Vào tôi mười bốn tuổi lúc trước, cha mẹ cùng mất chỉ là một loại tăng cấp trong phim ảnh cùng trò chơi. Nhân vật chính hoặc là nhân vật phản diện, chung quy sẽ có một người, có bi thảm lúc nhỏ hoặc là nhận lấy đả kích nghiêm trọng, bởi vậy mà sinh ra lột xác, từ đó về sau rực rỡ hẳn lên*. (*焕然一新 hoán nhiên nhất tân: mang nghĩa như được thay một diện mạo mới, rực rỡ, sáng bừng hẳn lên.) Nhưng tôi cũng không vì đó mà cam chịu cũng như hăng hái vươn lên. Tôi chỉ im lặng, giấu mọi thứ trong lòng, trở thành một tử trạch đắm chìm vào những thứ không có thực*. (* 二次元 nhị thứ nguyên: nói chung mấy thứ anime, manga, game. 2D) Từ sau khi bọn họ mất, tôi dần dần rất khó để tâm vào những chuyện trong hiện thực. Chị tôi gần như hoàn toàn tan vỡ trước bi kịch này, ôm tôi khóc đến ngất đi. Sau đó trong thời gian trọn vẹn một năm, chị ăn nuốt không trôi, nôn nóng bất an, mất ngủ nghiêm trọng, sinh ra ảo giác hơn nữa có hành vi tự mình hại mình mức độ thấp, thời điểm nghiêm trọng nhất, một khi rời khỏi tầm mắt tôi quá hai tiếng, chị sẽ rơi vào cảm xúc cuồng loạn*, cho đến khi nhìn thấy tôi mới thôi. (*Nguyên văn 歇斯底里 hysterical, mắc bệnh thần kinh khi gặp phải đả kích tâm lý cực mạnh.) Tôi rất ngạc nhiên đối với biểu hiện yết ớt của chị, nhưng dù sao chị là chị của tôi. Tôi không quá thích chị ấy, nhưng cũng tuyệt đối không ghét chị —— thực tế mà nói, chị thật sự là loại người tự tin, sáng sủa, hoạt bát, ai cũng có thể trở thành bạn, tôi dám nói nếu như chúng tôi không có quan hệ người thân, quan hệ của chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều. Tất cả điều tôi không thích ở chị ấy đều đến từ việc chị ấy tự cho là đúng cùng quá mức để ý, nhưng tình huống khi đó bất đồng. Chị là chị của tôi, chị ấy cần tôi. Thời điểm tôi mười bốn tuổi lớp tám*, mà chị là đại học năm ba**, chuẩn bị cho kỳ thi, chính là thời điểm mấu chốt. Tôi không có lựa chọn nào khác, mang theo chị làm thủ tục chuyển trường. Thành tích của tôi kỳ thật chưa tính là chênh lệch, thực tế lúc cha mẹ vẫn còn, trên cơ bản vẫn luôn giữ vững ở top 50, chỉ có điều không thể nào so sánh được với tình huống nhiều năm liên tục đứng nhất không lay chuyển của chị tôi. (*初二 sơ nhị. 大三 Đại tam.) Nói tóm lại, tôi chuyển đến trường cấp hai trực thuộc cấp ba* mà chị tôi đã từng học, bởi vì trường cấp ba cùng đại học mà chị tôi đang học ở cùng một thành phố. (*高中的附属初中 cao trung đích phụ chúc sơ trung:D.) Tôi học ngoại trú, ở cùng với chị tôi trong một ngôi nhà, lúc cần thiết tôi sẽ làm một cái giường đơn giản ở trong phòng ngủ của chị, chờ đến lúc chị bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cải thiện quan hệ dựa vào mức độ lệ thuộc trước mắt này giống như một chuyện đương nhiên, nhưng tôi phải nói, “Cải thiện quan hệ” vẫn luôn là suy nghĩ đơn phương của chị tôi. Cảm giác của tôi đối với chị vẫn luôn không đổi. Tôi vẫn không quá thích chị ấy, nhưng cũng không ghét chị chút nào. Tình cảm của tôi đối với tuyệt đại đa số người đều ở trong phạm vi này, nhưng khác ở trình độ gần “ưa thích” hơn hoặc là gần “không cảm xúc” hơn. Quan hệ giữa tôi và cha mẹ rất tốt, nhất là cha, hai chúng tôi gần như không có gì giấu nhau. Bọn họ là một bộ phận quan trọng nhất để tạo thành cuộc đời tôi. Bọn họ là cha mẹ tôi, là người bạn của tôi, là thầy tôi, là anh trai cùng chị gái tôi. Loại không khí hài hòa cùng ngang hàng này khiến tôi cảm thấy quá mức thoải mái dễ chịu, thế cho nên tôi hoàn toàn chẳng muốn để ý đến người khác. Kể cả chị gái ruột thịt của tôi. Những người ngoài cha và mẹ vẫn luôn là dạng thiếu cái này đủ cái kia, hoặc là chưa đủ khoan dung, hoặc là chưa đủ cơ trí, hoặc là chưa đủ hiểu tôi, hoặc là muốn đạt được sự chú ý của tôi một cách thái quá. Tuyệt đại đa số đều đủ cả bốn dạng, chị tôi chỉ có hai dạng cuối cùng, hơn nữa chị còn là chị ruột tôi, cho nên chị thật ra đã có thể xem như “người tôi thích nhất ngoại trừ cha mẹ tôi.” Chỉ là lớn chị ấy hơn tôi bảy tuổi, cho nên luôn cảm thấy mình là một trưởng bối; mà qua trận bi kịch này rốt cuộc khiến cho chị ấy ý thức được, tôi là một nửa người lớn rồi. Thậm chí tôi là nơi để chị dựa vào. Sau đó quan hệ của chúng tôi liền thật sự tốt hơn. Nói cải thiện quan hệ với chị, không bằng nói chị rốt cuộc đã tìm ra phương thức tốt nhất để ở chung với tôi, cũng có thể lý giải đại đa số phản ứng của tôi, hiểu tôi rốt cuộc là vui hay buồn, rốt cuộc là không kiên nhẫn hay vẫn cảm thấy hứng thú—— “Thật ra rất rõ ràng, em không che giấu bản thân tốt lắm”. Về sau chị ấy nói, “Chỉ có điều phương thức biểu đạt cảm xúc của em không giống như người bình thường. Rất nhỏ bé, không dữ dội, hơn nữa có rất ít những vật hoặc người khiến em cảm thấy hứng thú, cho nên rất khó lý giải được em.” Trong nhận thức của chị ấy tôi quả thật chính là… khó mà nói, tâm lãnh đạm? Tính lãnh đạm? tóm lại là ý tứ đó. Kỳ thật tôi cảm thấy khá tốt. Nhưng tôi không phải không thừa nhận, lúc cha mẹ còn sống, tôi đã không quá quan tâm người khác, sau khi bọn họ rời đi, giống như liên hệ giữa tôi và thế giới này bị chặt đứt, tôi càng trở nên không thích ở chung với người khác. Tâm lý chướng ngại của chị tôi tới một cách mãnh liệt, nhưng biến mất cùng khôi phục lại thật nhanh. Một năm sau chị gần như hoàn toàn bình thường, học tập, thực tập, tham gia công tác, đâu vào đấy, gần như ưu tú hệt như biểu hiện trước đây của chị. Ngoại trừ chị bỗng nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt cùng quan tâm có chút thái quá đối với tôi. Ánh mắt chị nhìn tôi lúc nào cũng ngập tràn bi thương cùng lo lắng. Chị tận lực tạo niềm vui cho tôi, tặng tôi những thứ có liên quan đến việc yêu thích 2D của tôi, hy vọng tôi có thể tìm được thứ yêu thích giống như trong thế giới ảo, bạn bè trong hiện thực, gia nhập vào vòng giao thiệp nào đó. Này cũng có tác dụng. Ít nhất tìm được bạn bè thật sự. Nhưng mà đối với cái sau, hiệu quả quá mức nhỏ bé. Tôi biết chị ấy nghĩ gì. Tất cả những người quen biết chúng tôi đều nghĩ như vậy. Suy sụp cùng khỏi bệnh của chị tôi là bình thường, mà bình tĩnh cùng ổn thỏa của tôi rất không bình thường. Trong trận tử vong này, chính thức đạt đến đả kích cực lớn, thế cho nên chưa gượng dậy nổi, không phải chị, mà là tôi. Tôi biết chị tôi lén lút hỏi thăm qua, tôi cũng biết có lẽ tôi thật sự có vấn đề. Tôi không thể làm quen bạn bè. Nói nặng một chút, tôi không có biện pháp dung nhập vào xã hội, lúc nhiều người tôi gần như không mở miệng nói chuyện. Đương nhiên đây là vì tôi vốn đã không phải người nhiệt tình, tôi chính là thích ở một mình, đọc manga, chơi game, khán giả thầm lặng* của đám người cùng sở thích trên mạng. (*Nguyên văn 窥屏 im lặng k nói lời nào nghe người khác nói chuyện chơi game.) Lúc đầu chị tôi còn ý định chỉnh sửa, chị cho là tôi đang trốn tránh sự thật. Nhưng chẳng lẽ tôi không có quyền đắm chìm vào bi thương sao? Lại nói, cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, tài sản bọn họ để lại đủ để tôi cùng chị ở tại thành phố này mua nhà cùng xe cho riêng mình, lưng không cõng nợ người mà nói tôi hoàn toàn có thể dưới tình huống rời xa đám người dựa vào internet nuôi sống chính mình. Tôi cũng nghĩ không ra phấn đấu cố gắng với tôi mà nói có ý nghĩa gì. Tôi không có ý định kết hôn, không có con, sẽ không nuôi thú cưng, không muốn ra ngoài giao tiếp, mấu chốt nhất chính là tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu là trước đây mỗi một lần như vậy, chị của tôi vĩnh viễn không lay chuyển được tôi. Mà Trịnh Triết xuất hiện dường như phá vỡ hiện trạng. Chị tôi quả thật mừng rỡ như điên đối với sự xuất hiện của anh.