Tác giả: Bòn ..//.. . . . - Ông Jeon bị một vết thương ở đầu và bị ngạt quá lâu nên thiếu khí trầm trọng. Chúng tôi chưa thể khẳng định khi nào ông ấy tỉnh dậy, nhưng cậu có thể yên tâm là ông ấy đã qua cơn nguy hiểm. JungKook trầm ngâm nhìn ra ô cửa kính khi chiếc xe từ từ rời khỏi bệnh viện, cả ngày chờ đợi cuộc phẫu thuật khiến cậu vô cùng mệt mỏi. Ông Jeon bất tỉnh ngay khi lính cứu hỏa ập vào phòng, họ không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của vụ cháy, và dĩ nhiên, họ cũng chẳng tìm ra hung thủ đả thương ông. Thậm chí cũng chẳng ai biết sự tồn tại của "hắn". Hình dáng của hắn, giọng nói của hắn, hơi thở lạnh lẽo của hắn, dường như chỉ có một mình JungKook cảm nhận được. - Cậu chủ sẽ về nhà nghỉ ngơi chứ? – Người tài xế gợi ý. - Không, đến JinJin. – JungKook đáp. Người tài xế không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn vâng lời. Ông không biết một cậu nhóc còn ngồi trên ghế nhà trường thì mò đến JinJin làm gì, hay cậu chủ muốn thay ông Jeon cai quản? Vừa đến JinJin, JungKook đi thẳng lên phòng làm việc của ông Jeon, cậu từ chối tất cả cuộc gặp gỡ từ phía cảnh sát. JinJin không hề cháy, lính cửu hỏa chẳng biết những làn khói trắng ấy từ đâu và vì sao đột nhiên biến mất. Phía cảnh sát muốn làm rõ mọi chuyện cũng như tìm hung thủ. Nhưng JungKook nghĩ mình không cần cung cấp thông tin gì cho cảnh sát, tốt nhất cậu nên tránh xa họ vì sáu mạng người chết thảm ở đường Hybe. Sau khi khóa cẩn thận căn phòng, JungKook vội vàng đi đến cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra để ánh nắng chiều tà rọi vào trong. Cậu tin cửa sổ có một ý nghĩa nào đó với "kẻ lạ mặt" nên cha mới bảo cậu chạy về nơi đó. JungKook nhìn quanh căn phòng, nó quá hoang tàn do vụ nổ hồi sáng, nhưng cũng để cậu nhận ra đây là căn phòng rất bình thường, ngoài việc tất cả vật dụng đều màu bạc. JungKook nhớ mình đến gian phòng này lúc nhỏ, nó đâu thế này? Có lẽ cha cậu chỉ mới thay tất cả vật dụng bằng bạc gần đây thôi. "Kẻ lạ mặt" mà sáng nay JungKook thấy rất có thể là kẻ đã ở trong căn phòng này với cha cậu, và cũng chính là người muốn giết cha cậu. JungKook chỉ mơ hồ về hình dáng của hắn, mắt đỏ, da trắng, mái tóc xoăn dài như thời trung cổ, hơi thở lạnh lùng, giọng trầm ai oán... Hắn mang vẻ đẹp ngạo nghễ của quyền lực tối thượng, của sự tàn độc khát máu. Liệu hắn có thật hay chỉ do sự quẩn trí của cậu? Và nếu là thật thì hắn và cha cậu có mối quan hệ thế nào? Và hắn... có thật là ma cà rồng? Hắn có liên quan gì đến những giấc mơ trong hai năm qua của cậu không? JungKook ngồi một mình suy nghĩ thật lâu rồi chìm vào giấc ngủ không hay, lo lắng cho ông Jeon khiến sức người cậu kiệt quệ. Đến nửa đêm thì JungKook bừng tỉnh, ngủ ngồi làm cậu mỏi khắp cả người. JungKook nhăn nhó xoa bóp toàn thân rồi chách miệng tự chửi rủa chính mình. Sự ám ảnh trong những giấc mơ đã khiến cậu quá tin tưởng vào sự tồn tại của ma cà rồng. Cậu bật cười vì ngộ ra mình đang muốn tìm kiếm một con ma cà rồng tại nơi này và tin rằng chính nó đã đả thương cha cậu. JungKook lắc đầu chịu thua sự điên rồ của mình rồi rảo bước ra cửa. Khoan đã! - Răng nanh, bạc, và ánh mặt trời... – JungKook lẩm bẩm ngay trước cửa rồi nghe hơi lạnh dọc theo sống lưng, cái lạnh của âm tàn địa phủ. Khung cảnh phía sau lưng cậu vốn dĩ luôn vắng lặng lạnh lùng, giờ cảm giác có thứ gì đó đang chuyển động. JungKook gần như nín thở, đứng bất động, cố gắng lắng nghe và cảm nhận sự chuyện động đó. Cuối cùng cậu hít vào thật sâu, quay phắt người lại. Quả nhiên, hắn đã đứng sát cạnh cậu! Hắn xuất hiện lặng lẽ như một bóng ma với dáng người to lớn, với đôi mắt rực lửa quyền năng và với vẻ đẹp u hồn mạnh mẽ. JungKook bàng hoàng chết lặng tròng mắt. Bây giờ thì cậu hoàn toàn chắc chắn hắn là có thật, và hắn... không phải con người. - Ta biết em sẽ quay lại. Kookie, chính là em phải không? – Hắn vẫn nhìn cậu với đôi mắt thiết tha của sự thống khổ trong chờ đợi. Môi hắn âm thầm nở nụ cười với niềm hy vọng van nài. Một ngàn năm, hắn thật sự đã chờ quá lâu rồi. JungKook nuốt khan giọt nước miếng, cổ họng khô rốc cùng cái lạnh toàn thân. Cậu từ từ nhít người ra xa hắn, ánh mắt dè chừng không rời khỏi hai chiếc răng nanh khi môi hắn cười. - Ngươi... là ai? Ngươi... đã làm hại cha ta? – JungKook ngập ngừng hỏi. Cậu tự cho mình là người quyền lực lắm của nhiều tiền, cậu không sợ bất cứ ai. Nhưng vẻ uy nghi lẫn bá khí áp đảo của hắn một lần nữa làm cậu khiếp hãi. - "Ngươi là ai?" – Hắn lập lại câu hỏi của JungKook trong vỡ òa đau đớn – Em... không phải Kookie? – Niềm hy vọng trong hắn sụp đỗ, Kookie không thể nào quên hắn, nếu là Kookie, chắc chắn phải nhận ra hắn. JungKook nhíu mày, e dè lắc nhẹ mái đầu. - Dĩ nhiên không phải, tôi là Jeon JungKook. Hắn trầm mặt chăm chú nhìn vào JungKook, đôi mắt đỏ gầu sắc máu lướt qua hình dáng cậu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Hắn soi từng ngóc ngách nhỏ nhất trên cơ thể cậu và lắng nghe hương thơm ngọt ngào của mạch máu đang đập liên hồi. - Ngoại hình không giống, Kookie đẹp và dịu dàng hơn rất nhiều... – Hắn buồn bã kết luận – Nhưng hương máu này là của Kookie, chỉ của một mình Kookie. JungKook rúng động toàn thân. Giờ thì không còn gì để cậu nghi ngoặc nữa. Ma cà rồng không phải trong truyền thuyết, chúng tồn tại thực ở thế gian. Chúng có nước da trắng bệch lạnh lẽo, có giọng nói trầm của địa phủ, có mắt đỏ tà quỷ và chúng khát máu. Cách! Cuối cùng JungKook cũng lén mở được cánh cửa, liền lao thẳng ra dãy hành lang, vận sức mà chạy. Nút thang máy đáng thương bị bàn tay hớt hãi của cậu đập mạnh không thương tiếc. Con quỷ đó đang khát máu, và nó cần máu của cậu. Hắn vẫn bất động nhìn theo JungKook, gương mặt đanh lại tà khí. Nếu là Kookie, sẽ không bao giờ bỏ chạy khi nhìn thấy hắn. - Đó là máu của Kookie... - Hắn lẩm bẩm với bàn tay nắm chặt – Phải rồi, kiếp luân hồi đã lấy đi trí nhớ của em, nhưng không thể cướp được hương máu của em... Ta sẽ làm cho em nhớ, tình yêu vĩnh hằng của chúng ta sẽ làm cho em nhớ. Đôi mắt hắn từ từ khép hờ lại, một âm lực hung tàn bất ngờ làm vỡ tung cửa kính, mây đen mịt mù hùng hục nổi lên, nặng trịch cả bầu trời đêm bắt đầu thôi tĩnh lặng. Sấm chớp rền vang kèm theo cơn bão gió, tán cây vệ đường muốn bật cả gốc cuốn theo tiếng gọi âm hồn. Từng ngôi nghĩa địa với vài đóm lửa ma trơi bắt đầu run chuyển, mặt đất dần trồi lên bọn thây ma gớm ghiếc – những thứ được sinh ra từ tội ác của ma cà rồng. Chúa tể tối cao đã thức dậy sau ngàn năm ngủ vùi trong thương nhớ, không có máu người yêu thì ngự trị trên Thế gian có nghĩa lý gì? Nhưng bây giờ, khi hương máu ngọt ngào kia thơm nồng vị tình ái, lửa hận thù cháy rực lời nguyền rủa năm xưa. Một ngàn năm chờ đợi cho một kiếp luân hồi, một ngàn năm để cùng nhau giẫm đạp lên Thế giới. JungKook giật mình nằm sạt xuống đất khi các khung cửa kính đồng loạt vỡ tung. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là cậu có thể chạy ra ngoài khoảng sân rộng. Lập tức từ các ô kính ló ra những cái đầu ngoắc nghẻo, cặp mắt vô hồn nhớt nhác với tiếng rên ư ử từ cõi âm. Trong đêm khuya vắng lặng chẳng còn ai tại tòa cao tầng này, cả người bảo vệ cũng không thấy bóng. Cứ thế, bọn thây ma vô tư xâm nhập để gọi mời "Vương hậu" về lại ký ức của mình. JungKook kinh hãi bò sát đất mà lùi, mắt mở tròn nhìn những thứ gớm ghiếc nhày nhụa lết đến gần. Chúng muốn làm gì cậu? Cắn cổ và rút cạn nguồn sống của cậu ư? Bẩn thỉu! JungKook kinh tởm những giọt máu nhễ nhại chảy ra từ miệng chúng. Xoảng! JungKook chớp nhoáng cầm một bình hoa gần đó, phang thẳng vào đầu thây ma gần nhất. Thứ máu dơ bẩn đỏ ngầu văng tung tóe, mắt nó lồi ra với cái lưỡi dài thòng, ấy thế mà nó vẫn cứ lết đến gần, đôi bàn tay mục nát vươn dài ra. Chúng muốn gợi cho "Vương hậu" nhớ cậu đã cai trị chúng như thế nào. - A – Bất chợt JungKook hét lên, đầu cậu đau như búa bổ, nhứt nhối tận trong trí não. Em là của ngài, máu của em chỉ dâng hiến cho một mình ngài TaeHyung, chúa tể của lòng em... Giọng nói ngọt ngào, lắng dịu du dương vang vọng trong tâm trí JungKook, trời đất liền tối sầm trước mắt cậu. Vì sao? Chúa tể của em? Vì sao em lại không thể giống như ngài? Cả bọn thây ma xấu xí! Tại sao ta không được như các ngươi? Tại sao ta không giống các ngươi? Xoảng! Xoảng! JungKook cuồng loạn vứt hết những gì cậu nắm được trong tay. Con quỷ hằng đêm trong giấc mơ lại quấy nhiễu cậu. Cái bóng mờ về đôi mắt đỏ và làn da trắng, móng vuốt dài, cùng mảnh áo lụa phất phơ đang giày xéo linh hồn cậu. JungKook giận run người vì sự tấn công cả trong lẫn ngoài của lũ ma quỷ, cậu ôm chặt chiếc ghế gỗ mà đánh điên cuồng vào lũ thây ma. Nhưng chúng không chết, chúng là thứ bất tử trong đêm, chỉ có máu đỏ nhầy nhụa kia là nhuộm màu chết chóc. - Khốn kiếp!... Tưởng tao không giết được chúng mày sao? – JungKook nghiến răng nguyền rủa vứt mạnh chiếc ghế xuống sàn, ôm đầu nhức buốt chạy vào thang máy, nhấn bình bịch vào tầng mười ba. Hai năm tìm hiểu về ma cà rồng đủ để cậu biết làm cách nào có thể giết chúng. Bọn thây ma cứ lết, cứ bò và cứ rên ư ử, tưởng chậm mà lại không chậm. Chúng có mặt ở khắp mọi nơi và đôi tay trơ xương gầy thối rữa đã vươn đến gần JungKook rồi. - Chết tiệt! Mở cửa ra! – JungKook vừa đập vào nút thang máy vừa hét. Cậu sốt sắn vì cửa mãi không chịu mở, cậu đã chẳng còn vũ khí gì trong tay. Lũ thây ma ấy mà bao lấy thì cậu sẽ chết vì ghê tởm trước khi bị hút cạn máu. Ting ~ Thang máy vừa mở, JungKook lao vào vừa kịp lúc bọn thây ma lấn tới, cậu thuận đà thẳng chân đạp một thây ma muốn len vào. Cánh cửa thang máy khép lại, vù vù chạy lên tầng mười ba. JungKook hãi hùng với thứ nhớt nhát dính vào giày, cậu vứt nó qua một bên, cởi áo khoác ra bọc lấy chiếc còn lại làm vũ khí. JungKook chưa bao giờ cam chịu thua kém bất kỳ ai, bất kỳ cái gì, cậu luôn muốn chủ động điều khiển được mọi thứ. Đôi mắt JungKook long lên sòng sọc sự giận dữ, để xem đêm nay cậu chết hay lũ quỷ quái này chết. Thang máy dừng ngay tầng mười ba, JungKook tập trung hết nhãn lực trừng trừng nhìn cánh cửa từ từ hé mở. Ngay khi bàn tay xương xẩu xanh lè ló vào, cậu liên tục quất ngay, khiến nó dập ra với chất lỏng sền sệt đỏ ngầu. JungKook cứ quất điên cuồng và cắm đầu chạy theo dãy hành lang. Chúa tể của em... tình yêu của em Cha, đừng giết con, đừng để Chúa tể sống mà không có con... Đừng để con rời xa ngài JungKook thở dốc thục mạng chạy với giọng nói âm u vang vọng, từng mảng ký ức chẳng rõ nghĩa ẩn hiện mãi trong đầu cậu. Những hình ảnh mờ ảo về một tòa lâu đài tráng lệ, về cảm giác ân ái nồng nàn, về gương mặt huyễn mị thần tiên và cả sự đau đớn của một con tim vỡ nát. Tất cả thi nhau nhảy múa trong đầu cậu với sự chắp vá chẳng rõ ràng. Rầm! JungKook xông thẳng vào phòng của cha cậu, chộp lấy chiếc ghế mà ông vẫn ngồi, chiếc ghế lấp lánh của ánh bạc. - Lại đây! Bọn gớm ghiếc chúng mày lại đây! – JungKook hét lên thách thức, giương chiếc ghế thật cao, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Quả nhiên JungKook không lầm. Ngay khi vũ khí từ bạc nằm trong tay cậu, cả không gian lập tức chìm đắm trong sự tĩnh lặng âm u, bọn thây ma hoàn toàn biến mất. Một hơi thở nhỏ cũng gây nên quá nhiều sự ồn ào. JungKook đứng đó, đôi mắt mờ dần choáng váng. Ngoài hơi thở nặng nề của chính mình, cậu không còn nghe bất cứ âm thanh gì nữa. Một sự tĩnh lặng đáng sợ. Đôi chân JungKook bỗng chốc ngã quỵ, trời đất tối sầm, cậu đã quá kiệt sức rồi... . . . Đó là một tòa lâu đài nguy nga cổ kính, trần nhà cao thật cao với những hoa văn được đính kim cương, lấp lánh thứ ánh sáng xa hoa huyễn mị. Ngay khung cửa sổ, bóng dáng chàng trai có mái tóc đen tuyền uốn cong, vận trang phục vương tôn với áo choàng rộng dài, che cả một phần gian phòng, trông rất hiu quạnh. Chàng trai đứng quay mặt về ánh hoàng hôn đỏ thẫm ngoài cửa sổ nên JungKook không thấy mặt. Nhưng chỉ nhìn sau lưng, cậu đã có thể cảm nhận vẻ quý phái thanh thoát từ chàng trai đó. Khi ánh hoàng hôn vụt tắt, bóng đêm bao trùm, chàng trai chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào JungKook, ánh mắt hừng hực sắc máu và làn da trắng bệch của loài ma quỷ. Qua mái tóc dài che đi nửa gương mặt, chàng trai hé môi vẽ ra một nụ cười tà mị. Lại là nó! Thứ đeo bám JungKook hai năm nay. Jung Kook cắm ghét vô cùng, cậu muốn xua đuổi nó đi, muốn dùng bất cứ thứ gì đập cho vỡ tan tành những hình ảnh yêu ma đó. Rồi trong uất hận bất lực, cậu choàng tỉnh khỏi giấc mơ về một không gian cổ quái. JungKook mệt mỏi lấy tay lau mồ hôi, cái thứ ma quỷ đó lại ám muội vào giấc mơ của cậu. JungKook chưa bao giờ thấy rõ mặt chàng trai đó nhưng cậu biết chắc nó là một loại ma cà rồng. Có điều hôm nay, hình như cậu đã đến gần nó hơn thì phải. Mãi theo đuổi suy nghĩ JungKook mới giật mình nhận ra nơi mà cậu đang nằm. Trần nhà cao, hoa văn lấp lánh, khung cửa sổ khổng lồ với màn trắng viền ren, không gian được bài trí theo kiểu lâu đài thời trung cổ, ánh nến lập lòe thứ ánh sáng chập chờn. Đây chẳng phải là căn phòng cậu đã thấy trong mơ sao? JungKook bước xuống giường, chạy đến kéo xoẹt bức màn, mắt mở tròn nhìn ra bờ rừng xanh thẳm, ngọn núi mập mờ phía xa. Đây chính là hình ảnh chàng trai trong mơ luôn trông chờ ánh mặt trời vụt tắt. Cái quái gì đây? Cậu đang ở đâu thế này? - Về lại gian phòng của mình, em vẫn không nhớ gì ư? Giọng nói trầm vừa vang lên cũng là lúc chiếc rèm bị bàn tay vô hình kéo lại, ánh sáng mặt trời lập tức biến mất, trong phòng chỉ còn vài chiếc đèn cầy leo lét vàng hực. - Nhìn lại không gian tình ái bao năm của đôi ta, em không nhớ thật ư? JungKook quay người nhìn kẻ phát ra giọng nói đang đứng ngay góc cửa. Hắn vẫn không thôi nhìn cậu bằng ánh mắt da diết kỳ vọng. Sự lạnh lùng băng giá trên gương mặt sắc sảo kia cứ như dồn ép tất cả mọi thứ phải quy phục dưới chân hắn. - Thật ra ngươi là ai? Ngươi muốn cái gì? Ta có phải là Kookie đâu mà nhớ? – Chưa bao giờ JungKook thấy bất lực như vậy, chân cậu vô thức lùi vài bước. Sợ hắn, đó là điều JungKook không thể dối lòng. Huống gì, nơi đây âm u như chốn địa ngục. Hắn trầm mặt xuống, biểu hiện thật rõ sự đau đớn của tâm hồn. Rõ rồi, JungKook không phải Kookie. Kookie của hắn dịu dàng, giọng nói du dương, hay cười rực rỡ, lại rất yêu thương hắn. Không nói thêm một tiếng nào, hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng và biến mất. - Khoan đã! Đây là đâu? Ngươi bắt ta về đây để làm gì... – JungKook vội vã chạy theo, bật tung cánh cửa bước ra hành lang.