Các Phu Quân Của Ta
Chương 106
Chương 105: Phiên ngoại 13: Gặp mặt rồi - H
CẢNH BÁO: Chương này có nội dung XX trong Phật đường.
(Chương này có chi tiết H có lẽ sẽ không hợp với một vài bạn nên không thích các bạn có thể lướt qua. Xin đừng buông lời cay đắng.)
___________________________
"A a a a đây là tuyệt thế mỹ nhan gì thế!!!"
"Tui thế nhưng nổi lên sắc tâm với một hòa thượng!"
"Ca ca ở chùa nào vậy, tui muốn đi gặp hắn!"
"Lầu trên nào đó hãy cho tui biết tên của mỹ nhân ca ca đi mà!"
"Tôi là người quay video đây, hắn kỳ thật không phải là hòa thượng, ở quê tôi có chùa Linh Thọ có thể để tóc tu hành, hắn tên là Thẩm Tử Ngọc."
"Chùa Linh Thọ ở đâu?! Tui bây giờ sẽ đi mua vé xe liền!"
Cấp dưới của Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn tìm kiếm Thẩm Tử Ngọc, cho dù là trên mạng hay ngoài cộng đồng đều được tiến hành đồng thời, chỉ là điều tra bên ngoài khó khăn hơn rất nhiều, cơ hồ không chút tiến triển.
Ngay lúc video này vừa nổi lên, đoàn đội kiểm tra thấy ba chữ mấu chốt "Thẩm Tử Ngọc" này, lập tức đem tin tức báo lại cho Tiêu Hữu Hằng.
Mà Liễu Miên Hạ lần đầu tiên nhìn thấy video đã xác định nam nhân trong video này chính là Thẩm Tử Ngọc của y!
"Đi tìm hắn! Bây giờ liền đi!"
Tiêu Hữu Hằng gật đầu nói: "Đã định vị xong vị trí chùa Linh Thọ, chúng ta dùng máy bay trực thăng qua đó."
Lệ Kiêu nói: "Anh cũng đi!"
...
Hơn một giờ sau, máy bay trực thăng trong tiếng gầm rú dần dần hạ cánh.
Các hòa thượng trong chùa Linh Thọ đều tranh nhau chạy ra, đón gió đón cát ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Giữa chùa vừa vặn có một cái sân lớn, miễn cưỡng đủ cho máy bay đáp xuống.
Lệ Kiêu nhảy xuống trực thăng trước rồi xoay người ôm Liễu Miên Hạ xuống, theo sau chính là Tiêu Hữu Hằng.
Các hòa thượng đứng chung một chỗ vây xem máy bay trực thăng, mọi người đều là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nó nên ai nấy đều nhịn không được mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi.
Tiêu Hữu Hằng bước đến cùng Huệ Nhân phương trượng trò chuyện đôi câu.
Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ hỏi các hòa thượng: "Chào các sư phụ, ở đây có phải có người tên là Thẩm Tử Ngọc không?"
"Tử Ngọc?"
"Đi đi đi mau đi kêu Tử Ngọc tới!"
Có người xoay người hô theo hướng sương phòng: "Tử Ngọc ——! Tử Ngọc mau ra đây ——!"
Thẩm Tử Ngọc lúc này đang ở trong một tòa thiên điện Phật đường, hắn đương nhiên cũng thấy một trận thanh thế lớn trong sân như thế.
Nhưng hắn vừa không biết nhiều về trực thăng, cũng không cho rằng người tới có quan hệ với mình nên cũng không giống các sư huynh đệ khác chạy ra cửa vây xem.
Bây giờ Thẩm Tử Ngọc nghe thấy bọn họ gọi mình mới đứng dậy đi tới cửa Phật đường, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Miên Hạ đang được Lệ Kiêu ôm trong lồng ngực.
Hạ Hạ!
Tim Thẩm Tử Ngọc đột nhiên gia tốc, tay nắm chặt thành quyền, bước chân vội vàng chạy tới chỗ Liễu Miên Hạ.
Là Hạ Hạ tới!
Liễu Miên Hạ từ trong ngực Lệ Kiêu nhảy xuống, nhanh chóng chạy vọt qua.
Hai người nửa đường gắt gao ôm chầm lấy nhau.
Lệ Kiêu đứng ở nơi xa chọn mi, đối với các hòa thượng xua tay nói: "Mọi người đều tan đi, đều tan đi đi, người tìm được rồi, để hai người họ nói chuyện riêng với nhau một chút."
Huệ Nhân sư phụ một tay nắm Phật châu, cung kính mời Tiêu Hữu Hằng đến phòng nghỉ cho khách.
"Đứa nhỏ Tử Ngọc này là một đứa bé đáng thương," Huệ Nhân sư phụ cảm thán nói, "Bần tăng hiểu biết xem tướng, nhìn tướng mạo của hắn đã sớm biết hắn mệnh khổ, không thể bước vào hồng trần quá sớm nếu không cả đời sẽ lang bạt kỳ hồ, cho nên mới trói buộc hắn ở trong miếu nhỏ này. Hiện giờ hắn cuối cùng đã gặp được quý nhân của mình, sau này... Tự nhiên sẽ trôi chảy như ý."
Tiêu Hữu Hằng chắp tay trước ngực, tán thưởng nói: "Đại sư cao kiến."
Huệ Nhân xua tay nói: "Nhận không nổi lời khen của Điện hạ, Tử Ngọc là do ta nhận nuôi, ta tự nhiên hy vọng đứa nhỏ này sống tốt."
Bên kia, Thẩm Tử Ngọc nắm tay Liễu Miên Hạ tiến vào Phật đường.
Tòa đại điện này cung phụng chính là Quan Thế Âm Bồ Tát, Bồ Tát bảo tướng trang nghiêm, đôi mắt thon dài rũ xuống thương xót nhìn về thế nhân.
Phía trước Bồ Tát đặt chỉnh tề hai hàng đệm hương bồ, là các hòa thượng dùng để lên khóa đọc kinh sớm.
Thẩm Tử Ngọc cùng Liễu Miên Hạ từng người một ngồi quỳ trên đệm hương bồ, bốn mắt nhìn nhau, tay nắm tay.
"Tử Ngọc, giọng nói của anh tốt rồi sao?" Liễu Miên Hạ kỳ thật rất muốn dựa vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc, lại cảm thấy làm loại chuyện này trước mặt Bồ Tát thực thất lễ, "Em nghe thấy trong video."
Thẩm Tử Ngọc trong mắt mang theo ý cười, gật đầu, ánh mắt cũng không hề chớp mắt nhìn Liễu Miên Hạ.
"Vậy anh gọi em một tiếng!" Liễu Miên Hạ nói, "Gọi tên của em, em muốn nghe!"
Thẩm Tử Ngọc mở miệng nói: "Hạ Hạ."
Giọng nói của nam nhân so với trong video cũng không khác lắm, thanh linh u nhã, giống như tiếng trúc lao xao.
Liễu Miên Hạ giơ tay xoa hầu kết Thẩm Tử Ngọc, thấp giọng nói: "Lại gọi một lần đi."
"Hạ Hạ." Hầu kết Thẩm Tử Ngọc ở trong tay Liễu Miên Hạ trượt động.
Liễu Miên Hạ: "Lại gọi một lần."
"Hạ Hạ."
Thẩm Tử Ngọc nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, cười nói: "Em như vậy... Anh sẽ nhịn không được."
Liễu Miên Hạ phục hồi tinh thần lại, cùng Thẩm Tử Ngọc liếc nhau, bất tri bất giác hiểu rõ ý tử của hắn, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Thẩm Tử Ngọc buông tay y ra, đứng lên.
Hắn cởi bỏ áo choàng của mình, vải dệt cứ thế khinh bạc mềm mại chảy xuống bên chân hắn, lộ ra thân thể trẻ tuổi rắn chắc.
Liễu Miên Hạ ngốc lăng nhìn Thẩm Tử Ngọc.
Một đời này thân thể Thẩm Tử Ngọc trơn bóng không một vết sẹo, ở trước tượng Phật như được tắm gội thánh quang.
Thẩm Tử Ngọc đem quần dưới thân cũng cởi xuống, cả người trần truồng đứng trong lớp vải vóc, thản nhiên không chút thẹn thùng đứng ở trước mặt Liễu Miên Hạ.
Hắn nắm tay Liễu Miên Hạ ấn lên ngực mình, nhìn chăm chú sâu vào mắt Liễu Miên Hạ.
"Hạ Hạ, em nhìn anh, đẹp không?"
Liễu Miên Hạ hô hấp có chút dồn dập, dùng sức gật gật đầu, "Đẹp! Tử Ngọc của em là đẹp nhất! Cho dù là trước đây hay là bây giờ!"
Thẩm Tử Ngọc ngồi quỳ xuống dưới, ngửa đầu nhìn về phía Liễu Miên Hạ, vẫn lôi kéo tay y như cũ, cầu xin nói: "Hạ Hạ, em muốn anh đi."
Liễu Miên Hạ cả kinh nói: "Bây giờ? Không được! Nơi này là Phật đường! Chúng ta không thể ở trước mặt Bồ Tát làm loại chuyện này!"
Thẩm Tử Ngọc nói: "Bồ Tát sẽ không trách tội chúng ta. Là Bồ Tát cho anh một thân thể trong sạch như vậy, rồi đưa em đến trước mặt anh, anh muốn giao chính mình cho em, ở chỗ này, ngay trước mặt Bồ Tát."
"Anh muốn dưới sự chứng kiến của Bồ Tát, đem chính mình trong sạch nhất cho em."
"Hạ Hạ, muốn anh."
Dương vật Thẩm Tử Ngọc đã sớm dưới ánh nhìn chăm chú của Liễu Miên Hạ cứng đến vô cùng, căn dương vật kia là màu hồng nhạt, là màu sắc chưa từng có người sử dụng qua.
Liễu Miên Hạ hít sâu vài cái, trong đầu mắng câu thô tục, mỹ nhân cầu xin như thế, y cứ làm hôn quân một lần đi!
Y đột nhiên cúi người hôn lấy Thẩm Tử Ngọc, lung tung kéo xuống quần của mình, tách ra hai chân ngồi trên đùi Thẩm Tử Ngọc, bướm nhỏ ướt át cọ xát quy đầu Thẩm Tử Ngọc vài cái, cắn răng một cái ngồi xuống.
"A..."
Hai người đồng thời phát ra rên rỉ sảng khoái, Thẩm Tử Ngọc ôm chặt lấy Liễu Miên Hạ.
"Hạ Hạ..." Mắt phương xinh đẹp của Thẩm Tử Ngọc phiếm hồng, thở hổn hển nói, "Thật tốt, anh là của em."
Liễu Miên Hạ bị này nam nhân câu dẫn cả người đều nóng lên, tê dại từ nơi bướm nhỏ hai người kết hợp mạnh mẽ lan tràn khắp người, còn chưa bắt đầu động nước dâm đã chảy không ngừng.
"Anh chính là một tên yêu tinh!" Liễu Miên Hạ nhịn không được mắng, một bên luật động dùng bướm nhỏ ăn nuốt côn thịt Thẩm Tử Ngọc, một bên thở hổn hển nói, "Hẳn nên để Phật Tổ thu phục anh!"
Thẩm Tử Ngọc câu môi cười rộ lên, mang theo một tia đắc ý, "Em bỏ được sao?"
Liễu Miên Hạ đúng lý hợp tình nói: "Em luyến tiếc! Anh là của em!"
Nói xong lời này, y hung hăng ở trên môi Thẩm Tử Ngọc cắn một ngụm.
Thẩm Tử Ngọc kêu lên một tiếng, trong mắt vẫn mang ý cười như cũ, "Lần này anh sẽ không động... Ân... Em muốn làm gì anh cũng được... Từ tim của anh đến thân thể này, người sở hữu hết thảy, đều là em..."
"Câm miệng..." Liễu Miên Hạ thân thể căng thẳng, bướm nhỏ hung hăng co rút lại, hút kẹp thật chặt dương vật thô to trong cơ thể.
Hôm nay y phá lệ mẫn cảm, có lẽ bởi vì ban ngày ban mặt làm tình cùng người yêu trước mặt Bồ Tát, loại khoái cảm cấm kỵ này làm y rất nhanh đã chịu không nổi muốn cao trào.
"A... Em, em không được... A... Ân..." Liễu Miên Hạ trong miệng thở ra nhiệt khí, thân mình mềm nhũn không chút sức lực ghé vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc, "Anh, anh động..."
Thẩm Tử Ngọc cưng chiều hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Liễu Miên Hạ, bàn tay chế trụ eo nhỏ y mạnh mẽ đâm rút phía trước.
Còn chưa đâm vào rút ra bao nhiêu, Liễu Miên Hạ đã thét chói tai tiết ra, côn thịt đằng trước cũng bắn ra tinh dịch, cả người thoát lực dựa vào trên vai Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc đời này là lần đầu tiên, bị Liễu Miên Hạ khi cao trào nhanh chóng co rút lại bướm nhỏ cắn chặt gắt gao như thế, khoái cảm tê dại xông thẳng da đầu, hoàn toàn cầm giữ tinh quan không được, luồng lớn luồng lớn tinh dịch cứ thế mạnh mẽ phun vào chỗ sâu nhất.
Hai người ôm nhau ôn tồn một phen, Liễu Miên Hạ sức lực dần dần khôi phục, cảm thấy thẹn đỏ mặt đẩy đẩy Thẩm Tử Ngọc, muốn mặc lại quần áo đứng dậy.
Y thế nhưng thật sự làm với Thẩm Tử Ngọc trước mặt Bồ Tát!
Liễu Miên Hạ hung hăng trừng mắt Thẩm Tử Ngọc, nói hắn là yêu tinh quả không sai!
Thẩm Tử Ngọc cười cúi người hôn hôn khóe mắt Liễu Miên Hạ, lúc này mới đem áo choàng mình mặc vào.
Hai người nắm tay bước ra Phật đường, Lệ Kiêu dựa lưng vào cây ngô đồng trước điện hút thuốc, thấy bọn họ đi ra, ánh mắt Lệ Kiêu ở trên người Liễu Miên Hạ dạo qua một vòng, rồi lại nhìn Thẩm Tử Ngọc một cái, cười chế nhạo một tiếng.
"Lá gan rất lớn." Lệ Kiêu nói, "Lần sau có cơ hội, anh cũng muốn cùng tức phụ làm trong Phật đường."
"Uy! Anh nói cái gì đó!" Liễu Miên Hạ buồn bực bổ nhào vào người Lệ Kiêu đánh hắn, "Anh hư rồi!"
Chút lực đánh này của Liễu Miên Hạ đối với Lệ Kiêu như đang gãi ngứa vậy, hắn thuận tay đem Liễu Miên Hạ bế lên , "Anh nào có đồi bại, anh vẫn luôn như thế. Cho dù là anh của đời trước cũng sẽ muốn làm em trong Phật đường."
Thật đúng là.
Lệ Kiêu đời trước vừa thấy Liễu Miên Hạ liền trở thành công cẩu động dục, nếu không có Lệ Duệ quản hắn, hắn lại đơn thuần nguyện ý nghe Lệ Duệ nói, cũng đau lòng bé nhỏ nhà mình thì Liễu Miên Hạ sớm đã bị hắn lăn lộn tan thành từng mảnh không biết bao nhiêu lần rồi.
Vài người đi tới phòng Huệ Nhân phương trượng, Tiêu Hữu Hằng nhìn Thẩm Tử Ngọc, "Nói lời tạm biệt với phương trượng đi, xem còn gì muốn mang đi không, chúng ta ở bên ngoài chờ anh."
Thẩm Tử Ngọc hướng Tiêu Hữu Hằng làm một cái cổ lễ, "Đa tạ Điện hạ."
Liễu Miên Hạ bọn họ không chờ bao lâu Thẩm Tử Ngọc đã mang một chiếc ba lô lớn đi ra, các sư huynh đệ trong chùa đều ra tiễn hắn, chỉ nghĩ người nhà Thẩm Tử Ngọc tới tìm hắn, bây giờ muốn đưa hắn trở về.
Bên trong ba lô đều là vật các sư huynh đệ đưa cho, còn có mấy quyển kinh Phật.
Các hòa thượng vẫy tay với Thẩm Tử Ngọc, "Có rảnh thì nhớ về thăm chúng ta đó!"
Trên mặt Thẩm Tử Ngọc phát ra nụ cười vui vẻ từ trong nội tâm, cũng phất tay với các sư huynh đệ đáng yêu đó rồi xoay người bước lên trực thăng.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
93 chương
11 chương
20 chương
84 chương
50 chương
10 chương
11 chương