Chương 35: Hắn muốn người này Một tháng sau, cục bột nhỏ đến ngày trăng tròn, Lệ Duệ liền mở tiệc rượu náo nhiệt cho vị tiểu thiếu gia đầu tiên nhà mình. Cũng không mời người ngoài, hai huynh đệ Lệ gia không có họ hàng thân thích khác, nên mời người nhà của Liễu Miên Hạ và còn có nhà huyện nha Trương đại nhân cùng vài đồng liêu có quan hệ không tồi với Lệ Duệ. Đến nỗi những thương hộ lớn thường xuyên lui tới cửa hàng bọn họ cũng không mời. Còn Liễu Miên Hạ chỉ mời Diêu Tuấn. Tiệc đầy tháng thì khách nhân đều sẽ đến xem bảo bảo mới ra đời, hài tử quá nhỏ rất yếu ớt dễ bị cảm lạnh nên Liễu Miên Hạ cố ý bảo nhóm thợ thủ công ở điền trang dựa theo xe đẩy em bé trong trí nhớ của y tạo một chiếc xe con. Tuy rằng kém linh hoạt so với trong kiếp trước, hơn nữa toàn bộ cũng đều làm bằng gỗ, nhưng bảo bảo nằm trong xe cũng không cần ôm mãi nữa. Lệ Duệ đặt tên cho bé là Lệ Minh Ân, vì để ghi nhớ ân tình Tiêu Hữu Hằng đưa quả "Thần tử " cho mình, nhũ danh gọi là "Tiếu Tiếu", là do Liễu Miên Hạ đặt, y hy vọng con trai nhà mình sẽ luôn vui vẻ khoái lạc. Mỗi người đến ngắm Tiếu Tiếu, nhìn thấy xe đẩy nhỏ đều nhịn không được cảm thán một phen, cũng tỏ vẻ muốn đặt một chiếc như vậy cho con mình dùng. Cha Liễu Miên Hạ cũng không biết về sau còn có thể sinh tiếp hay không, y cảm giác lấy thể chất song nhi ở thế giới này thì dù là bốn năm chục tuổi vẫn sinh con tiếp thì cũng không sao. Đại ca y không cần đánh tiếng thì Liễu Miên Hạ cũng sẽ đưa xe đẩy sang, nhị ca còn chưa thành thân, chẳng qua cũng nhanh thôi, đến lúc đó Liễu Miên Hạ đương nhiên cũng sẽ vì nhị ca chuẩn bị một chiếc. Trừ cái này, Liễu Miên Hạ còn để thợ thủ công làm rất nhiều món đồ chơi nhỏ cho con. Các bản vẽ màu sắc tươi sáng, còn có các loại lục lạc, mỗi lần tiểu bảo bảo dùng tay cầm chơi đều sẽ vang tiếng. Liễu Miên Hạ rốt cuộc mới ở cữ xong, lo lắng y thể hư dễ sinh bệnh, ăn cơm cũng không ngồi cùng khách mời mà là ở chủ viện khác mở một bàn, Lệ Kiêu bồi cạnh y. Dương Quân Khanh cũng ở chỗ này, bởi vì Lệ Duệ lo lắng thân thể Liễu Miên Hạ nên cố ý mời Dương Quân Khanh đến chăm sóc Liễu Miên Hạ. Bảo bảo mới sinh phần lớn thời gian đều đang ngủ, Liễu Miên Hạ thừa dịp con trai ngủ tranh thủ lấp đầy bụng. Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát thì con tỉnh. Tiểu gia hỏa nằm trong xe nôi, mở mắt liền khóc lóc oa oa muốn ăn, Liễu Miên Hạ cầm đồ chơi quơ quơ trước mặt bé, khom lưng ôm cục bột nhỏ ra cho bú sữa. Liễu Miên Hạ làm loại áo ngực dễ cho con bú, chẳng qua có Dương Quân Khanh người ngoài ở đây, y vẫn sẽ ngượng ngùng, thế là quay người đi. Cục bột nhỏ đói đến nóng nảy, ngậm lấy đầu vú liền mút từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ nghẹn tới đỏ bừng. Một bên đầu vú bị ăn, đầu vú còn cũng chịu kích thích, tự động tràn ra sữa làm ướt trước ngực một mảng lớn. Mỗi lần cho con bú xong, Liễu Miên Hạ đều một lần nữa đổi một kiện áo ngực mới Một trận gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, tức khắc mùi sữa nhàn nhạt phiêu tán khắp phòng. Lệ Kiêu trông mong mà ngồi xổm trước mặt Liễu Miên Hạ, đầu tiên là nhìn chằm chằm cục bột nhỏ hút sữa một hồi lâu, tiếp theo liền nhịn không được nhìn đầu vú còn lại của Liễu Miên Hạ, còn liếm liếm miệng. "Tức phụ... Bên này chảy sữa." Liễu Miên Hạ đỏ mặt nhỏ giọng "Ân" một tiếng. Y biết lời này của Lệ Kiêu có ý gì, Lệ Kiêu là muốn hút sữa của y. Ba nam nhân đều uống qua sữa của y, chỉ có điều lúc đó là ở trong phòng kín cửa. Hiện tại Dương Quân Khanh còn ở chỗ này, hơn nữa khách mời đều ở bên ngoài, Lệ Kiêu muốn nhưng Liễu Miên Hạ không định đáp ứng hắn. "Tức phụ..." Lệ Kiêu lại đến gần một chút. Liễu Miên Hạ một phen đẩy đầu hắn ra, cả giận: "Ngồi yên cho ta! Dương đại ca còn ở đây! Bên ngoài cũng đều là khách nhân, chú ý một chút!" Lệ Kiêu gãi gãi đầu, ủy khuất "Nga" một tiếng, lại không cam lòng mà nhìn đầu vú chưa bị ăn kia. Liễu Miên Hạ trừng mắt liếc hắn một cái, cởi bỏ vạt áo bên kia đổi cho bảo bảo ăn. Bọn họ cũng không biết là, phương hướng lúc này của Liễu Miên Hạ đối diện của sổ. Ngoài cửa sổ dưới bóng cây che lấp, có thân ảnh thần bí đang quan sát Liễu Miên Hạ. Tiêu Hữu Hằng từ nhỏ đã tập võ, thị lực cực tốt, nơi hắn đứng có thể quan sát rõ ràng nhất cử nhất động của Liễu Miên Hạ, nhưng người trong phòng lại vì bóng cây mà không thể phát hiện ra hắn. Tiêu Hữu Hằng trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở lại Lệ phủ, thân phận hắn đặc thù, lại có nhiệm vụ mật trong người, không tiện lộ diện. Hơn nữa vừa lúc gặp Liễu Miên Hạ sinh con, toàn bộ Lệ phủ đang hân hoan vui vẻ, căn bản không ai chú ý Tiêu Hữu Hằng đang cố ý che dấu hành tung. Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Hữu Hằng âm thầm quan sát Liễu Miên Hạ. Tiêu Hữu Hằng lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Miên Hạ cho con bú là ở trong đình hóng gió ngoài hoa viên. Ngày đó Tiêu Hữu Hằng chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy A Từ bồi Liễu Miên Hạ đẩy con đến hoa viên hít thở không khí. Bắt đầu từ ngày đó, Tiêu Hữu Hằng liền nhịn không được đi xem Liễu Miên Hạ. Trước kia Tiêu Hữu Hằng chỉ biết tin Lệ Duệ thành hôn với Liễu Miên Hạ, Lệ Duệ còn khen tức phụ nhà mình nức nở, Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn cho rằng do Lệ Duệ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Sau này nhận được "giấy Miên Hạ " cùng các loại thức ăn mỹ vị do Lệ Duệ dâng lên, cái này càng làm Tiêu Hữu Hằng càng tò mò về Liễu Miên Hạ. Chuyện này chưa xong, ngay sau đó hắn lại biết "Bệnh viện" được dựng ở Dương Liễu Thành. Không chỉ như vậy, thế gia y học Dương gia trong Sở kinh bắt đầu sử dụng một ít phương pháp mới, nghe nói phương pháp này làm tăng hiệu quả chữa bệnh cùng giảm bớt tỉ lệ song nhi tử vong khi sinh. Những việc này Dương gia cũng không giấu giếm, chỉ cần điều tra một chút liền biết phương pháp mới này đến từ thiên tài Dương Quân Khanh của Dương gia truyền tới. Mọi người sau khi nghe nói sẽ cảm khái một câu "Quả nhiên không hổ là thiếu niên thần y", cũng tự nhiên tiếp nhận các quan niệm khác lạ như "Không uống nước lã, nước uống cần phải đun sôi", "Băng gạc dùng cho vết thương phải dùng nước sôi tiêu độc", "Cần rửa tay trước khi ăn", "Nếu có súc vật chết, không thể tùy tiện vùi lấp, phải dùng lửa đốt",.... Mà Tmạng lưới tình báo khổng lồ của Tiêu Hữu Hằng nói cho hắn biết, thiên tài Dương Quân Khanh của Dương gia đang ở Dương Liễu Thành lịch lãm. Tiêu Hữu Hằng hợp lý hoài nghi những phương pháp thoạt nhìn rất nhỏ nhặt mà lại hữu dụng kia đều liên quan tới Liễu Miên Hạ. Lúc này Tiêu Hữu Hằng nương theo công vụ tiến vào Dương Liễu Thành, tự mình nghiệm chứng mối hoài nghi này. Hắn muốn gặp Liễu Miên Hạ. Xin quả "Thần tử" giúp Lệ Duệ cũng xuất phát từ tư tâm. Hắn không phủ nhận chính mình sinh ra hứng thú với Liễu Miên Hạ. Ở lại Lệ phủ tự nhiên cũng là cố tình vì chuyện này. Hắn là một hoàng tử, nếu không tiện bại lộ hành tung thì vẫn có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết, trực tiếp nhất chính là mua tòa tòa nhà mới. Nhưng Tiêu Hữu Hằng lựa chọn ở lại nhà Lệ Duệ. Ban đầu Tiêu Hữu Hằng chỉ muốn nhìn Liễu Miên Hạ một chút xem có tốt như Lệ Duệ nói hay không. Sau đó mới quyết định tiếp tục phóng túng tâm tư của mình với Liễu Miên Hạ hay là không. Nhưng sau này chân chính gặp qua Liễu Miên Hạ, trong lòng Tiêu Hữu Hằng liền vang lên một tiếng —— hắn muốn người này. Hắn thích song nhi không kiêu căng này, thích y đối xử với mỗi một người nam nhân của mình đều bình đẳng, thích bộ dáng y nghiêm túc hống nam nhân, thích ánh mắt ôn nhu của y khi nhìn con trẻ, thích y cười khi vui, làm nũng khi nghịch ngợm, ngay cả bộ dáng y tức giận cũng cảm thấy đáng yêu. Tiêu Hữu Hằng không biết đã đứng đó bao lâu, nội thị Tiểu Thạch cũng không dám quấy rầy, cẩn thận giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Điện hạ đã thành thân, vị kia trong cung nói không chừng tương lai chính là Hoàng Hậu... Nhưng tâm tư của điện hạ hiện tại đều ở trên người Liễu công tử. Ai... Lúc trong lòng Tiểu Thạch thở ngắn than dài, Tiêu Hữu Hằng xoay người nói: "Đi thôi." Tiểu Thạch vội đánh lên tinh thần, theo sát phía sau Tiêu Hữu Hằng rồi rời đi. Liễu Miên Hạ cho con bú xong, đem bé giao cho Lệ Kiêu cùng bọn người hầu chăm sóc, nói xin lỗi Dương Quân Khanh liền đi vào phòng ngủ trưa. Mỗi đêm y đều phải tỉnh lại rất nhiều lần để uy sữa, ngủ cũng không ngon, nên cũng nuôi thành thói quen ngủ trưa.