Cách Đế Vương Đoạt Thê
Chương 2 : Mở đầu (2)
Khi thái giám đứng ở bên cạnh xướng to Hoàng thượng giá lâm, vị đứng đầu nhóm người bên dưới Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết híp đôi mắt đen lại, giống như bất ngờ trước sự xuất hiện của Tây Tần Hoàng đế, nhưng vẻ kinh ngạc đó lập tức biến mất trong nháy mắt.
Tây Tần Hoàng đế Hạ Hầu Hoan mặc long bào màu vàng, càng làm nổi lên thân hình cao lớn, đầu đội long quan không giấu được mặt.
Tây Tần Hoàng đế năm mười tuổi, tẩm điện vô cớ bị cháy, làm hủy đi khuôn mặt tuấn dật, cùng năm đăng cơ, khi gặp mặt đại tần đều mang mặt nạ. Nghe nói bị bỏng ở gần mắt phải, cho nên mặt nạ chỉ che tới mũi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy bên cạnh khóe môi cũng có vết sẹo bỏng, có thể thấy lúc đó quả thật là mạng treo lơ lửng.
Dù có tránh được một kiếp, nhưng từ đó về sau xương cốt lại không chữa khỏi được, mỗi lần trái gió trở trời thế nào cũng bệnh nặng một trận, bắt đầu đến đầu mùa đông lại càng như Diêm vương có thể cướp người đi bất cứ lúc nào, ốm yếu như thế làm sao có thể chủ trì triều chính?
Chính bởi vì thế, Tiên hoàng hạ lệnh Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết đại trì triều chính, dần dà, từ đó chính sự gần như đều do Hạ Hầu Quyết xử lý, thẳng đến vài năm gần đây Hạ Hầu Hoan chuyển biến tốt, mỗi thỉnh thoảng vào triều, trước mắt là buổi lễ long trọng mừng trăm năm Vương triều khai triều, sứ giả các nước đều đến tham dự, Tể tướng Tiêu Cập Ngôn dẫn dắt đại thần thượng tấu, mới khiến cho Hạ Hầu Hoan vào lâm triều vài ngày.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Bách quan hô lớn.
Khóe môi Hạ Hầu Quyết khẽ nhếch lên, cúi người làm dáng.
“Các khanh bình thân.” Hạ Hầu Hoan nhìn bách quan xung quanh, giọng nói trong sáng, mặc dù hơi thở có chút yếu, nhưng từ nay về sau muốn lâm triều, dường như cũng không phải chuyện khó.
Đối với bệnh tình chuyển biến tốt của Hạ Hầu Hoan, bá quan văn võ đều giữ tâm tư trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Hạ Hầu Quyết liếc mắt không nói, giống như đoán chuyện gì, thẳng đến khi bãi triều, mới đi lên trước: “Hoàng thượng.”
“Hoàng thúc không cần phải đa lễ.” Hạ Hầu Hoan khoát khoát tay, thái độ cung kinh với Hạ Hầu Quyết.
“Hình như hôm nay sắc mặt của Hoàng thượng không tốt.” Ánh mắt Hạ Hầu Quyết dừng lại ở trên cổ tay thái giám bên người Hạ Hầu Hoan.
“Hoàng thúc lo lắng rồi, chẳng qua là hôm qua Trầm và Hoàng tử Cổ Đôn uống mấy ly rượu, ngủ muốn, nên lâm triều muộn thôi.” Hạ Hầu Hoan khẽ cười nói.
“Hoàng thượng nên lấy long thể làm trọng, thần có thể chủ trì triều chính.”
“Sao có thể giao mọi chuyện cho Hoàng thúc? Hoàng thúc nắm giữ binh phù trong tay, quản lý biên cương, nếu lại giao đại sự triều chính cho Hoàng thúc, trẫm thấy áy náy.” Hạ Hầu Hoan không đợi hắn mở miệng, lại nói tiếp: “Dù sao trẫm cũng là nhất quốc chi quân, cũng nên học tập xử lý chính sự, còn nữa sứ giả các nước đến thăm, sao có thể để họ cho rằng Tây Tần Hoàng đế chi là ma ốm được?”
Trên đại lục này, phía bắc là Đại Lương, binh hùng tướng mạnh, phía đông là Cổ Đôn, khoáng sản phong phí, phía nam có Vô Cực, dũng mãnh thiện chiến, Tây Tần nằm ở chính giữa, nhiều lương sản, thương đạo phát đạt, các quốc gia vì kiềm chế lẫn nhau, nên có thể coi là thái bình thịnh thế, nhưng lần lượt thay đổi theo thời gian, dã tâm chồng chất
Hạ Hầu Hoan nói chuyện rõ ràng có đạo lý, Hạ Hầu Quyết nghe xong cảm thấy hắn lấy vương triều làm trọng, nhưng trong đó cũng ngầm nói là bản thân không nên chuyên chính, nên trả lại triều chính và binh phù đã giữ lâu lắm lại cho Hoàng đế hai mươi lăm tuổi, tuy lời nói của Hạ Hầu Hoan hèn mọn cung kính, lại giống như bản thân mình nghĩ nhiều.
“Hoàng thúc, nếu không có việc gì, trẫm muốn đi đến dịch quán.” Hạ Hầu Hoan nói xong, một bên phân phó thái giám Chúc Bình An bên người chuẩn bị bãi giá đến dịch quán.
Chúc Bình An có gương mặt như búp bê, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, tuy là thái giám bên người Hoàng thượng, nhưng lại không tự cao tự đại trước mặt cung nhân, suy nghĩ thâm sâu, chỉ thấy một ánh mắt của hắn, thái giám ngoài điện lập tức hiểu rõ nên làm thế nào.
“Các sứ giả sẽ rời đi vào giữa trưa, giờ này Hoàng thượng đến đó chẳng phải sẽ quấy rầy đoàn sứ giả sao?” Hạ Hầu Quyết hỏi, hai mắt sáng loáng theo dõi hắn từ đầu đến đuôi.
“Hoàng thúc, trẫm và Hoàng tử Cổ Đôn nói chuyện với nhau rất vui, nên muốn nói thêm vài câu với hắn trước khi hắn đi.” Nói xong, lập tức nói với Chúc Bình An: “Bãi giá.”
“Tuân chỉ.” Chúc Bình An cúi người, lập tức hô một tiếng thật lớn: “Bãi giá dịch quán.”
Hạ Hầu Quyết híp mắt lại, nhìn bóng dáng Hạ Hầu Hoan rời đi, thật lâu sau bất ngờ nói: “Hoàng Côn.”
“Nô tài ở đây.” Hoàng Côn là Đại Tổng Quản phủ Nội Vụ, từ trước đến nay đều có quan hệ tốt với Hạ Hầu Quyết.
“Thái giám hôm qua thử độc trước mặt Hoàng thượng đâu?”
“... Y theo mệnh lệnh của Vương gia, mặc kệ sống chết.” Tuy là Vương gia đã đồng ý để tiểu thái giám này xuất cung, nhưng trên thực tế buổi tiệc hôm qua có độc, chỉ sợ là tiểu thái giám này đã chết ở trong phòng rồi.
Nhưng khác biệt là, thoạt nhìn Hoàng thượng hình như không có việc gì.
“Xem xem.” Hạ Hầu Quyết trầm giọng nói.
“Nô tài hiểu rõ.” Hoàng Côn lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
Trên Ngọc Cầu điện to như vậy, bách quan sớm nối đuôi nhau rời đi, trong điện không một bóng người, Hạ Hầu Quyết chậm rãi giương mắt, ánh mắt dừng lại trên long ỷ.
“Hoàng thượng, hình như Nhiếp chính vương rất kinh ngạc.” Trên đường đến dịch quán, Chúc Bình An khẽ nói.
“Phải không.” Hạ Hầu Hoan khẽ cười một tiếng.
Hắn đã chịu làm con rối Hoàng đế ốm yếu đủ rồi, hắn muốn từng bước từng bước một thu hồi lại quyền lực của mình, đừng tưởng rằng hắn sẽ chịu chèn ép ở vị trí này mãi, cho dù trên tay không có nhiều lợi thế, hắn cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
“Nhưng Nhiếp chính vương rất quyết tâm, này...”
“Sẽ không, hắn là hoàng tộc, cho dù đói cũng có tướng ăn.” Hắn biết rõ Hạ Hầu Quyết muốn thánh danh này, dĩ nhiên cũng muốn ngồi lên trên long ỷ, cho nên mới có thể năm lần bảy lượt thi độc đến mười năm, muốn khiến hắn một ngày nào đó chết do thể hư khí hao, sau lễ mừng trăm năm khai triều, hình như Hạ Hầu Quyết không còn muốn chậm rãi nữa, vởi vì Hạ Hầu Quyết không thể chịu đựng được trước mặt sứ giả các nước, là Vương gia, mà hắn phải thuần phục trước mặt Hoàng thượng này.
Mắt thấy sắp tiến vào dịch quán trước mắt, Chúc Bình An không mở miệng, đi vào Đông Hương Uyển của dịch quán, chỉ thấy thị vệ Cổ Đôn đứng thủ vệ.
Hạ Hầu Hoan khoát khoát tay, Chúc Bình An lập tức lấy một hộp gỗ trong tay áo ra, sau khi Hạ Hầu Hoan nhận lấy, liền tự bước vào trắc điện Đông Hương Uyển.
“Gặp qua Tây Tần Hoàng đế.” Trong trắc điện, nam nhân nghênh đón mặt trắng như ngọc, nụ cười chứa đầy ý xuân.
“Hoàng tử Cổ Đôn không cần đa lễ.” Hạ Hầu Hoan cũng không kém, cười híp đôi mắt đẹp, cử chỉ nhã nhặn, thái độ thành khẩn, ngồi xuống giường gấm: “Giữa trưa Hoàng tử sẽ khởi hành hồi Cổ Đôn sao?”
“Giữa trưa sẽ khởi hành, có thể trước khi trời tối tìm một dịch trạm cách trăm dặm để ngủ lại.” Hoàng tử Cổ Đôn Lan Kỳ Đình lệnh cho một thị vệ trong viện đi pha trà bưng lên.
Hạ Hầu Hoan không chút nghĩ ngợi tiếp nhận, lại không tính toàn nhấm nháp.
Lan Kỳ Đình không khỏi khẽ cười: “Yên tâm đi, đây là nước suối bản bản hoàng tử mang đến, lá trà hỉ thước chỉ có ở trong cung Cổ Đôn mới có, hương vị trà rất được.”
Hạ Hầu Hoan cười cười, không để bụng lời nói móc của hắn, cầm hộp gỗ dàu trong tay giao cho hắn: “Lan Kỳ Đình, lễ nhẹ nhưng tình nặng, lần này hồi Cổ Đôn này, sợ là khó có cơ hội gặp lại, nhưng trẫm và ngươi hợp ý, mong là sau này có thể gặp lại, lễ vật trong hộp này có thể bảo vệ ngươi an toàn trở lại Cổ Đôn.”
Lan Kỳ Đình nghe vậy, thản nhiên tiếp nhận hộp gỗ, không tính mở ra, ngược lại cầm trong tay thưởng thức.
“Trong đó là tín vật của trẫm, nếu lúc nào đó cần trẫm hộ trợ, chỉ cần phái người mang đến, trẫm tự biết phải làm thế nào.” Sau khi dừng lại một lúc lâu, hắn mới nói tiếp: “Trẫm xem trọng người bằng hữu này, nếu Cổ Đôn có thể do ngươi làm chủ, trẫm rất là vui mừng.”
“Hoàng thượng, có thể là nguyện vọng bất đồng, ở Cổ Đôn chúng ta, trong huynh đệ chúng ta, chỉ cần một lòng vì dân chúng, ai làm chủ cũng đều tốt.”
“Vậy thì thật là tốt.” Hạ Hầu Hoan cười cười, hắn nói thêm vài câu chuyện, lúc muốn rời đi, đột nhiên hỏi: “Thị vệ bên người ngươi có khỏe không?”
“Để Hoàng thượng quan tâm, hết thảy đều không có việc gì?”
“Vậy là tốt rồi.” Bước ra khỏi Đông Hương Uyển, Hạ Hầu Hoan mới quay đầu cười nói: “Chúc ngươi lên đường bình an.”
“Đa ta.” Lan Kỳ Đình đưa hắn rời khỏi Đông Hương Uyển. Đợi sau khi một đám người chậm rãi rời đi, hắn mới hồi trắc điện mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ là một mảnh gấm nhung màu đỏ, trong đó còn có một tờ giấy. Hắn đọc nhanh như gió, mày rậm nhíu lại.
“Chủ tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.” Thị vệ Lôi Minh bên người hắn đi nhanh lên trước nói.
“Chúng ta xuất phát trước thời gian.”
“Hả?”
“Ta muốn đi đường vòng hồi Cổ Đôn.” Hắn quăng tờ giấy vào trong ngọn đèn, lấy mảnh gấm nhưng trong hộp, chỉ thấy bên dưới là một khối ngọc bội phỉ thúy hình phượng, đột nhiên khẽ hừ một tiếng: “Xem ra Tây Tần muốn đổi chủ, Hoàng đế này cuối cùng vẫn là Hoàng đế.”
Tây Tần luôn là Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết nắm giữ triều chính, việc này thiên hạ đều biết, nhưng hiện giờ gặp qua Hạ Hầu Hoan, mới khiến hắn hiểu rõ sự thật không phải là như vậy.
Buổi tiệc ngày hôm qua, Hạ Hầu Hoan sai người thông tri trước, chớ dùng rượu thịt trong bữa tiệc, hắn nghi hoặc nên chưa từng ăn qua, nhưng để thị vệ uống ly rượu, hôm qua liền độc phát bỏ mình, nhưng Hạ Hầu Hoan lại làm như không có việc gì.
Vốn hắn còn đang nghĩ, rốt cuộc là Hạ Hầu Hoan muốn giá họa, hay là Hạ Hầu Quyết lớn mật, tính toán một mũi tên giết hai con chim trong tiệc rượu? Hiện giờ trên tờ giấy này viết rõ, Hạ Hầu Quyết điều động đại quân biên cương, làm hắn nhớ đến bố trí của biên cương Tây Tân trước đó... Sợ là Hạ Hầu Quyết và hoàng huynh đã sớm lén lút nghị định, muốn thừa dịp này trừ bỏ hắn, vừa đúng tình hợp ý để Hạ Hầu Quyết ngồi lên long ỷ.
Đáng tiếc, Hạ Hầu Hoan lại không yếu đuối vô năng như suy nghĩ của Hạ Hầu Quyết.
Hạ Hầu Hoan có thể dưới tình huống không có quyền hành, tìm hiểu được việc này, thậm chí chuyện trong cung Cổ Đôn cũng có thể biết rõ ràng, hắn có thể xác định Hạ Hầu Hoan sẽ đoạt lại triều chính.
Mà hắn... Cũng không muốn rơi vào trong tay hoàng huynh của mình!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
60 chương
95 chương
330 chương
192 chương
13 chương
79 chương