Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 4 : Cái đuôi nhỏ của anh

Chương trình học chuyên tiếng Pháp vô cùng nhiều, không chỉ phải học ngữ pháp tiếng Pháp cùng những thuật ngữ tất yếu, mà văn hóa xã hội nước Pháp, giao lưu văn hóa kinh tế cũng cần phải nắm vững. Buổi sáng nhập học hôm nay có tiết học khẩu ngữ Pháp, giảng viên giảng bài là một người Pháp chính gốc. Tóc nâu, thân hình cực kỳ gầy, da trắng lạnh, cả người đầy mùi nước hoa làm say lòng người, là một người phụ nữ Pháp tao nhã. Cách dạy học của cô khá văn minh, trong nhận thức của cô, nếu muốn đi nghe giảng thì tự nhiên sẽ đến nghe giảng, nếu không muốn nghe thì có đến đây cũng vô dụng, cho nên, chưa bao  giờ cô ấy điểm danh cả. Là một giảng viên tốt nhất trong khoa Tiếng Pháp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nghe nói, đây là kinh nghiệm của những đàn anh đàn chị có kinh nghiệm lưu truyền trong diễn đàn. Vu Điềm vừa chạy đến phòng học, thì thấy phòng học lớn như vậy mà lại trống hết một nửa, có đến một phần hai người không đến đi học, Trương Giai một người tóc đen cắt ngắn ngồi ở bàn thứ hai đếm từ dưới lên vẫy tay về phía Vu Điềm: "Điềm! Mau tới đây! Chỗ này, chỗ này!" Vu Điềm thở hồng học đi đến, một phòng bốn người, tính cả cô ở bên trong, chỉ có ba người trong phòng đến học, không khỏi tò mò hỏi: "Tần Du thật sự không đi học sao?" "Không đến." Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh Trương Giai bỏ một viên kẹo cao su vào trong miệng, chậm rì rì mở miệng: "Cô ấy nói thứ bảy này bắt đầu huấn luyện quân sự(1), cô ấy muốn chăm sóc tinh thần một phen, không thì đến lúc huấn luyện quân sự có thể sẽ mệt như chó. Cô ấy còn nói tình nguyện không đến đi học cũng không muốn trong lúc đang huấn luyện quân sự mà mệt đến mức té xỉu phải nằm viện, nếu thế thì thật không tốt." (1) Huấn luyện quân sự cho sinh viên các trường đại học. Vu Điềm lấy khăn giấy lau mồ hôi, ngây thơ tán thành: "Như vậy thì nghiêm trọng đó. Mình cảm thấy trường học vẫn rất tốt với chúng ta, học kỳ một khai giảng nóng như vậy không bắt chúng ta huấn luyện quân sự, đến học kỳ hai, học huấn luyện quân sự là mùa xuân không còn nóng nữa, đã thật là tốt." "Quản cô ấy nghĩ nhiều như vậy làm gì." Cô gái ăn kẹo cao su xoay xoay bút, không quan trọng nói: "Dù sao giảng viên dạy môn này không có điểm danh, mình chỉ cảm thấy nếu tiết đầu vừa mới khai giảng mà không đến, thì trong lòng sẽ có chút băn khoăn, lần sau mình cũng không tới. Hai người các cậu nương tựa vào nhau mà sống đi." Trương Giai trọng trừng mắt nhìn cô ấy: "Nói vậy, hai người các cậu thi vào khoa tiếng Pháp để làm gì?" "Vào góp vui đó." Vu Điềm, Trương Giai:"..." Chuông vào lớp vừa vang lên, giảng viên đi trên đôi giày cao sáu cm tao nhã ung dung đi lên bục giảng, sau đó dùng giọng nói chính gốc Paris chào mọi người: "Các bạn học, buổi sáng tốt lành." Học sinh trong lớp gần như đều đã hiểu, cũng đáp lại bằng tiếng Pháp. Sau đó, vẻ mặt Trương Giai nhìn đôi môi đỏ mọng của giảng viên khi đóng khi mở, nói ra một loạt những câu hoàn toàn không thể phiên dịch được, giảng viên tiếng Pháp có chút áy náy, cong cong lưng với mọi người, nói một tiếng: "Thật có lỗi." Trái lại câu "Thật có lỗi" này lại có rất nhiều người nghe hiểu, chỉ là không hiểu vì sao lại nói xin lỗi. Trương Giai kéo kéo tay áo Vu Điềm, hỏi cô: "Này, cô ấy vừa mới nói cài gì vậy?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vu Điềm cái hiểu cái không, từ những câu đơn giản nói lại, cũng hiểu đại khái ý tứ trong đó: "Cô ấy vừa mới nói là muốn điểm danh, là do trường học quy định, bởi vì trước kia thường xuyên không điểm danh, quá nhiều người rớt môn, cho nên trường học có ý kiến với cô ấy. Như vậy bắt đầu từ học kỳ này vào lớp là sẽ điểm danh." "Oa!!!!!" Cô gái ăn kẹo cao su ngay cả "Thật có lỗi" nghe cũng không hiểu có vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Vu Điềm: "Làm sao cậu có thể lợi hại như thế được? Chỉ mới có học một học kỳ mà nghe đã hiểu rồi." Vu Điềm xấu hổ cười cười, giọng nói mềm mại: "Cô ấy nói rất chậm đó, từ ngữ cũng là chọn nói những từ chuyên môn chúng ta có thể hiểu được." "Tất nhiên, Điềm bảo bối của chúng ta là thiên tài tiếng Pháp mà." Trương Giai đầy cưng chiều nhéo nhéo gương mặt trắng noãn của Vu Điềm, nhìn không được lại sờ sờ mái tóc mềm như nhung trên đỉnh đầu của cô, qua một lúc lâu, mãi cho đến khi giảng viên bộ môn cầm danh sách bắt đầu điểm danh, thì đột nhiên mới nhớ ra một việc: "Nguy rồi! Tần Du thì phải làm sao đây." "Gọi điện để cho cô ấy đi đến!" Cô gái ăn kẹo cao su đụng vào cánh tay của Trương Giai: "Cậu gọi điện đi, điện thoại di động của mình đang treo trong game rồi." Sau cùng, Vu Điềm trợn mắt há miệng chứng kiến bạn học Tần nằm giường trên giường của cô, chỉ trong năm phút đồng hồ, ngay cả răng cũng chưa đánh, trực tiếp mặc áo, đầu như ổ gà chạy hết tốc lực đến phòng học. Ba người còn lại tặc lưỡi... Con gái bây giờ thật đáng sợ. Để đề phòng bị ghi là trốn học, ngay cả hình tượng cũng không cần. - Tuần khai giảng đầu tiên đều có vẻ nới lỏng rảnh rỗi. Ngày hôm sau, sau khi Vu Điềm hết giờ học, thấy lớp trưởng thông báo với bạn học lúc nào có thời gian thì đi đến sân vận động để nhận quân phục, quân hiệu cùng giày. Vừa thấy tin tức này, cô biết huấn luyện quân sự càng ngày càng đến gần rồi. Lúc đó, Vu Điềm đang cầm một chiếc ô nhỏ cùng bạn cùng phòng đứng xếp hàng ở ngoài của sân vận động, xếp hàng nhận quân phục trực tiếp bên trong sân vận động, xếp thành hai đường cong, kéo dài ra tận ngoài, giống như không nhìn thấy được điểm cuối. Lâm Mặc Mặc là cô gái ăn kẹo cao su im lặng đưa tay tùy ý búi tóc thành một búi trên đầu, rồi lấy tay quạt quạt tạo gió ở trên mặt: "Mẹ kiếp, hàng này dài quá đi mất, không biết tới khi nào mới xong đây?" "Mình đói quá." Tần Du ôm bụng, khóe miệng rủ xuống. Vu Điềm rất miễn cưỡng cũng có chút uể oải, nhưng không nói gì. Đúng lúc này, trong sân vận động mấy sinh viên cao gầy mặc áo đội bóng rổ không tay đi ra, tất cả đều cắt tóc ngắn, cánh tay săn chắc, người đi đầu cầm một quả bóng rổ dính đầy bụi bẩn, đột nhiên nhìn về phía đội ngũ, phát hiện Vu Điềm ở trong đó. Vu Điềm mỏ mắt thật to, ánh mắt thấy chán ghét trốn ở đằng sau người Trương Giai, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy anh ta. Cả người đều cảm thấy mâu thuẫn. Tống Tuấn ném quả bóng trong tay cho người đứng bên cạnh, không hề có ánh mắt đi đến vài bước, nghĩ muốn lôi kéo Vu Điềm ra: "Vu Điềm, em qua đây một chút, anh có chuyện muốn nói cùng em. Ngày đó không phải như em nghĩ vậy đâu, em nghe anh giải thích một chút..." Mấy người bạn cùng phòng đang nói chuyện phiếm cũng nhìn qua, quay đầu nhìn chẳng biết từ lúc nào người mặc đồng phục đội bóng rổ đến đến bên cạnh các cô – là bạn trai cũ của Vu điềm. Tống Tuấn không có bỏ qua, cầu xin Vu Điềm: "Em có thể ra đây một chút không, anh muốn nói chuyện với em một chút, chỉ mất mấy phút thôi..." "Tôi không muốn nghe, một phút cũng không muốn nhìn thấy anh." Vu Điềm thấy Tống Tuấn đến gần cô, cầm lấy tay của Trương Giai, quơ quơ loạn cái ô che nắng lên, không cho người kia đến gần, không cẩn thận quơ đến gần tai Tống Tuấn, tai phải của anh ta, đỏ bừng một mảng, hình như đã xước da rồi. Trương Giai che ở trước mặt Vu Điềm, đẩy anh ta ra: "Anh đến để làm gì, đều đã chia tay rồi? Anh đã có quan hệ với người khác, anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện sao." "Mắc mớ gì đến cô." Tống Tuấn vẫn nén giận lại bị người khác nhục nhã, đã vậy lại còn là con gái nữa, gương mặt điển trai của anh ta lộ ra vẻ mặt hung hăng, nổi giận đùng đùng, cả người xuất hiện sự tàn bạo. Cho dù Trương Giai có như thế nào, thì đến cùng vẫn là con gái, khẳng định là rất sợ. Lâm Mặc Mặc đang im lặng thấy tình thế không ổn, phát huy sở trường của cô ấy, lớn giọng hô: "A!!! Cứu mạng!!! đàn anh muốn ức hiếp đàn em!!!" "Nhanh tới hỗ trợ!!! Cứu mạng!!!" Trong lúc này thời gian tới nhận quân phục đại đa số đều là sinh viên khoa tiếng Pháp, chung quanh hơn phân nửa đều là những người học cùng lớp, nam sinh trong lớp thấy nữ sinh lớp mình kêu cứu, thì lập tức đi qua luôn, tình cảnh trở lên hỗn loạn. Lâm Mặc Mặc cùng Trương Giai lôi kéo Vu Điềm núp ở phía sau vui sướng khi người gặp họa là Tống Tuấn bị mọi người vây quanh, xô đẩy, chỉ vào mũi mắng anh ta dựa vào cái gì mà tới chỗ này khi dễ người khác, chỉ bằng vào việc mình là đàn anh học nghiên cứu sinh sao, lớn hơn bọn họ mấy tuổi mà có thể ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Còn đánh nhau nữa chứ… Tống Tuấn đánh một quyền lên mặt ủy viên thể dục lớp Vu Điềm, lại bị cậu ta đạp lại một đạp, gót chân không vững, lui về phía sau hai bước, sau đó trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Ủy viên thể dục thấy khó chịu định ngồi xổm xuống, khiêu khích anh ta, mắt thấy lại muốn tiếp tục đánh nhau, Trương Giai thấy chuyển biến tốt nên kịp thơi ngăn cản, hô to: “Giảng viên sắp đến rồi!!! Đừng đánh nhau nữa!!! Nơi này là trường học, không nên ầm ĩ quá lớn!!!”   Không nghĩ tới, mọi người vừa mới hoang mang định trở lại vị trí của mình tiếp tục xếp hàng, thì phía sau lại một giọng nói trầm mạnh đã có tuổi vang lên, giáo sư có tuổi với mái tóc địa trung hải(2) chắp tay sau lưng, chân đi đôi giày da nhanh chóng đi đến.   (2) Là những người tóc bị hói ở đỉnh đầu. "Đang làm cái gì vậy! Trước sân vận động tụ tập kéo bè kéo lũ đánh nhau, rảnh rỗi lắm hả, không có việc gì làm phải không?" Mọi người nhao nhao cúi đầu, không dám nói lời nào, bốn người ở ký túc xá của Vu Điềm đứng phía sau người mấy nam sinh, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng. Tống Tuấn đặc biệt mất hứng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất ở mông xuống. Trong lúc vô tình nhìn thấy người quản lý đến lại là một giáo sư khoa quan hệ ngoại giao của bọn họ, đi theo giáo sư lại còn có một người, trên cổ tay người nọ có một chiếc đồng hồ màu trắng bạc đặc biệt dễ thấy, cánh tay tự nhiên buông xuống, để bên cạnh hai ống quần, ngón tay người nọ thon dài, đôi mắt đào hoa màu đen nhìn về phía anh ta giống như mang theo sự trêu tức. Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, thấy rõ ràng là Lục Chi Diên chiếm ưu thế. Nhưng cũng chỉ là chớp mắt một cái, ngay lập tức chuyển đi, nhìn thẳng vào trong đám người nhìn cái đầu đang cúi thấp kia. "Còn ra thể thống gì! Các em đều là sinh viên của đại học Minh, đại học Minh Triệt ở trong nước có tiếng là trường có cách giáo dục tốt, làm sao các em lại bắt đầu sử dụng đánh nhau để giải quyết vấn đề cá nhân chứ?" "Không giải thích chút sao? Vừa mới đánh nhau vẫn còn rất có khí thế như thế mà, hiện tại một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng là sao? "Câm rồi à." Vu Điềm thật cẩn thận nâng tầm mắt, nhìn giáo sư một cái, nguyên nhân sự việc đều bắt đầu từ cô, mà cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, định bước ra nhận sai. Trương Giai nghe thấy giọng nói này thì liền biết ngay giáo sư đó là ai, giữ Vu Điềm lại điên cuồng ám chỉ, thấp giọng nói: "Không cần!!! Giáo sư địa trung hải này ở trong trường có tiếng là tính tình nóng nảy hay mang thù, nói không chừng sau này còn có thể sẽ lên lớp đó!!! Về sau cậu nhất định sẽ hối hận!!!" Nhưng Vu Điềm vẫn cảm thấy không thể mọi người đã đến chỗ này giúp cô mà mặc kệ được, mặc dù sợ, nhưng vẫn giơ tay lên, đầu ngón tay trắng noãn nhỏ nhắn mảnh khảnh khẽ run trong không trung: "Thưa... thầy, chuyện đánh nhau, không có quan hệ gì tới bọn họ, bọn họ... Đều vì em mới đánh nhau." Chân mày Lục Chi Diên khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen tuyền có chút sợ hãi, trên đầu có mấy sợi tóc nhỏ nhô lên được ánh mặt trời chiếu vào như phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. "Tới cùng thì tại sao lại như thế này, em nói rõ một chút xem..." Giáo sư địa trung hải nhìn Vu Điềm, thấy là một cô gái nhỏ, giọng điệu cũng không vội vã, hỏi thẳng nguyên nhân. Vu Điềm nhìn qua Tống Tuấn, lại nhìn giáo sư đang nghiêm mặt, sau đó nhìn đến trên người Lục Chi Diên, mấy ngày không gặp, tóc của anh hình như ngắn đi một chút, mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đứng ở đằng kia, toàn thân sạch sẽ sang trọng. Đôi mắt vẫn đào hoa như cũ, gương mặt yêu nghiệt, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. "Là vì..." Vu Điềm vừa mới mở đầu. Đột nhiên Lục Chi Diên ho khan hai tiếng, nâng cánh tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, không khỏi lo lắng nhắc nhở: "Giáo sư Lương, chỉ còn mười phút nữa là hội nghị bắt đầu rồi. Chúng ta..." Giọng nói của anh rất thấp, lạnh lùng thản nhiên, chỉ có những người gần đó mới nghe thấy. Cuối cùng, vẻ mặt Vu Điềm mờ mịt nhìn Tống Tuấn bị giáo sư địa trung hải đuổi về học viện ngoại giao, cũng không có hỏi rõ nguyên nhân, nghiêm mặt răn dạy bọn họ hai câu, rồi cùng Lục Chi Diên vội vàng rời khỏi. Vu Điềm hữu kinh vô hiểm(3) tránh khỏi một kiếp. (3) Gặp chuyện nguy hiểm nhưng không bị làm sao.