Cái Bóng Phía Sau - Taekook
Chương 38
- Lại có bạn đạp nhà Bòn đòi quà =.= Bảo sắp thi rồi cần đọc fic !?? Thôi được rồi, bạn ấy yêu cầu tặng quà nên Bòn sẽ ngoi lên post chap.
- Bòn không có giấu việc viết lại các fic cũ, cơ mà nhiều Ả mi thâm độc đã thiếu nghị lực chạy đi đọc trước mất rùi (-,-) Thông báo là Bòn có thay đổi đó nha, thay đổi lớn đó nha, không có giống fic cũ đâu ~ Vì fic cũ Bòn không ưng cái kết. Nhưng dù sao Bòn cũng rất vui là mọi người đã yêu quý fic Bòn, vì nội dung của fic chứ không chỉ vì TaeKook.
- Đây là hình tượng Seagull Kookie 😑
*Đang tìm ảnh load lên*
Em này là Jeon JungKook:
Bạn này đóng vai Chúa tể si tình:
Đây là câu chuyện xoay quanh cuộc đời Quý công tử Jeon JungKook. Từ thiếu gia được nuông chiều ngạo mạn phải rơi xuống vực sâu lừa dối để níu kéo mạng sống, cuối cùng nhận ra cuội rễ gốc nguồn của mình. 😰 Em ấy có ích kỷ, có bất nhẫn, nhưng em ấy vẫn giữ được trượng nghĩa lẫn bao dung, sự hy sinh cho tình yêu của em ấy cũng cao đẹp lắm. Có lẽ chẳng tiểu tam nào bỏ cả mạng sống để cứu tình địch của mình. Em ấy hành động như vậy một phần vì nghĩa khí, một phần bởi tình địch an toàn thì người em ấy yêu mới hạnh phúc.
Đây là bé thụ Bòn thích nhất trong hơn chục bộ fanfic của mình. Bòn không thích xây dựng nhân vật mary sure hoàn hảo. Ai cũng có mặt tốt và mặt xấu xa, quan trọng họ vẫn hướng về chính nghĩa.
Đây cũng là nhân vật chính đầu tiên Bòn xây dựng là người thứ ba, xen vào cuộc tình của một cặp đôi yêu nhau nồng thắm. Nhưng có lẽ Jeon JungKook này là tiểu tam đáng thương và đáng được bảo vệ nhất 😭😭😭 oa oa...
Còn về công thì Bòn tâm đắc nhất bạn công trong fic Đất lạnh của cp HaeHyuk. Đó cũng là công đầu tiên Bòn xây dựng vai phản diện, rất nhẫn tâm lẫn điêu ngoa. Công phản diện thứ 2 là fic "Tầm gửi" của cp YunJae. Tính ra Bòn đã viết fic cho 4 cp rồi: HaeHyuk, YunJae, Bác Chiến và giờ là VKook. 🥲🥲🥲 Bòn mê ai là máu làm Au lại nổi lên à.
🙄 Gu Bòn là thích phản diện hơn chính diện. Truyện nào phim nào mà vai chính mary sure thì xin cáo biệt, nuốt không trôi.
.
.
.
Tiếp tục fic.
- Là do ta phải không? – Giọng hắn thì thầm vô cảm.
Vẫn vùi mặt vào hai đầu gối, JungKook lắc lắc mái đầu. Cậu hoá thành ma cà rồng không phải vì chất độc từ TaeHyung, mà tự bản thân cậu muốn quay lưng với loài người. Đó là sự trừng phạt.
JungKook chối bỏ nhưng TaeHyung thừa biết, bởi cậu có quan hệ với ai ngoài hắn đâu. Cái TaeHyung không hiểu là vì sao khi hoá thành ma cà rồng JungKook lại có hương máu hoàn toàn giống hắn. Mà điều đó cũng không có gì quan trọng nữa.
- Ma cà rồng vừa biến đổi rất khó kiềm chế sức mạnh của mình. Ta sẽ bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi hoàn toàn trưởng thành. – TaeHyung lãnh đạm nói tiếp.
JungKook thẩn thờ ngước mắt lên, nhìn xoáy vào đôi mắt TaeHyung. Hắn không gọi cậu bằng "em", hắn chỉ muốn chở che cho cậu đến khi xong cái trách nhiệm lỡ biến cậu thành ma cà rồng.
- Tôi không cần! – JungKook tổn thương từ chối thẳng.
TaeHyung trầm tư một lúc rồi chậm rãi đứng dậy.
- Tuỳ ngươi.
JungKook tê tái cõi lòng theo bước chân TaeHyung. Tiếng đóng cửa vang lên tàn nhẫn trong tuyệt vọng. Một câu hỏi thăm sức khoẻ của cậu hắn cũng không buồn nhắc đến.
- Hahaha... hahha... – JungKook trượt dài người xuống sàn bật tiếng cười khan. Vì sao số phận khốn nạn của cậu lại sống dai dẳng đến vậy. Vượt qua bao cửa ải cuộc đời, sao cậu vẫn cứ mãi sống để chịu đựng tình yêu khinh rẽ thế này.
Tiếng cười của JungKook rất bé, chỉ như lời ai oán nỉ non. Nhưng bóng người đứng ngoài gian phòng lại nghe thật rõ.
Bản thân TaeHyung không hiểu sao mình chưa thể rời đi, tâm tư cứ vấn vương mãi con người khổ luỵ bên trong cánh cửa. Thật sự hắn không ghét JungKook, một chút cũng không. Cố gắng trưng ra thái độ thờ ơ không màn đến cũng chỉ là giả tạo lọc lừa. Có ai dễ dàng quên đi một người từng đầu ấp tay gối, từng đêm hoan say xác thịt, huống gì thời gian bên cạnh JungKook lại mang bao kỷ niệm mới mẻ ngọt ngào. Mỗi kỉ niệm, từng chút chút một, TaeHyung không hề quên.
Vu vơ đưa bàn tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền hình đầu lâu, món quà trẻ nít mà JungKook mua tặng, TaeHyung không biết mình đã xoa nắn nó bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua. Rồi dần dần, hắn phát hiện ra, mình căm ghét JungKook không phải vì cậu lừa dối. Mà căm ghét vì cậu không phải là Kookie của hắn.
Phải, TaeHyung từng tiếc nuối sau ngàn năm Kookie không còn dịu dàng kiều diễm, nhưng càng gần JungKook hắn càng yêu thích dáng vẻ cương nghị kiêu kỳ. Hắn hạnh phúc với một Kookie mạnh mẽ hơn rất nhiều sau luân hồi chuyển kiếp.
Rốt cuộc, con người mà hắn nâng niu lại không phải Kookie, có nghĩa bản thân vị Chúa tể đã phản bội tình yêu của mình. Trong tâm tư vốn dĩ đã chất chứa một hình bóng khác. TaeHyung bần thần nhận ra hắn nhớ JungKook nhiều vô kể. Nhiều đến mức trong những lần chinh phạt thế gian, giẫm đạp lên bao kiếp người, hắn chẳng phân định được đó là cơn phẫn uất vì mất Kookie, hay chính là sự trốn chạy lương tâm mình đã yêu thương một người không phải Kookie.
Khi chứng kiến JungKook bị hất văng bởi Bá tước Seagull Chae, TaeHyung cảm giác như chính mình bị đối xử tàn bạo vậy. Đầu óc hắn trống rỗng với suy nghĩ JungKook sẽ chết. Dù giết đi Bá tước Seagull Chae, dù Kookie đã rơi vào tay Lãnh chúa, TaeHyung vẫn mãi lo sợ với sự thật JungKook không còn nhịp thở nữa. Cho đến lúc đến gần cậu, hắn mời phát hiện ra, vết thương dưới chân cậu đã sớm khô đi vết máu. Nó mau lành đến mức không tưởng. Đối với ma cà rồng bình thường thì chắc chắn đã bỏ mạng.
TaeHyung liền thở ra nhẹ nhỏm, vui mừng khôn siết. JungKook đã không biết hắn vui sướng mà ôm cơ thể đầy máu của cậu như thế nào. Vì JungKook được sinh ra từ hắn, mang hương máu giống hắn, nên quyền năng bên trong cậu cũng chính là sức mạnh của loài quỷ thống trị.
Dòng xúc cảm của TaeHyung đột nhiên phải che dấu bởi bóng dáng hai Thây ma đi lại. Chúng đến để chăm sóc cho JungKook. Hắn miễn cưỡng dửng dưng rời bước về phòng mình.
Hai Thây ma bước vào phòng, đem xác con hổ ra và đỡ JungKook nằm lên giường. Vết thương từ chân cậu không đáng lo ngại, nó sẽ nhanh chóng lành lại thôi. Bởi cậu là ma cà rồng. Và cũng vì thế mà vết thương trước ngực mới phải lưu tâm, do nó bị gây ra từ vũ khí bạc.
JungKook ngoan ngoãn để hai Thây ma chăm sóc, không gớm ghiếc hay quát nạt chúng như trước đây.
Lâu đài này lại được ngập trong ánh sáng đèn cầy, văng vẳng tiếng rên ư ử loài ma quỷ. JungKook thấy cõi lòng có chút ấm áp. Cậu quả thật quá sợ cô đơn.
- Trận chiến kết thúc thế nào? – JungKook cất tiếng hỏi khẽ.
Một Thây ma kính cẩn đáp:
- Seagull Chae đã chết. Seagull Công tước bị Lãnh chúa bắt đi, sau đó Chúa tể đưa công tử về lại lâu đài.
JungKook kinh hãi ngồi bật dậy:
- Lãnh chúa đã bắt Kookie?
Con Thây ma âu sầu:
– Chúa tể đang lệnh truy tìm tung tích Lãnh chúa khắp nơi. Nhưng Lãnh chúa đã nói, ngày nào Chúa tể không làm hại con người thì Seagull Công tước vẫn an toàn.
JungKook mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, cảm giác thương tiếc cho Kookie vô hạn. Hẳn là giờ Kookie rất sợ hãi và TaeHyung cũng đau khổ lắm. Nếu khoẻ mạnh, JungKook cũng muốn đi tìm Kookie.
Lặng nhìn hai con Thây ma chăm sóc vết thương cho mình xong, JungKook thểu não hỏi:
- SongLin có phòng riêng không?
Hai Thây ma nhìn nhau, một thây ma đáp:
- Phòng SongLin đối diện với phòng công tử.
JungKook ngơ ngác, gần đến thế mà cậu không hề hay biết.
Theo yêu cầu của JungKook, hai Thây ma đỡ cậu đến phòng SongLin. JungKook chỉ muốn gom một ít vật dụng của nó để mai táng, coi như đó là chút lòng thành cậu hối lỗi với một Thây ma.
Phòng SongLin nhỏ xíu, mọi thứ đều cũ kỹ và bám lớp bụi dày. Cũng phải, bọn chúng đã rời xa lâu đài hơn cả tuần cơ mà. Chủ ý của JungKook là lấy vài bộ quần áo, nên cậu khập khiểng bước vào lục lọi ngăn tủ nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
40 chương
29 chương
42 chương
31 chương