Chương 68: Bùi Trạm: "Đừng hòng hưu ta. " Bên trong chùa Sùng Thiện nổi danh Tấn Dương. Trong gian sương phòng ở hậu viện, Bùi Trạm đang cùng một vị lão hòa thượng râu tóc bạc trắng đánh cờ. Bùi Trạm cầm cờ đen, Tịnh Hiền hòa thượng cầm cờ trắng. Thế cục trên bàn cờ không phân cao thấp, thế lực ngang nhau, quân đen thế công rào rạt, quân trắng nhìn như yếu thế lại mỗi lần đều có thể hóa giải thế công của quân đen. Hai người đánh cờ thật lâu, Bùi Trạm đặt xuống một quân đen giữa bàn cờ. Tịnh Từ nhìn toàn bộ thế cục, ngay sau đó chắp tay trước ngực, rũ mắt thở dài: "Lão nạp thua." Bùi Trạm trả lại một lễ, "Là đại sư ngài nhường ta." Tịnh Từ đứng dậy gọi tiểu sa di pha trà, lại hỏi Bùi Trạm: "Ta thấy Bùi thí chủ tâm sự nặng nề, hình như có nghi vấn? Bùi thí chủ thiếu niên anh tài, là đại công thần đánh bại Man tộc, được bá tánh kính yêu, Hoàng Thượng thưởng thức, ngươi đã đạt thành thành tựu mà trên đời này đại đa số người cả đời này không thể đạt tới, đáng lý nên xuân phong đắc ý. Nhưng mà ta nghe nói Bùi thí chủ còn chưa có hôn phối, vậy nếu thí chủ còn chuyện gì chưa thỏa ý, kia nhất định là nhân duyên." Bùi Trạm gật đầu nói: "Đại sư nói không sai, còn thỉnh đại sư chỉ điểm tỉnh ngộ." Tiếp theo Bùi Trạm liền đem chuyện của mình và Liễu Miên Hạ kể ngắn gọn cho Tịnh Từ. Lúc này mới ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Đại sư, người chết thật sự có thể sống lại sao?" Tịnh Từ niệm một tiếng phật hiệu, "Chuyện theo như lời Bùi thí chủ lão nạp chưa từng nghe thấy. Kinh Phật có câu: Muốn biết nhân quả kiếp trước, người nhận kiếp này; Muốn biết nhân quả kiếp sau, tác giả kiếp này, lại nói: Duyên tới do trời định, duyên đi tự người quyết, gieo nhân nào gặt quả đó, hết thảy do tâm tạo." "Nếu không có kiếp trước sao lại có kiếp này? Nếu không duyên phận, Bùi thí chủ vì sao xuất hiện ở đây?" Sau khi Bùi Trạm nhắm mắt suy ngẫm thật lâu, đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện ra sát khí, lại bỗng nhiên kiềm chế, hắn hướng Tịnh Từ cung kính thi lễ, "Lời của đại sư, ta đã hiểu. Đa tạ đại sư." "A di đà phật ——" Tịnh Từ đáp lễ, rũ mắt nói, "Mong thí chủ được như ước nguyện." Bùi Trạm đứng dậy nói: "Mượn cát ngôn của đại sư." Khi hắn xoay người bước chân mang gió, phảng phất như đã bỏ đi một thân gông xiềng vô hình. Tịnh Từ lẳng lặng nhìn bóng dáng Bùi Trạm, hồi lâu sau mới cúi đầu bắt đầu thong thả ung dung nhặt cờ. Tiểu sa di lại đây hỗ trợ, khó hiểu nói: "Sư phó, người vì sao muốn giúp hắn? Ta thấy sát khí trên người hắn nặng như vậy, không giống như người tốt." Tịnh Từ ngừng động tác trên tay, hỏi: "Nếu một người giết rất nhiều người, hắn là người tốt sao?" Tiểu sa di nói: "Kia đương nhiên không phải người tốt!" Tịnh Từ: "Vậy nếu hắn giết rất nhiều người, lại có thể cho rất nhiều người mạng sống, hắn là người tốt hay là người xấu?" "Này... Này..." Tiểu sa di gãi gãi đầu trọc, ảo não nói, "Ta... Ta không biết..." "Vi sư nói cho con, vị thí chủ vừa rồi tuy giết rất nhiều người, nhưng lại là một trong những tướng lãnh cứu sống vô số bá tánh Thiên Sở, Chỉ huy sứ Sát Vũ thiết kỵ, Bùi Trạm. Con hiện tại còn cảm thấy hắn là người xấu sao?" "Sát Vũ thiết kỵ!" Tiểu sa di cả kinh trừng lớn đôi mắt. Tấn Dương bọn họ gần biên quan nhất, có ai không biết Sát Vũ thiết kỵ đâu? Tiên sinh kể chuyện trong thành cũng thường xuyên kể chuyện cũ của Sát Vũ thiết kỵ. Bốn chữ "Sát vũ thiết kỵ" này, thậm chí so với Úy Trì Văn Lâm nắm giữ Quận binh còn như sấm bên tai bá tánh Tấn Dương hơn. Mỗi người đều lưu truyền Bùi Trạm thành thân cao chín thước cơ thể vạm vỡ, ai có thể nghĩ lớn lên lại... tuấn mỹ như thế. Tịnh Từ lại nói: "Trong lòng Bùi thí chủ vốn đã có quyết định, hắn tới đây chẳng qua cầu an tâm, vi sư giúp hoặc không giúp thì kết cục đều vẫn giống nhau." Tiểu sa di ngượng ngùng nở nụ cười, "Ta muốn ngày ngày thay Bùi thí chủ cầu phúc trước mặt Bồ Tát, hy vọng Bùi thí chủ có thể sớm ngày cưới được người trong lòng!" ... Liễu Miên Hạ chờ chưa bao lâu, ngay hôm sau ngày y thẳng thắn với Bùi Trạm thì Bùi Trạm đã tới tìm y. "Ta đến quan phủ tra xét ghi chép hôn nhân của em, thấy em còn trống một vị trí trắc phu nên đã để Lệ đại nhân hỗ trợ điền tên ta vào." Thanh âm Bùi Trạm thực trầm ổn, nhìn chăm chú vào mắt Liễu Miên Hạ mang theo nhất định phải có được. "Cho nên, ta hiện tại là trắc phu của em." Bùi Trạm nói, "Chúng ta cả đời này sẽ buộc chặt vào nhau, em đừng hòng hưu ta." "..." Liễu Miên Hạ ngây ngốc há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của Bùi Trạm, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng mình. "Duệ ca vì sao muốn giúp huynh?" Liễu Miên Hạ khó hiểu nói, "Ta đã nói với huynh, ta không phải Liễu Miên Hạ trong lòng huynh, huynh không cần..." "Không cần cái gì?" Bùi Trạm nhướng mày hỏi lại, "Không cần hiểu lầm? Hay là không cần xem em là người thay thế?" "Ta rất rõ bản thân đang làm cái gì, vô luận em là ai, bây giờ ta muốn vẫn là em." "Nếu em và Liễu Miên Hạ trước đây là hai người khác nhau thì người ta thích chính là Liễu Miên Hạ hiện tại." "Nếu em cảm thấy ta bây giờ chưa hiểu rõ về em, lo lắng ta thật lòng sai người, thì ta có đủ thời gian tìm hiểu về em." "Em không cần có bất kì tâm lý gánh nặng gì, thời gian sẽ chứng minh hết thảy." "Chuyện duy nhất em phải làm, chính là tiếp nhận ta." Tầm mắt Bùi Trạm cực kì có tính xâm lược, giống như mãng xà vừa nguy hiểm vừa mỹ lệ, gắt gao quấn quanh con mồi kín không kẽ hở, một chút cơ hội thở dốc cũng không lưu lại. Lúc trước nghe Liễu Miên Hạ nói xong, Bùi Trạm đối với lời Liễu Miên Hạ và chuyện Liễu Miên Hạ hiện tại là một linh hồn khác kỳ thật hắn đã tin hơn phân nửa. Bùi Trạm từ nhỏ lớn lên cùng Liễu Miên Hạ, không ai hiểu rõ Hạ Nhi hơn hắn. Hạ Nhi của hắn tuy rằng thông minh nhưng tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ mới lạ cổ quái kia. Tuy rằng bọn họ tách ra nhưng Bùi Trạm chưa bao giờ ngừng chú ý đến Liễu Miên Hạ. Bùi Trạm từ trong miệng người khác nghe được từng chuyện từng chuyện Liễu Miên Hạ đã làm, hắn kiêu ngạo vì Hạ Nhi của hắn, nhưng tận đáy lòng cũng không phải chưa từng hoài nghi qua. Chỉ là hoài nghi kia quá mức bé nhỏ không đáng kể, bị Bùi Trạm cất dấu thật sâu không cho nó lộ ra một chút. Hiện giờ nghe Liễu Miên Hạ hôm trước nói xong thì lòng hoài nghi liền hiện ra khiến Bùi Trạm không thể không tin. Lý trí Bùi Trạm hiểu rõ lời Liễu Miên Hạ là sự thật, nhưng về tình cảm thì hắn không muốn tiếp thu. Đó cũng là lí do hắn đến tìm Tịnh Từ giải đáp nghi vấn. Sau khi hỏi qua Tịnh Từ, Bùi Trạm cuối cùng thông suốt, rũ bỏ hết băn khoăn trong lòng. Bùi Trạm chiêm nghiệm lời Tịnh Từ đại sư, không có khả năng có linh hồn bên ngoài vô duyên vô cớ bám vào trên người Hạ Nhi, giữa bọn họ nhất định có quan hệ với nhau. Có nhân mới có quả, có kiếp này mới có kiếp sau, linh hồn bên ngoài có thể phù hợp với Hạ Nhi như thế hẳn là Hạ Nhi chuyển thế. Hoặc căn bản không có linh hồn du đãng nào bám vào trên người cả. Chỉ là Hạ Nhi có kỳ ngộ gặp được bản thân ở kiếp sau, có lẽ giấc mộng kia quá mức chân thật nên Hạ Nhi mới nghĩ lầm mình là một người khác. Nếu không sao có thể giải thích chuyện một người đã chết còn có thể sống lại? Hắn và Hạ Nhi là thanh mai trúc mã, đây là duyên phận của bọn họ. Trên đường bởi vì nguyên nhân khách quan mà tách ra, vòng đi vòng lại bây giờ họ lại gặp nhau, đây cũng là duyên phận. Là trời cao an bài hắn gặp lại Hạ Nhi, bọn họ nhất định phải ở bên nhau. Hiện tại nếu Hạ Nhi lo lắng người hắn thích chính là Liễu Miên Hạ "trước kia", theo đuổi Liễu Miên Hạ "hiện tại" chẳng qua là theo đuổi một giấc mộng ảo. Như vậy hắn sẽ làm Hạ Nhi biết, người hắn thích chính là Liễu Miên Hạ "hiện tại". Bùi Trạm cúi người giữ cằm Liễu Miên Hạ, cường thế in lên một nụ hôn, tiện đà ghé môi bên tai Liễu Miên Hạ nhẹ giọng nói: "Ta sẽ quấn lấy em, nếu em dùng thân thể của Hạ Nhi, Hạ Nhi lại phụ ta, y hiện tại không còn nữa thì em nên bồi thường cho ta. Nếu em cảm thấy hưởng thụ cảm tình của ta là có thẹn với lòng thì hãy suy nghĩ thật kĩ, làm sao mới có thể làm ta —— yêu em của hiện tại." Bùi Trạm thở ra hơi thở nóng ướt, môi khép mở cố ý đụng chạm lỗ tai Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ theo bản năng rụt rụt bả vai. Bùi Trạm bước lùi một bước, ánh mắt thâm thúy khóa chặt Liễu Miên Hạ. Tim Liễu Miên Hạ treo lên, giây tiếp theo, Bùi Trạm liền chế trụ gáy y, nụ hôn nóng rực hạ xuống. Đầu lưỡi nóng đẩy ra phiến môi Liễu Miên Hạ xâm nhập vào trong, đoạt lấy mật ngọt trong y không chút kiêng nể. Nụ hôn này không kỹ xảo gì, lại khiến Liễu Miên Hạ cảm nhận được nhiệt tình cuồng liệt của Bùi Trạm, y thậm chí còn cảm thấy bản thân sắp bị hòa tan, bị ăn sạch vào bụng. Nụ hôn kết thúc Liễu Miên Hạ mới phát hiện không biết từ lúc nào mà y đã dựa vào trong ngực Bùi Trạm, hai chân nhũn ra, nửa điểm sức lực cũng không có. Nếu không phải Bùi Trạm ôm eo y, sợ là y đã ngã ra rồi, còn có... Giữa hai chân đã ướt đến rối tinh rối mù. "Hạ Nhi," Trong giọng Bùi Trạm nhiễm mùi tình dục, ngón tay cái xoa lên cánh môi bị hắn hôn đỏ, thấp giọng nói, "Em hỏi trái tim mình xem, em thật sự một chút cũng không thích ta sao? Thật sự không muốn chấp nhận ta sao?" Tim Liễu Miên Hạ nhảy bang bang trong lồng ngực, đầu óc hỗn loạn một mảnh, hoàn toàn không có cách nào tự hỏi. Bùi Trạm lại nói: "Một chút cũng không thích ta hôn em sao?" Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, "Ta..." Ngón tay Bùi Trạm đè lên môi y, "Suỵt... Bây giờ chưa cần nói cho ta, suy nghĩ cẩn thận lời ta nói, chờ ta trở lại lại nói cho ta." Liễu Miên Hạ theo bản năng hỏi: "Huynh muốn đi đâu?" "Đến kinh thành," Bùi Trạm nói, "Báo cáo công tác." Liễu Miên Hạ mới phản ứng lại, Thiên Sở đánh thắng trận, một số võ tướng đều được nhận phong thưởng. Bùi Trạm thân là một trong những người xuất sắc đương nhiên cũng phải hồi kinh diện thánh. Liễu Miên Hạ nhíu mày nói: "Vậy huynh... Vậy huynh lúc nào mới trở về? Thương thế của huynh còn chưa hồi phục..." Bùi Trạm sung sướng nở nụ cười, "Em xem, em rõ ràng nhịn không được muốn quan tâm ta, em thích ta, thừa nhận đi, Hạ Nhi." Liễu Miên Hạ buồn bực quay đầu đi không để ý tới hắn, nâng bước chân muốn đi. Bùi Trạm từ phía sau ôm lấy eo Liễu Miên Hạ, đem người khảm vào trong lòng, ở bên mái tóc y hôn hôn, nhịn xuống nụ cười, nhìn Liễu Miên Hạ thật sâu, hạ giọng nói, "Chờ ta." Liễu Miên Hạ bị hắn nhìn đến nỗi tim đập rộn ràng, chỉ lung tung gật gật đầu. Lại không ngờ Liễu Miên Hạ không được Bùi Trạm trở về đã nhận được một đạo thánh chỉ triệu y nhập kinh.