Từ sau lần hắn làm náo loạn đó, Phương Thanh cũng không dám tự chủ trương làm mai mối cho Diệp Trăn Trăn nữa. Cuộc sống lại khôi phục trạng thái thường ngày, nam tử độc thân quay xung quanh bên người Diệp Trăn Trăn cũng chỉ còn lại một mình hắn. Phó Vân Cảnh tỏ vẻ vô cùng vừa lòng. Trở về từ trường tư, lúc tiến vào phòng, Phó Vân Cảnh đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt. Hắn nhíu nhíu mày, đang muốn lui ra ngoài, một cây chủy thủ sắc bén đột nhiên đặt trên cổ hắn. Người phía sau kiềm chặt hắn, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng! Nếu im lặng, ta sẽ thả ngươi!" Sau giây lát hoảng loạn, Phó Vân Cảnh đã hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình, liền hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn nhìn dao nhỏ chói lọi trước mặt, thần sắc bình tĩnh hỏi người phía sau: "Ta và các hạ không quen biết, càng đừng nói tới có chỗ đắc tội. Không biết vì sao các hạ đột nhiên cầm đao đặt lên cổ tại hạ?" Hắc y nhân phía sau tức khắc sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ thiếu niên nhìn như văn nhược này vẫn có thể bình tĩnh trong loại thời điểm như vậy, "Ngươi quả thật chưa từng đắc tội ta, nhưng hiện tại trong loại tình huống này, ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải đắc tội ngươi." "Sao?" Phó Vân Cảnh nhướng mày, nói tiếp: "Lúc ta vừa vào cửa đã ngửi được mùi máu tươi, hẳn là các hạ bị thương. Nếu ta đoán không sai, các hạ đang muốn tránh né người nào đuổi bắt? Không bằng như vậy, chúng ta làm giao dịch. Chỉ cần ngươi không thương tổn ta và người ở khách điếm, ta sẽ trợ giúp ngươi rời khỏi nơi này. Các hạ cảm thấy đề nghị này thế nào?" "Lá gan của tiểu tử thúi ngươi thật không nhỏ nhỉ, dám cò kè mặc cả với ta......" Nói được một nửa, cửa đột nhiên vang lên tiếng "Cốc cốc cốc", theo sau là tiếng trẻ con của Từ Mộng Nguyệt: "Cảnh ca ca ngươi đã về rồi sao? Ra đây chơi cùng Nguyệt nhi đi!" "Người ngoài cửa là ai?" Hắc y nhân hạ giọng hỏi. "Con gái của chủ khách điếm." "Nhanh đuổi nàng đi!" Phó Vân Cảnh trầm ngâm, cao giọng nói: "Nguyệt nhi, ca ca hiện tại không rảnh, ngươi tự chơi được không? Còn nữa, vừa rồi A Trăn tỷ tỷ hỏi ta muốn ăn trưa món gì, ngươi nói cho nàng ta muốn ăn cà rốt xào trứng gà đi." "Ừa, được thôi." Từ Mộng Nguyệt ngoan ngoãn đáp, chỉ sau chốc lát đã chạy xa. Chủy thủ đột nhiên càng dán gần hơn vào cổ Phó Vân Cảnh, da thịt trắng nõn của hắn lập tức chảy vài giọt máu. Hắc y nhân lạnh lùng quát: "Ngươi muốn chơi trò gì?" Nói rồi, hắn ta liền hạ giọng ho khan, bộ dáng trông có chút suy yếu. "Các hạ lo lắng dư thừa rồi. Tỷ tỷ của ta xác thật đã hỏi chuyện cơm trưa, nếu ta thật lâu không đáp, khéo chút nữa nàng sẽ tự mình lại đây dò hỏi, đến lúc đó cũng không thể dễ dụ dỗ nàng rời đi như vậy đâu." Phó Vân Cảnh vẫn nhàn nhạt nói, khuôn mặt trấn định, không có một tia sơ hở. Hắc y nhân bán tín bán nghi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nhưng lại tìm không ra điểm kỳ lạ. Bên ngoài lại vang lên tiếng nam nữ nói chuyện với nhau, hắc y nhân nghĩ nghĩ, liền nói: "Ta vô tình thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chơi trò gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Hiện tại ngươi kêu người nói chuyện bên ngoài chuẩn bị chút đồ ăn, nước và thuốc trị thương, ta nhận được sẽ rời đi ngay." Nói xong, hắc y nhân liền lấy ra chuỷ thủ đặt trên cổ Phó Vân Cảnh, nhưng mũi đao sắc bén chống vào phía sau lưng hắn vẫn như cũ. Hắn ta đè nặng thanh âm nói: "Hiện tại đi ngay!" Phó Vân Cảnh mặt ngoài đáp lời, nội tâm lại tính toán nên thoát thân thế nào. Hắn cố ý đi rất chậm, lúc sắp tới cửa, hắc y nhân đột nhiên ho khan, chủy thủ chống ở sau lưng hắn cũng theo động tác này mà lệch ra một chút. Thừa dịp hắc y nhân lơi lỏng, Phó Vân Cảnh lập tức cúi người, sau đó chân sau dùng sức đá và bụng hắc y nhân. Hắc y nhân đột nhiên không phòng bị bị đá một chân, thân mình lắc lư, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Hắc y nhân bị cái đá này của Phó Vân Cảnh chọc giận, giơ chủy thủ lên muốn đâm vào người hắn. Phó Vân Cảnh linh hoạt, một tay đánh vào tay cầm chuỷ thủ của hắc y nhân. Hắc y nhân ăn đau, chủy thủ trong tay vô ý bị quăng ra ngoài, rơi "Loảng xoảng" xuống mặt đất. Hai người bắt đầu dùng tay trần mà đánh nhau. Hắc y nhân không ngờ thư sinh văn nhược trước mặt lại có võ công lợi hại như thế, nhưng hắn ta chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó rất nhanh phục hồi tinh thần lại, bắt đầu hết sức chăm chú mà gặp chiêu phá chiêu với thiếu niên. Chỉ thấy Phó Vân Cảnh duỗi tay ra quyền, nhanh chóng vung về phía mặt hắc y nhân, hắc y nhân linh hoạt né ra, quăng một quyền thật mạnh vào bụng Phó Vân Cảnh, Phó Vân Cảnh vội thấp người né, cũng lấy chiêu quét chân ngang xuất kích, hắc y nhân nhất thời vô ý, đùi bị đá vào. Phó Vân Cảnh thấy hắc y nhân sơ hở, lập tức thừa thắng xông lên, nắm tay như bão tố vung qua, hắc y nhân chỉ phải liên tục lui về phía sau, tức khắc chật vật không thôi. Hắc y nhân vốn đã bị thương, công lực không bằng ngày thường, qua mười mấy hiệp đã bắt đầu thở hồng hộc, hiện ra vẻ sức cùng lực kiệt. Phó Vân Cảnh thấy thời cơ đã tới, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, đập một cú vào cổ. Hắc y nhân kêu lên một tiếng, tức khắc cả người thẳng tắp ngã xuống mặt đất. Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng thở phào, trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắc y nhân bị thương không nhẹ, đây là chuyện Phó Vân Cảnh mới vào phòng đã biết. Sau khi dò thử được hắn bị thương ở nơi nào, trong quá trình đánh nhau Phó Vân Cảnh liền cố ý công kích vào chỗ bị thương này. Nếu hắc y nhân không bị thương, trận đánh nhau này cuối cùng ai thua ai thắng thật đúng là khó mà nói. Nếu thật sự muốn so đo, hắn có thể thắng không dùng võ, bất quá từ trước đến nay hắn không phải chính nhân quân tử gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình thế nào, một chút hắn cũng không để bụng. Phó Vân Cảnh cúi người nhìn kỹ hắc y nhân đã hôn mê. Xuất phát từ cẩn thận, hắn đem chủy thủ để ở cần cổ hắc y nhân, sau đó nhẹ nhàng kéo ra khăn che mặt. Người trước mặt ước chừng 40 tuổi, khuôn mặt chỉnh tề, dung mạo cũng không có bất kì chỗ nào hơn người, duy nhất khiến người chú ý chính là phía bên mặt phải có một vết đao sẹo, hình dạng đặc thù, nhìn như tia chớp. "Nghe nói phái có thực lực mạnh nhất là từ một đám sơn tặc cải biên thành, vốn tên là Phi Ưng Bang, chuyên môn cướp bóc tiền tài từ tham quan kẻ giàu. Thủ lĩnh của bọn họ là một nam nhân trên mặt có một vết đao sẹo......" Lời Phương Thanh từng nói qua đột nhiên vọng lên trong đầu hắn. Nghĩ tới chuyện gì, hắn tức khắc duỗi tay lục soát trên người hắc y nhân, cuối cùng tìm được ở bên hông một khối mộc bài có hình khắc phi. Phó Vân Cảnh nhìn mộc bài trong tay, lại nhìn người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, tim đập bang bang. Cơ hội của hắn rốt cuộc đã tới. Phòng bếp nóng hôi hổi, phủ đầy mùi đồ ăn nồng đậm. Diệp Trăn Trăn chạy tới chjay lui như con quay trong phòng bếp, bận tối mày tối mặt. Từ Mộng Nguyệt bước chân ngắn nhỏ chạy vào phòng bếp, hô: "A Trăn tỷ tỷ! Cảnh ca ca nói hắn muốn ngươi làm cà rốt xào trứng gà để ăn cơm trưa." Diệp Trăn Trăn đang cầm nồi sạn xào rau, cánh tay đong đưa có quy luật, nghe vậy động tác không khỏi dừng lại, không dám tin hỏi: "Cái gì? Nguyệt nhi ngươi không nghe lầm chứ?" "Không có nha, là Cảnh ca ca chính miệng nói với ta mà." Diệp Trăn Trăn đem rau xanh đã nấu chín bỏ vào mâm, quay đầu lại nhìn về phía Từ Mộng Nguyệt đang mong ngóng nhìn đồ ăn, hồ nghi nói: "Không thể có chuyện này, Tiểu Cảnh ghét nhất ăn cà rốt, sao có thể chủ động kêu ta làm chứ? Nguyệt nhi xác định không nghe lầm chứ?" "Ta không nghe lầm đâu! Ngươi không tin thì đi hỏi Cảnh ca ca đi!" Từ Mộng Nguyệt lớn tiếng nói, như bị Diệp Trăn Trăn nghi ngờ lần nữa làm cho có chút không cao hứng, ngay cả quai hàm cũng cứng lên. Chẳng lẽ Phó Vân Cảnh cố ý nói như vậy? Nhưng vì sao hắn lại nói như vậy chứ? Diệp Trăn Trăn nghi hoặc đầy mình, nhưng nhìn tiểu cô nương đang đứng một bên giận dỗi, liền sờ sờ đầu nàng, trấn an nói: "Cảm ơn Nguyệt nhi đã lại đây nói cho ta, vất vả rồi, ngươi đi chơi đi." "Được." Tiểu cô nương tức khắc chuyển giận thành cười, lại nhảy nhót chạy ra ngoài. Nghĩ nghĩ, Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy không yên tâm, luôn cảm thấy lời nói Phó Vân Cảnh có ẩn ý. Nàng chào hỏi mấy tiểu nhị trong phòng bếp, sau đó liền tháo tạp dề xuống, vội vàng chạy ra ngoài.