Chương 101: Phiên ngoại 9: Gặp Dương Quân Khanh Lúc này ở sân bay cũng đã có người đem video và ảnh của Dương Quân Khanh đăng lên Weibo, Douyin, vô số người đều bình luận hỏi nam nhân này là ai. "Đây là ai? Thật đẹp trai a a a!" "Cho nhà ngươi năm phút! Tui muốn toàn bộ thông tin về nam nhân này!" "Phóng viên gọi hắn là giáo sư Dương! Gương mặt thật cấm dục! Ô ô ô ô là hình tượng giáo viên trong lòng tui!" "Tư liệu mọi người muốn tới đây! Hắn tên là Dương Quân Khanh, là giảng viên đại học Trung Đô, là tiến sĩ song bằng sinh vật học và y học, còn là bác sĩ ngoại khoa tài giỏi, năm nay 31 tuổi, chưa lập gia đình, là người sáng lập Công ty TNHH khoa học kỹ thuật sinh vật Quân Nghiên. Không cần cám ơn!" "A a a a a về sau tui chỉ xem truyện có nam chủ là bác sĩ với hình tượng như vậy thui!!!" "Đây là nhân vật trong truyện ra đúng không!" "Nam chính tiểu thuyết là có thật a a!" "Đây thực sự không phải là minh tinh nào đó sao?!!!" "Rời khỏi giao lưu học thuật trước chỉ vì muốn cầu hôn người yêu, cũng quá ngọt ngào đi!!!" "Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, sao lại muốn dựa vào thực lực!" "Tui chỉ muốn biết người yêu hắn là ai, có phải là người bình thường giống chúng ta không!!!" "Khí thế lúc nói chuyện cũng thật mạnh mẽ! Tui ướt rồi..." "Trên lầu nhặt lại liêm sỉ đi." "Tui cũng ướt rồi huhu, tui thật thiếu nghị lực huhu" ... Phỏng vấn ngắn ngủi liên quan đến Dương Quân Khanh ở sân bay như cưỡi tên lửa phi lên hot search. A Từ báo cho Liễu Miên Hạ đầu tiên. "Có vẻ Dương đại ca cũng đã thức tỉnh ký ức kiếp trước nên mới mặc kệ buổi giao lưu học thuật trực tiếp về nước, nói phải cầu hôn với em." Liễu Miên Hạ nghiêng nghiêng đầu, "Nhưng hắn còn chưa tới tìm em." Cố Thần Chi cứng nhắc cầm một tay y, "Hắn làm sao tìm được anh a, hắn cũng biết anh là minh tinh nhưng lại không biết lịch trình của anh, càng không phương thức liên lạc nên hắn căn bản không có cách tìm được anh." "Rõ là vậy, hắn ở sân bay nói câu kia chính là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của em! Chờ em đi tìm hắn! Dương đại ca còn rất thông minh!" Liễu Miên Hạ nhếch lên khóe miệng, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên! Khanh Khanh chính là tiến sĩ song ngành đó! Ở bệnh viên Trung Đô đúng không, em đây sẽ đi tìm hắn!" Cố Thần Chi giữ chặt y, "Trước từ từ đã, Hữu Hằng ca hẳn có thể sẽ tìm ra cách liên lạc với Dương đại ca, cứ liên lạc trước rồi gặp sau. Chúng ta cũng không biết hắn bây giờ rốt cuộc đang ở bệnh viện hay là trường học mà." Liễu Miên Hạ nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Buổi tối sau khi Tiêu Hữu Hằng trở về liền đưa số điện thoại của Dương Quân Khanh mà cấp dưới tra được cho Liễu Miên Hạ. Mấy nam nhân vây quanh Liễu Miên Hạ, xem y dựa theo số đó gọi đi. "Đô —— đô ——" Chuông điện thoại liên tục kêu vang, mãi cho đến khi ngắt cũng không có người nhận máy. Liễu Miên Hạ do dự một chút, tiếp tục gọi, lần này vẫn không ai bắt máy như cũ. "Là đang bận sao? Không mang di động theo hay đang trong chế độ im lặng?" Nói ra nghi vấn như vậy, Liễu Miên Hạ lại gọi một lần nữa. Không ai nghe máy. Liễu Miên Hạ buông di động, "Nếu không vẫn là đi tìm hắn di, như vậy không phải cách." Cố Thần Chi: "Chỉ là..." Ca ca vừa ra khỏi cửa sẽ bị paparazzi theo cùng, rất không tiện. Tiêu Hữu Hằng suy tư một chút nói: "Hạ Nhi đi tìm hắn cũng được, anh sẽ phái thêm vài bảo tiêu đi theo." Liễu Miên Hạ dùng sức gật gật đầu, "Em muốn nhanh chóng nhìn thấy Khanh Khanh!" Thân phận của Tiêu Hữu Hằng thật sự không thích hợp bồi Liễu Miên Hạ đi tìm Dương Quân Khanh, Bùi Trạm cũng quá nổi tiếng nên cuối cùng chỉ có A Từ và Liễu Miên Hạ cùng nhau đến đó. Sáng sớm hôm sau, Liễu Miên Hạ ngụy trang cẩn thận xong mới cùng A Từ đến bệnh viện Trung Đô. App bệnh viện Trung Đô hiển thị hôm nay Dương Quân Khanh sẽ đến bệnh việc làm việc nhưng không khám bệnh. Thế là Liễu Miên Hạ trực tiếp đến khu ngoại khoa. Anh trai hộ sĩ nói với Liễu Miên Hạ: "Giáo sư Dương đang ở lầu 16, tối hôm qua mới vừa làm một ca phẫu thuật lớn đến bốn giờ sáng nay mới ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc này hẳn là đang nghỉ ngơi." Liễu Miên Hạ cùng A Từ liếc nhau, khó trách tối hôm qua Khanh Khanh không bắt máy, thì ra là phải làm phẫu thuật. Liễu Miên Hạ nói lời cám ơn với anh trai hộ sĩ sau đó cùng A Từ đi thang máy lên lầu 16. Hộ sĩ trực ở lầu 16 liếc mắt một cái liền nhận ra Liễu Miên Hạ đang mang khẩu trang với mũ lưỡi trai. "Cậu —— cậu có phải Liễu Miên Hạ không!" Hộ sĩ lấy điện thoại của mình ra nhìn thoáng qua ảnh chụp, bức ảnh kia đúng là Liễu Miên Hạ, hắn dùng tay che khuất phần mũi và miệng trên ảnh sau đó lại ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Là Liễu Miên Hạ! Là người thật! Giống nhau như đúc! "Cậu là Liễu Miên Hạ!" Hộ sĩ cuối cùng đã khẳng định, hắn kích động lỗ tai cũng đỏ, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ, "Chính là cậu! Hạ Hạ! Tôi chắc chắn không nhận nhầm! Nếu sai tôi sẽ móc mắt luôn!" Vị này chắc hẳn là fan kì cựu, nếu không sẽ không dễ nhận ra Liễu Miên Hạ như vậy. Liễu Miên Hạ đành phải đặt ngón trỏ lên môi, "Suỵt... Nhỏ giọng một chút nha, là tôi đây. Để tôi kí tên cho tiểu ca nha! Có thể làm phiền cậu nói cho tôi biết phòng nghỉ của Dương Quân Khanh ở đâu không?" "Ân ân! Được được!" Tiểu ca ca gật đầu như gà mổ thóc, "Cậu muốn tìm giáo sư Dương? Chẳng lẽ Hạ Hạ sinh bệnh ư? Hay là hai người có quen biết?" "Từ từ!" Tiểu ca ca đột nhiên linh quang chợt lóe, "Cậu không phải là người yêu mà giáo sư Dương nói đi?!" Xem ra tiểu ca ca cũng là một người thích ăn dưa a, biết "Tuyên ngôn sân bay" hôm trước của Dương Quân Khanh luôn. Quãng thời gian gần đây bởi vì quan hệ yêu đương của Liễu Miên Hạ cùng Tam Hoàng tử thêm Bùi Trạm vẫn luôn lên hot search nên cũng không trách anh trai nhỏ này sẽ suy nghĩ như vậy. Liễu Miên Hạ cười cong đôi mắt, "Nếu tôi nói phải?" Hộ sĩ giật mình há to miệng, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói: "Thật, thật vậy sao?!!" Liễu Miên Hạ gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi chính là tới tìm Khanh Khanh để xác nhận một chút đó." Xưng hô thân mật như "Khanh Khanh" cũng nói ra thì tám phần mười là thật rồi. Anh trai nhỏ tức khắc kích động, quả dưa lớn này hắn chính là người ăn đầu tiên! Hắn ngày thường làm việc ở bệnh viện cũng xem Dương Quân Khanh như thần vật mà sùng bái, người ưu tú như Dương Quân Khanh có ai không thưởng thức đâu? Hai vị nam thần thế nhưng có quan hệ yêu đương! Anh trai hộ sĩ cảm thấy cuộc đời này đã quá viên mãn rồi! Tiểu ca ca nói: "Tôi đưa mọi người qua đó!" Hắn dẫn hai người đến phòng làm việc của Dương Quân Khanh gõ gõ cửa, "Giáo sư Dương, ngài dậy chưa? Có người tìm ngài." Cửa từng chút mở ra, Dương Quân Khanh mặc áo blouse trắng xuất hiện trước cửa, nam nhân này thân hình thon dài, trên mũi cao thẳng đeo một chiếc kính bạc, đem áo blouse trắng phổ thông mặc như một chiếc áo gió thời thượng, bên trong cổ áo lộ ra áo sơ mi trắng phối cùng cà vạt đen tỏa ra nét cấm dục mười phần. Dương Quân Khanh không nói gì, bước ra nửa bước duỗi tay túm Liễu Miên Hạ vào trong phòng, lại phanh một tiếng đóng cửa lại. Anh trai hộ sĩ cùng A Từ hai mặt nhìn nhau. A Từ nhún nhún vai, chậc một tiếng, "Thôi, cứ kệ bọn họ vậy." Hắn có thể hiểu được tâm tình kích động của Dương Quân Khanh giờ phút này khi nhìn thấy Liễu Miên Hạ. Cho nên vẫn để cho bọn họ chút không gian riêng hai người đi. ... Trong phòng, Dương Quân Khanh đặt Liễu Miên Hạ trên cửa, nghiêng đầu hôn xuống. Nụ hôn của Dương Quân Khanh nồng nhiệt không chút tương đồng với vẻ bề ngoài của hắn, vô cùng có tính xâm lược tùy ý đoạt lấy mật ngọt trong miệng Liễu Miên Hạ, hắn như dã thú vồ mồi muốn gặm sạch sẽ con mồi trong tay. "Ân..." Liễu Miên Hạ bị hôn đến thở hồng hộc, hai chân nhũn ra, thân thể đã quá quen thuộc với Dương Quân Khanh, lỗ nhỏ dưới thân cũng bắt đầu rỉ nước. Dương Quân Khanh chưa đã thèm rút lui một chút, môi hắn như gần như xa vuốt ve môi Liễu Miên Hạ, hai mắt nửa mở, một tay lôi kéo tay Liễu Miên Hạ đặt lên trên dương vật căng cứng của mình. "Bắt đầu từ khi anh nhớ lại kí ức kiếp trước ở buổi giao lưu nước M," Giọng nói Dương Quân Khanh vẫn thanh lãnh như thế nhưng hơi thở lại nóng rực vô cùng. Thanh âm hắn như hớp rượu mạnh mát lạnh thấm vào lòng Liễu Miên Hạ một chút đã say, "Nó cứ nhớ về em, kêu gào muốn cùng em làm tình." Tay Liễu Miên Hạ cách lớp vải quần tây mỏng manh của Dương Quân Khanh cảm nhận được căn dương vật nóng bỏng khiến cả người y cũng nhanh chóng nóng lên. Dương Quân Khanh lại một lần hôn lấy Liễu Miên Hạ, lúc môi lưỡi giao triền Dương Quân Khanh liền cởi quần dài Liễu Miên Hạ xuống. Mà quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có cây gậy thịt từ trong quần tây thò ra đặt trước bướm nhỏ Liễu Miên Hạ. "Không... Ân..." Liễu Miên Hạ khẩn trương đẩy đẩy Dương Quân Khanh, ở đây là bệnh viện! Dương Quân Khanh ngậm lấy Liễu Miên Hạ mút hôn, thanh tuyến trong trẻo lành lạnh nhiễm đầy lửa dục, "Hạ Nhi, em không muốn anh sao?" Không đợi Liễu Miên Hạ trả lời, hắn một tay khẽ vuốt lên gáy Liễu Miên Hạ, ngón cái cùng ngón trỏ bóp nhẹ sau cổ y một chút, nháy mắt một luồng cảm giác tê dại dọc theo xương sống truyền xuống khiến eo Liễu Miên Hạ mềm nhũn thiếu chút nữa trượt xuống. Thừa dịp này, một tay Dương Quân Khanh dùng hai ngón tay khép lại cắm vào bướm nộn Liễu Miên Hạ. "A... Ân..." Liễu Miên Hạ nháy mắt thoải mái rên rỉ ra tiếng, lại lập tức cắn môi, hòng nuốt xuống thanh âm dâm mỹ này. Ngón tay Dương Quân Khanh chỉ đâm rút trong lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ mười mấy cái, đến khi Liễu Miên Hạ đã hoàn toàn ướt đẫm, thân thể đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận hắn thì hắn mới rút tay ra, quy đầu cực đại phá vỡ miệng huyệt, từng chút một cắm thẳng vào chỗ sâu nhất. "A ——!" Liễu Miên Hạ kinh hô một tiếng, thân thể theo bản năng căng chặt, bướm nhỏ cũng tự động gắt gao hút kẹp côn thịt Dương Quân Khanh, khoái cảm tê dại xông thẳng lên đỉnh đầu. "Không... Ân... A... Không cần..." Liễu Miên Hạ chau nhẹ mày, nhẫn nại từng đợt khoái cảm va cảm Dương Quân Khanh mang lại. Nhưng y nhịn không được, quá thoải mái... Nhớ tới đây là bệnh viện, Liễu Miên Hạ liền trở nên khẩn trương, bướm nhỏ cũng theo đó gắt gao co rút lại, thân thể càng thêm mẫn cảm. "Không được... Ân... Muốn ra..." Dương Quân Khanh tốc độ quá nhanh, Liễu Miên Hạ không kiên trì được bao lâu đã muốn cao trào. Cốc cốc cốc —— Tấm cửa phía sau lưng Liễu Miên Hạ đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, có người ở ngoài cửa nói: "Giáo sư Dương, đến giờ ngài đi kiểm tra phòng rồi." Cùng lúc đó, Dương Quân Khanh cúi đầu hôn lấy Liễu Miên Hạ, đem toàn bộ tiếng thét chói tai của y đều lấp kín, mà trước mắt Liễu Miên Hạ bỗng nhiên trống rỗng, bướm nhỏ hung hăng co rút cao trào, miệng huyệt cứ thể cao triều phun ra dâm dịch, ngọc hành đằng trước cũng cứ thế bắn ra.