Mộc Nam vừa chạm phải đôi mắt người kia liền ngơ ngẩn cả người, vì đôi mắt của người nọ, vì mái tóc xoăn vàng, và còn khuôn mặt nhìn khá quen thuộc. Anh thậm chí còn có cảm tưởng bản thân đang nhìn thấy Mộc Tiểu Quy nhà anh khi đã trưởng thành, nhưng đương nhiên là không phải. Mới ngày hôm qua tên hỗn đản nhà anh vẫn còn đang phơi chim nhỏ cùng mông trần đi dạo khắp nhà mà.
Hơn nữa khi anh nhìn đến đối phương lại có một loại tâm trạng khó hiểu và quái dị, không thể nói rõ là gì, chỉ biết đó không phải là chán ghét. Nhưng nhìn cái người có khuôn mặt tương tự Mộc Tiểu Quy kia, trong lòng anh vẫn không kềm được mà có chút đề phòng.
“Mộ Bắc.”
Đối phương thấy anh ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, liền lên tiếng mở lời. Mộc Nam lúc này mới kịp phản ứng, thì ra anh ta chính là vị bệ hạ ung thư tay Mộ Bắc kia.
Thế mà lại là vị bệ hạ ung thư tay kia ư?! Mộc Nam kinh ngạc một chút, anh ta vốn dĩ không phải là một tên gấu con.
Anh nhớ rõ địa chỉ của Mộ Bắc, cách Tân Thành hai tỉnh. Nghĩ đến khoảng cách giữa hai tỉnh khiến suy nghĩ có chút trầm lại. Anh tỏ ý xin lỗi mà nói với Mộ Bắc, “Bệ hạ chào ngài, tôi là Mộc Nam, chủ quán của ‘Phủ nguyên soái’.” Sau khi nói xong anh do dự một chút, vẫn là cầm lòng không được bèn hỏi, “Anh… trước kia đã tới Tân Thành bao giờ chưa?”
Mộc Nam cứ cho rằng phòng bị trong lòng anh che giấu rất tốt, không hề nghĩ rằng chút xíu biểu tình trên mặt anh cũng đều rơi vào trong mắt Mộ Bắc, bao quát đến cả chút nhíu mày kinh ngạc kia của Mộc Nam cũng không thể thoát khỏi. Chú ý tới những biểu cảm kia của anh, Mộ Bắc giật mình, cảm thấy khả năng Mộc Nam chính là người kia là rất lớn. Nếu thật là anh ta, có lẽ người này đối với những chuyện xảy ra lúc đó so với bản thân mình sẽ càng có ấn tượng sâu sắc hơn.
Nghĩ đến đây, anh bất động thanh sắc mà trả lời, “Chưa từng.”
Chưa từng sao? Mộc Nam như có điều suy nghĩ mà trầm tư một chút, lại hỏi, “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”. Khi anh nói những lời này ánh mắt vô cùng gắt gao quan sát Mộ Bắc, muốn từ trên mặt anh ta bắt lấy dù chỉ một tia nhỏ thông tin gì đó có liên quan tới suy đoán của chính mình. Nói thật anh đối với lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cũng không có nhiều ấn tượng. Với việc Mộ Bắc có phải là người năm đó hay không cũng không chắc chắn được, chỉ bằng việc đối phương với Mộc Tiểu Quy có bộ dáng tương tự mà phỏng đoán thôi.
Mộ Bắc nghe vậy nhíu mày, cười cười, “Phương pháp tiếp cận người khác của anh thật quá bạo dạng đó.”
Mộc Nam: “……”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của một nhân viên, hiển nhiên là đã nghe thấy mấy lời độc mồm kia của Mộ Bắc. Mộc Nam không còn lời nào để nói chỉ biết liếc nhìn đối phương một cái, người nọ liền làm bộ cái gì cũng không biết lơ đễnh đi ngang qua. Sau khi đi còn hướng Mộc Nam làm hành động ‘ông chủ cố lên’. Mộc Nam đỡ trán, lão tử thật không phải là muốn tiếp cận người ta a! Còn có, vì sao tự dưng lại có cảm giác nếu phản bác lại câu trên thì tên bệ hạ hư tay này đảm bảo sẽ nói với anh câu ‘không nên gàn dở’ chứ!!
“Không muốn làm ăn nữa sao?” thấy anh không nói gì, Mộ Bắc lên tiếng.
Nhìn phản ứng của Mộ Bắc không giống như đang nói dối, anh ta tựa hồ cũng không cần phải nói dối.
Nếu đối phương nói là chưa từng ghé qua Tân Thành, Mộc Nam cảm thấy có lẽ là do chính mình suy nghĩ quá nhiều cũng nên. Trên đời người giống nhau không ít, người trông tương tự Mộc Tiểu Quy cũng không phải không có. Cũng giống như cái người lần trước cùng Mộc Tiểu Quy gặp trên máy bay tên Sở Tô kia chẳng hạn, tóc xoăn tự nhiên nhìn cũng không khác là bao. Hiện tại cùng lắm chỉ là một người càng giống bánh bao hơn thôi, đâu có trùng hợp đến vậy chứ.
Tốt nhất là không phải. Mộc Nam trong lòng thầm nghĩ.
Nghĩ như vậy đề phòng trong lòng anh đối với Mộ Bắc cũng giảm đi chút ít, nụ cười lại càng sâu thêm, nhìn Mộ Bắc mà chìa tay phải ra, lần nữa nói, “Tôi tên là Mộc Nam.”
Khi Mộc Nam cười rộ lên bên má trái có một cái lúm đồng tiền ẩn hiện, tỏ vẻ đặc biệt thân thiết ôn hòa. Mộ Bắc nhìn chằm chằm nụ cười kia của anh, ngẩn người hai giây, sau đó lập tức duỗi tay ra, vươn tay nắm lấy tay của anh, “Tôi tên là Mộ Bắc.”
“Thật xin lỗi.” Mộc Nam gật gật đầu, rút tay về, “Để anh phải đợi lâu rồi?”
“Ừ.” Mộ Bắc thu tay lại, tại một nơi mà Mộc Nam không thể nhìn thấy, anh nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay nơi hai người chạm vào nhau vừa rồi, giống như trên đó còn vương lại hơi ấm từ Mộc Nam vậy. Động tác tuy rằng mang theo quyến luyến, trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào, ngược lại có chút ghét bỏ mà nói, “Anh thật sự là quá chậm.”
Chắc là vì cái câu làm thành dấu hiệu nhận biết trước kia của Mộ Bắc ‘Không cần gọi tôi là thân, chúng ta không quen.’ đã khắc sâu ấn tượng đầu tiên về Mộ Bắc trong lòng Mộc Nam. Nên Mộc Nam rất khó hiểu, không biết tại sao lại cảm thấy, bộ dạng này của Mộ Bắc thực sự lại rất phù hợp với tưởng tượng của anh về anh ta. Hơn nữa tổng cảm giác bệ hạ này còn là một tên thổ hào, lắm tiền nhiều đất, câu tiếp theo của anh ta sẽ là “Ngươi dám bắt trẫm phải chờ lâu như vậy, trẫm sẽ phanh thây người ra làm vạn mảnh”. Nghĩ đến đây anh nhịn không được mà nhoẻn cười, lúm đồng tiền trên má lại hiện lên càng sâu hơn. Vừa cười vừa giải thích, “Vừa nãy tôi bị kẹt xe. Không thì như vầy đi, một hồi ngài nhắm được sản phẩm nào thì sẽ giảm giá cho ngài nha.”
Cười đến thật phóng túng a. Mộ Bắc trong lòng bất mãn mà thầm nghĩ, hừ nhẹ một câu, “Không cần dùng kính ngữ.”
“Được.” Mộc Nam trả lời liền hỏi tiếp, “Vậy anh tìm được đồ muốn mua sao?”
Nghe Mộc Nam hỏi ý mình, Mộ Bắc đầu tiên là nghĩ đến bức tượng gỗ lúc nãy anh nhìn thấy, tuy nhiên cái đó lại là hàng không bán. Trong lòng anh tuy rằng rất thích, nhưng cũng không tiện mở miệng, tùy hứng đáp, “Vẫn chưa.”
“Vậy có thứ gì anh đang muốn mua không?” Mộc Nam lại hỏi, suy nghĩ có lẽ Mộ Bắc muốn anh đề cử một vài sản phẩm.
“Một bộ ly đĩa.” Mộ Bắc thuận miệng nói hai đồ vật trước đây anh định mua.
“Ly uống cà phê, hay vẫn là bộ ấm chén uống trà?” Mộc Nam hỏi.
“Cả hai.”
Mộ Bắc chỉ nói có hai chữ thôi, Mộc Nam lại như nhớ ra chuyện gì đó lại tiếp tục cười cười. Nhìn thấy Mộ Bắc đưa mắt sang phía mình liền khoát khoát tay áo, nói, “Tôi chỉ là nhớ lại chút chuyện, đừng để ý tới tôi, bên này này.” Nói xong anh dẫn Mộ Bắc đi đến chỗ trưng bày mấy cái ly cùng dụng cụ uống trà.
“Nghĩ đến cái gì?” Mộ Bắc hỏi, theo anh đi qua.
“Nghĩ đến cái câu lần trước anh nói: ‘Tiền không phải là vấn đề.’ Mộc Nam cười nói.
“Hiện tại nó cũng không phải là vấn đề.” Mộ Bắc nói, nhưng ngữ khí lại không có một chút ý tứ khoe khoang nào, chỉ là trần thuật lại sự thật thôi.
Mộc Nam cười cười, không tiếp tục chủ đề đó mà hỏi, “Anh vẫn còn là học sinh sao?” Anh nhìn nhìn bộ dáng Mộ Bắc hẳn là nhỏ tuổi hơn anh rồi.
“Không có, tôi chưa từng đi học.” Mộ Bắc thuận miệng trả lời.
“Hửm? Vì sao?” Mộc Nam theo bản năng hỏi tiếp, “Vì sao lại không học hành gì?” Những lời này vừa mới nói ra khỏi miệng anh liền ý thức được bản thân mình hình như nhiều chuyện quá. Đang nghĩ muốn tìm đề tài nào đó để chuyển hướng, đã thấy Mộ Bắc quét mắt nhìn anh một cái, rồi nói, “Ai bảo anh không đến trường thì nghĩa là không học hành gì?” Một bộ biểu tình kia giống như đang nhìn một kẻ phàm nhân ngu xuẩn khiến cho Mộc Nam quả thực có cảm giác muốn quỳ lạy. Anh sao lại quên mất có cái loại nghề nghiệp gọi là gia sư chứ, học phí của một giáo viên dạy học tại nhà so với học phí của học sinh bình thường thì thuộc loại xa xỉ luôn rồi.
‘Ai bảo anh không đến trường thì nghĩa là không học hành gì.’
Câu này nói thật hay, Mộc Nam cảm thấy đầu gối dường như bị trúng một mũi tên. Đây chính là sự khác biệt giữa kẻ lắm tiền với người bình dân, quả thực không có lời nào để phản bác.
Mộ Bắc ngoài mặt tuy rằng thản nhiên, nhưng bên trong anh vẫn âm thầm chú ý đến mọi cử chỉ của Mộc Nam. Thành ra khi anh vừa nói xong câu đó liền nhìn đến sắc mặt Mộc Nam giống như biểu tình đang bị đánh đau, anh đột nhiên có chút hối hận. Có lẽ vừa rồi mình không nên nói như vậy, có khi nào sẽ khiến Mộc Nam hiểu lầm là anh đang khoe khoang. Kỳ thật anh căn bản không có ý này, anh sở dĩ trước kia không thể đến trường là vì vấn đề cá nhân cùng với sức khỏe và tâm lý. Nhưng những chuyện không tốt đẹp gì như thế anh thật không muốn nói cho Mộc Nam nghe.
Anh đang định nói cái gì đó để phân trần, lại không biết phải nói cái gì. Cũng may Mộc Nam cũng không vì câu nói của anh mà tỏ ra rối rắm cho lắm. Hai người vừa đi đến nơi đặt mấy cái ly, Mộc Nam đã bắt đầu giới thiệu với anh về chúng.
“Mấy loại ly cà phê trong tiệm đều có hết ở đây. Kiểu dáng tuy rằng không đa dạng lắm, nhưng đều là hàng tinh xảo.” Mộc Nam ý bảo Mộ Bắc nhìn trên mấy kệ trưng bày ly của tiệm, trên đó bày kha khá những cái ly đơn sắc cùng mấy loại có hoa văn. Như anh đã nói, kiểu dáng ly cũng không phong phú gì nhiều, nhưng bù lại màu sắc cực kỳ độc đáo và ấn tượng, những bộ thìa này đều được điêu khắc hoa văn rất tinh xảo.
Mộc Nam vươn tay cầm lấy một bộ ly màu trắng, nhìn Mộ Bắc nói, “Trong đây, ly uống cà phê của chúng tôi phân ra thành hai loại tùy theo chất liệu. Một loại được làm bằng chất liệu gốm sứ, nếu theo như kiểu các cửa tiệm cà phê thường chọn, vậy thì tôi sẽ đề cử anh mua chất liệu sứ thủy tinh. Nó là loại thích hợp nhất cho việc chỉ dùng để thưởng thức cà phê.”
Sau khi nói xong Mộc Nam lại hỏi, “Đúng rồi, quên hỏi anh bình thường uống cà phê nguyên chất hay cà phê pha?”
Khi Mộc Nam giới thiệu, ánh mắt Mộ Bắc chỉ chú ý vào cái tay đang cầm ly của anh, mà chính xác là chỉ nhìn vào bàn tay kia thôi.
Ngón tay Mộc Nam cũng không tính là dài, nhưng lại trắng và nhỏ, thoạt nhìn không mềm mại như tay con gái. Chắc có lẽ là vì ngón tay không có nhiều thịt, nhưng vừa nhìn là biết cứng cáp.
Tay trái Mộc Nam nâng một cái đĩa có ly bên trên, tay phải cầm nguyên một bộ thìa, ngữ khí thành thạo mà giới thiệu chúng với anh. Trong lòng Mộ Bắc không khỏi nhớ tới thanh âm của người kia. Chính là dùng thanh âm này ở bên tai mình từng tiếng từng tiếng rên rỉ. Dùng chính hai bàn tay này lưu lại trên lưng mình mấy vết cào, và còn… Ánh mắt Mộ Bắc tự động dời khỏi tay Mộc Nam, một đường đi xuống, từ từ đi đến trên cặp đùi đang được bao bọc bởi chiếc quần tây màu xám kia của Mộc Nam.
Năm năm trước, có phải chính là dùng cặp chân này, mãnh liệt quấn lấy thắt lưng của mình không…
“Anh sao vậy?” Không nghe được câu trả lời của Mộ Bắc, Mộc Nam kỳ quái hỏi lại. Nhìn thấy anh đang hạ tầm mắt xuống, cũng theo hướng đó mà nhìn tới.
“Không có gì.” Mộ Bắc liền thu hồi ánh mắt của mình trả lời qua quýt, đem tầm mắt dời trở lại cái ly trên tay Mộc Nam. Lúc này nếu Mộc Nam chú ý một chút sẽ phát hiện hai tai trắng nõn của đối phương đang dần ửng đỏ lên. Dùng ngôn ngữ của Tô Văn Khanh mà nói thì đó chính là ‘con tim mãnh liệt ngụy trang bản mặt xa cách.’
“Vừa nãy anh nói gì?” Mộ Bắc hỏi.
“Tôi hỏi anh thích dùng cà phê nguyên chất hay cà phê pha?” Mộc Nam lặp lại.
“Nguyên chất.” Mộ Bắc đáp, anh tuy rằng rất thích đồ ngọt, nhưng cà phê thì vẫn thích loại thuần. Anh lướt nhìn mấy cái ly trên giá hỏi Mộc Nam, “Anh thích cái nào?”
“Hả?” Mộc Nam sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.
“Ly ấy” Mộ Bắc nói tiếp.
Mộc Nam rốt cuộc cũng kịp thời hiểu ý, có lẽ anh ta đang muốn tham khảo ý kiến của mình. Liền đem cái ly trong tay đặt xuống, đi qua cầm lên một bộ khác, nhìn anh ta nói, “Tôi thì khá thích bộ này, trông đơn giản mà trang nhã, lại không có vẻ đơn điệu, chất liệu cũng tốt. Bất kể là hình dáng bên ngoài hay chất liệu đều không phải là một lựa chọn tồi.” Bộ ly cà phê mà Mộc Nam lấy là một bộ ly thiết kế tương đối đơn giản, thuần màu trắng, phối cùng bộ đĩa trắng. Chỉ khác nhau là trên thân chén có hoa văn cùng một dòng chữ nhỏ đơn giản màu vàng.
Mộ Bắc nhìn anh cầm cái ly, thấy nó cũng không tệ lắm, nghĩ thầm trong lòng. Lần này chủ quán lại không giống như lần trước giới thiệu cho anh một mớ bộ ấm trà có hoa văn là mấy bông hoa to đùng. Nhưng mà cho dù trong lòng suy nghĩ vậy, là một vị vua ngạo kiều, nên trên mặt anh cũng không có chút biểu tình nào, ngược lại lại nói, “Quá phổ biến.”
Mỗi người đều có quan điểm thẩm mỹ khác nhau, Mộc Nam thấy anh ta không thích cũng không mấy đế ý. Nghe anh ta nói vậy, liền định cầm cái ly đặt về chỗ cũ, lại nghe từ phía đối phương, “Vậy chọn bộ này đi.”
Mộc Nam khựng lại một chút, nghi hoặc mà nhìn anh ta. Không phải nói cái này quá phổ biến sao?
Mộ Bắc tỏ ý hơi ghét bỏ mà nhìn những vật phẩm còn lại, “Nhưng mấy thứ khác lại càng phổ biến.”
Mộc Nam: “……” đột nhiên anh không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước khi cưới:
“Phương thức tiếp cận của em quá sức bạo dạn.”
“……”
Sau khi cưới:
“Cầu đến gần.”
“He he.”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
12 chương
110 chương
35 chương