<img alt="percabeth__don_t_be_afraid_anymore__burdge__by_astutia-d68r3zm 1" src="https://kuaileblog.files.wordpress.com/2013/12/percabeth__don_t_be_afraid_anymore__burdge__by_astutia-d68r3zm-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=674102355 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ANNABETH CHẮC CHẮN RẰNG BỌN QUÁI VẬT sẽ không phải là thứ giết chết cô. Cả không khí nhiễm độc, hay địa hình đầy hiểm trở với hố dung nham, vách đá và đá nhọn lởm chởm khắp nơi. Không. Có vẻ như cô sẽ chết vì một đợi quá tải của sự kì quặc sẽ làm não cô nổ banh ta lông. Đầu tiên, cô và Percy phải uống lửa để duy trì sự sống. Xong rồi họ lại bị tấn công bởi một bầy nữ ma cà rồng, đứng đầu bởi một hoạt náo viên mà Annabeth đã giết từ hai năm trước. Cuối cùng, họ được giải cứu bởi một bác lao công Titan tên là Bob có tóc như Anhxtanh, mắt màu bạc và kĩ năng dùng chổi quỷ khốc thần sầu. Chuẩn. Tại sao lại không phải nhỉ? Họ đi theo Bob qua vùng đất hoang, lần theo dòng Phlegethon chảy về miền tối tăm. Thỉnh thoảng họ lại phải dừng lại để uống chút nước-lửa, thứ giúp họ sống đến bây giờ, nhưng Annabeth chẳng vui vẻ gì về điều đó. Giống việc súc họng liên tục bằng axit trong bình ắc quy vậy. Niềm an ủi duy nhất của cô là Percy. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn qua cô và mỉm cười, hoặc siết tay cô. Chắc hẳn cậu cũng đang sợ hãi và khốn khổ  như cô vậy, và cô lại thêm yêu cậu vì cố làm cho cô cảm thấy khá hơn. ‘Bob biết việc ông ta đang làm mà,’ Percy hứa. ‘Cậu có những người bạn thú vị thật đấy,’ Annabeth thì thầm trả lời. ‘Bob thú vị mà!’ vị thần Titan quay lại cười toe toét. ‘Đúng vậy đấy, cám ơn!’ Anh chàng to lớn này rất thính tai. Đúng ra Annabeth nên nhớ điều này. ‘À, Bob …’ Cô cố nói một cách bình thường và thân thiện, điều mà rất khó khi cổ họng bạn khô cháy bởi nước-lửa. ‘Làm sao mà ông đến được Tartarus?’ ‘Thì tôi nhảy xuống,’ ông ta nói, như thể đó là điều hiển nhiên. ‘Ông nhảy xuống tận Tartarus,’ cô hỏi, ‘vì nghe thấy Percy gọi tên?’ ‘Cậu ấy cần tôi.’ Đôi mắt bạc lấp lánh trong bóng tối. ‘Thường ấy mà. Tôi chán quét cung điện rồi. Theo tôi nào! Chúng ta gần đến chỗ nghỉ chân rồi.’ Chỗ nghỉ chân. Annabeth không thể tưởng tượng ra mấy từ đó dùng để chỉ cái gì dưới Tartarus này. Cô vẫn nhớ tất cả các lần cô, Luke và Thalia trú lại một chỗ nghỉ chân trên đường cao tốc lúc họ còn là các á thần lang thang cố gắng sống sót. Bất kể chỗ nào Bob định đưa họ tới, cô hy vọng là ở đó có nhà vẹ sinh sạch sẽ và một máy bán đồ ăn tự động. Cô phải kiềm chế để không bật cười khúc khích. Đúng vậy, cô mất trí cmnr. Annabeth khập khiễng đi theo, cố lờ đi tiếng òng ọc phát ra từ dạ dày cô. Cô nhìn chăm chăm vào lưng Bob trong lúc ông ta dẫn họ đến một bức tường tối đen, bây giờ chỉ còn cách họ vài trăm mét. Cái quần yếm lao công của ông ta bị toạc một chỗ ở bả vai, như thể có ai đó đã cố đâm ông ta. Khăn lau lòi ra từ túi quần. Một bình xịt đung đưa trên thắt lưng, dung dịch xanh bên trong sóng sánh như thôi miên. Annabeth vẫn nhớ câu chuyện của Percy về cuộc chạm trán với vị thần Titan này. Thalia Grace, Nico di Angelo và Percy đã cùng nhau đánh bại Bob trên bờ sông Lethe. Sau khi xóa sạch trí nhớ của ông ta, họ không đủ nhẫn tâm để xuống tay. Ông ta trở nên quá hiền lành, tốt bụng và hợp tác nên họ đã để lại ông ta ở cung điện Hades, nơi Persephone hứa là sẽ chăm sóc ông ta. Nhưng rốt cục, chúa tể và nữ hoàng của Âm phủ nghĩ ‘chăm sóc’ ai đấy có nghĩa là đưa cho người đấy một cái chổi và sai người đấy quét cái đống bừa bộn của họ. Annabeth thắc mắc làm sao mà đến cả Hades cũng có thể nhẫn tâm được như thế. Cô chưa bao giờ cảm thấy động lòng trước một vị thần Titan nào từ tước đến nay, nhưng việc bắt một vị thần mất trí nhớ và biến ông ta thành lao công không công thì đúng là quá sai trái. Lão ta không phải là bạn của họ, cô tự nhắc nhở. Cô vẫn sợ rằng Bob có thể tự dưng nhớ lại mọi chuyện. Tartarus là nơi quái vật đến để tái tạo. Nếu mà nơi này có thể trả lại trí nhớ cho hắn ta thì sao? Nếu hắn trở lại thành Iapetus … ừ thì, Annabeth đã thấy hắn ta xử lí đám empousai. Annabeth còn không có vũ khí. Cô và Percy chẳng có cơ may nào trong việc đấu với một Titan trong điều kiện như thế này. Cô lo lắng liếc qua cán chổi của Bob, tự hỏi được bao lâu thì cái mũi giáo ẩn kia sẽ bật ra và chĩa vào cô. Đi theo Bob qua miền Tartarus này là một sự mạo hiểm điên rồ. Nhưng không may, cô chẳng nghĩ ra kế hoạch nào hay hơn cả. Họ chọn con đường xuyên vùng hoang mạc đầy tro bụi đúng lúc có một tia chớp đỏ lóe lên trên đầu, xuyên qua những đám mây độc. Lại một ngày đẹp trời ở miền địa ngục. Annabeth không thể nhìn xa trong cái không khí đục ngầu này, nhưng họ đi càng xa thì có vẻ như địa hình càng dốc xuống. Cô đã nghe những miêu tả rất mâu thuẫn về Tartarus. Một cái hố không đáy. Đó là một nhà ngục được bao quanh bởi những bưc tường đồng. Nó chẳng là cái gì cả, mà chỉ là một khoảng không vô tận. Có một miêu tả rằng đó là một sự đảo ngược của bầu trời – một mái vòm đá rỗng khổng lồ. Miêu tả đó có vẻ chính xác nhất, cho dù nếu Tartarus thực sự là một mái vòm, thì Annabeth đoán nó giống như kiểu bầu trời – không có đáy thực sự mà chỉ có nhiều lớp, cái sau tối hơn và kém hiếu khách hơn cái trước. Và thậm chí đó vẫn chưa phải là, sự thật khủng khiếp đầy đủ…. Họ đi qua một chỗ phồng trên mặt đất – một cái bong bóng mờ nhạt, quằn quại cỡ một chiếc xe tải  mini. Uốn khúc bên trong là một cơ thể đã được tái tạo một nửa của một con drakon. Bob xé toạc cái bong bóng đấy ra, không một cái chớp mắt. Cái bong bóng vỡ ra tung tóe một chất lỏng nhầy nhầy màu vàng, và con drakon tan vào thinh không. Bob đi tiếp. Những con quái vật nổi lên như những cái mụn trên làn da của Tartarus, Annabeth nghĩ. Cô rùng mình. Thỉnh thoảng cô ước là mình không có một trí tưởng tượng tốt đến vậy, bởi vì bây giờ cô đã chắc chắn rằng họ đang đi trên một thứ gì đấy sống. Toàn bộ cái vùng đất méo mó này – cái vòm, cái hố hay bất kể bạn gọi là cái gì – là cơ thể của vị thần Tartarus – thế lực độc ác cổ xưa nhất. Như kiển, Gaia là mặt đất, còn Tartarus là địa ngục. Nếu vị thần đấy mà chú ý đến họ đang đi trên da của ông ta, giống như con bọ chét trên da một con chó… Đủ rồi! Không nghĩ nữa. ‘Đây rồi,’ Bob lên tiếng. Họ dừng ở một gờ đá. Dưới chân họ, là một cái hố tròn như một cái hố mặt trăng, đứng sừng sững một vòng những cột đá hoa cương vòng quanh một cái bàn thờ đá tối đen.’ ‘Đền thờ thần Hermes.’ Bob giải thích. Percy cau mày. ‘Có đền thờ Hermes ở Tartarus?’ Bob cười vui vẻ: ‘Đúng. Rơi từ đâu đấy xuống từ lâu lắm rồi. Chắc là từ trần gian. Hay đỉnh Olympus. Dù sao, quái vật cũng không dám bén mảng tới đây. Hầu hết quái vật.’ ‘Làm sao ông biết về đền thờ này?’ Annabeth hỏi. Nụ cười của Bob lạt đi. Mắt hắn trống rỗng. ‘Chẳng nhớ nữa.’ ‘Không sao đâu.’ Percy nói nhanh. Annabeth cảm thấy như một con đần độn. Trước khi trở thành Bob, hắn là thần Titan Iapetus. Giống như các anh em khác của mình, hắn đã bị cầm tù dưới Tartarus hàng thiên niên kỉ nay rồi. Đương nhiên là hắn biết khu này. Nếu mà hắn nhớ lại được về ngôi đền này, hắn có thể bắt đầu nhớ lại các chi tiết về quãng đời nằm nhà đá và cuộc đời trước đây của mình. Mà điều đấy thì quả thật là không hay. Họ trèo xuống và đi vào ngôi đền. Annabeth ngã quỵ trên bậc thềm hoa cương, kiệt sức không bước nổi nữa. Percy lại gần bọc lấy cô, quét mắt một vòng xung quanh. Làn sương mù tối đen như mực cách họ chưa đầy ba chục mét, bao phủ hoàn toàn những gì phía trước họ. Mép hố chắn tầm nhìn của họ đến vùng hoang mạc đảng sau. Đây là một chỗ trốn rất tốt, nhưng nếu quái vật mà lảng vảng chung quanh, họ sẽ chẳng có cách gì đề phòng. ‘Ông nói là có người đuổi theo chúng ta,’ Annabeth hỏi. ‘Là ai vậy?’ Bob quét qua quét lại phần bệ của cái bàn thờ, thỉnh thoảng gập hẳn người xuống nhì chăm chăm vào sàn nhà như kiểu đang tìm cái gì đấy. ‘Chúng đi theo, tất nhiên. Chúng biết các hai người ở đây. Bọn người khổng lồ Gigantos và Titan. Những kẻ đã bị đánh bại. Chúng biết.’ Những kẻ đã bị đánh bại… Annabeth cố gắng kiềm chế nỗi sợ. Có bao nhiêu Titan và Gigant mà cô và Percy đã đánh qua trong những năm qua? Từng người một trong bọn chúng thôi đã là những thử thách bất khả thi rồi. Nếu mà tất cả bọn chúng đều ở dưới Tartarus này, và nếu bọn chúng đều hào hứng tham gia vào cuộc săn Percy và Annabeth … ‘Thế vì sao chúng ta lại dừng lại?’ cô hỏi. ‘Chúng ta nên tiếp tục đi chứ.’ ‘Sớm thôi,’ Bob nói. ‘nhưng con người thì phải nghỉ ngơi. Chõ này tốt. Tốt nhất trong khoảng…à, rất, rất xa. Tôi sẽ gác cho các bạn.’ Annabeth liếc qua Percy, gửi cho cậu mọt thông điệp không lời: Không. Lang thang với một thần Titan đã đủ nguy hiểm rồi. Ngủ với một Titan gác…chẳng cần là con gái của Athena cũng có thể nhận ra đấy là một điều trăm phần trăm không khôn ngoan. ‘Cậu ngủ đi,’ Percy nói với cô. ‘Mình sẽ gác ca đầu cùng Bob.’ Bob ừm ừm đồng ý. ‘Đúng. Hay đấy. Khi dậy, ở đây sẽ có đồ ăn!’ Dạ dày của Annabeth làm một quả nhào lộn khi nghe đến đồ ăn. Cô không thể hiểu làm thế nào Bob có thể triệu hồi dược thức ăn giữa chốn Tartarus này. Có khi Bob là lao công kiêm người phát đồ ăn. Cô không muốn ngủ, nhưng cơ thể cô phản bội cô tức thì. Mí mắt cô nặng như đổ chì. ‘Percy, đánh thức mình dậy gác ca hai nhá. Đừng có làm anh hùng.’ Cậu cười một cách ngớ ngẩn mà cô yêu vô cùng. ‘Ai cơ, mình á?’ Cậu hôn cô, môi cậu khô nẻ và nóng như lên cơn sốt. ‘Ngủ đi.’ Annabeth cảm thấy giống như các lần vào cabin nhà Hypnos ở Trại Con Lai, buồn ngủ không thể chịu nổi. Cô cuộn tròn trên nền đất cứng và nhắm mắt lại