Cái Bóng Phía Sau - Taekook
Chương 22
.
Tác giả: Bòn
..//..
Kể từ hôm đó TaeHyung vui vẻ thấy rõ, lâu lâu hắn lại trầm ngâm tự cười một mình. Kookie của hắn dưới ngoại hình của JungKook thật sự không quá tồi tệ. Tính ra thì JungKook cũng rất đẹp đó chứ. Dẹp bỏ đi những cái vểnh môi hay nhướn mày xấc xược, JungKook hoàn toàn xứng danh với mỹ nam hoa lệ mà trước nay hắn vẫn hay gọi Kookie.
TaeHyung tin rằng cái chết của ông Jeon Seoh là một cú sốc lớn với JungKook, chính vì vậy cậu đã nhanh chóng nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ. Cậu không dùng "ta" với "ngươi" để xưng hô với hắn, suốt cả tuần qua đều thanh nhã nhẹ nhàng. Đặc biệt là những thói quen thường ngày của Kookie, TaeHyung cũng thường xuyên nhìn thấy JungKook làm theo. Nhiều đêm hắn chủ động ấp ôm, JungKook không hề phản đối, đôi khi còn đáp trả nhiệt tình. TaeHyung càng châm ngẫm càng đi đến khẳng định: Kookie thật sự đã luân hồi rồi. Kookie về bên hắn một cách chậm rãi và yên ả. Bởi thế, mấy ngày qua TaeHyung và JungKook luôn đầm đầm thắm thắm gắn bó ngọt ngào.
Mãi mê nghĩ ngợi về người tình, TaeHyung quên hẳn vì sao mình lại có mặt trên đỉnh toà lâu đài. Đến khi bộ đôi NamJin xuất hiện và lên tiếng chào hỏi mọi người, hắn mới trở về thực tại. Gương mặt hân hoan kia nhanh chóng trở lại vẻ sắc lạnh của một Chúa tể ma cà rồng.
- Nếu đã đông đủ thì chúng ta bắt đầu cuộc họp. – TaeHyung lạnh lùng ra lệnh.
Các thống lĩnh ma cà rồng lần lượt thông báo lại cho hắn tình hình tập hợp lực lượng để tấn công loài người. Cuộc chiến này chắc chắn sẽ cam go hơn cuộc chiến ngàn năm trước hàng vạn lần. Các kế hoạch và thế trận dần được vạch ra, cân nhắc thiệt hơn và thời điểm khai chiến thật là một quyết định lớn.
Như mọi khi, NamJoon chỉ lặng lẽ đứng ngoài cuộc tranh luận. Nếu có điều bất cập SeokJin sẽ thay y lên tiếng và đám phán. Nhưng cuộc bàn luận hôm nay khá sôi nổi, NamJoon bị cuốn vào mà không nhận thấy rằng SeokJin đã rời khỏi đỉnh lâu đài từ lâu.
.
.
.
Đêm nay trăng rất sáng, mọi cảnh vật phía dưới khu rừng gần như được soi rõ ngọn ngành. Bóng JungKook với trang phục hoa gấm trắng muốt thấp thoáng giữa rừng cây. Cậu chỉ nhân lúc TaeHyung không có mặt mới ra khỏi lâu đài.
Qua hai ngọn đồi nhỏ phía sau lâu đài là một dãy hoa dại ngũ sắc. Ban đêm chúng lặng lẽ hoà mình vào bóng tối, còn ban ngày lại rực rỡ khoe màu với ánh hào quang. Đó là nơi JungKook quyết định an táng cho cha của mình. Cứ cách ba ngày cậu lại ra đây dọn dẹp mộ cho ông.
Vẫn như mọi khi JungKook để nhẹ đoá hoa trắng trước mộ rồi chậm rãi nhổ đi những ngọn cỏ dại xung quanh. Cậu sẽ ngồi lại với ông Jeon Seoh một lúc mới quay lại lâu đài. Cậu chỉ ngồi đó chứ không nói một tiếng nào. Bởi tình cảm giữa hai cha con gần như đã chết lặng. Vốn dĩ, ông chẳng hề muốn cậu tồn tại ở thế gian. Sự lạnh lùng đó khiến JungKook chẳng biết nói gì với ông cả, chắc chắn ông sẽ chẳng muốn nghe gì về cuộc sống của một đứa con ngoan cố bám lấy sự sống này. Ông cũng chẳng muốn nghe những ngày qua cậu phải tự lừa dối mình để sống dưới cái bóng của một người khác. Bởi ông không cứu cậu, lão Seagull Chae càng không cứu cậu, điều cậu có thể làm là bất chấp mọi thứ để cứu chính mình. Cái bóng đen với đôi mắt đỏ, JungKook sẽ không bao giờ cam chịu chiến bại nó.
- Ta không nghĩ người hầu của Kim TaeHyung lại có trang phục lộng lẫy như vậy.
JungKook giật mình bởi tiếng động phía sau, giọng nói tươi vui đầy mỉa mai cũng thật quen thuộc. Cậu đứng phắt dậy, nhìn bóng người áo hồng đang chậm rãi tiếng đến gần.
- Sao? Gặp lại ân nhân không một lời chào là thế nào? – SeokJin mỉm cười bỡn cợt.
Ngay khi JungKook bước chân ra khỏi lâu đài thì SeokJin đã đánh hơi được hương máu của cậu. Với SeokJin, quyền lực là phù phiếm, y chỉ tham gia nghị sự cho vui lòng NamJoon thôi. Vì vậy, y sẵn sàng rời bỏ đỉnh lâu đài để đi theo JungKook một quãng đường dài.
Nhận ra ma cà rồng mặc áo hồng vô tình quen biết trước cửa nhà bà MinYoung, JungKook hơi ái ngại lùi đi vài bước. Đúng là SeokJin đã từng cứu cậu, nhưng sau đó lại nghe lời NamJoon muốn giết cậu.
- Không cần lo lắng, nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi đã chẳng sống đến bây giờ. – SeokJin cứ thẳng tiến đến trước mặt JungKook rồi giơ ra bàn tay trắng muốt với móng vuốt dài.
- Ta là Kim SeokJin, làm quen nhé.
JungKook lạnh lùng nhìn ma cà rồng trước mắt đầy nghi ngờ.
- Tại sao ta phải kết bạn với ngươi? – JungKook từ chối cái bắt tay, dè chừng hỏi.
SeokJin vẫn cười:
- Vì ta là bạn của Chúa tể của ngươi.
- Chúa tể của ta? – JungKook chẳng biết nên khóc hay cười.
SeokJin thản nhiên:
- Không phải ngươi là Kookie, người tình bé bỏng của Kim TaeHyung sao?
JungKook im bặt không thể hồi đáp. SeokJin lập tức nhe chiếc răng nanh nhọn với nụ cười quái dị.
- Nhưng ta chắc một điều, ngươi không phải là Kookie, dám đánh cược không?
JungKook bần thần nắm chặt đôi bàn tay, gương mặt lo lắng lộ rõ.
- Ta về đây. – JungKook vội vàng trốn tránh.
SeokJin nhanh chóng nắm chặt tay JungKook, giật ngược người cậu lại.
- Sao lại lạnh lùng từ chối lời kết bạn của ta thế? Ta đã giúp ngươi che giấu với Kim TaeHyung còn gì?
- Buông ra! – JungKook vùng vằng phản đối.
SeokJin không chút phật lòng, buông hờ bàn tay. JungKook theo đà mất cả thăng bằng, té nhào xuống đất.
Qua thông tin nghe ngóng từ đám thây ma trong lâu đài, SeokJin biết dạo gần đây TaeHyung rất hứng khởi bởi người tình Kookie của hắn đã được luân hồi. Ban đầu SeokJin cũng tin JungKook chính là Kookie, nhưng sau khi xâu chuỗi sự việc, SeokJin gần như chắn chắc là JungKook nói dối. Điều đó càng khiến y thấy thú vị hơn về chàng trai mang tên JungKook này.
JungKook bị té đau ê ẩm, lồm cồm ngồi dậy phủi đi lớp bụi lá rồi chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về lâu đài.
SeokJin không chút nhọc sức đã đi song song cùng JungKook, tốc độ của con người dĩ nhiên là quá chậm so với ma cà rồng.
- Biết tại sao ta lại khẳng định ngươi không phải Kookie không? – SeokJin hỏi tiếp.
JungKook cứ cấm đầu đi không thèm hồi đáp. Bị phát hiện ra sự giả dối ai mà không phật lòng, nhất là những người có bản tính công tử kiêu ngạo như JungKook.
- Bởi Kookie không bao giờ trở thành ma cà rồng được. Dòng máu chảy trong người ngươi không thuần khiết, nó bị lai rồi.
JungKook vẫn gắn sức bước thật nhanh. SeokJin kiên nhẫn thở dài.
- Thôi nào, ta sẽ không nói điều gì với Kim TaeHyung, nên chúng ta trao đổi đi.
JungKook bất chợt dừng bước, hậm hực nhìn SeokJin:
- Ta cũng chưa nói lời nào với TaeHyung việc hai người muốn tìm giết Kookie, cái gì là "giết lầm còn hơn bỏ sót", tưởng ta không hiểu ư? Vì vậy, vấn đề của chúng ta coi như sòng phẳng rồi. Đừng làm phiền ta nữa.
SeokJin bật cười thành tiếng, càng thấy thích thú với JungKook hơn.
- Nếu Kim TaeHyung biết bọn ta không quy thuận hắn, chưa chắc hắn làm gì được bọn ta. Còn nếu TaeHyung biết ngươi giả dạng người tình của hắn, thì ngươi chết chắc. Có muốn thử kiểm chứng không?
JungKook kiên quyết cứng giọng:
- TaeHyung sẽ không tin ngươi đâu.
SeokJin nhún vai:
- Được, vậy ta sẽ theo ngươi về lâu đài nói rõ với Kim TaeHyung.
JungKook biến liền sắc mặt, ánh mắt chùng xuống âm u. Đúng là một ván bài không nên cương nghị. Nếu TaeHyung biết cậu đang lừa hắn thì không những phải chết, mà còn chết thảm. Khẽ cắn nhẹ vào bờ môi, JungKook hất giọng:
- Thật sự ngươi muốn gì? Tại sao cứ nói ta là thứ lai tạp không thuần khiết gì gì đó?
SeokJin rất hài lòng trước biểu hiện của JungKook, liền bật cười hăn hắt.
- Ta đã nói rồi, ngươi có một nửa dòng máu ma cà rồng trong người. Ngươi là một ma cà rồng bẩm sinh.
- Hoang đường! – JungKook cự cãi – Ta chẳng thèm máu người, chẳng sợ ánh hào quang, ta là một con người rất bình thường.
- Bởi vậy ta mới cần ngươi.
JungKook nhíu mày không hiểu. SeokJin nói tiếp:
- Ngươi cần sự im lặng từ ta, ta cần biết về quá khứ của ngươi, chúng ta trao đổi sòng phẳng.
- Quá khứ của ta thì liên quan gì đến ngươi? – JungKook nhăn mặt hỏi.
SeokJin mỉm cười, trong ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Phải hiểu rõ về JungKook thì y mới biết JungKook được sinh ra như thế nào, biết đâu từ đó thì ước mơ có một đứa con của y mới thành hiện thực.
- Điều ngươi cần làm là mang ta đi gặp những người thân của ngươi, ta cam đoan không tổn hại đến họ. – SeokJin quả quyết.
JungKook hừ nhạt, chỉ tay về phía ngôi mộ.
- Người thân duy nhất của ta đang nằm ở đó kìa.
SeokJin có chút thất vọng, nhưng vẫn cười thật tươi.
- Thế thì ta gặp những người quen biết gần gũi với gia đình ngươi cũng được.
JungKook lạnh lùng nhìn SeokJin với ánh mắt chán ghét không chút thiện cảm. Vì bảo vệ lời nói dối của mình cậu đành thoả hiệp cùng ma cà rồng này. Ngày nào chưa tìm thấy mộ của Kookie thì cậu chưa rời khỏi lâu đài được.
- Ta phải về trước khi TaeHyung quay lại lâu đài, muốn gì bữa khác tính. – JungKook hằn học kết luận rồi rảo bước thật nhanh.
SeokJin không đuổi theo nữa. Lời nói của JungKook chẳng khác nào tự thú nhận cậu không phải Kookie. Đúng là một chàng trai cường ngạnh. Nhìn thấy thây ma không hề sợ hãi, cao giọng thách thức ma cà rồng, còn ngang nhiên lừa dối Chúa tể. SeokJin đặc biệt có cảm tình với những kẻ gan lì như thế. Y chờ đợi xem Kim TaeHyung sẽ bị dối gạt trong bao lâu.
Bất chợt một hương máu quen thuộc xuất hiện từ phía sau, SeokJin giật mình quay phắt người lại. Y đã bỏ quên NamJoon từ lúc phát hiện ra JungKook.
Và quả nhiên gương mặt NamJoon hầm hầm sát khí. Hắn đã hớt hải đi tìm SeokJin với bao nỗi sợ trong lòng. Hóa ra là y rong chơi ở chốn này.
- Mọi người họp bàn xong rồi ư? – SeokJin dả lả nở ra nụ cười sáng rực cầu hoà.
NamJoon vẫn đanh gương mặt lạnh lùng, kiềm nén cơn giận dữ.
- Anh nói chuyện gì với thằng nhóc đó?
SeokJin ôm lấy NamJoon, nũng nịu:
- Chỉ là kiếm trò tiêu khiển thôi, đừng giận mà.
NamJoon thở dài chán nản, ôm chặt lấy SeokJin, bàn tay mạnh mẽ vò rối đi mái tóc của y.
- Đừng bao giờ biến mất trước mắt ta, đừng bao giờ để ta sợ hãi đi tìm, ta phải nói điều đó bao nhiêu lần? – Giọng NamJoon lạc đi trong mệt mỏi. Cuộc sống ma cà rồng rong ruổi đầy hiểm nguy, NamJoon rất sợ không được nhìn thấy SeokJin nữa, dù là trong một phút ngắn ngủi.
SeokJin thấy mình có lỗi, vội càng ôm đáp trả lại NamJoon. Y thật sự muốn nói cho hắn biết, y không rong chơi, y chỉ muốn tìm cho cả hai thêm một sinh linh nhỏ nhoi như bao gia đình khác vẫn có.
.
.
Con đường quay về lâu đài không xa lắm nhưng bước chân JungKook ngày càng nặng trĩu. Cuối cùng cậu đành đứng lại dựa thân vào một gốc cây, miệng thở ra từng hơi, càng lúc càng lo lắng.
Cậu là một ma cà rồng – đó là điều mà SeokJin khẳng định không chỉ một lần. JungKook không tin vào cái gọi là ma cà rồng bẩm sinh, bởi cậu được sinh ra có cha có mẹ. Cái mà JungKook quan tâm chính là dòng màu chảy trong người cậu chỉ có hương vị giống Kookie chứ không phải Kookie. Nên có khả năng cơ thể cậu đã bắt đầu phản ứng với chất độc của ma cà rồng.
Kookie đã kề cận bên TaeHyung khoảng thời gian dài vẫn giữ được hơi thở của con người. Còn JungKook chỉ gần hắn không bao lâu đã bắt đầu biến đổi. Đó không phải là minh chứng hùng hồn tố giác lời nói dối của cậu sao? JungKook cảm thấy vô cùng hoang mang, càng bị bức vào đường cùng cậu lại càng khao khát được sống hơn bao giờ hết. Phải làm sao để không bị Kookie chiếm lấy thể xác, phải làm sao để TaeHyung không phát hiện ra sự thật? JungKook quá mệt mỏi đành đổ gục xuống gốc cây, vùi mái đầu muốn nổ tung vào đôi bàn tay bất lực.
.
.
JungKook về đến lâu đài khi trời đã nhập nhoạng sáng, cậu nán lại đôi chút giữa khuôn viên để chăm chú nhìn về ánh bình minh. Vầng thái dương mỗi lúc một đáng sợ trong lòng JungKook. Có thể đến một lúc nào đó, cậu sẽ phải sống một cuộc đời trốn chạy với thứ hào quang này?
Hôm nay Thây ma SongLin ra đến tận cửa để đón JungKook, vừa thấy cậu nó đã hớt hải thưa gấp.
- Công tử đã đi đâu thế? Chúa tể tìm công tử cả đêm qua.
JungKook đăm chiêu gật gật mái đầu. Cứ không thấy cậu là hắn lại đi tìm thôi, lúc nào cũng vậy.
TaeHyung vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc ngay Đại sảnh, mắt hướng về chiếc lò sưởi lửa cháy bập bùng. Dường như lò sưởi ấy chẳng bao giờ tắt lịm. Bởi nơi chốn này có thời khắc nào không thôi giá lạnh âm u. JungKook muốn tới gần lại khựng bước không thể tới. Hiện cậu đang là Kookie thì nên diễn cho tròn vai. Kookie chẳng bao giờ đến gần lò sưởi cả.
TaeHyung nghe hương máu JungKook phảng phất trong Đại sảnh nhưng chờ mãi không thấy cậu chạy đến, liền tò mò đưa ánh mắt nhìn quanh. Khi bắt gặp JungKook đang đứng lặng im, kề bên cây cột trụ, ánh mắt u sầu nghĩ ngợi mông lung, hắn mới vỡ lẽ và bật cười dịu dàng. Càng lúc JungKook càng giống Kookie của hắn rồi. Hạnh phúc do đó cứ cộng dồn tràn ngập.
Không để JungKook phải đứng một mình lâu, hắn vội vàng bước đến gần bên cậu, ân cần hỏi:
- Em đi đâu cả đêm qua vậy? – Tiện tay hắn phủi đi lớp sương mờ trên mái đầu cậu.
JungKook vẫn trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội.
- Có vài chuyện nghĩ mãi không ra, nên em muốn đi dạo.
Hắn mỉm cười:
- Em lo nghĩ chuyện gì? Ta giúp được không?
JungKook lắc lắc đầu, tiu ngỉu đi về phòng.
Và JungKook đã thành công trong việc lung lạc TaeHyung, lòng hắn rất bồn chồn nên vội bước theo cậu.
- Đừng buồn bã như vậy, xưa nay ta đều sẵn sàng đáp ứng tất cả ý muốn của em, nên em cứ nói ra xem nào.
JungKook phồng đôi má với gương mặt bí xị. TaeHyung chỉ đáp ứng cho mỗi Kookie chứ có phải cho cậu đâu. Chỉ nghĩ đến đó thôi là đã thấy phiền não rồi. Tình cảm cậu dành cho hắn thật sự chẳng nửa phần giả dối. Nhưng có lẽ hắn không màng tới đâu.
JungKook vẫn im lặng cho đến khi cả hai bước vào phòng. Cậu ngồi xuống giường rồi thở dài mấy lượt, than thở:
- Dạo này em thường mơ thấy nhiều cảnh trong quá khứ, nhưng nghĩ mãi chẳng nhớ được gì nên cảm thấy chán nản, chỉ vậy thôi.
TaeHyung nghe thấy liền bớt lo lắng đôi phần, khoác vai JungKook hôn nhẹ lên trán cậu.
- Đã bảo em đừng quan tâm quá vấn đề đó rồi còn gì.
JungKook thích lắm cảm giác được sở hữu TaeHyung như thế này. Được yêu thương, chiều chuộng như thể hắn chỉ là của riêng mình thôi. Một kẻ có quyền lực tối cao lại thiết tha chung tình, không phải đó là hình ảnh hoàn hảo của những trái tim đơn côi hay sao?
JungKook khẽ khàng đưa ánh nhìn say đắm vào gương mặt giá băng ấy. Kim TaeHyung quả thật tuyệt mỹ từng đường nét bề ngoài, cho đến tình yêu bất diệt trong hắn cũng quá hoàn hảo. JungKook thẩn thờ muốn giơ bàn tay ra nắm chặt, nhưng sự ấm áp nồng nàn như một làn khói hư vô, đôi tay càng muốn ôm lấy thì nó càng nhanh trôi vào khoảng không bất tận. Phải chăng tình yêu của cậu ngay từ lúc khởi đầu đã vụn vỡ chẳng thể thành hình.
Thấy JungKook ngẩn ngơ bất động, ánh mắt nhìn mình như dán chặt vào đáy tim, TaeHyung liền vỗ về vào má cậu.
- Em sao vậy?
JungKook giật mình chớp nhẹ đôi mắt, hé ra nụ cười buồn.
- Đã hơn một tuần rồi, ngài không nhớ em sao?
- Nhớ em? – Hắn ngạc nhiên.
JungKook lườm mắt, ôm chặt lấy cổ hắn, môi sát kề môi.
- Ngài không nhớ thì cũng không nên hành hạ đôi răng nanh này như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
40 chương
29 chương
42 chương
31 chương