Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn

Chương 34 : Quân sư của anh .... đang làm nũng sao?

Chỉ cần khiến hai Lục Ly trở thành một Lục Ly, như vậy lượng công việc Tạ Kiến Vi cần giải quyết sẽ ít đi rất nhiều, cứ kiên nhẫn xoa dịu một người là ổn. Mà việc an ủi một người tất nhiên là dễ hơn nhiều, dẫu sao cũng không thể nào bộc lộ sự chung thủy với cả hai người cùng một lúc. Tạ Kiến Vi muốn một công đôi việc thu phục hai nhân cách, nhưng ngay vào lúc hai Lục Ly bắt đầu hợp thành một, anh đã bị đẩy ra khỏi giấc mơ. Nhan Kha: "..." Tạ Kiến Vi cũng không bất ngờ: "Giấc mơ kết thúc rồi sao?" Nhan Kha nói: "Đúng..." Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang say ngủ. Vừa muốn hôn hắn lại vừa muốn đánh hắn một trận ra trò. Nhan Kha tiếc nuối: "Tiếc quá, lẽ ra cậu đã có thể xử lí xong hai nhân cách một lúc luôn rồi!" Tạ Kiến Vi không nói gì, cái anh lo lắng hơn là, hai Lục Ly có vì chuyện hợp thành một kia mà trở nên cảnh giác hay không. Có điều trước mắt cũng chẳng có cách nào khác, giấc mơ kia làm rùm beng đến mức ấy, kết thúc như thế này cũng là tốt lắm rồi. Nhan Kha hỏi anh: "Tiếp tục không, hay nghỉ ngơi một lát đã?" Tạ Kiến Vi nói: "Nghỉ đi, ngày mai còn cần ra ngoài có việc." Nhan Kha nói: "Được, vậy nghỉ đi." Tạ Kiến Vi nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Ngày kia là sinh nhật Lauren, anh đi không?" Nhan Kha chớp mắt: "Hình như cũng có đưa thiệp mời cho tôi, nhưng mà tôi không để ý lắm." Tạ Kiến Vi nói: "Cùng đi đi." Nhan Kha kích động, nói: "Bản ghi âm số đặc biệt lần này của tôi có hi vọng bán cháy hàng rồi!" Tạ Kiến Vi cười nói: "Đừng quậy, chuyện chữa bệnh của tôi đừng nói cho Lauren." Nhan Kha cũng chỉ tính đùa một chút: "Biết mà biết mà, bao giờ cậu định nói với anh ta thì nhất định phải bảo tôi một câu đấy." Tạ Kiến Vi nói: "Ừ rồi." Lúc này đã là nửa đêm, Lục Ly cũng không tỉnh ngay lại luôn, vẫn chìm trong giấc ngủ say. Tạ Kiến Vi ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt. Cho tới giờ, anh rốt cuộc cũng hiểu được phần nào ý nghĩ của Lục Ly. Mọi người hay nói thứ gì dễ dàng có được sẽ không biết trân trọng, thực ra hoàn toàn ngược lại, có được càng dễ, sẽ càng nâng niu hơn. Bởi vì luôn lo sợ sẽ mất đi. Chính mình cố gắng giành lấy, chứng tỏ bản thân anh có khả năng, cho dù mất đi, ít ra cũng có cơ hội lấy về; nhưng nếu chỉ đơn giản là bên được nhận, trái lại, sẽ có cảm giác trống vắng, sợ một ngày nào đó mình bỗng dưng tỉnh dậy, những thứ được "cho" kia bỗng dưng bị thu lại, mà bản thân thậm chí chẳng hề biết nên đi theo lối nào để tìm về. Vì vậy mới thấy lo lắng. Tạ Kiến Vi chọc vào mi tâm người kia một cái, mắng yêu: "Ngốc nghếch." Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ bao trùm cả thủ đô, từ từ len lỏi vào phòng ngủ, nhuộm một lớp ánh kim lên cả căn phòng, mang theo cả sự ấm áp. Tạ Kiến Vi nhận ra có bàn tay hư hỏng nào đó bắt đầu giở trò, anh định bắt lấy, nào ngờ hắn lại hôn môi anh: "Nếu mệt thì ngủ thêm một lát đi." Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, từ bao giờ Đại Ly trở nên ngoan ngoãn như thế này? Ngay sau đó, phía sau anh đã có thứ tiến vào. Nơi mẫn cảm nhất bất ngờ bị kích thích, Tạ Kiến Vi hít sâu một hơi, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Anh trợn trừng mắt, giọng nói như tan chảy: "Đi ra, đi ra ngoài ngay!" Lục Ly hôn anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Anh ngủ cùng em." Ngủ cái đầu anh, vác theo cả một cây "gậy sắt" như thế, ai mà ngủ cho nổi! Thế nhưng tên Lục Ly mất nết kia lại thực sự ngoan ngoãn không làm gì, thành thật ôm anh ra vẻ muốn đi ngủ. Tạ Kiến Vi làm sao mà ngủ được, chỗ vốn đã quen được yêu chiều càng lúc càng khát khao muốn nhận lấy nhiều sự kích thích hơn, anh hít nhẹ một hơi, nói: "Chuyển động đi." Lục Ly nói: "Không được, em còn chưa tỉnh ngủ." Tạ Kiến Vi: "..." Thực ra Lục Ly cũng có chút không nhịn được, đi vào trong rồi lại không được động, nhịn đến đau cả gan, vì vậy hắn liền cọ nhẹ một chút. Tạ Kiến Vi thoải mái rên thành tiếng. Lục Ly còn định nhịn nữa, nào ngờ Quân sư nhà hắn bỗng dưng kêu lên một tiếng mê người như thế, trong phút chốc hắn lập tức không kiềm chế được nữa Mặc kệ, cứ làm đã rồi nói sau! Vận động xong xuôi, hai người liền tắm rửa, Tạ Kiến Vi mệt tới mức cả ngón tay cũng không buồn cử động, trái lại, ngài Nguyên soái nào đó thì tinh thần sảng khoái, sinh lực dồi dào, trông dáng vẻ có thể sẵn sàng ra trận giết địch, lấy một địch trăm bất kì lúc nào. Hắn ôm Tạ Kiến Vi lên giường, đặt một nụ hôn lên đôi môi bị dày vò tới ửng hồng của anh: "Buổi sáng muốn ăn gì?" Tạ Kiến Vi uể oải nhìn hắn, không lên tiếng. Lục Ly biết rõ khẩu vị của anh, hỏi: "Hẳn là còn có quả Asarimi, anh bảo mọi người làm bánh ngọt cho em ăn nhé? Thêm một chút sữa tươi không qua thanh trùng, à đúng rồi, nước ép quả Honey lần trước uống thế nào? Thích thì để anh bảo người hái về thêm một ít." Những thứ hắn nói đều là những thứ quả và đồ ăn sang quý bậc nhất khắp dải Ngân Hà. Quả Asarimi là một loại quả mềm, ngọt thanh mà không sắc, sống trên một hành tinh hoang tàn, ở chỗ đó có từ trường rất hỗn loạn, mỗi lần muốn hái rất mất công, chính vì thế nên thứ quả này trở nên vừa hiếm vừa đắt đỏ, nhưng không thể phủ nhận, loại quả này ăn rất ngon, có thể xếp vào thứ đồ ngon nhất trong các loại thức ăn ngon. Quả Honey là đặc sản tại một hành tinh chỉ có động vật sinh sống, hành tinh chưa được khai hóa, việc yêu thích nhất của những cư dân trên hành tinh này chính là "tự sướng". Thật sự là "tự sướng" đó, mỗi khi phát hiện có vật thể nào bay tới chúng liền bắt đầu phun "nước", thứ "nước" này có tính ăn mòn rất mạnh, một khi bị dính phải, có khả năng hệ thống phòng ngự và hệ thống động lực của phi thuyền sẽ bị phá hỏng, chẳng bao lâu sau sẽ hóa thành một đống sắt vụn. Vì thế nên dù vị của mật của quả Honey rất ngon, lại có nhiều chất dinh dưỡng, nó vẫn được xếp vào trong hàng ngũ những vật phẩm quý hiếm xa xỉ. Đương nhiên, dù có quý hiếm khó tìm tới mức nào đi chăng nữa, chỉ cần Quân sư Tạ thích, ngài Nguyên soái đều sẽ cam tâm tình nguyện đích thân lái phi thuyền đi kiếm. Tạ Kiến Vi nhìn hắn một lúc, sau rồi mới từ từ nói: "Em muốn ăn đồ ăn anh làm." Tim Lục Ly loạn nhịp. Tạ Kiến Vi duỗi tay, Lục Ly ôm anh vào ngực, Tạ Kiến Vi hôn lên môi hắn rồi nói: "Hôm nay anh đừng đi đâu khác, chỉ đi với em thôi, được không?" Quân sư của hắn... đang làm nũng sao? Ngài Nguyên soái thiếu chút nữa đã hóa thú, trực tiếp đè "mỹ nhân" của mình ra giường mần thịt. Tạ Kiến Vi lại nói tiếp: "Cũng không cần phức tạp quá đâu, làm ... hmm ... bánh Sandwich sữa cũng được." Trước kia, lúc còn chinh chiến khắp nơi, Lục Ly cũng xuống bếp không ít lần, có điều hiện giờ khi đã trở thành Nguyên soái, đứng đầu của một đế quốc, bận rộn tới mức chân không chạm nổi đất, hiển nhiên cũng chẳng còn đủ thời gian vào bếp. Giờ đây, sau khi đã bước vào một vài giấc mơ, Tạ Kiến Vi thực sự nhung nhớ tay nghề của Lục Ly. Dù sao ăn trong mơ vẫn thiếu đi một cái gì đó, phải nếm thử trong hiện thực mới thực sự thỏa mãn được. Lục Ly hỏi anh: "Muốn ăn thật à?" Tạ Kiến Vi đáp: "Vâng." Lục Ly rũ mắt xuống nhìn anh: người đàn ông đang nằm trong lồng ngực của hắn hiện giờ không mặc gì trên người, cơ thể anh rất đẹp, nếu đem so sánh với sương sớm đọng trên cánh hoa, thì còn đẹp hơn vài phần, đẹp tới mức người nhìn chỉ muốn nâng niu anh trong lòng bàn tay, hôn một cái rồi lại muốn hôn thêm... Yết hầu ngài Nguyên soái chuyển động lên xuống, trong lòng ngứa ngáy khó chịu: "Có đói không?" Tạ Kiến Vi nói: "Cũng bình thường." "Ừm..." Lục Ly cắn hai điểm hồng nhạt trên ngực anh, úp úp mở mở đáp, "Thế chờ thêm một lát nữa nhé." Tạ Kiến Vi chịu hết nổi, nói với giọng hờn giận: "Lục Đại Ly, anh có phải người thường không thế hả!" Lục Ly đáp lại một cách mất nết: "Anh là Tiểu Ly mà." Tiểu Ly cái khỉ, Tạ Kiến Vi hận không thể đánh "Đại Ly" quay trở về thành "Tiểu Ly"! Sau khi khiến phía sau của người nào đó rối tinh rối mù, ngài Nguyên soái hả lòng hả dạ đi chuẩn bị bữa sáng. Chờ tới lúc Tạ Kiến Vi ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị dùng bữa, đồng hồ đã điểm gần mười giờ. Đây là loại ăn sáng kiểu gì không biết? Lục Ly ngồi đối diện anh, đôi mắt đen láy nhìn anh với vẻ chờ mong. Tạ Kiến Vi tuy trừng mắt với hắn, nhưng khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên. Lục Ly nói: "Nếm thử chút đi." Bày trên bàn không phải là bánh Sandwich sữa, hoàn toàn ngược lại, đồ ăn trước mặt phong phú đa dạng quá mức một bữa ăn sáng bình thường. Cháo tôm cua bay mùi thơm ngào ngạt, xíu mại làm kì công như một tác phẩm nghệ thuật, thêm vài món tráng miệng trắng trắng mềm mềm, bày biện trên vài cái đĩa trông qua vô cùng ngon miệng... Tạ Kiến Vi nhìn gương mắt bảnh bao anh tuấn của ngài Nguyên soái nhà mình, bỗng chốc bao sự tức giận bay biến. Tuy rằng đã tự nhủ sau khỉ tỉnh dậy sẽ đánh hắn một trận ra trò, nhưng thấy hắn "ngoan" như hiện giờ, anh lại mềm lòng. Ngài Nguyên soái cất lời: "Nếu như hương vị không tệ, có thể thưởng chút gì đó không?" Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái: "Muốn được thưởng gì?" Ngài Nguyên soái chỉ chỉ chiếc tạp dề đằng xa, được đằng chân lân đằng đầu, nói: "A Vi mặc cái kia kìa, sau đó mông vểnh lên đứng trong phòng bếp xin anh..." "Cút!" Tạ Kiến Vi đỏ ửng mặt, không buồn nhìn hắn. Xin rút lại sự mềm lòng lúc trước, tên mất nết này vẫn nên bị trừng phạt, cần đánh phải đánh! Lục Ly cũng không nói gì, chỉ còn đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên trong đầu vẫn còn nghĩ lung tung bậy bạ. Bữa sáng cực kì ngon miệng, Lục Ly chắc hẳn đã ăn từ trước, trong suốt quá trình chỉ lo chăm sóc Tạ Kiến Vi, thân thiết dính sát lấy, giống hệt một chú chó bự. Tạ Kiến Vi nhớ tới biệt danh "chú chó săn nhỏ" nọ, bỗng dưng lại có chút mềm lòng, liếc mắt đảo qua chiếc tạp dề đằng kia ... lại vội vã quay ngay đi. Toàn mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì đâu! Ăn sáng xong, Lục Ly hỏi anh: "Hôm nay có kế hoạch gì không?" Tạ Kiến Vi đương nhiên chẳng có kế hoạch gì, chỉ là anh muốn ở cùng với Lục Ly, hai người không cần làm gì, chỉ làm trong phòng thôi cũng được. Có điều nếu ở trong phòng, tám phần tên cầm thú này sẽ nhõng nhẽo lạt mềm lạt cứng bắt anh thực hiện cái ý định xấu xa mặc cái thứ kia... Rồi tiếp đó, cả buổi sáng sẽ trôi qua chẳng khác gì ban đêm cho mà xem. Tạ Kiến Vi vội vàng nói: "Chúng ta đi hẹn hò đi." "Hèn hò?" Lục Ly giật mình, nhưng chẳng bao lâu sau hắn liền mỉm cười, "Được chứ." Dù đã cố gắng không thể hiện nhưng có thể thấy rõ ràng, ẩn dưới nụ cười mỉm là nỗi vui sướng, tựa như đóa hoa nở rộ trong đêm, hiện rõ lên trên mặt không thể nào che dấu. Tim Tạ Kiến Vi run lên, thu lại biểu cảm, nói: "Đi tới hành tinh Bubble đi, chỉ hai người chúng ta thôi." Hành tinh Bubble là thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất dải Ngân Hà, vừa lãng mạn vừa thơ mộng, là thiên đường hẹn hò cho các cặp tình nhân. Lục Ly nhịn không được hỏi anh: "A Vi, em..." Bởi vì chuyện quá bất ngờ, thành ra lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái: "Sao nào? Không muốn đi à?" "Đi, đi chứ!" Ngài Nguyên soái bắt đầu cuống cuồng thu xếp chuẩn bị, thật ra hắn đúng là còn một núi việc cần làm, nhưng làm gì có chuyện nào quan trọng hơn Tạ Kiến Vi được cơ chứ? Mà đây còn là lần đầu tiên... Ít nhất cũng là lần đầu tiên của hắn, lần đầu tiên Tạ Kiến Vi muốn hẹn đi ra ngoài chơi với hắn. Tim Lục Ly khẽ nhói, ánh mắt cũng tối sầm lại. Nghĩ đến cảnh Tạ Kiến Vi cũng làm những việc như này với một "hắn" khác, mật đường ngọt ngào trong lòng hắn hơi dấy lên vị chua. Tạ Kiến Vi dặn hắn: "Mang theo hai cái dụng cụ ngụy trang." Dẫu gì bọn họ vẫn là người của công chúng, cứ nghênh ngang vác mặt trần như vậy tới hành tinh Bubble, chắc chắn sẽ bị quần chúng nhân dân vây xem như động vật quý hiếm vượt rào, đến lúc đó đừng gì tới lãng mạn, buổi đi chơi có khi sẽ biến thành hoạt động thăm hỏi nhân dân thường kì không biết chừng. Tất nhiên, Lục Ly hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị đâu ra đấy. Dụng cụ ngụy trang rất tiện lợi, sau khi đeo vào, có thể đánh lừa thị giác của mọi người, khiến hình ảnh mọi người nhìn thấy khác rất xa với thực tế. Tuy nhiên, trong khi đó bản thân người đang dùng hoàn toàn không có gì thay đổi, hình dáng bên ngoài vẫn thế. Tạ Kiến Vi và Lục Ly đều đeo thêm một lớp lens đặc biệt, nhờ phần kính này hai người có thể nhìn xuyên qua các dụng cụ ngụy trang. Chuẩn bị xong xuôi, Lục Ly còn cực kì phô trương lấy ra một chiếc phi thuyền đời mới nhất. Vẻ mặt phấn khích quá mức khiến người ta phải nghi ngờ số tuổi của hắn. Tạ Kiến Vi cười trêu hắn: "Ngài Nguyên soái cho hỏi năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi?" Lục Ly chắn đường anh rồi ôm lấy: "Mười tám tuổi, đúng là tuổi mới biết yêu." Tạ Kiến Vi cười ra tiếng: "Không biết ngượng." Ngài Nguyên soái nào đó tiếp tục thể hiện trình độ mặt dày của mình, cọ cọ chóp mũi anh: "Ôm em, anh mãi mãi là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi." Nếu không phải bàn tay hư hỏng của hắn đang nắm mông anh, có lẽ Tạ Kiến Vi sẽ tin thật. Lục Ly để Tạ Kiến Vi ngồi trên ghế phó lái, xong cũng trèo lên phi thuyền. Loại phi thuyền được người trẻ tuổi ưa thích này thật sự rất thời thượng, không tính tới các phụ tùng thiết bị tiện nghi, chỉ riêng tốc độ cũng đã đủ đứng nhất. Dù từng qua lái phi cơ chiến đấu nhưng Quân sư Tạ vẫn bị rung động trước lực đẩy mạnh mẽ của nó. Lục Ly hỏi anh: "Thích chứ?" Tạ Kiến Vi: "..." Ngài Nguyên soái đại nhân mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên nói: "Lần đầu tiên anh ngồi trên tàu vũ trụ, em cũng từng hỏi anh như vậy." Tạ Kiến Vi hồi tưởng lại một chút, nhớ lại lúc ấy là khi hai người rời khỏi hành tinh hoang sơ kia, bởi vì nguyên liệu kiếm được có hạn, tàu vũ trụ anh tạo ra khá đơn giản, hệ thống cân bằng tương đối sơ sài, bởi vậy xung lực khi bay rất lớn, thời điểm cất cánh đúng thật khiến người ngồi trên tàu đau đầu chóng mặt. Anh sợ Lục Ly không quen, mới hỏi trêu một câu như thế. Khi đó Lục Ly đáp gì nhỉ? Tạ Kiến Vi cũng không nhớ quá rõ nữa. "Lâu như vậy mà anh còn nhớ, giỏi thật." Lục Ly nhìn anh: "Chuyện của em, anh sẽ không bao giờ quên dù chỉ một chi tiết." Tạ Kiến Vi cười nói: "Lúc ấy anh vui không?" Lục Ly nói: "Vui chứ, vui phát điên lên được." Tâm trạng lúc đó của anh Tạ Kiến Vi làm sao hiểu được. Trên hành tinh hoang sơ ấy, kể từ khi Tạ Kiến Vi bắt tay vào việc chế tạo tàu vũ trụ, không một lúc nào anh thoát khỏi trạng thái thấp thỏm lo âu. Tạ Kiến Vi phải rời đi, anh muốn bay khỏi hành tinh này, muốn bỏ hắn lại. Mỗi giờ mỗi phút, ý nghĩ ấy tựa như một lời nguyền ám ảnh Lục Ly, chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng không dám ngăn cản. Chỉ đành dõi nhìn, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần trái tim mình sắp bị giam lại hẻm sâu băng giá. Tàu vũ trụ ngày càng hoàn thiện, Lục Ly càng lúc càng bất an lo lắng, đến những giờ phút cuối cùng, hắn chẳng khác nào tù nhân chờ án tử, rơi vào trạng thái tuyệt vọng khôn cùng. May thay, đến cuối cùng, Tạ Kiến Vi đã dẫn hắn cùng đi. Vào khoảnh khắc đặt chân lên phi thuyền ấy, Lục Ly hạnh phúc tột độ, thật sự không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng hắn lúc ấy. Tạ Kiến Vi yên lặng một lúc rồi hỏi: "Lúc ấy anh cho rằng em sẽ rời đi một mình sao?" Lục Ly nói: "Dù gì em cũng không đề cập đến chuyện khác." Hiếm khi Tạ Kiến Vi được lúc cảm thấy phiền lòng: "Khi ấy em không nghĩ gì nhiều lắm, trên hành tinh hoang vắng ấy chỉ có mỗi hai người chúng ta, em làm sao lại bỏ anh ở lại được chứ?" Vốn là chuyện anh cảm thấy đương nhiên, thế mà lại khiến Lục Ly lo lắng suốt thời gian dài như vậy. Lục Ly giơ tay xoa mặt anh: "Không sao, kể cả lúc ấy em không dẫn anh theo, nhất định anh cũng sẽ tới tìm em." Tạ Kiến Vi lờ mờ cảm thấy câu này còn có ẩn ý gì đó, có điều ý nghĩ này vụt qua quá nhanh, khó lòng mà suy xét kĩ càng. Lục Ly tiếp giở thói không đứng đắn, nói: "A Vi, chiếc phi thuyền có một chức năng cực kì thú vị." Hắn nhấn xuống một cái nút màu hồng nhạt, ghế ngồi đột nhiên thay đổi kiểu dáng. Hai chân Quân sư Tạ bị tách ra, cả người ngửa ra sau tạo thành một tư thế rất gợi đòn: "..." Lục Ly nói: "Cởi quần là có thể làm em tới phát khóc rồi." Quân sư Tạ thẹn quá hóa giận: "Lục Tiểu Ly!" Lục Ly hắng giọng, ấn lại vào cái nút lúc nãy, ghế dựa nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu. Tạ Kiến Vi nói: "Ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện đồi bại." Lục Ly nói: "Ai bảo ngày nào em cũng mời gọi anh chứ." Tạ Kiến Vi bất lực: "Em quyến rũ anh khi nào cơ?" Ngài Nguyên soái ra vẻ trầm ngâm, nói: "Quyến rũ từ ánh mắt, giọng nói đến thân thể ..." Nói rồi hắn lại vòng trở về câu chuyện ban nãy, "Nếu không phải vì còn đang đeo dụng cụ ngụy trang, bằng không anh nhất định bắt em thay bộ đồ khác." Tạ Kiến Vi: "Quần áo của em có vấn đề gì?" Một bộ âu phục đặt may riêng cực kì bình thường. Ngài Nguyên soái nói: "Bó vào mông chặt quá đi mất..." Tạ Kiến Vi đỏ mặt: "Anh ấy, đầu toàn ý nghĩ đồi bại nên nhìn đâu cũng chuyện đồi bại." Lục Ly nói: "Muốn giở trò đồi bại với em, hơn nữa phải đường đường chính chính làm trò đồi bại với em." Tạ Kiến Vi bị hắn chọc cười: "Tưởng anh vẫn còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sao đầu óc toàn chuyện bậy bạ như tên lưu manh già thế này." Lục Ly đổi phi thuyền sang chế độ tự động lại, áp sát lại anh rồi hôn: "Chẳng phải vì quá yêu em sao." Tim Tạ Kiến Vi lỡ một nhịp, lấy tay đẩy hắn ra: "Em cũng yêu anh mà đâu có như vậy..." Anh còn chưa dứt lời, Lục Ly đã cười cười: "Tại da mặt em mỏng." Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, đâu phải da mặt ai cũng dày như anh ấy. Lục Ly chớp chớp mắt, nói: "A Vi, làm tình cùng anh thoải mái không?" Câu hỏi của hắn khiến cả mặt cả tai Tạ Kiến Vi đỏ bừng, nhưng anh vẫn gật đầu đáp: "Thoải mái." Bỗng nhiên giọng Lục Ly trầm hẳn xuống: "Anh cũng thấy rất thoải mái." Chỉ là vẫn cứ thấy không đủ, làm sao cũng không đủ. Làm tình đã là cảnh giới thân mật nhất giữa hai người yêu, nhưng vì sao vẫn không thể thấy thỏa mãn, rốt cuộc còn cần gì nữa, mới có thể có được em một cách trọn vẹn? Sau khi tới hành tinh Bubble, hai người đi chơi rất vui vẻ. Đi tới một hành tinh lãng mạn như vậy, kể cả những người không yêu nhau còn dễ đắm chìm ở đó, huống chi họ còn là người yêu. Thật ra, Tạ Kiến Vi hoàn toàn không phải kiểu người bảo thủ lỗi thời, nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ anh là người không hiểu chuyện lãng mạn yêu đương, chỉ biết tính kế mưu lược; khinh thường tình yêu đôi lứa, là người đàn ông chỉ lo cho thiên hạ thương cho dân chúng. Tạ Kiến Vi vốn không để ý tới những lời này, người khác cảm thấy thế nào, cũng không đồng nghĩa với chuyện con người anh ra sao. Nhưng hôm nay, Tạ Kiến Vi tự ngẫm nghĩ lại một chút. Không có lửa sao có khói, nếu anh thật sự không phải kiểu người như vậy, cớ gì người bên ngoài lại đồn thổi về anh như thế? Nghĩ lại cẩn thận, mấy chuyện lãng mạn, Lục Ly đúng là có làm; còn về tính yêu đôi lứa, hai người lại chẳng có mấy dịp để bộc lộ. Trái lại, tính kế mưu lược anh đúng là làm nhiều thật, chuyện "lo cho thiên hạ thương cho dân chúng" cũng chẳng thiếu. Có điều, anh làm tất cả những điều này chỉ vì Lục Ly, nhưng chắc hẳn chẳng ai nghĩ thế, thậm chí kể cả Lục Ly. Đến chiều, Tạ Kiến Vi bắt đầu thấy hơi mệt. Lục Ly hỏi anh: "Về nhé?" Tạ Kiến Vi trả lời: "Nghe bảo ở đây có pháo hoa rất đẹp." Lục Ly nói: "Vậy ở lại qua đêm nay đi." Tạ Kiến Vi nói thêm: "Ngày mai là sinh nhật Lauren, chúng mình cần đi nữa." Lục Ly nói: "Không sao đâu, đến lúc ấy trực tiếp xuất phát từ hành tinh Bubble là được." Tạ Kiến Vi nghĩ một lúc thấy cũng hợp lí liền đáp: "Tối nay mình đi ăn tiệc Tương tư đi." Đây là nhà hàng nổi tiếng tại hành tinh Bubble, tuy gọi là tiệc Tương tư, nhưng người ta đồn rằng, ăn bữa tiệc này rồi, đôi lứa yêu nhau sẽ không cần phải trải qua nỗi khổ tương tư. Trước kia Tạ Kiến Vi chưa từng trải qua, hiện giờ anh hi vọng bản thân cũng sẽ không phải chịu cảnh ấy trong những giấc mơ của Lục Ly. Chuyện gì Lục Ly cũng nghe theo anh: "Được." Ngay trong bữa tối, pháo hoa đã rực trời hành tinh Bubble. Hiện giờ đã có loại pháo thân thiện với môi trường, sẽ không gây ô nhiễm, nhưng bắn ra lại rực rỡ hơn muôn phần. Mọi người xem ngày một nhiều pháo hoa, yêu cầu cũng cao dần lên, có thể khiến bọn họ truyền ra nhiều lời khen như thế, hoàn toàn có thể dành tặng hai chữ tráng lệ cho màn pháo hoa này. Tạ Kiến Vi được vui vẻ suốt một ngày, tới tối anh cũng không từ chối mấy "yêu cầu nhỏ" của Lục Ly. Tuy nhiên, kể cả lúc anh không nuông chiều, ngài Nguyên soái cũng đã đạt tiêu chuẩn cầm thú, cho nên một lần hùa theo này... Nếu không phải vì Tạ Kiến Vi không đánh lại hắn thì hiện giờ chắc chắn ai đó đã biến thành đầu heo rồi! Ngày hôm sau sau khi Tạ Kiến Vi tỉnh lại, cả người đều đau, mà vừa hay, đúng lúc anh mở mắt ra thì Lục Ly cũng tỉnh. Tạ Kiến Vi véo mặt hắn một hồi: "Lần sau đừng hòng em chơi với anh nữa." Tối qua anh kêu quá mức, giờ cổ họng vẫn còn đau. Rõ ràng Lục Ly nghệt ra, đôi mắt thất thần. Tạ Kiến Vi biết ngay có biến, tám phần là hắn đã thay đổi nhân cách rồi. Lục Ly yên lặng nhìn quanh bốn phía, một làn khói hắc ám dâng lên trong mắt. Tạ Kiến Vi giả bộ như không phát hiện, đứng dậy mặc quần áo. Nào ngờ anh mới vừa đứng lên, toàn bộ dấu vết trên người liền lộ ra không sót chút nào, tệ hơn nữa là phía sau anh còn chưa kịp tẩy rửa, chắc hẳn còn lại sau khi làm suốt đêm, thứ đồ bên trong đặc dính chảy dọc xuống bắp đùi. Hình ảnh trước mặt quá mức hấp dẫn, yết hầu Lục Ly chuyển động loạn nhịp, nhưng ngay sau đó, ngọn lửa ghen ghét đố kỵ đã bùng cháy trong lồng ngực hắn. Hắn không kiềm chế được vươn tay ra kéo Tạ Kiến Vi xuống, nương nhờ thứ ướt át đó mà tiếp tục làm anh. Chỗ này là hành tinh Bubble, là thiên đường hẹn hò nổi tiếng. Hôm qua bọn họ đã làm gì? Tại sao A Vi lại cùng hắn tới nơi này? A Vi chưa bao giờ rủ hắn tới chỗ này! Vừa nghĩ tới những cảnh tượng ngọt ngào, hắn liền ghen tị tới mức tim muốn ngừng đập. Hoàn toàn không nhớ ra gì, hoàn toàn không biết gì, không biết ai trong số bọn hắn có được may mắn như thế, may mắn đến mức được tận hưởng một ngày tươi đẹp như vậy! Nhưng mà hắn vẫn làm bộ như biết. Rõ ràng chẳng biết gì, nhưng vẫn phải làm bộ như nhớ rõ. Tạ Kiến Vi từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng rối ren đủ điều. Bệnh này nhất định phải trị xong sớm, như hiện tại thì quá khó sống, vất vả lắm mới có một ngày ngọt ngào ân ái, đổi một nhân cách thôi đã mất hết toàn bộ, thậm chí còn rước họa vào người. Ngày hôm qua ngọt ngào bao nhiêu, Lục Ly của hôm nay lại chịu khổ bấy nhiêu. Tạ Kiến Vi cố gắng không nói chuyện hôm qua để tránh việc khiến Lục Ly hôm nay kích động, mà bản thân Lục Ly cũng ra vẻ như có ký ức, cố gắng đi để Tạ Kiến Vi vui vẻ. Trong hiện thực, Lauren cũng là kẻ trăng hoa trái ôm phải ấp, cho nên tiệc sinh nhật cực kì nhộn nhịp, lại có thêm cả tập đoàn bạn gái tới góp vui xôm tụm. Nhan Kha bắt gặp Tạ Kiến Vi: "Boss, hôm qua chơi vui không?" Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly đang ghen tuông tới phát điên, lắc đầu nói: "Người nào đó sắp chết vì tự ghen với chính mình." Nhan Kha đảo mắt một vòng: "Ngài Nguyên soái cũng thật vất vả." Miệng thì nói như vậy, nhưng hiển nhiên tim của anh đã bay tới chỗ... mấy em gái đứng đằng kia, Tạ Kiến Vi xua xua tay với anh, nói: "Đi chỗ khác chơi đi, chờ tiệc tàn thì quay trở lại chữa bệnh tiếp." Mắt Nhan Kha cong lên, nói vội: "Tôi đi trước nhá!" Bước trước anh vừa đi, ngay sau đó Lauren đã lại đây, hắn nói với Tạ Kiến Vi: "Ngài đúng là có quan hệ tốt với bác sĩ Nhan." Tạ Kiến Vi nói: "Cứ coi là vậy đi." Lauren cũng chỉ thuận miệng nói, hắn nhìn trộm về phía Lục Ly, hỏi khẽ: "Bệnh của Sếp thế nào rồi?" Bọn họ đều là anh em cùng sống cùng chết với Lục Ly, tất nhiên cách xưng hô cũng thân mật hơn nhiều. Tạ Kiến Vi nói: "Rất tốt, không có gì gây khó khăn." Lauren nói: "Đây cũng không phải là cách, tuy rằng ký ức có liên kết với nhau, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó bọn họ bỗng dưng ngứa mắt với mấy người còn lại..." Tạ Kiến Vi liếc mắt nhìn hắn. Lauren lo lắng nói: "Có đôi khi Sếp rất mù quáng, nhất là đối với chuyện liên quan đến anh, anh thử tưởng tượng mà xem, giả dụ mà bọn họ không thông đồng kí ức với nhau, không biết chừng đã có màn tranh giành người yêu một sống một còn rồi." Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, anh cũng hiểu Sếp mình gớm. Lauren thở dài: "Cũng chẳng biết nên trị bệnh này thế nào cho phải." Tạ Kiến Vi bỗng dưng nhớ ra, hỏi hắn: "Đúng rồi, chuyện lần trước nhờ anh tìm hiểu thế nào rồi?" Lauren nói: "Không tìm được gì, lúc vua Bách Chi chết ngay cả một chân cũng chẳng còn, Sếp trực tiếp nghiền hắn ra phấn, làm gì còn lưu lại thứ gì được." Tạ Kiến Vi nhíu mày, đang định hỏi thêm gì đó thì Lục Ly lại đã đi tới: "Nói chuyện gì thế?" Lauren nói: "Lần trước Quân sư có nhờ tôi tìm hiểu vài thứ." Lục Ly nhìn về phía Tạ Kiến Vi: "Cái gì thế?" Tạ Kiến Vi nói: "Cũng không có gì." Anh nói thế, Lục Ly cũng không hỏi lại. Lauren là chủ bữa tiệc sinh nhật nên hôm nay rất bận rộn, người tới chúc mừng rất nhiều, hắn phải tiếp đón lần lượt từng người. Lục Ly không ở lại bữa tiệc lâu lắm, hơn nữa nếu hắn ở đây, người được hưởng sinh nhật hôm nay sẽ không còn là tiêu điểm; thứ hai, nếu có hắn, mọi người đều giữ ý, trái lại còn khiến tiệc mất vui. Lục Ly đi về, đương nhiên Tạ Kiến Vi cũng theo hắn. Hai người không ở lại qua đêm, sau khi tiệc tàn liền cùng nhau quay về hành tinh Thủ đô. Tuy rằng Lục Ly gắng hết sức che dấu, nhưng vẫn còn rất nhiều sơ hở. Phần nhiều có lẽ do chuyện ở hành tinh Bubble nên vẻ mặt hắn không sáng sủa lắm. Thật ra Tạ Kiến Vi có nhiều cách để dỗ hắn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu giờ anh mất công dỗ dành Lục Ly này, đến khi trời sáng, Lục Ly sau đó sẽ lại ghen tới chết. Đây thật sự là vòng tuần hoàn ác tính... Cách ngày, Nhan Kha trở lại, Tạ Kiến Vi liền vội vã tiếp tục chuẩn bị cho đợt trị liệu tiếp theo. Nhan Kha hỏi anh: "Sao tự dưng gấp gáp thế?" Tạ Kiến Vi kể lại sơ lược tình hình hiện tại. Nhan Kha yên lặng một lúc, rồi cảm thán một câu: "Thật lòng các cậu ngọt quá, chết mất." Tạ Kiến Vi bất lực: "Ngọt ở chỗ nào cơ?" Nhan Kha khoa trương nói: "Còn không ngọt sao? Ngài Nguyên soái yêu ngài yêu tới mức còn ghen với cả bản thân, quả thực chưa từng gặp ai như vậy!" Tạ Kiến Vi: "..." Nhan Kha thở dài nói: "Cũng không biết bao giờ mới có người yêu tôi như thế." Nói rồi anh còn bổ sung thêm một chút, "Cầu trời là một em gái cup F." Tạ Kiến Vi: "..." Tuy đã quen quen với cảm giác đi vào trong giấc mơ, nhưng lần này Tạ Kiến Vi tỉnh lại thì bỗng có chút không quen. Đầu rất nặng, dường như đã uống rất nhiều rượu, xung quanh cũng cực kì hỗn loạn, đủ loại âm thanh nhốn nháo ầm ĩ. Tạ Kiến Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy người trước mắt từ một biến thành hai, hai thành bốn, tựa như Lục Đại Ly đang không ngừng phân liệt nhân cách. Anh cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng rượu quá mạnh, cố nhìn thế nào cũng thấy trước mắt mờ mờ ảo ảo. Mơ màng cảm thấy có người đỡ mình dậy, giọng nói trong trẻo: "Anh Tạ, anh ổn không? Có cần em đỡ anh đi nghỉ không." Nhan Kha nhắc nhở đúng lúc: "Không phải ngài Nguyên soái." Tạ Kiến Vi: "Ừ." Anh có thể cảm nhận được, không phải Lục Ly thì cần cố gắng tránh tiếp xúc với người xa lạ, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mỗi tội anh uống nhiều quá, muốn đứng vững cũng không được. Người đỡ anh tiếp tục cất tiếng dịu dàng: "Đi thôi, em đưa anh..." Nói rồi tay cậu ta xoa xoa thắt lưng Tạ Kiến Vi ... Ngay sau đó, "Bốp" một tiếng, người nọ khẽ kêu lên, đang định nổi cơn tam bành thì bỗng nhận ra người vừa xuất hiện là ai. Cậu ta vội vàng rút lại, cúi gằm mặt, sợ tới mức trán đổ mồ hôi lạnh. Một người đàn ông trên người người mặc âu phục phẳng phiu, diện mạo anh tuấn, khí thế bức người lên tiếng: "Bắt hắn cho tôi." "Vâng ... Vâng." Tạ Kiến Vi rơi vào một vòng tay quen thuộc. Nhan Kha kích động kêu lên: "Ôi cha mẹ ơi, ngài Nguyên soái ngầu quá đi mất." Trong lòng Tạ Kiến Vi cũng yên tâm, tựa vào lồng ngực hắn. Lục Ly dẫn anh rời đi, những người còn lại trong bữa tiệc bắt đầu bàn tán sôi nổi. "Đúng là một yêu tinh." "Ha ha, đúng là chỉ có mấy thằng đàn ông sa đọa như các anh mới thích kẻ xấu xí đó như thế." "Ghen ghét cái gì, có giỏi thì trèo lên giường Lục ảnh đế đi, cam đoan từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió." "Ai thèm chứ? Dùng cách này để đi lên, không sợ khiến mình trở nên dơ bẩn sao." Có người háo sắc nói: "Không cần lợi ích cũng được thôi, nhưng chỉ cần nhìn đến một ngón tay của Lục ảnh đế thôi kìa, trăm phần trăm cái gì cũng tốt." "Thôi đi, chưa nói tới việc anh là đàn ông, sao lại không biết xấu hổ như kẻ tiện nhân họ Tạ kia thế." Tạ Kiến Vi uống quá chén nên không nghe được mấy lời này, nhưng Nhan Kha lại nghe thấy hết, anh đến toát mồ hôi hộ ngài Quân sư. Cảnh trong mơ này vừa vào đã có chỗ không ổn! Tạ Kiến Vi bị làm trong mơ màng. Anh uống nhiều quá, đầu ong ong, chỉ thấy cơ thể nóng ran, cũng cảm nhận được Lục Ly đằng sau càng lúc càng không nể nang gì. Anh vẫn còn chút đau lòng, nghĩ lại ban ngày Lục Ly ghen tới mức như vậy, anh cũng muốn an ủi hắn. Cứ thế cứ thế, phóng túng không có giới hạn. Lục Ly lật qua lật lại anh, làm tới làm lui đến quá nửa đêm. Sau cùng, Tạ Kiến Vi vẫn không tỉnh rượu, nằm thẳng cẳng trong ngực Lục Ly mà ngủ. Lục Ly gọi anh: "Đứng dậy tắm rửa đi đã." Tạ Kiến Vi lầm bầm: "Không cần." Lục Ly nhíu nhíu mày, lại gọi tên anh lần nữa. Tạ Kiến Vi tựa như con mèo con nằm trong ngực hắn cọ cọ: "Đừng có ồn, ngủ ngon." Lục Ly nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đành ôm anh vào phòng tắm tẩy rửa. Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Tạ Kiến Vi. Tiếng chuông kêu liên hồi, thực sự phiền tới mức điên cả đầu. Anh chưa tỉnh ngủ, cũng mặc kệ không thèm quan tâm xem ai là người gọi điện, tiện tay bấm nút màu đen cúp máy. Thế giới trở nên yên tĩnh, Tạ Kiến Vi tiếp tục làm ổ trên giường ngủ quên cả trời đất. Lát sau, một tiếng thét long trời lở đất đánh thức anh: "Tạ Kiến Vi, có phải cậu điên rồi không? Điện thoại tắt máy, người cũng chẳng thấy đâu, cả đoàn phim chờ cậu một giờ đồng hồ rồi đó, Đạo diễn Lý sắp phát điên rồi, thế quái nào mà cậu vẫn nằm đây ngủ mê mệt được?!" Tạ Kiến Vi đã tỉnh táo hơn một chút, anh mở mắt ra, nhìn người trước mắt rồi nghệt ra. Tạ Kiến Vi hỏi Nhan Kha: "Đây là anh à?" Nhan Kha cười khổ: "Là tôi trong mắt ngài Nguyên soái..." Đáng buồn hơn là, rõ ràng anh tên là Nhan Kha, thế mà ngài Nguyên soái lại gọi hắn là Nhan Khả, nghe thật đáng ghét. Nhan Khả vẫn đang trong trạng thái phát điên: "Đứng lên đứng lên, mau đứng lên, có chút tiếng tăm cũng đâu thể đùa giỡn ông to bà lớn cơ chứ, cậu còn dám cắm sừng cả Lục ảnh đế, nếu không phải có chỗ dựa vững chắc thì kẻ ăn gan hùm như cậu đã bị lời cay lẽ độc giết chết rồi!" Nhan Khả nói khiến Tạ Kiến Vi có hơi đau đầu, anh ngồi xuống, nào ngờ cổ áo quá rộng, chẳng thể che được đống dấu hôn mờ ám. Nhan Khả nhìn chằm chằm, giận tới mất khôn: "Cậu lại lên giường với ai?" Tạ Kiến Vi: "..." Nhan Kha: "Khụ khụ, đây không phải là tôi, chắc chắn không phải tôi." Tuy rằng giống nhau như đúc, nhưng chắc chắn tôi không như thế đâu, huhuhu! Tạ Kiến Vi nhận ra giấc mơ này không đúng lắm, anh cẩn trọng đáp: "Còn có thể là ai." Nhan Khả ra vẻ rất hiểu anh: "Tôi nói này cậu có thể giữ gìn chút phẩm giá được không, đừng chỉ cần biết người kia là đàn ông liền lên giường, ít ra trước đó cũng phải chấm dứt với Lục ảnh đế đã chứ, bằng không... Nếu như bị phát hiện... cậu không muốn sống trong giới giải trí nữa nhưng mà tôi vẫn cần chứ ông giời con ơi!" Tạ Kiến Vi chẳng hiểu đầu cua tai nheo là gì, thấy mình bị oan, anh định giải thích: "Tối hôm qua chính là..." "Tôi quan tâm là ai làm gì, chỉ mong cậu kiềm chế lại một chút thôi!" Tạ Kiến Vi: "..." Nhan Khả nổi giận đùng đùng lượn vài vòng quanh phòng rồi nói: "Không được, cậu vẫn nên nhanh chóng kết thúc với Lục Ly đi, cứ làm liều như này, kiểu gì cũng có ngày xảy ra chuyện!" Tạ Kiến Vi định giải thích một chút, Nhan Khả đã nói tiếp: "Chuyện lần trước cậu nói, tôi sẽ đi liên lạc xem sao." Tạ Kiến Vi: "... Chuyện gì?" Nhan Khả nói: "Bạch Tống chắc sẽ vui lòng thôi, dù gì cũng là Lục ảnh đế, cậu có lòng cậu ta lại có tâm, tôi sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa, nhưng cậu có chắc Lục ảnh đế sẽ chấp nhận không?" Tạ Kiến Vi: "..." Cảm giác có chuyện gì không hay sắp xảy ra. Quả nhiên, Nhan Khả lại nói tiếp: "Chắc không phải chuyện gì to tát đâu nhỉ? Bạch Tống cũng là kiểu người giống cậu, chắc sẽ hợp khẩu vị Lục ảnh đế, nếu cậu không muốn ngủ với anh ta, vậy tìm một người khác cũng được." Dừng lại một chút anh lại tức tối bổ sung, "Ít ra còn hơn cậu cứ phóng túng như thế này, đắc tội người ta!" Nhan Kha hít một hơi sâu: "Ôi má ơi, lần này, boss, anh..." Kể ra cũng kì diệu, Tạ Kiến Vi từ từ tỉnh táo trở lại, "ký ức" cũng bắt đầu hiện lên trong đầu. Tốt lắm, kịch bản chuẩn bị tương đối ổn thỏa rồi. —— bản thân rốt cuộc vẫn giữ vững tinh thần khốn nạn như thế. Tác giả có lời muốn nói: thâm tình quỷ súc ảnh đế công X vô tâm vô phế hoa tâm thiếu dạy dỗ thượng vị thụ Chân chó cười: Quân sư đại nhân, kịch bản rất ngọt luôn! Quân sư Tạ: ha ha.