Các Phu Quân Của Ta
Chương 7
Chương 6: A Từ: "Ta cũng là thị lang của ngươi"
Liễu Miên Hạ xua xua tay nói: "A Từ, không phải như huynh nghĩ đâu, ta không cho không bạc Duệ ca, ta chỉ cho hắn mượn sau đó quay vòng trả lại ta thôi. Duệ ca sẽ viết giấy nợ, tương lai kiếm được tiền sẽ trả lại cho ta."
A Từ vẫn không tán thành Liễu Miên Hạ làm như vậy, hắn liếc mắt nhìn Lệ Duệ, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ lừa đảo thiếu gia nhà hắn không che dấu chút hoài nghi.
Lệ Duệ bây giờ không xu dính túi, hắn không có chút ý nghĩ nào muốn lấy bạc của Liễu Miên Hạ, hắn chỉ muốn mượn sau này rồi sẽ đem trả lại y.
Tuy A Từ là thị lang, Lệ Duệ là phu chủ, luận địa vị trong nhà Lệ Duệ mới là tối cao, nhưng lúc này bị A Từ nhìn như thế, Lệ Duệ cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.
A Từ nói: "Thiếu gia, suy nghĩ kĩ!"
Liễu Miên Hạ đã hạ quyết tâm, y đưa Lệ Duệ 200 lượng bạc, còn 160 lượng để lại cho mình, trong đó 60 lượng dùng để chi tiêu hằng ngày, 100 lượng để kinh doanh buôn bán nhỏ.
Mặt khác cửa hàng vải của y mỗi tháng đều sản xuất, điền trang mỗi năm cũng có thu hoạch, cộng thêm vài món lặt vặt thì ngày qua ngày cũng không khổ sở.
Liễu Miên Hạ chỉ nói: "A Từ không cần khuyên ta, huynh đi mở rương đi."
A Từ trầm mặc một chút, rốt cuộc nhịn xuống chua xót vào lòng, liếc mắc nhìn Lệ Duệ sâu sắc.
Thị lang và phu quân của song nhi ở Thiên Sở Quốc không giống nhau. Phu quân bao gồm chính phu, bình phu và trắc phu, ba vị trắc phu cũng có phân cao thấp, dựa theo trình tự cưới gả mà sắp xếp, tất cả đều phải tới quan phủ lập hồ sơ, hơn nữa đều phải cử hành hôn lễ chính thức, tam môi sáu chứng không thiếu món nào.
Nhưng thị lang thì khác, họ không cần tổ chức hôn lễ chỉ cần thêm tên vào hôn thư là được. Thị lang phần lớn đều có gia thế thấp hơn song nhi.
Có người làm thị lang vì không có năng lực làm chính phu, hoặc vì mượn thế lực nhà song nhi cùng phu quân song nhi mà góp vào một viên gạch, hoặc cũng là nam tử nhà nghèo lớn lên xinh đẹp bị song nhi coi trọng cường thế nạp làm thị lang.
Song nhi có năm vị phu quân nuôi dưỡng, thị lang cũng không cần tiêu tốn nhiều bạc lên song nhi. Dù gia thế không tốt, nhưng khi đã trở thành người một nhà, nếu muốn làm chút gì đó mưu sinh cầu kế hay kinh doanh mua bán, năm vị phu quân song nhi đều sẽ giúp đỡ.
Làm thị lang cũng không phải chuyện mất mặt gì, chỉ cần chính mình chịu nỗ lực chưa chắc không thể nâng cao địa vị bản thân, dù làm thị lang cũng có thể khiến thê tử xem trọng, đi ra ngoài cũng sẽ được mọi người nể nang mặt mũi.
Cho nên có không ít nam tử bần hàn nam tử nguyện ý làm thị lang thiếu gia song nhi nhà cao cửa rộng.
Tuy nói chỉ cần làm thị lang thì các thị lang địa vị đều giống nhau, nhưng bên trong cũng có nhiều người địa vị đặc thù, đó chính là bồi thị của song nhi.
Đại đa số bồi thị đều hầu hạ bên người song nhi rất nhiều năm, cảm tình nhiều lúc còn sâu đậm hơn cả chính phu.
Có vài song nhi không xử lý tốt mối quan hệ giữa các vị phu quân cùng các bồi thị, cư xử không biết nặng nhẹ, vì chống lưng cho bồi thị mà làm mất mặt chính phu, cứ thế gia trạch không yên. Loại chuyện này ở Thiên Sở Quốc mỗi năm đều có, thậm chí còn có người nháo đến mức muốn thị lang thượng vị, hưu bỏ chính phu.
A Từ là bồi thị của Liễu Miên Hạ, Lệ Duệ biết rõ địa vị đặc thù của hắn. Lệ Duệ tuy là chính phu nhưng suy cho cùng chỉ mới cùng Liễu Miên Hạ quen biết, còn A Từ và Liễu Miên Hạ đã có mười mấy năm cảm tình.
Nên Lệ Duệ liền nói: "Từ đệ yên tâm, hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, Hạ Nhi tín nhiệm ta, ta đương nhiên sẽ không để y chịu khổ. Nếu vi phạm lời thề, ta nguyện ý nhận phạt."
Hạ Nhi?
Những lời nói khác của Lệ Duệ chỉ khiến A Từ có ấn tượng nhạt nhòa, chỉ có hai chữ "Hạ Nhi" này đâm vào lòng hắn đau đớn.
Chuyện cho mượn của hồi môn này đã không thể thay đổi, A Từ không hề rối rắm mở rương đưa ngân phiếu cho Lệ Duệ. Lệ Duệ cũng không dài dòng, lấy cuộn thẻ tre mới nhanh chóng viết giấy nợ.
Liễu Miên Hạ tối hôm qua không có ngủ đủ, trên người vẫn còn đau, nửa ngày trao đổi nhiều như vậy cũng có chút mệt mỏi. Lệ Duệ nhìn ra nét mỏi mệt trên gương mặt y, cúi người hôn hôn lên vầng thái dương.
"Hạ Nhi mệt thì ngủ đi, ta đến thư phòng sắp xếp lại sổ sách."
Liễu Miên Hạ gật đầu, "Ân."
A Từ phảng phất như đang cố tình nói: "Phu chủ yên tâm, ta bồi thiếu gia."
Lệ Duệ giống như không hiểu A Từ ám chỉ, mặt không chút thay đổi bước ra ngoài.
A Từ một quyền đánh vào bông không khỏi có chút ảo não.
Nhưng nghĩ lại có thể cùng Liễu Miên Hạ đơn độc ở chung, trong lòng lại nổi lên chút ngọt ngào.
A Từ ngồi xuống bên cạnh Liễu Miên Hạ, duỗi tay vén tóc y để lộ vành tai tinh xảo, áp xuống ghen tuông, đau lòng dịu dàng hỏi han: "Tối hôm qua thiếu gia chịu khổ đi? Đại phu vừa rồi nói thế nào? Có bị thương không?"
Liễu Miên Hạ cười lắc đầu, "Không sao."
A Từ sắc mặt tái nhợt, tia sáng trong mắt tắt đi, Liễu Miên Hạ thấy hắn như vậy không khỏi có chút khổ sở.
Không biết có phải chút cảm xúc còn đọng lại của nguyên thân ảnh hưởng hay không, tóm lại Liễu Miên Hạ không thể chịu được vẻ mặt này của A Từ. A Từ không cao hứng, y cũng không thoải mái theo.
Liễu Miên Hạ nói: "Gặp chuyện gì sao?"
A Từ mày hơi chau, giữa mày tựa hồ ẩn nhẫn đau đớn, "Thiếu gia, sau khi thành thân đã không muốn nói thật với ta sao? Em đề phòng ta sao?"
"Phu chủ và Lệ nhị công tử là phu quân của em, nhưng ta cũng là thị lang của em. Thiếu gia chẳng lẽ --"
A Từ nắm chặt tay Liễu Miên Hạ, hai mắt trói chặt Liễu Miên Hạ, "Thiếu gia chẳng lẽ không cần A Từ nữa?"
A Từ không thể nghi ngờ là một nam tử tuấn mỹ, tuy không bằng Lệ Duệ nhưng cũng cực kỳ tuấn lãng.
Bị nam nhân soái khí dùng loại ánh mắt như nam phụ khổ tình này nhìn, Liễu Miên Hạ tức khắc có cảm giác mình là một tra nam tồi tệ.
Liễu Miên Hạ biết A Từ là nam nhân của y.
Nhưng ấn tượng của y về A Từ đại bộ phận đều đến từ ký ức của nguyên thân, sau khi Liễu Miên Hạ tỉnh lại thân thể còn yếu, phân nửa thời gian ở Liễu gia dùng để ở trong phòng dưỡng bệnh.
Bởi vì lúc ấy y đáp ứng gả đến Lệ gia, cha y Hà Ngọc Thư cũng không cho y ra ngoài, bảo y phải ở trong phòng chờ gả. Tất cả công việc hôn lễ càng không cần Liễu Miên Hạ phải nhọc lòng, nhưng thật ra đều do A Từ bận trước bận sau giúp đỡ Hà Ngọc Thư chuẩn bị của hồi môn.
Mấy ngày nay A Từ bận quá, thời gian Liễu Miên Hạ tiếp xúc cùng hắn cũng không nhiều, cho nên trong lòng y vẫn chưa dám nhìn thẳng vào chuyện A Từ đã trở thành nam nhân của mình.
Vốn dĩ muốn kéo dài thêm chút thời gian, xem ra hiện tại không thể tiếp tục nữa.
Nhưng Liễu Miên Hạ chung quy cũng không có gánh nặng tâm lý gì. Ở Thiên Sở Quốc, song nhi có rất nhiều phu quân cùng thị lang là thiên kinh địa nghĩa.
Mặt khác, A Từ là do Hà Ngọc Thư mua về, nguyên bản chính là hạ nhân. Hiện tại Liễu Miên Hạ xuất giá, Hà Ngọc Thư đem khế ước bán mình của A Từ cho Liễu Miên Hạ, để A Từ thuộc quyền sở hữu của riêng Liễu Miên Hạ.
Điểm này cũng khác thị lang bồi thị một chút.
Nếu song nhi xuất giá có tình cảm tốt cùng bồi thị, phần lớn sẽ trao trả tự do cho bồi thị, để hắn không còn thân phận nô bộc nữa.
Liễu Miên Hạ nghĩ đến đây không khỏi bật cười, bây giờ người trước mắt đã thuộc về y, một khi đã như vậy chẳng phải có thể mặc y đánh mặc y đùa giỡn?
Đương nhiên, Liễu Miên Hạ khẳng định sẽ không đánh A Từ.
Nhưng mà đùa giỡn thì --
Liễu Miên Hạ lật tay nắm lại tay A Từ, cười nói: "Sao huynh lại nghĩ như vậy? Ta đương nhiên không quên huynh là thị lang của ta, huynh đã ở bên cạnh ta mười mấy năm, phải tin tưởng bản thân có biết không?"
A Từ nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thiếu gia rõ ràng thân thể không thoải mái sao lại muốn gạt không nói cho ta? Em xem ta là người ngoài sao? Nếu không bị thương, đại phu cũng sẽ không tới."
Liễu Miên Hạ nói: "Là ta không đúng, ta chỉ là không muốn để huynh lo lắng."
A Từ nói: "Thiếu gia không nói cho ta, ta mới càng lo lắng."
"Ta đây về sau có việc đều sẽ không dối gạt huynh," Liễu Miên Hạ nói, "Nếu đã là thị lang của ta sao còn gọi thiếu gia?"
A Từ khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét đỏ ửng, há miệng thở dốc, "Ta đây kêu, kêu Miên, Miên Hạ, Hạ Nhi..."
"Ân." Liễu Miên Hạ vừa lòng nhéo cằm A Từ một cái, thấy ánh mắt nam nhân nóng cháy, Liễu Miên Hạ ý cười càng sâu, nhất thời không nhịn được thò lại gần hôn cằm hắn một chút.
Nhìn mặt A Từ oành nổ đỏ bừng, Liễu Miên Hạ đắc ý nhếch miệng, quả nhiên câu dẫn tiểu xử nam đặc biệt có cảm giác thành tựu!
Liễu Miên Hạ nói: "Đến đây bồi ta ngủ."
A Từ tức khắc cả kinh mở to hai mắt, vui sướng ngọt ngào pha lẫn chút thấp thỏm.
Liễu Miên Hạ cười nói: "Huynh nghĩ cái gì đó? Ý ta là đơn thuần ôm ta ngủ thôi, cũng không phải muốn viên phòng với huynh. Đại phu nói ta phải nghỉ dưỡng bảy ngày mới được."
"A? Nga." A Từ ngây người một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, trong lòng có chút thất vọng, chẳng qua càng nhiều phần đau lòng.
Hắn cởi bỏ áo ngoài với giày rồi lên giường, Liễu Miên Hạ chờ A Từ nằm xuống liền chui vào trong lồng ngực hắn, tìm cái tư thế thoải mái lười biếng dựa vào.
Vẫn là gối ôm hình người thoải mái, chẳng qua có cây gậy kia chọt y hơi hoảng -.-
A Từ đặt cằm lên đỉnh đầu Liễu Miên Hạ, có chút oán trách nói: "Phu chủ và Lệ nhị công tử cũng không biết đau lòng thiếu gia."
Liễu Miên Hạ nhắm mắt lại, "Sao lại gọi thiếu gia rồi? Hai người bọn họ không phải không đau lòng ta, chỉ là cái kia của Lệ Kiêu quá lớn."
A Từ nói: "Ta kêu thiếu gia đã quen, sau này sẽ sửa."
Liễu Miên Hạ "Ân" một tiếng, ngáp một cái, mí mắt chùng xuống không nâng lên nổi.
A Từ cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong ngực dần dần tiến vào mộng đẹp, trong lòng ngọt ngào như rót mật.
A Từ tám tuổi đã bị Liễu gia mua về. Hắn còn nhớ rõ những ngày thơ ấu, quê hắn ở phía Bắc Thiên Sở Quốc, sát bên biên cảnh, bình thường bá tánh làm ruộng chăn nuôi mà sống, năm ấy quê nhà bùng nạn châu chấu, mỗi nơi châu chấu bay qua không còn ngọn cỏ nào sống sót.
Không có hoa màu, bá tánh không có cơm ăn. Quận chủ thủ thành giấu diếm triều đình, thương nhân lòng dạ hiểm độc nhân cơ hội tăng cao giá lương thực, bức dân chúng không chịu nổi phải chạy đi lánh nạn.
Một nhà A Từ năm người phụ thân một người cha, mang theo sáu đứa con thơ, cõng chút lương khô còn sót lại cùng ít gia sản cùng mọi người xuôi nam lánh nạn.
Sau đó nạn châu chấu càng ngày càng lớn, nhanh chóng lan tràn đến phía nam, triều đình vì thế mới biết chân tướng, trực tiếp chém đầu Quận chủ kia, nhưng không có cách nào cứu sống người dân đói khổ đã chết.
Chạy nạn được nửa đường, cả nhà A Từ không còn gì ăn, người trong nhà thương lượng bán con, người môi giới chỉ cần trẻ con chưa đủ mười tuổi vì sợ mua lớn quá trở về không dễ dạy dỗ. Trong nhà A Từ nhỏ nhất, cha hắn rưng rưng giao hắn cho người môi giới đổi lấy mười ngày đồ ăn cho cả nhà.
Lúc đó mạng người chính là tiện như thế.
Vào tay người môi giới, A Từ cũng không được ăn cơm no, mỗi ngày chỉ được cấp một cái bánh bao cùng nước lạnh. Nếu như bị đói bệnh cũng chỉ có thể chờ chết.
A Từ không muốn chết, hắn nỗ lực muốn sống sót, tương lai trở về tìm cha hắn cùng các huynh đệ.
Hắn không hận phụ thân và cha đã bán mình đi. Mạng của hắn có thể giúp cả nhà sống thì thực đáng giá.
Sau đó A Từ cùng những thiếu niên khác đi theo môi giới đến Dương Liễu Thành, vừa lúc gặp Liễu gia phu nhân Hà Ngọc Thư đang muốn tìm bồi thị cho song nhi nhà mình.
Hà Ngọc Thư thấy A Từ lớn lên mi thanh mục tú, người lại thành thật bèn mua hắn về.
Từ đó, A Từ bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp.
Liễu Miên Hạ khi còn nhỏ trắng trẻo đáng yêu, trong mắt A Từ, tiểu thiếu gia của hắn chính là một tiểu tiên đồng.
Từ khi A Từ vào Liễu gia đã biết tương lai sẽ là bồi thị của Liễu Miên Hạ. Mười hai tuổi hắn phát dục, lúc đó Liễu Miên Hạ mới tám tuổi, vẫn là đứa trẻ thiên chân vô tà, A Từ cũng không nảy sinh chút tâm tư sai lệch nào.
Lại qua mấy năm, Liễu Miên Hạ mười hai tuổi bắt đầu phát dục. Bộ ngực nhỏ phình phình trướng đau, lúc đó A Từ mười sáu tuổi, Hà Ngọc Thư tách bọn họ ở riêng.
Càng về sau, Liễu Miên Hạ quả thực mỗi ngày một lớn. Thân hình cao lên, bộ ngực đẫy đà, trên mặt bỏ đi nét trẻ con thay vào nét xinh đẹp yêu kiều, mỗi lúc cười lên đều hiện ra núm đồng tiền ngọt ngào, khiến những gã sai vặt trong nhà mê như điếu đổ.
Cũng chính là khi đó A Từ biết mùi vị ghen ghét ra sao.
Cũng nếm được -- hương vị tương tư.
Mỗi ngày hắn đều ôm thiếu niên vào mộng, thân mình bóng loáng chui vào trong lòng ngực hắn, dùng lỗ nhỏ ướt mềm hàm chứa dương vật chính hắn...
Giấc mộng này, A Từ ôm suốt hai năm.
Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng gả chồng, hắn cũng trở thành thị lang đường đường chính chính của tiểu thiếu gia.
Hắn cuối cùng có thể cùng tiểu thiếu gia ở bên nhau.
Khóe môi gợi lên ý cười, A Từ ôm Liễu Miên Hạ cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
...
Đại trạch Lệ gia.
Lệ Kiêu một thân lửa dục, dương vật đĩnh lớn tới giếng bếp múc nước lạnh xối vào đầu. Áo choàng đen đẫm nước bó sát thân mình rắn chắc của hắn.
Tưới một xô còn chưa đủ, hắn lại xối thêm vài thùng, một bên lau mặt cũng không phơi khô, ướt đẫm như vậy tới thao luyện võ trường.
Lúc trước Lệ gia mua nhà này chính là vì tương lai để cho hai huynh đệ dùng sau khi cưới vợ. Lệ Duệ tốn không ít tâm tư tìm vài người môi giới mới có thể mua được tòa nhà vừa ý.
Ở trên phố này đều là phú hộ có chút của cải ở Dương Liễu Thành, phía sau nhà còn có cái hồ, một năm bốn mùa tuy phong cảnh mỗi mùa mỗi khác nhưng đều là cảnh đẹp ý vui, là địa phương tốt để vui chơi du ngoạn.
Bố cục nhà cửa ở Thiên Sở Quốc rất lớn. Cho dù nhà nông phu cũng có ít nhất sáu gian nhà chính, song nhi và năm vị phu quân mỗi người một gian.
Nếu nhà phú hộ thì mỗi gian đều có một cái sân, mỗi sân đều có phòng bếp độc lập.
Nhà lớn Lệ gia chính là theo loại bố cục này.
Sau khi mua về cũng sửa sang lại, nhìn qua không tính xa hoa nhưng cũng là rường cột chạm trổ, hoa cỏ ngát hương, núi giả thấp thoáng.
Mặt khác còn xây thêm một sân luyện võ, chuyên môn để Lệ Kiêu dùng tập luyện.
Lệ Kiêu lúc này đang tập luyện ở võ trường, chọn một cây trường thương múa uy vũ lâm phong.
Lệ Duệ đi từ chính viện ra phải đi ngang sân luyện võ, liền đứng ở bên sân xem Lệ Kiêu múa thương.
Khi chuẩn bị rời đi, hắn dặn dò Lệ Kiêu: "Đừng chỉ lo luyện võ, binh thư cũng phải đọc!"
Một câu như vậy dập tắt mười phần nhiệt tình của Lệ Kiêu tại chỗ.
Lệ Kiêu hướng Lệ Duệ hô: "Ta mới không --"
Hắn còn chưa nói xong, Lệ Duệ nhướng mày nói: "Ta sẽ để Miên Hạ giám sát đệ."
"Gì?" Lệ Kiêu trợn tròn mắt, hét lên, "Ta thấy chữ liền quáng mắt! Dù huynh để tức phụ tới ta vẫn không biết đọc đâu!"
Lệ Duệ mặt không biểu tình, "Nga, đệ muốn để tức phụ chê cười đệ không biết chữ sao?"
"Ta, ta --" Lệ Kiêu nhăn mày gãi đầu, nghẹn không ra hơi, cuối cùng cứng cổ nói, "Ta chính là không đọc sách!"
Lệ Duệ gật đầu nói: "Được, ta sẽ đem lời này của đệ nói cho Miên Hạ, nói đệ không biết cầu tiến, không muốn kiếm tiền nuôi y."
Lệ Kiêu nóng nảy, thẳng tay ném trường thương xuống đất, vài bước chạy tới, "Đại ca! Huynh không thể như vậy! Ai, ai nói ta không muốn kiếm tiền nuôi tức phụ! Ta, ta có sức lực! Ta có thể làm việc!"
Lệ Duệ nói: "Vậy đệ có khả năng cái gì? Tự mình nói với Miên Hạ đi."
Lệ Kiêu nắm chặt quyền, muốn đi, "Ta, ta đây đi tìm tức phụ!"
"Quay lại!" Lệ Duệ quát, "Miên Hạ đang ngủ, không được làm ồn!"
Lệ Kiêu dừng lại bước chân, chỉ có thể nói: "Ta chờ tức phụ dậy sẽ đi."
Lệ Duệ nói: "Tốt nhất là đệ nên nói rõ cho Miên Hạ, bằng không hai ngày sau về lại mặt, nhạc phụ đại nhân hỏi đệ cũng đừng nói chính mình ở nhà chơi bời lêu lổng, để tức phụ dùng của hồi môn nuôi đệ."
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
96 chương
72 chương