Trong ba ngày kế tiếp, Mộc Nam đều đặc biệt chú ý tình huống thân thể của Mộ Bắc, chỉ lo hắn hơi không để ý liền để lộ cái đuôi ra.
Mộ Bắc đối với cách anh lo lắng quá mức như vậy rất là bất đắc dĩ, nhưng ngoài ra cũng cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất điều này nói rõ là ông chủ nhỏ rất quan tâm đến hắn. Chỉ có một điều duy nhất không hoàn hảo là Tô Văn Khanh thường xuyên viện cớ quan tâm đến tình huống của hắn trong thời kì phát dục, mỗi buổi chiều đều đúng giờ đúng phút tới đây ăn chực bữa tối, ăn chực còn không nói, điều làm cho Mộ Bắc khó chịu là Tô Văn Khanh đến thì Lệ Mặc Trình cũng chắc chắn sẽ đến.
Ăn chực mà còn dắt díu người khác theo, thật sự là mặt dày.
Nhất là chỉ trong ba ngày ngắn ngủi này, hai người kia đã làm quen và chơi thân với con trai của mình, mỗi lần nhìn Lệ Mặc Trình ôm Mộc Tiểu Quy chơi, đùa Mộc Tiểu Quy gọi bác thì hắn liền có một loại xúc động muốn đem hai người ném đi ra ngoài, con trai của bố mà hai người kia ôm cái gì? Có bản lĩnh thì để Tô Văn Khanh sinh một đứa cho mà chơi!
Xế chiều hôm nay Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình lại tới ăn chực như thường lệ, có điều lần này hai người có tiến bộ hơn trước là biết mua đồ ăn lại. Vẫn là Mộc Nam nấu chính, Tô Văn Khanh hỗ trợ, Mộ Bắc, Mộc Tiểu Quy và Lệ Mặc Trình ngồi ngoài phòng khách chờ ăn chờ uống.
Mộ Bắc đen mặt ngồi nhìn Lệ Mặc Trình đang lợi dụng chiều cao và thể lực đem Mộc Tiểu Quy giơ lên quay vài vòng, sau đó còn để cho Mộc Tiểu Quy ngồi lên trên cổ của mình nữa.
Mộc Tiểu Quy vui vẻ cười ha ha, nhóc vừa cười vừa nói “Bác Lệ thật là giỏi quá! Cao thêm tí nữa là đụng được tới nóc nhà rồi ~ Bắc Bắc mau nhìn nè, Bác Lệ nâng em lên cao không?”
Mộ Bắc “…” Nhóc con hư hỏng, chờ ba của con biến trở về như cũ đi, ba nâng con lên trời luôn.
Lệ Mặc Trình hoàn toàn cảm nhận được sát khí mà Mộ Bắc biểu hiện ra, bởi vì hắn không hề có ý định che giấu. Có điều Lệ Mặc Trình không thèm để ý đến điều này chút nào, tuy rằng hắn không thích Mộ Bắc nhưng mà lại rất thích Mộc Tiểu Quy, có lẽ là vì hắn và Tô Văn Khanh không có con nên từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Tiểu Quy, hắn liền rất thích đứa bé ngoan ngoãn lễ phép này.
Chỉ tiếc đứa bé này là con của cái người cá thối tha kia, nếu mà là con của hắn và Tô Văn Khanh thì tốt rồi.
“Chú ơi, chú nâng luôn Bắc Bắc lên có được không?” Mộc Tiểu Quy tuy rất vui nhưng mà cũng không quên anh Mộc Đại Quy của mình, nhóc ngồi ở trên cổ của Lệ Mặc Trình nhiệt tình ngoắc Mộ Bắc.
Lời nói này của nhóc khiến hai người đàn ông ( cậu bé) nhanh chong liếc nhìn nhau một cái, họ đều nhìn ra được sự kháng cự trong mắt đối phương.
Mộ Bắc ghét bỏ nhìn Lệ Mặc Trình, ai mà thèm ngồi lên cổ của hắn chứ? Một người đàn ông già gần bốn mươi tuổi còn thích đi công viên trò chơi chơi, thật sự là trẻ trâu không thể chấp nhận được.
Chiều cao của Lệ Mặc Trình là một mét chín ba, bây giờ đứng cạnh Mộ Bắc đang bị biến thành trẻ con mà lại còn ngồi trên ghế sa lông nhìn cao hơn một khoảng lớn, một tay hắn đỡ lấy Mộc Tiểu Quy đang ngồi trên cổ của mình, một tay ngoắc ngoắc hướng Mộ Bắc, mỉm cười tà mị nói “baby ~”
Mộ Bắc: “…” Mẹ kiếp.
Tất nhiên là Lệ Mặc Trình sẽ không nâng Mộ Bắc, sau khi chơi với Mộc Tiểu Quy hắn liền bế nhóc xuống dưới, vừa mới thả người xuống dưới Mộ Bắc đã đem Mộc Tiểu Quy kéo qua bên mình, lấy khăn lau mồ hôi giúp nhóc, chờ nhóc hơi nghỉ ngơi một chút liền lấy nước ấm ở bên cạnh đút cho nhóc uống.
Nhìn động tác của hắn lưu loát như vậy, Lệ Mặc Trình liền nhíu mày, thằng nhóc này đã bao giờ hầu hạ qua người khác đâu, bây giờ lại làm rất thuận tay. Nhìn hai người bọn họ rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, hắn nghĩ có lẽ mình và Tô Văn Khanh cũng nên nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ.
Mộc Nam đang nấu đồ ăn trong phòng bếp, Tô Văn Khanh đang giúp anh rửa rau ở bên cạnh, nghe thấy tiếng cười vọng lại từ phòng khách khiến tâm trạng của Mộc Nam rất tốt, trước khi Mộ Bắc đến thì trong nhà chỉ có anh và Mộc Tiểu Quy hai người, tuy rằng cũng không đến mức cô đơn nhưng cũng sẽ không náo nhiệt như vậy, chỉ cần nghe tiếng cười của Mộc Tiểu Quy là đủ biết nhóc vui cỡ nào rồi.
“Mấy ngày nay đều đến quấy rầy mọi người, thật sự là ngại quá.” Tô Văn Khanh đang rửa rau bỗng nhiên lên tiếng nói “Mong rằng cậu có thể thông cảm.”
“Có gì đâu mà, nhiều người lại càng náo nhiệt chứ sao, có mọi người đến Mộc Tiểu Quy cũng rất vui vẻ mà.” Mộc Nam cười nói khiến Tô Văn Khanh không cần phải để bụng, sau đó như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh nói thêm “À đúng rồi, thân thể của Bắc Bắc xác định là không có việc gì đúng không? Nghe nói bây giờ đang là thời kì phát dục của Bắc Bắc, tình huống này sẽ kéo dài bao lâu?” Tuy rằng hôm trước nói là đã ổn định lại rồi nhưng anh vẫn còn có chút lo lắng.
“Tạm thời thì không có vấn đề gì, cụ thể khi nào thì chấm dứt tôi cũng không thể nói trước được, nhưng mà…” Tô Văn Khanh ngừng lại một chút rồi mới nói “Để phòng hờ có biến cố gì xảy ra, tôi tính đưa hắn trở về trước, thiết bị ở đây không được đầy đủ, tốt hơn là về phòng thí nghiệm của tôi kiểm tra toàn diện một lần nữa.”
“Ông tính khi nào thì trở về?” Mộc Nam nghe vậy liền gật đầu đông ý với quyết định của Tô Văn Khanh.
“Càng nhanh càng tốt, thực ra hôm trước tôi có nói qua chuyện này với Bắc Bắc rồi, nhưng mà hắn không đồng ý, nói là bản thân không có vấn đề gì, không về cũng không sao.” Tô Văn Khanh bất đắc dĩ nói, biểu tình có vẻ rất buồn rầu giống như là vô ý lại để lộ ra tin tức của Mộ Bắc vậy “Hình như hắn có vẻ kháng cự đối với phòng thí nghiệm, lần nào đi kiểm tra cũng y như lên chiến trường vậy. Mà cũng không trách hắn được, dù sao bệnh viện cũng là cơn ác mộng của hắn.”
“Sao lại là ác mộng?” Mộc Nam không hiểu nên hỏi lại.
“Ủa? Cậu không biết hả? Cha của Bắc Bắc đã chết trong phòng thí nghiệm, ông ấy bị một sở nghiên cứu tư nhân bắt được” Tô Văn Khanh nói đến đây thì ngừng lại, dường như là nhận ra bản thân mình đã nói gì đó không nên nói, ông nhìn về hướng Mộc Nam, kinh ngạc hỏi “Cậu không biết gì sao?”
Nghe tin tức này, Mộc Nam giật mình ngừng luôn việc thái rau lại, nghe hỏi vậy liền lắc đầu nói “Không. Tôi không biết gì cả.” Anh vẫn luôn cho rằng cha của Mộ Bắc chết bệnh hoặc là bị tai nạn gì ngoài ý muốn mới qua đời, lại chưa bao giờ nghĩ rằng là do nguyên nhân này, cho dù Tô Văn Khanh vẫn chưa nói hết nhưng anh cũng đã đoán được ý của ông ta rồi.
“Tôi lại cứ tưởng là Bắc Bắc đã nói cho cậu biết rồi chứ.” Tô Văn Khanh nói rồi thở dài “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn thân cận một người, lần đầu tiên tôi gặp hắn là khi hắn ta còn rất nhỏ, lúc ấy thậm chí tôi còn không thể đến gần hắn nữa, hắn mang trong mình một nỗi hận mãnh liệt đối với toàn bộ nhân loại.”
Lúc ông tìm được Mộ Bắc ở nơi vùng núi xa xôi kia thì Mộ Bắc đang mặc một bộ quần áo cũ, mỏng manh, trên mặt tràn đầy những vết thương cả mới lẫn cũ, ánh mắt màu lam như là bị một tầng bụi che phủ, ảm đạm, lờ mờ. Vừa nghe tới ba chữ phòng thí nghiệm, con ngươi ban đầu không hề có sinh khí liền bộc phát ra nét hận thù kinh khủng, ánh mắt như vậy hoàn toàn không giống với một đứa bé năm tuổi sẽ có khiến lúc đấy ông cũng bị hù đứng hình.
“Ông có thể kể cho tôi nghe chuyện của Bắc Bắc không?” Mộc Nam thấp giọng hỏi.
Tô Văn Khanh cười cười nói “Có một số việc vẫn là để cho hắn nói thì tốt hơn, dù sao đây cũng là việc riêng, nhưng mà bình thường hắn không bao giờ kể cho cậu nghe sao?”
“Có nói một ít, hắn nói qua là cha hắn đã qua đời, mẹ cũng đã lập gia đình mới.” Mộc Nam nói “ Còn nói qua mẹ hắn bỏ rơi hắn chính là bởi vì hắn là người cá.”
“Đúng là như vậy.” Tô Văn Khanh gật đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách mẹ của hắn, bà ấy không phải tự nguyện sinh ra Bắc Bắc, bây giờ có thể lập gia đình sống như người bình thường cũng là một chuyện tốt, ít nhất Bắc Bắc cũng sẽ không cần phải áy náy như vậy.”
“Tại sao lại vậy?” Mộc Nam lại không hiểu hỏi.
“Lúc tôi tìm được Bắc Bắc, hắn cùng với mẹ của hắn sống cũng không được tốt, hắn vẫn luôn nghĩ là bởi vì mình mà bà ấy mới khổ nên vẫn luôn áy náy.” Vì vậy mà cho dù người đàn bà kia có đánh mắng hắn như thế nào hắn cũng chưa bao giờ hận bà ta.
Mộc Nam nghe xong trầm mặc một lúc, bản thân anh khi còn bé liền đã sống không quá bình thường, tuy rằng bên người có một người đàn ông mang danh là cha ở cùng nhưng là lúc đó người đàn ông kia nghiện rượu rất nặng, ba ngày thì đã có hai ngày là say, hầu như đều là bỏ mặc anh tự sinh tự diệt sống qua ngày, có cha cũng như không có.
Nhưng mà cũng nhờ dạng này mà bây giờ anh mới có thể đồng cảm với tâm tình của Mộ Bắc lúc ấy, cũng đau lòng thay cho hắn.
“À đúng rồi.” Mộc Nam chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi “Ông có biết người giám hộ của Bắc Bắc không?”
“Biết chứ.” Tô Văn Khanh gật đầu, đó là bản thân ông ta đấy thôi.
“Có thể liên hệ với người kia sao?” Tuy rằng Bắc Bắc nói người kia cũng đã lập gia đình nhưng mà dù sao cũng là người giám hộ của Bắc Bắc, việc Bắc Bắc ở đây cũng nên để cho họ biết mới tốt, không thôi để người ta lo lắng.” Mộc Nam nói.
“…” Khóe miệng của Tô Văn Khanh co rút lại một chút “Ai nói người kia đã lập gia đình rồi?”
“Bắc Bắc nói.”
“…” Mẹ kiếp.
Lúc ăn cơm Tô Văn Khanh liền nói ra việc muốn mang Mộ Bắc trở về ngay trước mặt mọi người, ông vừa nói xong Mộc Nam liền cùng khuyên nhủ hắn, muốn hắn trở về làm kiểm tra.
Nhìn hai người bọn họ mỗi người một lời Mộ Bắc liền biết họ đã thỏa thuận từ trước rồi.
Ông chủ nhỏ và Tô Văn Khanh là một phe, Mộc Tiểu Quy và Lệ Mặc Trình ngồi kế bên chơi vui vẻ.
Mộ Bắc cảm thấy mình ở cái nhà này không hề có tý địa vị nào, đồ ăn ăn tới miệng cũng bị mất đi hương vị, đột nhiên hắn cũng chẳng muốn ăn cơm nữa, hắn đặt đũa xuống, mắt lạnh nhìn hai người kia kẻ tung người hứng.
Nhìn hắn như vậy Mộc Nam chỉ biết hắn đang tức giận liền nói với hắn “Bắc Bắc đừng giận dỗi, về trước kiểm tra thân thể nha, ngoan ~”
Mộ Bắc vẫn không thèm nói gì, ngược lại Mộc Tiểu Quy bên cạnh hắn tò mò hỏi “Bắc Bắc bị làm sao vậy?”
“Thân thể của Bắc Bắc không thoải mái nên bác Tô dẫn hắn về kiểm tra thân thể.” Tô Văn Khanh nhẹ nhàng trả lời Mộc Tiểu Quy “Tiểu Quy giúp bác khuyên nhủ Bắc Bắc được không?”
“Có ông mới không thoải mái ấy.” Mộ Bắc hừ một tiếng, đừng hòng lừa con trai của tôi.
“Bắc Bắc bị đau chỗ nào hả? Để em thổi giúp anh nha?” Mộc Tiểu Quy vừa nghe thấy Mộ Bắc không thoải mái liền buông cái thìa trong tay xuống nhìn Mộ Bắc.
Lời nói của Mộc Tiểu Quy khiến khuôn mặt lạnh tanh của Mộ Bắc hơi dịu đi một chút, hắn nói với Mộc Tiểu Quy “Không sao đâu, không cần thổi.” Hắn nói xong lại nhìn về phía Mộc Nam “Cuối cùng em vẫn là muốn để tôi đi.”
“Thật sự không phải.” Mộc Nam không ngờ hắn còn nghĩ đến vấn đề này, anh dở khóc dở cười giải thích “Chú chỉ lo lắng thân thể của con thôi, thật sự sẽ không lừa con đâu, không thôi thì khi nào thân thể của con ổn định lại thì chú và Mộc Tiểu Quy sẽ đến đón con về, như vậy được không?”
Nghe anh nói như vậy, nét mặt của Mộ Bắc lại tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn chưa lập tức đồng ý việc trở về, ban đầu hắn dự định là thừa dịp mấy ngày gần đây sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Mộc Nam rồi mới đi, nếu không thì hắn lại không yên tâm, lúc trước hắn đã nói với Tô Văn Khanh vấn đề này rồi, không ngờ người này lại ra tay từ phía Mộc Nam, thật là gian xảo.
“Không về thì thôi.” Lệ Mặc Trình ở bên cạnh đột nhiên nói một câu, nhẹ liếc nhìn Mộ Bắc “Cứ giữ nguyên hình thể như thế này cũng tốt, vợ con cũng sắp bị cướp mất thôi.”
Mộc Nam: “Phốc!”
Tô Văn Khanh: “Phốc!”
Mộ Bắc: “…”
Tô Văn Khanh và Mộ Bắc biết ý của Lệ Mặc Trình là bộ dáng nhi đồng của hắn bây giờ thì cho dù vợ con có ở ngay kế bên cũng không thể nào nhận, mà Mộc Nam lại cho rằng Lệ Mặc Trình đang nói Mộ Bắc cứ giữ mãi hình dáng của trẻ con như hế này thì sẽ không lấy được vợ sinh con, đây thật là một hiểu lầm xinh đẹp.
Nhưng mà không thể không nói là đôi khi phép khích tướng xài cũng rất tốt, tuy rằng Mộ Bắc rất khó chịu nhưng ít nhất cũng đồng ý trở về trước cùng Tô Văn Khanh.
Thời gian kiểm tra nên càng nhanh càng tốt, Mộc Nam và Tô Văn Khanh không thèm để ý đến sự kháng nghị của Mộ Bắc liền lập tức quyết định thời gian trở về là ngày mai, ngày mai hai người bọn họ sẽ đến sớm và đón Mộ Bắc đi.
Tới tận lúc Tô Văn Khanh đã đi rồi, sắc mặt của Mộ Bắc vẫn còn đen thui, hắn ngồi ở trên ghế sa lông không nói gì, một bộ dáng đừng ai đến gần tôi, ngay cả lúc tắm rửa cũng tự mình tắm, tắm xong liền về phòng mình đóng cửa lại.
Đối với việc này tuy rằng Mộc Nam có hơi bất đắc dĩ nhưng lại yên tâm, con nít hay giận dỗi thật bình thường, quan trọng là hắn đồng ý trở về là được rồi.
Mộ Bắc nằm một mình trên giường, tròng lòng rất không vui, tuy rằng biết ông chủ nhỏ là muốn tốt cho mình nhưng không cùng hắn bàn bạc liền cấu kết cùng Tô Văn Khanh làm chuyện xấu, đem hắn đóng gói đưa về vẫn khiến hắn rất không vui.
Nhưng mà giận dỗi xong hắn lại thấy hơi hối hận, sáng mai phải đi rồi, đêm nay hẳn là nên bồi dưỡng tình cảm cùng vợ con mới đúng, sao lại xúc động mà giận dỗi với họ cơ chứ.
Mộ Bắc nằm lăn qua lộn lại trên giường, càng nghĩ càng hối hận, nhưng mà muốn hắn chủ động đi tìm người thì hắn lại không mặt dày đi được.
Trăn trở mãi, mặt hắn lại đen.
Cốc cốc.
Ngay khi hắn đang do dự không quyết định được thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó tiếng của Mộc Tiểu Quy vang lên “Bắc Bắc anh ngủ chưa? ~”
Mộ Bắc nghe được liền lật đật ngồi dậy trả lời “Chuẩn bị ngủ.” Vừa nói xong hắn lại hối hận, lẽ ra phải nói là chưa ngủ mới đúng chứ.
“Vậy hả? Vậy em vào được không?” Mộc Tiểu Quy lại hỏi lại.
“Để anh mở cửa cho.” Nghe Mộc Tiểu Quy nói muốn vào phòng, Mộ Bắc liền xuống giường đeo dép vào.
Mộc Tiểu Quy và Mộc Nam ngoài cửa vỗ tay nhau một cái, tỏ vẻ thành công.
Mộ Bắc không ngờ là mở cửa ra liền nhìn thấy Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy ôm gối đứng ở đó, thấy hắn mở cửa còn hắc hắc cười hai tiếng.
“…” Mộ Bắc nhìn bọn họ “Làm cái gì vậy?”
“Ngày mai cháu phải trở về, tuy rằng còn có thể quay lại nhưng mà Mộc Tiểu Quy vẫn rất luyến tiếc, cho nên đêm nay chúng ta ngủ cùng một đêm đi.” Mộc Nam lôi con trai mình ra làm lí do, thực ra Mộc Tiểu Quy luyến tiếc Mộ Bắc là một phần, chủ yếu là anh muốn đến dỗ Mộ Bắc một tí thôi.
“Bắc Bắc, chúng ta ngủ chung đi ~” Mộc Tiểu Quy lắc lắc cái gối nhỏ ở trên tay, cười hì hì nói.
Nhìn Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy mặc kiểu áo ngủ giống y chang mình, Mộ Bắc thực không tiền đồ mà đỏ lỗ tai “Tùy tiện đi.”
Cuối cùng ba người vẫn trở về phòng ngủ chính, giường ở bên kia lớn, ba người ngủ chung cũng sẽ không chật chội.
Ngày hôm sau Mộ Bắc tỉnh rất sớm, bởi vì nửa đêm hai chân không ngừng truyền đến cảm giác nóng rực nên buổi tối hắn vẫn không thể nào ngủ được.
Lúc tỉnh lại Mộ Bắc cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hắn vươn tay dụi dụi mắt một chút, sau đó đột nhiên ngừng lại, mở mắt ra nhìn bàn tay trước mặt mình.
Trắng trẻo thon dài, xương khớp rõ ràng.
Quan trọng là đây không phải là bàn tay của một đứa trẻ.
Hắn giật mình nhanh chóng ngồi dậy, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy được chân của mình, đó là đôi chân của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn… biến trở lại? Mộ Bắc không thể tin nổi mà nhìn đi nhìn lại bàn tay của mình, sau đó lập tức muốn xuống giường đeo dép đi tìm gương soi, không ngờ hắn còn chưa kịp làm gì thì phía sau cũng có tiếng vang truyền tới, hắn quay đầu lại liền nhìn đến Mộc Nam cũng đã tỉnh rồi, do nằm nghiêng nên Mộc Nam vừa mở mắt ra liền đối diện với tầm mắt của hắn, anh sửng sốt hai giây sau đó mắt trợn to, há miệng thở dốc.
“Ngươi…”
Mẹ nó. Mộ Bắc mắng thầm trong lòng, sau đó nhào qua chặn anh lại, lấy tay che lại miệng của anh “Đừng kêu.”
Trong nháy mắt này Mộ Bắc cảm thấy cả người mình đều không tốt, lúc trước nghĩ đến việc đi tìm Mộc Nam thì bị biến nhỏ, bây giờ chuẩn bị đi thì lại biến lớn. Cuộc đời phá hoại thật.
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
36 chương
99 chương
3 chương
98 chương