Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 20 : Cái đuôi nhỏ của anh

Mặt trời thong thả ngả về tây, bầu trời như đỏ cam như lửa cháy, dưới tầng trệt của tiểu khu có thể mấy đám mây bảy màu xếp tầng. Gió chiều ấm áp. Hiện giờ sắc trời cũng không tính là đã muộn, Vu Điềm cùng Lục Chi Diên dắt chó đi dạo trong tiểu khu, ánh sáng chiếu lên bô lông màu vàng tuyệt đẹp của nó cho cảm giác vô cùng ấm áp. Hình như nó cũng không có sợ người lạ, vừa nhìn thấy Vu Điềm thì tai lập tức rung rung, kêu "Gâu" một tiếng, sau đó ý muốn đặt đôi chân to của mình lên eo Vu Điềm. Nhưng mà, vẫn bị ánh mắt của của Lục chi Diên dọa sợ tới mức liên tục lùi lại, hai tai cụp lại, kêu ư ư, cái mũi ướt sũng cọ vào lòng bàn tay của Vu Điềm, sau đó cắn lấy dây mà Lục Chi Diên đang cầm kéo ra, ý muốn lấy lại dây xích. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Kéo kéo liên tục. . . Vu Điềm chưa từng nuôi chó bao giờ, không hiểu nó có ý gì, ngẩng đầu muốn hỏi Lục Chi Diên. Lục Chi Diên bất đắc dĩ day chân mày, nhàn nhạt nói: "Nó không muốn để anh dắt, muốn được em dắt." "Em?" Vu Điềm chăm chú nhìn chú chó lớn bên cạnh  nhìn cô chằm chằm đầy tội nghiệp, vừa mừng lại vừa lo nói: "Nhưng mà hôm nay em mới gặp nó lần đầu tiên mà? Em với nó cũng không quen thuộc, có khi nào nó không nghe lời mà chạy loạn không, em sợ em không giữ nổi để nó chạy mất?" "Sẽ không đâu." Hình như Lục Chi Diên cực kỳ chắc chắn. Vu Điềm nhận lấy dây xích mà đàn anh có đôi mắt đào hoa đưa tới: "Vậy được rồi, em thử xem." Ngay tức khắc dáng vẻ chú chó giống như thay đổi, đột nhiên đứng lên, cơ thể run run vì hưng phấn, bộ lông rậm màu vàng như một mặt nước gợn bập bềnh, chuyển động liên tục, cuối cùng đưa móng vuốt thô ráp ra vỗ vỗ vào cẳng chân Vu Điềm, cái đuôi vung vẩy, vẻ mặt đầy khát vọng nhìn cô. Lục Chi Diên: "Nó muốn em đi, dắt nó đi dạo." Vu Điềm xấu hổ: ". . ." Chỉ có thể kiên trì, cùng Lục Chi Diên bước thật chậm trong trời chiều đang chìm trong sắc vàng. Hai người cùng đi đường, không nói lời nào, Vu Điềm cảm thấy hơi xấu hổ, không khí có chút phiền muộn, cô nắm lấy góc áo, tùy ý suy nghĩ ra một đề tài, thuận tiện hỏi: "Đàn anh, hôm nay anh không phải đi làm sao?" "Buổi chiều không cần, chỉ cần đi làm vào buổi sáng." "A..." Vu Điềm gật gật đầu: "Đúng rồi, chị gái lần trước đi thư viện cùng với anh, là đồng nghiệp của anh sao?" Thời gian Lục Chi Diên cùng hợp tác với Lục Yên cũng không nhiều lắm, chỉ hai ngày, anh nghĩ lại một chút rồi nói: "Có thể coi là vậy." Có thể coi là vậy. . . Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vậy thì là đúng rồi. Đột nhiên Vu Điềm có chút rầu rĩ không vui, cùng không biết phải làm sao, trực tiếp nói những gì nghĩ ở trong lòng ra khỏi miệng: "Vậy hằng ngày đi làm, không phải anh đều có thể gặp chị ấy sao, ở chung một chỗ với chị ấy?" Lời này của Vu Điềm, rõ ràng là mang theo chút giấm chua*, nhưng giọng nói êm ái, cách nói mềm mại, giống như sữa đặc bỏ vào trong miệng là tan ngay vậy, mềm mại dẻo dẻo thơm ngọt. *ghen tuông Nếu không phải bây giờ không đúng lúc, Lục Chi Diên thật sự rất muốn ôm cô vào ngực, xoa xoa, bóp bóp, giống như một em bé, cưng chiều hết mức. Khóe miệng Lục Chi Diên nhẹ nhàng cong lên, quai hàm co lại, nở nụ cười nói một câu: "Em gái nhỏ, em thế này là sao vậy? Đang ăn giấm của anh trai sao?" "Anh tự luyến vừa thôi!" Tâm tư nhỏ bị đâm thủng, đôi má của Vu Điềm nóng lên, bắt đầu lại nói nhăng nói cuội: “Cùng lắm là em quan tâm đến chung thân đại sự của anh thôi. Em cảm thấy chị gái kia rất xinh đẹp, cử chỉ lại khéo léo, đối xử với anh cũng rất tốt, anh đã một bó tuổi rồi cũng không nên kén cá chọn canh nữa. Biết không?" Lục Chi Diên bị cô bé làm nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, chăm chú nhìn mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của thiếu nữ, cà lơ phất phơ nói: "Quả thật tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng muốn suy nghĩ thật tốt về chuyện chung thân đại sự của mình rồi." Đôi môi mỏng của Vu Điềm mấp máy, không hé răng. Lục Chi Diên tiếp tục nói: "Nhưng. . . cũng không thể làm chuyện cầm thú như vậy được? Cô gái nhỏ, khi nào thì em trưởng thành vậy? Nói chính xác cho anh trai nghe xem?" Vu Điềm ghét bỏ nhìn anh một cái: \". . ."\ Ngón tay rõ ràng của anh nhéo nhéo chiếc cằm thon gọn của thiếu nữ, nâng gương mặt của cô lên, đôi mắt đào hoa tiến đến thật gần tầm mắt của cô, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự dịu dàng cùng mê hoặc, chính xác là đang quyến rũ. Vu Điềm không dám nhìn vào ánh mắt của anh, bàn tay vỗ nhẹ lên ngón tay anh, rầu rĩ nói: "Anh lại chọc ghẹo em rồi." Cô căn bản không biết lời nào anh nói là thật, lời nào là giả. Lục Chi Diên cho rằng tâm trạng cô không có tốt, cũng không có đùa cô, kề vai cùng cô đi trên con đường quanh tiểu khu, vì giảm bớt sự xấu hổ, nói với cô: "Chị gái kia với anh trai không phải là đồng nghiệp làm chung một tầng, bình thường nếu không có công việc gì cần phải hợp tác thì cơ bản không hề gặp mặt. Em mà không nói đến cô ấy thì anh trai cũng đã quên." Cuối cùng, khi đi qua cửa phía nam của tiểu khu, Lục Chi Diên liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Lúc giữa trưa anh trở về, hình như thấy ba mẹ em đi ra ngoài. Có phải hôm nay ba mẹ em không có ở nhà hay không?" "Đúng vậy." Vu Điềm gật đầu, "Họ về quên rồi, trong nhà chỉ có một mình em." "Vậy thì buổi tối Điềm bảo bối ăn gì?" "Ăn mì gói." Lục Chi Diên chậc một tiếng: "Em coi anh trai như chết rồi sao? Anh ở bên cạnh em, mà em lại nói ăn mì gói?" Vu Điềm trợn mắt há mồm nhìn anh, bị anh nói một câu khiển trách rất nhẹ nhàng đã cảm thấy vô cùng ấm ức: "Mì gói ngon mà, em đã muốn ăn mì gói lâu rồi!" "Mì gói không tốt, ăn vào không có lợi cho cơ thể." Lục Chi Diên biết cách nói của mình có chút vấn đề, thấp giọng một chút, có ý muốn giảng giải đạo lý với cô: "Nếu như ba mẹ em ở nhà, cũng sẽ không cho em ăn mì gói đúng không?" Đương nhiên là Vu Chi Sơ sẽ không cho. Vu Điềm bĩu môi, căn bản là Lục Chi Diên không hiểu, chính là vì ba mẹ không có ở nhà, nên cô mới có ý nghĩ muốn phản nghịch một lần, ăn mì gói một lần, ăn một lần cũng sẽ không chết người. Lục Chi Diên cúi người đặc biệt bất đắc dĩ nói: "Ngoại trừ mì, em có muốn ăn cái gì khác không? Hay là anh trai nấu cơm cho em được không? Chúng ta không ăn mì, anh trai trổ tài nấu cho em ăn, anh cảm thấy tay nghề của mình cũng rất tốt." "Thật vậy sao?" Vu Điềm nhíu mày nhìn anh, có phần không quá tin tưởng, mềm dẻo nói: "Ngộ nhỡ em nuốt không trôi thì làm sao bây giờ?" ". . ." Lục Chi Diên trầm mặc nửa ngày, cảm thấy cực kỳ mất mặt, nheo mắt, thản nhiên nói: "Điềm bảo bối, không tin tưởng anh như vậy sao?" Vu Điềm rũ mắt xuống, giống như vẫn còn canh cánh đối với việc muốn ăn mì gói ở trong lòng: "Em chỉ phòng ngừa một chút mà thôi, chúng ta trao đổi việc ấy thật kĩ đã. Ngộ ngỡ thật sự xảy ra chuyện như vậy thì chúng ta cũng sẽ không luống cuống tay chân." ". . ." "Nếu như thật sự không ăn được thì anh sẽ cho em ăn mì gói, vậy được không?" Vu Điềm kiêu ngạo bĩu môi, tâm trạng hình như tốt hơn rất nhiều: "Đề nghị đó cũng không tệ lắm." "Vậy thì quyết định như thế đi." Đôi mắt đen nhánh của Lục Chi Diên đầy thâm thúy, đáy mắt u ám, anh cầm lấy dây dắt chú chó ở trong tay Vu Điềm: "Để anh trai dắt nó cho, chúng ta đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn." Vu Điềm ngoan ngoãn buông tay ra, đưa sợi dây cho anh, luồng khí u ám mới vừa rồi vẫn tích tụ ở lồng ngực ngay lập tức tan thành mây khói, đôi con ngươi của thiếu nữ sạch sẽ trong sáng, hơi hơi cong lên, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một lúm đồng tiền hơi nông, khom lưng vuốt vuốt lông ở trên đầu của chú chó, nâng tầm mắt lên hỏi Lục Chi Diên: "Nó tên là gì vậy?" Một tay Lục Chi Diên bỏ vào túi, tư thế rất tùy ý nói: "Em thử hỏi nó xem?" Vu Điềm: ". . ." Vu Điềm: "Đàn anh, anh lại. . ." Lục Chi Diên: "Gọi Là Barlow." "Gâu!" Chú chó nghe thấy có người gọi tên mình, nó kích động sủa lên một tiếng. "Barlow?" Vu Điềm lặp lại tư này rồi suy nghĩ, cảm giác có chút quen thuộc, nở nụ cười: "Vậy mà còn là một chú chó hiểu tiếng Pháp sao!?" - Vì để tránh cho việc Barlow đi vào chợ mà làm bẩn móng, nên Lục Chi Diên đưa Vu Điềm vào siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn. Hai người mua mì sợi, thịt bò, lạp xưởng, sau đó mua một chút gia vị rồi chuẩn bị đi tính tiền. Trên đường đi ngang qua khu chuyên bán sữa, Lục Chi Diên cầm một túi sữa màu trắng, đưa cho Vu Điềm, bên môi có một ý cười thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Mua cho Điềm bảo bối của chúng ta uống, để cho Điềm bảo bối cao thêm một chút." Vu Điềm không chút khách khí nhận lấy túi sữa, cùng Barlow đi phía sau lưng anh, giống như một cái đuôi to, đi cùng anh đến quầy thu ngân. Cô trầm mặc nửa ngày, sau cùng mới kịp phản ứng nói: "Đàn anh, anh đừng tưởng em không biết, anh lại khinh bỉ chiều cao của em. Chuyện lần trước ở trong phòng họp em vẫn còn nhớ rõ." "Tổng cộng là sáu mươi tám đồng." Chị gái nhân viên thu ngân nâng tầm mắt liếc một cái đánh giá Lục Chi Diên, cả người Lục Chi Diên sạch sẽ cấm dục mặc đồ thể thao, tay trái cầm chặt sợi dây dắt Barlow, hai ngón tay phải cầm di động trượt trên màn hình điện thoại rất nhanh, mở mã QR để thanh toán. Chú chó bị dây dắt ngắn đi một nửa hạn chế phạm vi hoạt động, ấm ức kêu ư ư, cọ cọ vào chân của người đàn ông. Nhưng người đàn ông vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, trả tiền, xách hết mọi thứ, động tác làm xong vô cùng lưu loát, cuối cùng vừa ra đến trước cửa, túi lấy ra một bịch sữa trong túi đưa cho Vu Điềm, cúi đầu, ôm lấy vai cô, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Mang thù như vậy sao? Khi em khinh bỉ anh trai lớn tuổi, lại còn mắng anh trai là ông già, anh trai đã nói gì chưa? Lại còn mua sữa cho em uống nữa. Anh thật sự là một Đại Thiện Nhân* đó." *người rất tốt Vu Điềm xé một góc túi sữa bỏ vào trong miệng, uống một hơi, gương mặt trắng nõn phình ra, đôi môi hồng khi đóng khi mở, lười biếng mở miệng: "Vậy thì chúng ta đánh ngang tay." Lục Chi Diên: ". . ." Sau khi Lục Chi Diên rời khỏi cửa của siêu thị, chị gái thu ngân mới vừa rồi ngay lập tức kéo đồng nghiệp cảm thán: "Cậu nói xem đôi nam nữ kia là một cặp tình nhân hay là anh em nhỉ?" Người bạn đồng nghiệp: "Quan tâm bọn họ là tình nhân hay là anh em làm gì, chỉ cần có một người đẹp trai như vậy ở bên cạnh, đối tốt với mình như vậy. Làm anh trai hay là bạn trai đều được! ! !" "Cắt." Cô gái nhỏ bĩu môi: "Mình không giống vậy, có vẻ lòng tham của mình lớn hơn, nếu như có người đàn ông đẹp trai như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình, mình chỉ muốn anh ấy làm bạn trai của mình, ngủ với anh ấy. Anh em? Thôi dẹp đi." Người bạn đồng nghiệp: ". . ." Trở lại chung cư, Vu Điềm lấy chìa khóa mở cửa nhà, bỏ cặp sách ra, miệng ngậm túi sữa chạy đến nhà Lục Chi Diên xem anh nấu cơm. Trước khi đi vào trong phòng khách, Vu Điềm còn có chút khẩn trương, dù sao cô chưa từng quang minh chính đại tự mình đi vào nhà của một người đàn ông độc thân như vậy, giống trong phim《 Tom & Jerry》, Jerry lo lắng bước vào phòng của Tom, cũng không biết hình dung như vậy có đúng hay không nữa. Tóm lại, trái tim nhỏ của cô đập thình thịch, kém chút nữa là rối loạn nhịp luôn rồi. Vu Điềm giẫm vào thảm, ánh mắt đánh giá cách trang trí, thiết kế đơn giản đen trắng xám, mặt đất mặt bàn đều rất sạch sẽ, ngoại trừ một chút lông của chó thì căn bản không nhìn thấy rác linh tinh nào. Barlow ghé vào chiếc sofa màu xám nhìn cô, sủa "Gâu" một tiếng. Lục Chi Diên biết cô đã đến, trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy từ bồn rửa bát kèm theo một giọng nói nhàn nhạt mà trong trẻo truyền ra - - "Em gái nhỏ, nhanh vào đây giúp anh trai." "A?" Vu Điềm nghe thấy giọng nói, đôi má lập tức đỏ lên, cô ngạc nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người chạy về nhà của mình: "Đàn anh, em trở về lấy đồ một chút rồi sẽ sang giúp anh." Vừa nói xong đã biến mất không thấy nữa, Barlow nằm úp sấp trên ghế sofa, đôi mắt nháy nháy, đột nhiên tầm mắt không nhìn thấy bóng dáng của Vu Điềm đâu, cả người ủ rũ, buồn bã kêu "ư" một tiếng rồi nhảy xuống ghế sofa, chạy tới phòng bếp muốn nói cho Lục Chi Diên biết chuyện này.