầu, mỗi lần nói chuyện phiếm, bản thân mình đều phải đặc biệt khó khăn ngẩng đầu lên để nhìn mấy cô ấy. Có một ngày cô bị đè nén đến mức phát khóc, trong sâu thẳm cảm thấy thế giới này đều bất công đối với cô. Theo tuổi càng ngày càng lớn, cô cũng dần dần tiếp thu sự thật chân mình rất ngắn. Vào đại học, trong đám nữ sinh cô là người thấp nhất, chiều cao một mét năm mươi tám không tới một mét sáu, trong lòng tất cả mọi người đều biết rất rõ, nhưng đều rất nể mặt cô. Trương Giai cùng Lâm Mặc Mặc đều chỉ biết sờ đầu của cô, nói với cô một câu khen ngợi xuất phát từ trong nội tâm: Thật đáng yêu, những sinh vật chân ngắn đều là bảo vật cấp thế giới. Hiện tại, lại bị người ta khinh bỉ chiều cao một cách thẳng thừng ra như vậy, Vu Điềm cúi gằm mặt, hơi nước như tụ lại ở trong mắt cô, làm cho cô nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt đều đã đỏ ửng. Lục Chi Diên nghe thấy tiếng thì dừng lại một giây, cúi thấp người nhìn cô một cái, có chút không dám tin, lại cảm thấy có chút vớ vẩn, anh hơi nhăn mày, không thể tin được hỏi: "Làm sao vậy?" "Này. . . tủi thân rồi sao?" Cô gái không trả lời anh, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái. Anh liếm liếm khóe môi, giọng nói có chút dịu dàng, cũng có chút giống như trêu đùa: "Những lời anh nói cũng là sự thật mà. . ." ". . ." Vu Điềm thấy anh nói một câu vô sỉ như vậy thì tức giận đến mức không muốn khóc nữa, cô ngước mắt trừng anh, đôi mắt của cô gái rất lớn, hốc mắt hồng hồng, như là một con thỏ, đầy căm tức nhìn anh. Tâm Lục Chi Diên giống như bị ngứa, chống cằm, đột nhiên nở nụ cười. Dừng lại vài giây. Mới không nhanh không chậm nói cho xong câu kia: "Tuy lời nói là thật, nhưng việc em rất đáng yêu cũng là sự thật." "..." Vẻ mặt Vu Điêm đang rất tức giận chuẩn bị bùng nổ, nhưng lại được khích lệ thẳng thắn ra như vậy, làm cho cô không biết phải như thế nào, ánh mắt cảnh giác nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo: "Anh muốn làm như vậy để lấy lòng em à, em nói cho anh biết, chuyện mới vừa rồi anh khinh bỉ chiều cao của em, em đã nhớ kỹ." "Không lấy lòng." Lục Chi Diên suy nghĩ sau đó cười rộ lên, "Anh chỉ đang nói đạo lý với em, nói sự thật." "..." "Nếu không thể so chiều cao, vậy thì so tuổi tác thì sao?" Động tác cực kỳ bình thường, đôi chân dài của anh bỗng nhiên duỗi thẳng ra, cả người không còn nhàn nhã ngồi trên cái ghế ở trung tâm bàn họp nữa, thoáng nghiêng người, khoảng cách hai người càng gần hơn, hỏi, "Em sinh năm bao nhiêu?" Vu Điềm: "Chín tám." "Vẫn còn rất thành thực." Lục Chi Diên nói, "Anh chín mốt, làm sao bây giờ?" Lục Chi Diên: "So ra thì lớn hơn em bảy tuổi." Vu Điềm nhìn về phía anh, trào phúng nói: "Anh có vẻ cực kỳ kiêu ngạo nhỉ? Còn hoàn toàn không thấy xấu hổ vì tuổi tác của mình." "..." Lục Chi Diên nhếch môi lên, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của cô, cố ý không nói đến đề tài này: "Chúng ta không tán gẫu những cái này nữa. Chúng ta chỉ nói về sự thật, em nhỏ hơn anh bảy tuổi, trọn vẹn bảy tuổi, với anh em giống như một người bạn nhỏ. Gọi là em gái nhỏ thì không có sai đi?" ". . ." Vu Điềm rất muốn nói anh già mồm át lẽ phải, nhưng nhíu nhíu mày, nghĩ một chút: "Em quả thật nhỏ hơn anh bảy tuổi, nhưng em cũng không còn tính là nhỏ nữa, lại chỉ còn mấy tháng nữa là em đã trưởng thành, là do anh quá già mà thôi." Lục Chi Diên: ". . ." "Cho nên, về sau anh có thể không cần gọi em như thế này nữa, cũng đừng..." "Không muốn cái gì?" "Đừng không biết xấu hổ mà tự xưng mình là anh trai nữa.” Lục Chi Diên nhướn mày, nhịn không được cười ra tiếng, tự động tiêu hóa đề nghị này. "Vậy thì anh phải tự xưng là đàn anh mới đúng." Vu Điềm gật đầu: "Đúng." "Được rồi." Anh nói một tiếng, cũng không có so đo mà đồng ý. Một câu đồng ý này của anh làm cho Vu Điềm cực kỳ không quen, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng cũng không nói được gì. Không dễ dàng mới sửa được cách xưng hô của anh, Vu Điềm thở một hơi rất nhẹ, bởi vì lúc này hai người ở rất gần nhau, trong không khí luôn có một mùi hương nhàn nhạt, cô nói không nên lời ngửi thấy rất rõ mùi hương ở chung quanh, làm tinh thần của cô càng thêm căng thẳng hơn. Cực kỳ không được tự nhiên. Vu Điềm nhẹ nhàng di chuyển một chút, ngồi thẳng sống lưng, kéo dãn dài khoảng cách với anh, đang muốn bắt đầu hỏi công việc chính của nhóm câu lạc bộ, trong căn phòng họp trống trải, không có chút chuẩn bị nào, lại truyền đến một hơi thở kéo theo một tiếng cười. Lục Chi Diên ngừng ý cười lại, sau khi im lặng vài giây. Giọng điệu khẽ cao hơn, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy thì đàn em, có thể cho anh một chút đặc quyền nào hay không?"