Cái đuôi nhỏ của anh
Chương 27 : Cái đuôi nhỏ của anh
Hình như Lục Chi Diên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cả người ăn mặc rất chỉnh tề, đứng chờ ngay trước cửa học viện của Vu Điềm, sau đó dẫn cô đến một nhà hàng có cách trang trí coi như cũng không tệ, ăn trưa trong khung cảnh mờ ảo nhưng thực sự lộng lẫy.
Trong nhà hàng mỗi bàn ăn đều được ngăn cách với nhau bằng một bình phong hoa anh đào, thiết kế độc lập, trên bàn ăn có hai ngọn đèn nhỏ mờ nhạt đẹp đẽ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, làm cho nhà hàng có vẻ tao nhã mà yên tĩnh.
Vu Điềm nhìn nhà hàng này trang trí quá mức xa hoa lãng phí thì có phần lùi bước, ôm cặp sách, sợ hãi liếc mắt nhìn Lục Chi Diên một cái, giống như đang hỏi: Anh có tiền sao?
Cô không muốn sau khi ăn cơm xong không trả nổi tiền rồi bị người ta đuổi ra khỏi nhà hàng.
Lục Chi Diên giống như con giun trong bụng của cô vậy, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt rơi trên bờ vai gầy nhỏ của cô, giọng nói lạnh nhạt: "Anh có tiền."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm: "..."
Lục Chi Diên: "Đàn anh đã là người lớn làm việc trong xã hội, chút tiền đó vẫn có thể kiếm được."
"Oa! ! !" Vu Điềm ở bên cạnh một bên vừa vỗ tay, một bên vừa nịnh nọt khen ngợi tán thưởng: "Đàn anh, anh thật lợi hại. Anh vào được phòng bếp, lên được phòng khách. Cái gì cũng biết làm, bộ dáng lại đẹp trai, dáng lại cao, khí chất xuất chúng, rất tuyệt vời, nguy nga tráng lệ hơn cả cung điện ở Dubai ..."
Lục Chi Diên móc móc lỗ tai, nắm chặt lấy cánh tay của cô, trực tiếp dẫn cô đi vào trong, thấy cô vẫn nói không ngừng nghỉ, anh hơi nghiêng người, gương mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng đột nhiên phóng đại, ánh mắt nóng bỏng rơi vào đôi môi mềm mại khi đóng khi mở của cô.
Ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.
Vu Điềm trong nháy mắt im lặng, người phục vụ đang nhìn hai người bọn họ vụng trộm che miệng cười, trong thoáng chốc cô kịp phản ứng lại, đưa tay lên che đôi môi mềm mại của mình lại, chỉ chừa lại một đôi mắt long lanh đầy nước ở bên ngoài hơi chớp chớp.
Lục Chi Diên: "Còn nói không?"
Vu Điềm lắc đầu mãnh liệt: "Ưm ưm ưm..."
"Ngoan. Bảo Bảo của anh thật ngoan." Tâm trạng của anh rất tốt còn đưa bàn tay lên vuốt vuốt đỉnh đầu của cô gái nhỏ, lông mi dài ngưng đọng, giữa lông mày đầy ý cười, không khác gì một nam yêu tinh.
Vu Điềm co rụt bả vai lại, thổi thổi sợi tóc rơi trên trán, đi một bước là mắng anh biến thái một câu.
Vừa ngồi xuống bàn ăn, không tới vài giây sau, người phục vụ rất chuyên nghiệp cầm thực đơn từ xa tới, hơi khom người hỏi: "Xin chào, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?"
Nơi này là một nhà hàng Hồ Nam, món ăn đặc sắc là món cá nấu cải chua.
Đầu tiên Lục Chi Diên gọi món cá, sau đó tùy tiện gọi mấy món ăn có thể cô thích ăn, ngón tay thon dài cầm lấy thực đơn, đưa đến trước mặt cô, nhàn nhạt nói: "Còn muốn ăn gì thì tự mình gọi thêm."
Vu Điềm không chút khách khí nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới, phát hiện món mình muốn ăn Lục Chi Diên đều đã gọi hết rồi, lại lắc lắc đầu: "Những món này là được, em cảm thấy gọi hơi nhiều rồi."
Lục Chi Diên: "Được, vậy gọi những món này đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Món ăn ở đây được dọn lên rất nhanh, Vu Điềm nhìn thấy một bát cá nấu dưa chua tràn đầy, thèm đến không kiềm chế được, ngửi thấy vị chua làm nước bọt đảo quanh.
Cô cầm lấy thìa, muốn múc một chút nước trong canh để khai vị, bị Lục Chi Diên đánh một cái vào mu bàn tay.
Vu Điềm hơi nghiêng đầu, không hiểu ý nghĩ của anh.
Lục Chi Diên: "Nước canh của món này không thể uống được."
"Vì cái gì mà không thể uống? Em muốn uống." Vu Điềm cau mày.
Giọng điệu của Lục Chi Diên không thể chen vào được: "Em chỉ có thể uống nước lọc hoặc là trà. Những thứ này em đừng có mà mơ tưởng đến, bên trong có quá nhiều tiêu cay, không tốt cho họng."
Vu Điềm rút tay về, yếu ớt liếc nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: "Đàn anh, anh thật sự, thật sự..."
"?"
"... Rất giống ba em."
" "
Không cho uống, vậy thì không uống nữa.
Dù sao bình thường cũng có thói quen bị Vu Chi Sơ và Lương Nhữ quản không cho làm cái này, không cho làm cái kia, bây giờ lại có thêm một người quản cô, cũng không sao cả.
Hai người ăn cơm rất bình tĩnh.
Sau khi Lục Chi Diên ăn xong bát cơm thứ hai, để chiếc đũa xuống, chậm rãi lau miệng, tầm mắt lại rơi vào chén cơm mới chỉ ăn hết một nửa của Vu Điềm dừng lại vài giây.
Anh đưa một bát sườn xào chua ngọt đến trước mặt cô.
Vu Điềm cầm lấy đôi đũa, vô cùng quẫn bách nhìn bát cơm mình mới chỉ ăn được một nửa, lại nhìn người con trai đã giải quyết xong hai chén cơm không còn chút nào, hơi cau mày, cái đầu nhỏ nhanh chóng tự vận động hỏi.
Nhịn không được hỏi: "Đàn anh."
Lục Chi Diên: "Hửm?"
"Anh cao như vậy có phải do bình thường anh ăn cơm rất nhanh phải không, cũng ăn rất nhiều nữa?" Vu Điềm nói vẫn có chứng có cứ: "Anh xem, anh đã ăn xong hai chén cơm, mà em mới chỉ ăn được một nửa chén, dáng người của anh cũng cao hơn em không phải chỉ là một cái đầu. Mà em thì lại gầy như thế."
Nói xong, cô nhìn ngắm lại bản thân mình một chút, kỳ thật muốn nhìn eo của mình, lại bị Lục Chi Diên hiểu nhầm là nhìn ngực của mình, mất mác nói: "Em cũng không có chút thịt nào, mỗi lần mẹ ôm em đều ghét bỏ em, nói em quá gầy, xương cốt của bà đã lão hóa, ôm không thoải mái chút nào. Em thấp như thế gầy như thế, khẳng định nguyên nhân là do em ăn quá chậm."
Lục Chi Diên: "..."
Lục Chi Diên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tầm mắt không tự chủ được rơi vào chiếc váy màu hạnh của thiếu nữ, phần ngực mượt mà hơi gồ lên một chút. Anh đánh giá hai lần, còn không trong sáng nhớ tới bộ dáng khi cô mặc chiếc váy ngủ nhăn nhúm ngồi xổm trước mặt Barlow, lông mày hơi nhíu, lại giương mắt lên, âm thanh không tập trung nói: "Không gầy."
"Làm sao lại không gầy chứ?" Hàng lông mày của Vu Điềm nhíu lại, tất cả mọi người đều nói cô gầy, lại chỉ có anh nói cô không gầy: "Ánh mắt của anh có vấn đề sao? Em cảm giác mình thật sự rất gầy, về sau em muốn ăn cơm nhanh hơn một chút."
Nói xong, cô lập tức cầm bát lên, gắp một miếng sườn chua ngọt, ăn cơm thật nhanh.
Lục Chi Diên chống cằm, cũng không ngăn cản cô, chỉ là có hơi chút khó hiểu, miệng nhẹ nhàng nỉ non: "Anh thực sự cảm thấy không gầy. Sao mà ôm lại không thấy thoải mái chứ... ?"
Cơm nước xong, Vu Điềm uống một ngụm nước, sờ sờ bụng của mình nấc một cái.
"Điềm bảo bối." Lục Chi Diên thật sự không cho cô nghỉ ngơi chút nào, cô vừa mới buông đũa xuống chưa tới một phút đã lớn tiếng gọi.
"Chuyện tối ngày hôm qua, em suy nghĩ thế nào rồi?"
"..."
Thật ra cơ bản Vu Điềm không suy nghĩ chút nào, đồng ý hay không toàn bộ đều tùy theo tâm trạng, bởi vì chuyện thích này cô đã khá chắc chắn, ở bên anh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lục Chi Diên thấy biểu tình mờ mịt của cô liền hiểu ra, anh cũng không ép cô, chỉ nói: "Điềm bảo bối đang sợ gì?"
"..."
"Sợ anh chỉ chơi đùa, thay đổi thất thường, đã ở bên em rồi còn tán tỉnh những cô gái khác sao?"
Vu Điềm mấp máy môi, không hé răng.
Quả thật, điều này cũng nằm trong phạm vi mà cô đang do dự, chuyện bị bắt cá hai tay cũng không phải là chưa trải qua bao giờ.
Ai ngờ, Lục Chi Diên cười cười, đôi mắt đào hoa tràn ra một chút ý cười nhàn nhạt, Vu Điềm vừa ngước mắt, bất ngờ không chuẩn bị trước mà chạm ngay vào đôi mắt thâm thúy đen như mực của anh.
"Đàn anh sẽ kể chuyện cũ cho em nghe.”
Chuyện cũ?
Vu Điềm nhẹ nhàng thở ra, lúm đồng tiền càng sâu thêm, hỏi: "Chuyện cũ gì vậy?"
"Rất nhiều rất nhiều năm trước, có một nam sinh hai mươi tuổi, sau khi cậu ta thi vào đại học thì mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc, gần như chỉ nghĩ đến chuyện học tập. Bạn cùng phòng của cậu ta hầu như đều đã yêu đương, chỉ riêng có mình cậu ta là không có suy nghĩ gì đến phương diện này, thậm chí còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào."
Bàn tay nhỏ của Vu Điềm chống cằm, lắng nghe rất nghiêm túc: ". . . Ừm, sau đó thì sao."
"Mãi cho đến một ngày, bạn của cậu ta có một cô em gái đang học ở trường trung học đối diện. Ngày đó, trùng hợp cậu nam sinh kia và bạn của cậu ta rời khỏi phòng học, thời tiết vô cùng nóng bức, em gái của người bạn kia mặc đồng phục trung học, còn dẫn theo bạn học của em ấy tới trường đại học của nam sinh kia, để tìm anh trai của em ấy."
Vu Điềm giật mình, cảm giác chuyện cũ này rất quen thuộc, như là có chuyện nào đó trong quá khứ đã bị cô quên đi mất.
"Bởi vì bạn học của em ấy xấu hổ nên chỉ dám trốn ở dưới một bóng cây cách đó không xa chờ đợi, để cho cô em gái kia một mình tự đi tìm anh trai của mình. Trùng hợp là, cậu nam sinh kia đứng bên cạnh người anh trai thấy một cô gái nhỏ mặc đồng phục đứng dưới tán cây, đưa lưng về phía cậu ta. . ."
Vu Điềm ngắt lời anh, hỏi: "Vậy thì cô bé kia có đặc điểm gì không?"
"Cột tóc đuôi ngựa, tay cầm một chai Tiểu Di Bảo, ngửa đầu uống nước."
Vu Điềm kinh hãi: ". . . A?"
Cô mấp máy môi, cũng không nói gì, ý bảo anh tiếp tục nói hết.
"Sau khi cậu nam sinh kia nhìn thấy cô bé, thất thần nguyên một tiết tiếng Đức, đó là lần đầu tiên cậu ta ở trên lớp mà mất tập trung, hoàn toàn không nghe giảng như vậy. Cậu ta lấy ra hai tờ giấy, dùng bút viết ở trên hai tờ giấy hai bức thư tình khác nhau. Mỗi một phong thư chỉ có một câu."
"Viết gì vậy ạ?" Vu Điềm rất tò mò.
Không biết từ đâu mà Lục Chi Diên lấy ra hai tờ giấy, để lên trên mặt bàn, trông có vẻ như đã rất lâu, các góc bên cạnh đều đã hơi mòn đi rồi.
Vu Điềm vừa mở ra nhìn đã nhíu nhíu mày, không hiểu một tấm nào hết: "Đây có nghĩa gì vậy ạ? Em không hiểu tiếng Đức."
Lục Chi Diên nhìn cô chằm chằm, lông mi hơi động đậy một chút, hô hấp rất nhẹ, thanh âm mang theo chút lười biếng, cũng chứa đầy sự dịu dàng không cách nào thấy hết.
Anh dừng lại vài giây, gằn từng tiếng nói: "Tờ thứ nhất, ich liebe dich, nghĩa là anh thích em."
"Tờ thứ hai, ich will dich kussen, nghĩa là anh muốn trao em một nụ hôn."
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
46 chương
14 chương