"Huynh không cần dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ ta uống thuốc, ta chắc chắn sẽ uống, chờ một lúc, chờ thuốc không còn nóng thì ta sẽ uống." Nàng không phát hiện giọng nói của nàng như đang làm nũng với hắn, giọng nói mềm mại như làn nước. Hắn cười nhẹ, "Thuốc để lạnh càng đắng." "...Huynh thật độc ác." Nàng bất mãn chu miệng, nhìn chén thuốc bốc khói mùi thuốc nồng đậm, cảm giác giống như ngậm hoàng liên trong cổ. Ài, vì sao thuốc nhất định phải đắng như vậy, sách thuốc chỉ dạy người phối thuốc như thế nào, sao không viết làm thế nào để biến thuốc đắng thành ngọt. "Muốn ta đút cho sao? Hi Nhi." Quản Nguyên Thiện ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chu sa. Cái nhìn chăm chú này không hiểu sao khiến cho tim nàng đập liên hồi, hoảng hốt có chút không được tự nhiên. "Quản nhị ca, huynh ngồi gần quá rồi..." Người nàng nóng quá, sắp bốc cháy rồi. "Nàng nói cái gì?" Hắn giả vờ không nghe thấy nàng nói gì, rồi tiến gần thêm một chút, kề vai sát vai nàng, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng. Cầu Hi Mi sắp xấu hổ đến chết, hai gò má đỏ bừng như thoa phấn, nàng cắn răng đoạt chén thuốc trên tay hắn uống một hơi. "Ta uống xong rồi." Đắng quá, đắng quá, đắng muốn chết, cả miệng đều là vị đắng...Oa? Đây là cái gì, chua chua ngọt ngọt? "Thưởng cho nàng, đỡ cho nàng lại nhăn nhó trừng ta, ta nhìn đau lòng." Quản Nguyên Thiện không che dấu nở nụ cười ôn nhu, trong mắt đều tràn đầy sự thâm tình. "Quản nhị ca, ta..." Nàng không thể nói ra lời cự tuyệt, bởi vì hắn đã sớm bước vào lòng nàng, căn bản không muốn cãi lại lòng mình. Ngón tay dài khẽ vuốt môi nàng, lúc nặng lúc nhẹ. "Tâm ý của ta nàng cũng biết, lòng ta chỉ hướng về một mình nàng, Hi nhi, ta muốn nắm tay nàng cả đời." Nàng vừa nghe xong, hốc mắt lập tức phiếm hồng, liều mình lắc đầu. "Ta không xứng với huynh, không đáng để huynh động lòng, ta...không trèo cao được..." "Xuỵt! Nghe ta nói, ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không có ý coi thường, ta đã hai ba tuổi, đã đến tuổi lấy vợ sinh con, mà ta chỉ để ý nàng, muốn cưới nàng làm vợ." Biển người mênh mông, nàng là phong cảnh đẹp nhất, hắn không muốn bỏ qua nàng, để rồi tiếc nuối cả đời. "Nhưng mà ta đã từng hòa ly." Quản Nguyên Thiện cười yếu ớt khẽ vỗ mặt nàng."Thì có sao, người ta thích là nữ tử tên Cầu Hi Mai, không phải là điều gì khác." "Huynh...huynh là con của Cao Thịnh Hầu, chúng ta không đăng môn hộ đối, trưởng bối trong nhà sẽ không chấp nhận ta làm con dâu, huynh sẽ vô cùng khó xử..." Hắn đối tốt với nàng đủ để cho nàng hoài niệm cả đời, nàng không thể vì bản thân xuất thân thấp kém mà liên lụy đến hắn. Nghe vậy, hắn cất tiếng cười to, "Ngoại từ bà nội của ta, nàng không cần lo lắng có người nào phản đối, cái gì mà ý kiến môn hộ đều là sáo rỗng, quan trọng là thật lòng, nhà ta không có nhiều quy củ loạn thất bát tao như vậy, nhiều lắm là chịu lão thái thái lải nhải mà thôi." "Có ý gì?" Nàng giật mình. "Cha ta luôn nghe lời mẹ ta, bà nội cũng không có cách nào bảo được cha ta, nàng thấy mẹ ta là người coi trọng gia thế sao? Bà luôn cười nhạt với nhà đối diện, khinh bỉ ánh mắt thế tục, bà thường nói người với người chỉ cần ở chung vui vẻ là được, vật ngoài thân đều là giả, sinh không mang theo tới, chết không mang theo đi, sinh tử vui buồn chỉ là đi ngang qua trong chớp mắt." Nương là người rộng rãi, nhìn thấy sống chết. Sinh không mang theo tới, chết không mang theo đi...Giống như nàng trước khi trùng sinh, hai tay trống trơn mà chết, cái gì cũng không thể lưu lại, ngoại trừ một bụng đầy bi thương và không cam lòng. "Một đời một kiếp một đôi người... Thật sự có thể làm được sao?" Cầu Hi Mai thất thần thì thào tự nói, sâu trong trí nhớ của nàng không quên được câu nói đó, đó là lý do Hồng Tuyết Bình bức bách nàng rời khỏi Đinh phủ, Hồng Tuyết Bình nói nàng tuyệt đối không chung trượng phu với người khác, ngay lúc nghe vậy trong lòng nàng liền rung động, dù sao quan niệm từ trước tới giờ thê thiếp chung chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà câu nói đó ảnh hưởng đến nàng rất sâu, khắc trong đầu không có cách nào quên được, cho dù sau khi sống lại cũng nhớ mãi không quên, một lòng nhớ đến nếu có thể một đời một kiếp một đôi mình, dù có chịu ủy khuất lớn hơn, chịu nhiều khổ cực hơn cũng đáng, con người lúc sống chỉ mong được tấm chân tình. Cầu Hi Mai cho rằng giọng nàng rất nhỏ, nhưng Quản Nguyên Thiện tập võ nhiều năm thính lực rất tốt, hắn vừa nghe thấy trong miệng nàng lầm bầm "một đời một kiếp một đôi mình", lập tức hiểu rõ khúc mắc nàng thủy chung kháng cự hắn là gì. Lúc trước nương cũng đã từng nói qua, thuận theo hành động cử chỉ của Hi nhi một chút thì sẽ biết được điều nàng lo sợ, vì đó nội tâm mới chậm chạp không chịu tiếp thu hắn, muốn hắn tìm cơ hội đúng lúc khuyên bảo, hóa giải khúc mắc trong lòng nàng. "Hi Nhi, một đời một kiếp một đôi mình ta làm được, không có người khác, chỉ có hai người ta và nàng." Bàn tay to dày dặn bao trùm lên bàn tay nhỏ hơi lạnh. "Cái gì?" Nàng mở ta mắt nhìn. "Hậu viện của đại ca ta chỉ có mình đại tẩu, mẹ ta đời này hận nhất chính là tam thê tứ thiếp, nhưng mà cha ta trước kia vô cùng hoang đường, nạp không ít thông phòng, tiểu thiếp, khiến cho mẹ ta bệnh nặng một hồi, sau đó bà không có cách nào khác mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ông ấy, nhưng mà bà đã nói, con trai do bà sinh tuyệt đối không được được nay tần mai sở, chân trong chân ngoài, ngay cả người bà nội ta nhét vào cũng bị bà ngăn lại, chỉ nói là trừ phi đại tẩu ta gật đầu, nếu không chuyện nạp thiếp, đón người mới vào tuyệt đối không cho phép nói đến." Nói về chuyện này, thái độ của mẹ hắn rất cứng rắn, còn la hét cái gì mà tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều đi chết hết đi, còn nói nếu như chọc bà nữa, bà sẽ tìm tiểu vương so cao thấp cùng với phụ thân, nam nhân có thể trái ôm phải ấp, nữ nhân cũng có thể tam phu bốn hầu, nuôi trai lơ. Còn về phần cái gì là tiểu vương mà không phải tiểu Trương, tiểu Lý, đến bây giờ hắn cũng không biết có phải là do nương hắn ngẫu nhiên nói ra hay không, nhưng hắn đại khái hiểu tiểu vương đích thị là chỉ gian phu, ý của nương là nếu như chọc bà tức đến mức không còn lý trí nữa thì bà sẽ đi tìm người khác. "Đều nghe mọi người nói Cao Thịnh Hầu sủng thê, sủng đến không hơn được nữa." Hàng thị nhìn không giống như chủ nhân bị khinh bỉ, nữ tử có khí sắc tốt đều là do gia đình hòa thuận vui vẻ. Vừa nói đến phụ thân hắn sợ vợ, Quản Nguyên Thiện nhịn không được mà cười. "Ta nói đó là trước kia, mẹ ta hết bệnh rồi tính tình liền đại biến, nói chung là sau khi bị áp bức liền phản kích, bà thay đổi ra tay như sét đánh, bọn họ đóng cửa làm gì ở trong phòng thì ta không biết, chẳng qua là cha ta bởi vậy thay đổi rất nhiều, tình cảm đối với mẹ ta mỗi năm lại càng thêm sâu đậm, gần như là rời khỏi bà liền không sống nổi." Trước đó không lâu bọn họ còn nhận được bảy phong thư liên tục, một là nhớ lão bà, hỏi bà bao giờ hồi kinh, hai là uy hiếp bà nếu không quay về, Cao Thịnh Hầu có tiếng sợ vợ sẽ xuôi nam bắt vợ, trói gô phu nhân dám trốn nhà về kinh thành. Nương sau khi xem thư liền cười to, chỉ nói không biết là người nào trói người nào, ông ấy dám đến, bà sẽ một cước đá ông ấy về. "Tính tình phu nhân rất tốt, luôn bảo vệ tiểu bối." Từ sự yêu thương của bà đối với Hi Lan, Hi Trúc, ngược lại thật sự tính tình sảng khoái khác với các nhà khác. "Cho nên nói, có nương ta chống đỡ nàng không có gì phải sợ, nàng hữu tình, ta có ý, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, không có đạo lý chỉ vì không môn đăng hộ đối mà phải tương tư." Hắn cúi đầu, cười cười hôn nhẹ lên môi nàng một cái. "A! Quản nhị ca, huynh..." Vỗ về cánh môi, nàng hoảng sợ ngượng ngùng không thôi. "Gọi ta là Nguyên Thiện." hắn hếch mày lên, giống như hồ ly giảo hoạt. "Nguyên Thiện..." Cầu Hi Mai xấu hổ đỏ mặt. "Đúng rồi! Từ cái miệng áo đào nhỏ gọi lên "Nguyên Thiện" thật là êm tai, nghe như hoàng anh xuất cốc, khiến cho xương cốt ta đều nhũn ra  rồi." Quản Nguyên Thiện được đà lấn tới còn muốn hôn lên mặt nàng. "Huynh thật sự không để ý ta là hạ đường phu tái giá?" Ngày sau lời đồn nhảm nhất định sẽ không ít, hắn thật sự hoàn toàn không để trong lòng sao? "Vô cùng để ý." Vẻ mặt hắn buồn bực. "Vô cùng để ý?" Sắc mặt nàng trắng bệch. "Vô cùng để ý ta không hôn nàng nữa thì sẽ chết đói, nàng quả thật là cuốn trôi cốt nhục của ta." Nếu không bổ sung thêm máu thì sẽ chết vì thiếu máu. "Vừa nói xong, tay hắn nâng gáy nàng lên, như lang tựa hộ mà nuốt trọn hương vị chỉ lan, cái lưỡi trơn đẩy hai hàm răng ra, xâm nhập  cướp đoạt trong miệng nàng. Một lúc sau hắn mới hơi thở dốc buông ra, lại có chút không cam lòng hôn thêm vài cái, khiến cho Cầu Hi Mai đang hoảng hốt từ trên cao rơi xuống thấp rồi lại dâng lên, hai mắt mông lung, vẻ mặt đờ đẫn, giống như hồn và thân tách rời, không thể nào suy nghĩ được. "Huynh..." Trong lúc này nàng không biết nói cái gì. "Xú tiểu tử, nha đầu kia đã tốt hơn chưa? Ngươi một đại nam nhân đừng ở trong nhà người khác làm xấu danh tiếng của người ta, nhanh lăn ra ngoài cho lão phu, đi tra án của ngươi đi!" Vô thiên vô pháp, dám đưa nữ hài nhà người ta vào khuê phòng, ra vào tự nhiên như vậy. Vừa nghe thấy giọng Phòng Phục Lâm rống to, Quản Nguyên Thiện đang vui vẻ vì ôm được người trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt hắn lạnh như tuyết tháng chạp, trong miệng thầm rủa, tâm không cam, tình không nguyện đứng dậy, cách giường khoảng ba bước. "Án tra có thuận lợi phải nhờ lão nhân gia ngài giúp cho một chuyện, hơn nữa ngài sẽ vô cùng vui vẻ." Có thể công bằng với chuyện sống chết, hắn không tin xú lão đầu không làm được. "Muốn ta giúp?" Phòng Phục Lâm đang muốn trách móc ngẩn ra. "Vương Khải." Quản Nguyên Thiện mở cửa, đưa lưng về phía Cầu Hi Mai, không tiếng động nói. "Là ông ta?" Đối thủ một mất một còn trên triều của ông, nhìn đã không vừa mắt, bởi vì lão không bắt được chứng cứ của tên kia, ông tức giận vô cùng sinh ra phẫn nộ mà từ quan. "Ta hoài nghi ông ta là người đứng sau sai khiến của án tham ô này, trước mắt chứng cứ thu nhập được có một phần chỉ về phía ông ta." Có liên quan vô cùng lớn tới vụ án. Phòng Phục Lâm suy nghĩ một chút, "Được, ta giúp ngươi, có thể đạp ngã hắn là chuyện vui nhất cuộc đời, đúng như lời ngươi nó, ta cầu còn không được."