Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành FULL
Chương 45
Đông đi xuân đến, các cửa hàng nhỏ trên phố Cát Tường đã thay đổi mấy nhà, cửa hàng lương khô lại luôn buôn bán đắt hàng.
Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc giữ lại đồ dùng trong nhà, lại mua thêm một vài đồ điện gia dụng mới, thay đổi trang trí trong nhà.
Bạch Mặc đến chợ đồ gia dụng mua rất nhiều vải đẹp, may rèm cửa và chăn gia gối đệm mới.
Cuối cùng sửa soạn xong hết, căn nhà sáng trưng ấm áp, sạch sẽ lại xinh đẹp.
Nói là màn thầu làm rỗng ruột, bóp một cái đã gần như xẹp lép, giá tiền lại bằng bên này, khiến người ta cảm thấy không thực dụng.Trời vừa ấm lên, chợ hoa trên đường Tam Đa cũng náo nhiệt hẳn.
Ý của Nhạc Phương Chích là cây con sẽ dễ trồng hơn mầm non, vì nó khỏe, Bạch Mặc lại mua toàn mầm non, có đỗ quyên, hoa nhài, còn có hoa dành dành.Cuối cùng cá đã chín, đồ ăn trong nồi cũng hầm chín, Nhạc Phương Chích đẩy than lửa sang bên cạnh, căn giờ nhấc nồi.
Vừa mở nắp ra, hơi nước và mùi thơm cùng bay lên, canh cá diếc đậu hũ màu trắng sữa nổi bong bóng, hương thơm bay khắp xung quanh.Việc kinh doanh tốt như vậy khó tránh khỏi bị người ghen tị, bên cạnh có hai cửa hàng mới mở theo.
Có khách hàng chạy tới mua mấy lần, cuối cùng vẫn về chỗ Nhạc Phương Chích.
Bây giờ Tiểu Tuệ sẽ quản lý cửa hàng mỗi ngày, cô làm việc ở đây nhiều năm, từ đầu đến cuối Nhạc Phương Chích đều nhìn thấy hết, đây là một cô gái đáng tin.
Vì vậy hắn cũng không qua loa, biến tiền lương của cô thành chia phần, buôn bán cho khách lẻ cô làm nhiều thì có nhiều.
Như vậy Nhạc Phương Chích có thể bớt tinh lực, Tiểu Tuệ cũng vui vẻ vì kiếm nhiều tiền.
Ngày mùng 1 tháng 5, hai người họ vừa kịp xong một đơn hàng lớn, cuối cùng tích góp được ít thời gian rảnh.
Vậy nên hai người thu dọn đồ đạc đơn giản, thuê một chiếc xe van nhỏ, vui vẻ đến ngoại ô.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong non sông tươi đẹp có chim nước nhẹ nhàng bay qua.Cậu nói nuôi sống được, và thật sự đã nuôi sống.
Dù sao mua về được hai tháng, mầm hoa dành dành kia đã lớn lên, lá cây xanh mơn mởn, còn nở hoa.
Bông hoa trắng như tuyết vừa to vừa thơm, Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc làm gấp đơn hàng trong hương hoa.Nhạc Phương Chích cười một tiếng, cũng không nói gì.Nói là màn thầu làm rỗng ruột, bóp một cái đã gần như xẹp lép, giá tiền lại bằng bên này, khiến người ta cảm thấy không thực dụng.
Cậu luôn dễ dàng thỏa mãn.
Nhạc Phương Chích nói anh từng trồng hoa dành dành rồi, chỗ chúng ta không nuôi sống được, đất không hợp.
Bạch Mặc dựng cái lều nhỏ trong rừng, sau đó ngồi bên cạnh lều vải, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn mang đến.Nhạc Phương Chích cười một tiếng, cũng không nói gì.
Nhạc Phương Chích xoa xoa nắm nắm đầu ngón tay Bạch Mặc đầy trìu mến, đổ đậu hũ trong hộp giữ tươi ra tay, dùng dao cắt thành miếng vuông như mạt chược trên tay, đổ vào nồi.
Nói là màn thầu làm rỗng ruột, bóp một cái đã gần như xẹp lép, giá tiền lại bằng bên này, khiến người ta cảm thấy không thực dụng.
Nói là hồ nước thật ra chỉ là một cái đập chứa nước vắng vẻ.
Khi họ đến nơi, xa xa đã có mấy người câu cá.
Ngày mùng 1 tháng 5, hai người họ vừa kịp xong một đơn hàng lớn, cuối cùng tích góp được ít thời gian rảnh.
Vậy nên hai người thu dọn đồ đạc đơn giản, thuê một chiếc xe van nhỏ, vui vẻ đến ngoại ô.Bây giờ hắn không hay để ý đến khách hàng lẻ trong cửa hàng nữa.
Thứ nhất là có rất nhiều đơn đặt hàng số lượng lớn, ngày nào cũng bận giao hàng khắp nơi, thứ hai là việc kinh doanh qua mạng rất tốt, hắn dành nhiều tinh lực vào đó.
Hai ông bà sinh sống giữ gìn nhà cửa rất tốt, so ra cũng không kém gì nhà mới.
Đồ nội thất gỗ thật rất tốt, bởi vì không mang đi được nên để lại hết cho họ.
Mùa xuân ở phương bắc đến muộn, tháng năm là mùa hoa nở, khắp núi đồi đều tràn đầy sức sống.
Xe chạy qua dòng sông và vùng quê, cuối cùng dừng lại bên cạnh một hồ nước có dãy núi bao quanh.Bây giờ Tiểu Tuệ sẽ quản lý cửa hàng mỗi ngày, cô làm việc ở đây nhiều năm, từ đầu đến cuối Nhạc Phương Chích đều nhìn thấy hết, đây là một cô gái đáng tin.
Vì vậy hắn cũng không qua loa, biến tiền lương của cô thành chia phần, buôn bán cho khách lẻ cô làm nhiều thì có nhiều.
Như vậy Nhạc Phương Chích có thể bớt tinh lực, Tiểu Tuệ cũng vui vẻ vì kiếm nhiều tiền.Bạch Mặc mỉm cười, lắc đầu và đưa nước khoáng cho hắn, Nhạc Phương Chích uống nước trên tay cậu, sự chú ý lại quay về ngọn lửa.Bây giờ Tiểu Tuệ sẽ quản lý cửa hàng mỗi ngày, cô làm việc ở đây nhiều năm, từ đầu đến cuối Nhạc Phương Chích đều nhìn thấy hết, đây là một cô gái đáng tin.
Vì vậy hắn cũng không qua loa, biến tiền lương của cô thành chia phần, buôn bán cho khách lẻ cô làm nhiều thì có nhiều.
Như vậy Nhạc Phương Chích có thể bớt tinh lực, Tiểu Tuệ cũng vui vẻ vì kiếm nhiều tiền.
Bạch Mặc dựng cái lều nhỏ trong rừng, sau đó ngồi bên cạnh lều vải, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn mang đến.
Rau cuốn tự làm, đậu hũ khô cuốn hành tây thái sợi, rau thơm và mấy cây nấm kim châm, xiên từng đoạn nhỏ lên cái que, khi nướng chỉ cần quét một chút tương ớt là được.
Buổi trưa họ câu được ba con cá diếc dài bằng bàn tay, Nhạc Phương Chích vớt cá ra khỏi sọt, bắt đầu xử lý ngay tại chỗ.
Buổi trưa họ câu được ba con cá diếc dài bằng bàn tay, Nhạc Phương Chích vớt cá ra khỏi sọt, bắt đầu xử lý ngay tại chỗ.Ngoài những ngày bận rộn, còn có một chuyện quan trọng khác là hắn và Bạch Mặc đã mua một căn nhà thế chấp[1] ở khu dân cư gần phố Cát Tường.
Nhà cũ, không rộng quá, diện tích sử dụng chưa đến sáu mươi mét.
[1]
Mùa này dù trong thành phố nóng nhưng trên núi vẫn hơi lạnh, Bạch Mặc đưa tay lại gần lửa than sưởi ấm, trên mặt lại vui vẻ.
Nhạc Phương Chích gật đầu, kéo cậu đến bên cạnh mình rồi ôm lấy.
Bạch Mặc mỉm cười, tai lại đỏ lên.Hắn làm những chuyện này rất nhanh, chốc lát sau ba con cá được xử lý trong ngoài sạch sẽ.Mặc dù là nhà cũ nhưng căn nhà mới có hơn mười năm, đối diện khu dân cư là công viên, giá cả cũng rất phải chăng.
Chủ nhà trước kia là một đôi vợ chồng già, muốn theo con gái di cư đến phương nam cho nên bán nhà đi.
Nhạc Phương Chích cười một tiếng, cũng không nói gì.
Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc giữ lại đồ dùng trong nhà, lại mua thêm một vài đồ điện gia dụng mới, thay đổi trang trí trong nhà.
Bạch Mặc đến chợ đồ gia dụng mua rất nhiều vải đẹp, may rèm cửa và chăn gia gối đệm mới.
Cuối cùng sửa soạn xong hết, căn nhà sáng trưng ấm áp, sạch sẽ lại xinh đẹp.Hai ông bà sinh sống giữ gìn nhà cửa rất tốt, so ra cũng không kém gì nhà mới.
Đồ nội thất gỗ thật rất tốt, bởi vì không mang đi được nên để lại hết cho họ.
Bây giờ hắn không hay để ý đến khách hàng lẻ trong cửa hàng nữa.
Thứ nhất là có rất nhiều đơn đặt hàng số lượng lớn, ngày nào cũng bận giao hàng khắp nơi, thứ hai là việc kinh doanh qua mạng rất tốt, hắn dành nhiều tinh lực vào đó.
Ngoài những ngày bận rộn, còn có một chuyện quan trọng khác là hắn và Bạch Mặc đã mua một căn nhà thế chấp[1] ở khu dân cư gần phố Cát Tường.
Nhà cũ, không rộng quá, diện tích sử dụng chưa đến sáu mươi mét.
Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc giữ lại đồ dùng trong nhà, lại mua thêm một vài đồ điện gia dụng mới, thay đổi trang trí trong nhà.
Bạch Mặc đến chợ đồ gia dụng mua rất nhiều vải đẹp, may rèm cửa và chăn gia gối đệm mới.
Cuối cùng sửa soạn xong hết, căn nhà sáng trưng ấm áp, sạch sẽ lại xinh đẹp.
Nói là hồ nước thật ra chỉ là một cái đập chứa nước vắng vẻ.
Khi họ đến nơi, xa xa đã có mấy người câu cá.
Cậu nói nuôi sống được, và thật sự đã nuôi sống.
Dù sao mua về được hai tháng, mầm hoa dành dành kia đã lớn lên, lá cây xanh mơn mởn, còn nở hoa.
Bông hoa trắng như tuyết vừa to vừa thơm, Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc làm gấp đơn hàng trong hương hoa.Bạch Mặc chưa bao giờ câu cá, Nhạc Phương Chích tay cầm tay dạy cậu móc mồi và vung lưỡi câu như thế nào.
Cậu học rất nhanh, nhưng sau khi ném cần câu vào nước, cũng chỉ có một mình Nhạc Phương Chích canh giữ ở đó.Ban công nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, Bạch Mặc nói muốn làm vườn.
Nhạc Phương Chích dùng mảnh gỗ và thanh sắt mỏng còn sót lại khi trang trí làm giàn trồng hoa ba tầng xinh xắn, bên dưới còn có lắp bánh xe nhỏ, có thể đẩy đi.
Cậu luôn dễ dàng thỏa mãn.
Bây giờ hắn không hay để ý đến khách hàng lẻ trong cửa hàng nữa.
Thứ nhất là có rất nhiều đơn đặt hàng số lượng lớn, ngày nào cũng bận giao hàng khắp nơi, thứ hai là việc kinh doanh qua mạng rất tốt, hắn dành nhiều tinh lực vào đó.
Mùa xuân ở phương bắc đến muộn, tháng năm là mùa hoa nở, khắp núi đồi đều tràn đầy sức sống.
Xe chạy qua dòng sông và vùng quê, cuối cùng dừng lại bên cạnh một hồ nước có dãy núi bao quanh.
Cá diếc hoang có màu trắng bạc khi mới vớt ra khỏi nước, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, liên tục nhảy tưng tưng.
Nhạc Phương Chích lưu loát dùng sống dao đánh con cá bất tỉnh rồi bắt đầu cạo vảy.Trời vừa ấm lên, chợ hoa trên đường Tam Đa cũng náo nhiệt hẳn.
Ý của Nhạc Phương Chích là cây con sẽ dễ trồng hơn mầm non, vì nó khỏe, Bạch Mặc lại mua toàn mầm non, có đỗ quyên, hoa nhài, còn có hoa dành dành.
Bạch Mặc chưa bao giờ câu cá, Nhạc Phương Chích tay cầm tay dạy cậu móc mồi và vung lưỡi câu như thế nào.
Cậu học rất nhanh, nhưng sau khi ném cần câu vào nước, cũng chỉ có một mình Nhạc Phương Chích canh giữ ở đó.
Cuối cùng ăn cạn nồi sạch bát, Nhạc Phương Chích chống hai tay ra sau lưng, nhìn mây trên trời.
Bạch Mặc ngẩng đầu theo ánh mắt hắn, nói khẽ: “Thời tiết đẹp thật.”Cá diếc hoang có màu trắng bạc khi mới vớt ra khỏi nước, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, liên tục nhảy tưng tưng.
Nhạc Phương Chích lưu loát dùng sống dao đánh con cá bất tỉnh rồi bắt đầu cạo vảy.Nhạc Phương Chích nói anh từng trồng hoa dành dành rồi, chỗ chúng ta không nuôi sống được, đất không hợp.
Cuối cùng ăn cạn nồi sạch bát, Nhạc Phương Chích chống hai tay ra sau lưng, nhìn mây trên trời.
Bạch Mặc ngẩng đầu theo ánh mắt hắn, nói khẽ: “Thời tiết đẹp thật.”
Đông đi xuân đến, các cửa hàng nhỏ trên phố Cát Tường đã thay đổi mấy nhà, cửa hàng lương khô lại luôn buôn bán đắt hàng.Họ mang theo một cái bếp nướng nhỏ, Nhạc Phương Chích đốt lửa than, nướng rau cuốn và cà tím với Bạch Mặc.
Ra ngoài vội nên chưa kịp mua thịt.Hắn làm những chuyện này rất nhanh, chốc lát sau ba con cá được xử lý trong ngoài sạch sẽ.Bạch Mặc nói rằng nuôi sống được.
Ban công nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, Bạch Mặc nói muốn làm vườn.
Nhạc Phương Chích dùng mảnh gỗ và thanh sắt mỏng còn sót lại khi trang trí làm giàn trồng hoa ba tầng xinh xắn, bên dưới còn có lắp bánh xe nhỏ, có thể đẩy đi.Mặc dù là nhà cũ nhưng căn nhà mới có hơn mười năm, đối diện khu dân cư là công viên, giá cả cũng rất phải chăng.
Chủ nhà trước kia là một đôi vợ chồng già, muốn theo con gái di cư đến phương nam cho nên bán nhà đi.Cậu nói nuôi sống được, và thật sự đã nuôi sống.
Dù sao mua về được hai tháng, mầm hoa dành dành kia đã lớn lên, lá cây xanh mơn mởn, còn nở hoa.
Bông hoa trắng như tuyết vừa to vừa thơm, Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc làm gấp đơn hàng trong hương hoa.
Trời vừa ấm lên, chợ hoa trên đường Tam Đa cũng náo nhiệt hẳn.
Ý của Nhạc Phương Chích là cây con sẽ dễ trồng hơn mầm non, vì nó khỏe, Bạch Mặc lại mua toàn mầm non, có đỗ quyên, hoa nhài, còn có hoa dành dành.Ngày mùng 1 tháng 5, hai người họ vừa kịp xong một đơn hàng lớn, cuối cùng tích góp được ít thời gian rảnh.
Vậy nên hai người thu dọn đồ đạc đơn giản, thuê một chiếc xe van nhỏ, vui vẻ đến ngoại ô.
Trời vừa ấm lên, chợ hoa trên đường Tam Đa cũng náo nhiệt hẳn.
Ý của Nhạc Phương Chích là cây con sẽ dễ trồng hơn mầm non, vì nó khỏe, Bạch Mặc lại mua toàn mầm non, có đỗ quyên, hoa nhài, còn có hoa dành dành.
Bạch Mặc nói rằng nuôi sống được.Bạch Mặc đã đặt một cái nồi lên bếp than hồng, Nhạc Phương Chích cầm lấy hai con trong đó, chém vài nhát dao lên mỗi con, rán cá trong nồi thành màu vàng kim.
Sau đó dùng dầu thừa đổ lên hành gừng tỏi, một lần nữa bỏ cá diếc đã rán chín vào, thêm nước và một chút xíu rượu đế.Mùa xuân ở phương bắc đến muộn, tháng năm là mùa hoa nở, khắp núi đồi đều tràn đầy sức sống.
Xe chạy qua dòng sông và vùng quê, cuối cùng dừng lại bên cạnh một hồ nước có dãy núi bao quanh.
Bạch Mặc đã đặt một cái nồi lên bếp than hồng, Nhạc Phương Chích cầm lấy hai con trong đó, chém vài nhát dao lên mỗi con, rán cá trong nồi thành màu vàng kim.
Sau đó dùng dầu thừa đổ lên hành gừng tỏi, một lần nữa bỏ cá diếc đã rán chín vào, thêm nước và một chút xíu rượu đế.
Họ mang theo một cái bếp nướng nhỏ, Nhạc Phương Chích đốt lửa than, nướng rau cuốn và cà tím với Bạch Mặc.
Ra ngoài vội nên chưa kịp mua thịt.
Nhạc Phương Chích xoa xoa nắm nắm đầu ngón tay Bạch Mặc đầy trìu mến, đổ đậu hũ trong hộp giữ tươi ra tay, dùng dao cắt thành miếng vuông như mạt chược trên tay, đổ vào nồi.Ngày mùng 1 tháng 5, hai người họ vừa kịp xong một đơn hàng lớn, cuối cùng tích góp được ít thời gian rảnh.
Vậy nên hai người thu dọn đồ đạc đơn giản, thuê một chiếc xe van nhỏ, vui vẻ đến ngoại ô.Nói là hồ nước thật ra chỉ là một cái đập chứa nước vắng vẻ.
Khi họ đến nơi, xa xa đã có mấy người câu cá.
Hai ông bà sinh sống giữ gìn nhà cửa rất tốt, so ra cũng không kém gì nhà mới.
Đồ nội thất gỗ thật rất tốt, bởi vì không mang đi được nên để lại hết cho họ.
Họ ngồi khoanh chân dưới đất, ăn uống chẳng có hình tượng gì, khóe miệng Bạch Mặc còn dính tương của cá nướng, Nhạc Phương Chích rất tự nhiên duỗi tay lau cho cậu, tiếp đó bỏ ngón tay vào miệng mình mút một cái.Bạch Mặc chưa bao giờ câu cá, Nhạc Phương Chích tay cầm tay dạy cậu móc mồi và vung lưỡi câu như thế nào.
Cậu học rất nhanh, nhưng sau khi ném cần câu vào nước, cũng chỉ có một mình Nhạc Phương Chích canh giữ ở đó.
Bạch Mặc đã đặt một cái nồi lên bếp than hồng, Nhạc Phương Chích cầm lấy hai con trong đó, chém vài nhát dao lên mỗi con, rán cá trong nồi thành màu vàng kim.
Sau đó dùng dầu thừa đổ lên hành gừng tỏi, một lần nữa bỏ cá diếc đã rán chín vào, thêm nước và một chút xíu rượu đế.Rau cuốn tự làm, đậu hũ khô cuốn hành tây thái sợi, rau thơm và mấy cây nấm kim châm, xiên từng đoạn nhỏ lên cái que, khi nướng chỉ cần quét một chút tương ớt là được.Bạch Mặc dựng cái lều nhỏ trong rừng, sau đó ngồi bên cạnh lều vải, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn mang đến.
Hai người chia cá nướng ăn trước, sau đó bắt đầu uống canh cá trong nồi, Nhạc Phương Chích còn tiện tay nướng vài bánh màn thầu.
Đổ đậu hũ xong, hắn lại gác con cá còn lại ở cạnh nồi, mượn tàn lửa bắt đầu nướng.
Đổ đậu hũ xong, hắn lại gác con cá còn lại ở cạnh nồi, mượn tàn lửa bắt đầu nướng.Mặc dù câu cá là chuyện cần sự kiên nhẫn, nhưng cũng không cần nhìn cần câu mọi lúc.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng để cần câu xuống, trở về làm cùng Bạch Mặc.
Hắn làm những chuyện này rất nhanh, chốc lát sau ba con cá được xử lý trong ngoài sạch sẽ.
Bạch Mặc nói rằng nuôi sống được.Hắn dùng cái móc cời lửa để kiểm soát nhiệt độ, Bạch Mặc ở bên cạnh hắn chăm chú quan sát.
Nhạc Phương Chích ngẩng đầu, ấm giọng hỏi: “Đói rồi à?”Họ mang theo một cái bếp nướng nhỏ, Nhạc Phương Chích đốt lửa than, nướng rau cuốn và cà tím với Bạch Mặc.
Ra ngoài vội nên chưa kịp mua thịt.
Mặc dù câu cá là chuyện cần sự kiên nhẫn, nhưng cũng không cần nhìn cần câu mọi lúc.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng để cần câu xuống, trở về làm cùng Bạch Mặc.
Rau cuốn tự làm, đậu hũ khô cuốn hành tây thái sợi, rau thơm và mấy cây nấm kim châm, xiên từng đoạn nhỏ lên cái que, khi nướng chỉ cần quét một chút tương ớt là được.
Cuối cùng ăn cạn nồi sạch bát, Nhạc Phương Chích chống hai tay ra sau lưng, nhìn mây trên trời.
Bạch Mặc ngẩng đầu theo ánh mắt hắn, nói khẽ: “Thời tiết đẹp thật.”
Bạch Mặc thích ăn món này, Nhạc Phương Chích lại cảm thấy chỉ ăn rau chưa đã nghiền, may mà rất nhanh đã có cá cắn câu.
Cuối cùng cá đã chín, đồ ăn trong nồi cũng hầm chín, Nhạc Phương Chích đẩy than lửa sang bên cạnh, căn giờ nhấc nồi.
Vừa mở nắp ra, hơi nước và mùi thơm cùng bay lên, canh cá diếc đậu hũ màu trắng sữa nổi bong bóng, hương thơm bay khắp xung quanh.
Buổi trưa họ câu được ba con cá diếc dài bằng bàn tay, Nhạc Phương Chích vớt cá ra khỏi sọt, bắt đầu xử lý ngay tại chỗ.
Mùa xuân ở phương bắc đến muộn, tháng năm là mùa hoa nở, khắp núi đồi đều tràn đầy sức sống.
Xe chạy qua dòng sông và vùng quê, cuối cùng dừng lại bên cạnh một hồ nước có dãy núi bao quanh.Cá diếc hoang có màu trắng bạc khi mới vớt ra khỏi nước, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, liên tục nhảy tưng tưng.
Nhạc Phương Chích lưu loát dùng sống dao đánh con cá bất tỉnh rồi bắt đầu cạo vảy.
Hắn làm những chuyện này rất nhanh, chốc lát sau ba con cá được xử lý trong ngoài sạch sẽ.
Bạch Mặc dựng cái lều nhỏ trong rừng, sau đó ngồi bên cạnh lều vải, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn mang đến.
Cậu nói nuôi sống được, và thật sự đã nuôi sống.
Dù sao mua về được hai tháng, mầm hoa dành dành kia đã lớn lên, lá cây xanh mơn mởn, còn nở hoa.
Bông hoa trắng như tuyết vừa to vừa thơm, Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc làm gấp đơn hàng trong hương hoa.
Việc kinh doanh tốt như vậy khó tránh khỏi bị người ghen tị, bên cạnh có hai cửa hàng mới mở theo.
Có khách hàng chạy tới mua mấy lần, cuối cùng vẫn về chỗ Nhạc Phương Chích.
Mùa này dù trong thành phố nóng nhưng trên núi vẫn hơi lạnh, Bạch Mặc đưa tay lại gần lửa than sưởi ấm, trên mặt lại vui vẻ.Bạch Mặc đã đặt một cái nồi lên bếp than hồng, Nhạc Phương Chích cầm lấy hai con trong đó, chém vài nhát dao lên mỗi con, rán cá trong nồi thành màu vàng kim.
Sau đó dùng dầu thừa đổ lên hành gừng tỏi, một lần nữa bỏ cá diếc đã rán chín vào, thêm nước và một chút xíu rượu đế.
Nhạc Phương Chích xoa xoa nắm nắm đầu ngón tay Bạch Mặc đầy trìu mến, đổ đậu hũ trong hộp giữ tươi ra tay, dùng dao cắt thành miếng vuông như mạt chược trên tay, đổ vào nồi.Ngoài những ngày bận rộn, còn có một chuyện quan trọng khác là hắn và Bạch Mặc đã mua một căn nhà thế chấp[1] ở khu dân cư gần phố Cát Tường.
Nhà cũ, không rộng quá, diện tích sử dụng chưa đến sáu mươi mét.Hắn dùng cái móc cời lửa để kiểm soát nhiệt độ, Bạch Mặc ở bên cạnh hắn chăm chú quan sát.
Nhạc Phương Chích ngẩng đầu, ấm giọng hỏi: “Đói rồi à?”
Ngày mùng 1 tháng 5, hai người họ vừa kịp xong một đơn hàng lớn, cuối cùng tích góp được ít thời gian rảnh.
Vậy nên hai người thu dọn đồ đạc đơn giản, thuê một chiếc xe van nhỏ, vui vẻ đến ngoại ô.
Cuối cùng cá đã chín, đồ ăn trong nồi cũng hầm chín, Nhạc Phương Chích đẩy than lửa sang bên cạnh, căn giờ nhấc nồi.
Vừa mở nắp ra, hơi nước và mùi thơm cùng bay lên, canh cá diếc đậu hũ màu trắng sữa nổi bong bóng, hương thơm bay khắp xung quanh.Bạch Mặc mỉm cười, lắc đầu và đưa nước khoáng cho hắn, Nhạc Phương Chích uống nước trên tay cậu, sự chú ý lại quay về ngọn lửa.
Hắn dùng cái móc cời lửa để kiểm soát nhiệt độ, Bạch Mặc ở bên cạnh hắn chăm chú quan sát.
Nhạc Phương Chích ngẩng đầu, ấm giọng hỏi: “Đói rồi à?”
Nhạc Phương Chích gật đầu, kéo cậu đến bên cạnh mình rồi ôm lấy.Đông đi xuân đến, các cửa hàng nhỏ trên phố Cát Tường đã thay đổi mấy nhà, cửa hàng lương khô lại luôn buôn bán đắt hàng.Mùa này dù trong thành phố nóng nhưng trên núi vẫn hơi lạnh, Bạch Mặc đưa tay lại gần lửa than sưởi ấm, trên mặt lại vui vẻ.
Cậu luôn dễ dàng thỏa mãn.
Đổ đậu hũ xong, hắn lại gác con cá còn lại ở cạnh nồi, mượn tàn lửa bắt đầu nướng.
Mùa này dù trong thành phố nóng nhưng trên núi vẫn hơi lạnh, Bạch Mặc đưa tay lại gần lửa than sưởi ấm, trên mặt lại vui vẻ.
Bây giờ Tiểu Tuệ sẽ quản lý cửa hàng mỗi ngày, cô làm việc ở đây nhiều năm, từ đầu đến cuối Nhạc Phương Chích đều nhìn thấy hết, đây là một cô gái đáng tin.
Vì vậy hắn cũng không qua loa, biến tiền lương của cô thành chia phần, buôn bán cho khách lẻ cô làm nhiều thì có nhiều.
Như vậy Nhạc Phương Chích có thể bớt tinh lực, Tiểu Tuệ cũng vui vẻ vì kiếm nhiều tiền.Nhạc Phương Chích xoa xoa nắm nắm đầu ngón tay Bạch Mặc đầy trìu mến, đổ đậu hũ trong hộp giữ tươi ra tay, dùng dao cắt thành miếng vuông như mạt chược trên tay, đổ vào nồi.
Bạch Mặc mỉm cười, tai lại đỏ lên.
Bạch Mặc chưa bao giờ câu cá, Nhạc Phương Chích tay cầm tay dạy cậu móc mồi và vung lưỡi câu như thế nào.
Cậu học rất nhanh, nhưng sau khi ném cần câu vào nước, cũng chỉ có một mình Nhạc Phương Chích canh giữ ở đó.Bây giờ hắn không hay để ý đến khách hàng lẻ trong cửa hàng nữa.
Thứ nhất là có rất nhiều đơn đặt hàng số lượng lớn, ngày nào cũng bận giao hàng khắp nơi, thứ hai là việc kinh doanh qua mạng rất tốt, hắn dành nhiều tinh lực vào đó.Đổ đậu hũ xong, hắn lại gác con cá còn lại ở cạnh nồi, mượn tàn lửa bắt đầu nướng.
Bạch Mặc thích ăn món này, Nhạc Phương Chích lại cảm thấy chỉ ăn rau chưa đã nghiền, may mà rất nhanh đã có cá cắn câu.Cuối cùng cá đã chín, đồ ăn trong nồi cũng hầm chín, Nhạc Phương Chích đẩy than lửa sang bên cạnh, căn giờ nhấc nồi.
Vừa mở nắp ra, hơi nước và mùi thơm cùng bay lên, canh cá diếc đậu hũ màu trắng sữa nổi bong bóng, hương thơm bay khắp xung quanh.
Ban công nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, Bạch Mặc nói muốn làm vườn.
Nhạc Phương Chích dùng mảnh gỗ và thanh sắt mỏng còn sót lại khi trang trí làm giàn trồng hoa ba tầng xinh xắn, bên dưới còn có lắp bánh xe nhỏ, có thể đẩy đi.
Hai ông bà sinh sống giữ gìn nhà cửa rất tốt, so ra cũng không kém gì nhà mới.
Đồ nội thất gỗ thật rất tốt, bởi vì không mang đi được nên để lại hết cho họ.Nhạc Phương Chích gật đầu, kéo cậu đến bên cạnh mình rồi ôm lấy.Hai người chia cá nướng ăn trước, sau đó bắt đầu uống canh cá trong nồi, Nhạc Phương Chích còn tiện tay nướng vài bánh màn thầu.
Bạch Mặc nói rằng nuôi sống được.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong non sông tươi đẹp có chim nước nhẹ nhàng bay qua.
Hắn làm những chuyện này rất nhanh, chốc lát sau ba con cá được xử lý trong ngoài sạch sẽ.
Mặc dù là nhà cũ nhưng căn nhà mới có hơn mười năm, đối diện khu dân cư là công viên, giá cả cũng rất phải chăng.
Chủ nhà trước kia là một đôi vợ chồng già, muốn theo con gái di cư đến phương nam cho nên bán nhà đi.Họ ngồi khoanh chân dưới đất, ăn uống chẳng có hình tượng gì, khóe miệng Bạch Mặc còn dính tương của cá nướng, Nhạc Phương Chích rất tự nhiên duỗi tay lau cho cậu, tiếp đó bỏ ngón tay vào miệng mình mút một cái.
Nhạc Phương Chích xoa xoa nắm nắm đầu ngón tay Bạch Mặc đầy trìu mến, đổ đậu hũ trong hộp giữ tươi ra tay, dùng dao cắt thành miếng vuông như mạt chược trên tay, đổ vào nồi.
Hai người chia cá nướng ăn trước, sau đó bắt đầu uống canh cá trong nồi, Nhạc Phương Chích còn tiện tay nướng vài bánh màn thầu.Bạch Mặc mỉm cười, tai lại đỏ lên.
Rau cuốn tự làm, đậu hũ khô cuốn hành tây thái sợi, rau thơm và mấy cây nấm kim châm, xiên từng đoạn nhỏ lên cái que, khi nướng chỉ cần quét một chút tương ớt là được.
Mặc dù câu cá là chuyện cần sự kiên nhẫn, nhưng cũng không cần nhìn cần câu mọi lúc.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng để cần câu xuống, trở về làm cùng Bạch Mặc.
Cuối cùng ăn cạn nồi sạch bát, Nhạc Phương Chích chống hai tay ra sau lưng, nhìn mây trên trời.
Bạch Mặc ngẩng đầu theo ánh mắt hắn, nói khẽ: “Thời tiết đẹp thật.”
Ngoài những ngày bận rộn, còn có một chuyện quan trọng khác là hắn và Bạch Mặc đã mua một căn nhà thế chấp[1] ở khu dân cư gần phố Cát Tường.
Nhà cũ, không rộng quá, diện tích sử dụng chưa đến sáu mươi mét.
Mùa xuân ở phương bắc đến muộn, tháng năm là mùa hoa nở, khắp núi đồi đều tràn đầy sức sống.
Xe chạy qua dòng sông và vùng quê, cuối cùng dừng lại bên cạnh một hồ nước có dãy núi bao quanh.
Nhạc Phương Chích gật đầu, kéo cậu đến bên cạnh mình rồi ôm lấy.
Bạch Mặc nói rằng nuôi sống được.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong non sông tươi đẹp có chim nước nhẹ nhàng bay qua..
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
10 chương
25 chương
87 chương
92 chương
97 chương
6 chương