Chiều ngày hôm sau, Mộc Nam cùng Sở Tô bọn họ liền cùng nhau đi Giao Nhân Loan. Hiện tại tuy rằng ban ngày nóng bức nhưng là đến chiều cũng sẽ bớt, khoảng hơn bốn giờ mọi người liền cùng nhau đem trang bị mang đến bãi biển, bởi vì có hai đứa trẻ và một ông cụ nên đầu tiên bọn họ liền đi thuê hai cái dù lớn để che nắng, hai cái bàn nhỏ và mấy cái ghế, còn thuê cho Tiêu lão gia tử một cái ghế nằm. Tiêu lão gia tử rất là thích Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ, ông cho hai người bọn họ mỗi người một chuỗi hạt châu để đeo tay, nhan sắc thuần túy, bề mặt bóng loáng nhẵn nhụi, nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ. Mộc Nam ban đầu ngại ngùng nhận, nhưng nhìn lão nhân gia nghiêm mặt cũng đành phải nhận lấy, đem việc này ghi tạc trong lòng, Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đều không có ông nội nên cũng rất thích ông cụ hiền lành hòa ái này, vừa mới qua một ngày liền thành lập tình cảm ông cháu thâm hậu, bây giờ ngồi cũng phải ngồi cùng nhau. Mộc Tiểu Quy, Trình Duệ và Tiêu lão gia tử ngồi cùng một bàn, lão gia tử đang kể cho hai nhóc nghe chuyện hồi trẻ của mình, hai đứa nhóc cũng không biết có nghe hiểu hay không mà nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lên tiếng hỏi lại. Bên kia Mộc Nam bốn người ngồi cùng nhau, Mộc Nam cùng Sở Tô bọn họ trò chuyện, Mộ Bắc ngồi ở một bên xem. Một là vì hắn không thích nói chuyện với người lạ, hai là ông chủ nhỏ đối với cái hôn chúc ngủ ngon tối qua không vừa lòng, điều này khiến cho hắn buồn bực rất nhiều, nhất là còn nhìn thấy Tiếu Thần và Sở Tô mặc quần bơi cặp. Khoe khoang tình cảm thật sự là một việc ngu xuẩn, trong lòng Mộ Bắc chê cười. “Đại soái, ba xem tụi con có đẹp trai không?” Mộc Tiểu Quy ngồi ở bàn bên cạnh đột nhiên hô một tiếng, mấy người ngẩng đầu nhìn qua liền nhìn thấy nhóc và Trình Duệ cùng với Tiêu lão gia tử đều đeo một cái kính râm hình tròn, thấy bọn họ nhìn qua còn thống nhất giơ hai ngón tay lên, ba người mặc áo sơ mi hoa hòe còn mang theo kính râm nhìn qua rất mắc cười. “Đẹp trai.” Mộc Nam cười nói “Để ba chụp ảnh lưu niệm cho.” Nói xong, anh cầm lấy máy chụp hình chụp mấy tấm, hai nhóc kia một trái một phải ngồi dựa vào Tiêu lão gia tử, nhìn qua có vẻ rất ấm áp. “Cho con coi với.” Chụp hình xong Mộc Tiểu Quy liền chạy tới muốn xem hình, Mộ Bắc liền đưa tay ôm lấy nhóc ngồi lên đùi mình, dựa vào Mộc Nam cho nhóc nhìn ảnh chụp. “Thật sự là nhân tài nha.” Mộc Tiểu Quy nhìn ảnh chụp xong cảm thán nói, làm bộ làm tích mà vuốt mái tóc xoăn của mình “Đại soái con còn muốn chụp cùng Bắc Bắc nữa.” Mộc Nam nghe vậy liền lấy máy chụp cho hai người bọn họ, trong màn ảnh Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy cực kì giống, đều có ánh mắt lam, tóc quăn. Mộc Tiểu Quy ngồi xếp bằng trên đùi Mộ Bắc, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, dạy cho Mộ Bắc cùng nhóc đều giơ hai ngón tay lên, trên mặt Mộ Bắc tuy rằng không có cười nhưng là bộ mặt nguyên bản lãnh đạm đều mềm nhẹ hơn hẳn, thực ra hắn cũng không thích chụp ảnh nhưng là vẫn tích cực phối hợp động tác của Mộc Tiểu Quy cho nhóc vui. Xuyên thấu qua màn ảnh nhìn đến ánh mắt của Mộ Bắc, ngón tay đặt trên nút chụp hình của Mộc Nam ngừng lại, ánh mắt của đối phương rất thâm thúy, ánh mắt màu lam trong suốt như biển cả. Trong hai giây đối diện này, anh cảm thấy Mộ Bắc không phải là đang nhìn máy ảnh mà là nhìn bản thân mình, cái hôn nhạt nhẽo tối hôm qua lại xuất hiện trong đầu, trong nháy mắt anh có chút ngây người. “Ba ơi chụp xong chưa?” Mộc Tiểu Quy thấy anh ngồi im không nhúc nhích liền lên tiếng thúc giục, giơ tay mình lên “Con mỏi tay quá.” “A, xong ngay đây.” Mộc Nam lấy lại tinh thần, nhanh chóng ấn nút chụp, chụp cho hai người bọn họ mấy tấm rồi đưa máy chụp hình cho Mộc Tiểu Quy xem. Mộc Tiểu Quy nhìn ảnh chụp xong, Mộ Bắc đột niên nghiêng đầu qua nói nhỏ với Mộc Nam “Chúng ta cùng chụp một tấm được không?” Nghe Mộ Bắc nói, Mộc Nam ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt có vẻ nhạt nhẽo nhưng kì vọng kia, trong lòng anh cảm thấy hơi chua xót. Trong khoảng thời gian ở chung này anh biết Mộ Bắc đối với rất nhiều người đều lạnh lùng, thậm chí là xa cách, hắn chỉ có ở cùng với những người quen thuộc mới có thể kiêu ngạo mà mất tự nhiên như vậy, mà từ vụ việc ở nông gia nhạc lần trước đến xem thì hắn cũng không phải là một người mềm lòng. Cho tới bây giờ anh cũng vẫn chưa biết thân phận thật sự của Mộ Bắc, chỉ biết là quyền lợi sau lưng của hắn không hề nhỏ, có lẽ là đã đạt đến mức chỉ cần một câu nói là có thể quyết định tính mạng của một số người. Nhưng mà Mộ Bắc lại sẽ ở trước mặt anh nghiêm túc nói có thể cho hắn một cơ hội để giải thích và bù lại hay không, bây giờ đến việc chụp ảnh chung cũng muốn thật cẩn thận hỏi ý kiến anh mới dám làm. Mộc Nam không nhịn được khẽ thở dài một tiếng nói “Được rồi.” Mộ Bắc thấy anh đồng ý liền lấy máy chụp hình đưa cho Tiếu Thần đang ngồi đối diện nói “Có thể chụp giúp tôi tấm hình không?” “Tất nhiên là được.” Tiếu Thần cười nói, nhận lấy máy chụp hình trong tay hắn. “Cám ơn.” Mộ Bắc nói lời cảm ơn xong liền ôm lấy Mộc Tiểu Quy, đem ghế dời qua một chút, ngồi dựa vào Mộc Nam, nghĩ một chút lại vươn tay nhẹ nhàng khoát lên vai của Mộc Nam, hắn làm động tác này xong liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Sở Tô, bất quá hắn cũng không thèm để ý. Chụp hình xong mấy người lại nói chuyện một hồi nữa, thấy mặt trời không quá lớn, Mộc Nam và Mộ Bắc liền đưa Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ đi đến chỗ nước cạn gần bờ biển tắm, hai nhóc kia mỗi người ôm một cái phao tự mình chạy xuống biển. “Em đang nghĩ gì vậy?” Tiếu Thần thấy Sở Tô nhìn bóng dáng của Mộc Nam bọn họ mãi liền hỏi. “Anh có thấy là Mộc Tiểu Quy và Mộ Bắc rất giống nhau không?” Sở Tô nói, từ ngày hôm qua cậu liền có cảm  giác này, không chỉ là ngoại hình giống mà ngay cả mấy động tác nhỏ cũng là giống nhau như đúc, còn có khi hai người ăn cơm đều chọn món y chang nhau nữa. Tiếu Thần nghe vậy liền nhíu mày “Qủa thật rất giống, nếu không biết còn tưởng Mộc Tiểu Quy là con của Mộ Bắc nữa ấy.” Nói tới đây Tiếu Thần liền cười “Không nói chuyện này nữa, em muốn đi bơi không?” Sở Tô cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, nghe vậy liền trả lời “Muốn chứ.” Sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu lão gia tử đang nằm trên ghế “Ông muốn đi bơi không ông?” Tiêu lão gia tử đeo kính mát, chậm rãi uống một ngụm nước dừa, nói “Không đi, ông già ta phơi nắng, thổi gió biển là được rồi, con với a Thần đi chơi đi.” “Ông nội, để con giúp ông đem ghế dựa ra ngoài phơi nắng đi.” Tiếu Thần nói. “Cút cút cút.” Tiêu lão gia tử tháo kính mát ra “Có biết kính già yêu trẻ hay không, đi qua một bên đi, ồn ào.” Tiếu Thần và Sở Tô cười hai tiếng, đứng dậy đi ra biển. Mộc Tiểu Quy thường xuyên đến bờ biển chơi, lúc này đang ôm phao bơi tới bơi lui ở vùng nước cạn, có Mộ Bắc đi theo Mộc Nam cũng không quá lo lắng, còn Trình Duệ trước kia lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng ra biển chứ nói gì đến tắm biển, nhóc nhìn có vẻ khẩn trương, khuôn mặt căng thẳng ôm lấy phao đứng ở trên bờ cát, hâm mộ nhìn Mộc Tiểu Quy bơi qua bơi lại nhưng lại không dám đi qua, trên mặt tràn đầy sự cảnh giác đối với những việc mới lạ. “Duệ Duệ có muốn ra chơi không?” Mộc Nam xoay người nói với nhóc “Chú mang con ra tắm biển, có chú đây con đừng sợ.” “Đại soái, Duệ Duệ, mau tới đây ~” tiếng nói của Mộc Tiểu Quy truyền đến từ biển, lúc này Mộ Bắc đang ôm nhóc nổi trên mặt biển, nhóc con mừng rỡ dùng sức ngoắc bọ họ. “Chúng ta đi qua nhé?” Mộc Nam nói, kéo tay của Trình Duệ. Trình Duệ gật đầu đi theo anh ra biển. Mộ Bắc thấy Mộc Nam màn theo Trình Duệ đến liền ôm Mộc Tiểu Quy bơi về, cùng Mộc Nam mang bọn họ bơi. Trình Duệ thích ứng với nước biển, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu chậm rãi bị nụ cười thay thế, nhóc cùng với Mộc Tiểu Quy chơi tạt nước, tuy rằng bình thường nhìn nhóc có vẻ trưởng thành sớm nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhóc năm tuổi mà thôi, bây giờ chơi vui vẻ cũng bắt đầu lăn lộn trên biển. Chơi một hồi Mộ Bắc thấy bọn họ có vẻ khát nước liền đứng dậy đi lấy nước cho bọn họ, Mộc Nam ở lại trông chừng, Mộ Bắc đi rồi Sở Tô vừa lúc bơi về ngồi vào cạnh Mộc Nam. “Bắc ca đâu?” Cậu hỏi Mộc Nam. “Đi lấy đồ uống rồi.” Mộc Nam trả lời “Tiếu Thần đâu?” “Đi mua đồ ăn cho ông nội.” Sở Tô chỉ một cái quán nhỏ phía xa xa, Tiếu Thần bị Tiêu lão gia tử sai đi mua đồ ăn vặt. Mộc Nam nhìn Tiêu lão gia tử đang nằm trên ghế ngủ, mỉm cười “Lão gia tử cũng vui tính thật.” “Giống hệt một đứa trẻ.” Sở Tô nói, lúc nói lời này khóe miệng của cậu nở một nụ cười nhạt, cậu cảm thấy gặp được ông là sự may mắn của cậu, hoặc là nói gặp được Tiếu Thần và người nhà của Tiếu Thần đều là may mắn của cậu, từ khi bọn họ tiếp nhận chuyện của cậu và Tiếu Thần thì đều đối xử với cậu như một người con trai khác, điều này khiến cho cậu rất cảm kích. Mộc Nam nghe cậu nói vậy chỉ biết tình cảm của bọn họ rất tốt, từ nhỏ đã không lĩnh hội được loại tình cảm này từ các trưởng bối nên anh cảm thấy rất hâm mộ “Tình cảm của các cậu rất tốt.” “Đúng vậy.” Sở Tô cười nói “Người nhà của Tiếu Thần đối xử với tôi rất tốt.” “Vậy là tốt rồi.” Mộc Nam cũng cười theo. “Mộc đại ca không để ý loại quan hệ này của chúng tôi chứ?” Sở Tô đột nhiên hỏi. “Hả?” Mộc Nam sửng sốt một chút mới hiểu được cậu đang hỏi gì “Đương nhiên là không để ý rồi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Làm sao có thể để ý chứ, anh cũng là cong nha. “Vậy là tốt tồi.” Sở Tô mỉm cười, nhìn Mộ Bắc đang mua đồ nói “Như vậy Bắc ca hẳn là sẽ rất vui.” Mộc Nam: “…” “Có thể nói cho tôi nghe chuyện của cậu và Tiếu Thần sao?” Ngồi một lúc Mộc Nam lên tiếng hỏi, anh không biết tại sao anh lại hỏi chuyện này, cũng có thể là muốn cho mình một đáp án, một đáp án giúp anh xác định là có nên bước ra một bước hay không. “Đương nhiên.” Sở Tô nói, cậu kể lần đầu tiên mình nghe được âm thanh của Tiếu Thần, sau đó bắt đầu viết văn, đến khi hai người gặp nhau cho đến bây giờ đơn giản nói qua. Cậu nói rất ngắn gọn, trước sau chỉ khoảng năm phút đồng hồ nhưng Mộc Nam vẫn có thể nhận thấy chuyện tình của hai người bọn họ cũng không dễ dàng. Sở Tô từ lúc biết Tiếu Thần cho đến khi yêu nhau mất bốn năm, thời gian chờ đợi lâu như vậy không phải ai cũng có thể kiên trì được. “Trong tình cảnh không có một chút tin tức nào như vậy, cậu chờ đợi không cảm thấy vô vọng sao?” “Có chứ. Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới người mình đang chờ đợi là ai liền không muốn buông tha.” Sở Tô nói một cách đương nhiên “Có một số việc kiên trì cũng chưa chắc sẽ thành công, nhưng mà không bước ra một bước kia thì mãi mãi cũng không có cơ hội thành công. Tình cảm cũng vậy, chỉ có thử mới biết được kết quả là gì.” “Mộc đại ca thấy đúng không?” Sở Tô quay đầu hỏi anh “Đôi khi cho mình một cơ hội có lẽ có thể đổi lại thứ mà bản thân mình muốn, cho dù không được cũng không thẹn với lòng mình, đúng không?” Mộc Nam im lặng không nói gì, lời nói của Sở Tô có chút ý chỉ, có lẽ đối phương đã nhìn ra tình huống của anh và Mộ Bắc. “Tôi đi qua cùng ông đây.” Sở Tô nói xong liền đứng lên “Mộc đại ca tôi đi đây.” “Đi đi.” Mộc Nam nói, quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Bắc đang cầm mấy bình đồ uống đến.