. Tác giả: Bòn ..//.. - Kookie, cúi xuống! – Theo thói quen, TaeHyung vẫn gọi JungKook là Kookie. Ngay lúc đó khói trắng liền tỏa ngập gian phòng, che khuất tầm nhìn của JungKook, cũng là che khuất tầm nhìn của bà MinYoung. JungKook vội vàng cúi đầu xuống vừa lúc lưỡi đao xẹt qua vài sợi tóc trên đỉnh đầu. Cậu nhanh trí ngã người ra rồi dùng chân đạp thẳng vào khoảng không, một kiểu cầu may có thể đạp trúng tay của bà MinYoung, nhưng đã thất bại. JungKook bức bối hét lên: - Nếu bà là Bá tước Seagull Chae thì càng phải bảo vệ Kookie chứ? Bà đã giết cậu ta một lần giờ còn muốn tái diễn điều đó sao? Trong đám khói mịt mù JungKook không nghe tiếng bà MinYoung hồi đáp, cậu chỉ cảm thấy cái lạnh chạy dọc theo sóng lưng. Ngoài những tiếng rên rỉ của bọn Thây ma thì không có bất cứ thanh âm nào chứng tỏ TaeHyung và bà MinYoung đang tồn tại. Đó là lối đánh bằng lí trí, bằng tinh thần, thân càng tỉnh thì sức càng mạnh. JungKook đau quá cố lấy tay bịt chặt vết thương để cầm máu. Khói trắng lạnh lẽo dày đặc khiến cậu không thấy gì, chỉ nghe thanh âm rên rĩ gớm ghiếc của bọn Thây ma. JungKook tựa lưng vào thanh sắt thở dốc. Rất lâu và rất lâu vẫn không cảm nhận được bà MinYoung và TaeHyung ở đâu. Có lẽ loài ma quỷ và kẻ được luân hồi có cách giao chiến riêng mà nhân loại chẳng nhận ra nổi. Bất giác tiếng leng cheng vang dội, như thể hai thanh đại đao trên tay bà MinYoung bị đánh rơi xuống đất. Có phải là TaeHyung đã thắng rồi không? Trong giây phút này JungKook lại mong mỏi hắn chiến thắng. Bổng chốc JungKook cảm thấy trời sáng dần, đám khói trắng cũng mỏng hơn. Hình ảnh phía trước lờ mờ hiện ra trước mắt JungKook. TaeHyung và bà MinYoung đang đứng đối diện nhau. Mặt mày bà MinYoung xám xịt, mồ hôi đầm đìa. JungKook bắt đầu sốt sắn, khói càng mỏng chứng tỏ hắn đang yếu đi. Thình lình bà MinYoung phun mạnh dòng máu tươi, ho lên sặc sụa. Nhưng lạ thay, bà cười thật to. - Haha!! Kim TaeHyung, một ngàn năm không uống máu, còn dốc toàn sức gọi phong vân, ngươi đã kiệt sức rồi! TaeHyung cũng gập người phun ra dòng máu đỏ, đổ ngục xuống. Nhưng Bà MinYoung không đủ sức hạ sát hắn. Bà cố thở dốc từ từ ngồi xuống đất, cố gắng tĩnh tâm để khôi phục sức lực. TaeHyung tiếp tục phun ra ngụm máu nữa như vắt cạn sức lực trong người, ánh mắt tha thiết liếc nhìn JungKook. Cho dù biết rõ kết cục là thế này, hắn cũng không hối hận. Chỉ cần vì Kookie, hắn làm gì cũng không hối hận. Ma cà rồng muốn gọi phong vân che ánh mặt trời, trên Thế gian duy nhất có mình TaeHyung làm được. Có điều, chỉ được gọi phong vân trong lúc cơ thể sung mãn nhất, chính là thời điểm vừa uống máu người. Còn TaeHyung, không những một ngàn năm ngủ vùi, mà khi thức giấc cũng chưa hề uống qua giọt máu nào. Sức cạn vì đói, sức kiệt do gọi phong vân, và sức đã tàn qua cuộc chiến vừa rồi với bà MinYoung. Hắn tự biết sẽ khó phục hồi lại được. Vì Kim TaeHyung đã kiệt sức, chẳng còn thế lực nào đủ mạnh níu giữ đám mây đen. Chúng từ từ tản ra theo đúng quy luật của bầu trời. Một khi vầng thái dương ló dạng, những tia nắng hồng quang soi rọi xuống, hắn sẽ chết. Do đó, Chúa tể liếc nhìn JungKook, trái tim đau thắt nghẹn. Không phải vì thân xác sắp lụi tàn này, mà bởi vì hắn đã không thể giải thoát được cho Kookie. Kookie vẫn vùng vẫy trong cơ thể của người kia, vẫn không ngừng kêu gọi hắn. Tình yêu bất diệt của hắn, cứ như vậy mà kết thúc sao? JungKook thẩn thờ đáp trả lại ánh nhìn của người nào đó. Cậu cảm nhận được đó là lời chia tay cuối cùng. Trái tim JungKook bất giác xuyến xao trước một tình yêu sâu nặng. Biết là sẽ chết, TaeHyung vẫn không màng gọi phong vân đến đây – Biết là sẽ chết, Kookie vẫn nhất quyết muốn hồi sinh. Tình yêu của họ đáng ngưỡng mộ quá. JungKook không thể nói lên lời nào, chỉ long lanh ngấn lệ trao lại cho hắn ánh nhìn tha thiết. Tuy bà MinYoung ngồi im bất động, đám Thây ma vẫn không dám tấn công bà. Ngay từ lúc đầu chúng đã không đến gần bà, và ngay lúc này chúng cũng không đến. Bởi đó chính là bá tước Seagull Chae, là kẻ oai hùng từng giẫm đạp lên triệu triệu Thây ma để đòi lại quyền tự do cho con người. Chúng không đủ sức để làm bà bị thương. Âm thanh rên rĩ từ chiếc miệng nhớt nhác chỉ có thể hướng đến gần JungKook. Không tấn công bà MinYoung, nhưng chúng biết làm cách nào để giải thoát cho JungKook. Cuồi cùng một Thây ma cũng lần mò ra nút cơ quan điều khiển, lồng sắt liền được kéo lên trần ken két. - Đi thôi, công tử. – Giọng nói rên rỉ quen thuộc với bàn tay nhớt nhát đỡ thấy cơ thể JungKook. JungKook giật mình gớm ghiếc hất tay xô thẳng Thây ma ra theo phản xạ. Cơ thể nó va mạnh vào kệ sách bên cạnh, chồng sách báo liền đổ ầm lên người nó. Lớp khói trắng giờ chỉ còn phảng phất mỏng manh, JungKook nhận ra đó chính là Thây ma SongLin. Nó cũng đi theo số Thây ma này đến đây cứu cậu. Thấy Thây ma SongLin lọ mọ lết dậy dưới chồng sách, thứ máu đỏ đỏ xanh xanh từ người nó day cả ra sàn. JungKook có chút áy náy nhưng cậu tuyệt nhiên không thể đến gần nó được. Tuyệt đối không thể. Được tự do, JungKook gắng sức đến gần góc phòng, nơi ông Jeon Seoh già nua đang bất tỉnh. - Cha... – JungKook cố lây ông dậy nhưng lại rụt rè sợ hãi. Khi tỉnh dậy rồi ông có muốn giết cậu nữa không? Đám Thây ma biết ánh mặt trời đang dần hé lộ, chúng tiến đến hối giục JungKook mau quay về lâu đài. JungKook muốn chăm sóc cho ông Jeon Seoh, nhưng cậu không đủ sức chống trả bọn Thây ma. Chúng liên tục gầm gừ rên rĩ bên tai cậu. JungKook buộc phải nuốt lệ đắng đi theo chúng, nếu không, chúng sẽ giết ông Jeon Seoh. Nhận ra JungKook đang được đám Thây ma dẫn lối ra khỏi phòng, bà MinYoung gắng gượng ngồi dậy, liếc nhìn TaeHyung: - Lúc nãy ngươi đã nhanh hơn, còn bây giờ để coi ngươi cứu cậu ta bằng cách nào. Bà MinYoung ghiến giọng nắm chặt thanh đao bạc lên. Bà không dám tấn công trực diện với TaeHyung vì không hiểu rõ sức hắn thế nào, trong khi sức bà đã cạn kiệt. Cho nên, điều duy nhất cần làm là giết JungKook, diệt trừ nguồn sống của hắn. Bà MinYoung từ từ lết đến gần, nhếch nụ cười hiểm với đám Thây ma. Chúng lập tức dàn hàng che chắn cho JungKook. Thây ma là bất tử, nhưng dưới vũ khí bạc, chúng sẽ chết. JungKook hoảng hồn khi bà MinYoung lao tới, chém điên cuồng vào đám Thây ma. Bọn chúng hoàn toàn chỉ như tép riu dưới lưỡi đao của bà. Phút chốc, ánh đao ấy đã sát cận JungKook. Cậu lặng người với cái chết được báo trước. Ngay giây phút sinh tử đó, một cơ thể giá băng lao đến ôm chặt lấy JungKook. Cậu cảm giác cả cơ thể được nhất bổng lên rồi không gian cũng bắt đầu quay cuồng. Gió bập bùng táp thẳng vào mặt. Vết thương nhói lên cơn đau, JungKook vô tình ôm chặt vào cơ thể mạnh mẽ kia, nghe cái lạnh từ đó truyền vào tận xương tủy. Nhưng JungKook lại cảm thấy hơi ấm từ đâu lan tỏa, phải chăng từ trong tim? Bởi cậu nhận ra, cơ thể đang ôm lấy mình là Kim TaeHyung. Ngay khi JungKook chạm được chân xuống đất thì cũng là lúc ánh mặt trời chỉ được che phủ bởi lớp mây mỏng manh. Sức TaeHyung đã quá cạn kiệt để níu giữ đám mây đó, chúng cứ vô tình tan ra rồi tan ra... JungKook thở dốc ngước nhìn xung quanh, cậu và đám Thây ma đã về đến trước cửa lâu đài. Chỉ còn một quảng đường ngắn ngủi nữa thôi, nhưng TaeHyung không thể nào gắng sức được nữa. Hắn cũng chẳng thể đở nổi cơ thể JungKook. Cậu hụt chân té xuống đất, cũng là lúc hắn đổ ầm xuống nền đá giữa khuôn viên phía trước lâu đài không bóng cây ngọn cỏ. - Chúa tể! - Chúa tể! Ư ư ư... Bọn Thây ma hớt hải lây TaeHyung dậy, chúng rên rỉ những tiếng khóc của địa ngục, chúng liếc nhìn ánh mặt trời đang hé lộ rồi lại nhìn hắn, cái lây càng mạnh bạo hơn. - Đưa Chúa tể vào lâu đài mau. Ba bốn Thây ma lập tức dìu TaeHyung, một bước hắn cũng chẳng thể nhấc chân. Đường đến lâu đài còn xa mà mặt trời thì ngày càng sáng chói. Nếu chúng cứ tiếp tục dìu dắt hắn thì tất cả sẽ bị thiêu rụi dưới cái nắng ban ngày. Nhưng có chết, chúng cũng chết bên cạnh Chúa tể của mình. JungKook không tham gia trong việc cố gắng vớt vát sinh mạng cho một ma cà rồng, cậu chỉ đứng tần ngần với tâm hồn trống rỗng. Kim TaeHyung là quỷ, uống máu người để sống. Chính mắt cậu đã nhìn thấy đám Thây ma của hắn hút cạn máu hàng trăm người trong lâu đài. Họ chết trong đau đớn, chết trong thảm khốc. Nếu cứu hắn thì cậu cũng là quỷ, thì cậu cũng như Kookie, quay lưng với loài người. Cậu muốn cứu, lại không thể cứu, lại ray rứt muốn cứu. Rốt cuộc, JungKook chỉ có thể đứng nhìn. Két!!!! Cánh cửa tòa lâu mở ra đinh tai nhứt óc, đám Thây ma túa nhau dìu TaeHyung vào trong. Chúng tranh thủ từng khoảnh khắc cuối cùng, bỏ mặc sinh mạng của mình trên bờ vực thẳm. - Chúa tể, cố lên! Chúa tể ơi, ư ư ư... Thây ma SongLin bật khóc. Nó đang gắng sức vát TaeHyung trên vai. - Mặt trời lên rồi, mây tan rồi! Phừng... JungKook giật mình kinh hoảng trước ngọn đuốc Thây ma bốc cháy liền tức khắc ngay khi ánh mặt trời rọi vào. Không một tiếng rên la, không một thanh âm than oán, đám Thây ma thi nhau che chắn cho cơ thể yếu ớt của TaeHyung, cho đến khi Thây ma đi sau cùng vắt kiệt sức đẩy mạnh cả toán Thây ma đang dìu TaeHyung té nhào lên Đại sãnh, khuất sau ánh mặt trời. Đoạn đường ngắn từ khuôn viên vào Đại sãnh lâu đài sáng rực những ngọn đuốc nghi ngút, rồi những thân xác đó nhanh chóng lụi tàn như chưa bao giờ tồn tại. Thoáng chốc cái nắng chang chang trả lại sự yên bình cho khuôn viên không một ngọn cỏ, cành hoa. TaeHyung đã được đám Thây ma hi sinh thân mình để về đến lâu đài an toàn. Chúng không đoái hoài đến những Thây ma bị thiêu cháy, bởi dường như đó là sứ mạng của kẻ bề tôi phải hy sinh. Chúng chỉ lo lắng cho sức khỏe hiện giờ của Chúa tể và sốt sắn dìu hắn vào trong. Hiện đại sãnh chỉ còn mỗi mình Thây ma SongLin đứng đó. Nó trầm mặt nhìn JungKook, ánh mắt không ai oán sự vô tâm của cậu, cũng không dỗi hờn vẻ bất nhẫn của cậu, đó chỉ là ánh mắt phẳng lặng trống không, trắng dã vô hồn. Không nói thêm lời nào, nó lặng lẽ quay gót vào lâu đài. Bọn Thây ma không đóng cửa vì JungKook vẫn còn ở ngoài. Chúng không thể bước ra giữa khuôn viên để bắt giữ cậu, mà có lẽ cũng không có quyền hạn làm điều đó. Chúng chỉ để cửa để chờ đón JungKook trong vô vọng. JungKook không biết cảm giác gì đang len lõi trong lòng mình. Một cảnh tượng chết chóc trong âm thầm của loài ma quỷ vừa diễn ra trước mắt cậu. Người ta gọi chúng là quỷ, nhưng những con quỷ này tuyệt đối trung thành với chủ nhân không chút toan tính. Những hành động đó, còn tốt đẹp gấp trăm ngàn lần con người hiểm ác. JungKook bâng quơ từ từ liếc nhìn lên ánh mặt trời chói chang. Đáng sợ! Đó là những gì cậu cảm nhận được với những tia sáng hồng quang này. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của loài quỷ ma, vầng Thái dương thật sự vô cùng tàn khốc. - Công tử, tay người vẫn đang chảy máu... Bật chợt Thây ma SongLin lại bước ra đại sãnh, nói vọng ra khuôn viên. JungKook liếc mắt nhìn vải băng trắng trên tay nó rồi nhìn xuống vết thương trên vai mình. Phải rồi, cậu cần băng bó vết thương. Mà ở nơi hoang vu hẻo lánh, JungKook chẳng biết đường nào để tìm ra thị trấn. Bỏ vào rừng với vết thương này là quá nguy hiểm, hơn nữa khi đêm xuống cũng bị bắt lại thôi. Đắn đo suy nghĩ thật lâu, JungKook đành cam lòng đi vào lâu đài. Cậu cất bước đi chậm rãi không phải vì những lí do thiệt hơn, mà ở lại tòa lâu đài vì bản thân tự nguyện muốn vậy. JungKook càng đi đến gần thì SongLin càng cúi người xuống. Không những không trách JungKook lạnh lùng với Chúa tể, nó còn chu đáo chăm sóc cho cậu. - Ta tự băng được. – JungKook đón lấy mảnh băng trên tay Thây ma SongLin, không nhìn thẳng vào nó. Ngại ngùng hỏi tiếp: - Ngươi... không sao chứ? – JungKook đã chẳng ngó ngàng gì tới Thây ma SongLin sau khi nó bị xô vào kệ sách. - Tôi không sao. – SongLin hạ giọng lễ phép. - Lo cho Chúa tể của các ngươi đi, ta biết tự chăm sóc cho mình. – JungKook hất giọng rồi bước thẳng lên lầu. Cậu biết phòng của mình ở đâu. Thây ma SongLin âm thầm nhìn theo JungKook, nó muốn nói nhiều điều nhưng lại quyết định im lặng. Có vẻ nó cũng hiểu, khó lòng mà lây chuyển JungKook. Nhưng nếu không uống máu, Chúa tể chắc chắn sẽ không qua khỏi. JungKook vào phòng, mệt mỏi đóng cửa rồi tự ngâm mình trong hồ nước ấm, thả lỏng toàn thân sau bao biến cố của một ngày vất vả. Thương ông Jeon Seoh tuổi già sức yếu lại càng hận ông tuyệt tình phụ tử. JungKook sầu não gác đầu lên thành hồ, mắt vô định trông lên mái trần lạnh lẽo. - Mình không phải Kookie, không bao giờ mình đi theo con đường của cậu ta. – JungKook lẩm bẩm để tự dặn lòng. Cậu là con người và tuyệt đối không quay lưng với con người. Hàng ngàn câu hỏi bắt đầu nhảy múa trong đầu JungKook. Phải chẳng ngay từ đầu cha của cậu đã nguyện trung thành với Bá tước Seagull Chae? Ông mở cổng lâu đài cho Bá tước Seagull Chae vào hạ sát Kookie, ông giam giữ TaeHyung với sự kiên cố của ánh bạc, và bây giờ, ông nhẫn tâm giết cả con trai mình chỉ vì hai chữ nhân loại. JungKook nuốt xuống giọt nước miếng mặn đắng. Giờ thì cậu đã chắc chắn cái thứ quỷ quái đang tồn tại trong cơ thể mình là gì. Đó là những kí ức của Kookie, là nỗi sợ và tình yêu của Kookie. Vì là Kookie nên cậu với nghe âm thanh gọi hồn, là Kookie nên cậu mới vững tâm ngay khi nghe giọng TaeHyung. Và vì là Kookie, hắn mới nghe tiếng kêu cứu từ trong tâm trí cậu. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên phá tan dòng suy nghĩ của JungKook, cậu chán nản trùm khăn bước ra phòng tắm. Đầu còn khá nhức và trên vai thì đau rát vô cùng. Chưa bao giờ cậu thấy thân xác mình bị đọa đầy đến vậy. Kẻ gõ cửa là Thây ma SongLin, nó mang đến cho JungKook phần cơm đạm bạc y như TaeHyung đã từng. Dĩa cơm khô rốc với ít rau, hai quả trứng opla và ly nước lọc. JungKook liếc mắt nhìn rồi chỉ muốn nôn. Nếu cuộc sống này kéo dài, cậu không phải chết vì đói mà chết vì nghẹn. Chờ Thây ma SongLin để khay cơm lên bàn rồi ra ngoài, JungKook đóng sầm cánh cửa để trút hết bực tức. Tức vì buộc phải ăn thứ cơm nghèo nàn đó để nuôi chính mình. Ngồi vào bàn, nhìn quả trứng chiên tròn tròn lạnh lẽo, JungKook chợt nhớ tới TaeHyung. Ừ thì là Chúa tể quyền lực đấy thì sao? Hắn cũng từng bưng cơm cho cậu như thế thôi. JungKook bật cười khẩy, ngoan ngoãn ăn hết khẩu phần. Tình yêu là thế đấy. Có thể biến một đấng tối cao trở thành tôi tớ, cũng có thể biến một con người thành loài ma quỷ. Tình yêu giữa TaeHyung và Kookie là đáng nguyền rủa hay đáng ngưỡng mộ đây? Bây giờ hắn vật vờ nửa sống nửa chết. JungKook thầm mong cho hắn chết luôn để trả lại cho cậu sự tự do của một Quý công tử.