“Đừng đau lòng, người chết không thể sống lại, bọn họ sẽ không hy vọng nàng đau lòng vì họ, có ta ở đây, bọn họ sẽ không chết một cách không rõ ràng.” Mối thù của nhạc phụ nhạc mẫu hắn sẽ thay bọn họ báo, người còn sống thì cần đi về phía trước. “Ừm!” Ông trời cho nàng cơ hội nàng sẽ quý trọng nó, dựa vào trong lòng nam nhân nàng yêu, cuộc đời này của nàng đã viên mãn rồi, không nên tham hơn nữa. ----- “A.....” Bình minh vẫn đến như xưa, sắc trời tờ mờ sáng, thực ra rất nhiều người đang ngủ, ngay cả hạ nhân chịu khó cũng vẫn đang ở trên giường, chờ tiếng gà gáy sáng. Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn như bị người bóp cổ kêu lên, xông thẳng qua mái nhà, lên tận trời, không ít người bị kinh hách, giầy chỉ đi một chiếc, vạt áo không đóng, đầu tóc bù rù như tổ quạ, ba chân bốn cẳng chạy về phía phát ra tiếng hét. Trong phòng không có đèn, có vẻ âm u, một đám gia đinh, nô tỳ duổi thẳng cổ ngó vào trong thăm dò, quản gia chưa tới bọn họ không dám động, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi lẫn nhau đã xảy ra chuyện gì, trong đầu mỗi người tự tưởng tượng... Có người ghé tai vào ván cửa nghe, ngoài một tiếng thét khiến người khác kinh hãi rồi im lặng, nhưng mà có tiếng nức nở giống tiếng mèo khóc, từng tiếng, từng tiếng, vô cùng quấy nhiễu lòng người, khiến người ta càng thêm tò mò nữ nhân nào đang khóc. “Các ngươi vây quanh ở đây làm gì? Là ai kêu thê lương như vậy, khiến mọi người thức giấc hết cả.” Hàng thị khoan thai đến sau, quần áo chỉnh tề, trên đầu là một đôi trâm bướm. “Phu nhân.” Mọi người cùng hô. “Không ai mở cửa ra xem tình huống bên trong sao?” Sao cả đám lại giống cọc gỗ hết thế, không đẩy liền không động. Một quản gia mặc ngược áo nhẹ nhàng đẩy cửa, “Phu nhân, cửa khóa từ bên trong, tiểu nhân đi lấy chìa khóa tới.” “Không cần, quá phiền toái, phu nhân ta không có kiên nhẫn chờ, vài người tới phá cửa ra.” Sáng sớm tinh mơ không để cho người khác ngủ, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng đừng nghĩ đến chuyện được thoải mái. “Vâng, phu nhân.” Vài ba đại hán cường tráng hét lớn một tiếng, xông về phía hai cánh cửa gỗ, liên tiếp đụng 7, 8 cái mới mở ra được. Cửa vừa mở ra, bên trong chợt có tiếng nữ tử nghẹn ngào khẽ hô, “Đừng đi vào...” Đừng vào? Vậy ngươi khóc chưa mệt hả? Ánh mặt mọi người đều nhìn về phía Hàng thị sắc mặt lạnh lùng, chỉ thấy khóe miệng bà khẽ nhếch lên, giống như đang cười lạnh. Cách đó không xa, dưới gốc cây lê, Cầu Hi Mai đang định tiến lại gần xem, một bàn tay to giữ nàng lại, nàng quay đầu thấy Quản Nguyên Thiện đưa tay lên miệng ý bảo nàng đừng lên tiếng, hai mắt sáng lên giống như tên trộm, vẻ mặt giống như sắp được xem trò hay. “Người nào khóc lóc trong đó, giả thần giả quỷ dọa người?” Tiếng thét vừa rồi tốn không ít sức lực nha, hay là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. “Không...Hu...Đừng đến gần...Ta...Hu....không muốn sống nữa....” Dọa! Sao giống tiếng quỷ nữ khóc, tòa nhà này sẽ không có chuyện ma quỷ chứ. Nghe thấy tiếng nói kéo dài, cùng với tiếng khóc, hạ nhân nhát gan không nhịn được mà rùng mình, cảm giác gió lạnh thổi qua. “Không muốn sống thì đi chết đi, không ai cản ngươi, ta còn có thể cho ngươi mượn một sợi dây thừng, ngươi chết thì chết sạch sẽ một chút, đừng nửa sống nửa chết lại phiền đến chúng ta.” Thật sự muốn chết sẽ không chờ đến tận bây giờ, đâm đầu vào tường luôn là được. Nữ tử đang khóc giống như không ngờ Hàng thị lại kêu nàng đi tìm chết, tiếng khóc bi thương dừng lại một lúc. “Xin phu nhân làm chủ cho ta...” “Làm chủ cái gì, ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng, bản phu nhân cũng không phải cả ngày rảnh rỗi nhặt xác cho ngươi.” Giọng nói nghẹn ngào bị nghẹn lại, hình như bị sặc rồi. “Phu nhân, ta...ta bị người khi dễ, danh tiếng đã mất...ta không còn mặt mũi nào gặp người...” “Ngươi là ai?” Hàng thị biết rõ còn cố hỏi. Từ trong màn che yên tĩnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng một nữ tử hai tay ôm đầu gối, tóc mây hỗn độn, quần áo không chỉnh tề. “Ta...ta là Hồng Tuyết Bình, phu nhân, là ta! Người không nhận ra sao?” Vừa nói xong, nàng ta lại che mặt khóc nấc, khóc vô cùng thống khổ. “Ngươi vì sao lại ở Quản phủ của ta?” KHông có một chút thương hại và đồng tình, bà đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu lạnh lùng khiến người khác không lạnh mà run. Không phải là nên hỏi nàng bị ủy khuất gì trước, sau đó trấn an nàng sao, vì sao không giống suy nghĩ của nàng? “Ta...Ách, Nguyên Thư ca ca uống rượu, ta đưa...Đưa huynh ấy về phủ....Phu nhân, chúng ta không có...” “Ý của ngươi là Nguyên Thư say rượu hủy đi trong sạch của ngươi?” Thật sự là vứt bỏ mặt mũi của người xuyên không, ngay cả thủ đoạn thối nát như vậy cũng bỏ ra, không có tí thông minh nào, đừng để người khác hoài nghi chỉ số thông minh của nàng ta, vừa nhìn là biết tính kế diễn trò giấu được ai chứ, nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao? “Không phải, không phải, không phải Nguyên Thư ca ca, là...Người khác...” Hồng Tuyết Bình cúi đầu, từ bên ngoài nhìn vào giống như đang nức nở. “Một cô nương chưa xuất giá tự nhiên lại tùy tiện như vậy, cha mẹ ngươi không dạy ngươi sao, lại cho ngươi một mình ra ngoài gặp nam tử, lại còn uống đến cả người toàn mùi rượu, nữ tử không có tự ái như ngươi nam nhi nào dám lấy, ngươi nên cạo đầu đi tu đi!” Người nào không dọa không biết sợ, tự cho rằng xuyên không thì không có ai địch lại, làm chuyện gì cũng thuận lợi, mọi người đều đặt nàng ta trên đầu. Cái gì, muốn nàng ta ăn chay niệm phật? “Phu nhân, không phải ta, không là ta sai, ta vốn muốn quay về phủ, là Nguyên Thư ca ca lôi kéo ta, nói huynh ấy tâm tình buồn bực muốn tìm người nói chuyện một lát, ta chỉ là muốn khuyên huynh ấy, không nghĩ tới huynh ấy... Huynh ấy đột nhiên muốn uống rượu, một ly tiếp một ly, ta khuyên huynh ấy, nhưng huynh ấy không nghe....” Sự thật hoàn toàn ngược lại, vì để thuận lợi tiến vào Quản phủ mà không để cho ai biết, nàng ta sai người Đinh phủ truyền tin, trong thư nói nàng ta nỗi khổ tương tư, cùng hắn ước hẹn sau hoàng hôn, quán bán rượu cách đó không xa, hai người cùng uống dưới ánh trăng. Đến khi Quản Nguyên Thư say rượu, nàng ta lấy danh nghĩa đưa hắn hồi phủ, sau đó thay y phục của Ngọc Quế có vóc dáng xấp xỉ nàng ta, làm bộ nha hoàn đưa tiễn chủ nhân, nàng ta cũng thuận lợi tiến vào bên trong. Đương nhiên sự tình chưa chấm dứt, mục đích của nàng ta chưa đạt tới, bên dưới quần áo nha hoàn nàng ta còn mặc thêm quần áo của tùy tùng, nàng ta giả trang thành tùy tùng nói vời người khác đến thư phòng mời Quản Nguyên Thiện, nói Quản Nguyên Thư say đến bất tỉnh nhân sự, không cẩn thận ngã đập đầu. Đương nhiên, nàng ta báo lại căn phòng không có Quản Nguyên Thư, mà là nửa thân trần, quấn trong lụa mỏng, cùng đầy phòng hoan hương. Hoan hương là xuân dược, có thể làm người ta nổi lên ham muốn, dược hiệu mạnh đến mức ông già bảy mươi cũng có thể trọng chấn hùng phong, huống chi là nam tử trẻ tuổi. “Vậy ý của ngươi là gì? Muốn ta vì ngươi quyết định nói ra rõ ràng.” Khóc đi, đợi đến lúc không khóc được, tự tác nghiệp thì tự mình gánh vác hậu quả. Hồng Tuyết Bình đang thút thít lập tức mồm miệng lưu loát, giả bộ xấu hổ nói đặt danh tiết nữ tử làm trọng. “Nếu giữa chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, ta đã là người của hắn, kiếp này không phải hắn không gả, nguyện ý kết thành phu thê.” Hai tay nàng ta ôm mặt cười, vui vẻ muốn tuyên bố với cả thế nhân nàng ta thành công, đả bại được hạ đường phu tự cho là đúng kia, cuộc sống tươi đẹp của nàng ta sắp tới. “Được, đây là ý nguyện của ngươi, ta thành toàn.” Hàng phu nhân ý vị thâm trường cười, “Hồ quản gia, đến Đinh phủ mời Đinh phủ nhân tới một chuyến, nói chuyện hôn sự nữ nhi.” Vừa nghe đến “hôn sự”, Hồng Tuyết Bình vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, tuy nhiên nàng cả người nàng ta đau đớn không thôi, cả người đều là hôn ngân và dấu răng, nhưng tinh thần lại tốt đến mức có thể chạy một phòng quanh thành.” Rốt cuộc đạt được ước muốn, sao có thể không mừng như điên, nàng ta lúc nàng trong hốc mắt có lệ, hai mắt sáng ngời. “Đúng rồi, đã quên hỏi nam nhân lăn lộn một đêm cùng ngươi là ai?” Hàng thị dùng từ vô cùng trực tiếp, không mang theo nửa điểm màu mè, nếu Hồng Tuyết Bình không phải quá vui sướng, chắc chắn nghe ra bà gần như dùng từ của hiện đại. “Là Nguyên Thiện ca ca...” “Ai tìm ta?” Quản Nguyên Thiện cả người áo trắng đột nhiên xuất hiện, biểu tình trên mặt như cười như không. “Ngươi...Ngươi sao lại đi vào từ bên ngoài?” Sắc mặt Hồng Tuyết Bình kích động, giống như nhìn thấy quỷ thật. Quản Nguyên Thiện vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ta không từ bên ngoài đi vào chẳng lẽ có cánh bay vào? Sáng sớm đang ngủ ngon giấc, chợt nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, ta còn tưởng có người bị giết, thiếu chút nữa là mặt quan phục tuần phủ đại nhân tới phá án.” “Ngươi...ngươi ở trong này, vậy nam nhân bên cạnh ta là ai...” Nàng ta sắp điên rồi, thật sự thét chói tai, sắc mặt trắng bệch không còn máu. “Chuyện đó ta phải hỏi ngươi, ngươi ngủ với ai còn không rõ sao?” Ngữ khí của hắn tràn ngập trào phúng, bên miệng là ý cười khinh miệt. “Ta...ta...” Hồng Tuyết Bình cảm thấy thế giới tan vỡ, không dám quay đầu nhìn người nàng quấn lấy một đêm là ai. “Ừm...Ai mà ồn ào vậy? Để cho người khác ngủ...Nha! Đầu ta...Đau phá...Ai dám trộm đánh ta...” Hử? Giọng nói này...Giọng nói này rất quen... Trong phòng, ngoài phòng mọi người đều ngớ ra, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, mấy bà tử cùng tôi tớ che miệng cười ái muội nháy mắt với nhau, đẩy đẩy cánh tay, chuyện này ngươi tình ta nguyện xem thấy đã nghiền nha! “Ngươi...Ngươi là ai...chắn hết...Hừm? Sao ngươi lớn lên giống Bình nhi, ngươi...Nấc, ngươi ở trên giường ta làm gì...Khoan đã, Bình nhi?” Quản Nguyên Thư đầu đau muốn vỡ ra nheo mắt nhìn, hắn nhìn trước mắt có người chắn ánh sáng muốn đưa tay đẩy ra, nhưng đưa tay chạm đến tấm lưng trần truồng, hắn lập tức tỉnh rượu. “ “Nếu chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, ta đã là người của hắn, kiếp này không phải hắn không gả, nguyện cùng hắn kết thành phu thê” Hồng cô nương, đây là chính cô nói, ta thuận theo tâm ý của cô định ra hôn sự này.” Hàng thị cười lạnh, khiến cho người ta sởn gai ốc. Không! Cổ họng Hồng Tuyết Bình giống như bị nghẹn lại, nàng ta muốn lớn tiếng nói không phải, ánh mắt cười nhạo của mọi người giống như một con dao cứa vào cổ nàng ta, nàng ta cảm thấy đau đớn không thôi. “Mẫu thân?” Quản Nguyên Thư cố nhìn rõ bóng người lắc lư trước giường, hắn như rơi vào trong sương mù, tìm không ra phương hướng. “Chúc mừng đệ! Tam đệ, sắp thành hôn rồi, sau này sẽ là nam nhân đội trời đạp đất, phải hảo hảo chiếu cố thê tử của đệ, đừng uống đến say khướt, vạn nhất ngủ cùng nhầm người thì sẽ vô cùng thê thảm.” Quản Nguyên Thiện nói một câu hai nghĩa, châm chọc Hồng Tuyết Bình một lòng tính kế người khác, thuộc hạ của hắn đã nói cho hắn tất cả kế hoạch của nàng ta, hắn tất nhiên sẽ có chuẩn bị, để cho nàng ta tự cho mình thông minh sai lầm, không có lòng tốt quỷ kế ngược lại tự mình hứng lấy hậu quả. “Nhị ca?” Hắn sắp thành hôn? Với ai... Dần tỉnh lại từ cơn say, Quản Nguyên Thư nhìn về phía mẹ cả và huynh trưởng, ở trong gia đình huân quý, với thân phận con vợ kế hắn không hề ngu dốt, nữ tử hậu viện lục đục đấu đã cùng với một số tiểu xảo hắn đều biết ít nhiều, lại nhìn đến Hồng Tuyết Bình đang khoác trên mình trường bào của nam tử, khóc thất thanh, nước mắt kia đều là thật, không phải giả bộ, trong lòng nàng ta vô cùng đau đớn. Bỗng dưng, trong miệng hắn đắng chát, hắn cười khổ. Như vậy cũng được, hắn vốn thích Bình Nhi dung mạo kiều diễm, tài tình tuyệt luân, có thể lấy nàng làm vợ cũng xem như là thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu, tịnh đế nở hoa... Vì thế trong buổi sáng cùng ngày, Hàng thị liền dẫn người đến Đinh gia cầu hôn. “Cái gì, ngươi muốn thay Quản Tam gia cầu hôn?” Tiểu Lỗ thị kinh ngạc mở to mắt, miệng thật lâu không khép lại được, cả người bà ta tràn ngập phẫn nộ bị người nhà phản bội. “Đùg, cô dâu mới tình đầu ý hợp, rễ tình sâu đậm, ta làm mẫu thân cũng không thể nhìn bọn hắn hai nơi tương tư, nhớ mong nhiều thành họa, sớm thành đôi tránh để hai người oán giận.” Ngươi kinh ngạc cái gì, dòng dõi Cao Thịnh Hầu chúng ta cưới một cái họa như vậy vào nhà là đủ thiệt thòi rồi, bà còn nghĩ Đinh phủ thấy được lợi, dưỡng ra một dâm phụ trèo tường. “Nhưng mà nàng ta cùng...” Rõ ràng là cùng con trai của bà tình ý triền miên, lưỡng tình lưu luyến, bọn họ đã nói chuyện cùng đại tỷ, trong năm này kết thành thông gia, sang năm được ôm cháu, làm sao lại xảy ra chuyện? “Ta biết bà thương yêu cháu gái ngoại đến tận xương, đồ cưới gì đó tùy bà, phương diện sính lễ chúng ta tiện đem theo.” Hàng thị đọc danh mục quà lễ, gương mặt của Lỗ phu nhân đang từ tức giận chuyển sang vui vẻ, cười lớn lập tức trở thành quen thuộc thích nói chuyện. Hồng Tuyết Bình không muốn gả, nhưng nàng ta không thể không gả, bị bắt ngay tại chỗ còn có thể là do nàng ta tự làm, toàn bộ kế hoạch của nàng ta thành công cốc, uổng phí ưu thế có người hiện đại làm mẫu lại là ngu xuẩn nhất. Chỉ có thể nói nàng ta xem không đủ nhiều tiểu thuyết xuyên không, ở trong tiểu thuyết thể loại điền văn hoặc là gia đình giàu có, bình thường nữ chính là bị hoàn cảnh bắt buộc mới phản kháng, lợi dụng mình có tri thức hiện đại cải thiện chất lượng gia đình, tăng tài phú, các nàng đều là người lương thiện, có nhân tính, bảo vệ người nhà, nhưng quan trọng nhất là tuyệt đối không đả thương người khác. Mà nàng ta từ đầu đến cuối đều chỉ nghĩ đến bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến người khác, ngay cả di nương thân sinh mà nàng ta cũng có thể không thèm để ý tới, ngược lại lấy lòng mẹ cả đạt được cơ hội sống tốt hơn. “Là huynh động tay động chân?” Kết cục như vậy cũng được coi như là viên mãn....đi? Ngoài chính sảnh, bóng dáng hai người đang nhìn nhau cười, đứng dưới gốc cây ngân hoa, trong mắt đều là sự yêu thương. “Không phải người hữu tình sẽ thành thân thuộc sao? Nàng xem vẻ mặt vui vẻ của Nguyên Thư đi, đến Giang Nam một chuyến lại ôm được mỹ nhân về, nãi nãi nhất định sẽ khen ngợi hắn có bản lĩnh, đất vườn, thôn trang sẽ cho hắn thêm một chút.” Muốn nuôi gia đình, không thể ở trong phủ để người khác nuôi rồi. “Ta cảm thấy huynh đang nói mát.” Ý vị chế nhạo nồng đậm. “Bị nàng nghe ra rồi, Hi Nhi nhà ta thật sự là tuệ chất lan tâm, chẳng qua là vương bát phối với đậu xanh hợp nhau lại càng thêm sức mạnh, nàng không cho rằng cẩu nam nữ nên dùng dây thừng buộc lại một chỗ?” Quản Nguyên Thiện cười lạnh, đôi đồng tử đen u ám không thấy đáy. Muốn tính kế hắn cũng phải xem hắn có chịu trúng kế hay không, tương kế tựu kế. “Về sau ở chung một nhà sẽ rất mệt mỏi.” Nghĩ đến việc ở chung cùng Hồng Tuyết Bình trong ngoài không giống nhau, lòng có chút lạnh. “Chuyện đó không nhất định.” “Có ý gì?” Hắn cười không đáp, chỉ nắm chặt tay nàng, “Tìm được cái hộp rồi.” “Tìm được?” Vậy chứng tỏ... Án được phá rồi.