Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 6 : Cái đuôi nhỏ của anh

Vẻ mặt của mấy người bạn cùng phòng đầy nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ phòng bọn họ đứng bên cạnh hàng rào bảo vệ sân vận động, bị một người dáng vẻ lạnh lùng đùa giỡn. Tất cả mọi người đều chộn rộn... Muốn hỏi: What? Cái gì vậy!!! Đây là làm sao vậy! Điềm bảo bối cùng anh ấy có quan hệ gì! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thế nhưng, tiếng huýt gió như muốn đâm thủng trời của huấn luyện viên lại vang lên, làm tâm hồn bát quát của mọi người phải dừng lại. Vu Điềm cầm chai Tiểu Di Bảo cùng bình nước nhỏ ngoan ngoãn trở về xếp đầu tiên của hàng, tiếp tục mặt đối mặt với ông mặt trời, mắt đối mắt. - Trần Túy và Lục Chi Diên là bạn cùng phòng, cũng là đồng nghiệp làm chung với nhau. Từ lúc bắt đầu đại học, hai người quen nhau tốt xấu gì cũng năm sáu năm rồi, anh ta vẫn chưa từng thấy qua Lục Chi Diên ở chỗ đông người trêu chọc nữ sinh, kể cả bí mật cũng không có. Đừng thấy anh rất tốt, cười rộ lên thì đôi mắt đào hoa cong cong, lông mi hơi giương lên, trong mắt cất giấu sự kinh sợ, một cô gái không có bản lĩnh sẽ cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai sau đó hoàn toàn bị thu hút, nhưng chỉ có bọn họ mới biết khi lão đại cười so với không cười còn đáng sợ hơn. Bởi vì một giây sau, anh sẽ dứt khoát kéo theo bạn cùng nhau lăn lộn mấy ngày, đến mức tàn phai nhan sắc mới có thể hoàn thành một văn kiện, vừa nhấc mắt kính, vừa nói với bạn: "Trần Túy, thời điểm đi học ở đại học toàn tán gái hay sao? Đến ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không biết." "Không không không, sao có thể. Đến cậu cũng chưa có, thì mình ngay cả nhìn cũng không dám nhìn con gái một cái, mình mà muốn nhìn thì mình sẽ tự đâm hai mắt." Trần Túy cợt nhả nói đùa, có ý muốn giảm bớt không khí khẩn trương. Lục Chi Diên đặt một văn kiện lên mặt bàn, giọng nói đầy lãnh đạm: "Vậy thì cậu làm đi." Trần Túy: "..." Xem! Xem đi!! Làm gì có người nào như vậy chứ!! Trên thế giới này có cấp trên nào như vậy không!!! Trần Túy cảm thấy mình thật sự xui tám đời, mới đi theo Lục Chi Diên sáu năm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bọn họ đều làm việc chung một nhóm, tổ có tám người thì đều cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần bị anh hành hạ đến phát điên, sẽ để một cuộn giấy lên trên mặt bàn của anh chế giễu anh. Ngay từ đầu Trần Túy vẫn còn không biết, để một cuộn giấy, để khăn giấy là có ý gì chứ? Về sau, rốt cuộc cũng có người phổ cập kiến thức cho cậu ta một phen: "Khăn giấy là mối tình đầu của lão đại, đối với bé trai thật sự rất quan trọng, lão đại nghèo như vậy, lại không có người bao nuôi, nhỡ đâu đến tiền mua khăn giấy để gửi gắm cũng không có thì làm sao?" Miệng Trần Túy cắn quả táo, bỗng nhiên bừng tỉnh, chậc một tiếng: "Thật sự là chua xót." Chỉ là, cậu ta cũng không nghĩ tới, hôm nay lại có thể thấy Lục Chi Diên ở sân vận động chọc ghẹo em gái! Ngày tận thế đến cũng không gây kinh ngạc hơn cái này. Tâm hồn bát quái của Trần Túy được đốt cháy hừng hực, đuổi theo, vai run lẩy bẩy, liều chết hỏi: "Chi Diên, sao cậu lại như thế này vậy, đang đi đường rất tốt, đột nhiên dừng lại đi chọc con gái nhà người ta, dọa mình nhảy dựng lên." Một tay Lục Chi Diên đút vào túi quần, một tay cào cào tóc mai trên trán, bởi vì chuyện vừa rồi, nên tâm tình của anh rất tốt, lông mi cong lên ý cười hiện lên rất rõ ràng, giống như lại trở về như cũ, giọng nói nhàn nhạt nói: "Cảm thấy rất thú vị." "Chậc." Trần Túy cất tiếng cười đầy bỉ ổi, nghĩ thầm, có phải về sau bọn họ cần phải thay đổi phương pháp hay không, không đưa khăn giấy cho lão đại nữa, cần thay đổi đồ tặng rồi. Chân hai người dài, bước đi rất nhanh đến bãi đỗ xe dưới đất, không tới vài phút đã đến nơi. Lục Chi Diên lấy chìa khóa trong túi quần ra, nhấn xuống một cái. Trần Túy đi đến bên kia, muốn mở cửa ghế trước của xe ra, nhưng thế nào cũng không mở được, có chút tức giận: "Không phải chứ lão đại. Làm sao mà cửa xe này vẫn hỏng vậy? Một tháng trước mình ngồi xe của cậu, cánh cửa này đã hỏng rồi, bây giờ còn chưa sửa là sao?" "Nói nhảm cái gì vậy, không có thời gian." Lực Chi Diên bình tĩnh ngồi vào ghế lái, nghiêng người qua, mở cửa ghế trước từ bên trong. Trần Túy sống chết không tin, kỳ thật chính là soi mói, Lục Chi Diên cái gì cũng tốt, chỉ riêng đối với chính mình thì đặc biệt keo kiệt. Rõ ràng tiền lương rất cao, anh học nghiên cứu sinh ở trường đại học Minh Triệt được trợ cấp cũng không thiếu, cũng không biết tiền này bay đi đâu hết rồi. Sau khi lên xe, Lục Chi Diên cài chặt dây an toàn, khởi động máy, bắt đầu nhấn ga, lái xe đi ra ngoài làm việc. Hiện tại vừa vặn là giờ cao điểm của tan tầm, trên đường lớn có chút đông đúc, Trần Túy cũng không gấp, dù sao cũng chỉ là về nhà lấy văn kiện mà thôi. Cậu ta ngồi ở ghế trước, mở di động, lén lút cúi đầu cùng mọi người trong nhóm chat nói chuyện này kia. Trần Túy thông báo ra ngoài việc Lục Chi Diên chọc ghẹo em gái khóa dưới, sau vài ngày yên lặng không tán gẫu, ngay lập tức náo nhiệt trở lại -- Lý Thu Quỳ: [Mẹ kiếp! Mùa xuân của cẩu Chi Diên nhà chúng ta sắp đến sao?] Lý Thu Quỳ: [Em gái nào thảm như vậy, lại có thể bị lão đại của chúng ta coi trọng chứ? Mình muốn đi đốt nến cho cô ấy!] Kỳ Nguyên: [Trần Túy, cậu xác định thật sự là lão đại chọc ghẹo con gái? Lần trước lão đại chỉ cười lễ phép với một cô bé, cậu cũng nói là lão đại chọc ghẹo con gái, kết quả đến tên cô gái đó mà lão đại cũng không nhớ rõ.] Trì Hoành: [Chẳng lẽ, chỉ có mình quan tâm đến việc lão đại độc thân vạn năm thật sự lại chọc ghẹo con gái hay sao?] Mậu Nam: [Tin tức đáng tin cậy sao?] Lý Thu Quỳ: [Không đáng tin, nện cậu ta!] Trần Túy: [...] Trần Túy: [Khẳng định đáng tin cậy, chính mình nhìn thấy lão đại mua một chai Tiểu Di Bảo đưa cho cô bé đó, đoán chừng là cậu ấy sợ người ta tham gia huấn luyện quân sự khát nước mà không có nước uống, rất là hiểu lòng người nhé.] Trì Hoành: [Huấn luyện quân sự? Là em gái học năm nhất.] Trần Túy: [Đúng vậy, lại còn khom lưng, nâng cằm người ta lên nữa. Chậc, hình ảnh kia, cả đời khó quên, mỗi lần mình nhớ đến đều có thể nôn mửa một lần.] Mậu Nam: [Nhanh, gửi tấm hình chụp chị dâu đến.] Kỳ Nguyên:[Muốn một tấm hình độ phân giải cao.] Trần Túy: [Mải xem lão Lục chọc ghẹo con gái, quên mở cameras.] Trần Túy giật mình nhớ đến cái điện thoại nhỏ mới mua ở trên nhóm chat mấy ngày hôm trước, tức giận nói: [Chụp hình cái rắm, di động của mình là kiểu mẫu chống chụp lén, "Tách" một tiếng, là chụp hình thành công rồi. Mắt thần của cẩu Chi Diên biết sẽ giết chết mình, vậy thì cái mạng già của mình sẽ không còn nữa.] Trần Túy: [Tất cả các cậu góp tiền mua cho mình một chiếc điện thoại mới, thì mình sẽ chụp.] Trần Túy vẫn đắc ý mà đổi tên nhóm. Ngay lập tức trong nhóm không có một ai nói chuyện, yên tĩnh như gà. Quả nhiên là anh em "Thân thiết" Trần Túy thiếu chút nữa thì bùng nổ, nhưng vẫn là không nhịn được chia sẻ bát quái: [Có thể nhận xét tổng thể là một loli, đôi mắt thật lớn, còn cái khác, mấy người tự tưởng tượng đi.] - Buổi tối, khi huấn luyện quân sự kết thúc. Vu Điềm bị tấn công ở trong phòng ngủ, buộc nói ra quan hệ với Lục Chi Diên, Trương Giai gọt xong một quả táo, đưa đến gần miệng Vu Điềm: "A, há miệng." Vu Điềm sửng sốt a một tiếng, thuận thế miệng mở ra, một miếng táo mát lạnh đụng vào môi, cô cắn một miếng. Rất ngọt. "Thưởng cho cậu." "Cảm ơn." "Không cần cảm ơn, nhưng cậu phải trả lời bọn mình ba vấn đề. Tại sao hôm nay Lục học trưởng lại đến tìm cậu, các cậu rất quen thuộc sao, các cậu có quan hệ gì?" Vu Điềm cười nhìn các cô một cái, biết ngay là các cô không có ý tốt gì mà, nghiêm túc thành thật khai báo chuyện từ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Diên, đến đoạn nói chuyện kì lạ muốn ăn đòn chiều hôm nay, xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Mình cảm thấy mình cùng anh ấy cũng không tính là quen thuộc, cũng chỉ là một đàn anh mới quen biết vài ngày mà thôi." "A" Trương Giai gãi gãi cằm, nghĩ lại cảnh ngày hôm nay: "Mình cảm thấy hình như anh ấy có ý với cậu đó." "Không thể nào, làm sao có thể." Vu Điềm bị hoảng sợ, nhíu mày, xua xua tay ra phủ nhận ý nghĩ này: "Mình cảm thấy chắc là do anh ấy nhàm chán, cho nên mới trêu chọc mình. Dáng vẻ nhìn rất đào hoa, nói không chừng đã đối xử với rất nhiều nữ sinh như vậy rồi." Vu Điềm không phải là một người tự kỷ, nhưng người nào có ý với cô, thời gian dài, cô vẫn có thể nhận ra được một chút. Nhưng Trương Giai nói Lục Chi Diên có ý với cô, đánh chết cô cũng không tin, ánh mắt Lục Chi Diên thật sự rất đẹp, ánh mắt lúc thì chuyển động, lúc thì lười biếng, thời điểm nói chuyện vẫn thỉnh thoảng hiện ra ánh sáng đầy suy nghĩ, làm cho người ta thấy thế nào cũng là một tra nam thể hiện tình cảm ở khắp nơi. Nguy hiểm, nhưng lại mê người. Người đàn ông như vậy chẳng qua chỉ là nhất thời thấy thú vị nên mới trêu chọc cô mà thôi. Lâm Mặc Mặc bỗng nhiên hiểu ra, nét mặt vô cùng đau đớn, biểu cảm giống như là mất người yêu, níu chặt cánh tay Vu Điềm vô cùng thảm thương hỏi: "Điềm bảo bối, cậu có WeChat của bạn anh ấy không, người đi cùng với anh ấy ngày hôm nay ấy." Trương Giai, Tần Du: ? Vu Điềm suy nghĩ cẩn thận một chút, quả thật là có người này: "Mình không biết bạn của anh ấy." Lâm Mặc Mặc che mặt khóc to: "Vậy thì thật sự quá là đáng tiếc rồi." Nháy mắt, một nửa thời gian huấn luyện quân sự đã qua đi. Sáng sớm mỗi ngày đều phải phơi nắng để luyện tập, mỗi ngày tuy trôi qua vất vả nhạt nhẽo, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có câu lạc bộ của các đàn anh đàn chị có sở trường là ca hát vũ đạo bớt chút thời gian đi đến sân thể dục an ủi, mang đến một chút hoa quả để giải khát cùng đồ ăn vặt cho bọn họ ăn, tổ chức một bữa tiệc tối đơn giản. Hôm nay khoa tiếng Pháp rất may mắn, câu lạc bộ tới an ủi là một câu lạc bộ nghệ thuật rất nổi tiếng, trong đó có đội Hip-hop, đội hợp xướng, đội âm nhạc, cùng đội kịch nói... Vu Điềm ngồi kế bên Lâm Mặc Mặc ở bên trong lớp của cô, nhìn học tỷ đang múa có dáng người gợi cảm mặc váy ngắn, ở phía trước lớp có một khoảng đất chống đang biểu diễn tiết mục múa điệu múa dân tộc của người Hán, rất là hâm mộ. Cô kéo kéo ống tay áo Lâm Mặc Mặc, hỏi: "Mặc, người ở trong đội Hip-hop đều đẹp trai như vậy sao?" "Dạng nào?" Lâm Mặc Mặc vừa vào học năm nhất liền gia nhập đội Hip-hop, cô học Hip-hop đã nhiều năm, thật ra cũng có chút năng lực, lần này bị Vu Điềm hỏi đến, liền kiêu ngạo ồn ào nói: "Mình nói với cậu, cánh cửa để tham gia vào đoàn nghệ thuật Minh đại rất cao, không có bản lĩnh thật sự thì rất khó để tiến vào." Vu Điềm cười nhìn cô: "Vậy thì cậu thật sự rất lợi hại, lại có thể đều vượt qua ba lần phỏng vấn, trực tiếp tham gia." "Đúng vậy."Lâm Mặc Mặc được Vu Điềm khen thì không dừng được: "Đội Hip-hop đứng đầu câu lạc bộ nghệ thuật, lúc phỏng vấn xếp một hàng dài trong hành lang, cho nên có thể tham gia vào đội Hip-hop thì đương nhiên là lợi hại rồi. Điềm bảo bối, cậu có muốn tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật không? Không nhất thiết phải là đội Hip-hop, còn có những đội khác mà." "A" Vu Điềm không nghĩ tới, nói chuyện một hồi, lại có thể chuyển thành như vậy: "Không không không, mình thì thôi đi. Mình không có tài nghệ gì, khẳng định là không vào được, vả lại cái gì mình cũng không biết, chẳng lẽ tham gia vào để làm việc vặt à." "Ha ha ha ha ha ha ha cậu nói đùa mà cứ như thật vậy, lại còn nói tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật để làm việc vặt nữa." Tiếng cười của Lâm Mặc Mặc được ép thật thấp, còn cười đến mức nghiêng ngả. Đàn anh đàn chị tham gia an ủi được chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách biểu diễn cho sinh viên tập huấn luyện quân sự, còn một nhóm khác phụ trách đi phát đồ ăn vặt và hoa quả. Một học trưởng mặc quần áo màu xanh lam vóc người cao ráo khom lưng trên tay cầm hai miếng dưa hấu, đưa cho Lâm Mặc Mặc cùng Vu Điềm. Các cô đưa tay cầm lấy, lễ phép cười cảm ơn. Đàn anh mặc áo màu lam lại đi đến phía trước đưa hai miếng cho Tần Du cùng Trương Giai đang ngồi cạnh Vu Điềm. Cuối cùng trên tay tất cả bạn học đều có đồ ăn vặt cùng hoa quả, màn biểu diễn đầu tiên cũng đã kết thúc. Người dẫn chương trình hình như vừa mới tan học, đến cả quần áo cũng chưa thay, trực tiếp mặc đồ vừa mới biểu diễn, cầm microphone, giới thiệu vô cùng đơn giản: "Xin chào các đàn em khóa dưới, chúng mình là câu lạc bộ Nghệ Thuật." Nhân lúc người dẫn chương trình đang nói chuyện, Lâm Mặc Mặc lại không nhịn được phổ cập kiến thức cho Vu Điềm: "Người dẫn chương trình đang nói chuyện với chúng ta ở phía trước là phó chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, cũng là đội trưởng đội vũ đạo." Vu Điềm không yên lòng nói: "Ừm" một tiếng. "Bây giờ thời gian huấn luyện quân sự đã qua một nửa, dựa theo truyền thống của đại học Minh, vào ngày thứ bảy trong đợt huấn luyện quân sự, nhóm câu lạc bộ tiến hành rút thăm, để đến an ủi những đàn em khóa dưới, năm nay học viện ngoại ngữ của chúng ta đặc biệt may mắn." Người dẫn chương trình hôm nay có vẻ nói nhiều hơn, tùy tiện cầm microphone cũng có thể nói rất nhiều lời. Vu Điềm rút khăn giấy ra, lau sạch sẽ mồ hôi trên trán, thuận tiện cũng lau cả tay luôn, cầm miếng dưa hấu đỏ mọng đang để ở bên cạnh, chuẩn bị cắn một miếng. Người dẫn chương trình đặc biệt đùa dai nói: "Hôm nay những đàn em được chúng tôi chia hoa quả cho sẽ để hai điều ngạc nhiên, hai đàn em nhận được điều ngạc nhiên sẽ được miễn phỏng vấn, có cơ hội tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật. Nếu có tài năng đương nhiên là tốt, còn nếu không có thì cũng không sao, chỉ cần các bạn muốn học, thì chúng tôi đều có thể dạy các bạn." Lời này vừa nói ra, hai mắt của hơn phân nửa các nữ sinh trong lớp  đều phát sáng, sôi nổi hăng hái cắn miếng hoa quả trong tay, muốn biết mình có phải là người may mắn đó không, để đạt được cơ hội không cần thi vào đoàn nghệ thuật. Không có tài năng cũng không sao, có thể tham gia vào là được, vào được thì sẽ có hội được học, có cơ hội để biểu diễn. Nhưng đa số nam sinh đều có chút sợ sệt, nhất là đối với ca hát nhảy múa diễn kịch thì những trực nam* không có hứng thú, giống như là bị vứt cho một củ khoai lang nóng phỏng tay. *trai thẳng không có khiếu nghệ thuật, suy nghĩ đơn giản không hợp lòng người. Mãi đến khi -- Một tiếng "Rắc rắc" giòn tan vang lên. Đôi lông mày nhỏ nhắn của Vu Điềm nhíu lại, vật bằng kim loại đâm vào lợi làm máu chảy ra khắp nơi, đặc biệt hơn là mùi máu tươi cùng vị ngọt của dưa hấu lẫn lộn với nhau, tràn đầy khoang miệng của cô. Cùng lúc đó đàn anh mặc áo lam đang đứng dựa vào cây cột cố ý cười hai tiếng. Vu Điềm cảm giác rõ ràng được là mình đã bị trêu chọc rồi…