<img alt=percy_jackson___nobody_s_blind_by_golden_flute-d6uayhc src="https://kuaileblog.files.wordpress.com/2014/01/percy_jackson___nobody_s_blind_by_golden_flute-d6uayhc.png" data-pagespeed-url-hash=3040944228 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
TRONG MỘT PHÚT HUY HOÀNG, Percy cảm thấy mình đang thắng thế. Thủy Triều chém đôi bọn arai như thể chúng làm từ bột. Một mụ hoảng hốt chạy đâm đầu vào một gốc cây. Một mụ khác rít lên và cố bay thoát, nhưng Percy vung kiếm chém đứt cánh mụ và gửi xác mụ xuống vực.
Mỗi lần một con quỷ rã thành bột, Percy lại cảm nhận được một sự kinh hãi ghê gớm do lời nguyền tác dụng lên cậu. Một số cái rất khắc nghiệt và đau đớn: một cơn nhói đau nơi ruột, một cảm giác bỏng rát như thể cậu bị một ngọn lửa táp. Một số thì rất tinh vi: một cơn đợt ớn lạnh trong máu, một phát giật không kiểm soát được ở mắt phải.
Thật đấy à, có ai lại đi nguyền rủa với hơi thở cuối cùng rằng: Ước gì mắt mày giật một cái!
Percy biết rằng cậu đã giết rất nhiều quái vật, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc đấy từ góc nhìn của một con quái vật. Bây giờ thì tất cả sự đau đớn, căm giận, cay đắng của bọn chúng ào vào cậu, hủy hoại cậu.
Bọn arai cứtiếp tục xông vào. Cứ mỗi con bị chém rụng, lại có sáu con khác hiện ra.
Tay cầm kiếm của cậu bắt đầu mỏi. Toàn thân cậu nhức nhối, mắt cậu mờ đi. Cậu cố tìm đường tới chỗ Annabeth, nhưng cô cứ ở ngoài tầm với của cậu, gọi tên cậu giữa bầy quỷ.
Lúc Percy vấp ngã về phía Annabeth, một con quỷ nhào xuống cắn ngập răng vào bắp đùi cậu. Percy gầm lên, cậu chém con quỷ thành bụi, nhưng lập tức ngã khuỵu gối xuống.
Miệng cậu bỏng rát hơn cả lúc uống thứ nước lửa của dòng Phlegethon. Cậu gập người lại, rùng mình và nôn ọe, như thể đang có một tá những con rắn làm từ lửa đang tifm đường xuống thực quản của cậu.
Vậy là ngươi đã chọn, giọng nói của lũ arai, lời nguyền rủa của Phineas … một cái chết đau đớn tuyệt hảo,
Percy cố nói. Lưỡi của cậu cảm giác như dang bị nướng bằng lò vi sóng. Cậu nhớ lại lão vua mù già, người đuổi harpy bằng máy cắt cỏ xuyên Portland. Percy đã thách lão đánh một canh bạc, và kẻ thua phải uống một lọ máu gorgon độc chết người. Percy không nhớ rằng lão già mù đấy có lầm bầm câu rủa cuối đời hay không, nhưng nếu Phineas mà đã tan chảy và phải quay về địa ngục thì chắc chắn là hắn không cầu chúc cho Percy có một cuộc đời dài và hạnh phúc.
Sau khi Percy thắng trận đấy, Gaia đã cảnh báo cậu: Đừng có mà lợi dụng vận may của ngươi. Khi cái chết của ngươi ghé thăm, ta hứa là nó sẽ ngàn lần đau đớn hơn máu gorgon.
Bây giờ cậu đang ở dưới Tartarus, sắp chết bởi máu gorgon cộng thêm cả tá các lời nguyền đau đớn khác, trong khi phải nhìn bạn gái cậu loạng choạng mò mẫm, mù và bất lực, tin rằng cậu đã bỏ rơi cô. Cậu chộp lấy kiếm. Các đốt tay của cậu bốc khói. Khói trắng bao phủ cẳng tay cậu.
Mình không thể chết thế này được, cậu nghĩ.
Không chỉ vì chết thế này quá đau đớn và lãng nhách một cách lăng mạ, mà bởi vì Annabeth cần cậu. Một khi cậu chết, bọn quỷ sẽ chuyển sang hành hạ cô. Cậu không thể để mặc cô được.
Lũ arai bu xung quanh cậu, cười hăng hắc và rít lên.
Đầu nó sẽ nổ tung trước, giọng nói suy đoán.
Không, giọng nói vang lên từ một hướng khác tự trả lời. Toàn thân nó sẽ cháy ra tro.
Bọn chúng đang đặt cửa cá nhau xem cậu sẽ tạch thế nào … cái thể loại củi cháy dở nào mà cậu sẽ để lại trên nền đất.
‘Bob,’ cậu gọi. ‘Tôi cần ông.’
Một lời cầu xin vô vọng. Đến bản thân cậu còn không nghe nổi. Vì cái lí do gì mà Bob sẽ đáp lại lời cậu lần hai? Vị thần Titan giờ đây đã biết sự thật. Percy chẳng phải là bạn bè gì sất.
Cậu ngước mắt lên lần cuối. Xung quanh lập lòe. Bầu trời sôi lên sùng sục, mặt đất phồng rộp.
Percy nhận ra rằng cái cậu nhìn thấy ở miền Tartatus này chỉ là một phiên bản thu gọn của sự thật khủng khiếp – chỉ là thứ mà bộ não á thần của cậu có thê xử lí. Phần tệ nhất của nó hẳn đã bị che giấu, như kiểu Màn Sương Mù che giấu quái vật khỏi cái nhìn của người trần. Bây giờ lúc sắp chết Percy mới bắt đầu thấy sự thật.
Không khí nơi đây là hơi thở của vị thần Tartarus. Tất cả các con quái này chỉ là những tế bào máu tuần hoàn trong cơ thể hắn. Mọi thứ Percy nhìn thấy chằng qua chỉ là một giấc mơ của vị thần hắc ám của đáy sâu.
Đây chắc là cách mà Nico đã nhìn Tartarus, và điều này đã suýt bóp nát sự tỉnh táo của cậu bé. Nico … một trong rất nhiều người mà Percy đối xử không đủ tốt. Cậu và Annabeth chỉ có thể đi xa thế này qua Tartarus bởi vì Nico di Angelo đã hành xử như một người bạn đích thực của Bob.
Ngươi đã thấy sự kinh hoàng của hố sâu chưa? Bọn arai nói dịu dàng. Bỏ cuộc di, Percy Jackson. Chẳng phải cái chết còn tốt hơn là phải chịu đựng ở nơi này sao?
‘Tôi xin lỗi,’ Percy lẩm bẩm.
Nó xin lỗi kìa! Bọn arai la hét vui sướng. Hắn hối tiếc cuộc đời lầm lỗi của hắn, những tội ác của hắn với những đứa con của Tartarus!
‘Không,’ Percy nói. ‘Tôi xin lỗi, Bob. Đáng ra tôi phải nói thật với ông. Tôi cầu xin đấy, … hãy tha thứ cho tôi. Bảo vệ Annabeth.’
Cậu không hy vọng Bob chịu nghe cậu hay quan tâm, nhưng cậu cảm thấy phải làm thanh thản lương tâm. Cậu không thể đổ lỗi cho bất kì ai về các rắc rối của cậu nữa. Không phải các vị thần. Không phải Bob. Cậu thậm chí không thể đổ lỗi cho Calypso, cô gái cậu đã bỏ lại một mình trên hòn đảo đó. Có lẽ cô ấy đã cảm thấy cay đắng và nguyền rủa bạn gái của Percy.
Dù sao … Percy đáng ra phải làm tới nơi tới chốn với Calypso, phải làm cho các vị thần giải thoát cô khỏi cảnh sống cô đơn trên đảo Ogygia như cậu đã hứa. Cậu đã không đối xử tốt với cô hơn tí nào so với Bob. Cậu thậm chí còn chẳng nghĩ nhiều về cô, cho dù cái cây Mảnh-trằng của cô vẫn tỏa sáng trên bậu cửa sổ của mẹ cậu.
Lấy hết sức mạnh còn sót lại, cậu đứng lên. Hơi nước bốc lên từ khắp thân thể cậu. Chân cậu run rẩy. Trong người cậu sôi sục như một ngọn núi lửa. Ít nhất Percy còn có thể đứng lên chiến đấu. Cậu giương thanh thủy triều lên. Nhưng, trước khi cậu có thể vung kiếm, toàn bộ lũ arai trước mặt cậu nổ tan thành bụi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
125 chương
40 chương
57 chương